Bộ phận giao dịch chứng khoán thành lập vội vàng, lại nhận một đơn khó như Phúc Tường, nhận nhiệm vụ trong lúc nguy cấp, 13 người không thể không bước vào trạng thái làm việc với tốc độ nhanh nhất.
Họ đều được Lâm Tâm âm thầm chọn ra từ các phòng ban. Có người từng làm định phí bảo hiểm. Có người từng làm qua phát1hành riêng lẻ. Có người trước đây là giao dịch viên chứng khoán. Thậm chí còn có người làm lập trình, có thể nói là khá toàn năng.
Lâm Tâm có thể chọn ra họ trong số hơn 100 nhân viên của công ty, xem như cũng có bản lĩnh.
Mọi người vẫn còn chưa kịp làm quen thì đã bị một đơn lớn từ trên trời rớt xuống8đập trúng đầu.
Quảng Tuyết Di, nữ nhân viên từng nghi ngờ với quyết sách của Đàm Hi lúc nãy, sau khi đóng cửa phiên thì tóm lấy một cô chị em đi về phía phòng trà nước.
“Tôi còn chưa uống xong cà phê nữa, không cần...”
“Nhưng tôi uống xong rồi.”
“Cho nên?”
Quảng Tuyết Di cười, khuôn mặt trắng nõn: “Đi với tôi.”
Cô chị em kia: “...”
Vào bên trong,2Quảng Tuyết Di đóng cửa lại.
“Sao cô cứ lén lén lút lút thế? Đừng... đừng hù tối...”
“Tôi nói này Bạch Mộng Khiết, cô nhát gan quá đi.”
Khóe môi cô ta co giật: “Kêu tôi vào đây làm gì? Có gì thì mau nói đi.”
Quảng Tuyết Di đặt ly cà phê trong tay xuống, ánh mắt rối rắm: “Cô nói xem, chúng ta được điều từ bộ phận4ban đầu đến team nhỏ này, rốt cuộc có xứng đáng hay không?”
“Vì sao lại hỏi như thế?”
“Thì thấy không có ý nghĩa gì... Cô nghĩ đi, trước đây tôi làm một kế toán nhỏ ở bộ phận tài vụ, mỗi ngày đi làm tan ca đúng giờ, còn được nghỉ hai ngày cuối tuần và nghỉ lễ, nhận mức lương vài ngàn, làm xong chuyện trong bổn phận của mình, rảnh rỗi thì lấy điện thoại ra nhìn chỉ số chứng khoán, mỗi ngày có ít nhất vài ngàn vào tài khoản, ngày tháng tiêu dao hết biết. Kết quả bấy giờ được điều đến bộ phận giao dịch gì đó, tăng ca đã không nói, còn phải nhìn chỉ số mọi lúc mọi nơi, mắt của tôi sắp bị mù rồi này.”
Bạch Mộng Khiết nghe thấy thế, khẽ cười lạnh: “Tôi thấy lúc nãy cô bị Đàm Tổng dọa sợ rồi.”
“Nói đến đây.” Quảng Tuyết Di không than vãn không được, “Lúc nãy tôi chỉ nghi ngờ cô ấy một chút xíu thôi, vậy mà cô ấy vừa nhìn tới, suýt chút nữa là đồng tôi lại thành bằng rồi. Trái tim bé bỏng của tôi bây giờ vẫn còn chưa bình tĩnh lại được này.”
“Nhát gan!”
“Những kiểu tình hình như lúc nãy, mắt thấy giá chứng khoán khó khăn lắm mới tăng lên, lập tức rũ bỏ chẳng khác nào đuổi hết khách lẻ: Một mình chúng ta cũng không thể nuốt hết số cổ phần của Phúc Tường được, cần gì phải khiến cho những người đầu tư kia thấp thỏm lo âu chứ? May mà vào lúc đóng cửa giá chứng khoán không có rơi xuống, nếu không lại tiêu tùng rồi.”
“Tôi thì không thấy như thế.” Trước đây Bạch Mộng Khiết từng làm giao dịch viên chứng khoán, cho nên càng hiểu rõ độ nông sâu của thị trường hơn những người đầu tư thông thường, “Nếu đã do chúng ta làm nhà cái, lại kéo CK vào, tối đa hóa lợi ích mới là vấn đề cần phải nghĩ đến đầu tiên, có thể hạ thấp vốn mua vào hay không ảnh hưởng cực lớn với lợi ích sau đó, không thể chỉ vì nghĩ đến cảm xúc của khách lẻ mà từ bỏ cơ hội kiếm tiền.”
“Cô không cảm thấy cách làm của Đàm Tổng mạo hiểm lắm sao?” Quảng Tuyết Di trùng đôi mắt xinh đẹp. “Giá chứng khoán bị ảnh hưởng trong khoảng thời gian ngắn là việc hết sức bình thường, giao dịch viên hợp cách tất nhiên sẽ biết kiểm soát mức độ, không cần lo lắng đầu!” Bạch Mộng Khiết vỗ vai cô ta, vẻ mặt thoải mái.
“Lỡ đâu lại rớt xuống, vậy chẳng phải số tiền chúng ta đập vào lúc trước trở thành công cốc hay sao?”
“Sao có thể được? Ít ra cổ phần của Phúc Tường đã nằm trong tay chúng ta rồi.”
“Lấy mớ cổ phần chạm đáy liên tục về làm gì? Ôm khư khư không bán được bộ vui lắm chắc.” Quảng Tuyết Di trợn mắt.
Bạch Mộng Khiết bó tay: “Cô cảm thấy Đàm Tổng và thư ký Lâm đã tốn rất nhiều công sức thì sẽ để kiểu cục diện tồi tệ như thế xuất hiện hay sao?”
“Vậy thì không chắc...”
“Cô Quảng, cô đã đánh giá thấp dã tâm và tầm nhìn của nhà tư bản rồi. Đợi đó mà xem, kịch hay vẫn còn ở phía sau.”
Nói xong, xoay người đi ra.
“Kịch hay?” Quảng Tuyết Di lẩm bẩm, giẫm chân, “Cô đừng đi nhanh như thế, đợi tôi một chút...”
Đột nhiên cô ta dừng lại, xoay ngược trở về, cầm lấy ly cà phê, tiếp tục đuổi theo.
Ngày hôm sau, 7 giờ 30 phút, 13 người đến đông đủ.
Quảng Tuyết Di ở gần đây, khoảng 7 giờ đã đến công ty. Cô ta cho rằng mình sẽ là người đầu tiên. Ai ngờ vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Đàm Hi đang tiến hành đối chiếu bảng báo cáo phân tích số liệu của ngày hôm qua.
Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên nhìn cô ta, mỉm cười: “Chào buổi sáng“.
Quảng Tuyết Di bị choáng váng bởi nụ cười của đối phương, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Hi, Đàm Tổng.”
“Ăn bữa sáng chưa?”
Quảng Tuyết Di đang muốn gật đầu thì Đàm Hi đã lên tiếng...
“Trên bàn có sandwich, sữa và cà phê vẫn còn nóng, tự lấy đi.”
Nói xong, tiếp tục vùi đầu phân tích báo cáo.
Quảng Tuyết Di đi qua, sờ thử, hàng ngon, vẫn còn khá nóng.
Trước khi ra ngoài cô ta đã ăn một gói bánh quy, miễn cưỡng chống lại cơn đói, giờ lại nhìn thấy cà phê nóng hổi và sandwich hấp dẫn, cô ta hình như lại đói rồi...
Vừa ăn vừa đi đến bên cạnh Đàm Hi, cô ta chẳng có ý muốn quấy rầy, mà vì chỗ của cô ta lại ở bên cạnh cô.
Đánh liều ngồi xuống, cố gắng không phát ra tạp âm, ngay cả động tác nhai nuốt cũng chậm đi không ít, ăn từng ngụm nhỏ như một thục nữ.
“Tuyết Di.”
“... Dạ?” Phản ứng chậm, cô ta bị Boss lớn điểm danh?
Đàm Hi vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy: “Cô qua đây xem thử, có phải số liệu này có vấn đề không?”
“Vâng.” Cô ta vội vàng đặt bữa sáng xuống, lau sạch miệng, đi đến chỗ Đàm Hi, “Đúng là có chút vấn đề, đòn bẩy này không đúng lắm, phải nhỏ hơn từ đến ba lần so với thực tế...”
Cô ta là một nhà định phí bảo hiểm, nên rất nhạy cảm với số liệu.
“Báo cáo phân tích này do ai làm?”
“Ặc...” Quảng Tuyết Di khựng lại.
Đàm Hi ngước mắt lên nhìn cô ta, ánh mắt có hơi lạnh lùng.
“Mọi người cùng làm, những ai làm đều có ký tên vào đó.”
“Ai phụ trách tính toán đòn bẩy?”
Quảng Tuyết Di báo một cái tên. Vẻ mặt Đàm Hi không phân biệt được là vui hay tức giận. Cô chỉ khẽ gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
7 giờ 15 phút, mọi người lục tục bước vào.
Đàm Hi kêu họ ăn sáng trước.
“Đàm Tổng, à....” Quảng Tuyết Di đi đến bên cạnh cô, “Có thể hỏi có một vấn đề không?”
“Nói đi.”
“Cô đến công ty lúc mấy giờ vậy?”
“6 giờ.”
“...” Lợi hại quá.
7 giờ 30 phút, mọi người bắt đầu làm việc, đầu tiên là tiến hành báo cáo số liệu, sau đó phân tích tình hình chỉ số, cuối cùng chỉ định sách lược thao tác.
Lúc chỉnh lý số liệu, Lâm Hào chủ động đứng ra thừa nhận sai lầm trong lúc tính toán đòn bẩy vào ngày hôm qua, và giao nộp bản báo cáo phân tích mới mà cậu ta làm lại suốt đêm cho Đàm Hi.
Quảng Tuyết Di lau mồ hôi thay cho cậu ta, may thật...
Đàm Hi đưa tay nhận lấy, gật đầu với cậu ta, “Làm sai không quan trọng, quan trọng là biết sửa chữa như thế nào. Tôi hy vọng mọi người cũng dũng cảm và có tinh thần trách nhiệm như Lâm Hào, nhưng cố gắng ít xảy ra sai sót là tốt nhất.”
Quảng Tuyết Di nhìn Lâm Hào, cậu ta gãi đầu, cười ngây ngô.
Lại liếc nhìn Đàm Hi, cuối cùng đã biết vì sao cô không phê bình Lâm Hào ngay lúc ban đầu.
Không phải người làm chủ nào cũng có thể cho nhân viên một cơ hội sửa sai, vì thế có thể thấy lòng dạ và phong thái của Đàm Hi.
9 giờ 15 phút, chuẩn bị xong xuôi.
9 giờ 30, thị trường mở cửa.
Giá cổ phiếu của Phúc Tường biến động trong phạm vi nhỏ, nhưng trên tổng thể thì đang có xu hướng tăng lên.
“Đàm Tổng?”
“Tiếp tục rũ bỏ ép giá.” 9 giờ 30 phút giá cổ phiếu của Phúc Tường chạm đáy.
Đàm Hi: “Đo lường mức độ giảm?”
Lâm Hào: “Trong phạm vi khống chế.”
10 giờ 00 phút, giảm xuống mốc kỷ lục 8 tệ. Lâm Tầm: “Cũng được rồi.”
Đàm Hi: “Đợi thêm chút nữa.”
10 giờ 10 phút, giá cổ phiếu 7.56 tệ.
Đàm Hi: “Bắt đầu mua mào, đồng thời làm tốt công tác chuẩn bị kéo giá lên ở mức độ lớn.”
10 giờ 20 phút, giá cổ phiếu liên tục rớt của Phúc Tường bắt đầu tăng lên dần.
10 giờ 30 phút, phá mức 9 tệ. 10 giờ 40 phút, mỗi cổ phiếu giá 10.37.
11 giờ 00 phút, mỗi một cổ phiếu chạm mốc 11.6 tệ.
Lâm Hào: “Yes!”
Lâm Tâm thở phào, tấm lưng căng cứng lúc này mới thả lỏng xuống.
Mở cửa phiên 90 phút, đón lấy mức tăng chạm mốc, một màn lật người khá là đẹp mắt.
Nhưng khoảng thời gian trước đây rớt giá quá dữ dội, nên giá trị tuyệt đối của lần tăng này không lớn lắm.
Đàm Hi đứng lên, vỗ tay thu hút sức chú ý của mọi người: “Chúc mừng, hôm nay có thể tan ca sớm rồi.”
“Hú hú...”
“Lâm Tầm đến văn phòng của tôi.”
“Đàm Tổng, tìm tôi có việc gì sao?”
“Anh có thể buông công việc thư ký rồi. Từ này về sau bộ phận giao dịch chứng khoán sẽ giao cho anh, đừng làm tôi thất vọng đấy nhé.”
Mắt Lầm Tầm sáng rực, “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Vậy là tốt nhất. Ngày mai tôi không đến công ty, tình hình chỉ số sẽ giao cho anh quan sát, có vấn đề gì cứ gọi điện thoại liên lạc.”
“Giao cho tôi?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Việc này...” Lâm Tâm tỏ vẻ khó xử.
“Không có tự tin?” Đàm Hi nhướng mày.
“Lần này là làm nhà cái, chúng ta đã bỏ vào rất nhiều tiền và tinh lực, tôi chỉ sợ lỡ quyết sách có sai sót gì...”
“Không có lỡ như!” Ánh mắt Đàm Hi bỗng nhiên sắc bén: “Giao cho anh theo dõi là vì tôi tin vào năng lực của anh. Nhưng nếu anh không có lòng tin thì sau này sao có thể đứng ra giải quyết một mình đây? Không thể mỗi lần đứng ra làm nhà cái thì cũng bắt tôi canh chừng, tương lai còn cần mọi người cùng nhau cố gắng.”
Họ đều được Lâm Tâm âm thầm chọn ra từ các phòng ban. Có người từng làm định phí bảo hiểm. Có người từng làm qua phát1hành riêng lẻ. Có người trước đây là giao dịch viên chứng khoán. Thậm chí còn có người làm lập trình, có thể nói là khá toàn năng.
Lâm Tâm có thể chọn ra họ trong số hơn 100 nhân viên của công ty, xem như cũng có bản lĩnh.
Mọi người vẫn còn chưa kịp làm quen thì đã bị một đơn lớn từ trên trời rớt xuống8đập trúng đầu.
Quảng Tuyết Di, nữ nhân viên từng nghi ngờ với quyết sách của Đàm Hi lúc nãy, sau khi đóng cửa phiên thì tóm lấy một cô chị em đi về phía phòng trà nước.
“Tôi còn chưa uống xong cà phê nữa, không cần...”
“Nhưng tôi uống xong rồi.”
“Cho nên?”
Quảng Tuyết Di cười, khuôn mặt trắng nõn: “Đi với tôi.”
Cô chị em kia: “...”
Vào bên trong,2Quảng Tuyết Di đóng cửa lại.
“Sao cô cứ lén lén lút lút thế? Đừng... đừng hù tối...”
“Tôi nói này Bạch Mộng Khiết, cô nhát gan quá đi.”
Khóe môi cô ta co giật: “Kêu tôi vào đây làm gì? Có gì thì mau nói đi.”
Quảng Tuyết Di đặt ly cà phê trong tay xuống, ánh mắt rối rắm: “Cô nói xem, chúng ta được điều từ bộ phận4ban đầu đến team nhỏ này, rốt cuộc có xứng đáng hay không?”
“Vì sao lại hỏi như thế?”
“Thì thấy không có ý nghĩa gì... Cô nghĩ đi, trước đây tôi làm một kế toán nhỏ ở bộ phận tài vụ, mỗi ngày đi làm tan ca đúng giờ, còn được nghỉ hai ngày cuối tuần và nghỉ lễ, nhận mức lương vài ngàn, làm xong chuyện trong bổn phận của mình, rảnh rỗi thì lấy điện thoại ra nhìn chỉ số chứng khoán, mỗi ngày có ít nhất vài ngàn vào tài khoản, ngày tháng tiêu dao hết biết. Kết quả bấy giờ được điều đến bộ phận giao dịch gì đó, tăng ca đã không nói, còn phải nhìn chỉ số mọi lúc mọi nơi, mắt của tôi sắp bị mù rồi này.”
Bạch Mộng Khiết nghe thấy thế, khẽ cười lạnh: “Tôi thấy lúc nãy cô bị Đàm Tổng dọa sợ rồi.”
“Nói đến đây.” Quảng Tuyết Di không than vãn không được, “Lúc nãy tôi chỉ nghi ngờ cô ấy một chút xíu thôi, vậy mà cô ấy vừa nhìn tới, suýt chút nữa là đồng tôi lại thành bằng rồi. Trái tim bé bỏng của tôi bây giờ vẫn còn chưa bình tĩnh lại được này.”
“Nhát gan!”
“Những kiểu tình hình như lúc nãy, mắt thấy giá chứng khoán khó khăn lắm mới tăng lên, lập tức rũ bỏ chẳng khác nào đuổi hết khách lẻ: Một mình chúng ta cũng không thể nuốt hết số cổ phần của Phúc Tường được, cần gì phải khiến cho những người đầu tư kia thấp thỏm lo âu chứ? May mà vào lúc đóng cửa giá chứng khoán không có rơi xuống, nếu không lại tiêu tùng rồi.”
“Tôi thì không thấy như thế.” Trước đây Bạch Mộng Khiết từng làm giao dịch viên chứng khoán, cho nên càng hiểu rõ độ nông sâu của thị trường hơn những người đầu tư thông thường, “Nếu đã do chúng ta làm nhà cái, lại kéo CK vào, tối đa hóa lợi ích mới là vấn đề cần phải nghĩ đến đầu tiên, có thể hạ thấp vốn mua vào hay không ảnh hưởng cực lớn với lợi ích sau đó, không thể chỉ vì nghĩ đến cảm xúc của khách lẻ mà từ bỏ cơ hội kiếm tiền.”
“Cô không cảm thấy cách làm của Đàm Tổng mạo hiểm lắm sao?” Quảng Tuyết Di trùng đôi mắt xinh đẹp. “Giá chứng khoán bị ảnh hưởng trong khoảng thời gian ngắn là việc hết sức bình thường, giao dịch viên hợp cách tất nhiên sẽ biết kiểm soát mức độ, không cần lo lắng đầu!” Bạch Mộng Khiết vỗ vai cô ta, vẻ mặt thoải mái.
“Lỡ đâu lại rớt xuống, vậy chẳng phải số tiền chúng ta đập vào lúc trước trở thành công cốc hay sao?”
“Sao có thể được? Ít ra cổ phần của Phúc Tường đã nằm trong tay chúng ta rồi.”
“Lấy mớ cổ phần chạm đáy liên tục về làm gì? Ôm khư khư không bán được bộ vui lắm chắc.” Quảng Tuyết Di trợn mắt.
Bạch Mộng Khiết bó tay: “Cô cảm thấy Đàm Tổng và thư ký Lâm đã tốn rất nhiều công sức thì sẽ để kiểu cục diện tồi tệ như thế xuất hiện hay sao?”
“Vậy thì không chắc...”
“Cô Quảng, cô đã đánh giá thấp dã tâm và tầm nhìn của nhà tư bản rồi. Đợi đó mà xem, kịch hay vẫn còn ở phía sau.”
Nói xong, xoay người đi ra.
“Kịch hay?” Quảng Tuyết Di lẩm bẩm, giẫm chân, “Cô đừng đi nhanh như thế, đợi tôi một chút...”
Đột nhiên cô ta dừng lại, xoay ngược trở về, cầm lấy ly cà phê, tiếp tục đuổi theo.
Ngày hôm sau, 7 giờ 30 phút, 13 người đến đông đủ.
Quảng Tuyết Di ở gần đây, khoảng 7 giờ đã đến công ty. Cô ta cho rằng mình sẽ là người đầu tiên. Ai ngờ vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Đàm Hi đang tiến hành đối chiếu bảng báo cáo phân tích số liệu của ngày hôm qua.
Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên nhìn cô ta, mỉm cười: “Chào buổi sáng“.
Quảng Tuyết Di bị choáng váng bởi nụ cười của đối phương, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Hi, Đàm Tổng.”
“Ăn bữa sáng chưa?”
Quảng Tuyết Di đang muốn gật đầu thì Đàm Hi đã lên tiếng...
“Trên bàn có sandwich, sữa và cà phê vẫn còn nóng, tự lấy đi.”
Nói xong, tiếp tục vùi đầu phân tích báo cáo.
Quảng Tuyết Di đi qua, sờ thử, hàng ngon, vẫn còn khá nóng.
Trước khi ra ngoài cô ta đã ăn một gói bánh quy, miễn cưỡng chống lại cơn đói, giờ lại nhìn thấy cà phê nóng hổi và sandwich hấp dẫn, cô ta hình như lại đói rồi...
Vừa ăn vừa đi đến bên cạnh Đàm Hi, cô ta chẳng có ý muốn quấy rầy, mà vì chỗ của cô ta lại ở bên cạnh cô.
Đánh liều ngồi xuống, cố gắng không phát ra tạp âm, ngay cả động tác nhai nuốt cũng chậm đi không ít, ăn từng ngụm nhỏ như một thục nữ.
“Tuyết Di.”
“... Dạ?” Phản ứng chậm, cô ta bị Boss lớn điểm danh?
Đàm Hi vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy: “Cô qua đây xem thử, có phải số liệu này có vấn đề không?”
“Vâng.” Cô ta vội vàng đặt bữa sáng xuống, lau sạch miệng, đi đến chỗ Đàm Hi, “Đúng là có chút vấn đề, đòn bẩy này không đúng lắm, phải nhỏ hơn từ đến ba lần so với thực tế...”
Cô ta là một nhà định phí bảo hiểm, nên rất nhạy cảm với số liệu.
“Báo cáo phân tích này do ai làm?”
“Ặc...” Quảng Tuyết Di khựng lại.
Đàm Hi ngước mắt lên nhìn cô ta, ánh mắt có hơi lạnh lùng.
“Mọi người cùng làm, những ai làm đều có ký tên vào đó.”
“Ai phụ trách tính toán đòn bẩy?”
Quảng Tuyết Di báo một cái tên. Vẻ mặt Đàm Hi không phân biệt được là vui hay tức giận. Cô chỉ khẽ gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
7 giờ 15 phút, mọi người lục tục bước vào.
Đàm Hi kêu họ ăn sáng trước.
“Đàm Tổng, à....” Quảng Tuyết Di đi đến bên cạnh cô, “Có thể hỏi có một vấn đề không?”
“Nói đi.”
“Cô đến công ty lúc mấy giờ vậy?”
“6 giờ.”
“...” Lợi hại quá.
7 giờ 30 phút, mọi người bắt đầu làm việc, đầu tiên là tiến hành báo cáo số liệu, sau đó phân tích tình hình chỉ số, cuối cùng chỉ định sách lược thao tác.
Lúc chỉnh lý số liệu, Lâm Hào chủ động đứng ra thừa nhận sai lầm trong lúc tính toán đòn bẩy vào ngày hôm qua, và giao nộp bản báo cáo phân tích mới mà cậu ta làm lại suốt đêm cho Đàm Hi.
Quảng Tuyết Di lau mồ hôi thay cho cậu ta, may thật...
