Nhiễm Dao hít sâu một hơi, gạt bỏ đi những suy đoán không thực tế.

Anh xảo quyệt, bày mưu tính kế giỏi như thế, chắc chắn sẽ không để mình xảy ra chuyện gì. Huống chi, còn có Tổng gia ở đó,2không thể nào chỉ trơ mắt nhìn Tống Tử Văn bị tổ kiểm tra mang đi mà không quan tâm. Ép bản thân mình phải nghĩ theo chiều hướng tốt, Nhiễm Dao dần dần bình tĩnh lại. “Nhiễm Tổng, cô cảm thấy5bản thiết kế này thế nào?” Thầy Trường thấy cô đã nói chuyện điện thoại xong liền tiến lên dò hỏi.

“Thầy Trương à, giờ tôi có việc gấp phải đi rồi, thầy và mọi người cứ bàn bạc với nhau rồi làm6bản mô phỏng trước đi, sau đó gửi ảnh chụp cho tôi, rồi chúng ta sẽ thảo luận sau được không?”

“Được, nếu cô có việc thì cứ đi đi.”

“Cảm ơn.” Nhiễm Dao chạy về phía cửa nhà xưởng như một cơn gió.5“Ôi.” Thầy Trương nhìn theo bóng dáng của cô gái nhỏ càng lúc càng xa, cảm thấy cô gái này thật quá khách khí, chỉ nói câu cảm ơn thôi mà hốc mắt cũng đỏ lên rồi.

Thật tội lỗi!

Nhưng mà chính ông3ta cũng cảm thấy rất thích sự chân thành ấy. Nhiễm Dao chạy ra đường lớn, đợi gần mười phút mới vẫy được một cái taxi, “Phiền chú cho cháu tới bến xe bus ở đường Phù Dung.”

Để Thái Dũng tới đón thì quá phiền toái, sau khi hai người thương lượng với nhau liền quyết định mỗi người đi một nửa đường, gặp nhau ở đoạn giữa. “Bác tài, chú làm ơn nhanh lên một chút được không? Cháu đang có việc rất vội.” Tài xế nhíu mày, dường như hơi không vui, đây là đoạn hạn chế tốc độ và có camera ghi hình, ông ta cũng muốn nhanh lắm chứ, nhưng tình huống thực tế có cho phép đầu?

Quả đúng là đứng nói chuyện nên không biết mỏi eo! Có bản lĩnh thì cô tự lái đi?

Đang định mở miệng nói cho đối phương một bài, nhưng khi ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt vừa nôn nóng vừa hoảng loạn của cô gái trẻ thì rốt cuộc lại không đành lòng, phải nuốt hết lời nói vào trong bụng. Dịu giọng nói: “Cô đừng nôn nóng, tôi sẽ cố gắng.”

“Cảm ơn... cảm ơn chú.”

“Ôi, đừng...”

Khoảng hai mươi phút sau, tài xế giẫm chân phanh, như trút được gánh nặng, “Cuối cùng cũng tới rồi.” Nhiễm Dao đưa cho ông ta một trăm tệ, đẩy cửa ra khỏi xe.

“Chú à, không cần trả lại đâu ạ!”

“Làm thế sao được...”Nói liền nhét trả lại tiền lẻ, sau đó đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng vèo đi. Lúc này, một chiếc xe quen thuộc đập vào mi mắt. Trong giây phút hoảng hốt, Nhiễm Dao còn tưởng là Tống Tử Văn tới, nhưng khi tập trung nhìn kỹ, người ngồi trên ghế lái lại là Thái Dũng. Điều chỉnh tốt cảm xúc xong, cô liền nhét tiền lẻ vào trong túi rồi vẫy tay hướng về phía bên kia.

Thái Dũng cũng nhìn thấy từ xa, không khỏi tăng tốc.

Đúng lúc xe và người còn cách nhau chừng năm trăm mét, một chiếc xe Mercedes-Benz đã dừng ngay trước điểm chờ xe bus, Nghiêm Phóng xuống xe, túm lấy tay Nhiễm Dao rồi trực tiếp nhét người ngồi vào ghế lái phụ.

Sắc mặt Thái Dũng biến đổi, giẫm chân ga càng mạnh hơn, đáng tiếc, động tác của Nghiêm Phóng quá nhanh, quay đầu xe một cách lưu loát, trong nháy mắt đã tạo ra khoảng cách thật xa. Thái Dũng vội vàng đuổi theo, ý đồ muốn vượt qua để ép xe kia phải dừng lại. Nghiêm Phóng nhìn qua gương chiếu hậu, một tiếng hừ lạnh bật ra từ miệng: “Không biết tự lượng sức mình!”

Đợi đến khi Nhiễm Dao tỉnh táo lại thì chiếc xe do Thái Dũng điều khiển đã bị bỏ lại một khoảng cách rất xa. Mà Nghiêm Phóng thì khẽ huýt sáo, bất kỳ lúc nào, ở đâu, bản chất háo thắng của hắn đều sẽ không thay đổi. Đến một khúc cua gấp, vì không thắt đai an toàn nên người nhiễm Dao nghiêng đi, va thẳng lên cửa xe.

Bịch.

Đau!

Vào thời điểm quan trọng, cô liền dùng khuỷu tay chắn một chút, kết quả cả cánh tay đều đau như bị rút gân. Giây tiếp theo liền nhắm chặt hai mắt, cắn răng cố nhịn.

“A Dao, thắt dây an toàn vào đi!” Nhiêm Dao không nhúc nhích, không phải không muốn mà là không thể. Cơn đau dần qua, thay vào đó là sự tê dại, đừng nói là nhấc tay lên, ngay cả động một chút cũng thấy khó khăn rồi.

“Nghiêm Phóng, anh lại phát điên cái quái gì thế hả? Thả tôi xuống mau!”

“Xuống ư?” Tốc độ xe không hề giảm, trong lời nói của gã trai lộ ra một cỗ lạnh thấu xương, “Để cho em đi theo thằng chó đằng sau kia đi gặp Tống Tử Văn ấy à? Nằm mơ!”

“Anh biết?” Nhiễm Dao trố mắt, đột nhiên giật mình, “Là anh, là anh làm, có đúng không?”

“Quả nhiên, người hiểu biết anh nhất trên đời này chỉ có em, A Dao.”

“Tại sao?”

Khóe miệng Nghiêm Phóng hơi nhếch, khẽ cười, “Em không biết ư?”

“Tôi nên biết sao?”

“Đương nhiên nên biết rồi.” Nhiễm Dao ngẩn ra, ánh mắt lập lòe không xác định lắm.

Nghiêm Phóng vẫn nhìn thẳng về phía trước, chuyên tâm nhìn đường, tuyến đường thành thị dần trở thành đường lên núi, lái cực kỳ nhanh và cẩu thả.

“Bởi vì...” Hắn gằn từng tiếng một, “Gã họ Tổng đó từng làm em tổn thương, tại sao có thể buông tha cho hắn được chứ? Em có còn nhớ lúc nhỏ, em bị Lý Tiểu Hố bắt nạt, anh đánh nó xong đã nói gì không?” Nhiễm Dao như bị sét đánh.

Nghiêm Phòng nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt lại xuất hiện ý cười dịu dàng, hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Thì ra em vẫn luôn nhớ...”

Khó nén được niềm vui.

Nhiễm Dao không thể nào phân biệt được tư vị trong lòng mình lúc này, không nhịn được cảm thấy chua xót và nặng nề.

Khi đó, Nghiêm Phóng nói: “A Dao, sau này ai còn bắt nào em, anh sẽ giết chết nó!” Trong con ngươi đen láy của chàng thiếu niên lúc đó xuất hiện sự hung ác và quyết tuyệt không hợp tuổi.

Nhiễm Dao mơ hồ nhớ ra, có một năm, Lý Tiểu Hổ nghịch ngợm bị ngã xuống một cái hang sau núi, lúc được khiêng ra thì trên người đầy máu tươi, tuy rằng đã tìm những bác sĩ giỏi nhất trong nước để cứu chữa nhưng vẫn cứ phải mang thương tật cả đời.

Trái tim Nhiễm Dao như bị nhúng vào trong nước lạnh, lên lên xuống xuống, đần đần độn độn. Cô không nhịn được quay sang nhìn Nghiêm Phóng, sườn mặt anh tuấn được ánh mặt trời hắt qua cửa kính xe chiếu vào bao phủ lấy nhưng lại không hề làm cho người ta cảm nhận được một chút ấm áp nào.

Giống như một con rắn thập thò trong chỗ tối, thè lưỡi, mang theo độc. “Anh... Muốn đưa tôi đi đâu?” Cánh môi Nhiễm Dao run rẩy, trên mặt không còn sắc máu.

“Ngoan, sẽ nhanh chóng tới nơi thôi.” Giọng chàng trai rất dịu dàng. Nhưng Nhiễm Dao lại không khỏi cảm thấy tay chân lạnh lẽo, da đầu tê dại. Mà lúc này, chiếc xe mà Thái Dũng lái đã bị bỏ lại ở sau lưng, rốt cuộc chẳng còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. “Đệch!” Đấm một cú lên tay lái, Thái Dũng nhìn về một đống xe tải chắn ở phía trước mình với ánh mắt oán hận.

Anh ta không chỉ không đuổi kịp mà còn bị cắt đuôi nữa.

Anh ta nhanh chóng thoát khỏi cơn giận, bình tĩnh trở lại.

Lấy điện thoại ra, mở danh bạ, tìm một dãy số, “Bí thư Nhiễm, chào ngài, tôi là Thái Dũng...” Trên đỉnh núi cao, gió mát lạnh khiến cho vạt váy không khỏi bị thổi phồng lên, tóc dài tung bay.

Nhiễm Dao đứng ở đầu gió, làn váy dài bị gió thổi cuốn lên thành một đường cong duyên dáng, phảng phất như muốn theo gió mà bay. Nghiêm Phóng đứng sau lưng cô, ánh mắt lúc mê ly, lúc lưu luyến, lúc ái mộ, lúc lại hân hoan, nhìn thấy cô như thế thì cả người thừ ra, ngẩn ngơ tại chỗ. Thậm chí hắn còn không dám tiến lên, sợ phá hủy đi sự mỹ lệ này. Chỉ dám đứng nhìn từ xa, không thể dâm loạn. Dần dần trở thành sự tôn sùng, thái độ của Nghiêm Phóng đối với Nhiễm Dao chính là thành kính. Thần thánh như thế.

Không thể làm nhục.

Mặc dù hắn yêu đến phát điên, yêu đến phát cuồng, nhưng không ai có thể phủ nhận được sự chân thành trong tình cảm của hắn.

“Tại sao lại dẫn tôi tới nơi này?” Nhiễm Dao xoay người hỏi. Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Nghiêm Phóng hoàn hồn, trên môi lại một lần nữa treo lên nụ cười phóng túng. Hắn đáp.

“Anh muốn nói cho em nghe hết thảy.” Cho dù em nghe xong rồi cũng sẽ không khen ngợi anh.

“Chuyện gì?”

“Sở Kiêu vì quyền thế mà phụ lòng em, anh liền hoàn toàn hủy đi tiền đồ của cậu ta; Phương Phương vì người đàn ông khác mà làm tổn thương tới em, anh khiến cho cô ta vĩnh viễn không chiếm được; còn Tống Tử Văn... Anh ta mới là kẻ đáng giận nhất! Lấy lý do đường hoàng, diễn xuất như một kẻ mặt người dạ thú, lừa em phải xoay vòng vòng, em phí phạm bốn năm thời gian bên anh ta. Em nói xem, nên trừng phạt hắn thế nào bây giờ?”

Ánh mắt Nhiễm Dạo gần như sa vào tuyệt vọng, “Thì ra là anh, đều là do anh làm...”

“Đúng thế, là anh làm,“ Nghiêm Phóng tiến lên hai bước, ôm cô vào lòng, từ khóe mắt tới đuôi mày đều để lộ sự dịu dàng, “Anh đã nói rồi, những kẻ làm tổn thương tới em đều đáng chết!”

“A Phóng, anh thu tay lại có được không?”

Thân mình người đàn ông cứng đờ, hai tay giữ chặt bả vai Nhiễm Dao, hai mắt đỏ ửng, gầm lên,“Tại sao phải thu tay lại chứ? Người khác có thể khuyên như thế, chỉ có em là không thể

Nhiễm Dao giãy giụa, không ngừng lắc đầu. “A Dao, em hãy nghe anh nói, những người đó đều đã từng làm tổn thương em, cho dù bọn chúng có chết thì cũng là chết đúng tội, căn bản không đáng thương tiếc!” “Không... Không phải như thế...”

“Sao lại không phải? Anh biết, anh biết em lương thiện từ nhỏ, luôn dễ dàng lựa chọn tha thứ, anh biết hết. Em là một cô gái giàu lòng nhân ái... Những việc này đều là anh làm, thế nên em không cần phải áy náy, cũng không cần tự trách mình, đều do anh cam tâm tình nguyện. Nhớ kỹ, em sạch sẽ, vĩnh viễn luôn sạch sẽ...”

Trong đôi mắt trải đầy tơ máu của người đàn ông bắt đầu nảy sinh sự điên cuồng. Cô gái trong lòng hắn đây chính là ma chướng mà cả đời này hắn cũng không thoát nổi, một khi đã như thế, vậy thì... hoàn toàn điên cuồng đi!

Nước mắt Nhiễm Dao rơi như mưa. Nghiêm Phóng trước mắt xa lạ tới mức làm cô vừa cảm thấy sợ hãi lại vừa không nhịn được mà đau lòng. “A Phóng, anh đừng như vậy... Tôi không hận những người đó, thật đấy, hoàn toàn không hận một chút nào!” “Không hận?” Hắn cười lạnh, “Sao có thể chứ?”

“Thật mà...”

“Được rồi A Dao, em nên nói cho anh biết nên trừng phạt Tống Tử Văn như thế nào đi?” Hai bàn tay giữ chặt đầu vai cổ đổi thành một cái ôm, thấp giọng dò hỏi, phảng phất như sự thân mật giữa một đôi tình nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện