Lại nói tới hai người Đàm Hi, tranh thủ mượn cớ ốm đau trốn trong Hoa viên Thiên Lập có thể nói là có một cuộc sống gia đình đầy đường mật ngọt ngào.
Ngoại trừ buổi tối ngày đầu tiên Đàm Hi còn hơi sốt nhẹ ra, thời gian còn lại thì sức khỏe đã khá là ổn định.
Lục Chinh cũng ăn vạ ở biệt thự không đi làm, nói một câu đẹp lòng là: ở nhà với vợ!
Hàn Uy, Trần Khải lập tức ăn khổ, dù sao, một cái nồi lớn như thế cũng không dễ cõng cho lắm.
Lục Chinh cũng chẳng bận tâm nhiều như thế. Trời đất bao la, vợ ta là nhất, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không thể ngăn cản được bước chân... xum xoe của anh.
Còn chẳng phải là xum xoe hay sao?
“Bà xã, ăn táo này.”
“Nói chuyện đứng đắn.” Ai là bà xã của anh? Gọi lung tung!
“Bảo bối à, ăn táo đi.”
“Anh muốn hại em nôn ra cả bữa ăn từ tối qua hay sao hả?”
“Ồ, trái tim nhỏ bé của anh, ăn táo nào...”
Động tác lật giấy tờ của Đàm Hi dừng lại, ánh mắt rời khỏi tài liệu, rơi xuống mặt người đàn ông. Tốt lắm, vẻ mặt nghiêm trang, tay cầm tăm xỉa răng, trên cái tăm có xiên một miếng táo, à, do chính tay Nhị Gia gọt.
Chợt thấy anh tỏ vẻ cực kỳ vô tội: Chẳng phải chỉ là đút táo cho em ăn thôi sao, anh có gì sai chứ? Sao em lại nhìn chằm chằm anh như thế?
“Lại có chỗ nào khiến ông lớn nhà anh không vừa lòng rồi sao? Nói đi, em sẽ sửa, nhất định sẽ sửa.” Trong mắt
Đàm Hi tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, tên này nhất định phải có lý do gì mới lên cơn động kinh thế này, nếu không tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra mấy từ buồn nôn như kiểu “bảo bối” hay “trái tim nhỏ bé” gì đó.
À, cũng có một trường hợp cần loại trừ ra: đó là lúc ở trên giường, khi sướng rồi thì có thể nói ra mấy lời buồn nôn kiểu này.
Đàm Hi không khỏi cảm khái.
Nhớ lại năm đó, khi cô theo đuổi tên này, không ít lần phải chơi bài gào thét khóc lóc, khiêu khích châm lửa, mấy cái xưng hô kiểu như “Tiểu Chinh Chinh”, “trái tim nhỏ bé”, “đại bảo bối” đổi mỗi ngày một cái, không ngày nào giống ngày nào.
Lúc đó, chính bản thân cô cũng không thể ngờ được núi bằng hùng vĩ lạnh lẽo này lại có một mặt nhiệt tình như lửa như thế, những từ ngữ xưng hô kiểu đó được chính miệng anh nói ra bằng giọng điệu trầm thấp, mang theo vài phần gợi cảm, Đàm Hi căn bản không cầm lòng nổi.
“Nói, có phải anh cố ý quyến rũ em không?” Duỗi tay túm chặt cổ áo người đàn ông, ánh mắt Đàm Hi hung hăng.
“Nghĩa là em bị xiêu lòng rồi sao? Để anh sờ xem...” Nói xong, bàn tay to liền định tiến vào trong quần mặc ở nhà của Đàm Hi.
“Á! Sáng sớm ra anh đã lên cơn điên gì thế?” Chặn đứng tay anh, trong mắt có ý cảnh cáo ngầm.
Tối hôm qua thằng nhãi này lăn lộn không ngủ được, ba lần chạy vào trong WC, Đàm Hi dùng đầu ngón chân cũng biết anh đang nhớ thương cái gì.
Cũng may còn biết đúng mực, không động vào cô.
Kết quả, sáng sớm ngày ra đã lại không kìm nén được sự xao động trong lòng rồi.
“Hừ!” Lục Chinh giật tài liệu trong lòng cô ra, ném ra xa với vẻ ghét bỏ, “Đã bảo là không làm việc rồi cơ mà, em đang làm gì thế hả?”
“Chỉ có thế mà giận rồi?” Đàm Hi dùng ngón tay gãi cằm anh, y như đang gãi ngứa cho một con chó Shih Tzu.
“Đây là một chuyện rất nghiêm túc!” Ngoài miệng vẫn cắn không tha nhưng vẻ mặt lại đầy hưởng thụ.
“Em không xem tài liệu thì biết xem cái gì bây giờ?”
“Xem anh.”
“...” Đàm Hi không nhịn được cười, “Anh thì có gì đẹp?”
Không ngờ, lão già lẳng lơ này lập tức cởi áo ra luôn, để lộ ra vòm ngực rắn chắc, cơ bụng cuồn cuộn, không trắng cũng chẳng đen mà là màu đồng cổ đầy nam tính.
Đàm Hi chỉ liếc nhìn một cái liền không dứt mắt ra được.
Trong đáy mắt người đàn ông xẹt qua ý cười, tùy tiện để cô quan sát, “Sao hả?”
Nuốt nước bọt.
Đàm Hi ghé sát lại, vươn đầu ngón tay chọc chọc lên cái bụng hằn lên từng cơ múi, ánh mắt sáng quắc, “Hình như... có tám múi?”
Cô nhớ rõ trước kia bụng Lục Chinh chỉ có sáu múi, tuy hai múi mới cũng không rõ ràng lắm nhưng thực ra thế này lại rất đẹp.
Nếu thật sự có tác múi, múi nào múi nấy đều rõ ràng, vậy sẽ dễ khiến người ta sản sinh ra chứng sợ nhiều lỗ.
Mọi việc đều có mức độ nhất định, nói tóm lại là Đàm Hi lại yêu tha thiết cái gọi là...
Mặc quần áo tưởng gầy, cởi quần áo lại thấy thịt.
Ừ, “thịt” của “cơ bắp”.
Lục Chinh nhìn thấy rõ ràng sự tán thưởng lóe qua trong mắt người phụ nữ, ý cười càng thêm sầu, lập tức túm lấy cổ tay cô, kéo lại gần và đặt lên giữa bụng mình.
Đàm Hi hoàn toàn không có năng lực chống cự, ok?
Chọc chọc, xoa nắn, moi móc, lại xoa nhẹ...
Người phụ nữ cười càng ngày càng hài lòng, hơi thở của người đàn ông lại dần trở nên nặng nề. Đang lúc Lục Chinh định đè cô ra sofa để chà đạp một phen thì Đàm Hi lại lập tức lùi về sau, tiện tay túm lấy cái gối, che trước ngực mình.
“Muốn đánh lén à?” Hếch cằm, “Không có cửa đâu!”
Mặt mày Lục Chinh nặng nề.
“Anh cho rằng lộ ra mấy khối thịt là bà đây sẽ cắn câu?” Mày kiếm khẽ nhếch lên, mấy phần hiên ngang, mấy phần anh khí.
“Nếu không em muốn anh lộ cái gì?”
“Có muốn cởi quần không? Cởi hai cái cùng nhau luôn.”
Đàm Hi: “...” Có lẽ tên này là “Lục Chinh giả“.
Nhị Gia mà đã giải phóng thiên tính thì: Lưu manh vô tội, bà xã vạn tuế.
Hai người cười đùa một hồi trên sofa, thời gian dần trôi qua.
Đàm Hi mệt rồi liền thuận thể ngã vào lòng người đàn ông.
Đùi vàng của Nhị Gia liền trở thành gối đầu của cô, tay nhẹ nhàng vòng lấy cổ cô, mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền.
“Anh đã đọc lá thư kia rồi? Có đúng không?” Đàm Hi đột nhiên hỏi, lá thư mà năm năm trước cô để lại, bên trong nói hết toàn bộ những chuyện mà cô đã trải qua sau khi sống lại.
“Hi Hi...”
“Có phải rất khó tin không? Lúc đầu em cũng giống anh, nghĩ trăm lần cũng không thông, rõ ràng là đã chết rồi, sao còn có thể sống lại một lần nữa, có phải chơi game đâu mà có tận mấy mạng chứ?”
“Anh cũng từng nghi ngờ.” Anh nói, giọng điệu bình tĩnh, dường như đã chấp nhận sự thật không thể tưởng tượng này.
“Khi nào thế?”
“Từ lúc em nằm viện, sau đó còn mặt dày theo đuổi anh.” Đàm Hi từng là người dịu dàng yếu đuối, thậm chí còn không dám nói một câu hoàn chỉnh khi đối mặt với Tần Thiên Lâm, ở trước mặt anh càng cụp đầu cụp đuôi, làm gì có vẻ to gan lớn mật như người phụ nữ trước mắt này chứ?
“Sớm vậy sao?” Nhướng mày kinh ngạc, “Vậy sao anh chưa từng hỏi em?”
“Không thân.”
Cũng đúng, lúc đó cô là con dâu hai của Tần gia, quả thực chẳng có giao tiếp gì với “cậu út” Lục Chinh hung thần ác sát này ở bên nhà chồng cả nên càng không có gì để nói.
Đợi khi cô bắt đầu ra sức triển khai sự tấn công mãnh liệt với anh thì Lục Chinh cũng đã quen với tiểu yêu tinh “Đàm Hi” vô pháp vô thiên, quyến rũ dụ người sau khi sống lại rồi, làm gì còn tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu xem trước kia cô là người thế nào nữa.
Đương nhiên, một mặt khác cũng là không muốn tìm hiểu “yêu hận tình thù” giữa cô và Tần Thiên Lâm nên lựa chọn không hỏi tới.
“Anh còn tưởng em bị kích thích nên tính cách mới thay đổi như thế.”
Đàm Hi chắt lưỡi, nhớ tới trận rọi không một chút lưu tình nào khi mình vừa mới sống lại kia, vẫn thấy sau lưng hơi đau, “Đúng là kích thích không nhỏ.”
Tay Lục Chinh đang ôm lấy cổ cô càng siết chặt hơn, “Đã qua cả rồi.”
“Em giống người yếu đuối thế sao?” Trợn mắt khinh bỉ, nhưng cô vẫn rất cảm động trước sự đau lòng hiện lên trong mắt người đàn ông, “Hơn nữa, có khi em phải cảm ơn Tần Thiên Lâm ấy chứ.”
“Sao?”
“Nếu không nhờ trận rọi đó thì anh cũng sẽ không tới cứu em, mà có lẽ em cũng sẽ không vừa gặp đã yêu anh đâu.”
Hơi thở của người đàn ông chợt căng thẳng, yết hầu trượt hai cái, cổ họng hơi ngứa ngáy, “Em... vừa gặp đã yêu... anh sao?”
“Nói đúng ra thì phải là vừa nghe đã yêu mới đúng. Lúc em sắp ngất nghe thấy câu nói của anh...” Từ đó liền khắc ghi sâu sắc ở trong đầu.
Người đàn ông này như thiên thần giáng thế, trong lúc nước sôi lửa bỏng, cô bàng hoàng không biết làm sao, chịu nỗi đau xé rách da thịt, anh đã cứu vớt cô.
Sau đó, Đàm Hi từng hỏi mình vô số lần, cô bắt đầu thích Lục Chinh từ lúc nào?
Có lẽ chính từ thời khắc đó.
“Còn anh?” Đàm Hi đột nhiên mỉm cười nhìn anh, ánh mắt nóng rực, “Anh thích em từ lúc nào thế?”
Lục Chinh ho khẽ hai tiếng, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ, yết hầu cũng theo đó khẽ trượt...
Đàm Hi không nhịn được, duỗi tay chọc vào cục tròn tròn đang lăn lên lăn xuống kia, lập tức cảm nhận được thân thể của người đàn ông trở nên cứng đờ trong nháy mắt một cách rõ ràng.
“... Đừng nghịch.” Nặng nề, khàn khàn, hai chữ thôi mà dường như vô cùng gian nan.
“Vậy anh trả lời em đi.”
“Khụ... Từ lần đầu tiên bị em trêu ghẹo đã bắt đầu có phản ứng.”
“Chậc chậc! Đàn ông ấy mà, quả nhiên đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới hết.”
“Chẳng phải hợp ý em sao?” Người đàn ông nghiến răng, có vài phần như oán hận, “Anh là người đàn ông bình thường, huống chi...”
“Huống chi?” Đàm Hi chớp mắt, vẻ mặt tò mò.
“Lúc đó em...” Tuy rằng ngực không to lắm nhưng mà... “Chân dài.”
Đàm Hi “ổ” một tiếng, thuận thế lùi người lại, cố ý giơ chân lắc lư trước mặt người đàn ông, “Thì ra anh thích mẫu người như thế.”
Quần ngủ rộng rãi theo động tác lắc lư của cô mà để lộ ra hai cặp đùi vừa thẳng vừa đẹp, dưới ánh mặt trời còn trắng bóng như sứ, “Là như thế này sao?” Cười như cầu hồn đoạt phách, không biết sống chết.
Bàn tay lớn đáp xuống đùi cô, xoa véo mạnh mấy cái.
Vừa mềm vừa trơn, còn mịn màng hơn đậu hũ.
Trái tim Nhị Gia cũng mềm nhũn ra rồi, có thể thấy chữ “đẹp” này lợi hại tới mức nào chưa?
“A! Anh nhẹ tay tí đi...” Đàm Hi xoa xoa ở nơi bị anh véo, mày hơi nhíu.
“Anh có dùng sức mấy đâu...”
“Anh tự nhìn đi, đỏ lên rồi đây này!”
Ngoại trừ buổi tối ngày đầu tiên Đàm Hi còn hơi sốt nhẹ ra, thời gian còn lại thì sức khỏe đã khá là ổn định.
Lục Chinh cũng ăn vạ ở biệt thự không đi làm, nói một câu đẹp lòng là: ở nhà với vợ!
Hàn Uy, Trần Khải lập tức ăn khổ, dù sao, một cái nồi lớn như thế cũng không dễ cõng cho lắm.
Lục Chinh cũng chẳng bận tâm nhiều như thế. Trời đất bao la, vợ ta là nhất, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không thể ngăn cản được bước chân... xum xoe của anh.
Còn chẳng phải là xum xoe hay sao?
“Bà xã, ăn táo này.”
“Nói chuyện đứng đắn.” Ai là bà xã của anh? Gọi lung tung!
“Bảo bối à, ăn táo đi.”
“Anh muốn hại em nôn ra cả bữa ăn từ tối qua hay sao hả?”
“Ồ, trái tim nhỏ bé của anh, ăn táo nào...”
Động tác lật giấy tờ của Đàm Hi dừng lại, ánh mắt rời khỏi tài liệu, rơi xuống mặt người đàn ông. Tốt lắm, vẻ mặt nghiêm trang, tay cầm tăm xỉa răng, trên cái tăm có xiên một miếng táo, à, do chính tay Nhị Gia gọt.
Chợt thấy anh tỏ vẻ cực kỳ vô tội: Chẳng phải chỉ là đút táo cho em ăn thôi sao, anh có gì sai chứ? Sao em lại nhìn chằm chằm anh như thế?
“Lại có chỗ nào khiến ông lớn nhà anh không vừa lòng rồi sao? Nói đi, em sẽ sửa, nhất định sẽ sửa.” Trong mắt
Đàm Hi tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, tên này nhất định phải có lý do gì mới lên cơn động kinh thế này, nếu không tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra mấy từ buồn nôn như kiểu “bảo bối” hay “trái tim nhỏ bé” gì đó.
À, cũng có một trường hợp cần loại trừ ra: đó là lúc ở trên giường, khi sướng rồi thì có thể nói ra mấy lời buồn nôn kiểu này.
Đàm Hi không khỏi cảm khái.
Nhớ lại năm đó, khi cô theo đuổi tên này, không ít lần phải chơi bài gào thét khóc lóc, khiêu khích châm lửa, mấy cái xưng hô kiểu như “Tiểu Chinh Chinh”, “trái tim nhỏ bé”, “đại bảo bối” đổi mỗi ngày một cái, không ngày nào giống ngày nào.
Lúc đó, chính bản thân cô cũng không thể ngờ được núi bằng hùng vĩ lạnh lẽo này lại có một mặt nhiệt tình như lửa như thế, những từ ngữ xưng hô kiểu đó được chính miệng anh nói ra bằng giọng điệu trầm thấp, mang theo vài phần gợi cảm, Đàm Hi căn bản không cầm lòng nổi.
“Nói, có phải anh cố ý quyến rũ em không?” Duỗi tay túm chặt cổ áo người đàn ông, ánh mắt Đàm Hi hung hăng.
“Nghĩa là em bị xiêu lòng rồi sao? Để anh sờ xem...” Nói xong, bàn tay to liền định tiến vào trong quần mặc ở nhà của Đàm Hi.
“Á! Sáng sớm ra anh đã lên cơn điên gì thế?” Chặn đứng tay anh, trong mắt có ý cảnh cáo ngầm.
Tối hôm qua thằng nhãi này lăn lộn không ngủ được, ba lần chạy vào trong WC, Đàm Hi dùng đầu ngón chân cũng biết anh đang nhớ thương cái gì.
Cũng may còn biết đúng mực, không động vào cô.
Kết quả, sáng sớm ngày ra đã lại không kìm nén được sự xao động trong lòng rồi.
“Hừ!” Lục Chinh giật tài liệu trong lòng cô ra, ném ra xa với vẻ ghét bỏ, “Đã bảo là không làm việc rồi cơ mà, em đang làm gì thế hả?”
“Chỉ có thế mà giận rồi?” Đàm Hi dùng ngón tay gãi cằm anh, y như đang gãi ngứa cho một con chó Shih Tzu.
“Đây là một chuyện rất nghiêm túc!” Ngoài miệng vẫn cắn không tha nhưng vẻ mặt lại đầy hưởng thụ.
“Em không xem tài liệu thì biết xem cái gì bây giờ?”
“Xem anh.”
“...” Đàm Hi không nhịn được cười, “Anh thì có gì đẹp?”
Không ngờ, lão già lẳng lơ này lập tức cởi áo ra luôn, để lộ ra vòm ngực rắn chắc, cơ bụng cuồn cuộn, không trắng cũng chẳng đen mà là màu đồng cổ đầy nam tính.
Đàm Hi chỉ liếc nhìn một cái liền không dứt mắt ra được.
Trong đáy mắt người đàn ông xẹt qua ý cười, tùy tiện để cô quan sát, “Sao hả?”
Nuốt nước bọt.
Đàm Hi ghé sát lại, vươn đầu ngón tay chọc chọc lên cái bụng hằn lên từng cơ múi, ánh mắt sáng quắc, “Hình như... có tám múi?”
Cô nhớ rõ trước kia bụng Lục Chinh chỉ có sáu múi, tuy hai múi mới cũng không rõ ràng lắm nhưng thực ra thế này lại rất đẹp.
Nếu thật sự có tác múi, múi nào múi nấy đều rõ ràng, vậy sẽ dễ khiến người ta sản sinh ra chứng sợ nhiều lỗ.
Mọi việc đều có mức độ nhất định, nói tóm lại là Đàm Hi lại yêu tha thiết cái gọi là...
Mặc quần áo tưởng gầy, cởi quần áo lại thấy thịt.
Ừ, “thịt” của “cơ bắp”.
Lục Chinh nhìn thấy rõ ràng sự tán thưởng lóe qua trong mắt người phụ nữ, ý cười càng thêm sầu, lập tức túm lấy cổ tay cô, kéo lại gần và đặt lên giữa bụng mình.
Đàm Hi hoàn toàn không có năng lực chống cự, ok?
Chọc chọc, xoa nắn, moi móc, lại xoa nhẹ...
Người phụ nữ cười càng ngày càng hài lòng, hơi thở của người đàn ông lại dần trở nên nặng nề. Đang lúc Lục Chinh định đè cô ra sofa để chà đạp một phen thì Đàm Hi lại lập tức lùi về sau, tiện tay túm lấy cái gối, che trước ngực mình.
“Muốn đánh lén à?” Hếch cằm, “Không có cửa đâu!”
Mặt mày Lục Chinh nặng nề.
“Anh cho rằng lộ ra mấy khối thịt là bà đây sẽ cắn câu?” Mày kiếm khẽ nhếch lên, mấy phần hiên ngang, mấy phần anh khí.
“Nếu không em muốn anh lộ cái gì?”
“Có muốn cởi quần không? Cởi hai cái cùng nhau luôn.”
Đàm Hi: “...” Có lẽ tên này là “Lục Chinh giả“.
Nhị Gia mà đã giải phóng thiên tính thì: Lưu manh vô tội, bà xã vạn tuế.
Hai người cười đùa một hồi trên sofa, thời gian dần trôi qua.
Đàm Hi mệt rồi liền thuận thể ngã vào lòng người đàn ông.
Đùi vàng của Nhị Gia liền trở thành gối đầu của cô, tay nhẹ nhàng vòng lấy cổ cô, mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền.
“Anh đã đọc lá thư kia rồi? Có đúng không?” Đàm Hi đột nhiên hỏi, lá thư mà năm năm trước cô để lại, bên trong nói hết toàn bộ những chuyện mà cô đã trải qua sau khi sống lại.
“Hi Hi...”
“Có phải rất khó tin không? Lúc đầu em cũng giống anh, nghĩ trăm lần cũng không thông, rõ ràng là đã chết rồi, sao còn có thể sống lại một lần nữa, có phải chơi game đâu mà có tận mấy mạng chứ?”
“Anh cũng từng nghi ngờ.” Anh nói, giọng điệu bình tĩnh, dường như đã chấp nhận sự thật không thể tưởng tượng này.
“Khi nào thế?”
“Từ lúc em nằm viện, sau đó còn mặt dày theo đuổi anh.” Đàm Hi từng là người dịu dàng yếu đuối, thậm chí còn không dám nói một câu hoàn chỉnh khi đối mặt với Tần Thiên Lâm, ở trước mặt anh càng cụp đầu cụp đuôi, làm gì có vẻ to gan lớn mật như người phụ nữ trước mắt này chứ?
“Sớm vậy sao?” Nhướng mày kinh ngạc, “Vậy sao anh chưa từng hỏi em?”
“Không thân.”
Cũng đúng, lúc đó cô là con dâu hai của Tần gia, quả thực chẳng có giao tiếp gì với “cậu út” Lục Chinh hung thần ác sát này ở bên nhà chồng cả nên càng không có gì để nói.
Đợi khi cô bắt đầu ra sức triển khai sự tấn công mãnh liệt với anh thì Lục Chinh cũng đã quen với tiểu yêu tinh “Đàm Hi” vô pháp vô thiên, quyến rũ dụ người sau khi sống lại rồi, làm gì còn tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu xem trước kia cô là người thế nào nữa.
Đương nhiên, một mặt khác cũng là không muốn tìm hiểu “yêu hận tình thù” giữa cô và Tần Thiên Lâm nên lựa chọn không hỏi tới.
“Anh còn tưởng em bị kích thích nên tính cách mới thay đổi như thế.”
Đàm Hi chắt lưỡi, nhớ tới trận rọi không một chút lưu tình nào khi mình vừa mới sống lại kia, vẫn thấy sau lưng hơi đau, “Đúng là kích thích không nhỏ.”
Tay Lục Chinh đang ôm lấy cổ cô càng siết chặt hơn, “Đã qua cả rồi.”
“Em giống người yếu đuối thế sao?” Trợn mắt khinh bỉ, nhưng cô vẫn rất cảm động trước sự đau lòng hiện lên trong mắt người đàn ông, “Hơn nữa, có khi em phải cảm ơn Tần Thiên Lâm ấy chứ.”
“Sao?”
“Nếu không nhờ trận rọi đó thì anh cũng sẽ không tới cứu em, mà có lẽ em cũng sẽ không vừa gặp đã yêu anh đâu.”
Hơi thở của người đàn ông chợt căng thẳng, yết hầu trượt hai cái, cổ họng hơi ngứa ngáy, “Em... vừa gặp đã yêu... anh sao?”
“Nói đúng ra thì phải là vừa nghe đã yêu mới đúng. Lúc em sắp ngất nghe thấy câu nói của anh...” Từ đó liền khắc ghi sâu sắc ở trong đầu.
Người đàn ông này như thiên thần giáng thế, trong lúc nước sôi lửa bỏng, cô bàng hoàng không biết làm sao, chịu nỗi đau xé rách da thịt, anh đã cứu vớt cô.
Sau đó, Đàm Hi từng hỏi mình vô số lần, cô bắt đầu thích Lục Chinh từ lúc nào?
Có lẽ chính từ thời khắc đó.
“Còn anh?” Đàm Hi đột nhiên mỉm cười nhìn anh, ánh mắt nóng rực, “Anh thích em từ lúc nào thế?”
Lục Chinh ho khẽ hai tiếng, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ, yết hầu cũng theo đó khẽ trượt...
Đàm Hi không nhịn được, duỗi tay chọc vào cục tròn tròn đang lăn lên lăn xuống kia, lập tức cảm nhận được thân thể của người đàn ông trở nên cứng đờ trong nháy mắt một cách rõ ràng.
“... Đừng nghịch.” Nặng nề, khàn khàn, hai chữ thôi mà dường như vô cùng gian nan.
“Vậy anh trả lời em đi.”
“Khụ... Từ lần đầu tiên bị em trêu ghẹo đã bắt đầu có phản ứng.”
“Chậc chậc! Đàn ông ấy mà, quả nhiên đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới hết.”
“Chẳng phải hợp ý em sao?” Người đàn ông nghiến răng, có vài phần như oán hận, “Anh là người đàn ông bình thường, huống chi...”
“Huống chi?” Đàm Hi chớp mắt, vẻ mặt tò mò.
“Lúc đó em...” Tuy rằng ngực không to lắm nhưng mà... “Chân dài.”
Đàm Hi “ổ” một tiếng, thuận thế lùi người lại, cố ý giơ chân lắc lư trước mặt người đàn ông, “Thì ra anh thích mẫu người như thế.”
Quần ngủ rộng rãi theo động tác lắc lư của cô mà để lộ ra hai cặp đùi vừa thẳng vừa đẹp, dưới ánh mặt trời còn trắng bóng như sứ, “Là như thế này sao?” Cười như cầu hồn đoạt phách, không biết sống chết.
Bàn tay lớn đáp xuống đùi cô, xoa véo mạnh mấy cái.
Vừa mềm vừa trơn, còn mịn màng hơn đậu hũ.
Trái tim Nhị Gia cũng mềm nhũn ra rồi, có thể thấy chữ “đẹp” này lợi hại tới mức nào chưa?
“A! Anh nhẹ tay tí đi...” Đàm Hi xoa xoa ở nơi bị anh véo, mày hơi nhíu.
“Anh có dùng sức mấy đâu...”
“Anh tự nhìn đi, đỏ lên rồi đây này!”
Danh sách chương