Người phụ nữ đối diện đang quan sát với vẻ không được thân thiện cho lắm. Đàm Hi vờ như không nhìn | thấy, nên không thể tỏ thái độ đáp trả được.
Vẻ mặt Hứa Ninh cứng ngắc: “Sao cô lại...”
“Đủ rồi.” Dịch Hồng quát lên.
Sau đó cười với Đàm Hi, rồi kéo cô ta rời1đi.
“Ông xã, anh nhẹ tay một chút, kéo tay em đau quá...”
Một nam một nữ kéo nhau đi xa. Dịch Hạo Lâm đi theo sau lưng ba cậu, đi một bước xoay đầu ba lần, không chỉ nháy mắt với Ngô Hạ, mà còn nở một nụ cười tươi rói với Đàm Hi.
Đứa bé này...
Lanh lẹ8thật!
“Mommy, sau này mẹ đừng có ly hôn với ba nhé?” Cô bé thốt lên một câu.
Hå?
Đàm Hi khựng lại.
“Bởi vì con không muốn có mẹ kế.”
“Anh Tiểu Dịch nói, mẹ kế đều là thứ lẳng lơ.”
“Thật đó!” Ngộ Hạ nôn nóng, thấy Đàm Hi không nói gì liền sợ cô sẽ không tin, “Cái người2phụ nữ mặc váy đỏ lúc nãy chính là mẹ kế. Cô ta trông xấu quá, trên người cũng thối, tướng đi như con vịt. Lúc chủ Dịch không ở nhà, cô ta còn lén đánh anh Tiểu Dịch, không cho anh ấy ăn cơm...”
Cô bé bắt đầu kể lại những gì nghe được ở chỗ4Dịch Hạo Lâm.
Đàm Hi càng nghe, chân mày càng cau chặt. Ngay cả A Lưu vốn không quan tâm cũng phải trừng to hai mắt, gióng tai lên nghe, xem giống sinh vật “mẹ kể” này thành một loài thú dữ.
“Bé ngoan đang nói gì đó?” Lục Chinh vừa mới đến gần thì đã nghe thấy giọng nói ríu rít và hơi kích động của con gái.
“Ba ơi...” Cô bé bĩu môi, sà vào lòng Lục Chinh, “Con không muốn mẹ kế! Con không muốn có mẹ kế đầu!”
Nhị Gia mang vẻ mặt ngơ ngác: “...”
Đàm Hi kể sơ lại mọi chuyện. Lục Chinh nghe thấy thế, xoay người bế con gái lên: “Yên tâm, sẽ không có mẹ kế đâu.”
“Thật ư?” Cô bé chớp mắt.
“Tất nhiên.” Thái độ trịnh trọng không giống như đang dỗ dành con nít.
Ngô Hạ và A Lưu học lớp chồi hai.
Trong lớp chồi hai...
Khóe môi Đàm Hi co giật.
Một nhà bốn người vào phòng học, dung mạo xuất sắc và quần áo gia đình nổi bật thu hút không ít sự chú ý.
Trong đó có người quen biết Lục Chinh, cũng có người quen biết Đàm Hi, nhưng họ lại không tiến lên bắt chuyện mà gật đầu rất biết chừng mực, xem như chào hỏi lẫn nhau.
Giáo viên trẻ tuổi dẫn đối vợ chồng có vẻ ngoài xuất sắc này vào chỗ, thầm nghĩ: Hèn chi có thể sinh ra được hai đứa trẻ xinh đẹp như Đàm Ngộ Hạ và Lục Xuyến Lưu.
Vị trí của Đàm Hi và Lục Chinh trùng hợp ở bên cạnh Dịch Hồng và Hứa Ninh, hai người phụ nữ ngồi ở giữa, hai bên là hai người đàn ông.
Giáo viên đứng trên bục giảng, bắt đầu nói về hoạt động gia đình.
Đàm Hi nhìn thẳng về phía trước. Tuy cô chỉ mặc áo liền mũ và quần thể thao đơn giản, trang điểm cũng rất nhạt, nhưng khí chất lạnh lùng được tỏa ra từ trên người lại vô tình tạo cảm giác nặng nề cho người khác.
Với Hứa Ninh mà nói, đó chính là lên mặt nạt người, cao ngạo vô cùng.
Có gì đáng để vênh váo đâu?
Nhưng...
Thông qua động tác chỉnh lại vạt váy, cô ta hơi nghiêng đầu, tầm mắt xuyên qua Đàm Hi, vô tình dừng trên người Lục Chinh.
So với kiểu đàn ông thô lỗ cao to như Dịch Hồng, tuy trên người anh cũng có khí chất của kiểu đàn ông rắn rỏi, những cử chỉ lại rất cao quý, vừa nhìn là biết xuất thân từ gia đình giàu có, thân giá cao vút.
Hứa Ninh bước vào giới người mẫu ở tuổi 17, tuy không thể nói là gặp qua rất nhiều người, nhưng ít ra cũng có mắt nhìn người.
Đột nhiên, một cái đầu nhỏ chắn ngang tầm nhìn. Cô ta hơi nheo mắt lại, nhìn thấy cô nhóc ngồi trong lòng Đàm Hi đang nhìn cô ta, ánh mắt thù địch và phòng bị, đồng thời cũng ẩn chứa cả sự thắc mắc và khó hiểu.
Bà mẹ kế kia sao cứ nhìn chằm chằm ba vậy?
Hứa Ninh ho nhẹ, giả vờ bình tĩnh. Cô ta thu tầm mắt về, nhưng trong lòng càng ngày càng cảm thấy không được cân bằng.
Cô ta lại liếc nhìn Đàm Hi, người phụ nữ không biết phép lịch sự, không giáo dưỡng này dựa vào gì chứ?
Mặt mũi cũng không được đẹp lắm.
“Vị... phụ huynh này ơi.” Hứa Ninh đụng vào khuỷu tay của Đàm Hi, nở một nụ cười thân thiện.
Đàm Hi xoay sang, ánh mắt lạnh lùng: “Có việc gì sao?”
“Nhìn cổ trông trẻ thật, không ngờ đã là mẹ của hai đứa bé rồi.”
“...” Nụ cười trên khuôn mặt Hứa Ninh cứng đờ, “À, chắc cô kết hôn sớm lắm nhỉ?”
Nói không chừng Đàm Hi là kẻ thứ ba, cô ta suy đoán với vẻ độc ác.
Đàm Hi không để ý đến cô ta nữa.
“Chắc chồng của cô lớn tuổi hơn cô nhỉ? Nhưng đàn ông chín chắn biết thương vợ, cổ...”
“Suỵt!” Ngộ Hạ không thể chịu đựng được thêm, “Mẹ kế của anh Tiểu Dịch, cô giáo đang nói chuyện, cô có thể yên lặng một chút không? Như vậy rất không lịch sự.”
Vì một tiếng “Mẹ kế của anh Tiểu Dịch” kia, Hứa Ninh tức giận biến sắc. Sau khi phản ứng trở lại biết được bản thân bị một đứa nhóc ranh dạy dỗ, cô ta liền thẹn quá hóa giận.
Ngộ Hạ vùi mặt vào lòng Đàm Hi: “Mommy, tròng mắt của cô ta sắp rớt ra rồi kìa, đáng sợ quá.”
Đàm Hi vỗ vai dỗ dành con gái, sau đó khẽ nghiêng đầu, nói với Hứa Ninh: “Thật ngại quá, có thể cô đã làm con gái tôi sợ rồi.”
Không lâu sau, Dịch Hồng phát hiện ra động tỉnh phía bên này. Anh ta nắm lấy cổ tay Hứa Ninh: “Cô bớt lại một chút cho tôi, không ở lại được thì cút ra ngoài, đừng làm trò mất mặt ở đây.”
Đừng thấy lúc bắt chuyện với Ngộ Hạ thì Dịch Hồng tỏ ra thân thiện dễ gần, trên thực tế người đàn ông Đông Bắc này có tính cách vừa thẳng thắn vừa cứng rắn, một khi đã tức giận thì sẽ ra tay đánh người đấy.
Hứa Ninh bị anh ta kéo một cái, cổ tay suýt chút nữa đã trật khớp.
Nhìn vào ánh mắt cảnh cáo của anh ta, cô ta không dám lên tiếng, chỉ đành cắn răng chịu đựng, biểu cảm vừa đau khổ vừa vặn vẹo.
Dịch Hạo Lâm ngồi trên đùi của ba mình, với góc độ của Dịch Hồng thì không nhìn thấy, nhưng Hứa Ninh thì lại nhìn thấy cậu bé đang làm một khuôn mặt quỷ, phát ra khẩu hình: đáng đời!
Lần này, cuối cùng cô ta cũng đã chịu im lặng rồi.
Dịch Hồng vỗ đầu con trai, hừ, đừng cho rằng anh ta không nhìn thấy những động tác nhỏ kia, nhưng so với người phụ nữ chẳng khác nào một món đồ chơi này thì tất nhiên con trai càng quan trọng hơn.
Lúc nãy anh ta tức giận không phải vì những lời nói của Ngộ Hạ, mà vì cảm thấy hành vi của người phụ nữ này sẽ làm cho vợ chồng Đàm Hi xem thường anh ta và con trai.
Chỉ vì thế mà thôi.
Sau khi cô giáo nói rõ quy tắc xong xuôi liền dẫn phụ huynh và các bé đến nơi diễn ra hoạt động.
Nhờ vào khoản tiền tài trợ hào phóng của đại cổ đông như Lục Chinh, nơi diễn ra hoạt động không chỉ rộng rãi dễ chịu, mà các dụng cụ cũng khá là đầy đủ.
Tổng cộng có 10 mục, mỗi một gia đình có thể chọn tham gia 3 mục bất kỳ.
Sau đó chọn ra top 3 hạng mục đơn, phát cúp và phần thưởng.
Đàm Hi và con gái một tổ, hạng mục: chụp hình tự sướng, triển lãm thiết kế sáng tạo, cuộc thi tạo hình.
Lục Chinh và con trai một tổ, hạng mục: xếp rubic, hai người ba chân, xe điện đụng.
Chụp hình tự sướng có quy tắc rất đơn giản, đó là các bé và phụ huynh dùng máy ảnh do nhà trường chuẩn bị tiến hành chụp 8 kiểu ảnh liên tiếp, xem gia đình nào có sáng tạo nhất, chụp đẹp nhất.
Muốn nghĩ ra ý tưởng gì đó trong một khoảng thời gian ngắn thì khá là khó, nhưng so về độ đẹp thì dễ như trở bàn tay!
Đàm Hi có khuôn mặt mỹ nhân tiêu chuẩn, Ngô Hạ cổ linh tinh quái biết làm nũng đáng yêu. Hai mẹ con lại rất giống nhau cứ như phiên bản một lớn một nhỏ, hiệu quả lúc chụp ra tất nhiên là rất tuyệt vời.
Cộng thêm vị trí họ đứng có đủ ánh sáng, cứ như mở thêm chức năng làm đẹp, hoàn toàn xứng đáng với số phiếu cao nhất.
Phía hai mẹ con Đàm Hi vui vẻ biết bao nhiêu thì bên Hứa Ninh và Dịch Hạo muốn kỳ cục cỡ nào thì trong kỳ cục cỡ đó.
Vốn dĩ cậu Chuột Nhỏ thấy Ngô Hạ tham gia, nên cậu cũng đến góp vui.
Ai kêu cậu cực kỳ thích cô công chúa nhỏ ngọt ngào này chứ?
Ai ngờ đầu ba cậu lại sợ chụp hình, không chịu tham gia với cậu, nói cỡ nào cũng không đồng ý.
Hết cách, cậu chỉ đành miễn cưỡng kéo “người mẹ kể” đáng ghét này vào để đủ quân số.
Hứa Ninh cũng không muốn tham gia vào đầu.
Nhưng cô ta không thể chịu đựng nổi ánh mắt lạnh lùng của Dịch Hồng. Cộng thêm việc nhìn thấy Lục Chinh đang đứng chỗ đám đông phía trước cầm máy ảnh chụp hình, cô ta nghĩ nói không chừng còn có thể khiến anh chú ý đến cô ta.
“Được thôi.” Hứa Ninh đồng ý với vẻ khó xử.
Sau khi trò chơi bắt đầu, cô ta không nhịn được bèn lại gần hướng của Lục Chinh: “Ôi, ánh sáng chỗ này tốt, con trai qua đây nào.”
Dịch Hạo Lầm nhìn những phụ huynh đang chen nhau, cậu thấy có gì tốt đâu chứ?
Cậu nhóc đứng im không hề nhúc nhích.
“Hạo Lâm, qua bên này nào!” Cô ta ngoắc tay với cậu bé.
“Rốt cuộc mẹ có biết chụp hình không? Rõ ràng là cảnh nền ở đây, sao cứ phải chen vào chỗ đông người thế nhỉ?”
Có phải cô ta có bệnh không?
Nụ cười trên khuôn mặt Hứa Ninh cứng đờ, giả vờ vô tình xoay đầu lại, nhìn Lục Chinh, nhưng ánh mắt của anh luôn đặt trên người hai mẹ con kia, không thèm liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái.
Hứa Ninh bĩu môi, kéo dây áo lên, đi về phía Hạo Lâm với dáng vẻ rất không tình nguyện.
Đổ nhóc con!
Sẽ có lúc bà đây sẽ xử lý mày!
“Ba ơi, lúc nãy người phụ nữ kia cứ nhìn chằm chằm vào ba.” A Lưu đột nhiên lên tiếng.
Lục Chinh tiếp tục ấn nút chụp hình, chụp lại nụ cười của Đàm Hi và con gái. Nghe thấy thế, anh không ngẩng đầu lên: “Liên quan gì đến ba đâu?”
Khi còn ở trong phòng học, anh đã phát hiện ra được ánh nhìn tìm tòi của người phụ nữ này.
“Thứ tép riu, không cần phải để ý đến.”
A Lưu: “...”Xem ra tu luyện của cậu nhóc vẫn chưa đến nơi đến chốn, phải tiếp tục cố gắng thêm.
Vẻ mặt Hứa Ninh cứng ngắc: “Sao cô lại...”
“Đủ rồi.” Dịch Hồng quát lên.
Sau đó cười với Đàm Hi, rồi kéo cô ta rời1đi.
“Ông xã, anh nhẹ tay một chút, kéo tay em đau quá...”
Một nam một nữ kéo nhau đi xa. Dịch Hạo Lâm đi theo sau lưng ba cậu, đi một bước xoay đầu ba lần, không chỉ nháy mắt với Ngô Hạ, mà còn nở một nụ cười tươi rói với Đàm Hi.
Đứa bé này...
Lanh lẹ8thật!
“Mommy, sau này mẹ đừng có ly hôn với ba nhé?” Cô bé thốt lên một câu.
Hå?
Đàm Hi khựng lại.
“Bởi vì con không muốn có mẹ kế.”
“Anh Tiểu Dịch nói, mẹ kế đều là thứ lẳng lơ.”
“Thật đó!” Ngộ Hạ nôn nóng, thấy Đàm Hi không nói gì liền sợ cô sẽ không tin, “Cái người2phụ nữ mặc váy đỏ lúc nãy chính là mẹ kế. Cô ta trông xấu quá, trên người cũng thối, tướng đi như con vịt. Lúc chủ Dịch không ở nhà, cô ta còn lén đánh anh Tiểu Dịch, không cho anh ấy ăn cơm...”
Cô bé bắt đầu kể lại những gì nghe được ở chỗ4Dịch Hạo Lâm.
Đàm Hi càng nghe, chân mày càng cau chặt. Ngay cả A Lưu vốn không quan tâm cũng phải trừng to hai mắt, gióng tai lên nghe, xem giống sinh vật “mẹ kể” này thành một loài thú dữ.
“Bé ngoan đang nói gì đó?” Lục Chinh vừa mới đến gần thì đã nghe thấy giọng nói ríu rít và hơi kích động của con gái.
