Lâu Tiêu tắm rửa xong định về phòng mở hộp quà nhỏ mà Cố Tư Tư tặng mình.
Cô đi ngang qua phòng Mộ Đông Dương, thấy cửa phòng vẫn mở, Mộ Đông Dương đang nằm trên giường, tư thế vô cùng đoan trang, nghiêm chỉnh, nghiêm chỉnh đến độ cứ như đang nằm trong quan tài.
Lâu Tiêu nhẹ nhàng lại gần gõ cửa: “Chị? Chị sao thế?”
Mộ Đông Dương ngồi dậy từ trên giường: “Không, không sao, chỉ là…”
Cô bỗng không biết phải nói thế nào, chỉ đành thở dài.
Lâu Tiêu đi vào phòng, ngồi xuống mép giường Mộ Đông Dương, hỏi: “Chị đang buồn vì mất hết dữ liệu, không biết phải quay lại thế nào ạ?”
Mộ Đông Dương lắc đầu: “Chuyện đó không phải vấn đề lớn, chị định làm một vlog đi mua đồ Tết, liên hệ sắp xếp thời gian ổn thỏa với chị stylist rồi, chuẩn bị lúc ấy sẽ mặc Hán phục để quay, chắc là một video tổng hợp.”
Lâu Tiêu: “… ‘Tổng hợp’ cũng ổn.”
Mộ Đông Dương cười hỏi Lâu Tiêu: “Quay cùng chị không? Vừa hay bộ Hán phục chị mua là đồ đôi, nếu em thích chị sẽ mua thêm một bộ, nhưng mà cái này coi là lì xì Tết luôn đấy nhé.”
Lâu Tiêu nghĩ nghĩ, thấy đồ đôi Hán phục có vẻ lời hơn một chút nên gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Sau đó lại chuyển chủ đề về: “Nếu không phải vì chuyện dữ liệu thì sao trông chị buồn thế?”
Mộ Đông Dương đánh trống lảng không thành, nụ cười dần nhạt đi, không nhịn nổi thở dài một tiếng: “Hôm nay… Hôm nay chị gặp Luyện Tịch, không biết em còn nhớ anh ấy không, anh ấy là…”
Lâu Tiêu: “Bạn trai cũ của chị.”
Mộ Đông Dương không ngờ Lâu Tiêu vẫn nhớ rõ, gật đầu bảo: “Ừm, bạn trai cũ.”
Lâu Tiêu nhíu mày: “Anh ấy níu kéo ạ?”
Mộ Đông Dương sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu: “Không phải, chỉ là tình cờ gặp thôi.”
Lâu Tiêu hỏi tiếp: “Rồi sao nữa ạ?”
“Rồi…” Mộ Đông Dương hơi do dự nhưng vẫn quyết định nói với Lâu Tiêu: “Anh ấy thay đổi rất nhiều.”
Lâu Tiêu: “Ví dụ ạ?”
Mộ Đông Dương: “Trở nên nhát gan.”
Lâu Tiêu: “… Hử?”
Mộ Đông Dương nhìn Lâu Tiêu, rất nghiêm túc lặp lại một lần nữa, cứ như đó là một chuyện vô cùng quan trọng: “Anh ấy trở nên nhát gan.”
Một khi đã bắt đầu là Mộ Đông Dương có thể thao thao bất tuyệt: “Anh ấy bây giờ đến nhìn thẳng chị cũng không dám.
Ban đầu, chị còn tưởng anh ấy ngó lơ chị, vậy thì đúng ý chị, nhưng lần nào ánh mắt chị lướt qua, cũng thấy anh ấy đang nhìn trộm chị, chạm vào ánh mắt chị là quay đầu lại ngay, cứ như đang sợ cái gì.
Chị chưa từng nhìn thấy anh ấy như vậy.”
Mộ Đông Dương đã quen Luyện Tịch nhẹ nhàng đến gần như lạnh nhạt, luôn coi anh như người đứng trên đỉnh núi tuyết, cảm thấy anh cao không thể với tới.
Sau khi chia tay, cô không còn quan tâm Luyện Tịch, vì thế, lúc xuất hiện để níu kéo, anh trong mắt cô vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt ấy.
Thậm chí, khi anh chịu hạ thấp mình để cầu xin cô quay lại, cô vẫn có thể giữ được tâm hồn bình lặng như nước, vì dù là “cầu xin” thì cũng cần đến can đảm, hèn mọn thực sự, có lẽ đến cả cầu xin cũng không dám.
Nhưng cô không ngờ, qua bao lâu không gặp, Luyện Tịch lại cho cô thấy một khía cạnh rụt rè đến vậy.
Còn lạ lẫm hơn nhiều lúc anh hạ thấp mình để cầu xin.
Mộ Đông Dương nói: “Chị có hơi để ý một chút, nhưng mà…”
Mộ Đông Dương thở dài lần thứ ba: “Nhưng mà bọn chị chia tay rồi, lại đi để ý đến anh ấy, dễ dãi quá.”
Lâu Tiêu không hiểu lắm: “Chị chỉ tò mò thôi cơ mà?”
Mộ Đông Dương: “Tò mò cũng không được, chị không được phép lãng phí bất kỳ tinh thần, sức lực nào trên người anh ấy!”
“Yêu cầu của chị với bản thân cao thật ấy.” Lâu Tiêu nói: “Với lại, chị càng bối rối, nghĩa là càng thể hiện chị quan tâm đến anh ấy còn gì?”
Mộ Đông Dương cứng họng.
Lâu Tiêu xoa xoa đầu cô ấy: “Thoải mái đi chị, tò mò thì nhìn một cái, nhìn ngấy thì tầm mắt sẽ tự nhiên thu lại thôi, lúc đó mới là anh ấy chẳng quan trọng gì.”
Mộ Đông Dương đưa ra một giả thiết không mấy tốt đẹp: “Nhỡ không thu lại được thì sao?”
Lâu Tiêu: “Vậy nhìn thêm một lúc nữa, khi nào chán thì thôi.”
Mộ Đông Dương thế mà lại cảm thấy Lâu Tiêu nói có lý.
Lâu Tiêu về phòng, nhận được câu cảm ơn của hệ thống: 【Đa tạ ơn cứu mạng của ký chủ đại nhân.】
Độ hoàn thành 60%, mở đầu và kết cục chiếm đến 40%, là cốt truyện mà hiện giờ hệ thống cần phải đảm bảo sẽ hoàn thành.
Những lời Lâu Tiêu vừa nói, ít nhiều gì cũng có thể khiến Mộ Đông Dương cho Luyện Tịch một cơ hội sửa đổi.
Nhưng thật ra Lâu Tiêu cũng không có lựa chọn khác, con người ai cũng có tâm lý phản nghịch, nếu cứ khuyên Mộ Đông Dương nhất định không được để ý đến Luyện Tịch, Mộ Đông Dương sẽ càng để ý, do đó, cũng chưa chắc Mộ Đông Dương sẽ cho Luyện Tịch thêm một cơ hội sửa đổi.
Sở dĩ Lâu Tiêu khuyên như vậy, chỉ là hy vọng Mộ Đông Dương có thể nhanh chóng thả lỏng, đừng làm khó bản thân mình, để tâm đến những chuyện vụn vặt.
Còn những chuyện về sau, có quá nhiều biến số, đến cả hệ thống cũng không thể nào chắc chắn, cô dĩ nhiên cũng không chắc mình có thể khống chế hoàn toàn.
Nhưng cô không ngại hệ thống hiểu lầm, đội ơn cô.
Cô còn giả mù sa mưa nói: “Ai bảo tao đồng ý với mi cơ chứ.”
Hệ thống cảm động vô cùng.
Lâu Tiêu đi đến trước bàn, trên bàn có máy tính, bài tập nghỉ đông và hộp nhỏ mà Cố Tư Tư tặng cô.
Lâu Tiêu nói: “Mi cũng đáng thương thật, đi thi được 60% là đạt mức tiêu chuẩn, với mi lại là ranh giới sống chết, lại còn phải chịu phạt, đúng là vô nhân đạo.”
Hệ thống thì thầm nhắc nhở Lâu Tiêu: 【Hệ thống không phải người ạ.】
Lâu Tiêu: “Nhưng mi có trung tâm nhân cách hóa còn gì?”
Hệ thống: 【Trung tâm nhân cách hóa chỉ có thể làm hệ thống sinh ra tình cảm của con người, chứ không thể khiến hệ thống trở thành con người.】
“Vậy còn chưa đủ à?” Lâu Tiêu duỗi tay lấy cái hộp trên bàn: “Chỉ cần mi có tình cảm của con người, thì cục quản lý không được coi mi như một cỗ máy.”
Hệ thống mơ hồ nhận ra chỗ không đúng: 【Ký chủ đại nhân nói hình như…】
Xoẹt một tiếng, cái hộp nhỏ trong tay đụng phải, làm đổ ly sữa.
Lâu Tiêu cuống cuồng dọn dẹp lại, lau khô tai nghe vừa bị sữa làm ướt, cô mới có thể mở được cái hộp nhỏ ra.
Trong hộp là con thú bông Cố Tư Tư bản chibi, nếu Lâu Tiêu nhớ không nhầm thì con thú bông này là lấy từ trên bánh sinh nhật của Cố Tư Tư xuống.
“Sao cô ấy lại tặng tao cái này?”
Hệ thống không nói chuyện vừa rồi nữa, nó thử tính toán, sau đó đoán: 【Chắc là hy vọng ký chủ sẽ không quên cô ấy ạ?】
Lâu Tiêu bỏ thú bông vào ngăn kéo: “Chắc thế.”
Cô quay người lên giường, chui vào chăn: “Ngủ thôi.”
Hệ thống cũng nghe lời im lặng, nhưng nó không quên lời Lâu Tiêu nói, cái suy nghĩ “60% phải là mức đạt tiêu chuẩn, chứ không phải ranh giới của sự sống và cái chết” như một hạt giống nho nhỏ, lọt vào trung tâm nhân cách hóa ấm nóng của nó.
Hôm sau Lâu Tiêu ngủ dậy muộn, ăn cơm trưa luôn.
Cơm nước xong, cô về phòng làm phần bài tập nghỉ đông của hôm nay, gặp phải không biết làm thì sẽ để cách ra, làm xong hết những câu còn lại, cô rút điện thoại ra nhắn tin cho Luyện Vọng Thư, bảo: 【Dậy chưa?】
Luyện Vọng Thư: 【Vừa dậy】
Sau khi nghỉ đông, Luyện Vọng Thư còn thức khuya hơn cả trước đây, giờ thức giấc cũng càng ngày càng muộn.
Lâu Tiêu: 【Tớ có bài không biết làm.】
Bên kia, Luyện Vọng Thư hơi cứng người một lát rồi mới nhắn: 【Gửi đi】
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng chứa đầy bất lực và chua xót.
Để việc giảng bài bớt khó khăn, hai người vẫn gọi video như trước, nhưng sau khi kết nối video, Lâu Tiêu mới phát hiện tai nghe hôm qua dính sữa đã hỏng, không dùng được nữa.
Lâu Tiêu đành phải để loa ngoài, âm lượng nhỏ thì không nghe rõ, còn âm lượng lớn… Lâu Quốc Đống sẽ gõ cửa phòng.
“Con đang nói chuyện với bạn à?”
Lâu Tiêu: “Đang làm bài ạ.”
“Làm bài với con trai làm gì, con trai học không giỏi.” Lâu Quốc Đống lo Lâu Tiêu yêu sớm nên vơ đũa cả nắm như thế.
Lâu Tiêu: “Thế ạ?”
“Chứ sao nữa.” Bản thân Lâu Quốc Đống là nam giới, nhưng đề phòng con gái rượu nhà mình thân thiết với thằng nhóc nào đó, nên ông không hề e dè dán nhãn “học dốt” lên mặt toàn thể nam giới, còn bảo: “Lúc ba đi học, người học giỏi toàn là con gái thôi.
Với lại lúc đi họp phụ huynh, top 3 lớp con có hai bạn là con gái còn gì.
Chung quy lại là con trai học không giỏi bằng con gái, đừng nhờ bạn nam dạy con học, nhìn là thấy không đáng tin rồi.”
Lâu Tiêu nhịn cười: “Vâng, con không nhờ bạn nam nữa, con nhờ bạn nữ, nhà bạn ấy ở gần trường, con đến thẳng nhà bạn ấy luôn, còn tiện hơn là dạy qua điện thoại.”
Lâu Tiêu: “Ừ, xuống nhà sang siêu thị mang một thùng sữa đi, gặp ba mẹ bạn nhớ phải chào hỏi đấy.”
Lâu Tiêu: “Vâng ~”
Lâu Tiêu nhắn tin cho Luyện Vọng Thư, lấy túi đựng vở bài tập, giấy bút, xuống tầng sang siêu thị nhà mình xách một thùng sữa chua vị dâu đi, đến chỗ Luyện Vọng Thư.
Lúc gõ cửa, Lâu Tiêu nghe thấy bên trong có tiếng chổi rơi xuống đất, tiếp đến là tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa mở ra.
Sau cửa, Luyện Vọng Thư mặc áo phông cổ tròn và quần dài, đi dép lê, ăn mặc rất giản dị.
Phòng khách có mở máy sưởi, Lâu Tiêu đưa sữa chua và túi nhỏ đựng bài tập cho Luyện Vọng Thư, cởi áo lông vứt lên sô pha.
Lâu Tiêu đã đến đây một lần, nhưng chỉ đứng ở huyền quan một lát rồi về, lần này đến cô mới nhận ra, Luyện Vọng Thư sống trong căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách.
“Tớ đi tham quan được không?” Lâu Tiêu hỏi.
Luyện Vọng Thư: “Một phòng ngủ, một phòng đàn, chẳng có gì hay.”
Lâu Tiêu hơi thất vọng “Ồ” một tiếng.
Luyện Vọng Thư lập tức nói lại: “Phòng ngủ hơi bừa, đừng xem, phòng đàn xem được, nhưng giờ này đừng đàn, bị hàng xóm phàn nàn.”
Y như rằng, Lâu Tiêu vui hẳn lên: “Ừ!”
Cô mở cửa phòng đàn ra, thấy bên trong là một chiếc đại dương cầm, cô ngồi vào ghế trước đàn cảm nhận bầu không khí một chút, thấy trên đàn có một dòng chữ, bèn móc điện thoại ra tra thử một chút.
jpg
Tra xong, Lâu Tiêu lẳng lặng đứng dậy, ra ngoài.
Cái thứ này đắt lắm, cô quyết định tránh xa nó ra một chút, nhỡ làm hỏng thì có bán cô đi cũng không đền nổi.
Lúc Lâu Tiêu ra khỏi phòng đàn, Luyện Vọng Thư cũng từ phòng bếp đi ra, bưng trong tay hai cốc nước và một hộp sữa chua Lâu Tiêu mang đến, để lên bàn.
Trong phòng khách ngoài bàn trà còn có hai cái bàn nữa, một cái để máy tính, một cái để giấy bút và điện thoại của Luyện Vọng Thư, có vẻ cậu vừa ngồi ở bàn này dạy Lâu Tiêu học.
Luyện Vọng Thư đặt một một cốc nước và sữa chua lên vị trí lát nữa Lâu Tiêu sẽ ngồi, sau đó cầm điện thoại hỏi: “Ăn gì không?”
Lâu Tiêu lắc đầu: “Vừa ăn trưa, không đói.
Cậu thì sao? Ăn cơm chưa?”
“Vừa đặt cơm trước lúc cậu đến, cơm niêu mà cậu giới thiệu đấy, nhưng chưa giao đến.” Luyện Vọng Thư đặt điện thoại xuống rồi bảo: “Ra làm bài.”
Lâu Tiêu lại gần bàn, Luyện Vọng Thư đẩy chiếc ghế ngồi khi dùng máy tính sang cho cô, còn mình kéo một chiếc ghế ở bàn trà sang, bắt đầu giảng bài cho Lâu Tiêu.
Một người dạy một người học, tuy Luyện Vọng Thư vẫn thỉnh thoảng tức lên phải bình tĩnh lại nhưng hiệu suất dĩ nhiên sẽ cao hơn giảng bài qua video nhiều.
Làm xong hai bài, hai người đều thở phào ra như vừa kết thúc một trận chiến.
Luyện Vọng Thư uống nước, tầm mắt của Lâu Tiêu bất giác chạm vào đôi tay của cậu.
Năm ngón tay của cậu như thể được thợ thủ công tỉ mỉ mài giũa nên, hoàn mỹ, tinh tế, vì sắc da có chút lạnh, nhàn nhạt nên chỉ là động tác cầm ly nước cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Lâu Tiêu nhìn mà không nén nổi tưởng tượng ra hình ảnh đôi tay này chơi đàn, chơi game, sau đó lại nhớ tới Thịnh Dực.
Thịnh Dực thích chơi bóng rổ, thường xuyên rủ Luyện Vọng Thư đi cùng, nhưng hoạt động vận động như bóng rổ rất dễ làm tay bị thương, mà tay Luyện Vọng Thư còn phải dùng để thi đấu.
Dựa theo cốt truyện gốc, học kỳ sau cậu sẽ nhảy lớp thi Đại học, đương nhiên sẽ không thể bị Thịnh Dực rủ rê đi chơi bóng.
Bây giờ, cốt truyện đã chệch hướng, cậu phải ở lại trường đến tận tháng sáu năm sau, vẫn nên cẩn thận một chút.
Lâu Tiêu nhắc nhở Luyện Vọng Thư, Luyện Vọng Thư nghe vậy, không hiểu sao lại cười nhẹ một tiếng.
Lâu Tiêu xụ mặt: “Cậu đừng bỏ ngoài tai đấy.”
“Lời cậu nói sao tôi dám bỏ ngoài tai được.” Nói xong mới nhận ra câu này quá mập mờ, ám muội, vội bổ sung thêm một câu: “Không chơi nữa từ lâu rồi, vừa nãy cười là vì nhớ đến một chuyện.”
Lâu Tiêu coi như không nghe thấy câu trước đó, hỏi: “Chuyện gì?”
Luyện Vọng Thư: “Ngốc lắm, không nói được không?”
Luyện Vọng Thư càng như vậy, Lâu Tiêu càng muốn biết: “Nói ngay nói ngay!”
Luyện Vọng Thư hết cách: “Trước đây, tôi có một thời gian cảm thấy mình không nên tùy hứng đi làm tuyển thủ Esport gì đó, nhưng lại rất muốn đi, nên cố ý đi chơi bóng rổ cùng Thịnh Dực, nghĩ nếu có thể làm tay bị thương thì tốt, không phải đắn đo nữa.”
Kết quả là lần nào tay cũng yên ổn, chỉ có cậu là càng thêm khó chịu.
Thường ngày cậu dường như chẳng bao giờ hút thuốc lá, chỉ có lúc nào tâm trạng không tốt mới hút một điếu.
Chính hôm đó, cậu chơi bóng xong thấy khó chịu muốn chết, thèm hút thuốc, mới đi ra sau chỗ để xe đạp, tình cờ nghe thấy Lâu Tiêu tỏ tình với anh trai cậu.
Nghĩ vậy, nét tươi cười trên mặt Luyện Vọng Thư hơi chùng xuống, cậu đứng dạy rót nước, tránh để Lâu Tiêu phát hiện ra điều gì từ biểu cảm của mình rồi lại hỏi thêm.
Lâu Tiêu: “Cậu đợi tớ cười xong rồi hẵng đi chứ.”
Bước chân Luyện Vọng Thư không dừng lại, tay không cầm cốc nước xoa xoa đầu Lâu Tiêu, làm rối hết cả tóc cô, Lâu Tiêu tức giận mắng cậu mấy câu.
Luyện Vọng Thư vừa đi, chuông cửa vang lên.
Lâu Tiêu cứ nghĩ là cơm giao đến nên đi mở cửa.
Nhưng bên ngoài không phải người giao đồ ăn, mà là một người phụ nữ xinh đẹp với sóng tóc dài, uốn lọn to, trang điểm tỉ mỉ, đôi môi đỏ lộng lẫy.
Người phụ nữ nhìn thấy Lâu Tiêu, phản ứng đầu tiên là nhướng mày, dẫm lên đôi giày cao gót lùi về sau nửa bước, nhìn số nhà, chắc chắn là mình không đi nhầm rồi mới nhìn Lâu Tiêu.
Sau khi xác định cẩn thận, cô hỏi: “Em là… Lâu Tiêu?”.
Cô đi ngang qua phòng Mộ Đông Dương, thấy cửa phòng vẫn mở, Mộ Đông Dương đang nằm trên giường, tư thế vô cùng đoan trang, nghiêm chỉnh, nghiêm chỉnh đến độ cứ như đang nằm trong quan tài.
Lâu Tiêu nhẹ nhàng lại gần gõ cửa: “Chị? Chị sao thế?”
Mộ Đông Dương ngồi dậy từ trên giường: “Không, không sao, chỉ là…”
Cô bỗng không biết phải nói thế nào, chỉ đành thở dài.
Lâu Tiêu đi vào phòng, ngồi xuống mép giường Mộ Đông Dương, hỏi: “Chị đang buồn vì mất hết dữ liệu, không biết phải quay lại thế nào ạ?”
Mộ Đông Dương lắc đầu: “Chuyện đó không phải vấn đề lớn, chị định làm một vlog đi mua đồ Tết, liên hệ sắp xếp thời gian ổn thỏa với chị stylist rồi, chuẩn bị lúc ấy sẽ mặc Hán phục để quay, chắc là một video tổng hợp.”
Lâu Tiêu: “… ‘Tổng hợp’ cũng ổn.”
Mộ Đông Dương cười hỏi Lâu Tiêu: “Quay cùng chị không? Vừa hay bộ Hán phục chị mua là đồ đôi, nếu em thích chị sẽ mua thêm một bộ, nhưng mà cái này coi là lì xì Tết luôn đấy nhé.”
Lâu Tiêu nghĩ nghĩ, thấy đồ đôi Hán phục có vẻ lời hơn một chút nên gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Sau đó lại chuyển chủ đề về: “Nếu không phải vì chuyện dữ liệu thì sao trông chị buồn thế?”
Mộ Đông Dương đánh trống lảng không thành, nụ cười dần nhạt đi, không nhịn nổi thở dài một tiếng: “Hôm nay… Hôm nay chị gặp Luyện Tịch, không biết em còn nhớ anh ấy không, anh ấy là…”
Lâu Tiêu: “Bạn trai cũ của chị.”
Mộ Đông Dương không ngờ Lâu Tiêu vẫn nhớ rõ, gật đầu bảo: “Ừm, bạn trai cũ.”
Lâu Tiêu nhíu mày: “Anh ấy níu kéo ạ?”
Mộ Đông Dương sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu: “Không phải, chỉ là tình cờ gặp thôi.”
Lâu Tiêu hỏi tiếp: “Rồi sao nữa ạ?”
“Rồi…” Mộ Đông Dương hơi do dự nhưng vẫn quyết định nói với Lâu Tiêu: “Anh ấy thay đổi rất nhiều.”
Lâu Tiêu: “Ví dụ ạ?”
Mộ Đông Dương: “Trở nên nhát gan.”
Lâu Tiêu: “… Hử?”
Mộ Đông Dương nhìn Lâu Tiêu, rất nghiêm túc lặp lại một lần nữa, cứ như đó là một chuyện vô cùng quan trọng: “Anh ấy trở nên nhát gan.”
Một khi đã bắt đầu là Mộ Đông Dương có thể thao thao bất tuyệt: “Anh ấy bây giờ đến nhìn thẳng chị cũng không dám.
Ban đầu, chị còn tưởng anh ấy ngó lơ chị, vậy thì đúng ý chị, nhưng lần nào ánh mắt chị lướt qua, cũng thấy anh ấy đang nhìn trộm chị, chạm vào ánh mắt chị là quay đầu lại ngay, cứ như đang sợ cái gì.
Chị chưa từng nhìn thấy anh ấy như vậy.”
Mộ Đông Dương đã quen Luyện Tịch nhẹ nhàng đến gần như lạnh nhạt, luôn coi anh như người đứng trên đỉnh núi tuyết, cảm thấy anh cao không thể với tới.
Sau khi chia tay, cô không còn quan tâm Luyện Tịch, vì thế, lúc xuất hiện để níu kéo, anh trong mắt cô vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt ấy.
Thậm chí, khi anh chịu hạ thấp mình để cầu xin cô quay lại, cô vẫn có thể giữ được tâm hồn bình lặng như nước, vì dù là “cầu xin” thì cũng cần đến can đảm, hèn mọn thực sự, có lẽ đến cả cầu xin cũng không dám.
Nhưng cô không ngờ, qua bao lâu không gặp, Luyện Tịch lại cho cô thấy một khía cạnh rụt rè đến vậy.
Còn lạ lẫm hơn nhiều lúc anh hạ thấp mình để cầu xin.
Mộ Đông Dương nói: “Chị có hơi để ý một chút, nhưng mà…”
Mộ Đông Dương thở dài lần thứ ba: “Nhưng mà bọn chị chia tay rồi, lại đi để ý đến anh ấy, dễ dãi quá.”
Lâu Tiêu không hiểu lắm: “Chị chỉ tò mò thôi cơ mà?”
Mộ Đông Dương: “Tò mò cũng không được, chị không được phép lãng phí bất kỳ tinh thần, sức lực nào trên người anh ấy!”
“Yêu cầu của chị với bản thân cao thật ấy.” Lâu Tiêu nói: “Với lại, chị càng bối rối, nghĩa là càng thể hiện chị quan tâm đến anh ấy còn gì?”
Mộ Đông Dương cứng họng.
Lâu Tiêu xoa xoa đầu cô ấy: “Thoải mái đi chị, tò mò thì nhìn một cái, nhìn ngấy thì tầm mắt sẽ tự nhiên thu lại thôi, lúc đó mới là anh ấy chẳng quan trọng gì.”
Mộ Đông Dương đưa ra một giả thiết không mấy tốt đẹp: “Nhỡ không thu lại được thì sao?”
Lâu Tiêu: “Vậy nhìn thêm một lúc nữa, khi nào chán thì thôi.”
Mộ Đông Dương thế mà lại cảm thấy Lâu Tiêu nói có lý.
Lâu Tiêu về phòng, nhận được câu cảm ơn của hệ thống: 【Đa tạ ơn cứu mạng của ký chủ đại nhân.】
Độ hoàn thành 60%, mở đầu và kết cục chiếm đến 40%, là cốt truyện mà hiện giờ hệ thống cần phải đảm bảo sẽ hoàn thành.
Những lời Lâu Tiêu vừa nói, ít nhiều gì cũng có thể khiến Mộ Đông Dương cho Luyện Tịch một cơ hội sửa đổi.
Nhưng thật ra Lâu Tiêu cũng không có lựa chọn khác, con người ai cũng có tâm lý phản nghịch, nếu cứ khuyên Mộ Đông Dương nhất định không được để ý đến Luyện Tịch, Mộ Đông Dương sẽ càng để ý, do đó, cũng chưa chắc Mộ Đông Dương sẽ cho Luyện Tịch thêm một cơ hội sửa đổi.
Sở dĩ Lâu Tiêu khuyên như vậy, chỉ là hy vọng Mộ Đông Dương có thể nhanh chóng thả lỏng, đừng làm khó bản thân mình, để tâm đến những chuyện vụn vặt.
Còn những chuyện về sau, có quá nhiều biến số, đến cả hệ thống cũng không thể nào chắc chắn, cô dĩ nhiên cũng không chắc mình có thể khống chế hoàn toàn.
Nhưng cô không ngại hệ thống hiểu lầm, đội ơn cô.
Cô còn giả mù sa mưa nói: “Ai bảo tao đồng ý với mi cơ chứ.”
Hệ thống cảm động vô cùng.
Lâu Tiêu đi đến trước bàn, trên bàn có máy tính, bài tập nghỉ đông và hộp nhỏ mà Cố Tư Tư tặng cô.
Lâu Tiêu nói: “Mi cũng đáng thương thật, đi thi được 60% là đạt mức tiêu chuẩn, với mi lại là ranh giới sống chết, lại còn phải chịu phạt, đúng là vô nhân đạo.”
Hệ thống thì thầm nhắc nhở Lâu Tiêu: 【Hệ thống không phải người ạ.】
Lâu Tiêu: “Nhưng mi có trung tâm nhân cách hóa còn gì?”
Hệ thống: 【Trung tâm nhân cách hóa chỉ có thể làm hệ thống sinh ra tình cảm của con người, chứ không thể khiến hệ thống trở thành con người.】
“Vậy còn chưa đủ à?” Lâu Tiêu duỗi tay lấy cái hộp trên bàn: “Chỉ cần mi có tình cảm của con người, thì cục quản lý không được coi mi như một cỗ máy.”
Hệ thống mơ hồ nhận ra chỗ không đúng: 【Ký chủ đại nhân nói hình như…】
Xoẹt một tiếng, cái hộp nhỏ trong tay đụng phải, làm đổ ly sữa.
Lâu Tiêu cuống cuồng dọn dẹp lại, lau khô tai nghe vừa bị sữa làm ướt, cô mới có thể mở được cái hộp nhỏ ra.
Trong hộp là con thú bông Cố Tư Tư bản chibi, nếu Lâu Tiêu nhớ không nhầm thì con thú bông này là lấy từ trên bánh sinh nhật của Cố Tư Tư xuống.
“Sao cô ấy lại tặng tao cái này?”
Hệ thống không nói chuyện vừa rồi nữa, nó thử tính toán, sau đó đoán: 【Chắc là hy vọng ký chủ sẽ không quên cô ấy ạ?】
Lâu Tiêu bỏ thú bông vào ngăn kéo: “Chắc thế.”
Cô quay người lên giường, chui vào chăn: “Ngủ thôi.”
Hệ thống cũng nghe lời im lặng, nhưng nó không quên lời Lâu Tiêu nói, cái suy nghĩ “60% phải là mức đạt tiêu chuẩn, chứ không phải ranh giới của sự sống và cái chết” như một hạt giống nho nhỏ, lọt vào trung tâm nhân cách hóa ấm nóng của nó.
Hôm sau Lâu Tiêu ngủ dậy muộn, ăn cơm trưa luôn.
Cơm nước xong, cô về phòng làm phần bài tập nghỉ đông của hôm nay, gặp phải không biết làm thì sẽ để cách ra, làm xong hết những câu còn lại, cô rút điện thoại ra nhắn tin cho Luyện Vọng Thư, bảo: 【Dậy chưa?】
Luyện Vọng Thư: 【Vừa dậy】
Sau khi nghỉ đông, Luyện Vọng Thư còn thức khuya hơn cả trước đây, giờ thức giấc cũng càng ngày càng muộn.
Lâu Tiêu: 【Tớ có bài không biết làm.】
Bên kia, Luyện Vọng Thư hơi cứng người một lát rồi mới nhắn: 【Gửi đi】
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng chứa đầy bất lực và chua xót.
Để việc giảng bài bớt khó khăn, hai người vẫn gọi video như trước, nhưng sau khi kết nối video, Lâu Tiêu mới phát hiện tai nghe hôm qua dính sữa đã hỏng, không dùng được nữa.
Lâu Tiêu đành phải để loa ngoài, âm lượng nhỏ thì không nghe rõ, còn âm lượng lớn… Lâu Quốc Đống sẽ gõ cửa phòng.
“Con đang nói chuyện với bạn à?”
Lâu Tiêu: “Đang làm bài ạ.”
“Làm bài với con trai làm gì, con trai học không giỏi.” Lâu Quốc Đống lo Lâu Tiêu yêu sớm nên vơ đũa cả nắm như thế.
Lâu Tiêu: “Thế ạ?”
“Chứ sao nữa.” Bản thân Lâu Quốc Đống là nam giới, nhưng đề phòng con gái rượu nhà mình thân thiết với thằng nhóc nào đó, nên ông không hề e dè dán nhãn “học dốt” lên mặt toàn thể nam giới, còn bảo: “Lúc ba đi học, người học giỏi toàn là con gái thôi.
Với lại lúc đi họp phụ huynh, top 3 lớp con có hai bạn là con gái còn gì.
Chung quy lại là con trai học không giỏi bằng con gái, đừng nhờ bạn nam dạy con học, nhìn là thấy không đáng tin rồi.”
Lâu Tiêu nhịn cười: “Vâng, con không nhờ bạn nam nữa, con nhờ bạn nữ, nhà bạn ấy ở gần trường, con đến thẳng nhà bạn ấy luôn, còn tiện hơn là dạy qua điện thoại.”
Lâu Tiêu: “Ừ, xuống nhà sang siêu thị mang một thùng sữa đi, gặp ba mẹ bạn nhớ phải chào hỏi đấy.”
Lâu Tiêu: “Vâng ~”
Lâu Tiêu nhắn tin cho Luyện Vọng Thư, lấy túi đựng vở bài tập, giấy bút, xuống tầng sang siêu thị nhà mình xách một thùng sữa chua vị dâu đi, đến chỗ Luyện Vọng Thư.
Lúc gõ cửa, Lâu Tiêu nghe thấy bên trong có tiếng chổi rơi xuống đất, tiếp đến là tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa mở ra.
Sau cửa, Luyện Vọng Thư mặc áo phông cổ tròn và quần dài, đi dép lê, ăn mặc rất giản dị.
Phòng khách có mở máy sưởi, Lâu Tiêu đưa sữa chua và túi nhỏ đựng bài tập cho Luyện Vọng Thư, cởi áo lông vứt lên sô pha.
Lâu Tiêu đã đến đây một lần, nhưng chỉ đứng ở huyền quan một lát rồi về, lần này đến cô mới nhận ra, Luyện Vọng Thư sống trong căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách.
“Tớ đi tham quan được không?” Lâu Tiêu hỏi.
Luyện Vọng Thư: “Một phòng ngủ, một phòng đàn, chẳng có gì hay.”
Lâu Tiêu hơi thất vọng “Ồ” một tiếng.
Luyện Vọng Thư lập tức nói lại: “Phòng ngủ hơi bừa, đừng xem, phòng đàn xem được, nhưng giờ này đừng đàn, bị hàng xóm phàn nàn.”
Y như rằng, Lâu Tiêu vui hẳn lên: “Ừ!”
Cô mở cửa phòng đàn ra, thấy bên trong là một chiếc đại dương cầm, cô ngồi vào ghế trước đàn cảm nhận bầu không khí một chút, thấy trên đàn có một dòng chữ, bèn móc điện thoại ra tra thử một chút.
jpg
Tra xong, Lâu Tiêu lẳng lặng đứng dậy, ra ngoài.
Cái thứ này đắt lắm, cô quyết định tránh xa nó ra một chút, nhỡ làm hỏng thì có bán cô đi cũng không đền nổi.
Lúc Lâu Tiêu ra khỏi phòng đàn, Luyện Vọng Thư cũng từ phòng bếp đi ra, bưng trong tay hai cốc nước và một hộp sữa chua Lâu Tiêu mang đến, để lên bàn.
Trong phòng khách ngoài bàn trà còn có hai cái bàn nữa, một cái để máy tính, một cái để giấy bút và điện thoại của Luyện Vọng Thư, có vẻ cậu vừa ngồi ở bàn này dạy Lâu Tiêu học.
Luyện Vọng Thư đặt một một cốc nước và sữa chua lên vị trí lát nữa Lâu Tiêu sẽ ngồi, sau đó cầm điện thoại hỏi: “Ăn gì không?”
Lâu Tiêu lắc đầu: “Vừa ăn trưa, không đói.
Cậu thì sao? Ăn cơm chưa?”
“Vừa đặt cơm trước lúc cậu đến, cơm niêu mà cậu giới thiệu đấy, nhưng chưa giao đến.” Luyện Vọng Thư đặt điện thoại xuống rồi bảo: “Ra làm bài.”
Lâu Tiêu lại gần bàn, Luyện Vọng Thư đẩy chiếc ghế ngồi khi dùng máy tính sang cho cô, còn mình kéo một chiếc ghế ở bàn trà sang, bắt đầu giảng bài cho Lâu Tiêu.
Một người dạy một người học, tuy Luyện Vọng Thư vẫn thỉnh thoảng tức lên phải bình tĩnh lại nhưng hiệu suất dĩ nhiên sẽ cao hơn giảng bài qua video nhiều.
Làm xong hai bài, hai người đều thở phào ra như vừa kết thúc một trận chiến.
Luyện Vọng Thư uống nước, tầm mắt của Lâu Tiêu bất giác chạm vào đôi tay của cậu.
Năm ngón tay của cậu như thể được thợ thủ công tỉ mỉ mài giũa nên, hoàn mỹ, tinh tế, vì sắc da có chút lạnh, nhàn nhạt nên chỉ là động tác cầm ly nước cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Lâu Tiêu nhìn mà không nén nổi tưởng tượng ra hình ảnh đôi tay này chơi đàn, chơi game, sau đó lại nhớ tới Thịnh Dực.
Thịnh Dực thích chơi bóng rổ, thường xuyên rủ Luyện Vọng Thư đi cùng, nhưng hoạt động vận động như bóng rổ rất dễ làm tay bị thương, mà tay Luyện Vọng Thư còn phải dùng để thi đấu.
Dựa theo cốt truyện gốc, học kỳ sau cậu sẽ nhảy lớp thi Đại học, đương nhiên sẽ không thể bị Thịnh Dực rủ rê đi chơi bóng.
Bây giờ, cốt truyện đã chệch hướng, cậu phải ở lại trường đến tận tháng sáu năm sau, vẫn nên cẩn thận một chút.
Lâu Tiêu nhắc nhở Luyện Vọng Thư, Luyện Vọng Thư nghe vậy, không hiểu sao lại cười nhẹ một tiếng.
Lâu Tiêu xụ mặt: “Cậu đừng bỏ ngoài tai đấy.”
“Lời cậu nói sao tôi dám bỏ ngoài tai được.” Nói xong mới nhận ra câu này quá mập mờ, ám muội, vội bổ sung thêm một câu: “Không chơi nữa từ lâu rồi, vừa nãy cười là vì nhớ đến một chuyện.”
Lâu Tiêu coi như không nghe thấy câu trước đó, hỏi: “Chuyện gì?”
Luyện Vọng Thư: “Ngốc lắm, không nói được không?”
Luyện Vọng Thư càng như vậy, Lâu Tiêu càng muốn biết: “Nói ngay nói ngay!”
Luyện Vọng Thư hết cách: “Trước đây, tôi có một thời gian cảm thấy mình không nên tùy hứng đi làm tuyển thủ Esport gì đó, nhưng lại rất muốn đi, nên cố ý đi chơi bóng rổ cùng Thịnh Dực, nghĩ nếu có thể làm tay bị thương thì tốt, không phải đắn đo nữa.”
Kết quả là lần nào tay cũng yên ổn, chỉ có cậu là càng thêm khó chịu.
Thường ngày cậu dường như chẳng bao giờ hút thuốc lá, chỉ có lúc nào tâm trạng không tốt mới hút một điếu.
Chính hôm đó, cậu chơi bóng xong thấy khó chịu muốn chết, thèm hút thuốc, mới đi ra sau chỗ để xe đạp, tình cờ nghe thấy Lâu Tiêu tỏ tình với anh trai cậu.
Nghĩ vậy, nét tươi cười trên mặt Luyện Vọng Thư hơi chùng xuống, cậu đứng dạy rót nước, tránh để Lâu Tiêu phát hiện ra điều gì từ biểu cảm của mình rồi lại hỏi thêm.
Lâu Tiêu: “Cậu đợi tớ cười xong rồi hẵng đi chứ.”
Bước chân Luyện Vọng Thư không dừng lại, tay không cầm cốc nước xoa xoa đầu Lâu Tiêu, làm rối hết cả tóc cô, Lâu Tiêu tức giận mắng cậu mấy câu.
Luyện Vọng Thư vừa đi, chuông cửa vang lên.
Lâu Tiêu cứ nghĩ là cơm giao đến nên đi mở cửa.
Nhưng bên ngoài không phải người giao đồ ăn, mà là một người phụ nữ xinh đẹp với sóng tóc dài, uốn lọn to, trang điểm tỉ mỉ, đôi môi đỏ lộng lẫy.
Người phụ nữ nhìn thấy Lâu Tiêu, phản ứng đầu tiên là nhướng mày, dẫm lên đôi giày cao gót lùi về sau nửa bước, nhìn số nhà, chắc chắn là mình không đi nhầm rồi mới nhìn Lâu Tiêu.
Sau khi xác định cẩn thận, cô hỏi: “Em là… Lâu Tiêu?”.
Danh sách chương