Đàm Hi đưa tay nhận lấy, gật đầu với cậu ta, “Làm sai không quan trọng, quan trọng là biết sửa chữa như thế nào. Tôi hy vọng mọi người cũng dũng cảm và có tinh thần trách nhiệm như Lâm Hào, nhưng cố gắng ít xảy ra sai sót là tốt nhất.”
Quảng Tuyết Di nhìn Lâm Hào, cậu ta gãi đầu, cười ngây ngô.
Lại liếc nhìn Đàm Hi, cuối cùng đã biết vì sao cô không phê bình Lâm Hào ngay lúc ban đầu.
Không phải người làm chủ nào cũng có thể cho nhân viên một cơ hội sửa sai, vì thế có thể thấy lòng dạ và phong thái của Đàm Hi.
9 giờ 15 phút, chuẩn bị xong xuôi.
9 giờ 30, thị trường mở cửa.
Giá cổ phiếu của Phúc Tường biến động trong phạm vi nhỏ, nhưng trên tổng thể thì đang có xu hướng tăng lên.
“Đàm Tổng?”
“Tiếp tục rũ bỏ ép giá.” 9 giờ 30 phút giá cổ phiếu của Phúc Tường chạm đáy.
Đàm Hi: “Đo lường mức độ giảm?”
Lâm Hào: “Trong phạm vi khống chế.”
10 giờ 00 phút, giảm xuống mốc kỷ lục 8 tệ. Lâm Tầm: “Cũng được rồi.”
Đàm Hi: “Đợi thêm chút nữa.”
10 giờ 10 phút, giá cổ phiếu 7.56 tệ.
Đàm Hi: “Bắt đầu mua mào, đồng thời làm tốt công tác chuẩn bị kéo giá lên ở mức độ lớn.”
10 giờ 20 phút, giá cổ phiếu liên tục rớt của Phúc Tường bắt đầu tăng lên dần.
10 giờ 30 phút, phá mức 9 tệ. 10 giờ 40 phút, mỗi cổ phiếu giá 10.37.
11 giờ 00 phút, mỗi một cổ phiếu chạm mốc 11.6 tệ.
Lâm Hào: “Yes!”
Lâm Tâm thở phào, tấm lưng căng cứng lúc này mới thả lỏng xuống.
Mở cửa phiên 90 phút, đón lấy mức tăng chạm mốc, một màn lật người khá là đẹp mắt.
Nhưng khoảng thời gian trước đây rớt giá quá dữ dội, nên giá trị tuyệt đối của lần tăng này không lớn lắm.
Đàm Hi đứng lên, vỗ tay thu hút sức chú ý của mọi người: “Chúc mừng, hôm nay có thể tan ca sớm rồi.”
“Hú hú...”
“Lâm Tầm đến văn phòng của tôi.”
“Đàm Tổng, tìm tôi có việc gì sao?”
“Anh có thể buông công việc thư ký rồi. Từ này về sau bộ phận giao dịch chứng khoán sẽ giao cho anh, đừng làm tôi thất vọng đấy nhé.”
Mắt Lầm Tầm sáng rực, “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Vậy là tốt nhất. Ngày mai tôi không đến công ty, tình hình chỉ số sẽ giao cho anh quan sát, có vấn đề gì cứ gọi điện thoại liên lạc.”
“Giao cho tôi?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Việc này...” Lâm Tâm tỏ vẻ khó xử.
“Không có tự tin?” Đàm Hi nhướng mày.
“Lần này là làm nhà cái, chúng ta đã bỏ vào rất nhiều tiền và tinh lực, tôi chỉ sợ lỡ quyết sách có sai sót gì...”
“Không có lỡ như!” Ánh mắt Đàm Hi bỗng nhiên sắc bén: “Giao cho anh theo dõi là vì tôi tin vào năng lực của anh. Nhưng nếu anh không có lòng tin thì sau này sao có thể đứng ra giải quyết một mình đây? Không thể mỗi lần đứng ra làm nhà cái thì cũng bắt tôi canh chừng, tương lai còn cần mọi người cùng nhau cố gắng.”
Danh sách chương