“Ba ơi...” Cô bé bĩu môi, sà vào lòng Lục Chinh, “Con không muốn mẹ kế! Con không muốn có mẹ kế đầu!”
Nhị Gia mang vẻ mặt ngơ ngác: “...”
Đàm Hi kể sơ lại mọi chuyện. Lục Chinh nghe thấy thế, xoay người bế con gái lên: “Yên tâm, sẽ không có mẹ kế đâu.”
“Thật ư?” Cô bé chớp mắt.
“Tất nhiên.” Thái độ trịnh trọng không giống như đang dỗ dành con nít.
Ngô Hạ và A Lưu học lớp chồi hai.
Trong lớp chồi hai...
Khóe môi Đàm Hi co giật.
Một nhà bốn người vào phòng học, dung mạo xuất sắc và quần áo gia đình nổi bật thu hút không ít sự chú ý.
Trong đó có người quen biết Lục Chinh, cũng có người quen biết Đàm Hi, nhưng họ lại không tiến lên bắt chuyện mà gật đầu rất biết chừng mực, xem như chào hỏi lẫn nhau.
Giáo viên trẻ tuổi dẫn đối vợ chồng có vẻ ngoài xuất sắc này vào chỗ, thầm nghĩ: Hèn chi có thể sinh ra được hai đứa trẻ xinh đẹp như Đàm Ngộ Hạ và Lục Xuyến Lưu.
Vị trí của Đàm Hi và Lục Chinh trùng hợp ở bên cạnh Dịch Hồng và Hứa Ninh, hai người phụ nữ ngồi ở giữa, hai bên là hai người đàn ông.
Giáo viên đứng trên bục giảng, bắt đầu nói về hoạt động gia đình.
Đàm Hi nhìn thẳng về phía trước. Tuy cô chỉ mặc áo liền mũ và quần thể thao đơn giản, trang điểm cũng rất nhạt, nhưng khí chất lạnh lùng được tỏa ra từ trên người lại vô tình tạo cảm giác nặng nề cho người khác.
Với Hứa Ninh mà nói, đó chính là lên mặt nạt người, cao ngạo vô cùng.
Có gì đáng để vênh váo đâu?
Nhưng...
Thông qua động tác chỉnh lại vạt váy, cô ta hơi nghiêng đầu, tầm mắt xuyên qua Đàm Hi, vô tình dừng trên người Lục Chinh.
So với kiểu đàn ông thô lỗ cao to như Dịch Hồng, tuy trên người anh cũng có khí chất của kiểu đàn ông rắn rỏi, những cử chỉ lại rất cao quý, vừa nhìn là biết xuất thân từ gia đình giàu có, thân giá cao vút.
Hứa Ninh bước vào giới người mẫu ở tuổi 17, tuy không thể nói là gặp qua rất nhiều người, nhưng ít ra cũng có mắt nhìn người.
Đột nhiên, một cái đầu nhỏ chắn ngang tầm nhìn. Cô ta hơi nheo mắt lại, nhìn thấy cô nhóc ngồi trong lòng Đàm Hi đang nhìn cô ta, ánh mắt thù địch và phòng bị, đồng thời cũng ẩn chứa cả sự thắc mắc và khó hiểu.
Bà mẹ kế kia sao cứ nhìn chằm chằm ba vậy?
Hứa Ninh ho nhẹ, giả vờ bình tĩnh. Cô ta thu tầm mắt về, nhưng trong lòng càng ngày càng cảm thấy không được cân bằng.
Cô ta lại liếc nhìn Đàm Hi, người phụ nữ không biết phép lịch sự, không giáo dưỡng này dựa vào gì chứ?
Mặt mũi cũng không được đẹp lắm.
“Vị... phụ huynh này ơi.” Hứa Ninh đụng vào khuỷu tay của Đàm Hi, nở một nụ cười thân thiện.
Đàm Hi xoay sang, ánh mắt lạnh lùng: “Có việc gì sao?”
“Nhìn cổ trông trẻ thật, không ngờ đã là mẹ của hai đứa bé rồi.”
“...” Nụ cười trên khuôn mặt Hứa Ninh cứng đờ, “À, chắc cô kết hôn sớm lắm nhỉ?”
Nói không chừng Đàm Hi là kẻ thứ ba, cô ta suy đoán với vẻ độc ác.
Đàm Hi không để ý đến cô ta nữa.
“Chắc chồng của cô lớn tuổi hơn cô nhỉ? Nhưng đàn ông chín chắn biết thương vợ, cổ...”
“Suỵt!” Ngộ Hạ không thể chịu đựng được thêm, “Mẹ kế của anh Tiểu Dịch, cô giáo đang nói chuyện, cô có thể yên lặng một chút không? Như vậy rất không lịch sự.”
Vì một tiếng “Mẹ kế của anh Tiểu Dịch” kia, Hứa Ninh tức giận biến sắc. Sau khi phản ứng trở lại biết được bản thân bị một đứa nhóc ranh dạy dỗ, cô ta liền thẹn quá hóa giận.
Ngộ Hạ vùi mặt vào lòng Đàm Hi: “Mommy, tròng mắt của cô ta sắp rớt ra rồi kìa, đáng sợ quá.”
Đàm Hi vỗ vai dỗ dành con gái, sau đó khẽ nghiêng đầu, nói với Hứa Ninh: “Thật ngại quá, có thể cô đã làm con gái tôi sợ rồi.”
Không lâu sau, Dịch Hồng phát hiện ra động tỉnh phía bên này. Anh ta nắm lấy cổ tay Hứa Ninh: “Cô bớt lại một chút cho tôi, không ở lại được thì cút ra ngoài, đừng làm trò mất mặt ở đây.”
Đừng thấy lúc bắt chuyện với Ngộ Hạ thì Dịch Hồng tỏ ra thân thiện dễ gần, trên thực tế người đàn ông Đông Bắc này có tính cách vừa thẳng thắn vừa cứng rắn, một khi đã tức giận thì sẽ ra tay đánh người đấy.
Hứa Ninh bị anh ta kéo một cái, cổ tay suýt chút nữa đã trật khớp.
Nhìn vào ánh mắt cảnh cáo của anh ta, cô ta không dám lên tiếng, chỉ đành cắn răng chịu đựng, biểu cảm vừa đau khổ vừa vặn vẹo.
Dịch Hạo Lâm ngồi trên đùi của ba mình, với góc độ của Dịch Hồng thì không nhìn thấy, nhưng Hứa Ninh thì lại nhìn thấy cậu bé đang làm một khuôn mặt quỷ, phát ra khẩu hình: đáng đời!
Lần này, cuối cùng cô ta cũng đã chịu im lặng rồi.
Dịch Hồng vỗ đầu con trai, hừ, đừng cho rằng anh ta không nhìn thấy những động tác nhỏ kia, nhưng so với người phụ nữ chẳng khác nào một món đồ chơi này thì tất nhiên con trai càng quan trọng hơn.
Lúc nãy anh ta tức giận không phải vì những lời nói của Ngộ Hạ, mà vì cảm thấy hành vi của người phụ nữ này sẽ làm cho vợ chồng Đàm Hi xem thường anh ta và con trai.
Chỉ vì thế mà thôi.
Sau khi cô giáo nói rõ quy tắc xong xuôi liền dẫn phụ huynh và các bé đến nơi diễn ra hoạt động.
Nhờ vào khoản tiền tài trợ hào phóng của đại cổ đông như Lục Chinh, nơi diễn ra hoạt động không chỉ rộng rãi dễ chịu, mà các dụng cụ cũng khá là đầy đủ.
Tổng cộng có 10 mục, mỗi một gia đình có thể chọn tham gia 3 mục bất kỳ.
Sau đó chọn ra top 3 hạng mục đơn, phát cúp và phần thưởng.
Đàm Hi và con gái một tổ, hạng mục: chụp hình tự sướng, triển lãm thiết kế sáng tạo, cuộc thi tạo hình.
Lục Chinh và con trai một tổ, hạng mục: xếp rubic, hai người ba chân, xe điện đụng.
Chụp hình tự sướng có quy tắc rất đơn giản, đó là các bé và phụ huynh dùng máy ảnh do nhà trường chuẩn bị tiến hành chụp 8 kiểu ảnh liên tiếp, xem gia đình nào có sáng tạo nhất, chụp đẹp nhất.
Muốn nghĩ ra ý tưởng gì đó trong một khoảng thời gian ngắn thì khá là khó, nhưng so về độ đẹp thì dễ như trở bàn tay!
Đàm Hi có khuôn mặt mỹ nhân tiêu chuẩn, Ngô Hạ cổ linh tinh quái biết làm nũng đáng yêu. Hai mẹ con lại rất giống nhau cứ như phiên bản một lớn một nhỏ, hiệu quả lúc chụp ra tất nhiên là rất tuyệt vời.
Cộng thêm vị trí họ đứng có đủ ánh sáng, cứ như mở thêm chức năng làm đẹp, hoàn toàn xứng đáng với số phiếu cao nhất.
Phía hai mẹ con Đàm Hi vui vẻ biết bao nhiêu thì bên Hứa Ninh và Dịch Hạo muốn kỳ cục cỡ nào thì trong kỳ cục cỡ đó.
Vốn dĩ cậu Chuột Nhỏ thấy Ngô Hạ tham gia, nên cậu cũng đến góp vui.
Ai kêu cậu cực kỳ thích cô công chúa nhỏ ngọt ngào này chứ?
Ai ngờ đầu ba cậu lại sợ chụp hình, không chịu tham gia với cậu, nói cỡ nào cũng không đồng ý.
Hết cách, cậu chỉ đành miễn cưỡng kéo “người mẹ kể” đáng ghét này vào để đủ quân số.
Hứa Ninh cũng không muốn tham gia vào đầu.
Nhưng cô ta không thể chịu đựng nổi ánh mắt lạnh lùng của Dịch Hồng. Cộng thêm việc nhìn thấy Lục Chinh đang đứng chỗ đám đông phía trước cầm máy ảnh chụp hình, cô ta nghĩ nói không chừng còn có thể khiến anh chú ý đến cô ta.
“Được thôi.” Hứa Ninh đồng ý với vẻ khó xử.
Sau khi trò chơi bắt đầu, cô ta không nhịn được bèn lại gần hướng của Lục Chinh: “Ôi, ánh sáng chỗ này tốt, con trai qua đây nào.”
Dịch Hạo Lầm nhìn những phụ huynh đang chen nhau, cậu thấy có gì tốt đâu chứ?
Cậu nhóc đứng im không hề nhúc nhích.
“Hạo Lâm, qua bên này nào!” Cô ta ngoắc tay với cậu bé.
“Rốt cuộc mẹ có biết chụp hình không? Rõ ràng là cảnh nền ở đây, sao cứ phải chen vào chỗ đông người thế nhỉ?”
Có phải cô ta có bệnh không?
Nụ cười trên khuôn mặt Hứa Ninh cứng đờ, giả vờ vô tình xoay đầu lại, nhìn Lục Chinh, nhưng ánh mắt của anh luôn đặt trên người hai mẹ con kia, không thèm liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái.
Hứa Ninh bĩu môi, kéo dây áo lên, đi về phía Hạo Lâm với dáng vẻ rất không tình nguyện.
Đổ nhóc con!
Sẽ có lúc bà đây sẽ xử lý mày!
“Ba ơi, lúc nãy người phụ nữ kia cứ nhìn chằm chằm vào ba.” A Lưu đột nhiên lên tiếng.
Lục Chinh tiếp tục ấn nút chụp hình, chụp lại nụ cười của Đàm Hi và con gái. Nghe thấy thế, anh không ngẩng đầu lên: “Liên quan gì đến ba đâu?”
Khi còn ở trong phòng học, anh đã phát hiện ra được ánh nhìn tìm tòi của người phụ nữ này.
“Thứ tép riu, không cần phải để ý đến.”
A Lưu: “...”Xem ra tu luyện của cậu nhóc vẫn chưa đến nơi đến chốn, phải tiếp tục cố gắng thêm.
Danh sách chương