“Hoa nở.”
[…] Sau khi bận rộn tới lui, Lâu Tiêu cuối cùng cũng có thể ngồi yên tĩnh một mình để tâm sự tử tế với hệ thống của Sở An Dật.
Hệ thống bám vào người Sở An Dật, Lâu Tiêu chỉ có thể đơn phương nghe thấy tiếng của hệ thống.
Nếu muốn hệ thống cũng có thể nghe được tiếng cô, thì cô phải nói thành tiếng mới được.
Vì sợ y tá đột nhiên tiến vào sẽ thấy cô đang lẩm bẩm một mình, nên Lâu Tiêu kéo ghế dựa ngồi xuống vị trí đối diện cửa phòng bệnh, sau đó mới lên tiếng, nói với Sở An Dật đang nằm trên giường bệnh: “Mã số của cậu là bao nhiêu?”
Sở An Dật còn hôn mê dĩ nhiên sẽ không thể trả lời cô, chỉ có tiếng hệ thống vang lên trong đầu Lâu Tiêu: 【Mã số của hệ thống là 770564.】
Đến tận bây giờ, Lâu Tiêu vẫn nhớ rõ mã số của hệ thống ngốc chỉ có bốn chữ số.
Lâu Tiêu quan tâm hỏi: “Mã số của các cậu đánh dựa theo cái gì?”
Hệ thống: 【Thứ tự xuất xưởng.】
Lâu Tiêu: “Số càng nhỏ thì nghĩa là thời gian xuất xưởng càng sớm đúng không?”
Hệ thống: 【Đúng.】
Lâu Tiêu “Tôi hỏi gì là cậu đáp nấy, hợp tác thế cơ à?”
Hệ thống: 【Hệ thống sau nửa giờ cố gắng báo lỗi với Cục Quản Lý, kết quả là thất bại.】
Lâu Tiêu nhướng mày: “Thất bại?”
Hệ thống bất giác dùng kính ngữ: 【Vâng, không rõ nguyên nhân.
Điều duy nhất có thể xác định được là, trong quá trình truyền, dữ liệu về cô đã bị tự động tiêu hủy, thế nên sau khi phân tích dữ liệu, hệ thống cảm thấy vẫn có thể trả lời câu hỏi của cô.】
“Thế à.” Lâu Tiêu nói: “Tôi có thể hỏi cậu thêm một câu nữa không?”
【Vâng cô hỏi đi.】
Lâu Tiêu: “Sở An Dật vô cùng hợp tác làm theo cốt truyện, nhưng vì ‘ngoại lực’ là tôi mới khiến cốt truyện đi chệch hướng.
Cậu sẽ vì vậy mà thực hiện giật điện tinh thần với cô ấy chứ?”
Hệ thống nói với Lâu Tiêu: 【Giật điện tinh thần là sản phẩm từ nhiều thế hệ trước, căn cứ theo quy định mới của Cục Quản Lý Thời Không: Không hệ thống nào có quyền áp đặt các biện pháp trừng phạt bắt buộc với ký chủ.】
Nhiều thế hệ trước? Quy định mới của Cục Quản Lý Thời Không?
Bây giờ mới qua mấy năm, Cục Quản Lý sao đã qua nhiều thế hệ rồi? Chẳng lẽ…
Lâu Tiêu: “Tốc độ dòng chảy thời gian của Cục Quản Lý các cậu không giống với của chúng tôi sao?”
Hệ thống: 【Không giống ạ, Cục Quản Lý nằm trong kẽ hở của không gian, tốc độ dòng chảy khác với các thế giới.
Khi hệ thống tiến vào thế giới nào đó, cũng sẽ ảnh hưởng bởi tỷ lệ tốc độ dòng chảy thời gian giữa thế giới ấy và Cục Quản Lý.】
Lâu Tiêu không khách sáo với nó nữa: “Dùng thế giới này để giải thích một chút đi?”
Hệ thống: 【Trước khi hệ thống tiến vào thế giới này, tỷ lệ dòng chảy thời gian giữa thế giới này và Cục Quản Lý Thời Không là một trên mười.
24 giờ đồng hồ của thế giới này tương đương với 240 giờ của Cục Quản Lý.
Sau khi hệ thống tiến vào, tốc độ dòng chảy thời gian là một trăm trên một, 100 tiếng của thế giới này tương đương với 1 tiếng của Cục Quản Lý.】
Nói cách khác, sau khi hệ thống rời đi, Lâu Tiêu mới trải qua vài năm, nhưng bên Cục Quản Lý đã qua vài thập niên.
Thời gian vài chục năm, quy định của Cục Quản Lý đã được xây dựng lại, bãi bỏ các hình phạt dành cho ký chủ.
Tốt thật.
“Vậy hệ thống thì sao, có còn giống như trước đây, độ hoàn thành nhiệm vụ thấp hơn 60% có còn bị thu về xưởng tiêu hủy nữa không?”
Giọng điệu của hệ thống đột nhiên sinh động hơn một chút: 【Đương nhiên là không! Đó là tập tục xấu của nhiều thế hệ trước, sao có thể kéo dài đến tận bây giờ.】
Không tồi, không tồi.
Nếu không bị tiêu hủy thì môi trường sống của hệ thống ngốc cũng sẽ tốt lên rất nhiều.
Chỉ là cô rất tò mò, Cục Quản Lý tại sao lại thay đổi đến vậy?
Hệ thống bảo cô: 【Một số ký chủ bất mãn vì bị hệ thống thao túng đã xâm nhập vào và tấn công Cục Quản Lý, gây thiệt hại lớn cho Cục Quản Lý, khiến Cục Quản Lý phải lập quy tắc mới.】
Ồ, do ký chủ khác làm.
Quả nhiên là không phải dấu vết của hệ thống ngốc.
Lâu Tiêu cũng không biết rốt cuộc mình đang chờ mong điều gì, nhưng nếu không liên quan đến hệ thống ngốc, vậy chắc có lẽ bây giờ nó cũng đang yên ổn.Các bạn đọc bản edit của mình có thể quay lại chương 19 (pass chương này là “Tran trong cuoc song va nhung su tu te nho be xung quanh minh” cho bạn nào quên) để xem nhé.
Theo lời 770564, hệ thống đã bị tiêu hủy nhưng ở chương Ngoại truyện 3, con trai của Luyện Vọng Thư và Lâu Tiêu sau khi xuyên không về thời Phổ thông của ba mẹ rồi trở lại, đã nhận được một món quà từ một người bí ẩn.
Các bạn đọc bên Trung và nhiều bạn đọc convert đều đoán đó là hệ thống ngốc, mình cũng mong là như thế
Lâu Tiêu mở chai nước khoáng, hỏi hệ thống: “Nếu không có trừng phạt, vậy các cậu dựa vào đâu để bắt ký chủ nghe theo chỉ huy của các cậu?”
Hệ thống: 【Đối với ký chủ sắm vai phụ, sau khi cốt truyện kết thúc, chúng tôi sẽ đưa người ấy về thế giới ban đầu, hơn nữa còn hoàn thành một tâm nguyện của họ.】
Lâu Tiêu uống ngụm nước, không thể kiên nhẫn chờ mà hỏi tiếp: “Còn vai chính thì sao?”
Hệ thống: 【Hiện giờ đại đa số vai chính đều có thể đạt được kết thúc viên mãn, chỉ cần ký chủ lựa chọn thích hợp, rất ít người từ chối hoàn thành nhiệm vụ.】
Nói cách khác, vai chính không có bất cứ phần thưởng nào.
Lâu Tiêu: “Các cậu keo kiệt thật đấy.”
Hệ thống không trả lời, coi như là đồng ý, dù sao thì chúng cũng vừa phải trải qua một đợt tấn công và tu sửa, tài nguyên khan hiếm nên cũng hết cách.
Lâu Tiêu đã thu được đầy đủ thông tin, việc tiếp theo là chờ Sở An Dật tỉnh lại.
Lâu Tiêu dò hỏi hệ thống, xác định được thời gian Sở An Dật tỉnh lại, nhân lúc cô ấy chưa tỉnh ra khỏi phòng bệnh mua một rổ trái cây, quay lại vừa ăn vừa lướt điện thoại.
Đang lướt thì màn hình điện thoại tắt, Lâu Tiêu vừa ăn nho nên ngón tay còn dính nước, không thể dùng vân tay để mở khóa, chỉ có thể nhập mật khẩu.
Hệ thống đang đợi Sở An Dật tỉnh lại cùng Lâu Tiêu đột nhiên lên tiếng: 【Mật khẩu điện thoại của cô…】
Lâu Tiêu: “Hử?”
Giọng hệ thống bỗng chan chứa cảm xúc của nhân loại, nghe vô cùng kích động: 【Bốn chữ số đầu của mật khẩu điện thoại của cô — Hệ thống không thể nói ra chuỗi số đó, nhưng bốn chữ số đó, vừa hay là mã số của vị đại nhân ấy.】
Lâu Tiêu: “Vị đại nhân ấy? Ai?”
Hệ thống: 【Vị đại nhân ấy từng trợ giúp ký chủ xâm nhập vào Cục Quản Lý.】
Lâu Tiêu nhìn nắng bên ngoài cửa sổ, sửng sốt hồi lâu mới hỏi: 【Nghe vậy, có vẻ như cậu rất tôn kính nó.】
Hệ thống: 【Hành vi của ngài ấy tuy đã gây tổn thất rất lớn cho Cục Quản Lý, nhưng cũng vì sự phản kháng của ngài đã khiến Cục Quản Lý nhận thức được sự hà khắc quá mức của quy định ban đầu với hệ thống, xây dựng nên một hệ thống phúc lợi mới cho hệ thống.
Thế nên, trong cơ sở dữ liệu của hệ thống chúng tôi, vị đại nhân ấy là một sự tồn tại vô cùng đáng kính!】
Giỏi quá vậy.
Lâu Tiêu cong môi: “Vậy nó bây giờ thế nào rồi?”
Hệ thống khựng lại một chút, giọng điệu bỗng trở nên đầy mất mát: 【Đối với hệ thống, ngài ấy đáng kính, nhưng đối với Cục Quản Lý, ngài ấy là phản đồ.
Thế nên Cục Quản Lý đã tiến hành xử lý, thu về xưởng tiêu hủy.】
Ánh nắng ấm áp bị một tầng mây thật dày che khuất, khóe miệng cong lên của Lâu Tiêu dần dần hạ xuống.
Cô yên lặng một lát, than nhẹ: “Vậy sao.”
Ngoài cửa sổ hình như đã nổi gió, cành lá theo đó mà lay động, Lâu Tiêu nói: “Nhưng các cậu cũng rất giỏi, Cục Quản Lý đã coi nó là phản đồ, mà các cậu vẫn có thể kiên định với suy nghĩ của mình.”
Hệ thống không trả lời Lâu Tiêu, việc làm thế nào để bảo vệ chuỗi số liệu “vị đại nhân ấy đáng được tôn kính”, chúng sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào nơi cất giấu chuỗi số liệu này, để tránh bị Cục Quản Lý nghe lén.
[…] Lâu Tiêu lẩm bẩm đi ra cửa, đang định mở cửa, cô bỗng quay đầu lại: À đúng rồi, tôi còn có một việc cuối cùng muốn hỏi 770564.”
Sở An Dật xưa nay chưa từng nhớ mã số của hệ thống: “Hả?”
Nhưng hệ thống lại phản ứng rất nhanh: 【Hệ thống không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô nữa!】
Lâu Tiêu cứ như không nghe thấy: “Quy tắc đầu tiên của hệ thống các cậu là gì?”
Hệ thống ngậm miệng không nói.
Lâu Tiêu cũng không chấp: “Không nói thì thôi, cứ làm như cậu không nói là có thể thay đổi được cái gì ấy, đồ trẻ con.”
Hình như là cảm thấy Lâu Tiêu nói có lý, sau khi cô mở cửa, tiếng hệ thống đột nhiên truyền đến từ phía sau cô —
【Quy tắc thứ nhất của hệ thống: Ký chủ là ai, vô cùng quan trọng.】
— HOÀN THÀNH —.
[…] Sau khi bận rộn tới lui, Lâu Tiêu cuối cùng cũng có thể ngồi yên tĩnh một mình để tâm sự tử tế với hệ thống của Sở An Dật.
Hệ thống bám vào người Sở An Dật, Lâu Tiêu chỉ có thể đơn phương nghe thấy tiếng của hệ thống.
Nếu muốn hệ thống cũng có thể nghe được tiếng cô, thì cô phải nói thành tiếng mới được.
Vì sợ y tá đột nhiên tiến vào sẽ thấy cô đang lẩm bẩm một mình, nên Lâu Tiêu kéo ghế dựa ngồi xuống vị trí đối diện cửa phòng bệnh, sau đó mới lên tiếng, nói với Sở An Dật đang nằm trên giường bệnh: “Mã số của cậu là bao nhiêu?”
Sở An Dật còn hôn mê dĩ nhiên sẽ không thể trả lời cô, chỉ có tiếng hệ thống vang lên trong đầu Lâu Tiêu: 【Mã số của hệ thống là 770564.】
Đến tận bây giờ, Lâu Tiêu vẫn nhớ rõ mã số của hệ thống ngốc chỉ có bốn chữ số.
Lâu Tiêu quan tâm hỏi: “Mã số của các cậu đánh dựa theo cái gì?”
Hệ thống: 【Thứ tự xuất xưởng.】
Lâu Tiêu: “Số càng nhỏ thì nghĩa là thời gian xuất xưởng càng sớm đúng không?”
Hệ thống: 【Đúng.】
Lâu Tiêu “Tôi hỏi gì là cậu đáp nấy, hợp tác thế cơ à?”
Hệ thống: 【Hệ thống sau nửa giờ cố gắng báo lỗi với Cục Quản Lý, kết quả là thất bại.】
Lâu Tiêu nhướng mày: “Thất bại?”
Hệ thống bất giác dùng kính ngữ: 【Vâng, không rõ nguyên nhân.
Điều duy nhất có thể xác định được là, trong quá trình truyền, dữ liệu về cô đã bị tự động tiêu hủy, thế nên sau khi phân tích dữ liệu, hệ thống cảm thấy vẫn có thể trả lời câu hỏi của cô.】
“Thế à.” Lâu Tiêu nói: “Tôi có thể hỏi cậu thêm một câu nữa không?”
【Vâng cô hỏi đi.】
Lâu Tiêu: “Sở An Dật vô cùng hợp tác làm theo cốt truyện, nhưng vì ‘ngoại lực’ là tôi mới khiến cốt truyện đi chệch hướng.
Cậu sẽ vì vậy mà thực hiện giật điện tinh thần với cô ấy chứ?”
Hệ thống nói với Lâu Tiêu: 【Giật điện tinh thần là sản phẩm từ nhiều thế hệ trước, căn cứ theo quy định mới của Cục Quản Lý Thời Không: Không hệ thống nào có quyền áp đặt các biện pháp trừng phạt bắt buộc với ký chủ.】
Nhiều thế hệ trước? Quy định mới của Cục Quản Lý Thời Không?
Bây giờ mới qua mấy năm, Cục Quản Lý sao đã qua nhiều thế hệ rồi? Chẳng lẽ…
Lâu Tiêu: “Tốc độ dòng chảy thời gian của Cục Quản Lý các cậu không giống với của chúng tôi sao?”
Hệ thống: 【Không giống ạ, Cục Quản Lý nằm trong kẽ hở của không gian, tốc độ dòng chảy khác với các thế giới.
Khi hệ thống tiến vào thế giới nào đó, cũng sẽ ảnh hưởng bởi tỷ lệ tốc độ dòng chảy thời gian giữa thế giới ấy và Cục Quản Lý.】
Lâu Tiêu không khách sáo với nó nữa: “Dùng thế giới này để giải thích một chút đi?”
Hệ thống: 【Trước khi hệ thống tiến vào thế giới này, tỷ lệ dòng chảy thời gian giữa thế giới này và Cục Quản Lý Thời Không là một trên mười.
24 giờ đồng hồ của thế giới này tương đương với 240 giờ của Cục Quản Lý.
Sau khi hệ thống tiến vào, tốc độ dòng chảy thời gian là một trăm trên một, 100 tiếng của thế giới này tương đương với 1 tiếng của Cục Quản Lý.】
Nói cách khác, sau khi hệ thống rời đi, Lâu Tiêu mới trải qua vài năm, nhưng bên Cục Quản Lý đã qua vài thập niên.
Thời gian vài chục năm, quy định của Cục Quản Lý đã được xây dựng lại, bãi bỏ các hình phạt dành cho ký chủ.
Tốt thật.
“Vậy hệ thống thì sao, có còn giống như trước đây, độ hoàn thành nhiệm vụ thấp hơn 60% có còn bị thu về xưởng tiêu hủy nữa không?”
Giọng điệu của hệ thống đột nhiên sinh động hơn một chút: 【Đương nhiên là không! Đó là tập tục xấu của nhiều thế hệ trước, sao có thể kéo dài đến tận bây giờ.】
Không tồi, không tồi.
Nếu không bị tiêu hủy thì môi trường sống của hệ thống ngốc cũng sẽ tốt lên rất nhiều.
Chỉ là cô rất tò mò, Cục Quản Lý tại sao lại thay đổi đến vậy?
Hệ thống bảo cô: 【Một số ký chủ bất mãn vì bị hệ thống thao túng đã xâm nhập vào và tấn công Cục Quản Lý, gây thiệt hại lớn cho Cục Quản Lý, khiến Cục Quản Lý phải lập quy tắc mới.】
Ồ, do ký chủ khác làm.
Quả nhiên là không phải dấu vết của hệ thống ngốc.
Lâu Tiêu cũng không biết rốt cuộc mình đang chờ mong điều gì, nhưng nếu không liên quan đến hệ thống ngốc, vậy chắc có lẽ bây giờ nó cũng đang yên ổn.Các bạn đọc bản edit của mình có thể quay lại chương 19 (pass chương này là “Tran trong cuoc song va nhung su tu te nho be xung quanh minh” cho bạn nào quên) để xem nhé.
Theo lời 770564, hệ thống đã bị tiêu hủy nhưng ở chương Ngoại truyện 3, con trai của Luyện Vọng Thư và Lâu Tiêu sau khi xuyên không về thời Phổ thông của ba mẹ rồi trở lại, đã nhận được một món quà từ một người bí ẩn.
Các bạn đọc bên Trung và nhiều bạn đọc convert đều đoán đó là hệ thống ngốc, mình cũng mong là như thế
Lâu Tiêu mở chai nước khoáng, hỏi hệ thống: “Nếu không có trừng phạt, vậy các cậu dựa vào đâu để bắt ký chủ nghe theo chỉ huy của các cậu?”
Hệ thống: 【Đối với ký chủ sắm vai phụ, sau khi cốt truyện kết thúc, chúng tôi sẽ đưa người ấy về thế giới ban đầu, hơn nữa còn hoàn thành một tâm nguyện của họ.】
Lâu Tiêu uống ngụm nước, không thể kiên nhẫn chờ mà hỏi tiếp: “Còn vai chính thì sao?”
Hệ thống: 【Hiện giờ đại đa số vai chính đều có thể đạt được kết thúc viên mãn, chỉ cần ký chủ lựa chọn thích hợp, rất ít người từ chối hoàn thành nhiệm vụ.】
Nói cách khác, vai chính không có bất cứ phần thưởng nào.
Lâu Tiêu: “Các cậu keo kiệt thật đấy.”
Hệ thống không trả lời, coi như là đồng ý, dù sao thì chúng cũng vừa phải trải qua một đợt tấn công và tu sửa, tài nguyên khan hiếm nên cũng hết cách.
Lâu Tiêu đã thu được đầy đủ thông tin, việc tiếp theo là chờ Sở An Dật tỉnh lại.
Lâu Tiêu dò hỏi hệ thống, xác định được thời gian Sở An Dật tỉnh lại, nhân lúc cô ấy chưa tỉnh ra khỏi phòng bệnh mua một rổ trái cây, quay lại vừa ăn vừa lướt điện thoại.
Đang lướt thì màn hình điện thoại tắt, Lâu Tiêu vừa ăn nho nên ngón tay còn dính nước, không thể dùng vân tay để mở khóa, chỉ có thể nhập mật khẩu.
Hệ thống đang đợi Sở An Dật tỉnh lại cùng Lâu Tiêu đột nhiên lên tiếng: 【Mật khẩu điện thoại của cô…】
Lâu Tiêu: “Hử?”
Giọng hệ thống bỗng chan chứa cảm xúc của nhân loại, nghe vô cùng kích động: 【Bốn chữ số đầu của mật khẩu điện thoại của cô — Hệ thống không thể nói ra chuỗi số đó, nhưng bốn chữ số đó, vừa hay là mã số của vị đại nhân ấy.】
Lâu Tiêu: “Vị đại nhân ấy? Ai?”
Hệ thống: 【Vị đại nhân ấy từng trợ giúp ký chủ xâm nhập vào Cục Quản Lý.】
Lâu Tiêu nhìn nắng bên ngoài cửa sổ, sửng sốt hồi lâu mới hỏi: 【Nghe vậy, có vẻ như cậu rất tôn kính nó.】
Hệ thống: 【Hành vi của ngài ấy tuy đã gây tổn thất rất lớn cho Cục Quản Lý, nhưng cũng vì sự phản kháng của ngài đã khiến Cục Quản Lý nhận thức được sự hà khắc quá mức của quy định ban đầu với hệ thống, xây dựng nên một hệ thống phúc lợi mới cho hệ thống.
Thế nên, trong cơ sở dữ liệu của hệ thống chúng tôi, vị đại nhân ấy là một sự tồn tại vô cùng đáng kính!】
Giỏi quá vậy.
Lâu Tiêu cong môi: “Vậy nó bây giờ thế nào rồi?”
Hệ thống khựng lại một chút, giọng điệu bỗng trở nên đầy mất mát: 【Đối với hệ thống, ngài ấy đáng kính, nhưng đối với Cục Quản Lý, ngài ấy là phản đồ.
Thế nên Cục Quản Lý đã tiến hành xử lý, thu về xưởng tiêu hủy.】
Ánh nắng ấm áp bị một tầng mây thật dày che khuất, khóe miệng cong lên của Lâu Tiêu dần dần hạ xuống.
Cô yên lặng một lát, than nhẹ: “Vậy sao.”
Ngoài cửa sổ hình như đã nổi gió, cành lá theo đó mà lay động, Lâu Tiêu nói: “Nhưng các cậu cũng rất giỏi, Cục Quản Lý đã coi nó là phản đồ, mà các cậu vẫn có thể kiên định với suy nghĩ của mình.”
Hệ thống không trả lời Lâu Tiêu, việc làm thế nào để bảo vệ chuỗi số liệu “vị đại nhân ấy đáng được tôn kính”, chúng sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào nơi cất giấu chuỗi số liệu này, để tránh bị Cục Quản Lý nghe lén.
[…] Lâu Tiêu lẩm bẩm đi ra cửa, đang định mở cửa, cô bỗng quay đầu lại: À đúng rồi, tôi còn có một việc cuối cùng muốn hỏi 770564.”
Sở An Dật xưa nay chưa từng nhớ mã số của hệ thống: “Hả?”
Nhưng hệ thống lại phản ứng rất nhanh: 【Hệ thống không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô nữa!】
Lâu Tiêu cứ như không nghe thấy: “Quy tắc đầu tiên của hệ thống các cậu là gì?”
Hệ thống ngậm miệng không nói.
Lâu Tiêu cũng không chấp: “Không nói thì thôi, cứ làm như cậu không nói là có thể thay đổi được cái gì ấy, đồ trẻ con.”
Hình như là cảm thấy Lâu Tiêu nói có lý, sau khi cô mở cửa, tiếng hệ thống đột nhiên truyền đến từ phía sau cô —
【Quy tắc thứ nhất của hệ thống: Ký chủ là ai, vô cùng quan trọng.】
— HOÀN THÀNH —.
Danh sách chương