Không bật đèn, chỉ có thể nương theo ánh trăng mơ hồ bên ngoài cửa sổ để nhìn nhau.

Bàn tay lớn của người đàn ông giữ chặt vòng eo Đàm Hi, hơi thở dần trở nên nóng rực.

Đàm Hi trực tiếp cúi người hôn lên môi anh, sau đó chuyển xuống cằm, cảm nhận được sự đau đớn vì đám râu của anh mang lại, “Anh nói xem chúng ta có giống như đang yêu đương vụng trộm không?”

“Không giống.”

“Sao?”

“Phải thế này mới giống.” Nói xong liền xoay người, hai người thoáng chốc đã thay đổi tư thế, nam trên nữ dưới.

Bàn tay lớn kéo váy ngủ, không cởi mà trực tiếp xé luôn.

Roạt...

Chất vải không chịu nổi một cú xé đầy sức mạnh của người đàn ông.

“Anh điên à?” Đàm Hi kinh ngạc la lên.

“Không phải muốn yêu đương vụng trộm sao? Thế này mới chân thật.”

“Chiều nay còn chưa chơi đủ”

“Đối với em, vĩnh viễn không đủ.”

Đêm nay là một đêm không yên bình.

Đàm Hi bị lăn đến chết đi sống lại, “Anh sắp xong chưa?”

“Chờ một chút.”

Một chút này là tận nửa tiếng, vẫn không có xu thế ngừng nghỉ, Đàm Hi nghiến răng, “Lục Chinh, anh đủ chưa?”

“Ngoan nào, để chồng yêu em.”

Đàm Hi không biết con sói kia dùng tay lúc nào, bản thân mình ngủ quên từ bao giờ. Dù sao đến hôm sau, khi cô tỉnh lại thì ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã chói lọi rồi.

Nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc thoáng trống rỗng, những ký ức nhanh chóng ùa về, cô lắc nhẹ cánh tay, sự đau đớn ập tới, nhìn chăm chú liền thấy bên trên có một vòng tím bầm nhàn nhạt.

Cũng không biết dùng lực lớn thế nào khi nắm cổ tay mới có thể tạo ra hiệu quả như vậy nữa.

Đàm Hi ngồi dậy, dựa trên đầu giường, chân tay không có chỗ nào không đau, “Đồ đàn ông thối tha...”

Lúc này, cửa được đẩy ra từ bên ngoài, Lục Chinh bưng cốc nước đi vào.

“Dậy rồi à?” Sau đó đưa cốc nước cho cô, “Uống đi, giọng em khàn từ đêm qua rồi.”

Đàm Hi nhận lấy, uống hai ngụm, chất lỏng ấm áp trôi vào trong họng, tức khắc liền thấy dễ chịu hơn không ít, “Mấy giờ rồi?”

“Tám giờ mười lăm phút.”

“Em phải về phòng...” Đàm Hi muốn lật chân xuống giường.

Lục Chinh đè tay cố lại, “Con gái vẫn còn ngủ, A Lưu và bác Từ ra ngoài chạy bộ rồi.”

“Nó không hỏi em ở đâu à?” Cái này không giống phong cách của con trai cô cho lắm.

“Có hỏi.”

“Anh nói thế nào?”

“Ăn ngay nói thật.”

“...” Đàm Hi cứng đờ, mặt già bị ném hết đi mất rồi.

“Em không cảm thấy con trai chúng ta trưởng thành quá sớm hả?” Ví dụ như sáng nay, lúc cậu nhóc tới tìm Lục Chinh...

“Mẹ con đâu?”

“Trước khi hỏi chuyện phải có chủ ngữ, đây là lễ phép cơ bản.”

“... Ba, mẹ con đâu?”

“Ở phòng khách.”

“Tối hôm qua mẹ ngủ với ba à?”

“Không thì với ai?” Lục Chinh nhướng mày.

“... Ồ.” Không hề hỏi nhiều, sau đó xoay người đi luôn.

Việc này làm cho Lục Chinh có chút không kịp trở tay. Anh nghĩ, nếu đổi lại là con gái thì có khi sẽ truy hỏi tới tận cùng, sau đó chạy tới phòng khách tìm mommy.

Con trai chẳng khác nào ông cụ non làm cho anh cảm thấy có hơi... khụ... ngượng ngùng.

Đàm Hi nghe xong liền gật đầu, “A Lưu hiểu chuyện hơn so với đám con trai bằng tuổi nhiều, đương nhiên cũng thông minh hơn. Sau này anh đừng có dỗ dành nó theo kiểu dỗ dành con gái, nó sẽ không thích đâu.”

Lục Chinh như suy tư gì đó, “Lúc ở nước ngoài, nó từng đi nhà trẻ chưa?”

“Chưa từng.”

“Hay là thử xem đi?” Tốt nhất cũng đưa luôn cả cô con gái dính người kia đi luôn.

Đàm Hi bình tĩnh nhìn anh, trong mắt lộ ra vẻ nghiên cứu, “Không phải anh đang tranh sủng với các con nên mới ra chiêu này đấy chứ?”

“Anh là loại làm cha vô trách nhiệm như thế à?” Mặt mày đứng đắn.

“... Cũng chưa biết được.”

“Anh vì muốn tốt cho con thôi.”

“Hừ! Tạm thời tin anh.”

Trong mắt người đàn ông xẹt qua vẻ đắc ý, nhưng chỉ lướt qua chưa tới 0,01 giây mà thôi, “Vậy anh sẽ đi liên hệ tìm nhà trẻ.”

Sau cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời kia, Thiên Du liền hoàn toàn an phận.

Lãnh đạo cấp cao không dám gây rối nên đám nhân viên cấp dưới cũng thuận theo, không ai dám gửi đơn xin thôi việc cho Hứa Nhất Sơn nữa. Dù sao, sau khi Thịnh Dụ được thành lập, sau lưng có CK và Lục Thị thì lực cạnh tranh hơn xa Thiên Dụ bây giờ, tiền đổ càng không thể ước lượng được.

Chỉ có đồ ngốc mới buông tay cái cơ hội ngàn năm mới có một lần này.

Hại giám đốc dự án làm vật hy sinh kia chính là một bài học, tự cho mình ghê gớm lắm, kết quả chẳng phải xin đi là cho đi luôn sao.

Hình tượng sắt đá của Đàm Hi cũng bởi vậy ăn sâu vào trong lòng đám nhân viên.

Có sự phối hợp của Thiên Dụ, tiến trình sáp nhập hai công ty càng lúc càng nhanh, rốt cuộc sau hai tháng cũng chính thức trở thành người một nhà, đổi tên thành: Thịnh Dụ.

Đàm Hi giữ chức tổng tài, Lưu Diệu và Vương Văn Phong là phó tổng, Hứa Nhất Sơn và Hứa Cường một giám đốc, một phó giám đốc, được xưng là “Song Hứa“.

Còn lại phân thành tám bộ phận…

1, Bộ phận đầu tư ngân hàng, nghiệp vụ chủ yếu bao gồm hai loại lớn là quảng bá ra thị trường và cố vấn đầu tư, triển khai theo hình thức tổ đội, do Linda làm giám đốc bộ phận.

2, Bộ phận đầu tư chứng khoán, chủ yếu phụ trách việc tính toán hướng đầu tư, đo lường, giao dịch định lượng, bảo hiểm rủi ro, do Lâm Diệu Diệu tạm thời làm giám đốc bộ phận.

3, Bộ phận thị trường vốn, chịu trách nhiệm chủ yếu việc quan hệ với bên công chứng và khai thác người đầu tư tiềm tàng, bao gồm hỏi giá, định giá, báo giá, tạm thời do Giám đốc Hứa Nhất Sơn chiếu cố.

4, Bộ phận quản trị kinh doanh, nội dung làm việc chủ yếu là đánh giá nguy cơ, quản lý tín dụng, chuyển khoản, quản trị rủi ro do Sài Thiệu tiếp nhận, cũng coi như là nghệ cũ.

5, Bộ phận đầu tư trực tiếp do Aiken tọa trấn, chủ yếu phụ trách mảng đầu tư trực tiếp của công ty, bao gồm kế hoạch chiến lược, điều chỉnh chiến lược. Đây là bộ phận kiếm tiền cho công ty, đương nhiên nếu thua lỗ cũng là công ty thua lỗ.

6, Bộ phận nhân sự, do Châu Miễu đứng đầu.

7, Bộ phận tài vụ, vẫn giao cho Dương Thuyền xử lý như trước đây.

8, Bộ phận tư pháp, Trình Vũ là người đứng đầu.

Đến lúc này, việc sắp xếp nhân sự đã coi như được xác định hoàn toàn.

Ngày 20 tháng 5, hợp xuất hành, động thổ, di dời, Thịnh Mậu chính thức chuyển tới tòa nhà Thiên Dụ, à, hiện tại nên gọi là tòa nhà Thịnh Dụ.

Văn phòng của Đàm Hi ở tầng cao nhất, tầng 27.

“Tránh ra! Tôi muốn gặp Đàm Tổng...”

“Đổng sự Hứa, anh...”

Giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra một cách thô lỗ từ bên ngoài. Đàm Hi lạnh nhạt ngước mắt nhìn, Hứa Cường cứ thế bị đóng đinh tại chỗ.

“Đàm Tổng, xin lỗi, tôi không ngăn cản được đồng sự Hứa.” Thư ký mới Sara tỏ vẻ xấu hổ.

“Đi ra ngoài đi, pha cho đồng sự Hứa một cốc trà lạnh để hạ hỏa.”

“Vâng.”

Thư ký rời khỏi văn phòng.

Đàm Hi lại lạnh nhạt nói tiếp, “Mời ngồi.”

“Không cần, tôi chỉ muốn hỏi một câu, những lời cố nói lúc trước trước hội đồng quản trị có còn được tính hay không?”

“Đương nhiên.”

“Vậy tại sao lại xuất hiện sự sắp xếp nhân sự không hợp với lẽ thường như thế? Hôm nay nếu Đàm Tổng không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng thì chỉ sợ cả hội đồng quản trị cũng sẽ không chịu ngồi yên đâu!”

“Sắp xếp nhân sự không hợp lý? Đổng sự Hứa nói thẳng ra xem nào, có chỗ nào làm anh cảm thấy không hợp lý the?”

“Hừ! Dùng người không khách quan, cái này còn gọi là hợp lý à?”

Đàm Hi nhếch môi, “Thế ư? Nếu không ngại thì nói tôi nghe xem nào.” “Được, đây là cô bảo tôi nói, tôi.”

“Đổng sự Hứa, trà lạnh của ngài.” Sara lại một lần nữa đẩy cửa tiến vào, vừa lúc cắt ngang lời Hứa Cường.

Hứa Cường lập tức nổi trận lôi đình, “Cút cút cút...”

Mặt Đàm Hi hơi sầm xuống, mỉm cười, “Cô ra ngoài trước đi.”

Sara rời đi.

Hứa Cường căm giận nói tiếp: “Tại sao vị trí giám đốc lại cho Hứa Nhất Sơn ngồi hả? Còn tôi con mẹ nó lại thành phố?”

Lúc trước anh ta chính là giám đốc của Thiên Dụ, giờ thay đổi cương vị làm mặt mũi anh ta coi như mất hết, sao có thể không tức giận chứ? Hiện tại anh ta thậm chí còn muốn bóp chết Đàm Hi!

“Đổng sự Hứa, xin anh hãy chú ý từ ngữ của mình.” Giọng Đàm Hi lạnh xuống, “Đây là văn phòng, không phải hộp đêm, nếu còn tiếp tục dùng từ không thích hợp thì tôi sẽ trực tiếp mời anh ra ngoài đấy.”

“... Xin lỗi.”

Sắc mặt Đàm Hi hơi hòa hoãn, “Còn với vấn đề vừa rồi của anh, tôi nhớ rõ trước đó đã nói thẳng trước hội đồng quản trị rồi, cạnh tranh dựa vào sức mình, ai có năng lực người đó lên.”

“Ha... Tôi chỉ thấy một tờ giấy quyết định thôi chứ làm gì thấy cạnh tranh cỗ nào? Lấy tiêu chuẩn gì mà xác định chuyện người có năng lực chứ hả?”

Đàm Hi lấy từ trong ngăn kéo ra một phần tài liệu đưa cho anh ta, “Đây là đánh giá nhân viên trung và cao tầng trong tháng cuối cùng do phòng nhân sự và phòng vận hành quản lý của cả Thịnh Mậu và Thiên Dụ cùng đưa lên. Hạng mục bao gồm năng lực đầu tư, năng lực thị trường, năng lực nghiệp vụ, kỹ năng tổng hợp, ngoài ra còn có phân tích báo cáo cụ thể nữa.”

Hứa Cường nửa tin nửa ngờ đưa tay nhận lấy.

Trước đó anh ta cũng nghe nói là có thứ này, nhưng không ngờ sẽ thực sự ảnh hưởng tới việc sắp xếp nhân sự.

“Nếu đồng sự Hứa không ngại thì cứ ngồi xuống đọc đi, đọc cho rõ ràng, hiểu cho thấu đáo.”

Trước ánh mắt của Đàm Hi, Hứa Cường không khỏi nuốt nước bọt, lý trí quay về, không chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống mà còn thuận tay bưng ly trà lạnh lên nhấp một ngụm.

Càng xem càng khiếp sợ, điểm tổng kết các hạng mục đánh giá của anh ta là 92, còn Hứa Nhất Sơn là 96, trong đó có năng lực nghiệp vụ và năng lực thị trường của Hứa Nhất Sơn hơn anh ta tận hai điểm.

Thấy anh ta định lật giở ra phía sau, Đàm Hi lại mở miệng ngăn cản...

“Nếu anh có dị nghị gì với sự sắp xếp công việc của mình và Hứa Nhất Sơn thì chỉ được xem phần của hai người thôi. Báo cáo đánh giá của những người khác là riêng tư, ngoại trừ người liên quan, người tranh luận ra thì sẽ không có người thứ tư được xem xét.”

“... Ô.” Hứa Cường ngượng ngùng rụt tay về, anh ta vốn muốn xem Vương Văn Phong một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện