Cuối cùng, không thể từ chối được nên Nhiễm Dao đành nhận lấy.
Nghĩ thầm: Mũ còn có tác dụng hơn hoa cô dâu nhiều.
Mặt trời ngả về Tây, hai người đứng dưới bóng cây, bên chân là ván trượt và chai nước khoáng, mỗi người đều cầm điện thoại của mình, màn hình xoay ngang, đầu ngón tay liên tục vuốt trên bề mặt.
“Tiểu Sơn Trà à, cô mau ngồi thấp xuống trong bụi cây này, đừng để đối phương phát hiện ra.”
“Hả? Bên chỗ tôi không... toi rồi! Đát Kỷ ở1đằng sau. Cô ta phát hiện ra tôi rồi, làm sao bây giờ a a a?”
Sở Kiêu nhếch môi, một cái dịch chuyển đẹp mắt, phóng ra kỹ năng, “Đừng sợ, Hậu Nghệ ca ca tới cứu cô đây!”
“A...”
“Đẹp trai không nào?”
Nhiễm Dao bĩu môi, “Tinh tướng.”
“Làm ơn đi, tôi vừa cứu cố đấy!”
“Thế nên có cần tôi cảm ơn anh không?”
“Cảm ơn thì miễn, khen một câu là được rồi.”
“Ồ, cấp của anh cao phết.” Sở Kiêu hừ lạnh, “Hay là cô cứ khen tôi thao tác trâu bò đi?”
“Ai biết8có phải anh dùng tiền mua tài khoản này không chứ?”
“Đệch! Tôi mà là loại người đó sao?”
Nhiễm Dao đá anh ta: “Đừng nói nữa, nhanh đi đẩy tháp nào!”
Hai phút sau...
“Yes! Thắng rồi!”
Sở Kiều duỗi tay ra, “Give me five?”
Nhiễm Dao đập tay với anh ta, “Hợp tác vui vẻ!” Đột nhiên thấy chân trời đã nổi váng màu vàng cam và mặt trời sắp lặn xuống, “Thôi chết! Mấy giờ rồi thế?”
“6 giờ. Đi thôi, tôi mời cô đi ăn tiệc lớn.”
“Không được, không được, tôi phải về khách sạn2đây. Đi trước nhé, tạm biệt...” Nhét điện thoại vào túi, tay cầm ván trượt, Nhiễm Dao chạy được hai bước xa rồi mới quay lại vẫy tay với anh ta, “Hôm nay tôi đã chơi rất vui, cảm ơn anh.”
“Ơ! Sao nói đó là đi thế này? Đứng lại!” Sở Kiều đuổi theo.
“Đã muộn rồi! A, anh...” Đột nhiên lao vào trong một vòng tay ấm áp quá bất ngờ, Nhiễm Dao há hốc mồm.
Sở Kiêu lùi lại, ánh mắt chính trực, nụ cười thẳng thắn: “Đừng hiểu lầm, chỉ là4một cái ôm tạm biệt thôi, hôm nay tôi cũng rất vui mà. Cô biết đấy, thực ra lễ kết hôn rất chán, đúng không?”
Trách móc một hồi, Nhiễm Dao không biết nên nói cái gì.
“Được rồi, cố về đi, tạm biệt.”
“... Ờ.” Nhiễm Dao lúng ta lúng túng gật đầu, cất bước đi về phía trước.
“Này! Tiểu tiên nữ!”
“Cái gì?”
“Cô nhở cho kỹ nhé, tên tôi là Sở Kiều, Sở trong Sở Bá Vương, Kiêu trong Kiêu Kỵ Doanh.”
Tiễn khách khứa đi hết rồi, Sở Khiêm mệt mỏi day ấn đường.
Hoặc là hoàng tử, công chúa cành vàng lá ngọc, hoặc là trùm dầu mỏ có địa vị quan trọng, hôn lễ phải tổ chức ở tận Manhattan đã là bất đắc dĩ lắm rồi, đã thế đến tận phút cuối còn phải ứng phó với một đám “ông lớn” này, quả thực phiền muốn chết.
Anh ta nghi ngờ có khi mình không phải vừa kết hôn mà là vừa trải qua một trận chém giết hung hiểm ấy chứ.
“Ba? Sao ba lại tới đây?”
Sở Hoài Binh nhìn trái nhìn phải như đang tìm gì đó.
Sở Khiêm nhíu mày, “Không phải con bảo ba lên lầu nghỉ ngơi sao.”
“Có thấy A Kiều đầu không?”
“Mời rượu xong là không thấy người đầu nữa. Ba tìm nó làm gì thế ạ?”
“Mau đi tìm đi, ba nó gọi điện cho ba, bảo nó mau về nước.”
“Để con gọi điện cho nó...”
“Vô dụng, máy vẫn bận suốt. Không biết thằng ranh này lại đi đâu nữa? Làm người ta lo lắng muốn chết rồi!” Sở Hoài Binh đi đi lại lại, “Mà con làm anh cũng thật là, sao không để ý gì tới em thế hả?”
“Ba, ba đừng vội, chắc là nó ở quanh đây thôi, để con đi tìm. Ba cứ lên lầu trước đi, chúng ta duy trì liên lạc là được.”
“Mau đi đi.”
Sở Khiêm còn chưa đi được mấy bước thì đã nhìn thấy người đang ở quảng trường đối diện cửa lớn khách sạn.
Lập tức thở phào một hơi.
“Thằng nhóc này đúng là khôn lanh, chạy ra đây để tránh bị làm phiền.”
Sở Kiều hoàn hồn, thu lại ý cười trên môi, nhìn về phía người tới, “Anh?”
“Anh nhìn thấy hết rồi, nói đi, cười trộm cái gì thế hả?”
“Nào có cười trộm cái gì chứ? Anh đừng nói lung tung!” “Bình thường, khi người ta nói dối thì sẽ không tự chủ được mà cao giọng hơn đấy.”
“...” Thật à?
Sở Khiêm bá vai bá cổ anh ta, “Nói đi, gặp phải chuyện tốt gì thế?”
“Ừm... thì là... à thì...”
“Chú đang ngượng đấy à?” Sở Khiêm như thể phát hiện ra đại lục mới, sự hứng thú trong mắt càng đậm hơn.
“Ai ngượng chứ? Em ư? Sao có thể!”
“Nghe đi kìa, lại cao giọng rồi.” Sở Khiểm ngoáy tai.
“...” Fuck!
“Anh, nói nghiêm túc nhé.” Sở Kiều đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Hình như em đã thích một cô gái rồi.”
“Hả?”
“Cô ấy nói cô ấy không muốn nhận hoa cưới vì người muốn nhận hoa cưới đều là những người muốn kết hôn. Điều này có phải chứng minh là cô ấy không muốn lấy chồng không? Tại sao lại không muốn lấy chồng chứ nhỉ? Bởi vì cô ấy chưa có bạn trai thôi! Có phải em rất thông minh không?”
Hoa cưới? Sở Khiêm nhướng mày, dường như anh ta đã đoán ra được là ai rồi.
“Anh, anh có thể giúp em tra thân phận cô ấy một chút không, còn cả số điện thoại, địa chỉ nhà gì gì đó, càng chi tiết càng tốt, he he...”
“Có hơi khó đấy.”
“Tại sao chứ? Chẳng phải các khách quý tới đây đều có thông tin thân phận hay sao?”
“Chỉ có thông tin của người nhận được thiệp mời thôi. Cô gái đó đi theo Đàm Hi tới đây, anh cũng không biết rốt cuộc cô ấy là ai nữa.”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
“Thích như thế cơ à?” Sở Khiêm ướm hỏi.
“Đương nhiên! Cô ấy chính là tiểu tiên nữ đó, cực kỳ đáng yêu, pi pi!”
Sở Khiểm nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của cậu em họ mình, còn pi pi nữa... vẻ mặt thật sự quá bỉ ổi.
“Anh, anh nghĩ cách giúp em đi mà!”
“Cách thì không có, nhưng, có thể chỉ cho chú một con đường sáng khác.”
“Con đường nào?”
“Cái cổ... tiểu tiên nữ của chú ấy, nếu đã tới đây cùng Đàm Hi thì chắc chắn là Đàm Hi sẽ biết tin tức của cô ấy, đi hỏi trực tiếp thôi.”
“Nhưng em có quen biết nữ ma đầu kia đâu.” Vẻ mặt Sở Kiều bối rối.
Nghe nói, người phụ nữ kia không chỉ rất hung mãnh mà còn máu lạnh, sợ kinh lên được ấy.
Sở Khiêm vỗ vai hắn, “Quả nhiên, người sa vào lưới tình rồi thì IQ đểu về không hết.”
“Chú không quen biết không có nghĩa những người khác không quen. Đi tìm người trung gian làm cầu nối, ăn vài bữa cơm là xong ngay ấy mà, chẳng lẽ cái này còn cần anh dạy chú à? Mấy năm nay chẳng phải chú đã rất quen thuộc với việc này rồi hay sao?”
“Đúng thế!” Bế tắc của Sở Kiều như được khai thông, “Anh, anh nhất định biết người trung gian thích hợp là ai đúng không, cứ nói thẳng cho em luôn đi, đỡ mất công em đi tìm hiểu.”
“Có phải lúc chủ đi du học ở nước ngoài có một người bạn họ Dương đúng không?”
“Ý anh là A Tự đó hả?”
“Đúng thế, tên là Dương Tự.”
“Thằng nhãi đó mà quen biết Đàm Hi á? Anh đừng đùa em chứ.”
Nụ cười của Sở Khiêm trở nên thâm sâu, “Trước khi Dương Tự ra nước ngoài thì chơi thân với mấy người Tống Bạch, Chu Dịch, còn cả Tưởng Hoa nữa.”
“Tống Bạch? Gã thẩm phán đó hả?” Sở Kiều như đã gặp phải cú shock lớn, “Không thể nào, sao A Tự có thể chơi thân được với đám người chính đạo kiểu đó được chứ?”
“Đó là do chú không biết Tống Bạch đã từng sống hỗn loạn thế nào thôi.”
“Vậy sao...”
“Anh chỉ biết đến như thế thôi, chú tự xem mà làm đi. Đúng rồi, vừa rồi bác gọi điện thoại cho ba anh, nói tìm chú có việc gấp đấy, mau gọi điện lại cho ông cụ đi, đừng làm ông cụ tức giận rồi lại phát bệnh tim gì đó, sau này xem còn ai giữ nổi chú.”
“Ông già em á? Ông ấy tìm em làm gì?”
“Ai biết.”
Giờ New York, tám giờ tối.
Sở Kiêu quay về khách sạn liền đứng ngồi không yên, điện thoại di động đặt ở trước mặt, anh ta đang đợi một cuộc điện thoại rất quan trọng.
“A Tự làm cái gì thế không biết?” Ngồi ở mép giường, vò đầu bực bội, đột nhiên hét lên một tiếng rồi ngã ngửa ra giường.
Bây giờ, chỉ cần Sở Kiêu nhắm mắt lại thôi là trong đầu sẽ toàn là giọng nói, dáng điệu, nụ cười của Nhiễm Dao.
Camelia, Tiểu Sơn Trà, he he...
Đêm nay, đã là lần thứ N anh ta cười ngây ngô.
Cầm điện thoại lên, ấn sáng màn hình, sau đó mở album, mấy bức ảnh liên tục đều là ảnh chụp selfie của anh ta và Nhiễm Dao.
Lần đầu tiên trái tim của chàng trai trẻ rung động, sự cô đơn điên cuồng lan rộng từ trong xương cốt.
Không được, anh ta nhất định phải làm cái gì đó...
Click mở Wechat, vòng bạn bè, nhìn cái hình icon camera ở góc trên bên phải, nhẹ nhàng nhấp vào, sau đó chuyển sang album ảnh.
Một hai ba bốn năm sáu, đăng hết lên.
Viết status gì cho hay bây giờ?
“Là cô ấy, tiểu tiên nữ của tôi trái tim]”
Đăng bài.
Tải ảnh thành công.
Yes! Anh ta muốn chia sẻ với cả thế giới này.
Rất nhanh đã có người bấm thích và bình luận.
Lawrence: Xiao, đây là bạn gái của cậu à? Đáng yêu quá!
Mẹ già: Bảo bối, rốt cuộc con cũng thông suốt rồi sao?
Bố già: Mau cút về đây cho ông!
Chị Cả: Con gái nhà ai thế này? Người Hoa Hạ hả? Hay là người nước Hàn? Hoặc là người nước Nhật?”
Chị Hai: A Kiêu, chị cảnh cáo cậu, nếu đây là một cô nàng Thái Lan thì nhất định phải làm giám định giới tính trước đấy nhé.
Cùng thời gian, thủ đô, 8 giờ sáng.
Tống Tử Văn vừa mới dừng xe, còn chưa tiến vào trong tòa nhà thị chính thì đã nghe thấy âm thanh nhắc nhở của Wechat.
Vừa chờ thang máy, vừa lấy ra xem.
Là Tống Bạch.
Anh ta mở ra, một bức ảnh chụp màn hình điện thoại và mấy bức ảnh lẻ.
Bạch Bạch: Anh à, báo động khẩn cấp! Chuyện lớn không xong rồi!
Bạch Bạch: Anh tự xem đi.
Tống Tử Văn nhíu mày, đầu ngón tay khẽ chạm, click vào bức ảnh đầu tiên, là ảnh chụp màn hình điện thoại.
Giao diện trên ảnh là vòng bạn bè của Tổng Bạch, bài viết trên cùng do một người có tên Xiao đăng lên, sáu bức ảnh, status đính kèm là: Là cô ấy, tiểu tiên nữ của tôi trái tim].
“Cái gì đây?”
Trượt sang phải một cái, trực tiếp chuyển sang ảnh cụ thể.
Trong lúc chờ loading, Tống Tử Văn còn tranh thủ thời gian sửa sang lại ống tay áo.
Đột nhiên, anh dừng động tác, ánh mắt cũng đình trệ.
Nghĩ thầm: Mũ còn có tác dụng hơn hoa cô dâu nhiều.
Mặt trời ngả về Tây, hai người đứng dưới bóng cây, bên chân là ván trượt và chai nước khoáng, mỗi người đều cầm điện thoại của mình, màn hình xoay ngang, đầu ngón tay liên tục vuốt trên bề mặt.
“Tiểu Sơn Trà à, cô mau ngồi thấp xuống trong bụi cây này, đừng để đối phương phát hiện ra.”
“Hả? Bên chỗ tôi không... toi rồi! Đát Kỷ ở1đằng sau. Cô ta phát hiện ra tôi rồi, làm sao bây giờ a a a?”
Sở Kiêu nhếch môi, một cái dịch chuyển đẹp mắt, phóng ra kỹ năng, “Đừng sợ, Hậu Nghệ ca ca tới cứu cô đây!”
“A...”
“Đẹp trai không nào?”
Nhiễm Dao bĩu môi, “Tinh tướng.”
“Làm ơn đi, tôi vừa cứu cố đấy!”
“Thế nên có cần tôi cảm ơn anh không?”
“Cảm ơn thì miễn, khen một câu là được rồi.”
“Ồ, cấp của anh cao phết.” Sở Kiêu hừ lạnh, “Hay là cô cứ khen tôi thao tác trâu bò đi?”
“Ai biết8có phải anh dùng tiền mua tài khoản này không chứ?”
“Đệch! Tôi mà là loại người đó sao?”
Nhiễm Dao đá anh ta: “Đừng nói nữa, nhanh đi đẩy tháp nào!”
Hai phút sau...
“Yes! Thắng rồi!”
Sở Kiều duỗi tay ra, “Give me five?”
Nhiễm Dao đập tay với anh ta, “Hợp tác vui vẻ!” Đột nhiên thấy chân trời đã nổi váng màu vàng cam và mặt trời sắp lặn xuống, “Thôi chết! Mấy giờ rồi thế?”
“6 giờ. Đi thôi, tôi mời cô đi ăn tiệc lớn.”
“Không được, không được, tôi phải về khách sạn2đây. Đi trước nhé, tạm biệt...” Nhét điện thoại vào túi, tay cầm ván trượt, Nhiễm Dao chạy được hai bước xa rồi mới quay lại vẫy tay với anh ta, “Hôm nay tôi đã chơi rất vui, cảm ơn anh.”
“Ơ! Sao nói đó là đi thế này? Đứng lại!” Sở Kiều đuổi theo.
“Đã muộn rồi! A, anh...” Đột nhiên lao vào trong một vòng tay ấm áp quá bất ngờ, Nhiễm Dao há hốc mồm.
Sở Kiêu lùi lại, ánh mắt chính trực, nụ cười thẳng thắn: “Đừng hiểu lầm, chỉ là4một cái ôm tạm biệt thôi, hôm nay tôi cũng rất vui mà. Cô biết đấy, thực ra lễ kết hôn rất chán, đúng không?”
Trách móc một hồi, Nhiễm Dao không biết nên nói cái gì.
“Được rồi, cố về đi, tạm biệt.”
“... Ờ.” Nhiễm Dao lúng ta lúng túng gật đầu, cất bước đi về phía trước.
“Này! Tiểu tiên nữ!”
“Cái gì?”
“Cô nhở cho kỹ nhé, tên tôi là Sở Kiều, Sở trong Sở Bá Vương, Kiêu trong Kiêu Kỵ Doanh.”
Tiễn khách khứa đi hết rồi, Sở Khiêm mệt mỏi day ấn đường.
Hoặc là hoàng tử, công chúa cành vàng lá ngọc, hoặc là trùm dầu mỏ có địa vị quan trọng, hôn lễ phải tổ chức ở tận Manhattan đã là bất đắc dĩ lắm rồi, đã thế đến tận phút cuối còn phải ứng phó với một đám “ông lớn” này, quả thực phiền muốn chết.
Anh ta nghi ngờ có khi mình không phải vừa kết hôn mà là vừa trải qua một trận chém giết hung hiểm ấy chứ.
“Ba? Sao ba lại tới đây?”
Sở Hoài Binh nhìn trái nhìn phải như đang tìm gì đó.
Sở Khiêm nhíu mày, “Không phải con bảo ba lên lầu nghỉ ngơi sao.”
“Có thấy A Kiều đầu không?”
“Mời rượu xong là không thấy người đầu nữa. Ba tìm nó làm gì thế ạ?”
“Mau đi tìm đi, ba nó gọi điện cho ba, bảo nó mau về nước.”
“Để con gọi điện cho nó...”
“Vô dụng, máy vẫn bận suốt. Không biết thằng ranh này lại đi đâu nữa? Làm người ta lo lắng muốn chết rồi!” Sở Hoài Binh đi đi lại lại, “Mà con làm anh cũng thật là, sao không để ý gì tới em thế hả?”
“Ba, ba đừng vội, chắc là nó ở quanh đây thôi, để con đi tìm. Ba cứ lên lầu trước đi, chúng ta duy trì liên lạc là được.”
“Mau đi đi.”
Sở Khiêm còn chưa đi được mấy bước thì đã nhìn thấy người đang ở quảng trường đối diện cửa lớn khách sạn.
Lập tức thở phào một hơi.
“Thằng nhóc này đúng là khôn lanh, chạy ra đây để tránh bị làm phiền.”
Sở Kiều hoàn hồn, thu lại ý cười trên môi, nhìn về phía người tới, “Anh?”
“Anh nhìn thấy hết rồi, nói đi, cười trộm cái gì thế hả?”
“Nào có cười trộm cái gì chứ? Anh đừng nói lung tung!” “Bình thường, khi người ta nói dối thì sẽ không tự chủ được mà cao giọng hơn đấy.”
“...” Thật à?
Sở Khiêm bá vai bá cổ anh ta, “Nói đi, gặp phải chuyện tốt gì thế?”
“Ừm... thì là... à thì...”
“Chú đang ngượng đấy à?” Sở Khiêm như thể phát hiện ra đại lục mới, sự hứng thú trong mắt càng đậm hơn.
“Ai ngượng chứ? Em ư? Sao có thể!”
“Nghe đi kìa, lại cao giọng rồi.” Sở Khiểm ngoáy tai.
“...” Fuck!
“Anh, nói nghiêm túc nhé.” Sở Kiều đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Hình như em đã thích một cô gái rồi.”
“Hả?”
“Cô ấy nói cô ấy không muốn nhận hoa cưới vì người muốn nhận hoa cưới đều là những người muốn kết hôn. Điều này có phải chứng minh là cô ấy không muốn lấy chồng không? Tại sao lại không muốn lấy chồng chứ nhỉ? Bởi vì cô ấy chưa có bạn trai thôi! Có phải em rất thông minh không?”
Hoa cưới? Sở Khiêm nhướng mày, dường như anh ta đã đoán ra được là ai rồi.
“Anh, anh có thể giúp em tra thân phận cô ấy một chút không, còn cả số điện thoại, địa chỉ nhà gì gì đó, càng chi tiết càng tốt, he he...”
“Có hơi khó đấy.”
“Tại sao chứ? Chẳng phải các khách quý tới đây đều có thông tin thân phận hay sao?”
“Chỉ có thông tin của người nhận được thiệp mời thôi. Cô gái đó đi theo Đàm Hi tới đây, anh cũng không biết rốt cuộc cô ấy là ai nữa.”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
“Thích như thế cơ à?” Sở Khiêm ướm hỏi.
“Đương nhiên! Cô ấy chính là tiểu tiên nữ đó, cực kỳ đáng yêu, pi pi!”
Sở Khiểm nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của cậu em họ mình, còn pi pi nữa... vẻ mặt thật sự quá bỉ ổi.
“Anh, anh nghĩ cách giúp em đi mà!”
“Cách thì không có, nhưng, có thể chỉ cho chú một con đường sáng khác.”
“Con đường nào?”
“Cái cổ... tiểu tiên nữ của chú ấy, nếu đã tới đây cùng Đàm Hi thì chắc chắn là Đàm Hi sẽ biết tin tức của cô ấy, đi hỏi trực tiếp thôi.”
“Nhưng em có quen biết nữ ma đầu kia đâu.” Vẻ mặt Sở Kiều bối rối.
Nghe nói, người phụ nữ kia không chỉ rất hung mãnh mà còn máu lạnh, sợ kinh lên được ấy.
Sở Khiêm vỗ vai hắn, “Quả nhiên, người sa vào lưới tình rồi thì IQ đểu về không hết.”
“Chú không quen biết không có nghĩa những người khác không quen. Đi tìm người trung gian làm cầu nối, ăn vài bữa cơm là xong ngay ấy mà, chẳng lẽ cái này còn cần anh dạy chú à? Mấy năm nay chẳng phải chú đã rất quen thuộc với việc này rồi hay sao?”
“Đúng thế!” Bế tắc của Sở Kiều như được khai thông, “Anh, anh nhất định biết người trung gian thích hợp là ai đúng không, cứ nói thẳng cho em luôn đi, đỡ mất công em đi tìm hiểu.”
“Có phải lúc chủ đi du học ở nước ngoài có một người bạn họ Dương đúng không?”
“Ý anh là A Tự đó hả?”
“Đúng thế, tên là Dương Tự.”
“Thằng nhãi đó mà quen biết Đàm Hi á? Anh đừng đùa em chứ.”
Nụ cười của Sở Khiêm trở nên thâm sâu, “Trước khi Dương Tự ra nước ngoài thì chơi thân với mấy người Tống Bạch, Chu Dịch, còn cả Tưởng Hoa nữa.”
“Tống Bạch? Gã thẩm phán đó hả?” Sở Kiều như đã gặp phải cú shock lớn, “Không thể nào, sao A Tự có thể chơi thân được với đám người chính đạo kiểu đó được chứ?”
“Đó là do chú không biết Tống Bạch đã từng sống hỗn loạn thế nào thôi.”
“Vậy sao...”
“Anh chỉ biết đến như thế thôi, chú tự xem mà làm đi. Đúng rồi, vừa rồi bác gọi điện thoại cho ba anh, nói tìm chú có việc gấp đấy, mau gọi điện lại cho ông cụ đi, đừng làm ông cụ tức giận rồi lại phát bệnh tim gì đó, sau này xem còn ai giữ nổi chú.”
“Ông già em á? Ông ấy tìm em làm gì?”
“Ai biết.”
Giờ New York, tám giờ tối.
Sở Kiêu quay về khách sạn liền đứng ngồi không yên, điện thoại di động đặt ở trước mặt, anh ta đang đợi một cuộc điện thoại rất quan trọng.
“A Tự làm cái gì thế không biết?” Ngồi ở mép giường, vò đầu bực bội, đột nhiên hét lên một tiếng rồi ngã ngửa ra giường.
Bây giờ, chỉ cần Sở Kiêu nhắm mắt lại thôi là trong đầu sẽ toàn là giọng nói, dáng điệu, nụ cười của Nhiễm Dao.
Camelia, Tiểu Sơn Trà, he he...
Đêm nay, đã là lần thứ N anh ta cười ngây ngô.
Cầm điện thoại lên, ấn sáng màn hình, sau đó mở album, mấy bức ảnh liên tục đều là ảnh chụp selfie của anh ta và Nhiễm Dao.
Lần đầu tiên trái tim của chàng trai trẻ rung động, sự cô đơn điên cuồng lan rộng từ trong xương cốt.
Không được, anh ta nhất định phải làm cái gì đó...
Click mở Wechat, vòng bạn bè, nhìn cái hình icon camera ở góc trên bên phải, nhẹ nhàng nhấp vào, sau đó chuyển sang album ảnh.
Một hai ba bốn năm sáu, đăng hết lên.
Viết status gì cho hay bây giờ?
“Là cô ấy, tiểu tiên nữ của tôi trái tim]”
Đăng bài.
Tải ảnh thành công.
Yes! Anh ta muốn chia sẻ với cả thế giới này.
Rất nhanh đã có người bấm thích và bình luận.
Lawrence: Xiao, đây là bạn gái của cậu à? Đáng yêu quá!
Mẹ già: Bảo bối, rốt cuộc con cũng thông suốt rồi sao?
Bố già: Mau cút về đây cho ông!
Chị Cả: Con gái nhà ai thế này? Người Hoa Hạ hả? Hay là người nước Hàn? Hoặc là người nước Nhật?”
Chị Hai: A Kiêu, chị cảnh cáo cậu, nếu đây là một cô nàng Thái Lan thì nhất định phải làm giám định giới tính trước đấy nhé.
Cùng thời gian, thủ đô, 8 giờ sáng.
Tống Tử Văn vừa mới dừng xe, còn chưa tiến vào trong tòa nhà thị chính thì đã nghe thấy âm thanh nhắc nhở của Wechat.
Vừa chờ thang máy, vừa lấy ra xem.
Là Tống Bạch.
Anh ta mở ra, một bức ảnh chụp màn hình điện thoại và mấy bức ảnh lẻ.
Bạch Bạch: Anh à, báo động khẩn cấp! Chuyện lớn không xong rồi!
Bạch Bạch: Anh tự xem đi.
Tống Tử Văn nhíu mày, đầu ngón tay khẽ chạm, click vào bức ảnh đầu tiên, là ảnh chụp màn hình điện thoại.
Giao diện trên ảnh là vòng bạn bè của Tổng Bạch, bài viết trên cùng do một người có tên Xiao đăng lên, sáu bức ảnh, status đính kèm là: Là cô ấy, tiểu tiên nữ của tôi trái tim].
“Cái gì đây?”
Trượt sang phải một cái, trực tiếp chuyển sang ảnh cụ thể.
Trong lúc chờ loading, Tống Tử Văn còn tranh thủ thời gian sửa sang lại ống tay áo.
Đột nhiên, anh dừng động tác, ánh mắt cũng đình trệ.
Danh sách chương