Hương vị nước sát trùng gay mũi nhắc nhở cho anh ta biết mình đang ở đâu.

Là bệnh viện. “Anh đã tỉnh rồi?” Sở Kiêu nghiêng đầu nhìn theo bản năng, chỉ thấy Phương Phương bưng cốc thủy tinh đi tới bên mép giường.

“Bác sĩ nói giờ anh chưa thể uống nước được,2chỉ có thể dùng bông thấm cho đỡ khô môi.”

Vừa nói vừa lấy từ trong ngăn kéo ra một ít bông sạch, thấm vào nước, lúc định đưa tay ra chạm vào cánh mỗi người đàn ông thì đã bị Sở Kiều nghiêng đầu né tránh.

Tay khựng lại giữa không trung.

Phương Phương cười5nhẹ, không hề tức giận, giọng điệu vẫn cứ hờ hững như cũ: “Anh không thích nhìn thấy em thì cũng đừng hành hạ bản thân mình như thế.”

Nói xong, đặt cái cốc xuống, ra khỏi phòng bệnh. Rất nhanh, một y tá tiến vào, không nói gì mà tiếp tục làm xong6việc mà Phương Phương vừa bỏ lại. Lần này, Sở Kiều không tránh né. Anh ta muốn uống nước, môi cũng cực kỳ khổ. Làm xong hết thảy, y tá dém chăn giúp anh ta rồi xoay người rời đi. Phương Phương vẫn chưa rời đi mà ngồi trên ghế bên ngoài cửa,5lặng lẽ chờ đợi.

Thấy người ra liền lập tức đứng lên, “Phiền cô rồi, cô y tá.”

“Chuyện nhỏ thôi. Nhưng, cô cũng không nên chiều chuộng đàn ông quá như thế, nếu cái gì cũng thuận theo thì chỉ có chịu thiệt.”

“Cảm ơn cô.”

Thấy cô ta có vẻ không nghe vào tai nên3y tá cũng chẳng buồn nói nhiều, lắc đầu rồi cất bước rời đi. Phương Phương khẽ cười, lẩm bẩm nói: “Không phải là chiều chuộng, mà là hổ thẹn...” Phòng làm việc March, Nhiễm Dao vẫn đi làm như bình thường.

Nhìn ngang nhìn dọc cũng thấy không giống một cô gái mới nói chia tay.

Cô quá bình thường, bình thường đến mức ngay cả “cận thần” Lộ Lộ cũng chẳng nhìn ra một chút manh mối nào.

Còn ngây ngốc hỏi: “Hôm qua hẹn hò vui vẻ không?” “Sau này sẽ không.”

“Sao cơ?”

“Tôi nhất định phải nói trắng ra hai chữ "chia tay" thì cô mới hiểu à?” Lộ Lộ nghẹn họng nhìn trân trối.

Nhiễm Dao ký tên rồi đưa tài liệu lại cho cô ta, “Danh mục hàng hóa, cầm lấy.” “Tại sao chứ?” Lộ Lộ nhảy dựng lên, cắn môi, lúng túng nói, “Nhìn hai người... khá hợp mà.” “Có lẽ vậy.” Giọng điệu bình thản, không có một gợn sóng nào.

Lộ Lộ phát hiện ra, dù làm việc với nhau đã lâu như thế nhưng cô ta vẫn chẳng hiểu một chút nào về Nhiễm Dạo cả.

Nói tính cách cô mềm mỏng nhưng lúc kiên cường lên thì chẳng khác nào quả lựu đạn.

Nói cô dễ bị bắt nạt, nhưng cẩn thận ngẫm lại, suốt thời gian vừa qua, hình như chẳng ai bắt nạt nổi cô gái này.

“Còn có chuyện gì sao?” Nhiễm Dao ngước mắt lên nhìn.

“Không... không có gì...” Lộ Lộ mím môi, cầm danh mục hàng hóa rồi xoay người rời đi. “Ai nha.” Bả vai nhói lên, “Đi đường kiểu gì thế hả?” “Xin lỗi chị Lộ, sao vẻ mặt chị lại hoảng hốt thế? Mất hồn rồi à?” “Cũng gần như thế.” “Hả? Này... đó là WC nam mà...” Buổi chiều, Nhiễm Dao vừa mới ngủ dậy chưa được bao lâu thì Lộ Lộ liền tiến vào nói có một cô gái tới tìm cô.

“Bên cung ứng vải à? Hay nhà xưởng?”

Lộ Lộ lắc đầu, “Đều không phải.” Nhiễm Dao ừ một tiếng, hình như cô đã... đoán được là ai rồi. Đối diện văn phòng có một cửa hàng bánh ngọt khá ngon, làm ăn cũng khấm khá, người đến người đi nên khó tránh khỏi hơi ồn ào.

“Cô muốn nói gì thì nói thẳng đi.” Nhiễm Dao nhớ tới mấy bản thảo thiết kế còn chưa hoàn thành trong văn phòng thì vô cùng đau đầu, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.

Phương Phương quan sát tình hình xung quanh, dường như khá không hài lòng về hoàn cảnh ầm ĩ xung quanh nhưng vẫn cứ ngồi xuống một cách lễ phép.

Lần thứ hai gặp Nhiễm Dao, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ để mặt mộc trong buổi tối hôm đó.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc tinh tế.

Quan sát trong cự ly gần, có thể phát hiện ra nước da của cô là trắng tự nhiên, lỗ chân lông rất nhỏ, đôi mắt hạnh to tròn long lanh, ôn hòa, nhã nhặn, xinh đẹp và đầy trí tuệ.

Trước kia, cô ta thỉnh thoảng nghe tới cô gái này từ miệng Sở Kiều, Phương Phương cũng không có nhiều ấn tượng lắm, nhưng lại cực kỳ rõ ràng rằng... Nhà thiết kế, xinh đẹp, thời thượng, biết làm nũng.

Đúng là loại hình mà cánh đàn ông thích nhất.

Nhưng cũng là loại “dây hoa trang trí” mà cánh phụ nữ ghét nhất. Hôm nay vừa gặp thì lại cảm thấy cũng không hẳn là như thế, ít ra, giọng điệu nói chuyện không điệu đà mà vô cùng dứt khoát.

“A Kiều bị bệnh, cô có biết không?” Đây là câu nói đầu tiên của Phương Phương, không hề có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, trực tiếp nhắc tới Sở Kiều.

Ánh mắt Nhiễm Dao bình thản, ăn ngay nói thật, “Không biết.” Phương Phương thấy hơi thất vọng, vốn dĩ cô ta tưởng rằng sẽ được nhìn thấy vẻ kinh hoàng, thất thố trên

mặt đối phương, nếu không thì ít nhất cũng sẽ tỏ ra lo lắng. Đáng tiếc, cô gái kia quá bình tĩnh. Thậm chí còn không hề sơ hở.

Nếu là giả tạo, vậy thì có lẽ cô ta phải đánh giá lại năng lực của cô gái kia một lần nữa rồi.

“Cô... có định tới bệnh viện thăm anh ấy không?” Phương Phương lại thử lần nữa.

“Tôi tin là có cô ở bên cạnh, anh ta sẽ được chăm sóc rất tốt, cũng có thể nhanh chóng bình phục.” Phương Phương hơi khựng lại, chợt gật đầu, “Cảm ơn!” “Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước.” “Cô Nhiễm. khoan đi đã!” “Còn có việc gì sao?”

“Cô thật sự không quan tâm tới anh ấy sao?” Ánh mắt sáng tỏ của Phương Phương rơi xuống mặt Nhiễm Dao, không muốn buông tha bất kỳ sắc thái nào trên mặt cô.

“Cô Phương à, cô là người thông minh, vậy hẳn cô cũng biết cái gì gọi là: một vừa hai phải.”

Ánh mắt Phương Phương hơi lóe lên.

“Từ lúc tôi ngồi xuống đây tới giờ, cô vẫn cứ luôn thăm dò. Nếu có vấn đề gì thì cứ hỏi thẳng ra, vòng tới vòng lui không chỉ khiến cô phí tâm tư mà bản thân tôi cũng rất mệt.”

Trong mắt cô gái có một sự xấu hổ xẹt qua thật nhanh. Phương Phương cho rằng ngoại trừ dung mạo của mình không bằng Nhiễm Dao ra thì so về cách nói năng, khí thế, gia thế, bối cảnh, cô ta đều có ưu thế áp đảo.

Thế nên, mặc dù nhìn thấy Nhiễm Dao trang điểm xinh đẹp thì cô ta cũng chẳng cảm thấy mình thua ở điểm nào.

Nhưng qua một hồi nói chuyện, Phương Phương lại kinh ngạc khi phát hiện ra rằng cách nói chuyện, bao gồm sự sắc bén ẩn giấu trong từng câu nói, năng lực lôi kéo âm thầm mà trước giờ cô ta luôn lấy làm tự hào lại chẳng có một chút tác dụng nào với Nhiễm Dao cả.

Dường như Nhiễm Dao đã nhìn thấu hết thảy, còn cố ý dùng lời nói thẳng thừng để chọc thủng, phá tan mặt nạ của cô ta, phơi bày những điểm xấu xí nhất của cô ta ra dưới ánh mặt trời.

“Cô muốn biết thái độ của tôi với Sở Kiêu, muốn biết tình trạng quan hệ của chúng tôi hiện tại, thậm chí còn

muốn đo lường tính toán xem mình có khả năng gả cho anh ta được hay không, chỉ cần cô hỏi thẳng thì tôi đều có thể trả lời. Vậy nên,“ Nhiễm Dạo dựng một chút, cười khẽ, “Cô có muốn hỏi không?”

Từ lúc vào cửa tới giờ, Phương Phương tưởng rằng mình đã nắm được quyền chủ đạo, nhưng không ngờ quyền khống chế đã bị nhiễm Dao nắm chặt.

“Tôi - hỏi.”

Nhiễm Dạo nhếch môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Chúng tôi đã chia tay.” Đây là hiện trạng.

“Sẽ không liên quan tới nhau nữa.” Đây là thái độ. “Nếu cô cũng đủ nỗ lực, nói không chừng mộng tưởng sẽ trở thành sự thật.” Đây là khả năng.

Phương Phương âm thầm thở phào, sống lưng cứng đờ cũng có xu hướng mềm xuống.

“Nhưng, hành động của cô cũng rất không có đạo đức.” Nhiễm Dao lại nói, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh thấu xương nhưng lực sát thương lại không hề mạnh. Cô vốn dĩ là một cô gái rất dịu dàng.

Mặc dù bị Tống Tử Văn làm tổn thương nặng nề như thế nhưng cũng chưa từng oán hận chút nào.

Nhưng không có nghĩa là cô không có quan niệm yêu ghét hay giới hạn đạo đức cơ bản.

Sở Kiều có khả năng được cô tha thứ là vì cô còn muốn cho chàng trai ấm áp như ánh mặt trời đã từng đem đến cho cô sự vui vẻ ấy một cơ hội nữa, dù là xuất phát từ cảm kích hay không nỡ, cô đều không muốn làm tổn thương tới anh ta.

Nhưng Phương Phương thì khác, với Nhiễm Dao, cô ta chỉ là một người xa lạ, hành vi của cô ta là sự chen chân của kẻ thứ ba.

Không đáng được tha thứ, cũng không xứng đáng nhận được sự khoan dung. Nhiễm Dao: “Một cô gái tốt tại sao không thể lựa chọn một đối tượng yêu đương theo cách thông thường? Cơm trong nồi không ngon nên mới thèm thuồng đồ ăn trong bát của người khác hay sao?” Sắc mặt Phương Phương trắng bệch. “Người ta vẫn nói, đàn bà không nên gây khó dễ với đàn bà. Hôm nay, cô cướp của người khác, cũng không thể đảm bảo rằng trong tương lai, một ngày nào đó, cô cũng là người bị cướp đoạt mất. Thế nên, tự giải quyết cho tốt đi.” Nhiễm Dao đi rồi, Phương Phương vẫn ngồi nguyên tại chỗ, mãi vẫn không hoàn hồn được.

Câu nói cuối cùng kia như một lời nguyền không ngừng vọng đi vọng lại trong đầu cô ta.

Một ngày nào đó trong tương lai, cô cũng sẽ trở thành người bị cướp đoạt.

Sức khỏe của Sở Kiều cần phải tĩnh dưỡng, Sở Bội đành phải gửi giấy xin nghỉ phép cho bên tòa thị chính giúp em trai.

Chờ xử lý xong hết thảy, về đến nhà, đầu tiên là tới thư phòng gặp Sở Hoài Sơn, “Ba, chiều nay con đi... Ba?!” Tiếng cuối cùng lộ ra sự hoảng hốt và lo sợ không yên. Sở Hoài Sơn ngồi sau bàn làm việc đang dùng tay ấn ngực, cả người run rẩy, “Thuốc...”

Sở Bội vội vàng chạy vào, run rẩy kéo ngăn kéo ra, lấy thuốc cấp cứu ở bên trong, đưa cho Sở Hoài Sơn với tốc độ nhanh nhất.

“Ba, đã thấy đỡ hơn chưa? Ba đừng làm con sợ...”

“Nước.” Mắt già liếc nhìn sang chén trà bên cạnh, khóe mắt như sắp nứt toác, hiển nhiên đã nhẫn nại tới cực điểm rồi.

Sở Bội cuống quýt giúp ông ta uống nước: “Ba uống từ từ thôi... từ từ thôi...”

Mười lăm phút sau, Sở Hoài Sơn mới hoàn toàn bình phục lại, thoáng như bị rút hết sức lực, ngả người tựa vào ghế, “Xong rồi...”

“Ba? Rốt cuộc ba bị làm sao thế?” Sở Bội khó hiểu, nương theo ánh mắt ông ta nhìn về phía một phần tư liệu bày ra trên bàn, bên cạnh là túi da đựng tài liệu đã bị bóc niêm phong.

“Đây không phải kết quả điều tra về Nhiễm Dao hay sao?”

Hơi thở của Sở Hoài Sơn lại một lần nữa trở nên dồn dập. Sở Bội vừa trấn an vừa cầm tư liệu lên đọc. Sau đó, đôi mắt chị ta càng lúc càng mở to, cả người như bị dùng thuật định thân, không thể nào nhúc nhích.

“Tại... tại sao lại như thế?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện