Còn về nguyên nhân, nhiều khả năng là có hai phương diện.

Hoặc là, tố chất của Nhiễm Dao quá cứng cỏi, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy; hoặc là không đủ coi trọng Sở Kiêu, ngay cả2gặp gỡ người nhà của bạn trai cũng không đủ trịnh trọng. Nếu không thì còn có lý do nào có thể giải thích được sự xa cách mà cô đang thể hiện bây giờ chứ? Nhưng cho5dù là nguyên nhân nào thì cũng đều khiến Sở Bội không hài lòng lắm.

Nụ cười dần thu lại bớt, “Nếu cô đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa.”

Nhiễm Dạo gật6đầu, bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe. “Tôi biết tình cảm của cô và A Kiêu rất tốt, nhưng Sở gia sẽ không chấp nhận một cô con dâu không có bối cảnh gì như vậy.5Điều này không hề có ích lợi gì đối với tiền đồ của A Kiêu.” Nhiễm Dao mỉm cười, ánh mắt lướt qua người phụ nữ trước mặt, không có chút cảm xúc nào trên mặt, “Sao chị3lại biết tôi không có bối cảnh gì chứ?” “Vậy cô có bối cảnh gì?” Sở Bội hỏi ngược lại.

Nhiễm Dao khẽ cười, nhưng không nói nữa.

“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, nhưng có những thứ không thể cưỡng cầu được, ví dụ như xuất thân, gia đình, môi trường trưởng thành. Đương nhiên, tôi cũng không phủ nhận sự nỗ lực sau này, nhưng, có một điều tôi buộc phải khẳng định chắc chắn là ưu thế gia đình mang lại vô cùng quan trọng.”

Trước khi đến đây Sở Bội đã chuẩn bị sẵn những lời định nói, nay cứ thế tuôn ra mà thôi.

Nhiễm Dao yên lặng lắng nghe, không phản bác, cũng không tán đồng. Kiểu tư thế chuyện không liên quan đến mình vô thức khiến Sở Bội nhíu mày lại, lập tức thầm thấy phẫn nộ trong lòng. Cô ta nói tiếp: “Dù là chuyện gì cũng phải để tâm đến môn đăng hộ đối, quy tắc tổ tiên xưa đã truyền lại rồi, cũng không phải là không có lý. Hai nhà có địa vị tương đương, tập quán gần nhau, cách nhìn nhận đối với những sự vật hiện tại có nhận thức chung, như vậy mới có tiếng nói chung được, duy trì được sự tương trợ lẫn nhau, có vậy hôn nhân mới lâu bền. Cô... hiểu ý tôi chứ?” Nhiễm Dao gật đầu, “Tôi hiểu.”

Sở Bội có chút mong chờ nhìn cô, giọng nói hơi hòa hoãn, “Cô là một cô gái giỏi giang tháo vát, chỉ dựa vào sự cố gắng của bản thân sáng lập ra được một công ty riêng, còn dần dần có chỗ đứng vững chắc ở Tứ Phương Thành này, nói thật, tôi rất khâm phục dũng khí và nghị lực của cô.” Trước tiên tặng cho một trái táo ngọt da.

“Nếu như A Kiêu không sinh ra trong một gia đình như vậy, đã định sẵn là sẽ bước chân trên con đường làm quan thì hai người sẽ là một cặp rất xứng đôi. Nhưng thực tế không do con người xoay chuyển được, một nửa kia của nó không cần phải xinh đẹp thế nào, giỏi giang đến đâu, mà chỉ cần là một người mẹ hiền vợ đảm, có thể giúp nó thoải mái hơn chút trên con đường đó, đó mới là cô con dâu được Sở gia chúng tôi công nhận. Rất đáng tiếc, cô không phù hợp.”

Nếu như hôm nay ngồi ở đây không phải là Nhiễm Dao, mà đổi lại là một cô gái trẻ khác nghe thấy được những lời coi thường ám chỉ như vậy từ phía người nhà bạn trai thì chỉ e là đã sụp đổ ngay lập tức rồi.

“Cho nên, chị muốn tôi làm thế nào?”

Hai mắt Sở Bội sáng bừng lên, cũng không hề bận tâm tại sao Nhiễm Dao lại bình tĩnh như vậy, liền vội vàng đâm thủng lớp cửa sổ bằng giấy mỏng manh che phủ giữa hai người, “Tôi hy vọng là cô có thể chủ động chia tay với A Kiêu, đương nhiên, nếu có bất cứ yêu cầu bồi thường gì thì đều có thể bàn bạc được.” Nhiễm Dao ngồi yên bất động, ánh mắt trong trẻo nhìn đến tận đáy mắt người phụ nữ, muốn nhìn thấu Sở Bội, một lúc sau, cô nói...

“Tôi tưởng là chị sẽ ném cho tôi một tờ chi phiếu chứ.” Sở Bội hơi ngây người.

“Xem ra, Sở gia cũng chỉ đến thế mà thôi.” Cô khẽ cười, mơ hồ ẩn chứa sự ngang ngược. Nếu như cô cần tiền, tôi có thể đưa cho cô ngay!” Sở Bội nhíu mày, thì ra lại là một cô gái hám tiền.

Còn tưởng là thanh cao lắm chứ... Cố nín nhịn cơn bực tức, Sở Bội lấy một xấp chi phiếu và bút trong túi xách ra, viết soàn soạt, rồi xé ra, đưa cho Nhiễm Dao.

Nhiễm Dao nhận lấy, ánh mắt khẽ quét qua, “Năm trăm nghìn?” “Có vấn đề gì không?”

Nhiễm Dao cong môi, “Tôi còn tưởng là thêm một số không nữa chứ.”

Năm triệu?! Sắc mặt Sở Bội hơi thay đổi, cắn răng: “Làm người phải biết chừng mực, hiểu thế nào là... biết điểm dừng!” “Có lẽ chị không biết.” So với đối phương đang thẹn quá hóa giận, Nhiễm Dao bình tĩnh ung dung đáp lời, “Năm trăm nghìn chỉ là lợi nhuận ròng của March trong một tuần lễ.”

Bình dị mộc mạc, chỉ trần thuật lại đúng sự thật.

Sở Bội giống như bị người ta vả cho một cái bạt tai, sắc mặt đỏ bừng lên, “Cô chê ít ư?” “Đúng là không nhiều.” “Tôi cứ tưởng cô khác với những người phụ nữ khác, ha... không ngờ...” “Cảm ơn chị đã coi trọng, thực ra cũng không có gì khác cả.” Sở Bội hít sâu một hơi, trong mắt hiện rõ sự sắc bén: “Nói bao nhiêu như vậy, cô muốn có bao nhiêu? Ra giá đi.”

Giờ phút này đây, đã xé toạc hết mọi lớp vỏ bọc bên ngoài rồi. Nhưng Nhiễm Dao lại cười lắc đầu, “Chị vẫn không hiểu ư? Tôi không thiếu tiền.”

“Nói vậy tức là cố định cứ bám riết lấy A Kiều không buông ra đúng không?”

“Nếu có một ngày tôi và anh ấy chia tay, có lẽ là vì rạn nứt tình cảm, có lẽ là vì tính cách không hợp, chứ tuyệt đối không thể bởi vì khoản tiền chia tay. Chị làm như vậy, không chỉ là sỉ nhục tôi, mà còn gián tiếp làm tổn thương đến Sở Kiêu.”

Nhiễm Dao thấy kinh ngạc vì sự bình tĩnh của mình.

Bởi vì...

Nó không đáng. “Còn nữa.” Dường như cô đột nhiên nhớ ra điều gì, “Chị đến đây tìm tôi, Sở Kiều có biết chuyện không?” Sắc mặt người phụ nữ hoàn toàn thay đổi, đáy mắt lướt qua sự hoảng loạn. Nhiễm Dao liếc nhìn chị ta ý tứ sâu xa, khẽ thở dài mỉm cười, giống như bất đắc dĩ, lại giống như phiền muộn, “Bảo Sở Kiêu đích thân đến tìm tôi nói chuyện đi.”

Nói xong, đứng lên rời đi.

Bóng lưng mảnh khảnh, nhưng lại thẳng tắp theo thói quen, khiến Sở Bội không khỏi liên tưởng đến từ “cốt cách phượng hoàng”. Nhất thời ngây người.

Nhiễm Dao rời khỏi quán cà phê, đi được một đoạn, thì gặp được một chiếc taxi. Ngồi vào xe, đóng cửa lại, báo điểm đến, lái xe đáp lại, rồi dứt khoát quay đầu, lái về phía trung tâm thành phố. Nhiễm Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật lùi về phía sau, dường như đang cưỡi ngựa xem hoa. Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa chung cư. Không phải là căn chung cư của Tống Tử Văn, mà là căn chung cư cô thuê. Mở cửa ra, bước vào phòng, đóng cửa vào, khóa chặt lại. Buộc tóc lên, tắm rửa, rồi vén chăn lên, nằm xuống ngủ một giấc. Dường như đã quá mệt, vừa nhắm mắt lại đã chìm sâu vào giấc mộng.

Văn phòng tòa thị chính. Cộc cộc cộc. Tiếng gõ cửa truyền tới. Tống Tử Văn gác bút, tháo mắt kính ra, xoa xoa mi tâm, chậm rãi lên tiếng...

“Vào đi.”

Thái Dũng đẩy cửa bước vào: “... Mọi chuyện đã được xử lý xong, chứng cứ đầy đủ, định tội theo tội cưỡng gian bất thành. Còn cả những thứ trước đây anh bảo tôi điều tra đều ở đây cả.” Nói xong, lấy ra một tệp tài liệu màu xanh, là loại thường dùng nhất trong văn phòng.

“Đưa cho cô ấy đi.”

Thái Dũng khựng lại: “Ai cơ?” Tống Tử Văn lạnh lẽo ngước mắt lên.

Thái Dũng hết hồn, mơ hồ biết “cô ấy” mà Tống Tử Văn vừa nói là ai, nhưng không thể tin được Tổng Tử Văn lại làm như vậy, cho nên mới mượn giọng điệu không hiểu vừa rồi để kéo dài thời gian, để bản thân từ từ tiêu hóa thông tin vừa tiếp nhận. “Nhưng... cơ hội tốt như vậy...” Vừa có thể đánh bại Nghiêm Phóng, vừa có thể thuận nước đẩy thuyền khiến cho Sở Kiều và Nhiễm Dao chia tay, mưu kế một mũi tên trúng hai đích, ngay cả Thái Dũng cũng có thể nhìn thấu được, anh ta không tin Tổng Tử Văn lại không nghĩ ra.

Vậy thì, cách giải thích duy nhất là...

Anh cố tình xuống nước!

“Thị trưởng Tống, anh thực sự không nghĩ lại sao?” Thái Dũng tỏ ra cấp thiết. Hai nhà Tống Nghiêm ở hai phe khác nhau, đều thuộc hàng ngũ đứng đầu mỗi phe, sớm muộn gì cũng sẽ nổ ra một trận huyết chiến.

Trước mắt, Tống Tử Văn nắm được điểm yếu của Nghiêm Phóng, nhưng lại giơ cao đánh khẽ, Thái Dũng cảm thấy rất đáng tiếc, có một mà không có hai, nên mới cố gắng khuyên bảo.

Tống Tử Văn xua tay, “Cứ làm như tôi nói.”

Thái Dũng im lặng, một lúc sau, “Vâng.” Lúc rời đi, phía sau truyền đến một giọng nói khàn khàn...

“Có lẽ cô ấy... đã về chung cư của mình rồi, cậu đừng tìm sai chỗ nữa.”

Thái Dũng gật đầu đáp lại, đóng cửa lại, không tự chủ mà thở nhẹ.

Chữ tình, cho dù là thánh nhân cũng không thể nhìn thấu được, huống hồ là người trần mắt thịt? Tống Tử Văn dù có mạnh đến đâu, thì trái tim cũng làm từ máu thịt cả.

Nhiễm Dao ngủ một giấc đến khi mặt trời xuống núi, ngồi trước bàn trang điểm, phát hiện mắt mình đã càng sưng hơn nữa. Cô dùng đá lạnh đắp lên khoảng nửa giờ, nhìn mới có vẻ đỡ kinh khủng. Thấy đói bụng, may mà trong tủ lạnh vẫn còn nửa túi bánh sủi cảo. Bật bếp, đặt nồi lên, đun nước, thả bánh vào. Nước chấm chỉ cần giấm, thêm chút muối.

Đợi từng chiếc bánh sủi cảo mập mạp nổi lên, cô dùng thìa múc ra cho vào đĩa, rồi bưng ra phòng khách. Ngồi xếp bằng dưới thảm, độ cao của chiếc bàn trà vừa khớp, bỗng nhiên nghĩ ra còn có công việc cần phải bàn giao, cô liền gọi điện cho Lộ Lộ. “Nhiễm Tổng?! Cô không sao chứ?! Không nghe điện thoại, email cũng không trả lời, mọi người lo lắng muốn chết luôn.”

Nhiễm Dao trả lời qua loa, không giải thích nhiều: “... Tôi làm xong bản thảo rồi, để trong ngăn kéo thứ ba bên trái, không khóa đâu, còn có loạt bản thiết kế cần sửa lần cuối, tôi đã thêm một số phụ kiện theo tư duy ban đầu, không động đến phong cách tổng thể...” Cuộc điện thoại này kéo dài suốt bốn mươi phút, sủi cảo đã từ nóng bốc hơi chuyển thành hơi ấm nuốt tạm được, Nhiễm Dao đang chuẩn bị ăn thì phát hiện ra trong thời gian diễn ra cuộc gọi kia, lại có đến năm cuộc gọi nhỡ.

Thư ký Thái?

Nhiễm Dao đang chuẩn bị gọi lại thì chuông cửa đã vang lên. Cô đứng dậy ra mở cửa. Thái Dũng tươi cười xuất hiện trước mặt, “Cô Nhiễm”

“Vào nhà ngồi đi...”

“Không cần đâu. Vừa rồi tôi gọi điện cô không nghe máy, nên tôi đến thẳng đầy, làm phiền cổ rồi.” Sau đó anh ta lấy một túi tài liệu từ trong cặp xách ra, đưa cho cô, “Tôi đưa đồ đến thôi, tôi xin phép đi đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện