“Nguyên nhân?”

Đàm Hi ngơ ngác.

“Nói xem, vì sao anh phải giúp em?” Một sự thâm thúy không thể đoán được vụt qua trong đáy mắt anh.

“Bởi vì, cậu là cậu của cháu.” Đàm Hi hùng hồn tuyên bố.

Lục Chinh bị cô chọc tức đến bật cười, “Không có mối quan hệ kia với nhà họ Tần thì anh là cậu bên nào của em hả? Lý do này không thành lập.”

“Thế bởi vì anh là người đàn ông của em, cái này có thể rồi chứ?”

“Trong thiên hạ này, có người đàn ông nào có thể chấp nhận được việc người phụ nữ của mình có mối quan hệ hôn nhân với người đàn ông khác không hả?”

“Chậc, em có mối quan hệ với tên Tần biến thái kia hồi nào vậy?” Đàm Hi xua tay, “Chưa đăng ký, không tính!”

“Vậy cũng không thể chấp nhận được.”

Cô và Tần Thiên Lâm đã cử hành hôn lễ, người nhà hai bên cũng đến tham dự, còn mời luôn cả báo chí, cho dù không có mối quan hệ trên pháp luật, nhưng trong mắt dư luận, hai chữ “Đàm Hi” đại biểu cho con dâu nhà họ Tần, vợ của Tần Thiên Lâm.

“Chà…” Cô cắn đầu đũa, “Lục Chinh, đừng nói là anh… đang ghen nhé?”

“Chẳng lẽ anh không nên ghen sao?” Lạnh mắt liếc nhìn, bá đạo ngông cuồng!

“Ha ha… nên, anh nên…”

Mẹ kiếp! Biết ngay là không dễ nói chuyện với lão già này mà! Nhưng bây giờ cô có việc cần phải làm, nên vào thời điểm này, thật sự không thể vạch rõ quan hệ với nhà họ Tần được.

Lúc đó, khi phiền phức xuất hiện, cô sẽ mệt mỏi vì đối phó, tình cảnh chỉ sẽ càng thêm hỏng bét.

Đàm Hi hít sâu, đang định thử chiến thuật tấn công bên sườn, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì anh đã lạnh lùng thốt ra một câu…

“Lý do này không thành lập, suy nghĩ thêm đi!”

Một ngụm máu nghẹn lại ở cổ họng, món tôm hùm đất cay cay thơm thơm nhét vào miệng cũng không còn mùi vị gì nữa.

“Em sợ danh tiếng của anh bị tổn hại!” Dan díu với cháu dâu, ảnh hưởng vô cùng không tốt.

“Thêm nữa, nếu danh tiếng của anh bị hủy thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng công ty, không lời chút nào.”

Đàm Hi gật đầu, bắt đầu đi theo lối suy nghĩ này, nghiêm túc phân tích sâu hơn, cuối cùng lôi nguyên cả nhà họ Lục vào trong.

Đợi đến khi cô nói xong, anh không vội lên tiếng mà múc một bát canh cho cô.

Đàm Hi không những không thấy vui mừng, mà ngược lại còn dựng hết tóc gáy lên.

“Nói xong rồi chứ?” Anh hỏi, giọng trầm trầm.

Gật đầu.

“Đầu tiên, ông đây không bao giờ quan tâm cái thứ gọi là danh tiếng, người có thực lực, danh tiếng tự nhiên sẽ tốt. Thứ hai, nhà họ Lục không hề yếu đuối như em nghĩ. Cuối cùng, kết cấu của nhà họ Lục rất phức tạp, muốn nhìn nó bị suy tàn, chắc phải đợi tới thế kỷ sau.”

Ngừng nói trong phút chốc, “Cho nên, vẫn không được thành lập.”

“Lục Chinh!” Đàm Hi giẫm chân, hai mắt ướt lệ, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Anh chỉ muốn một lý do có thể chấp nhận được.”

Nói cho cùng, trong lòng anh cũng đang nén một cơn tức giận.

Đàm Hi nhanh trí hành động, buông bát đũa xuống, lại gần người anh, Lục Chinh xoay đầu sang chỗ khác, không hề nể tình chút nào.

Cô dứt khoát xoay mặt anh lại, ngồi lên đùi anh.

“Đàm Hi, anh vẫn đang ăn cơm!”

Cô không nghe, vặn vẹo cả người như đang đùa dai khiến hai mắt của anh như muốn phun ra lửa.

“Em nghĩ ra rồi.”

Lục Chinh cau mày, xem cô còn có thể nói bậy thế nào.

“Có câu nói thế như thế này.” Hắng giọng, “Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng lén lút, lén lút không bằng không lén lút được. Chúng ta chơi trò yêu đương lén lút chẳng phải càng kích thích hơn sao?”

Anh tức đến bật cười. Vậy mà cô cũng nghĩ ra được!

“Thật ra, yêu đương lén lút vẫn không chính xác lắm, khụ khụ… anh không thấy, mối quan hệ của chúng ta hiện giờ, rất giống… vụng trộm sao?”

Trong lòng Đàm Hi cười như điên, cuối cùng cô cũng có thể đội nguyên một cái nón xanh lè to chà bá lên đầu Tần biến thái rồi!

Ai bảo hắn hống hách, ai bảo hắn ngông cuồng, đồ con rùa xanh nhà hắn!

Lục Chinh lại tức đến nghiến răng, siết chặt nắm đấm, cái miệng kia của cô cái gì cũng dám nói!

“Anh nghĩ xem, công khai thật thì còn gì thú vị nữa đúng không? Trộm ngọc cướp hương, dụ dỗ đàn bà con gái, có hiểu hay không?”

“Cái em nói là trộm hái hoa.” Âm trầm, lạnh lẽo.

Đàm Hi rụt cổ lại, giơ tay ra kéo tay áo của anh, ánh mắt thấp thỏm: “Cậu ơi?”

Anh lại giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, sắc mặt nặng nề, “Đàm Hi, em gọi một tiếng nữa thử xem?”

“Chậc chậc, lần trước không biết ai giới thiệu với chú Dư rằng em là cháu gái của người đó nhỉ? Em thấy anh đáp lại vui lắm mà?”

“Em!”

“Tóm lại, chuyện bên nhà họ Tần, em sẽ tự xử lý.” Cô giơ tay ra, giữ mặt anh lại, vừa cười vừa hôn một cái trên môi anh, còn lè lưỡi ra liếm, “Lục Chinh, anh phải tin em chứ!”

Cơn lửa giận ngập tràn trong lòng anh như bị khoét một cái lỗ lớn, biến mất trong chốc lát.

“Vậy em và Tần Thiên Lâm có…”

Đàm Hi sửng sốt, bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, sự tinh nghịch xuất hiện trong đáy mắt.

Cô cười, nhả ra ba chữ: “Anh đoán xem?”

Vấn đề này là vấn đề Đàm Hi chủ động nêu ra khi anh đưa cô về nhà họ Tần vào tối hôm qua.

“Không có.” Giọng điệu chắc chắn khiến cô nhất thời kinh ngạc.

“Tại sao đoán vậy?”

“Trực giác.”

“Xem ra, em là một tiểu thiên sứ trong lòng anh rồi.” Đàm Hi giương mày đắc ý.

“Không, em là tiểu yêu tinh.”

Câu hồn đoạt phách.

Buổi chiều, Lục Chinh lại vào thư phòng, Đàm Hi nằm trên chiếc ghế ngoài ban công, bên cạnh có đặt một ly nước cam ép, đầu đội một chiếc mũ rơm che nắng, nơi xa núi xanh thấp thoáng, nơi gần nước sông cuồn cuộn.

Vô cùng thích thú và thoải mái.

Lúc cô đang định cầm di động lên chém trái cây thì có cuộc gọi đến.

“Alo.”

“Là tôi, Ân Hoán.”

“Cố tình gọi điện thoại đến để thông báo cho tôi về kết cục của Ngụy Cương à?”

“Cô đã biết rồi?”

“Không biết.” Đàm Hi uống một ngụm nước ép, chép miệng, “Nhưng tôi có thể đoán được.”

“Đoán?”

“Ngụy Cương giết chết em vợ người ta trên chính địa bàn của người ta, chẳng khác nào tát một cái thật kêu vào mặt Lôi lão đại. Anh nói xem, hắn ta có thể có kết cục gì tốt lành chứ?”

Đầu bên kia im lặng khá lâu mới nói một câu: “Thật sự là cô!”

Đàm Hi không nói gì, dáng vẻ nghiễm nhiên thừa nhận.

Cô cũng được xem là khá may mắn, vốn dĩ muốn gửi nhược điểm của Ngụy Cương qua cho cục cảnh sát, thứ nhất có thể xử lý được hắn, thứ hai cũng có thể thử dò thám xem người đứng sau lưng hắn có năng lực lớn cỡ nào.

Không ngờ lại để cho cô điều tra được địa bàn ở phía bắc, lần này không cần cô phải bố trí cạm bẫy, chỉ cần tung tin ra, tự nhiên sẽ có người giúp cô xử lý Ngụy Cương.

“Chiêu mượn dao giết người này của tôi thế nào?”

“Tay chân Ngụy Cương bị phế, đã chết trên đường đến bệnh viện rồi.”

Đàm Hi chậc một tiếc, “Lôi lão đại này ra tay độc ác thật.”

Ân Hoán kinh ngạc bởi sự lạnh lùng trong giọng điệu của đối phương, cứ như kẻ chết đi chỉ là một con chó con mèo nào đó, hoặc ngay từ cái lúc cô bắt đầu sắp đặt thì không hề nghĩ đến chuyện bỏ qua cho Ngụy Cương ta…

Một luồng khí lạnh bò lên sóng lưng khiến hắn rùng mình một cái.

Đối phương bật cười, “Đừng nói với tôi rằng anh thấy sợ đấy nhé?”

“… KHÔNG CÓ.” Bàn tay nắm lấy điện thoại âm thầm siết chặt hơn.

“Tối hôm qua anh đã đi đến phố Nhân Hòa xem à?”

“Ừ.”

Đàm Hi hiểu ra, chẳng trách lại có phản ứng dữ dội như vậy, tận mắt chứng kiến và nghe kể lại là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Sỡ dĩ cô vẫn còn cười được, một là vì cô không quen biết Ngụy Cương, hai là hắn ta tự làm tự chịu, không đáng được thương hại.

Cho dù không có Đàm Hi tung tin, sớm muộn gì bên phía Lôi lão đại cũng tìm ra hắn.

Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm, sự tồn tại của chuỗi thức ăn vốn đại diện cho sự giết chóc… mạnh được yếu thua, đây là quy tắc cạnh tranh sinh tồn vốn có trong tự nhiên.

Đàm Hi chẳng có bản lĩnh gì lớn, không cầm được súng, cũng không quật ngã được người, cùng lắm thì dùng trò khôn vặt, cộng thêm may mắn cao là sẽ phất lên như diều gặp gió.

Ví dụ như chuyện lần này, mục đích ban đầu của cô chỉ là muốn trưng dụng nhóm người của Ân Hoán, còn Ngụy Cương chẳng qua chỉ là cây cầu bắc qua bờ bên kia, Đàm Hi chỉ đi nhờ xe khi lôi Lão đại qua cầu mà thôi.

Mọi thứ đã giải quyết xong!

Dù sao, người phá hủy đi cây cầu đó không phải là cô.

“Ân Hoán, chuyện tôi hứa với anh, tôi đã làm được rồi, có phải anh cũng nên thể hiện thành ý của mình không?”

“Yên tâm, chuyện tôi đã hứa sẽ không bao giờ nuốt lời.”

“Vậy là được.”

“Cô muốn chúng tôi làm gì?”

“Ngay mai hẹn gặp ở quán nướng của thím béo đi.”

“Cần gọi tất cả anh em đi không?”

“Tôi cần hai mươi người, vẻ ngoài đứng đắn, ít dáng vẻ của bọn côn đồ, điều quan trọng là nhân phẩm phải tốt.”

“Nhân phẩm tốt?” Ân Hoán cảm thấy hơi buồn cười, nói chuyện nhân phẩm với một đám côn đồ? Đầu óc cô ta không có vấn đề gì thật chứ?

“Nói đơn giản chút, hai chữ… không tham. Tôi nói trước, nếu chuyện này xảy ra bất cứ vấn đề gì mà lỗi thuộc về bên anh, thế thì đừng trách tôi trở mặt vô tình.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Tình hình Phì Tử ra sao rồi?”

“Gãy xương cẳng chân, chấn động não nhẹ, vẫn còn nằm trong bệnh viện.”

“Cố gắng giấu thím béo đi.”

Lúc cô tắt máy, ngẩng đầu lên nhìn, nửa người anh dựa vào khung cửa, miệng đang ngậm thuốc, cũng không biết đã đến được bao lâu.

Mắt Đàm Hi sáng lên, nhào tới, “Anh ra đây từ khi nào vậy?”

Anh không nói gì, đôi mắt đen trầm nhìn chằm chằm vào cô.

Lòng Đàm Hi hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, mặc cho anh quan sát.

“Sao không nói gì?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.

“Lúc nãy nói chuyện với ai?”

“Một người bạn.”

“Đàn ông?”

“Ừ.”

“Đừng đùa quá trớn, cẩn thận đạp trúng mìn.”

“Nếu em thật sự đạp trúng, anh sẽ giúp em chứ?”

Anh nhìn cô, giữ im lặng.

Cô thở dài, “Quả nhiên, dựa trời dựa đất dựa đàn ông, chẳng bằng dựa vào chính mình.”

Giọng điệu không hề giống như than vãn mà giống như đang chọc ghẹo hơn.

Đàm Hi hiểu, của người khác thì đến cuối cùng vẫn là của người khác. Chỉ có của bản thân thì mới có thể tùy ý sắp đặt.

Nhón chân, hôn lên mặt anh, tiện tay rút điếu thuốc ra, vứt xuống đất rồi nghiền nát.

“Hôi chết đi được.”

Anh ôm lấy eo cô, Đàm Hi nghiêng người né đi, lách người vào nhà, đôi chân trần bước đi trên sàn nhà lót gỗ.

Lục Chinh khom người, cầm đôi dép lê của cô lên, đi vào nhà theo.

Đàm Hi đứng trước tủ lạnh, thò đầu vào trong, khi chui ra, mặt nhăn thành một đống.

“Lục Chinh, tủ lạnh nhà anh ngoài nước suối ra thì chẳng có cái gì khác thế này.”

“Còn cần gì sao?” Anh cầm lấy điều khiển, ngồi lên ghế sô pha.

Đàm Hi đi đến trước mặt anh, nhìn anh như nhìn người rừng, “Anh không ăn vặt à?”

“Không cần.”

“Anh thật là nhàm chán.”

Lạnh lùng nhìn cô.

Đàm Hi bĩu môi, vốn là thế mà, lại không cho người ta nói, xấu xa!

“Anh còn chuyện gì cần làm không?” Đàm Hi giơ tay ra, túm lấy quả đầu đinh của anh, anh cứ né đi, “Ngồi im!”

Lục Chinh đánh vào tay cô, “Bỏ xuống.”

“Sờ tí mà, sờ một tí thôi mà…”

Anh khó xử, chẳng biết phải làm gì, chỉ đành cho cô làm loạn.

“Ngắn quá, chẳng túm được.”

“…”

“Đầu tóc của đàn ông giống như mông cọp, không sờ được.”

“So (cho nên)?”

“Buông tay ra.”

“Không!”

“Đàm Hi!”

“Anh gọi em một tiếng Hi Hi, em sẽ không phá anh nữa.” Gọi cả họ lẫn tên, không thân thiết chút nào.

Anh khẽ ho, hầu kết cử động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện