Hệ thống vì câu hỏi của Lâu Tiêu mà im lặng.
Mọi suy đoán của nó đều lấy cốt truyện trong sách làm chuẩn nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, nó đột nhiên nhận ra rằng suy nghĩ của con người không thể tóm gọn trong những thứ giấy trắng mực đen đơn giản.
Lòng người rất khó đoán, cho dù nó nắm giữ một khối lượng khổng lồ dữ liệu, có trung tâm nhân cách hóa, vẫn không thể nào đưa ra được câu trả lời chắc chắn.
Lâu Tiêu: “Không biết cũng không sao, dù sao thì tao cũng không vì mi làm không tốt mà trừng phạt mi, đừng căng thẳng.”
Hệ thống: 【Hệ thống không căng thẳng.】
“Thế sao mi im thế, tao còn tưởng lại mi sợ rồi đó.” Lâu Tiêu đặt điện thoại xuống, nói với giọng điệu thoải mái: “Mi quá nhát gan, động cái là khóc, có gì hay mà khóc.
Dù là chị tao bị một khía cạnh khác của Luyện Tịch kích thích, hay là bị sắc đẹp của Luyện Tịch kích thích, thì chỉ cần chị ấy sẵn lòng cho Luyện Tịch thêm một cơ hội thể hiện, là đã chứng minh rằng có khả năng thực hiện được kết cục trong sách, đúng không?”
Hệ thống: 【Nhưng trong đó còn có cốt truyện của hơn nửa năm…】
Lâu Tiêu: “Cốt truyện hơn nửa năm đó chiếm bao nhiêu phần trăm trong độ hoàn thành?”
Hệ thống: 【12%】
Lâu Tiêu: “Kết cục chiếm 20%, chọn cái nào mi còn không biết à?”
Hệ thống: 【Nhưng mà…】
Lâu Tiêu không cho hệ thống cơ hội nói hết, cô dẫn dắt nó theo suy nghĩ của mình: “Mi quá tham lam.
Ngẫm lại đi, tao bị bệnh, trong tình trạng không ý thức được mà cũng có thể làm cốt truyện xảy ra sớm hơn, chứng tỏ mi không thể nào khống chế được mọi thứ.
Vậy thì việc mi cần làm là đảm bảo 60% độ hoàn thành, dồn hết tâm sức vào kết cục và những chuyển biến quan trọng của cốt truyện, không để bản thân mình bị tiêu hủy, hiểu không?”
Giọng hệ thống nghe có vẻ uất ức: 【… Hiểu ạ, nhưng mà, ngoài không bị tiêu hủy thì hệ thống cũng không muốn bị trừng phạt.】
Lâu Tiêu: “Trùng hợp không cơ chứ, lúc trước tao cũng không muốn bị mi giật điện, mi có quan tâm đến suy nghĩ của tao không?”
Hệ thống nói mà chột dạ: 【Hệ thống là do bảo vệ cốt truyện…】
Lâu Tiêu: “Cục Quản Lý cũng là do bảo vệ các quy định.”
Hệ thống lại muốn khóc: 【Nhưng ký chủ cũng đâu có nghe lời hệ thống.】
Lâu Tiêu: “Đó là vì tao có bản lĩnh, mi phải có bản lĩnh thì mới có thể không nghe lời Cục Quản Lý, muốn làm gì thì làm giống như tao.”
Hệ thống sửng sốt.
Giống như ký chủ đại nhân, muốn làm gì thì làm sao?
Được không? Không, vấn đề là, nó không có bản lĩnh đó.
Hệ thống không nhận ra, nó đã bị Lâu Tiêu lừa.
Nó, thân là hệ thống không được quên mất quy tắc “không được phản bội lại Cục Quản Lý”, bắt đầu cảm thấy chỉ cần mình có bản lĩnh như ký chủ đại nhân, là có thể giống như ký chủ đại nhân, thoát khỏi thứ khống chế sau lưng mình, muốn sống phóng khoáng, tiêu sái thế nào thì sống.
Lâu Tiêu biết với bản lĩnh của hệ thống ngốc, tất nhiên là không có khả năng phản kháng lại Cục Quản Lý, cô cũng không nghĩ mình có thể xúi giục được hệ thống, cô chỉ muốn cho hệ thống một suy nghĩ mới.
Hệ thống chắc chắn có đồng nghiệp, nếu các đồng nghiệp của hệ thống được nó truyền cảm hứng thì cô sẽ không uổng công nói những lời mấy ngày nay.
Điện thoại Lâu Tiêu rung lên, Luyện Vọng Thư hỏi cô: 【Em muốn xem ảnh của anh trai anh làm gì?】
Lâu Tiêu bất giác cong môi: 【Anh ghen à?】
Luyện Vọng Thư đã nếm trải cảm giác đau khổ khi có chuyện giấu đi không hé một lời, nên bây giờ vô cùng thẳng thắn: 【Có hơi】
Sau đó lại nhắn: 【Vừa rồi, trên đường về nhà, em còn hỏi anh trai anh đã làm hòa với chị gái em chưa.
Lúc về anh nghĩ lại thấy lạ, em không thích anh trai anh thật không đấy?】
Lâu Tiêu trở mình ôm chăn, cười run cả người.
Lâu Tiêu cười một lúc, nhỏ giọng gửi tin nhắn thoại cho Luyện Vọng Thư, nói: “Em thích anh, Luyện Vọng Thư.”
Lúc nghe đoạn tin nhắn thoại này, Luyện Vọng Thư đeo tai nghe, Lâu Tiêu vì sợ ba mẹ ở phòng khách nghe thấy nên nói rất nhỏ, chẳng khác gì đang thì thầm bên tai anh.
Luyện Vọng Thư nghe xong mà đỏ cả tai, định sao lưu đoạn tin nhắn này vào máy tính.
Vẫn còn sớm, máy tính vẫn chưa vào thời gian khóa, Luyện Vọng Thư mở ngăn kéo để tìm cáp truyền dữ liệu, thấy trong ngăn kéo có thẻ ra vào khu dân cư nhà Lâu Tiêu, cô để quên ở đây.
Lúc này điện thoại lại rung lên: 【Anh đâu rồi?】
Luyện Vọng Thư trả lời: 【Đang sao lưu tin nhắn thoại】
Lâu Tiêu: 【… Không đến mức đấy chứ.】
Lâu Tiêu: 【Anh muốn nghe thì lúc nào em cũng có thể nói cho anh nghe hết mà.】
Luyện Vọng Thư: 【Chụp màn hình rồi nhé】
Lâu Tiêu một mặt cảm thấy phản ứng của Luyện Vọng Thư rất thú vị, mặt khác lại mơ hồ cảm thấy, có phải anh thiếu cảm giác an toàn quá không?
Vì cô lúc nào cũng nói dối trêu anh ư?
Lâu Tiêu không chắc chắn, Luyện Vọng Thư lại nhắn tiếp một câu: 【Muộn rồi, em ngủ đi】
Lâu Tiêu: 【Ngủ ngon.】
Luyện Vọng Thư: 【Ngủ ngon】
Trong khi Lâu Tiêu suy nghĩ về chuyện tình cảm của mình và Luyện Vọng Thư, thầy Từ cũng đang suy nghĩ.
Tuy rằng thầy Từ không tin học sinh lớp 11-1 một lòng một dạ chỉ có học hành cũng yêu sớm, nhưng qua cả ngày hôm nay, đồ ngốc cũng sẽ nhận ra hai đứa nhóc này đang yêu.
Không muốn làm hỏng cuộc vui, thầy Từ cứ nhịn mãi, lúc tan học định nói chuyện với Lâu Tiêu thì lại có một học sinh tìm thầy hỏi chuyện nên mới tạm gác lại.
Thế nên, ngày hôm sau, nhân cơ hội trời mưa nên tiết thể dục giữa giờ được bỏ, thầy Từ gọi Lâu Tiêu tới văn phòng.
Lâu Tiêu đi ra từ lớp mình đúng lúc gặp được Thịnh Dực, còn chào hỏi với cậu ấy.
Thầy Từ thấy thế, tâm trạng càng trở nên khó nói.
Thịnh Dực mà thầy biết, là một học sinh mà chủ nhiệm lớp 11-1 luôn miệng nhắc đến, thành tích học tập vô cùng tốt, nhưng cũng vô cùng bướng bỉnh.
11-1 và 11-8 cách nhau một tầng, Lâu Tiêu quen biết Thịnh Dực, chắc chắn là do nửa yêu sớm cũng là học sinh lớp 11-1 của con bé.
Thầy Từ dẫn Lâu Tiêu đến văn phòng, nghĩ xem nên bắt đầu thế nào mới không kích thích tâm lý phản nghịch của Lâu Tiêu, để Lâu Tiêu có thể bình tĩnh, tiếp thu những lời thầy nói một cách khách quan nhất.
Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên được mở ra từ bên ngoài, mọi người nhìn theo tiếng động thấy là chủ nhiệm giáo vụ.
(Chủ nhiệm giáo vụ: giáo viên có nhiệm vụ quản lý các giáo viên, phân chia chương trình học, đảm bảo việc dạy học theo đúng tiến độ, chất lượng đào tạo tốt, truyền đạt các thông tin lên hiệu trưởng và ngược lại.)
Đằng sau thầy giáo vụ còn có hai học sinh một nam một nữ đi theo, hai học sinh vừa bước đến, cô giáo trước bàn thầy Từ đã đứng lên, rõ ràng hai bạn đó là học sinh lớp cô.
Thầy giáo vụ nhìn thấy cô giáo, cũng nói: “Cô Lưu, đúng lúc cô cũng ở đây, cô nói xem làm sao bây giờ.”
Cô Lưu cũng có linh cảm nhưng vẫn ôm hy vọng may mắn, hỏi: “Hai đứa làm sao hả thầy?”
“Làm sao à? Hai đứa nó,” Thầy giáo vụ chỉ ra ngoài cửa: “Đứng ngay trên cầu thang nắm tay, lại còn gọi nhau ‘cục cưng’, ‘anh yêu’…”
Cô Lưu căng cả da đầu, vội lên tiếng cắt lời thầy giáo vụ: “Thầy giáo vụ, đừng nói chuyện này ở đây, nhỡ chẳng may bị truyền ra ngoài thì ảnh hưởng không tốt đến học sinh, ta đến phòng họp, đến phòng họp ạ.”
Cô Lưu dẫn thầy giáo vụ hai hai bạn học sinh sang phòng họp bên kia hành lang.
Sau khi họ rời đi, văn phòng trở lại với sự yên tĩnh ban đầu, Lâu Tiêu quay đầu hỏi thầy Từ: “Thầy ơi, thầy gọi em có việc gì ạ?”
Thầy Từ: “…”
Thầy Từ bây giờ đã quên hết những lời đã nghĩ sẵn trong đầu, thậm chí còn khó mở lời hơn lúc ban đầu.
Nhưng nếu muốn giống như cô Lưu, dẫn Lâu Tiêu đi chỗ khác nói chuyện thì cũng không được, dù sao cũng là giáo viên nam, không tiện.
Một lát sau, thầy lên tiếng, đè thấp giọng như là sợ ai nghe thấy: “Em với bạn Luyện Vọng Thư lớp 11-1, hai đứa là…”
Thầy Từ bối rối, thốt ra một câu: “Hai đứa là họ hàng à?”
Lâu Tiêu cảm nhận được sự chờ đợi của thầy Từ, chính bản thân Lâu Tiêu cũng định sẽ thừa nhận, thừa nhận là họ hàng còn đỡ hơn thừa nhận là yêu sớm, bị mời phụ huynh.
Nhưng nghĩ đến tối hôm qua, Luyện Vọng Thư đã thể hiện ra một mặt vô cùng thiếu cảm giác an toàn, Lâu Tiêu ngây ngốc rồi lắc đầu: “Không ạ.”
“Ồ.” Thầy Từ nói tiếp: “Thế thì hai đứa thân nhau thật đấy, nhưng mà, hôm qua ở công viên giải trí, thầy thấy hai đứa đi rất sát nhau, hai đứa… là quan hệ như thế nào?”
Lâu Tiêu: “Em với bạn ấy…”
“Yêu sớm?” Một thầy giáo không biết đã đứng cạnh nghe lén bao lâu xen miệng vào hỏi.
Thầy Từ: “Thầy Tiền!”
Thầy Tiền: “Đừng nóng đừng nóng, tôi chỉ nói vậy thôi, hôm qua tôi cũng thấy con bé đứng trên bồn hoa đeo tai mèo cho một cậu chàng nào đấy, nhưng tôi không ngờ lại là học sinh 11-1.”
Thầy Tiền trẻ tuổi, tính cách không mấy nghiêm túc, thầy hỏi Lâu Tiêu: “Ầy, thầy thấy kết quả học tập dạo này của em càng ngày càng tốt, có thể vào được top 10 bảng xếp hạng B-level.
Em nói thật đi, em thật sự yêu sớm hay là lấy mác yêu sớm để tìm gia sư miễn phí.
Thầy bảo nhé, học rất quan trọng, nhưng cho dù có là vì học tập thì cũng không được lừa dối tình cảm của người khác đâu.”
Mấy cái gân xanh trên trán thầy Từ giật giật: “Thầy Tiền!”
Thầy Tiền giơ tay đầu hàng: “Rồi rồi rồi, tôi không nói nữa, không nói nữa.”
Thầy Từ tăng cả huyết áp, nhưng vẫn may, thầy Tiền chỉ nói đùa, hơn nữa, vì mấy câu đùa của thầy ấy mà những giáo viên khác trong văn phòng cũng bình tĩnh lại, không nhìn Lâu Tiêu bằng ánh mắt thành kiến nữa.
Mấy giáo viên của lớp 11-8 cũng nói, họ theo dõi sát sao thành tích học tập của Lâu Tiêu, hy vọng Lâu Tiêu sẽ không ngừng cố gắng, đừng vì yêu sớm mà ảnh hưởng đến việc học.
Lâu Tiêu ở đây bị các giáo viên thay nhau oanh tạc.
Bên này, Thịnh Dực về lớp, không nhắc đến chuyện mình vừa gặp Lâu Tiêu.
Sau đó, cậu xem điện thoại nhìn thấy có người tán dóc trong nhóm chat về một đôi yêu nhau lớp nào đó đứng nắm tay nhau trên cầu thang bị thầy giáo vụ bắt gặp, cậu ta cảm thán với Luyện Vọng Thư: “Đôi này mới chỉ nắm tay thôi, mày với em Lâu hôm qua rải cơm tró thế mà vẫn chưa bị bắt, ông trời không có mắt hay sao?”
Luyện Vọng Thư lờ cậu ấy đi, nhưng không ngờ, Thịnh Dực vừa cảm thán xong sắc mặt đã thay đổi: “Đm, vừa rồi lúc lên tao nhìn thấy em Lâu bị giáo viên gọi lên văn phòng, đừng nói là hôm qua chúng mày tình cảm quá nên cô ấy bị gọi đi nói chuyện đấy nhớ?”
Luyện Vọng Thư bấy giờ mới quay đầu lại nhìn Thịnh Dực, sau đó đứng phắt dậy rời khỏi lớp, đi xuống văn phòng ở tầng dưới.
Đi xuống cầu thang là thấy cửa sau văn phòng, cửa sau đã bị khóa nên Luyện Vọng Thư đi về cửa trước.
Trong lúc đi ngang qua cửa sổ, anh thấy Lâu Tiêu đứng cạnh bàn làm việc, đưa lưng về cửa sổ, các giáo viên xung quanh đều đang nhìn cô, hình như đang nói gì với cô.
Cánh tay buông thõng bên người của Luyện Vọng Thư bất giác siết chặt thành quyền, bước chân cũng nhanh lên.
Anh đi đến cửa trước, cửa không chỉ không đóng mà còn rộng mở.
Anh định đẩy cửa đi vào lại nghe thấy giọng Lâu Tiêu truyền ra từ trong phòng —
“… Đúng là em và Luyện Vọng Thư đang yêu nhau, nhưng các thầy cô không cần lo em yêu đương sẽ học tập sa sút đâu ạ.
Em định sẽ cố gắng từng chút, giống như bây giờ, cũng hy vọng sau khi chia lớp 12 sẽ được phân đến lớp 12-1, em muốn cùng lớp với bạn ấy.”
Động tác đẩy cửa của Luyện Vọng Thư khựng lại, vì từ trước đến nay, Lâu Tiêu chưa hề nói với anh chuyện này.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải không có dấu vết.
Ban đầu, Lâu Tiêu cũng rất nỗ lực nhưng nỗ lực của cô có hạn, chỉ để được ở lại B-level và lên lớp 12 không quá vất vả.
Về sau, bỗng nhiên dồn sức, là từ kỳ nghỉ Tết ấy.
Vừa qua năm mới được mấy ngày, Lâu Tiêu vừa khỏi bệnh viêm dạ dày đã làm hết sách giáo khoa của nửa cuối học kỳ II lớp 11.
Vừa qua năm mới, tốc độ tiêu hao của ruột bút cũng càng lúc càng nhanh.
Vừa qua năm mới, số lần cô xuất hiện trong video của Mộ Đông Dương càng ngày càng ít, không chỉ vì Mộ Đông Dương chuyển nhà, mà còn là vì thời gian cô ở trong phòng làm bài càng ngày càng nhiều.
Vừa qua năm mới…
Nói đúng hơn, hẳn là sau khi anh tỏ tình.
Trong văn phòng, những câu nói của Lâu Tiêu cũng làm chấn động cả nhóm giáo viên.
Một lát sau, thầy Tiền vuốt cằm nói: “12-1 à, mục tiêu này hơi cao phải không nhỉ?”
12-1 toàn là học sinh mũi nhọn của mũi nhọn, thậm chí còn có Trạng Nguyên của kỳ thi tuyển sinh Trung học Phổ thông năm đó.
Thầy Từ: “Đừng làm nản lòng học sinh!”
Thầy Từ nói vậy, nhưng để một học sinh học kỳ I còn đứng lót đế, suýt nữa thì bị đẩy xuống C-level thi lên được 12-1 — không phải một lớp nào đó ở A-level, mà là 12-1 — bây giờ chỉ còn mấy tháng, đúng thật có chút… khó nói.
Thầy Tiền: “Không làm nản lòng, không làm nản lòng.
Cái gì nhỉ, lát nữa thầy giới thiệu cho em một thầy, ở trên tầng ấy.
Thầy nói cho em biết nhé, thầy ấy là siêu giáo viên đấy, em mà cảm thấy nghe thầy giảng không hiểu thì cứ đi hỏi thầy ấy, chắc chắn sẽ hiểu.”
Thầy Tiền vừa nói vậy, bầu không khí trong văn phòng lập tức náo nhiệt lên.
Còn có thầy nói phải để Lâu Tiêu làm đề thi mà giáo viên A-level ra, mọi người đều chờ mong Lâu Tiêu thi được lên 12-1, nếu có thể thi được thật thì sau này có cái để khen ngợi.
Yêu đương rồi cãi nhau, bỏ nhà ra đi với giáo viên, phụ huynh đã là gì, có giỏi thì thi được lên 12-1 đi, đấy mới gọi là bản lĩnh, đấy mới gọi là tình yêu đích thực.
Có điều, việc nào ra việc đó, Lâu Tiêu muốn học 12-1, muốn nâng cao thành tích là chuyện tốt nhưng tránh yêu sớm phạm sai lầm cũng là chuyện cần thiết, nếu không nhà trường cũng không khắt khe ở phương diện này đến vậy.
Thầy Từ vì ngại chuyện giới tính không tiện nói chuyện tâm sự với học sinh nữ, nên nhờ một đồng nghiệp nữ, tìm lúc nào đó tâm sự với Lâu Tiêu, dù thế nào cũng phải nói rõ được mấu chốt, không được đụng vào trái cấm, tuyệt đối không được.
Lâu Tiêu nghe họ anh một lời tôi một lời nói xong, vất vả lắm mới ra được khỏi phòng, quay người đóng cửa, bỗng phát hiện đầu sỏ khiến mình bị gọi lên văn phòng đang đứng ở cửa, dựa lưng vào tường, ngơ ngác nhìn mình.
Phản ứng đầu tiên của Lâu Tiêu là ngạc nhiên, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Luyện Vọng Thư, cô nhớ ra mình vừa nói gì, hai má dần đỏ lên..
Mọi suy đoán của nó đều lấy cốt truyện trong sách làm chuẩn nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, nó đột nhiên nhận ra rằng suy nghĩ của con người không thể tóm gọn trong những thứ giấy trắng mực đen đơn giản.
Lòng người rất khó đoán, cho dù nó nắm giữ một khối lượng khổng lồ dữ liệu, có trung tâm nhân cách hóa, vẫn không thể nào đưa ra được câu trả lời chắc chắn.
Lâu Tiêu: “Không biết cũng không sao, dù sao thì tao cũng không vì mi làm không tốt mà trừng phạt mi, đừng căng thẳng.”
Hệ thống: 【Hệ thống không căng thẳng.】
“Thế sao mi im thế, tao còn tưởng lại mi sợ rồi đó.” Lâu Tiêu đặt điện thoại xuống, nói với giọng điệu thoải mái: “Mi quá nhát gan, động cái là khóc, có gì hay mà khóc.
Dù là chị tao bị một khía cạnh khác của Luyện Tịch kích thích, hay là bị sắc đẹp của Luyện Tịch kích thích, thì chỉ cần chị ấy sẵn lòng cho Luyện Tịch thêm một cơ hội thể hiện, là đã chứng minh rằng có khả năng thực hiện được kết cục trong sách, đúng không?”
Hệ thống: 【Nhưng trong đó còn có cốt truyện của hơn nửa năm…】
Lâu Tiêu: “Cốt truyện hơn nửa năm đó chiếm bao nhiêu phần trăm trong độ hoàn thành?”
Hệ thống: 【12%】
Lâu Tiêu: “Kết cục chiếm 20%, chọn cái nào mi còn không biết à?”
Hệ thống: 【Nhưng mà…】
Lâu Tiêu không cho hệ thống cơ hội nói hết, cô dẫn dắt nó theo suy nghĩ của mình: “Mi quá tham lam.
Ngẫm lại đi, tao bị bệnh, trong tình trạng không ý thức được mà cũng có thể làm cốt truyện xảy ra sớm hơn, chứng tỏ mi không thể nào khống chế được mọi thứ.
Vậy thì việc mi cần làm là đảm bảo 60% độ hoàn thành, dồn hết tâm sức vào kết cục và những chuyển biến quan trọng của cốt truyện, không để bản thân mình bị tiêu hủy, hiểu không?”
Giọng hệ thống nghe có vẻ uất ức: 【… Hiểu ạ, nhưng mà, ngoài không bị tiêu hủy thì hệ thống cũng không muốn bị trừng phạt.】
Lâu Tiêu: “Trùng hợp không cơ chứ, lúc trước tao cũng không muốn bị mi giật điện, mi có quan tâm đến suy nghĩ của tao không?”
Hệ thống nói mà chột dạ: 【Hệ thống là do bảo vệ cốt truyện…】
Lâu Tiêu: “Cục Quản Lý cũng là do bảo vệ các quy định.”
Hệ thống lại muốn khóc: 【Nhưng ký chủ cũng đâu có nghe lời hệ thống.】
Lâu Tiêu: “Đó là vì tao có bản lĩnh, mi phải có bản lĩnh thì mới có thể không nghe lời Cục Quản Lý, muốn làm gì thì làm giống như tao.”
Hệ thống sửng sốt.
Giống như ký chủ đại nhân, muốn làm gì thì làm sao?
Được không? Không, vấn đề là, nó không có bản lĩnh đó.
Hệ thống không nhận ra, nó đã bị Lâu Tiêu lừa.
Nó, thân là hệ thống không được quên mất quy tắc “không được phản bội lại Cục Quản Lý”, bắt đầu cảm thấy chỉ cần mình có bản lĩnh như ký chủ đại nhân, là có thể giống như ký chủ đại nhân, thoát khỏi thứ khống chế sau lưng mình, muốn sống phóng khoáng, tiêu sái thế nào thì sống.
Lâu Tiêu biết với bản lĩnh của hệ thống ngốc, tất nhiên là không có khả năng phản kháng lại Cục Quản Lý, cô cũng không nghĩ mình có thể xúi giục được hệ thống, cô chỉ muốn cho hệ thống một suy nghĩ mới.
Hệ thống chắc chắn có đồng nghiệp, nếu các đồng nghiệp của hệ thống được nó truyền cảm hứng thì cô sẽ không uổng công nói những lời mấy ngày nay.
Điện thoại Lâu Tiêu rung lên, Luyện Vọng Thư hỏi cô: 【Em muốn xem ảnh của anh trai anh làm gì?】
Lâu Tiêu bất giác cong môi: 【Anh ghen à?】
Luyện Vọng Thư đã nếm trải cảm giác đau khổ khi có chuyện giấu đi không hé một lời, nên bây giờ vô cùng thẳng thắn: 【Có hơi】
Sau đó lại nhắn: 【Vừa rồi, trên đường về nhà, em còn hỏi anh trai anh đã làm hòa với chị gái em chưa.
Lúc về anh nghĩ lại thấy lạ, em không thích anh trai anh thật không đấy?】
Lâu Tiêu trở mình ôm chăn, cười run cả người.
Lâu Tiêu cười một lúc, nhỏ giọng gửi tin nhắn thoại cho Luyện Vọng Thư, nói: “Em thích anh, Luyện Vọng Thư.”
Lúc nghe đoạn tin nhắn thoại này, Luyện Vọng Thư đeo tai nghe, Lâu Tiêu vì sợ ba mẹ ở phòng khách nghe thấy nên nói rất nhỏ, chẳng khác gì đang thì thầm bên tai anh.
Luyện Vọng Thư nghe xong mà đỏ cả tai, định sao lưu đoạn tin nhắn này vào máy tính.
Vẫn còn sớm, máy tính vẫn chưa vào thời gian khóa, Luyện Vọng Thư mở ngăn kéo để tìm cáp truyền dữ liệu, thấy trong ngăn kéo có thẻ ra vào khu dân cư nhà Lâu Tiêu, cô để quên ở đây.
Lúc này điện thoại lại rung lên: 【Anh đâu rồi?】
Luyện Vọng Thư trả lời: 【Đang sao lưu tin nhắn thoại】
Lâu Tiêu: 【… Không đến mức đấy chứ.】
Lâu Tiêu: 【Anh muốn nghe thì lúc nào em cũng có thể nói cho anh nghe hết mà.】
Luyện Vọng Thư: 【Chụp màn hình rồi nhé】
Lâu Tiêu một mặt cảm thấy phản ứng của Luyện Vọng Thư rất thú vị, mặt khác lại mơ hồ cảm thấy, có phải anh thiếu cảm giác an toàn quá không?
Vì cô lúc nào cũng nói dối trêu anh ư?
Lâu Tiêu không chắc chắn, Luyện Vọng Thư lại nhắn tiếp một câu: 【Muộn rồi, em ngủ đi】
Lâu Tiêu: 【Ngủ ngon.】
Luyện Vọng Thư: 【Ngủ ngon】
Trong khi Lâu Tiêu suy nghĩ về chuyện tình cảm của mình và Luyện Vọng Thư, thầy Từ cũng đang suy nghĩ.
Tuy rằng thầy Từ không tin học sinh lớp 11-1 một lòng một dạ chỉ có học hành cũng yêu sớm, nhưng qua cả ngày hôm nay, đồ ngốc cũng sẽ nhận ra hai đứa nhóc này đang yêu.
Không muốn làm hỏng cuộc vui, thầy Từ cứ nhịn mãi, lúc tan học định nói chuyện với Lâu Tiêu thì lại có một học sinh tìm thầy hỏi chuyện nên mới tạm gác lại.
Thế nên, ngày hôm sau, nhân cơ hội trời mưa nên tiết thể dục giữa giờ được bỏ, thầy Từ gọi Lâu Tiêu tới văn phòng.
Lâu Tiêu đi ra từ lớp mình đúng lúc gặp được Thịnh Dực, còn chào hỏi với cậu ấy.
Thầy Từ thấy thế, tâm trạng càng trở nên khó nói.
Thịnh Dực mà thầy biết, là một học sinh mà chủ nhiệm lớp 11-1 luôn miệng nhắc đến, thành tích học tập vô cùng tốt, nhưng cũng vô cùng bướng bỉnh.
11-1 và 11-8 cách nhau một tầng, Lâu Tiêu quen biết Thịnh Dực, chắc chắn là do nửa yêu sớm cũng là học sinh lớp 11-1 của con bé.
Thầy Từ dẫn Lâu Tiêu đến văn phòng, nghĩ xem nên bắt đầu thế nào mới không kích thích tâm lý phản nghịch của Lâu Tiêu, để Lâu Tiêu có thể bình tĩnh, tiếp thu những lời thầy nói một cách khách quan nhất.
Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên được mở ra từ bên ngoài, mọi người nhìn theo tiếng động thấy là chủ nhiệm giáo vụ.
(Chủ nhiệm giáo vụ: giáo viên có nhiệm vụ quản lý các giáo viên, phân chia chương trình học, đảm bảo việc dạy học theo đúng tiến độ, chất lượng đào tạo tốt, truyền đạt các thông tin lên hiệu trưởng và ngược lại.)
Đằng sau thầy giáo vụ còn có hai học sinh một nam một nữ đi theo, hai học sinh vừa bước đến, cô giáo trước bàn thầy Từ đã đứng lên, rõ ràng hai bạn đó là học sinh lớp cô.
Thầy giáo vụ nhìn thấy cô giáo, cũng nói: “Cô Lưu, đúng lúc cô cũng ở đây, cô nói xem làm sao bây giờ.”
Cô Lưu cũng có linh cảm nhưng vẫn ôm hy vọng may mắn, hỏi: “Hai đứa làm sao hả thầy?”
“Làm sao à? Hai đứa nó,” Thầy giáo vụ chỉ ra ngoài cửa: “Đứng ngay trên cầu thang nắm tay, lại còn gọi nhau ‘cục cưng’, ‘anh yêu’…”
Cô Lưu căng cả da đầu, vội lên tiếng cắt lời thầy giáo vụ: “Thầy giáo vụ, đừng nói chuyện này ở đây, nhỡ chẳng may bị truyền ra ngoài thì ảnh hưởng không tốt đến học sinh, ta đến phòng họp, đến phòng họp ạ.”
Cô Lưu dẫn thầy giáo vụ hai hai bạn học sinh sang phòng họp bên kia hành lang.
Sau khi họ rời đi, văn phòng trở lại với sự yên tĩnh ban đầu, Lâu Tiêu quay đầu hỏi thầy Từ: “Thầy ơi, thầy gọi em có việc gì ạ?”
Thầy Từ: “…”
Thầy Từ bây giờ đã quên hết những lời đã nghĩ sẵn trong đầu, thậm chí còn khó mở lời hơn lúc ban đầu.
Nhưng nếu muốn giống như cô Lưu, dẫn Lâu Tiêu đi chỗ khác nói chuyện thì cũng không được, dù sao cũng là giáo viên nam, không tiện.
Một lát sau, thầy lên tiếng, đè thấp giọng như là sợ ai nghe thấy: “Em với bạn Luyện Vọng Thư lớp 11-1, hai đứa là…”
Thầy Từ bối rối, thốt ra một câu: “Hai đứa là họ hàng à?”
Lâu Tiêu cảm nhận được sự chờ đợi của thầy Từ, chính bản thân Lâu Tiêu cũng định sẽ thừa nhận, thừa nhận là họ hàng còn đỡ hơn thừa nhận là yêu sớm, bị mời phụ huynh.
Nhưng nghĩ đến tối hôm qua, Luyện Vọng Thư đã thể hiện ra một mặt vô cùng thiếu cảm giác an toàn, Lâu Tiêu ngây ngốc rồi lắc đầu: “Không ạ.”
“Ồ.” Thầy Từ nói tiếp: “Thế thì hai đứa thân nhau thật đấy, nhưng mà, hôm qua ở công viên giải trí, thầy thấy hai đứa đi rất sát nhau, hai đứa… là quan hệ như thế nào?”
Lâu Tiêu: “Em với bạn ấy…”
“Yêu sớm?” Một thầy giáo không biết đã đứng cạnh nghe lén bao lâu xen miệng vào hỏi.
Thầy Từ: “Thầy Tiền!”
Thầy Tiền: “Đừng nóng đừng nóng, tôi chỉ nói vậy thôi, hôm qua tôi cũng thấy con bé đứng trên bồn hoa đeo tai mèo cho một cậu chàng nào đấy, nhưng tôi không ngờ lại là học sinh 11-1.”
Thầy Tiền trẻ tuổi, tính cách không mấy nghiêm túc, thầy hỏi Lâu Tiêu: “Ầy, thầy thấy kết quả học tập dạo này của em càng ngày càng tốt, có thể vào được top 10 bảng xếp hạng B-level.
Em nói thật đi, em thật sự yêu sớm hay là lấy mác yêu sớm để tìm gia sư miễn phí.
Thầy bảo nhé, học rất quan trọng, nhưng cho dù có là vì học tập thì cũng không được lừa dối tình cảm của người khác đâu.”
Mấy cái gân xanh trên trán thầy Từ giật giật: “Thầy Tiền!”
Thầy Tiền giơ tay đầu hàng: “Rồi rồi rồi, tôi không nói nữa, không nói nữa.”
Thầy Từ tăng cả huyết áp, nhưng vẫn may, thầy Tiền chỉ nói đùa, hơn nữa, vì mấy câu đùa của thầy ấy mà những giáo viên khác trong văn phòng cũng bình tĩnh lại, không nhìn Lâu Tiêu bằng ánh mắt thành kiến nữa.
Mấy giáo viên của lớp 11-8 cũng nói, họ theo dõi sát sao thành tích học tập của Lâu Tiêu, hy vọng Lâu Tiêu sẽ không ngừng cố gắng, đừng vì yêu sớm mà ảnh hưởng đến việc học.
Lâu Tiêu ở đây bị các giáo viên thay nhau oanh tạc.
Bên này, Thịnh Dực về lớp, không nhắc đến chuyện mình vừa gặp Lâu Tiêu.
Sau đó, cậu xem điện thoại nhìn thấy có người tán dóc trong nhóm chat về một đôi yêu nhau lớp nào đó đứng nắm tay nhau trên cầu thang bị thầy giáo vụ bắt gặp, cậu ta cảm thán với Luyện Vọng Thư: “Đôi này mới chỉ nắm tay thôi, mày với em Lâu hôm qua rải cơm tró thế mà vẫn chưa bị bắt, ông trời không có mắt hay sao?”
Luyện Vọng Thư lờ cậu ấy đi, nhưng không ngờ, Thịnh Dực vừa cảm thán xong sắc mặt đã thay đổi: “Đm, vừa rồi lúc lên tao nhìn thấy em Lâu bị giáo viên gọi lên văn phòng, đừng nói là hôm qua chúng mày tình cảm quá nên cô ấy bị gọi đi nói chuyện đấy nhớ?”
Luyện Vọng Thư bấy giờ mới quay đầu lại nhìn Thịnh Dực, sau đó đứng phắt dậy rời khỏi lớp, đi xuống văn phòng ở tầng dưới.
Đi xuống cầu thang là thấy cửa sau văn phòng, cửa sau đã bị khóa nên Luyện Vọng Thư đi về cửa trước.
Trong lúc đi ngang qua cửa sổ, anh thấy Lâu Tiêu đứng cạnh bàn làm việc, đưa lưng về cửa sổ, các giáo viên xung quanh đều đang nhìn cô, hình như đang nói gì với cô.
Cánh tay buông thõng bên người của Luyện Vọng Thư bất giác siết chặt thành quyền, bước chân cũng nhanh lên.
Anh đi đến cửa trước, cửa không chỉ không đóng mà còn rộng mở.
Anh định đẩy cửa đi vào lại nghe thấy giọng Lâu Tiêu truyền ra từ trong phòng —
“… Đúng là em và Luyện Vọng Thư đang yêu nhau, nhưng các thầy cô không cần lo em yêu đương sẽ học tập sa sút đâu ạ.
Em định sẽ cố gắng từng chút, giống như bây giờ, cũng hy vọng sau khi chia lớp 12 sẽ được phân đến lớp 12-1, em muốn cùng lớp với bạn ấy.”
Động tác đẩy cửa của Luyện Vọng Thư khựng lại, vì từ trước đến nay, Lâu Tiêu chưa hề nói với anh chuyện này.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải không có dấu vết.
Ban đầu, Lâu Tiêu cũng rất nỗ lực nhưng nỗ lực của cô có hạn, chỉ để được ở lại B-level và lên lớp 12 không quá vất vả.
Về sau, bỗng nhiên dồn sức, là từ kỳ nghỉ Tết ấy.
Vừa qua năm mới được mấy ngày, Lâu Tiêu vừa khỏi bệnh viêm dạ dày đã làm hết sách giáo khoa của nửa cuối học kỳ II lớp 11.
Vừa qua năm mới, tốc độ tiêu hao của ruột bút cũng càng lúc càng nhanh.
Vừa qua năm mới, số lần cô xuất hiện trong video của Mộ Đông Dương càng ngày càng ít, không chỉ vì Mộ Đông Dương chuyển nhà, mà còn là vì thời gian cô ở trong phòng làm bài càng ngày càng nhiều.
Vừa qua năm mới…
Nói đúng hơn, hẳn là sau khi anh tỏ tình.
Trong văn phòng, những câu nói của Lâu Tiêu cũng làm chấn động cả nhóm giáo viên.
Một lát sau, thầy Tiền vuốt cằm nói: “12-1 à, mục tiêu này hơi cao phải không nhỉ?”
12-1 toàn là học sinh mũi nhọn của mũi nhọn, thậm chí còn có Trạng Nguyên của kỳ thi tuyển sinh Trung học Phổ thông năm đó.
Thầy Từ: “Đừng làm nản lòng học sinh!”
Thầy Từ nói vậy, nhưng để một học sinh học kỳ I còn đứng lót đế, suýt nữa thì bị đẩy xuống C-level thi lên được 12-1 — không phải một lớp nào đó ở A-level, mà là 12-1 — bây giờ chỉ còn mấy tháng, đúng thật có chút… khó nói.
Thầy Tiền: “Không làm nản lòng, không làm nản lòng.
Cái gì nhỉ, lát nữa thầy giới thiệu cho em một thầy, ở trên tầng ấy.
Thầy nói cho em biết nhé, thầy ấy là siêu giáo viên đấy, em mà cảm thấy nghe thầy giảng không hiểu thì cứ đi hỏi thầy ấy, chắc chắn sẽ hiểu.”
Thầy Tiền vừa nói vậy, bầu không khí trong văn phòng lập tức náo nhiệt lên.
Còn có thầy nói phải để Lâu Tiêu làm đề thi mà giáo viên A-level ra, mọi người đều chờ mong Lâu Tiêu thi được lên 12-1, nếu có thể thi được thật thì sau này có cái để khen ngợi.
Yêu đương rồi cãi nhau, bỏ nhà ra đi với giáo viên, phụ huynh đã là gì, có giỏi thì thi được lên 12-1 đi, đấy mới gọi là bản lĩnh, đấy mới gọi là tình yêu đích thực.
Có điều, việc nào ra việc đó, Lâu Tiêu muốn học 12-1, muốn nâng cao thành tích là chuyện tốt nhưng tránh yêu sớm phạm sai lầm cũng là chuyện cần thiết, nếu không nhà trường cũng không khắt khe ở phương diện này đến vậy.
Thầy Từ vì ngại chuyện giới tính không tiện nói chuyện tâm sự với học sinh nữ, nên nhờ một đồng nghiệp nữ, tìm lúc nào đó tâm sự với Lâu Tiêu, dù thế nào cũng phải nói rõ được mấu chốt, không được đụng vào trái cấm, tuyệt đối không được.
Lâu Tiêu nghe họ anh một lời tôi một lời nói xong, vất vả lắm mới ra được khỏi phòng, quay người đóng cửa, bỗng phát hiện đầu sỏ khiến mình bị gọi lên văn phòng đang đứng ở cửa, dựa lưng vào tường, ngơ ngác nhìn mình.
Phản ứng đầu tiên của Lâu Tiêu là ngạc nhiên, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Luyện Vọng Thư, cô nhớ ra mình vừa nói gì, hai má dần đỏ lên..
Danh sách chương