Nói cái gì thì cái đó đến.

Đàm Hi và Nhiễm Dao đi đến phim trường, vừa hay lại bắt gặp cảnh quay nóng.

“Các cô...”

“Suỵt!” Nhiễm Dao giơ ngón trỏ lên đặt1trên môi, ra hiệu nhân viên đừng lên tiếng.

Một thanh niên tóc vàng mắt xanh ở bên cạnh thấy thế, đứng dậy tiến lên, mặt mày bất thiện: “Các cô là8ai?”

“Đến tham quan.”

“Xin lỗi, nhân viên chúng tôi đã bắt đầu dọn dẹp, mời hai cô rời đi nhanh chóng.”

“Tại sao lại phải dọn dẹp?” Nhiễm Dao chớp mắt.

“Bởi vì cảnh2tiếp theo là cảnh khỏa thân.”

“Chà...”

Không chỉ Nhiễm Dao kinh ngạc, ngay cả Đàm Hi cũng nhướng mày.

“À... cảnh khỏa thân của ai vậy?”

“Tất nhiên là của nữ chính rồi!”

Đàm Hi:4“Chúng tôi muốn ở lại.”

“Chúa ơi, sao có thể được chứ! Đúng là mơ tưởng.”

“Anh có thể đi hỏi cô ấy.” Đàm Hi chỉ người phía sau thanh niên kia.

Xoay đầu lại theo phản xạ: “Hi, Chole! Không phải cô đang chuẩn bị cảm xúc hay sao?”

“Đến đón bạn thân của tôi.” Hàn Sóc hất cằm về hướng Đàm Hi và Nhiễm Dao.

“Bạn thân Chúa ơi....”

“Rất kinh ngạc sao?”

“Không không không... ba cô đều tao nhã mê người.”

Hàn Sóc cảm ơn, rồi kéo Đàm Hi và Nhiễm Dao đi vào trong, xoay đầu lại cười với anh ta: “Anh đi làm việc của mình đi, giao ho cho tôi là được.”

“Oh, cô muốn giữ họ ở lại sao?”

“Có vấn đề gì à?”

“Well, cô thích là được.”

“Cảm ơn. Phiền anh nói một tiếng với David giúp tôi.”

“Được thôi.”

Hai người được Hàn Sóc dẫn đi vào trong phòng nghỉ.

“Ngồi đi, muốn uống gì nào?”

Đàm Hi: “Có gì?”

“Cà phê, rượu vang đỏ, trà xanh, soda.”

Nhiễm Dao: “Tớ muốn cà phê.”

Đàm Hi: “Soda.”

Hàn Sóc mở tủ lạnh, lấy ba lon nước từ bên trong ra, “Nhắm chuẩn nhé.”

Một ném một bắt, phối hợp ăn ý.

“Cuộc sống cũng ổn quá đấy chứ, còn có phòng nghỉ riêng.” Nhiễm Dao đứng lên, nhìn khắp bốn phía, tuy rằng hoàn cảnh đơn giản, nhưng không thiếu một thứ gì: “Lần đầu quay phim cảm thấy thế nào?”

“Cũng tạm.”

“Nghe nói cảnh tiếp theo phải khỏa thân?”

“Mức độ cỡ nào?” Nhiễm Dạo như một đứa bé tò mò.

Hàn Sóc cắn ống hút, “Khỏa thân hết phía sau.” Nói xong, xoay lưng lại, dùng tay chỉ từ đầu đến chân.

Nhiễm Dao kinh ngạc: “Không cần thế thân?”

“Anh đây rất kinh nghiệm nhé, biết chưa?”

“... Mông gì gì đó, cũng phải để lộ ra à?”

“Có quần lót màu nude.”

Nhiễm Dao còn muốn hỏi tiếp, nhưng kế bên đã có người đang gọi “Chole“.

Hàn Sóc: “Tớ đi trang điểm trước, các cậu ngồi ở đây nhé, khi nào bắt đầu quay rồi hẳn ra.”

Nói xong, rời đi nhanh như một cơn gió.

Nhiễm Dao há mồm trợn mắt, “Sao tớ lại thấy... cậu ấy hình như đã biến thành một con người khác nhỉ?”

Sau chuyện ấy, tuy Hàn Sóc vẫn cười hi hi ha ha như cũ, nhưng ánh mắt đã không còn rực rỡ nhiều màu sắc như khi xưa.

Nhưng vào lúc nãy, Nhiễm Dao cứ ngỡ nhìn nhìn thấy Hàn Sóc của cái thời mới vừa vào đại học, tuy rằng cả người toát ra khí chất nổi loạn, nhưng lại ấp ủ ước mơ và hy vọng, sở hữu sức sống tràn trề.

Đàm Hi mỉm cười, dường như không hề thấy bất ngờ: “Đa sầu đa cảm đều sinh ra từ rảnh rỗi.”

“Hình như cũng có lý.”

Khoảng 40 phút sau, Hàn Sóc bước ra từ trong phòng trang điểm bên cạnh.

Cô mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm, dây đai buộc quanh vùng eo, cổ chữ V nửa ẩn nửa hiện, để lộ ra một đường rãnh ngực, hai bên có hình nửa vòng cung khẽ nhô ra.

Mái tóc xoăn màu hạt dẻ, chia ba bảy, tóc mái được cố định bằng kẹp tóc màu đỏ.

Tay cầm thuốc lá, khói thuốc trắng tuôn từ cánh môi đỏ mọng.

Có một kiểu... gợi cảm thời phục cổ.

Tạo hình thế này nếu không khống chế được thì rất dễ sẽ bị bình luận thành “má mì”, nhưng Hàn Sóc lại không như thế, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt của cô ấy đều thể hiện vẻ phong tình được toát ra từ trong xương tủy của một người con gái.

Nhiễm Dao ngơ ngác, đây vẫn là cô gái cool ngầu tính cách tùy tiện được vô số fan girl xưng là “Anh Sóc” đấy ư?

Ánh mắt Đàm Hi toát lên vẻ kinh ngạc. Cô tiến lên, ôm lấy vòng eo thon kia: “Cô gái xinh đẹp quá.”

Hàn Sóc cúi đầu, che mặt, ánh mắt trong veo, thần thái muốn nói nhưng lại thẹn thùng kia khiến ngay cả trái tim của một phụ nữ như Đàm Hi cũng đập nhanh liên hồi.

“Chúng ta có thể cùng trải qua một đêm tuyệt đẹp không?”

Hàn Sóc: “Tất nhiên rồi.”

Đàm Hi ghé sát vào bên tai cô ấy, nếu nhìn từ xa thì giống như đang hôn nhau. Con tim Nhiễm Dao thắt lại, không thể không thừa nhận, cô đã rung động.

Lấy điện thoại ra, đứng ở vị trí có góc độ đẹp nhất, ấn nút chụp, hình ảnh được lưu lại từ đó.

Má ơi! Thật là tê dại.

“Em thích quà gì?” Đàm Hi vừa nói, vừa phả hơi thở nóng bỏng vào tại Hàn Sóc.

“Váy đỏ, rượu vang đỏ, nhẫn đỏ.“.

“Đỏ hoa hồng, đỏ nâu, đỏ đậm, màu nào?”

“Đều không phải, em thích màu đỏ của máu.” Hàn Sóc chớp mắt, dáng vẻ quyến rũ.

Đàm Hi lùi lại nửa bước, nhún vai, đang chuẩn bị hồ một tiếng “Cắt” thì liền nghe thấy...

“Cut!” được vọng đến từ nơi không xa.

Sau đó là, bốp bốp bốp.

Tiếng vỗ tay vang lên.

Đàm Hi nhìn theo, Hàn Sóc mỉm cười, gật đầu với người đến: “David. Đây là bạn tôi, Tan.”

“Chào cô, Ms.Tan.”

Hai bên bắt tay nhau, Đàm Hi nhìn ông chú đẹp trai tóc bạc mắt xanh trước mặt, thầm nói: Vừa mắt hơn trên hình nhiều.

“Lúc nãy cố diễn rất tốt, rất có cảm giác.” David khen ngợi.

Đàm Hi thu tay về, “Cảm ơn.”

Lúc nãy cố chợt nãy lên ý tưởng, nhớ đến một trích đoạn kinh điển trong “Sư tử và hoa hồng”, không kiềm chế được bèn đối đáp vài câu với Hàn Sóc, ai ngờ lại bị người khác bắt gặp.

“Cưng à, đây là đạo diễn David Norlan.” “Nghe danh đã lâu.”

Hàn Sóc: “Có phải sắp bắt đầu rồi không?”

David gật đầu: “Đi thôi.”

Một nhóm người vào phim trường, khâu dựng cảnh kết thúc, đây là một căn phòng tắm cũ kỹ.

Nó cũ kỹ là vì trên tường đã xuất hiện nhiều vết loang lổ màu đen, bức tường hoặc bị mất góc, hoặc bị nứt. Bồn tắm không còn bóng loáng, bề mặt được phủ một lớp sơn màu vàng ố.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nước đang nóng, cơ thể người phụ nữ mềm mại.

Hai thùng nước, một thùng chứa nước nóng, hơi nước nghi ngút; một thùng chứa nước lạnh, trong veo lấp lánh.

David: “Chole, chuẩn bị xong chưa?” Hàn Sóc ngồi bên mép bồn tắm, không trả lời cũng không gật đầu. Cô chỉ dùng tay gỡ mái tóc xoăn màu hạt dẻ, vừa tùy ý vừa tự nhiên.

Đôi con ngươi màu xanh lam của David tích tụ ánh sáng, một tiếng “Action”, các máy quay bắt đầu chuyển động.

Jenauraispasduvenir (Tôi không nên đến)

Nelaisserquetonsourire (Chỉ phủ bụi nụ cười của anh)

Vivredansmessouvenirs (Tôi nên từ bỏ hy vọng)

Làn điệu dịu êm được thốt ra từ miệng của cô, đôi lúc lời hát không được trôi chảy nên chỉ khẽ hừ cho qua, cô vừa hát vữa rót nước nóng vào trong bồn tắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện