“Boss, bên ngoài có người muốn gặp anh” Cuộc họp hàng tháng như thường lệ, giám đốc các phòng ban đang phát biểu theo thứ tự, báo cáo tổng kết công việc, Trần Khải đi từ bên ngoài vào, nhìn Lục Chinh đè thấp giọng nói.
Nếu không phải là người cực kỳ quan trọng thì Trần Khải đã dàn xếp được, tuyệt đối sẽ không đến gặp anh để hỏi chỉ thị thế này:
“Ai?”
“Đàm... Tổng”
Sau đó, Lục Thị đã vinh dự ghi lại kỷ lục buổi họp có thời gian ngắn nhất trong lịch sử, từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc chỉ có – vẻn vẹn bảy phút!
“E hèm!” Sau khi Lục Chinh đi, Trần Khải đứng ra, hắng giọng, “Mọi người nộp lại báo cáo công việc rồi về bộ phận làm việc...”
Trong văn phòng tổng tài, Đàm Hi đã ngồi đó được một lúc.
Tiếng đẩy cửa truyền tới, tiếng bước chân từ xa đến gần, cô thở mạnh một hơi, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười mỉm không chê vào đâu được. Tiếp đó, cô chậm rãi xoay người lại.
“Lục Tổng, chào anh”
Sự kỳ vọng đầy ắp trong lòng giống như bị một chậu nước lạnh xối thẳng vào, những đốm lửa đang nhảy nhót cũng tắt phục một tiếng, không còn lại gì.
Khóe môi hơi cong lên của Lục Chinh dần hạ xuống, cuối cùng hoàn toàn cụp xuống, gương mặt không chút biểu cảm, khí thế lạnh thấu xương, “Đàm Tổng có chuyện gì không?”
“Có
“Ngồi đi”
Đàm Hi cũng không khách sáo, thản nhiên ngồi vào vị trí.
Đừng nói đến vị trí này, cho dù là cả vị trí dưới mông Lục Chinh lúc này cô cũng đã từng ngồi. Tất cả mọi thứ vẫn quen thuộc như cũ, quen thuộc đến mức khiến người ta cảm thấy khóe mắt cũng cay cay.
“Có chuyện gì thì nói luôn đi, tôi rất bận” Người đàn ông nói với thái độ bàn chuyện công.
Đàm Hi hoàn hồn lại, đột nhiên mỉm cười: “Nghe nói gần đây Lục Tổng đang có hứng thú đàm phán với Đầu tư Lập Hưng đúng không?”
Lập Hưng chính là công ty ở tầng trên của Thịnh Mậu, mấy năm nay đã cướp đi không ít nhân tài của Thịnh Mậu, nay đang trên đà mạnh mẽ, giá trị đánh giá của công ty không ngừng tăng cao.
“Đúng là có chuyện đó, Đàm Tổng thông tin nhanh nhạy, thật khiến người khác phải khâm phục.”
Tự động bỏ qua nửa câu sau, Đàm Hi coi như anh đã thừa nhận chuyện đó, nói ra mục đích đến đây lần này, “Lục Thị cần tìm người góp vốn, Lập Hưng không phải là sự lựa chọn tốt nhất?
“Vậy sao?” Giọng điệu châm chích.
“Chắc Lục Tổng còn chưa biết đúng không, hai năm gần đây tỷ lệ thiếu nợ tài sản của Lập Hưng không ngừng tăng cao, quý trước đã vượt qua mức 70%. Xét từ góc độ tài vụ học, thường cho rằng tỷ lệ nợ tài sản lý tưởng là 40%, đương nhiên công ty niêm yết sẽ hơi cao hơn một chút, nhưng cũng không thể vượt qua mức 50% được, nhưng Lập Hưng đã đạt đến 70%. Điều đó chứng tỏ rằng, hiện nay Lập Hưng đang ở trạng thái kinh doanh với nợ rủi ro cao. Thử hỏi xem, Lập Hưng lấy cái gì ra để góp vốn đầu tư với đơn vị hợp tác dự án mới là Lục Thị?”
Lục Chinh bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt sắc bén, ý tứ dò xét và nghiên cứu, “Dựa vào đâu tôi phải tin cô?”
“Lục Tổng thủ đoạn lợi hại, chỉ cần phải người điều tra qua là biết ngay lời tôi nói có phải là thật hay không thôi.”
“Mục đích của cô là gì?”
“Từ bỏ Lập Hưng, hợp tác với Thịnh Mậu”
Lục Chinh ngửa ra sau, dựa vào thành ghế, như cười như không: “Theo như tôi được biết, hình như Thịnh Mậu cũng không tốt hơn Lập Hưng là bao”
“Nói thẳng nhé” Đàm Hi gật đầu, “So với Lập Hưng, đúng là Thịnh Mậu cũng không có ưu thế quá nổi bật, nhưng nếu như cộng thêm cả Ngân hàng Đầu tư tổng hợp CK gia nhập nữa thì sao?”
Ánh mắt người đàn ông đột nhiên trầm xuống, “Ý cổ là sao?”
“CK đứng sau Thịnh Mậu, anh cảm thấy là tôi có ý gì?”
Lục Chinh chỉ hơi khựng lại đôi chút, đã khôi phục lại dáng vẻ ung dung ban đầu, “Đàm Tổng, à không, nên gọi cô là Ms Tan mới đúng chứ, chắc cô biết dựa vào thực lực hiện nay của Lục Thị, cho dù không góp vốn đầu tư thì cũng vẫn có thể thuận lợi hoàn thành việc khai thác phát triển Sơn Thủy Danh Đô. Cho nên, dù là Lập Hưng, hay là Thịnh Mậu, hoặc có thêm cả CK danh tiếng lẫy lừng ở châu u nữa, thì đối với Lục Thị mà nói cũng đều không phải là thứ gì quá cần thiết.”
“Đúng vậy, Lục Thị có nguồn vốn dồi dào, cho dù có không góp vốn đầu tư cũng có thể hoàn thành được dự án mới, điểm này tôi không hề nghi ngờ. Nếu không như vậy, thì khi ở Hồng Kông, sao Lục Tổng lại dứt khoát từ chối Hàn Quốc Đông chứ?”
“Cô biết được là tốt.” Vừa nhắc đến Hồng Kông, sự u uất trong Lục Chinh càng trào lên mạnh mẽ hơn!
Đệch!
“Nhưng mà.” Đàm Hi bỗng thay đổi đề tài, “Kinh doanh thua lỗ thường sẽ an toàn hơn để nhà khai thác toàn quyền quyết định xuất vốn đầu tư, cũng có lợi hơn nữa, chẳng phải vậy sao? Đầu tiên, dòng vốn đầu tư từ bên ngoài sẽ không can dự vào việc vận hành tổng thể của Lục Thị. Hay nói cách khác, Thịnh Mậu chỉ đầu tư vào dự án. Thứ hai, Thịnh Mậu sẽ chịu một phần rủi ro từ việc đầu tư, giảm bớt áp lực rủi ro cho Lục Thị. Cuối cùng, Thịnh Mậu và CK đã quyết định hủy hợp đồng với Hằng Phong, anh nói xem nếu như lúc này chúng tôi tung ra tin tức hợp tác với Lục Thị thì sắc mặt của Niên Hoằng Nghị sẽ đặc sắc thế nào nhỉ?”
Mấy năm Lục Chinh vắng mặt, tuy có ông cụ Lục trấn giữ, còn mời giám đốc chuyên môn về quản lý, nhưng tốc độ phát triển của Lục Thị vẫn chậm lại đôi chút, mức độ lũng đoạn thị trường trong toàn ngành cũng không được như trước.
Hằng Phong đã chen chân vào đúng lúc này, nhờ vào sự giúp đỡ của Thịnh Mậu và CK để nhanh chóng đặt chân vững chắc vào ngành bất động sản thủ đô.
Còn lợi dụng các biện pháp truyền thông để xây dựng hình tượng của Hằng Phong là một công ty kề vai sát cánh với ông lớn ngành bất động sản là Lục Thị.
Ban đầu, người ta vẫn còn chê cười, nhưng lâu dần, khi cách nói đó đã được lưu truyền rộng rãi, khi đấu đầu cũng xuất hiện thì dù có giả cũng biến thành thật.
Theo đó thứ Hằng Phong mang đến không chỉ là lợi nhuận có thể quan sát được bằng mắt, mà còn cả danh tiếng tốt đẹp được truyền miệng, còn lợi ích chung giữa hai bên, từ đó tạo ra nguồn tài sản lớn hơn.
Có thể nói rằng, Hằng Phong đã dựa vào Lục Thị để vươn vai đứng dậy. Đối với Lục Thị, Hằng Phong như nghẹn lại ở cổ họng, không nhổ ra cũng không nuốt xuống được!
“Tôi biết, cô muốn hủy hợp đồng với Hồng Phong, nhưng lại sợ đối phương liều mạng, cho nên muốn mượn Lục Thị để đè nén, khiến đối phương thấy khó mà lui” Người đàn ông nói toạc ra mục đích thực sự của Đàm Hi.
Nếu không phải là người cực kỳ quan trọng thì Trần Khải đã dàn xếp được, tuyệt đối sẽ không đến gặp anh để hỏi chỉ thị thế này:
“Ai?”
“Đàm... Tổng”
Sau đó, Lục Thị đã vinh dự ghi lại kỷ lục buổi họp có thời gian ngắn nhất trong lịch sử, từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc chỉ có – vẻn vẹn bảy phút!
“E hèm!” Sau khi Lục Chinh đi, Trần Khải đứng ra, hắng giọng, “Mọi người nộp lại báo cáo công việc rồi về bộ phận làm việc...”
Trong văn phòng tổng tài, Đàm Hi đã ngồi đó được một lúc.
Tiếng đẩy cửa truyền tới, tiếng bước chân từ xa đến gần, cô thở mạnh một hơi, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười mỉm không chê vào đâu được. Tiếp đó, cô chậm rãi xoay người lại.
“Lục Tổng, chào anh”
Sự kỳ vọng đầy ắp trong lòng giống như bị một chậu nước lạnh xối thẳng vào, những đốm lửa đang nhảy nhót cũng tắt phục một tiếng, không còn lại gì.
Khóe môi hơi cong lên của Lục Chinh dần hạ xuống, cuối cùng hoàn toàn cụp xuống, gương mặt không chút biểu cảm, khí thế lạnh thấu xương, “Đàm Tổng có chuyện gì không?”
“Có
“Ngồi đi”
Đàm Hi cũng không khách sáo, thản nhiên ngồi vào vị trí.
Đừng nói đến vị trí này, cho dù là cả vị trí dưới mông Lục Chinh lúc này cô cũng đã từng ngồi. Tất cả mọi thứ vẫn quen thuộc như cũ, quen thuộc đến mức khiến người ta cảm thấy khóe mắt cũng cay cay.
“Có chuyện gì thì nói luôn đi, tôi rất bận” Người đàn ông nói với thái độ bàn chuyện công.
Đàm Hi hoàn hồn lại, đột nhiên mỉm cười: “Nghe nói gần đây Lục Tổng đang có hứng thú đàm phán với Đầu tư Lập Hưng đúng không?”
Lập Hưng chính là công ty ở tầng trên của Thịnh Mậu, mấy năm nay đã cướp đi không ít nhân tài của Thịnh Mậu, nay đang trên đà mạnh mẽ, giá trị đánh giá của công ty không ngừng tăng cao.
“Đúng là có chuyện đó, Đàm Tổng thông tin nhanh nhạy, thật khiến người khác phải khâm phục.”
Tự động bỏ qua nửa câu sau, Đàm Hi coi như anh đã thừa nhận chuyện đó, nói ra mục đích đến đây lần này, “Lục Thị cần tìm người góp vốn, Lập Hưng không phải là sự lựa chọn tốt nhất?
“Vậy sao?” Giọng điệu châm chích.
“Chắc Lục Tổng còn chưa biết đúng không, hai năm gần đây tỷ lệ thiếu nợ tài sản của Lập Hưng không ngừng tăng cao, quý trước đã vượt qua mức 70%. Xét từ góc độ tài vụ học, thường cho rằng tỷ lệ nợ tài sản lý tưởng là 40%, đương nhiên công ty niêm yết sẽ hơi cao hơn một chút, nhưng cũng không thể vượt qua mức 50% được, nhưng Lập Hưng đã đạt đến 70%. Điều đó chứng tỏ rằng, hiện nay Lập Hưng đang ở trạng thái kinh doanh với nợ rủi ro cao. Thử hỏi xem, Lập Hưng lấy cái gì ra để góp vốn đầu tư với đơn vị hợp tác dự án mới là Lục Thị?”
Lục Chinh bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt sắc bén, ý tứ dò xét và nghiên cứu, “Dựa vào đâu tôi phải tin cô?”
“Lục Tổng thủ đoạn lợi hại, chỉ cần phải người điều tra qua là biết ngay lời tôi nói có phải là thật hay không thôi.”
“Mục đích của cô là gì?”
“Từ bỏ Lập Hưng, hợp tác với Thịnh Mậu”
Lục Chinh ngửa ra sau, dựa vào thành ghế, như cười như không: “Theo như tôi được biết, hình như Thịnh Mậu cũng không tốt hơn Lập Hưng là bao”
“Nói thẳng nhé” Đàm Hi gật đầu, “So với Lập Hưng, đúng là Thịnh Mậu cũng không có ưu thế quá nổi bật, nhưng nếu như cộng thêm cả Ngân hàng Đầu tư tổng hợp CK gia nhập nữa thì sao?”
Ánh mắt người đàn ông đột nhiên trầm xuống, “Ý cổ là sao?”
“CK đứng sau Thịnh Mậu, anh cảm thấy là tôi có ý gì?”
Lục Chinh chỉ hơi khựng lại đôi chút, đã khôi phục lại dáng vẻ ung dung ban đầu, “Đàm Tổng, à không, nên gọi cô là Ms Tan mới đúng chứ, chắc cô biết dựa vào thực lực hiện nay của Lục Thị, cho dù không góp vốn đầu tư thì cũng vẫn có thể thuận lợi hoàn thành việc khai thác phát triển Sơn Thủy Danh Đô. Cho nên, dù là Lập Hưng, hay là Thịnh Mậu, hoặc có thêm cả CK danh tiếng lẫy lừng ở châu u nữa, thì đối với Lục Thị mà nói cũng đều không phải là thứ gì quá cần thiết.”
“Đúng vậy, Lục Thị có nguồn vốn dồi dào, cho dù có không góp vốn đầu tư cũng có thể hoàn thành được dự án mới, điểm này tôi không hề nghi ngờ. Nếu không như vậy, thì khi ở Hồng Kông, sao Lục Tổng lại dứt khoát từ chối Hàn Quốc Đông chứ?”
“Cô biết được là tốt.” Vừa nhắc đến Hồng Kông, sự u uất trong Lục Chinh càng trào lên mạnh mẽ hơn!
Đệch!
“Nhưng mà.” Đàm Hi bỗng thay đổi đề tài, “Kinh doanh thua lỗ thường sẽ an toàn hơn để nhà khai thác toàn quyền quyết định xuất vốn đầu tư, cũng có lợi hơn nữa, chẳng phải vậy sao? Đầu tiên, dòng vốn đầu tư từ bên ngoài sẽ không can dự vào việc vận hành tổng thể của Lục Thị. Hay nói cách khác, Thịnh Mậu chỉ đầu tư vào dự án. Thứ hai, Thịnh Mậu sẽ chịu một phần rủi ro từ việc đầu tư, giảm bớt áp lực rủi ro cho Lục Thị. Cuối cùng, Thịnh Mậu và CK đã quyết định hủy hợp đồng với Hằng Phong, anh nói xem nếu như lúc này chúng tôi tung ra tin tức hợp tác với Lục Thị thì sắc mặt của Niên Hoằng Nghị sẽ đặc sắc thế nào nhỉ?”
Mấy năm Lục Chinh vắng mặt, tuy có ông cụ Lục trấn giữ, còn mời giám đốc chuyên môn về quản lý, nhưng tốc độ phát triển của Lục Thị vẫn chậm lại đôi chút, mức độ lũng đoạn thị trường trong toàn ngành cũng không được như trước.
Hằng Phong đã chen chân vào đúng lúc này, nhờ vào sự giúp đỡ của Thịnh Mậu và CK để nhanh chóng đặt chân vững chắc vào ngành bất động sản thủ đô.
Còn lợi dụng các biện pháp truyền thông để xây dựng hình tượng của Hằng Phong là một công ty kề vai sát cánh với ông lớn ngành bất động sản là Lục Thị.
Ban đầu, người ta vẫn còn chê cười, nhưng lâu dần, khi cách nói đó đã được lưu truyền rộng rãi, khi đấu đầu cũng xuất hiện thì dù có giả cũng biến thành thật.
Theo đó thứ Hằng Phong mang đến không chỉ là lợi nhuận có thể quan sát được bằng mắt, mà còn cả danh tiếng tốt đẹp được truyền miệng, còn lợi ích chung giữa hai bên, từ đó tạo ra nguồn tài sản lớn hơn.
Có thể nói rằng, Hằng Phong đã dựa vào Lục Thị để vươn vai đứng dậy. Đối với Lục Thị, Hằng Phong như nghẹn lại ở cổ họng, không nhổ ra cũng không nuốt xuống được!
“Tôi biết, cô muốn hủy hợp đồng với Hồng Phong, nhưng lại sợ đối phương liều mạng, cho nên muốn mượn Lục Thị để đè nén, khiến đối phương thấy khó mà lui” Người đàn ông nói toạc ra mục đích thực sự của Đàm Hi.
Danh sách chương