*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Sóc nghe mà nổi da gà, “Đừng... tớ sợ Lục soái ca lột da tớ lắm”
“Dạo này có bận không?”
“Vẫn ổn, vừa giúp anh tớ điều chế hương xong, dạo này rảnh đến phát cuồng ấy chứ?” “Vậy tớ tìm chút chuyện cho cậu làm được không?”
Hàn Sóc bĩu môi, dựa người ra sau, đôi chân dài khép lại, gác lên trên cái bàn sách trước mặt, dáng vẻ lưu manh không sợ trời không sợ đất. Khương Mỹ Linh mà nhìn thấy thế nào cũng lại có chuyện để nói.
“Có chuyện gì thế? Bưng bê hay là rửa bát, lương có cao không?”
“Cao”
Hàn Sóc bỗng thấy hứng thú, có thể khiến nhà tư bản như Đàm Hi nói là cao thì1xem ra lợi ích thu về không hề tầm thường rồi.
“Vậy... cao đến mức nào?”
“Hai tháng, ba triệu đô la Mỹ.”
Chậc! Tính theo tỷ giá hiện nay thì cũng phải mấy chục triệu tệ rồi.
“Công việc gì vậy?” Hàn Sóc chỉnh lại cổ áo, “Không phải là bảo tớ đi bán thân đấy chứ?”
A Thận: “...” Mẹ, con vẫn đang ở bên cạnh mẹ đấy.
Đàm Hi nhếch khóe miệng: “Cậu nghiêm túc cho tớ đi”
“Yes! Madam!”
“Được rồi được rồi, không trêu cậu nữa, công việc gì vậy, nói nghe xem nào” Hàn Sóc hắng giọng, sắc mặt nghiêm chỉnh.
“Quay phim điện ảnh”
Đầu bên kia trầm mặc, dường như ngay cả việc hít thở cũng ngừng hẳn lại.
Đàm Hi cũng không nói gì, đợi8Hàn Sóc từ từ hồi phục lại.
Một lúc sau, “... Gái à, cậu đừng đùa nữa” Nụ cười Hàn Sóc cứng đờ, ngón tay đang cầm điện thoại trở nên trắng bệch.
“Giọng của tớ nghe giống như đang đùa lắm à?”
“Vậy thì càng không thể...”
“Nguyên nhân”
“Cậu biết đấy, tớ không thể nào lại quay lại cái giới đó được nữa.”
Đàm Hi cong môi lên, không hề tắt máy ngay thì chứng tỏ là còn có hy vọng.
“Tớ cũng đâu có bảo cậu quay lại cái giới đó đâu” Cô cười.
Hàn Sóc khựng lại, mắt chớp chớp, định nói gì đó, nhưng rồi lại nhanh chóng nén xuống: “Cho dù là làm ca sĩ ra album, hay là làm minh tinh màn ảnh lớn,2quay đi quay lại cũng vẫn chỉ là giới giải trí, có gì khác nhau đâu?”
“Tớ chỉ hỏi cậu một cầu thôi, cậu thực sự cam chịu cứ mai danh ẩn tích như vậy à?”
“Hàn Sóc! Trả lời tớ đi!” Đàm Hi lạnh lùng quát, đột nhiên trở nên sắc bén.
“... Không cam tâm thì cũng có cách gì được chứ?”
Năm đó, khi cô công khai xin lỗi đã từng nói rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ đặt chân vào giới giải trí Hoa Hạ nữa, và bao năm nay cô đã làm rất tốt chuyện này.
Trừ một lần vào năm ngoái nhỡ tay, vô ý dùng tài khoản chính ấn like tài khoản weibo của phòng làm việc của4Nhiễm Dao ra, trong suốt năm năm này, hai chữ “Hàn Sóc” đã rất ít xuất hiện trước mắt truyền thống.
“Đương nhiên là có cách rồi, bây giờ có một con đường đường hoàng, còn việc có đi hay không do cậu tự quyết định.”
Hàn Sóc vô thức nín thở, nhịp tim bỗng nhiên trở nên loạn nhịp khiến cô trở tay không kịp, nhanh như vậy, mạnh như thế.
“... Đó là con đường gi?” Cô nghe thấy giọng mình đã khô khốc đến khàn đi, không ai biết giờ phút này đây cô đã phải cổ vũ bản thân thế nào mới có thể thốt ra được năm chữ kia.
Bao hàm vô tận những oán và hận, hối hận và hổ thẹn. Linh hồn đã từng kiểu ngạo trước đây bị ép buộc khuất phục trước những gông cùm xiềng xích dưới chân. Cô muốn bay, nhưng không bay nổi. Cô muốn chạy, nhưng không chạy được, thế nhưng trong lòng cô vẫn cứ hướng về tự do.
Năm năm, hơn một nghìn ngày đêm.
Hàn Sóc tưởng rằng góc cạnh của mình đã sớm bị cuộc sống mài mòn, trở nên trơn tuột êm dịu, nhưng thực tế chứng minh rằng, trái tim bất an của cô vẫn đang rục rịch sục sôi.
“Công ty Tinh Huy, ông chủ cũ của cậu đã hợp tác với Hollywood nước Mỹ quay một bộ phim điện ảnh Hoa sơn trà, vốn định mời Hạ Thanh Ưu diễn vai nữ chính, nhưng không may là cô ta có thai rồi, muốn ra nước ngoài dưỡng thai, sợ...”
“Đệch! Hạ Thanh Ưu có thai rồi?! Cái cô nàng búp bê gợi cảm siêu sexy, ngực bự, chuyên gia bán ngực đấy à?”
“... Đó không phải là trọng tâm”
Hàn Sóc thay đổi lại tinh thần đang sa sút, trở nên tích cực, thậm chí còn có xu hướng hăng máu hơn, “Tớ đã xem qua tất cả các tác phẩm của cô ta, siêu quyến rũ luôn! Cậu nói xem, rõ ràng là mang theo gương mặt sạch sẽ xinh xắn, thế mà dáng người thì... Tóm lại, đàn ông nhìn là xịt máu mũi, đàn bà nhìn là thèm nhỏ dãi. Cậu đã xem bộ
Phấn hương chưa? Tiểu yêu tinh lẳng lơ mê hoặc, điều quan trọng nhất là những động tác đó là do cô ta làm, không lẳng lơ cũng không phóng túng, hoàn hảo như tranh vẽ, còn nữa, còn nữa, cái bộ Đồ ăn chay...”
“Stop! Bây giờ tớ không muốn bàn luận với cậu về Hạ Thanh Ưu”
“Khụ... Vậy câu hỏi cuối cùng. Cô ta chưa kết hôn cơ mà? Sao đã có thai rồi? Của ai đó? Cậu nói thật với tớ đi. Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh đây đi mà, tớ sẽ nói chuyện tử tế với câu chuyện phim điện ảnh”
“Phụt! Còn học được cách ra điều kiện với tớ rồi cơ à? Cậu bạo gan hơn rồi, có bản lĩnh rồi đúng không?” Trong ngôn từ có vẻ trêu chọc, nhưng trong lòng Đàm Hi lại không hề thoải mái như lời nói của cô biểu đạt.
Đã bao lâu rồi cô không nghe thấy Hàn Sóc xưng với cô là “anh đây”?
Chỉ vào lúc Hàn Sóc nhẹ nhàng nhất, vui vẻ nhất mới thốt ra câu nói ấy. Suốt năm năm đếm đi đếm lại cũng chỉ trên đầu ngón tay mà thôi.
Nhưng bây giờ lại...
Rốt cuộc vẫn không cam tâm nhỉ? Con người Hàn Sóc vốn kiêu ngạo như vậy cơ mà.
“Nói cho cậu biết cũng được thôi, nhưng cậu đã đồng ý với tớ rồi thì phải làm được đấy”
Hàn Sóc vỗ ngực, “Không vấn đề gì” Cổ tò mò quá rồi. “Hạ Thanh Ưu chưa kết hôn, đứa con cô ta đang mang trong bụng là của một đống sự của Tinh Huy, mang thai ngoài ý muốn, nhưng phía người đàn ông kia yêu cầu cô ta sinh đứa con đó ra”
“...Tiểu tam?”
“Ừ”
Hàn Sóc yên lặng.
Đàm Hi: “Giới giải trí loạn thế nào chắc cậu biết rõ, ai có số mệnh riêng của người đó, đều là do bản thân tự chọn lấy.”
Hàn Sóc nghe mà nổi da gà, “Đừng... tớ sợ Lục soái ca lột da tớ lắm”
“Dạo này có bận không?”
“Vẫn ổn, vừa giúp anh tớ điều chế hương xong, dạo này rảnh đến phát cuồng ấy chứ?” “Vậy tớ tìm chút chuyện cho cậu làm được không?”
Hàn Sóc bĩu môi, dựa người ra sau, đôi chân dài khép lại, gác lên trên cái bàn sách trước mặt, dáng vẻ lưu manh không sợ trời không sợ đất. Khương Mỹ Linh mà nhìn thấy thế nào cũng lại có chuyện để nói.
“Có chuyện gì thế? Bưng bê hay là rửa bát, lương có cao không?”
“Cao”
Hàn Sóc bỗng thấy hứng thú, có thể khiến nhà tư bản như Đàm Hi nói là cao thì1xem ra lợi ích thu về không hề tầm thường rồi.
“Vậy... cao đến mức nào?”
“Hai tháng, ba triệu đô la Mỹ.”
Chậc! Tính theo tỷ giá hiện nay thì cũng phải mấy chục triệu tệ rồi.
“Công việc gì vậy?” Hàn Sóc chỉnh lại cổ áo, “Không phải là bảo tớ đi bán thân đấy chứ?”
A Thận: “...” Mẹ, con vẫn đang ở bên cạnh mẹ đấy.
Đàm Hi nhếch khóe miệng: “Cậu nghiêm túc cho tớ đi”
“Yes! Madam!”
“Được rồi được rồi, không trêu cậu nữa, công việc gì vậy, nói nghe xem nào” Hàn Sóc hắng giọng, sắc mặt nghiêm chỉnh.
“Quay phim điện ảnh”
Đầu bên kia trầm mặc, dường như ngay cả việc hít thở cũng ngừng hẳn lại.
Đàm Hi cũng không nói gì, đợi8Hàn Sóc từ từ hồi phục lại.
Một lúc sau, “... Gái à, cậu đừng đùa nữa” Nụ cười Hàn Sóc cứng đờ, ngón tay đang cầm điện thoại trở nên trắng bệch.
“Giọng của tớ nghe giống như đang đùa lắm à?”
“Vậy thì càng không thể...”
“Nguyên nhân”
“Cậu biết đấy, tớ không thể nào lại quay lại cái giới đó được nữa.”
Đàm Hi cong môi lên, không hề tắt máy ngay thì chứng tỏ là còn có hy vọng.
“Tớ cũng đâu có bảo cậu quay lại cái giới đó đâu” Cô cười.
Hàn Sóc khựng lại, mắt chớp chớp, định nói gì đó, nhưng rồi lại nhanh chóng nén xuống: “Cho dù là làm ca sĩ ra album, hay là làm minh tinh màn ảnh lớn,2quay đi quay lại cũng vẫn chỉ là giới giải trí, có gì khác nhau đâu?”
“Tớ chỉ hỏi cậu một cầu thôi, cậu thực sự cam chịu cứ mai danh ẩn tích như vậy à?”
“Hàn Sóc! Trả lời tớ đi!” Đàm Hi lạnh lùng quát, đột nhiên trở nên sắc bén.
“... Không cam tâm thì cũng có cách gì được chứ?”
Năm đó, khi cô công khai xin lỗi đã từng nói rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ đặt chân vào giới giải trí Hoa Hạ nữa, và bao năm nay cô đã làm rất tốt chuyện này.
Trừ một lần vào năm ngoái nhỡ tay, vô ý dùng tài khoản chính ấn like tài khoản weibo của phòng làm việc của4Nhiễm Dao ra, trong suốt năm năm này, hai chữ “Hàn Sóc” đã rất ít xuất hiện trước mắt truyền thống.
“Đương nhiên là có cách rồi, bây giờ có một con đường đường hoàng, còn việc có đi hay không do cậu tự quyết định.”
Hàn Sóc vô thức nín thở, nhịp tim bỗng nhiên trở nên loạn nhịp khiến cô trở tay không kịp, nhanh như vậy, mạnh như thế.
“... Đó là con đường gi?” Cô nghe thấy giọng mình đã khô khốc đến khàn đi, không ai biết giờ phút này đây cô đã phải cổ vũ bản thân thế nào mới có thể thốt ra được năm chữ kia.
Bao hàm vô tận những oán và hận, hối hận và hổ thẹn. Linh hồn đã từng kiểu ngạo trước đây bị ép buộc khuất phục trước những gông cùm xiềng xích dưới chân. Cô muốn bay, nhưng không bay nổi. Cô muốn chạy, nhưng không chạy được, thế nhưng trong lòng cô vẫn cứ hướng về tự do.
Năm năm, hơn một nghìn ngày đêm.
Hàn Sóc tưởng rằng góc cạnh của mình đã sớm bị cuộc sống mài mòn, trở nên trơn tuột êm dịu, nhưng thực tế chứng minh rằng, trái tim bất an của cô vẫn đang rục rịch sục sôi.
“Công ty Tinh Huy, ông chủ cũ của cậu đã hợp tác với Hollywood nước Mỹ quay một bộ phim điện ảnh Hoa sơn trà, vốn định mời Hạ Thanh Ưu diễn vai nữ chính, nhưng không may là cô ta có thai rồi, muốn ra nước ngoài dưỡng thai, sợ...”
“Đệch! Hạ Thanh Ưu có thai rồi?! Cái cô nàng búp bê gợi cảm siêu sexy, ngực bự, chuyên gia bán ngực đấy à?”
“... Đó không phải là trọng tâm”
Hàn Sóc thay đổi lại tinh thần đang sa sút, trở nên tích cực, thậm chí còn có xu hướng hăng máu hơn, “Tớ đã xem qua tất cả các tác phẩm của cô ta, siêu quyến rũ luôn! Cậu nói xem, rõ ràng là mang theo gương mặt sạch sẽ xinh xắn, thế mà dáng người thì... Tóm lại, đàn ông nhìn là xịt máu mũi, đàn bà nhìn là thèm nhỏ dãi. Cậu đã xem bộ
Phấn hương chưa? Tiểu yêu tinh lẳng lơ mê hoặc, điều quan trọng nhất là những động tác đó là do cô ta làm, không lẳng lơ cũng không phóng túng, hoàn hảo như tranh vẽ, còn nữa, còn nữa, cái bộ Đồ ăn chay...”
“Stop! Bây giờ tớ không muốn bàn luận với cậu về Hạ Thanh Ưu”
“Khụ... Vậy câu hỏi cuối cùng. Cô ta chưa kết hôn cơ mà? Sao đã có thai rồi? Của ai đó? Cậu nói thật với tớ đi. Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh đây đi mà, tớ sẽ nói chuyện tử tế với câu chuyện phim điện ảnh”
“Phụt! Còn học được cách ra điều kiện với tớ rồi cơ à? Cậu bạo gan hơn rồi, có bản lĩnh rồi đúng không?” Trong ngôn từ có vẻ trêu chọc, nhưng trong lòng Đàm Hi lại không hề thoải mái như lời nói của cô biểu đạt.
Đã bao lâu rồi cô không nghe thấy Hàn Sóc xưng với cô là “anh đây”?
Chỉ vào lúc Hàn Sóc nhẹ nhàng nhất, vui vẻ nhất mới thốt ra câu nói ấy. Suốt năm năm đếm đi đếm lại cũng chỉ trên đầu ngón tay mà thôi.
Nhưng bây giờ lại...
Rốt cuộc vẫn không cam tâm nhỉ? Con người Hàn Sóc vốn kiêu ngạo như vậy cơ mà.
“Nói cho cậu biết cũng được thôi, nhưng cậu đã đồng ý với tớ rồi thì phải làm được đấy”
Hàn Sóc vỗ ngực, “Không vấn đề gì” Cổ tò mò quá rồi. “Hạ Thanh Ưu chưa kết hôn, đứa con cô ta đang mang trong bụng là của một đống sự của Tinh Huy, mang thai ngoài ý muốn, nhưng phía người đàn ông kia yêu cầu cô ta sinh đứa con đó ra”
“...Tiểu tam?”
“Ừ”
Hàn Sóc yên lặng.
Đàm Hi: “Giới giải trí loạn thế nào chắc cậu biết rõ, ai có số mệnh riêng của người đó, đều là do bản thân tự chọn lấy.”
Danh sách chương