“Cô gái, đó là bạn trai của cô hả?” Nữ tài xế taxi liếc nhìn qua kính chiếu hậu, “Đẹp trai thật đấy.”

“À, đó là cha của con em.” Thế nên, bà chị già như chị đừng có mơ nữa đi.

Đàm Hi bảo xe chở tới công ty, lấy xe rồi tự mình lái về biệt thự.

Lúc cô về đến nhà thì đèn trong nhà đã sáng, Nhiễm Dao đang chơi đùa với hai đứa trẻ trong vườn.

Đương nhiên, đa số là hoạt động giao lưu của cô với cổ bẻ con. A Lưu chỉ lạnh lùng đứng ở một bên, không tham dự, không gia nhập.

“Mommy...”

Vừa thấy xe của Đàm Hi, Ngộ Hạ đã nhào tới.

“Có ngoan ngoãn nghe lời dì không thế?”

“Có ạ...” Giọng nói vương mùi sữa.

Đàm Hi khóa xe cẩn thận, cúi người bế cô con gái lên, “Hôm nay làm những việc gì vậy?”

“À... Đầu tiên là đi quay phim này, sau đó đi ăn, có rất nhiều rất nhiều bánh kem, cực kỳ đẹp nhé, còn tới công viên trò chơi nữa...” Cô nhóc bẻ ngón tay, tỉ mỉ đến từng cái một.

Nhiễm Dao bước tới chào đón cô, xoa cái đầu nhỏ của Ngô Hạ, sau đó làm mặt quỷ với Đàm Hi: “Thế giới của hai người thế nào hả? Có phải là vừa lãng mạn vừa ngọt ngào không? Còn tưởng tối nay cậu không về, tớ định ở lại một đêm để trông con cho cậu đấy.”

Đàm Hi nhớ tới cả căn phòng toàn bóng bay hổng kia, khóe môi hơi nhếch lên.

“Nhìn đi, nhìn cái vẻ mặt của cậu đi, thần thái này tuyệt đối là có JQ*!”

* JQ: Gian tình.

“Di, JQ là gì ạ?” Ngộ Hạ đột nhiên hỏi.

Nhiễm Dao sửng sốt: “Cái này à...” Ánh mắt cầu cứu nhìn sang Đàm Hi.

Đàm Hi không nói gì, giả vờ không biết.

Ngứa miệng cho lắm vào? Xem cậu giải thích ra sao.

“Di?”

“Vấn đề này cho cháu lớn lên thì sẽ hiểu thôi.” Căng da đầu đáp lại, cố ý lừa dối cho qua.

“Tại sao phải chờ tới lúc lớn lên ạ? Giờ cháu nghe cũng hiểu rồi mà, chỉ cần dì giải thích rõ ràng là được.” Mắt to chớp chớp, đầy vẻ hiếu học, câu nói nghe cũng logic lắm.

Nhiễm Dao căn bản không thể chống đỡ nổi, ậm ừ: “Thì JQ nghĩa là... a...”

“A! Cháu biết rồi! Jack and Queen! Dì, dì cũng thích chơi bài ạ?”

“Đúng đúng đúng! Chính là tú lơ khơ đó, J và Q! Nhưng mà, từ cũng này...” Còn có ai thích chơi nữa à?

“Thế là dì giống chú Tước rồi, ngồi ở trên ghế, chẳng cần làm gì mà cũng có thể thắng được rất nhiều tiền!”

Nhiễm Dao bừng tỉnh, dùng ánh mắt chế nhạo quay sang nhìn Đàm Hi. Đàm Hi vẫn nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt hờ hững.

“Được rồi, hai đứa trẻ cũng trả về cho cậu rồi, tớ đi đây, sáng mai sẽ tới đón bọn nhỏ.”

“Mai là thứ bảy, tớ không phải đi làm.”

“Tớ quên mất...” Nhiễm Dao lè lưỡi.

“Hai ngày nay cậu vất vả quá, chờ mai có người giúp việc tới...”

“Người giúp việc? Cậu tìm ư?”

“Giờ người giúp việc ngược đãi trẻ con nhiều lắm, cậu phải cẩn thận đấy.”

Đàm Hi bật cười: “Yên tâm đi, tớ không ở nhà thì cũng sẽ cho vệ sĩ tới đây, cho dù có người giúp việc nào lòng dạ hiểm ác đi chăng nữa thì cho tiền cũng chẳng dám làm gì con tớ đâu.”

“Ừ, thế tớ yên tâm rồi.”

Nhiễm Dạo lái xe rời đi, Đàm Hi và hai đứa trẻ đứng ở cửa tiễn cô.

Cô bé con nhìn theo đuổi xe càng lúc càng khuất xa, giơ tay che miệng, ngáp một cái, sau đó ôm lấy chân Đàm Hi, cọ khẽ làm nũng: “Mommy, con buồn ngủ rồi...”

“Được, vậy chúng ta đi tắm rửa sạch sẽ trước.”

“Mommy, hôm nay con muốn dùng sữa tắm vị cam, được không ạ...”

Ba mẹ con đi vào nhà, tiếng nói chuyện cứ thế xa dần.

Ánh trăng sáng phủ kín mặt đất, mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng, màn đêm tĩnh mịch không một tiếng động.

Cùng thời gian, tại nhà cũ Lục gia lại không hề an bình, có thể nói là gà bay chó sủa.

Lục Chinh vừa mới bước qua cửa, đi vào phòng khách đã thấy ông cụ Lục ngồi ngay ngắn trên sofa, cũng không đọc báo, gương mặt lạnh lùng và nặng nề như thể ai thiếu ông cụ mấy chục triệu vậy.

Bà cụ thì đứng ở bên cạnh, muốn nói lại thôi.

“Cháu còn biết đường về nhà à?” Cùng với một tiếng vỗ mạnh lên mặt bàn là tiếng gầm rung trời.

Đến Lục Chinh nghe thấy âm thanh này mà còn thấy đau, thế mà mặt ông cụ vẫn chẳng hề đổi sắc.

“Tối thế này rồi, cháu lại làm gì chọc vào ống chứ?”

“Lục Chinh, cháu có thái độ gì thế hả? Gọi bao nhiêu cuộc điện thoại không thèm nghe, cuối cùng còn tắt máy. Giờ cháu đủ lông đủ cánh rồi đúng không, giỏi lắm!”

Anh lấy điện thoại ra, chìa cho ông cụ nhìn: “Hết pin rồi, tự động sập nguồn.”

Lục Giác Dân cứng đờ, “Thế trước đó thì sao? Tại sao không nghe máy?”

“Cháu không cầm theo điện thoại.”

“Nếu ông không có gì muốn nói nữa, vậy cháu lên phòng đây.”

“Đứng lại! Ai cho cháu đi?”

Lục Chinh thu cái chân vừa mới duỗi ra, thái độ cung kính nói: “Ông có gì thì nói đi, nói thẳng.”

“Ha, chuyện đã tới nước này mà cháu còn muốn lừa ông và bà cháu đúng không?”

Ánh mắt Lục Chinh lóe lên.

“A Chinh.” Bà cụ Lục không nhịn được lên tiếng, “Có phải Hi Hi sinh cho cháu một cặp song sinh không?”

Ánh mắt anh căng thẳng, mặt sầm xuống, “Ông bà đã biết rồi sao?”

Lục Giác Dân: “Cháu chỉ cần nói có đúng hay không?”

“... Đúng.”

Không khí chợt cứng đờ, trong căn nhà rộng lớn ngoại trừ tiếng hít thở ra thì yên tĩnh tới kỳ cục.

Sau một lúc lâu, Lục Giác Dân mới lên tiếng phá vỡ trầm mặc: “Đó là máu mủ của Lục gia.”

Ánh mắt Lục Chinh hơi lạnh xuống, “Ý ông là sao?”

“Tất nhiên phải mang hai đứa trẻ về nhà nuôi.”

Lời này ngay cả bà cụ Lục cũng không nghe lọt tại: “Lục Giác Dân, ông nói vớ vẩn gì thế hả? Bọn trẻ còn nhỏ như thế, sao có thể rời khỏi mẹ được chứ? Ông lại định làm bậy đúng không?”

Lục Chinh không tức giận, thậm chí còn chẳng dao động cảm xúc, ánh mắt nặng nề và sâu thẳm nhìn thẳng vào Lục Giác Dân, gằn từng chữ một, “Tuyệt - đối không thể!”

Đàm Hi đã sinh con rồi nuôi con cho anh, nuôi lớn tới bây giờ, đã phải chịu không biết bao nhiêu đau khổ. Cho dù cô không cho con gọi anh một tiếng “ba” thì Lục Chinh cũng sẽ chẳng trách cô.

Huống chi là việc “cướp con” từ trong tay có chứ?

Lục Chinh tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, cho dù người kia là ông nội có ơn nuôi nấng, dưỡng dục.

“Tốt nhất ông đừng nên thử thách điểm mấu chốt của cháu, năm đó vì lỡ một bước mà cháu và cô ấy đã phải tách ra tới năm năm. Bây giờ dù cháu có dùng mạng của mình để đánh cược thì cũng phải bảo vệ chu toàn cho cô ấy.”

“Không tin có thể thử xem, cháu nói được làm được.”

Sự dữ tợn trong mắt Lục Chinh khiến Lục Giác Dân chùn bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh xoay người đi lên lầu cho đến khi bóng dáng biến mất sau lối rẽ.

“... Thằng ranh! Cháu nhất định muốn ông tức chết đúng không?” Gương mặt già đỏ bừng lên, gân xanh nổi đầy trên cổ.

Đàm Thủy Tâm gấp đến mức hốc mắt cũng đỏ bừng, vội vàng lấy lọ thuốc từ trong ngăn kéo ra, lấy ba viên nhét vào miệng ông, lại cuống quýt rót cho ông cụ một cốc nước ấm.

Lúc này, hơi thở của ông cụ mới dần vững vàng trở lại.

“Rõ ràng là chuyện tốt, sao cứ nhất định phải thành ra như bây giờ chứ? Mà ông cũng thật là, Đàm Hi mới về nước, hai đứa nó còn chưa làm hòa mà ông đã nghĩ tới việc muốn cướp con của người ta rồi. A Chinh sao có thể đồng ý để ông làm xằng làm bậy được?”

Lục Giác Dân hít thở hai hơi rồi mới ngồi phịch xuống ghế: “Tôi muốn cướp con của nó lúc nào? Tai nào của bà nghe ra là tôi muốn cướp bọn trẻ về hả?”

“Chẳng phải những lời ông nói là có ý như thế sao? Cái gì mà giọt máu của Lục gia, phải mang về nuôi dưỡng...” Bà cụ vừa giúp ông thuận khí, vừa không nhịn được oán trách, “Lúc trước đã nói rõ ràng với nhau rồi, phải nói chuyện bình tĩnh, kết quả ông vừa mở miệng là biến thành tình trạng bây giờ, còn chẳng thà để tôi nói.”

“Hừ! Đều tại thằng nhãi kia làm tôi quá tức giận.”

“Ông cũng một đống tuổi rồi, ít nổi giận thôi, phải biết khoan dung với con cháu tí chứ.” “Cả đời này tôi đều như thế, giờ bà bảo tối sửa thế nào? Định muốn mạng tôi luôn à?”

“Ông đúng là già mà còn cứng đầu! Tôi không thèm nói với ông nữa.” Nói xong bà hậm hực rời đi.

“Bà quay lại...”

Nhưng bước chân của bà cụ Lục không chậm lại chút nào.

Lục Giác Dân ngồi trên sofa, càng nghĩ càng thấy giận, chẳng phải ông chỉ bảo Lục Chinh đưa lũ trẻ về nhà nuôi thôi sao, có nói là không được mang cả mẹ lũ trẻ về đầu. Sao ai cũng trở mặt, nói lời giận dữ với ông như người có tội thế. Ngay cả bà già cũng nổi giận với ông nữa chứ!

Quả nhiên, Đàm Hi đúng là con bé xui xẻo, sinh ra để khắc ông.

Cũng không biết tính cách của hai đứa bé kia có giống mẹ chúng nó hay không nữa, phải tranh thủ lúc chúng nó còn nhỏ, sửa lại cho đúng mới được.

Đàm Hi đắp chăn cho hai đứa con, thuận tay điều chỉnh đèn tối xuống, cúi người hôn chúc ngủ ngon mỗi đứa một cái.

“Mommy, goodnight!”

“Chúc ngủ ngon.”

Đàm Hi đứng dậy rời đi, tiện tay đóng cửa lại.

Một phút trôi qua...

Hai phút...

Trong căn phòng yên tĩnh, ánh đèn ngủ mờ mờ, bên dưới chăn bông có hai thân mình nho nhỏ nổi lên.

Đột nhiên, “A Lưu, em ngủ chưa?” Giọng rất khẽ.

“... Ngủ rồi.”

“Nói dối! Rõ ràng là em vừa trả lời chị.”

“Ngủ ngoan đi, đừng nói nữa.” Lời lẽ chính đáng.

Ngộ Hạ bĩu môi: “Có thể cho chị mượn điện thoại của em dùng một chút được không?”

ALưu đột nhiên mở to mắt, nghiêng đầu nhìn cô bé, đồng tử sâu thẳm, hơi có ánh sáng lóe lên, “Chị mượn làm gì hả?”

Ánh mắt cô bé con nhấp nháy: “Thì chị... muốn mượn chơi tí thôi!”

“Còn nữa... tại sao hôm nay chị lại mượn điện thoại của dì Nhiễm hả?”

“Chị muốn làm gì?”

Giọng nói lạnh lùng, từng bước ép sát.

Cô bé con hầm hừ đẩy cậu em một cái, sau đó nghiêng người, miệng nhỏ mím lại, ánh nước bắt đầu nổi đầy trong mắt: “Em phiền quá, không thèm nói với em nữa!”

Giọng nói dường như mang theo tiếng khóc nức nở.

Cục cưng tủi thân quá, cục cưng rất buồn!

Đột nhiên, một bàn tay duỗi đến trước mặt cô bé: “Cho chị mượn... điện thoại.” Mang theo vài phần bất đắc dĩ và thỏa hiệp.

Lại còn cãi bướng, nói thêm: “Chỉ biết khóc, xấu chết đi được.”

Đồ mít ướt!

Ngộ Hạ nhìn thấy điện thoại thì hai mắt lập tức sáng rực, duỗi tay cướp về, che ở trong lòng, chỉ sợ em trai đổi ý không cho mượn nữa.

“Hừ! Chị phải gọi điện thoại cho ba!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện