Cuối tháng tám, ngày khai giảng càng lúc càng tới gần, cuộc sống của Lâu Tiêu cũng ngày một tốt lên.
Lâu Quốc Đống ngày nào cũng đổi cách làm món ngon cho cô, biết dạo này cô thích hoa cỏ, còn đặc biệt dẫn cô đi chợ hoa và chim muông, dựa theo sở thích của cô mà mua một chậu hoa lan bày ở phòng khách, một chậu xương rồng đặt trên bàn học trong phòng.Vỏ đường bọc bên ngoài dính dính, giòn xốp rất ngon, cắn răng rắc một tiếng là ăn được quả sơn trà bên trong, thịt quả sơn trà mềm mềm, chua chua, kết hợp với cái giòn tan, có chút ngọt ngấy của lớp đường bọc bên ngoài, đúng là tuyệt phối.
Ngay cả Chử Tú Trân cũng dịu tính tình lại, vài ngày không nổi cáu.Sau – sau đó, cô lại tìm một kệ sách nằm trong điểm mù thị giác, cố gắng không để thầy phát hiện, nhưng điều hòa ở thư viện quá lạnh, cô suýt chút nữa bị cảm, hết cách, đành đổi chỗ tiếp.
Mộ Đông Dương nhận ra điều khác thường, lén hỏi Lâu Quốc Đống, biết được nguyên nhân, hôm sau chạy đi mua riêng cho Lâu Tiêu một túi đồ ăn vặt siêu to.Lâu Tiêu không quan tâm đến những náo nhiệt bên tai, tập trung ăn hồ lô ngào đường.Lâu Tiêu biết vì sao bọn họ bỗng nhiên lại để ý đến cảm xúc của cô. Vì nguyên chủ đi học bị cả lớp cô lập, đến một người bạn cũng không có.Mộ Đông Dương nhận ra điều khác thường, lén hỏi Lâu Quốc Đống, biết được nguyên nhân, hôm sau chạy đi mua riêng cho Lâu Tiêu một túi đồ ăn vặt siêu to.
Lâu Tiêu biết vì sao bọn họ bỗng nhiên lại để ý đến cảm xúc của cô. Vì nguyên chủ đi học bị cả lớp cô lập, đến một người bạn cũng không có.Sau đó, cô ấy tiếp tục không ngủ được giấc ngon nào, đến tận khi vượt quá mức chịu đựng của cơ thể, Lâu Tiêu tiếp nhận cơ thể của cô ấy.
Trong truyện, nguyên chủ chết vì trầm cảm, tự sát, nói là do bị cả mạng chế giễu nên vậy, nhưng sau khi có được ký ức của nguyên chủ, Lâu Tiêu lại cảm thấy rất có thể trước đây nguyên chủ cũng đã có khuynh hướng mắc bệnh trầm cảm.Cuối tháng tám, ngày khai giảng càng lúc càng tới gần, cuộc sống của Lâu Tiêu cũng ngày một tốt lên.Cả học kỳ sau đó, chỗ ngồi bên cạnh Lâu Tiêu trống không.Lâu Tiêu đã quen một mình đi vòng ra phía sau tòa nhà Nghệ thuật, định đi ngủ.
Sở dĩ, nguyên chủ thức đêm liên tục dẫn đến đột tử, nguyên nhân bên ngoài là vì trong thời gian nghỉ hè cô ấy say mê trò chơi điện tử và các video ngắn, thức trắng cả ngày lẫn đêm, đưa mình đến con đường chết.Lâu Quốc Đống cũng vẫy tay với cô, nhìn cô đi về hướng cổng trường mà không kìm nổi nỗi lo lắng trong lòng.
Nhưng nguyên nhân sâu xa thật ra là vì cô không thể ngủ được.
Ngay từ học kỳ I, nguyên chủ đã có thói quen xấu là mất ngủ, thiếu ngủ trong một khoảng thời gian dài khiến thể chất của cô càng ngày càng kém. Vốn dĩ sau kỳ nghỉ, thói quen xấu này đã tốt lên một chút, nhưng trước khi cô ấy đột tử một tuần, qua tài khoản xã hội của bạn học, cô ấy phát hiện các bạn học khi nghỉ hè có tổ chức tụ tập, cả lớp đều đi, chỉ không rủ một mình cô.Hôm nay là tựu trường, trên đường đến vườn đi lại toàn là học sinh. Hai bên vườn là sân bóng rổ, có học sinh tổ chức thi đấu, dưới tán cây cũng có không ít bạn học đứng xem, thỉnh thoảng lại òa lên vì một cú ném rổ xuất sắc.
Sau đó, cô ấy tiếp tục không ngủ được giấc ngon nào, đến tận khi vượt quá mức chịu đựng của cơ thể, Lâu Tiêu tiếp nhận cơ thể của cô ấy.Cuối cùng, Lâu Tiêu tìm được tòa nhà Nghệ thuật.Sau đó, các bạn nữ khác kéo cô bạn ấy đi nói chuyện, cả nhóm nói nói cười cười, mau chóng họp thành một hội.
Về chuyện ở trường của Lâu Tiêu, Chử Tú Trân và Lâu Quốc Đống cái biết cái không, chủ yếu là do nguyên chủ không muốn tâm sự cùng hai người. Mà không phải là hai người không nghĩ đến chuyện chuyển trường cho nguyên chủ, nhưng trường nguyên chủ đang học là một trường trung học tư thực, học phí cao, trong trường có giáo viên bằng cấp cao, cơ hội học lên cao rất lớn, cơ sở vật chất cũng hơn hẳn những ngôi trường khác. Hơn nữa, trường rất gần nhà, có thể học ngoại trú, bọn họ không tìm được ngôi trường nào tốt hơn thế này.Trường học không cho phụ huynh lái xe vào, nhiều học sinh được yêu cầu xuống xe tại cổng trường, học sinh nội trú còn phải mất thời gian lấy hành lý ra từ cốp xe, đi tới đi lui, con đường trước cổng trường cũng tắc nghẽn.Jpg
Vả lại, lên 11 có thể chia lớp một lần nữa, lúc đó có bạn học mới, tình hình có lẽ sẽ chuyển biến tốt đẹp. Tiếc là, bọn họ không ngờ, nguyên chủ không sống được qua kỳ nghỉ hè này.Ngay từ học kỳ I, nguyên chủ đã có thói quen xấu là mất ngủ, thiếu ngủ trong một khoảng thời gian dài khiến thể chất của cô càng ngày càng kém. Vốn dĩ sau kỳ nghỉ, thói quen xấu này đã tốt lên một chút, nhưng trước khi cô ấy đột tử một tuần, qua tài khoản xã hội của bạn học, cô ấy phát hiện các bạn học khi nghỉ hè có tổ chức tụ tập, cả lớp đều đi, chỉ không rủ một mình cô.
Ngày 31 tháng 8, buổi chiều trước ngày khai giảng.Ban đầu là vì không ai muốn làm bạn cùng bàn với Lâu Tiêu. Về sau, thật ra có không ít bạn học muốn ngồi chung với Lâu Tiêu, nhưng Lâu Tiêu không muốn có bạn cùng bàn để khỏi phải chia đồ ăn vặt nên chạy đến văn phòng tìm thầy cô, cống hiến bàn ghế trống bên cạnh mình làm chỗ để sách báo.
Lâu Tiêu ngồi xe Lâu Quốc Đống đến trường Trung học Tụ Anh, ngôi trường cô đang theo học.
Trường học cách nhà không quá xa, chỉ mất mười phút đi đường, nhưng Lâu Quốc Đống cứ nằng nặc đòi lái xe đưa cô đi.Nhưng nguyên nhân sâu xa thật ra là vì cô không thể ngủ được.
Lâu Tiêu thay đồng phục, búi tóc, đeo trên lưng chiếc balo đựng đầy bài tập hè lên xe.Trong truyện, nguyên chủ chết vì trầm cảm, tự sát, nói là do bị cả mạng chế giễu nên vậy, nhưng sau khi có được ký ức của nguyên chủ, Lâu Tiêu lại cảm thấy rất có thể trước đây nguyên chủ cũng đã có khuynh hướng mắc bệnh trầm cảm.【Lâu Tiêu, 11-8】Lâu Quốc Đống cứ tưởng cô quên mang theo cái gì, vội vàng hạ cửa xe xuống, hỏi: “Sao đấy?”
Trường học không cho phụ huynh lái xe vào, nhiều học sinh được yêu cầu xuống xe tại cổng trường, học sinh nội trú còn phải mất thời gian lấy hành lý ra từ cốp xe, đi tới đi lui, con đường trước cổng trường cũng tắc nghẽn.B-level có 4 lớp, thế mà cũng đụng phải, ghê thật.
Lâu Tiêu ngồi trên chiếc xe cứ nhích được chút lại dừng mà choáng váng đầu óc, nói: “Con xuống đây là được rồi, chỉ vài bước thôi ạ.”Trèo tưởng tòa nhà Nghệ thuật là trèo được ra ngoài trường, giữa tường vây quanh trường học và tường của tòa nhà Nghệ thuật có một lối đi nhỏ, trên lối đi nhỏ có một hàng cây.
“Cũng được.” Lâu Quốc Đống mở khóa xe, dặn dò Lâu Tiêu: “Sang đường nhớ để ý xe cộ.”
“Con biết rồi.” Lâu Tiêu xuống xe đóng cửa, cúi người vẫy tay với Lâu Quốc Đống qua cửa xe.
Lâu Quốc Đống cũng vẫy tay với cô, nhìn cô đi về hướng cổng trường mà không kìm nổi nỗi lo lắng trong lòng.Học sinh không cần tham gia hoạt động câu lạc bộ, lại không được ra khỏi trường học tụ tập rải rác trong sân trường, có người chơi bóng rổ, có người tản bộ trên đường đá, có người đến thư viện đọc sách.
Bỗng, Lâu Tiêu dừng chân, quay người chạy về.Bỗng, Lâu Tiêu dừng chân, quay người chạy về.Lâu Tiêu thay đồng phục, búi tóc, đeo trên lưng chiếc balo đựng đầy bài tập hè lên xe.Tiếc là mối quan hệ này vô cùng ngắn ngủi, chỉ duy trì được hơn mười phút. Cô nàng vừa đi toilet về đã không nói tiếng nào, xách balo đi, chọn một vị trí khác để ngồi.
Lâu Quốc Đống cứ tưởng cô quên mang theo cái gì, vội vàng hạ cửa xe xuống, hỏi: “Sao đấy?”
Lâu Tiêu: “Ba, con thấy bên kia đường có bán hồ lô ngào đường, con không mang tiền, ba cho con ít tiền lẻ nhé?”Chỗ này bình thường có rất ít người tới, Lâu Tiêu chọn một cái cây, trèo lên, chỉnh thư tế thoải, dựa vào cây nhắm mắt nghỉ ngơi.Sau đó Lâu Tiêu đến thư viện của trường học, lúc nằm bò trên bàn ngủ bị giáo viên thư viện đánh thức, thầy cấm cô đến thư viện, tránh ảnh hưởng đến các bạn học khác.
Lâu Quốc Đống: “……”Bảng thông tin dán đầy bảng xếp lớp 11 của trường.
Lâu Tiêu đeo balo, cầm một que hồ lô ngào đường, đi trên con đường trong vườn trường.
Hôm nay là tựu trường, trên đường đến vườn đi lại toàn là học sinh. Hai bên vườn là sân bóng rổ, có học sinh tổ chức thi đấu, dưới tán cây cũng có không ít bạn học đứng xem, thỉnh thoảng lại òa lên vì một cú ném rổ xuất sắc.Về chuyện ở trường của Lâu Tiêu, Chử Tú Trân và Lâu Quốc Đống cái biết cái không, chủ yếu là do nguyên chủ không muốn tâm sự cùng hai người. Mà không phải là hai người không nghĩ đến chuyện chuyển trường cho nguyên chủ, nhưng trường nguyên chủ đang học là một trường trung học tư thực, học phí cao, trong trường có giáo viên bằng cấp cao, cơ hội học lên cao rất lớn, cơ sở vật chất cũng hơn hẳn những ngôi trường khác. Hơn nữa, trường rất gần nhà, có thể học ngoại trú, bọn họ không tìm được ngôi trường nào tốt hơn thế này.“Con biết rồi.” Lâu Tiêu xuống xe đóng cửa, cúi người vẫy tay với Lâu Quốc Đống qua cửa xe.
Lâu Tiêu không quan tâm đến những náo nhiệt bên tai, tập trung ăn hồ lô ngào đường.
Vỏ đường bọc bên ngoài dính dính, giòn xốp rất ngon, cắn răng rắc một tiếng là ăn được quả sơn trà bên trong, thịt quả sơn trà mềm mềm, chua chua, kết hợp với cái giòn tan, có chút ngọt ngấy của lớp đường bọc bên ngoài, đúng là tuyệt phối.Lâu Tiêu xem qua tên của các bạn cùng lớp, nhận ra đa số là bạn cùng lớp cũ của nguyên chủ.
Lâu Tiêu ăn hết que hồ lô, vứt xiên que và hạt sơn tra vào thùng rác dưới chân cầu thang, đi WC rửa tay rồi mới thong thả ra trước bảng thông tin ở tầng một.
Bảng thông tin dán đầy bảng xếp lớp 11 của trường.Ngày 31 tháng 8, buổi chiều trước ngày khai giảng.
Lâu Tiêu tốn một chút thời gian mới tìm được tên mình…Lâu Tiêu: “Ba, con thấy bên kia đường có bán hồ lô ngào đường, con không mang tiền, ba cho con ít tiền lẻ nhé?”
【Lâu Tiêu, 11-8】“Cũng được.” Lâu Quốc Đống mở khóa xe, dặn dò Lâu Tiêu: “Sang đường nhớ để ý xe cộ.”Lâu Tiêu phải mất mấy ngày mới tìm được chỗ này, ban đầu cô còn định ngủ ở phòng học, nhưng có bạn dùng máy chiếu của lớp để xem hoạt hình, mở tiếng rất lớn, Lâu Tiêu đành phải ra khỏi phòng, tìm chỗ khác.
Lâu Tiêu xem qua tên của các bạn cùng lớp, nhận ra đa số là bạn cùng lớp cũ của nguyên chủ.
B-level có 4 lớp, thế mà cũng đụng phải, ghê thật.
Lâu Tiêu xoay người lên tầng, trong lòng chỉ có bất ngờ và cảm thán, không có lo lắng, đơn giản là vì cô không thèm quan tâm mình có bị cô lập hay không, hơn thế, cô không định cứu vớt tình cảnh này, khiến những bạn học không thích nguyên chủ thích mình.
Đến lớp mới nên ngồi đâu cũng được, thoắt cái Lâu Tiêu đã có được một cô bạn mới, khuôn mặt nhỏ tròn trịa ngồi cùng bàn. Cô bạn không biết là gần nửa lớp không thích Lâu Tiêu, ngơ ngác tự giới thiệu với Lâu Tiêu, thấy thái độ của Lâu Tiêu thân thiện, tự nhiên nên coi cô là bạn.
Tiếc là mối quan hệ này vô cùng ngắn ngủi, chỉ duy trì được hơn mười phút. Cô nàng vừa đi toilet về đã không nói tiếng nào, xách balo đi, chọn một vị trí khác để ngồi.Lâu Tiêu ngồi xe Lâu Quốc Đống đến trường Trung học Tụ Anh, ngôi trường cô đang theo học.Lâu Quốc Đống ngày nào cũng đổi cách làm món ngon cho cô, biết dạo này cô thích hoa cỏ, còn đặc biệt dẫn cô đi chợ hoa và chim muông, dựa theo sở thích của cô mà mua một chậu hoa lan bày ở phòng khách, một chậu xương rồng đặt trên bàn học trong phòng.
Sau đó, các bạn nữ khác kéo cô bạn ấy đi nói chuyện, cả nhóm nói nói cười cười, mau chóng họp thành một hội.
Cả học kỳ sau đó, chỗ ngồi bên cạnh Lâu Tiêu trống không.
Ban đầu là vì không ai muốn làm bạn cùng bàn với Lâu Tiêu. Về sau, thật ra có không ít bạn học muốn ngồi chung với Lâu Tiêu, nhưng Lâu Tiêu không muốn có bạn cùng bàn để khỏi phải chia đồ ăn vặt nên chạy đến văn phòng tìm thầy cô, cống hiến bàn ghế trống bên cạnh mình làm chỗ để sách báo.
Đương nhiên những chuyện này là về sau, trở lại thời điểm một tháng sau khi tựu trường, buổi trưa sau kỳ kiểm tra hàng tháng, giờ sinh hoạt lớp.
Học sinh không cần tham gia hoạt động câu lạc bộ, lại không được ra khỏi trường học tụ tập rải rác trong sân trường, có người chơi bóng rổ, có người tản bộ trên đường đá, có người đến thư viện đọc sách.Ngay cả Chử Tú Trân cũng dịu tính tình lại, vài ngày không nổi cáu.
Lâu Tiêu đã quen một mình đi vòng ra phía sau tòa nhà Nghệ thuật, định đi ngủ.
Lâu Tiêu phải mất mấy ngày mới tìm được chỗ này, ban đầu cô còn định ngủ ở phòng học, nhưng có bạn dùng máy chiếu của lớp để xem hoạt hình, mở tiếng rất lớn, Lâu Tiêu đành phải ra khỏi phòng, tìm chỗ khác.
Sau đó Lâu Tiêu đến thư viện của trường học, lúc nằm bò trên bàn ngủ bị giáo viên thư viện đánh thức, thầy cấm cô đến thư viện, tránh ảnh hưởng đến các bạn học khác.
Sau – sau đó, cô lại tìm một kệ sách nằm trong điểm mù thị giác, cố gắng không để thầy phát hiện, nhưng điều hòa ở thư viện quá lạnh, cô suýt chút nữa bị cảm, hết cách, đành đổi chỗ tiếp.
Cuối cùng, Lâu Tiêu tìm được tòa nhà Nghệ thuật.Sở dĩ, nguyên chủ thức đêm liên tục dẫn đến đột tử, nguyên nhân bên ngoài là vì trong thời gian nghỉ hè cô ấy say mê trò chơi điện tử và các video ngắn, thức trắng cả ngày lẫn đêm, đưa mình đến con đường chết.
Trèo tưởng tòa nhà Nghệ thuật là trèo được ra ngoài trường, giữa tường vây quanh trường học và tường của tòa nhà Nghệ thuật có một lối đi nhỏ, trên lối đi nhỏ có một hàng cây.
Chỗ này bình thường có rất ít người tới, Lâu Tiêu chọn một cái cây, trèo lên, chỉnh thư tế thoải, dựa vào cây nhắm mắt nghỉ ngơi.Lâu
Lâu Quốc Đống ngày nào cũng đổi cách làm món ngon cho cô, biết dạo này cô thích hoa cỏ, còn đặc biệt dẫn cô đi chợ hoa và chim muông, dựa theo sở thích của cô mà mua một chậu hoa lan bày ở phòng khách, một chậu xương rồng đặt trên bàn học trong phòng.Vỏ đường bọc bên ngoài dính dính, giòn xốp rất ngon, cắn răng rắc một tiếng là ăn được quả sơn trà bên trong, thịt quả sơn trà mềm mềm, chua chua, kết hợp với cái giòn tan, có chút ngọt ngấy của lớp đường bọc bên ngoài, đúng là tuyệt phối.
Ngay cả Chử Tú Trân cũng dịu tính tình lại, vài ngày không nổi cáu.Sau – sau đó, cô lại tìm một kệ sách nằm trong điểm mù thị giác, cố gắng không để thầy phát hiện, nhưng điều hòa ở thư viện quá lạnh, cô suýt chút nữa bị cảm, hết cách, đành đổi chỗ tiếp.
Mộ Đông Dương nhận ra điều khác thường, lén hỏi Lâu Quốc Đống, biết được nguyên nhân, hôm sau chạy đi mua riêng cho Lâu Tiêu một túi đồ ăn vặt siêu to.Lâu Tiêu không quan tâm đến những náo nhiệt bên tai, tập trung ăn hồ lô ngào đường.Lâu Tiêu biết vì sao bọn họ bỗng nhiên lại để ý đến cảm xúc của cô. Vì nguyên chủ đi học bị cả lớp cô lập, đến một người bạn cũng không có.Mộ Đông Dương nhận ra điều khác thường, lén hỏi Lâu Quốc Đống, biết được nguyên nhân, hôm sau chạy đi mua riêng cho Lâu Tiêu một túi đồ ăn vặt siêu to.
Lâu Tiêu biết vì sao bọn họ bỗng nhiên lại để ý đến cảm xúc của cô. Vì nguyên chủ đi học bị cả lớp cô lập, đến một người bạn cũng không có.Sau đó, cô ấy tiếp tục không ngủ được giấc ngon nào, đến tận khi vượt quá mức chịu đựng của cơ thể, Lâu Tiêu tiếp nhận cơ thể của cô ấy.
Trong truyện, nguyên chủ chết vì trầm cảm, tự sát, nói là do bị cả mạng chế giễu nên vậy, nhưng sau khi có được ký ức của nguyên chủ, Lâu Tiêu lại cảm thấy rất có thể trước đây nguyên chủ cũng đã có khuynh hướng mắc bệnh trầm cảm.Cuối tháng tám, ngày khai giảng càng lúc càng tới gần, cuộc sống của Lâu Tiêu cũng ngày một tốt lên.Cả học kỳ sau đó, chỗ ngồi bên cạnh Lâu Tiêu trống không.Lâu Tiêu đã quen một mình đi vòng ra phía sau tòa nhà Nghệ thuật, định đi ngủ.
Sở dĩ, nguyên chủ thức đêm liên tục dẫn đến đột tử, nguyên nhân bên ngoài là vì trong thời gian nghỉ hè cô ấy say mê trò chơi điện tử và các video ngắn, thức trắng cả ngày lẫn đêm, đưa mình đến con đường chết.Lâu Quốc Đống cũng vẫy tay với cô, nhìn cô đi về hướng cổng trường mà không kìm nổi nỗi lo lắng trong lòng.
Nhưng nguyên nhân sâu xa thật ra là vì cô không thể ngủ được.
Ngay từ học kỳ I, nguyên chủ đã có thói quen xấu là mất ngủ, thiếu ngủ trong một khoảng thời gian dài khiến thể chất của cô càng ngày càng kém. Vốn dĩ sau kỳ nghỉ, thói quen xấu này đã tốt lên một chút, nhưng trước khi cô ấy đột tử một tuần, qua tài khoản xã hội của bạn học, cô ấy phát hiện các bạn học khi nghỉ hè có tổ chức tụ tập, cả lớp đều đi, chỉ không rủ một mình cô.Hôm nay là tựu trường, trên đường đến vườn đi lại toàn là học sinh. Hai bên vườn là sân bóng rổ, có học sinh tổ chức thi đấu, dưới tán cây cũng có không ít bạn học đứng xem, thỉnh thoảng lại òa lên vì một cú ném rổ xuất sắc.
Sau đó, cô ấy tiếp tục không ngủ được giấc ngon nào, đến tận khi vượt quá mức chịu đựng của cơ thể, Lâu Tiêu tiếp nhận cơ thể của cô ấy.Cuối cùng, Lâu Tiêu tìm được tòa nhà Nghệ thuật.Sau đó, các bạn nữ khác kéo cô bạn ấy đi nói chuyện, cả nhóm nói nói cười cười, mau chóng họp thành một hội.
Về chuyện ở trường của Lâu Tiêu, Chử Tú Trân và Lâu Quốc Đống cái biết cái không, chủ yếu là do nguyên chủ không muốn tâm sự cùng hai người. Mà không phải là hai người không nghĩ đến chuyện chuyển trường cho nguyên chủ, nhưng trường nguyên chủ đang học là một trường trung học tư thực, học phí cao, trong trường có giáo viên bằng cấp cao, cơ hội học lên cao rất lớn, cơ sở vật chất cũng hơn hẳn những ngôi trường khác. Hơn nữa, trường rất gần nhà, có thể học ngoại trú, bọn họ không tìm được ngôi trường nào tốt hơn thế này.Trường học không cho phụ huynh lái xe vào, nhiều học sinh được yêu cầu xuống xe tại cổng trường, học sinh nội trú còn phải mất thời gian lấy hành lý ra từ cốp xe, đi tới đi lui, con đường trước cổng trường cũng tắc nghẽn.Jpg
Vả lại, lên 11 có thể chia lớp một lần nữa, lúc đó có bạn học mới, tình hình có lẽ sẽ chuyển biến tốt đẹp. Tiếc là, bọn họ không ngờ, nguyên chủ không sống được qua kỳ nghỉ hè này.Ngay từ học kỳ I, nguyên chủ đã có thói quen xấu là mất ngủ, thiếu ngủ trong một khoảng thời gian dài khiến thể chất của cô càng ngày càng kém. Vốn dĩ sau kỳ nghỉ, thói quen xấu này đã tốt lên một chút, nhưng trước khi cô ấy đột tử một tuần, qua tài khoản xã hội của bạn học, cô ấy phát hiện các bạn học khi nghỉ hè có tổ chức tụ tập, cả lớp đều đi, chỉ không rủ một mình cô.
Ngày 31 tháng 8, buổi chiều trước ngày khai giảng.Ban đầu là vì không ai muốn làm bạn cùng bàn với Lâu Tiêu. Về sau, thật ra có không ít bạn học muốn ngồi chung với Lâu Tiêu, nhưng Lâu Tiêu không muốn có bạn cùng bàn để khỏi phải chia đồ ăn vặt nên chạy đến văn phòng tìm thầy cô, cống hiến bàn ghế trống bên cạnh mình làm chỗ để sách báo.
Lâu Tiêu ngồi xe Lâu Quốc Đống đến trường Trung học Tụ Anh, ngôi trường cô đang theo học.
Trường học cách nhà không quá xa, chỉ mất mười phút đi đường, nhưng Lâu Quốc Đống cứ nằng nặc đòi lái xe đưa cô đi.Nhưng nguyên nhân sâu xa thật ra là vì cô không thể ngủ được.
Lâu Tiêu thay đồng phục, búi tóc, đeo trên lưng chiếc balo đựng đầy bài tập hè lên xe.Trong truyện, nguyên chủ chết vì trầm cảm, tự sát, nói là do bị cả mạng chế giễu nên vậy, nhưng sau khi có được ký ức của nguyên chủ, Lâu Tiêu lại cảm thấy rất có thể trước đây nguyên chủ cũng đã có khuynh hướng mắc bệnh trầm cảm.【Lâu Tiêu, 11-8】Lâu Quốc Đống cứ tưởng cô quên mang theo cái gì, vội vàng hạ cửa xe xuống, hỏi: “Sao đấy?”
Trường học không cho phụ huynh lái xe vào, nhiều học sinh được yêu cầu xuống xe tại cổng trường, học sinh nội trú còn phải mất thời gian lấy hành lý ra từ cốp xe, đi tới đi lui, con đường trước cổng trường cũng tắc nghẽn.B-level có 4 lớp, thế mà cũng đụng phải, ghê thật.
Lâu Tiêu ngồi trên chiếc xe cứ nhích được chút lại dừng mà choáng váng đầu óc, nói: “Con xuống đây là được rồi, chỉ vài bước thôi ạ.”Trèo tưởng tòa nhà Nghệ thuật là trèo được ra ngoài trường, giữa tường vây quanh trường học và tường của tòa nhà Nghệ thuật có một lối đi nhỏ, trên lối đi nhỏ có một hàng cây.
“Cũng được.” Lâu Quốc Đống mở khóa xe, dặn dò Lâu Tiêu: “Sang đường nhớ để ý xe cộ.”
“Con biết rồi.” Lâu Tiêu xuống xe đóng cửa, cúi người vẫy tay với Lâu Quốc Đống qua cửa xe.
Lâu Quốc Đống cũng vẫy tay với cô, nhìn cô đi về hướng cổng trường mà không kìm nổi nỗi lo lắng trong lòng.Học sinh không cần tham gia hoạt động câu lạc bộ, lại không được ra khỏi trường học tụ tập rải rác trong sân trường, có người chơi bóng rổ, có người tản bộ trên đường đá, có người đến thư viện đọc sách.
Bỗng, Lâu Tiêu dừng chân, quay người chạy về.Bỗng, Lâu Tiêu dừng chân, quay người chạy về.Lâu Tiêu thay đồng phục, búi tóc, đeo trên lưng chiếc balo đựng đầy bài tập hè lên xe.Tiếc là mối quan hệ này vô cùng ngắn ngủi, chỉ duy trì được hơn mười phút. Cô nàng vừa đi toilet về đã không nói tiếng nào, xách balo đi, chọn một vị trí khác để ngồi.
Lâu Quốc Đống cứ tưởng cô quên mang theo cái gì, vội vàng hạ cửa xe xuống, hỏi: “Sao đấy?”
Lâu Tiêu: “Ba, con thấy bên kia đường có bán hồ lô ngào đường, con không mang tiền, ba cho con ít tiền lẻ nhé?”Chỗ này bình thường có rất ít người tới, Lâu Tiêu chọn một cái cây, trèo lên, chỉnh thư tế thoải, dựa vào cây nhắm mắt nghỉ ngơi.Sau đó Lâu Tiêu đến thư viện của trường học, lúc nằm bò trên bàn ngủ bị giáo viên thư viện đánh thức, thầy cấm cô đến thư viện, tránh ảnh hưởng đến các bạn học khác.
Lâu Quốc Đống: “……”Bảng thông tin dán đầy bảng xếp lớp 11 của trường.
Lâu Tiêu đeo balo, cầm một que hồ lô ngào đường, đi trên con đường trong vườn trường.
Hôm nay là tựu trường, trên đường đến vườn đi lại toàn là học sinh. Hai bên vườn là sân bóng rổ, có học sinh tổ chức thi đấu, dưới tán cây cũng có không ít bạn học đứng xem, thỉnh thoảng lại òa lên vì một cú ném rổ xuất sắc.Về chuyện ở trường của Lâu Tiêu, Chử Tú Trân và Lâu Quốc Đống cái biết cái không, chủ yếu là do nguyên chủ không muốn tâm sự cùng hai người. Mà không phải là hai người không nghĩ đến chuyện chuyển trường cho nguyên chủ, nhưng trường nguyên chủ đang học là một trường trung học tư thực, học phí cao, trong trường có giáo viên bằng cấp cao, cơ hội học lên cao rất lớn, cơ sở vật chất cũng hơn hẳn những ngôi trường khác. Hơn nữa, trường rất gần nhà, có thể học ngoại trú, bọn họ không tìm được ngôi trường nào tốt hơn thế này.“Con biết rồi.” Lâu Tiêu xuống xe đóng cửa, cúi người vẫy tay với Lâu Quốc Đống qua cửa xe.
Lâu Tiêu không quan tâm đến những náo nhiệt bên tai, tập trung ăn hồ lô ngào đường.
Vỏ đường bọc bên ngoài dính dính, giòn xốp rất ngon, cắn răng rắc một tiếng là ăn được quả sơn trà bên trong, thịt quả sơn trà mềm mềm, chua chua, kết hợp với cái giòn tan, có chút ngọt ngấy của lớp đường bọc bên ngoài, đúng là tuyệt phối.Lâu Tiêu xem qua tên của các bạn cùng lớp, nhận ra đa số là bạn cùng lớp cũ của nguyên chủ.
Lâu Tiêu ăn hết que hồ lô, vứt xiên que và hạt sơn tra vào thùng rác dưới chân cầu thang, đi WC rửa tay rồi mới thong thả ra trước bảng thông tin ở tầng một.
Bảng thông tin dán đầy bảng xếp lớp 11 của trường.Ngày 31 tháng 8, buổi chiều trước ngày khai giảng.
Lâu Tiêu tốn một chút thời gian mới tìm được tên mình…Lâu Tiêu: “Ba, con thấy bên kia đường có bán hồ lô ngào đường, con không mang tiền, ba cho con ít tiền lẻ nhé?”
【Lâu Tiêu, 11-8】“Cũng được.” Lâu Quốc Đống mở khóa xe, dặn dò Lâu Tiêu: “Sang đường nhớ để ý xe cộ.”Lâu Tiêu phải mất mấy ngày mới tìm được chỗ này, ban đầu cô còn định ngủ ở phòng học, nhưng có bạn dùng máy chiếu của lớp để xem hoạt hình, mở tiếng rất lớn, Lâu Tiêu đành phải ra khỏi phòng, tìm chỗ khác.
Lâu Tiêu xem qua tên của các bạn cùng lớp, nhận ra đa số là bạn cùng lớp cũ của nguyên chủ.
B-level có 4 lớp, thế mà cũng đụng phải, ghê thật.
Lâu Tiêu xoay người lên tầng, trong lòng chỉ có bất ngờ và cảm thán, không có lo lắng, đơn giản là vì cô không thèm quan tâm mình có bị cô lập hay không, hơn thế, cô không định cứu vớt tình cảnh này, khiến những bạn học không thích nguyên chủ thích mình.
Đến lớp mới nên ngồi đâu cũng được, thoắt cái Lâu Tiêu đã có được một cô bạn mới, khuôn mặt nhỏ tròn trịa ngồi cùng bàn. Cô bạn không biết là gần nửa lớp không thích Lâu Tiêu, ngơ ngác tự giới thiệu với Lâu Tiêu, thấy thái độ của Lâu Tiêu thân thiện, tự nhiên nên coi cô là bạn.
Tiếc là mối quan hệ này vô cùng ngắn ngủi, chỉ duy trì được hơn mười phút. Cô nàng vừa đi toilet về đã không nói tiếng nào, xách balo đi, chọn một vị trí khác để ngồi.Lâu Tiêu ngồi xe Lâu Quốc Đống đến trường Trung học Tụ Anh, ngôi trường cô đang theo học.Lâu Quốc Đống ngày nào cũng đổi cách làm món ngon cho cô, biết dạo này cô thích hoa cỏ, còn đặc biệt dẫn cô đi chợ hoa và chim muông, dựa theo sở thích của cô mà mua một chậu hoa lan bày ở phòng khách, một chậu xương rồng đặt trên bàn học trong phòng.
Sau đó, các bạn nữ khác kéo cô bạn ấy đi nói chuyện, cả nhóm nói nói cười cười, mau chóng họp thành một hội.
Cả học kỳ sau đó, chỗ ngồi bên cạnh Lâu Tiêu trống không.
Ban đầu là vì không ai muốn làm bạn cùng bàn với Lâu Tiêu. Về sau, thật ra có không ít bạn học muốn ngồi chung với Lâu Tiêu, nhưng Lâu Tiêu không muốn có bạn cùng bàn để khỏi phải chia đồ ăn vặt nên chạy đến văn phòng tìm thầy cô, cống hiến bàn ghế trống bên cạnh mình làm chỗ để sách báo.
Đương nhiên những chuyện này là về sau, trở lại thời điểm một tháng sau khi tựu trường, buổi trưa sau kỳ kiểm tra hàng tháng, giờ sinh hoạt lớp.
Học sinh không cần tham gia hoạt động câu lạc bộ, lại không được ra khỏi trường học tụ tập rải rác trong sân trường, có người chơi bóng rổ, có người tản bộ trên đường đá, có người đến thư viện đọc sách.Ngay cả Chử Tú Trân cũng dịu tính tình lại, vài ngày không nổi cáu.
Lâu Tiêu đã quen một mình đi vòng ra phía sau tòa nhà Nghệ thuật, định đi ngủ.
Lâu Tiêu phải mất mấy ngày mới tìm được chỗ này, ban đầu cô còn định ngủ ở phòng học, nhưng có bạn dùng máy chiếu của lớp để xem hoạt hình, mở tiếng rất lớn, Lâu Tiêu đành phải ra khỏi phòng, tìm chỗ khác.
Sau đó Lâu Tiêu đến thư viện của trường học, lúc nằm bò trên bàn ngủ bị giáo viên thư viện đánh thức, thầy cấm cô đến thư viện, tránh ảnh hưởng đến các bạn học khác.
Sau – sau đó, cô lại tìm một kệ sách nằm trong điểm mù thị giác, cố gắng không để thầy phát hiện, nhưng điều hòa ở thư viện quá lạnh, cô suýt chút nữa bị cảm, hết cách, đành đổi chỗ tiếp.
Cuối cùng, Lâu Tiêu tìm được tòa nhà Nghệ thuật.Sở dĩ, nguyên chủ thức đêm liên tục dẫn đến đột tử, nguyên nhân bên ngoài là vì trong thời gian nghỉ hè cô ấy say mê trò chơi điện tử và các video ngắn, thức trắng cả ngày lẫn đêm, đưa mình đến con đường chết.
Trèo tưởng tòa nhà Nghệ thuật là trèo được ra ngoài trường, giữa tường vây quanh trường học và tường của tòa nhà Nghệ thuật có một lối đi nhỏ, trên lối đi nhỏ có một hàng cây.
Chỗ này bình thường có rất ít người tới, Lâu Tiêu chọn một cái cây, trèo lên, chỉnh thư tế thoải, dựa vào cây nhắm mắt nghỉ ngơi.Lâu
Danh sách chương