Edit: Lune

Một tuần sau, Lục Vân Sinh xách một giỏ trái cây đứng trước cửa nhà Lâu Thăng.

Lâu Thăng đã xin nghỉ một tuần, không nói lý do gì. Nhưng với sự hiểu biết của Lục Vân Sinh về người bạn cuồng công việc này của mình thì nếu không phải sức khỏe không chống đỡ nổi nữa thì không thể nào không đến công ty nhiều ngày liên tiếp như vậy được.

Anh bấm chuông cửa.

Mười mấy giây sau, cánh cửa mở ra từ bên trong.

Lục Vân Sinh thấy rõ người mở cửa cho mình thì sững ra.

Người mở cửa là một thanh niên rất trẻ, khuôn mặt đẹp vô cùng, trong ngực còn ôm một con mèo trắng. Trông như vừa từ trong tranh bước ra vậy.

Anh nhìn Quý Miên, Quý Miên cũng đang nhìn anh.

“À, là anh Lục phải không?” Quý Miên mỉm cười với anh.

Cậu có ấn tượng rất sâu sắc với Lục Vân Sinh.

Hồi Lâu Thăng nhập viện, Lục Vân Sinh đã đến bệnh thăm hắn rất nhiều lần.

Trường Sinh nhìn thấy người lạ, vốn hơi sợ nhưng vì đang ở trong lòng Quý Miên nên không chạy mà chỉ vùi đầu vào ngực cậu thôi.

Lục Vân Sinh đứng ngây người ở cửa, lòng hoang mang. Anh đến nhầm nhà hả?

“Anh tìm Lâu Thăng ạ?”

“Ừm.” Lục Vân Sinh gượng gật đầu: “Cậu là…?”

Quý Miên khựng lại: “… Em là người yêu anh ấy.”

“…”

Lục Vân Sinh trợn mắt.

Người yêu á? Sao nhìn còn trẻ quá vậy, trông như sinh viên đại học ấy.

Anh mỉm cười lịch sự với Quý Miên, sau khi vào nhà thì ra vẻ thản nhiên hỏi tuổi của Quý Miên.

Quý Miên không nghĩ nhiều, nói: “Em 19 tuổi.”

Hô hấp của Lục Vân Tình như dừng lại mấy giây.

19 tuổi!? Gần bằng tuổi em trai anh.

Lúc này Lâu Thăng mới bận rộn trong bếp xong đi ra.

Ánh mắt Lục Vân Sinh như mũi kiếm đâm về phía hắn.

Súc sinh…

Lâu Thăng không hiểu ra sao nhưng vẫn đi qua. “Sao cậu lại tới đây? Công ty có việc gì à?”

“Không có việc gì cả, tớ tưởng cậu bị bệnh nên tới xem.”

Súc sinh.

Mời Lục Vân Sinh vào nhà xong, Quý Miên bế Trường Sinh về phòng rồi đi đun nước pha trà cho khách.

Lâu Thăng muốn giúp cậu nhưng ngặt nỗi ấm trà chỉ có mỗi một người cầm được.

Tác dụng duy nhất mà hắn đóng góp được là vướng chân vướng tay.

Lục Vân Sinh như thấy được cái đuôi chó đằng sau Lâu Thăng sắp lắc ra tia lửa luôn rồi, khóe miệng không khỏi giần giật.

Anh đến chỉ để xem Lâu Thăng có phải bị bệnh hay không thôi, thấy đối phương vẫn khỏe mạnh, hơn nữa còn rõ là đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt thì lập tức hiểu rõ tất cả.

Mấy phút trước Lục Vân Sinh còn đang lo có khi nào Lâu Thăng lừa sinh viên người ta không, nhưng giờ thì thấy mình lo hơi thừa.

Trông tình hình hiện tại thì nếu có bị lừa thì cũng chỉ có thể là Lâu Thăng bị lừa thôi.

Lục Vân Sinh ở lại, uống một tách trà với tâm trạng phức tạp.

Lúc về, Lâu Thăng tiễn anh xuống dưới.

Trước khi lên xe, Lục Vân Sinh bỗng mở miệng hỏi hắn: “Người cậu chờ mấy năm qua là cậu ấy hả?”

Lâu Thăng cất giấu rất nhiều bí mật. Nhất là chuyện tình cảm, cho dù người khác có hỏi thế nào thì hắn cũng tuyệt không nhắc tới. Từ hồi đại học đến giờ, những cô gái ưu tú theo đuổi hắn nhiều vô kể nhưng Lâu Thăng chưa từng để ý tới.

Dù là người bạn thân với hắn nhất thì Lục Vân Sinh cũng chỉ biết là Lâu Thăng đang đợi một người, đã đợi rất lâu rồi thôi.

Lâu Thăng gật đầu. “Ừ. Là em ấy.”

Lục Vân Sinh mỉm cười. Mấy năm trước người ta mới 15, 16…

“Súc sinh.”

Lâu Thăng: “…”

Mấy tháng sau, Lâu Thăng nhận được một tin nhắn chuyển phát nhanh.

Hắn thì gần như không mua đồ trên mạng bao giờ rồi, đoạn quay qua hỏi Quý Miên: “Miên Miên, em mua gì à?”

“Hả?” Quý Miên ghé sang nhìn: “Em có mua gì đâu…”

Hai người đứng chụm đầu vào nhau nhìn tin nhắn kia, cùng nhớ lại xem gần đây có đặt mua gì không.

“À——” Quý Miên bỗng nhớ ra điều gì đó.

“Chắc là ảnh ký tặng của hệ thống.” Lúc Hệ Thống rời đi, Quý Miên chưa có số điện thoại nên đã để lại số của Lâu Thăng.

Lâu Thăng vẫn chưa gặp hệ thống của Quý Miên, nói thật lòng thì hắn không muốn gặp lắm.

Đối phương cùng Quý Miên sớm chiều ở chung năm thế giới, thời gian ở bên nhau còn dài hơn cả hắn…

“… Ờ.”

“Em đi lấy.” Quý Miên muốn xem dáng vẻ lúc trưởng thành của Hệ Thống.

Lâu Thăng đương nhiên muốn đi cùng cậu.

Hai người tới trạm lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh.

Quý Miên mở ra xem, bên trong quả nhiên là một tấm ảnh cứng.

Trên ảnh là một gương mặt trẻ trung trông rất phóng khoáng, so với các thần tượng đang nổi thì không hề thua kém chút nào. Cậu ta hất cằm về phía ống kính làm động tác “yeah”, lông mày nhướng cao, nụ cười… mang tới cảm giác quen thuộc vô cùng, thậm chí còn có thể mơ hồ nhận ra tính cách hơi xốc nổi của Hệ Thống nữa.

Làm thần tượng sắp ra mắt mà quản lý biểu cảm cỡ này thì xem như khá thất bại rồi. Loại ảnh thế này chắc chỉ gửi cho mình Quý Miên.

Quý Miên ngạc nhiên nhìn hồi lâu.

Lâu Thăng cũng thấy, nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi chỗ khác luôn, tránh cho mình không nhịn được bắt bẻ Hệ Thống trước mặt Quý Miên.

Phía dưới ảnh có một chữ ký bay bổng.

Nghệ danh Hệ Thống tự lấy cho mình nghe rất hay, nhưng có vẻ không hợp với bản thân cậu ta lắm, là một cái tên rất điềm tĩnh.

Quý Miên không nhịn được mà phì cười.

Trong thư còn kèm theo một tờ giấy, trên đó viết số điện thoại cá nhân, địa chỉ nhà của Hệ Thống, còn có tài khoản mạng xã hội chính thức của cậu ta nữa.

Quý Miên tìm kiếm tài khoản của hệ thống. Đã có mấy trăm fans rồi, chỉ là không biết trong đó có bao nhiêu là thật thôi.

Quý Miên bấm theo dõi, tên tài khoản của cậu là “009017”.

Mấy phút sau, trong tin nhắn riêng của cậu có một tin nhắn mới. Hệ Thống gửi cho cậu một dãy số.

132-0129.

Số hiệu trước đây của Hệ Thống, là ám hiệu mà chỉ mình Quý Miên đọc hiểu được.

Quý Miên bỗng chốc cảm thấy rất yên tâm.

Lâu Thăng, Hệ Thống, còn có Trường Sinh nữa, những sự tồn tại quan trọng nhất với cậu bây giờ đều sống cùng cậu dưới một bầu trời.

Cậu và Lâu Thăng không về nhà luôn, cả hai lấy ảnh ký tặng của Hệ Thống xong thì đi tới siêu thị gần đó mua đồ về nấu cho bữa tối.

Lâu Thăng xách một cái túi nặng trĩu, bên trong còn có đồ ăn vặt sấy khô vị mới mua cho Trường Sinh.

Trên đường về đi ngang qua cầu Tiên Duyên lại thấy những người bán hàng rong trên phố, trên sạp vẫn bày những thứ kia, đồ trang sức, hạt xâu vòng, nhưng không còn khóa đồng tâm nữa. Mấy năm nay người ta không cho treo khóa trên cầu Tiên Duyên nữa rồi.

Ánh mắt Quý Miên dừng lại trên đó thêm một lúc. Hồi đó cậu ở đây hỏi thêm một câu, Lâu Thăng liền mất một mạng.

Đầu đột nhiên bị ai đó ấn xuống.

Quý Miên quay đầu lại. “Anh?”

Lâu Thăng nhìn cậu chăm chú: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Em…”

“Đừng nghĩ mấy chuyện kia nữa.”

“… Vâng.”

Bước lên cầu Tiên Duyên, Quý Miên khẽ mở miệng: “Em không nên nói dối như vậy phải không?”

Cậu nói với Lâu Thăng rằng sẽ đến muộn một chút. Rồi muộn tận ba năm.

Lâu Thăng dừng bước.

“Không đâu.”

“Nhưng em đã để anh đợi rất lâu.”

Lâu Thăng nhìn cậu chăm chú.

“017…”

Kể từ khi gặp được em, cuộc đời anh chỉ còn lại những điều đẹp đẽ.

Cho dù là những tháng ngày chờ đợi ấy, chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai em sẽ xuất hiện, thì ngay cả sự chờ đợi cũng trở nên tốt đẹp.

Những lời chưa nói hết của Lâu Thăng hóa thành một nụ hôn rơi trên khóe môi Quý Miên.

Quý Miên khẽ cụp mắt xuống.

Hồi lâu sau, cậu nói: “Chắc Trường Sinh đói rồi.”

“Ừm.”

Lâu Thăng dắt tay cậu.

Tay trái của Quý Miên cầm gói đồ chuyển phát nhanh, tay phải của Lâu Thăng xách túi thức ăn, hai bàn tay còn lại thì đan chặt vào nhau.

Bước trên đường chính là một cặp đôi bình thường nhất trên đời này.

“Về nhà thôi.”

Kết thúc rồi. Tạm biệt.ヽ(*^ー^)人(^ー^*)ノ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện