*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâu Tiêu không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng vọt vào phòng học khi tiếng chuông đến giờ truy bài vang lên.

Về chỗ ngồi, Lâu Tiêu lấy bài tập mà ca học tối ngày hôm qua chưa nộp ra, đợi thầy Từ kiểm tra sĩ số đầy đủ xong, cô chạy đến văn phòng nộp bài tập.Hệ thống nhảy nhót:【Hết bị cấm khẩu rồi ạ!】Sau đó là giờ sinh hoạt đến 5 rưỡi, cổng trường không mở nhưng học sinh có thể tự do đi lại, ai tham gia câu lạc bộ thì vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ, nhưng số lượng học sinh xuống sân chơi bóng hoặc tản bộ dưới sân thể dục vẫn nhiều hơn, một số đến thư viện tự học, cũng có số ít nhân tài tận dụng máy tính của lớp để chơi game, xem phim, xem hoạt hình.

Dù sao, số giáo viên kỳ lạ như vị giáo viên chủ nhiệm cũ lớp 11-8 cũng rất ít, Lâu Tiêu tuy thành tích học tập tàm tạm, nhưng các thầy cô đều thấy được sự nỗ lực và nghiêm túc của cô, không khỏi thiên vị cô hơn một chút. Lúc đi học, thấy Lâu Tiêu ngủ gà ngủ gật, phản ứng đầu tiên của họ là gọi Lâu Tiêu đến văn phòng, hỏi cô có phải là dạo này bài tập nhiều quá, làm không xuể hay không.Những mâu thuẫn trong quá khứ vẫn là bức tường ngăn cách giữa Lâu Tiêu và các bạn cùng lớp. Bọn họ không thể nào vui vẻ hòa thuận giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn còn vẻ xấu hổ, gượng gạo. Nhưng Lâu Tiêu cảm thấy như bây giờ cũng tốt, cô không ép bản thân phải hòa nhập với bọn họ, cứ chẳng xa chằng gần thế này cũng tốt. Dù sao lên 12 còn phải chia lớp lại một lần, ai biết bọn họ có còn làm bạn cùng lớp được hay không.Mà ở phe của những người chơi bình thường, người có thao tác nổi bật nhất chính là dấu chấm.Phải một thời gian dài sau mới có thêm topic thứ hai liên quan đến dấu chấm, vẫn là dấu chấm xuất hiện trong phòng live stream của một tuyển thủ chuyên nghiệp. Chỉ với vài thao tác, dường như đưa vị trí sát thủ ra khỏi tầm vóc của nó. Trong cùng ngày hôm ấy, có thêm vài bài viết về kỹ thuật, tất cả đều thảo luận cách chơi của dấu chấm. Lâu Tiêu ấn vào xem, mới phát hiện, mọi cách chơi được đề cập đến ở đây, bây giờ đã trở thành phương pháp chơi được mặc định là thông thường ở vị trí sát thủ.

Lâu Tiêu không dám nói tối mình không ngủ được chơi game, chỉ đành nói là mình ngủ không ngon.Nhưng vì fan não tàn não quá tàn nên không chấp nhận, không buông tha, những người hóng hớt drama cũng thương thay dấu chấm tự nhiên bị móc mỉa gian lận.Lâu Tiêu dùng đũa gắp vật thể không xác định trên bàn lên, từ tốn đưa vào miệng, cắn một miếng.

Các thầy cô nghĩ ngay là áp lực học hành của Lâu Tiêu quá lớn, an ủi cô một phen, bảo cô học tập là một quá trình tích lũy, đừng quá sốt ruột, cứ từ tốn thôi.Trò chơi này chia thành hai phe, mỗi phe có năm vị trí: Lĩnh Chủ, pháp sư, cứu thương, kỵ sĩ và sát thủ.Phần hậu trường có vẻ là các cô ấy quên tắt camera nên mới quay được, “bãi chiến trường” trên bàn vẫn chưa dọn, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, Mộ Đông Dương đang giới thiệu bạn vlogger đến nhà mình quay video cho Lâu Tiêu vừa đi học về.

Lâu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng thầy, em biết rồi ạ.”Lâu Tiêu nhìn đôi mắt đong đầy ý cười của Cố Tư Tư, tự tin bảo: “Chỉ là không ngon lắm thôi, chứ không phải không ăn được, đổ đi rất lãng phí.”

Trở lại lớp, Lâu Tiêu thấy vẫn còn thời gian nên nằm bò lên bàn chợp mắt một lúc.【Nhìn mà đói】

Giữa trưa tan học, Lâu Tiêu về nhà cơm nước xong là đi ngủ, ngủ một giấc dậy mà đầu óc mụ mị cả đi. Hệ thống nói chuyện với cô mà mất tận nửa phút cô mới phản ứng lại: “Nói chuyện được rồi à?”Lâu Tiêu ăn xong tiện tay cầm luôn cái mâm đi rửa, Mộ Đông Dương quay lại thấy đến của mâm cũng không thấy đâu, còn hỏi Lâu Tiêu ăn rồi đúng không, Lâu Tiêu lắc đầu thật mạnh, biểu cảm thật sự chân thành: “Em mang đi đổ.”

Hệ thống nhảy nhót:【Hết bị cấm khẩu rồi ạ!】Sóng comment lúc này hầu hết là【Em họ, nguy hiểm!】chỉ có mấy cái mang theo tính chất spoiler【Tiếp theo chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích!】

Giấc ngủ không chỉ mang đến cảm giác mụ mị, mà còn khiến cơ thể mất sức mềm oặt ra, giọng nói Lâu Tiêu cũng vì thế mà trở nên cực kì uể oải: “Nghe có vẻ vui sướng quá nhỉ.”Sau đó, dấu chấm bị fan não tàn của người chơi này ghim, nói là nghi ngờ phe đối thủ có người gian lận, loạn hết cả lên, ép nhà sản xuất chính thức không thể không lên tiếng làm sáng tỏ.

Hệ thống vẫn còn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc khi được gỡ bỏ lệnh cấm phát ngôn:【Ký chủ đại nhân giơ cao đánh khẽ, không nhân lúc hệ thống bị cấm khẩu mà can thiệp quá nhiều vào sự phát triển của cốt truyện, dĩ nhiên là hệ thống phải vui sướng rồi ạ!】Lâu Tiêu: “Cốt truyện trong sách không ảnh hưởng đến tao, còn với mi thì chưa chắc. Nếu một ngày nào đó tao ra tay với cốt truyện, mi nhớ, phải tự thức tỉnh bản thân mình trước cái đã.”【Sao em họ ăn nghiêm túc hệt như thằng cháu ngoại năm tuổi của mị ăn cơm thế】tế. sống. bé. mình. nhỏ. quanh. cuộc. trọng. xung. và. dù. sự. những. tử. trân

“Mi kỳ ghê ấy.” Lâu Tiêu đứng dậy rửa mặt chuẩn bị đến trường: “Sự phát triển của cốt truyện, đối với tao chẳng phải chuyện gì quá quan trọng, cũng không ảnh hưởng đến sự sống chết của tao, tao can thiệp vào làm gì.”Kể cả dấu chấm có muốn thi đấu chuyên nghiệp thì với thành tích của dấu chấm, làm gì có phụ huynh nào chấp nhận.

Hệ thống lẩm bẩm:【Thế lúc trước ký chủ uy hiếp hệ thống…】Sóng comment xẹt qua cả đống dấu hỏi chấm, còn có người bắt đầu khuyên nhủ —

Lâu Tiêu: “Cốt truyện trong sách không ảnh hưởng đến tao, còn với mi thì chưa chắc. Nếu một ngày nào đó tao ra tay với cốt truyện, mi nhớ, phải tự thức tỉnh bản thân mình trước cái đã.”Tiếc là ba ý ngăn cản liên tiếp của Mộ Đông Dương cũng không thể khiến Lâu Tiêu dừng đôi tay mình lại.(Ý là, Lâu Tiêu không biết âm “sheng” và âm “yi” mà Cố Tư Tư nói được viết thế nào.)Mộ Đông Dương: “Quay xong rồi, em đừng có ăn!”

Hệ thống lập tức bảy tỏ tấm lòng trung thành với Lâu Tiêu: “Hệ thống nhớ rồi ạ, ký chủ đại nhân cứ yên tâm ạ.”Nhắn xong, Lâu Tiêu nghiêng đầu nhớ lại giọng chào của cậu với Cố Tư Tư, thầm nghĩ —Ở mạt thế, đồ ăn như vậy có muốn cũng không được ăn.

…………

Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết mỹ thuật, Lâu Tiêu học được một nửa đã lại bắt đầu mệt rã rời, ngủ một giấc tới tận khi chuông tan học reo lên.Cố Tư Tư bắt lấy tay Lâu Tiêu, bắt đầu phản kích. Hai người đùa giỡn một lúc là đến giờ tan học, đứa kéo đứa đẩy ra khỏi lớp, một đứa chuẩn bị về nhà ăn cơm, một đứa ra căn-tin trường ăn, lúc xuống đến tầng một vẻ vui cười trên mặt còn chưa dứt.

Sau đó là giờ sinh hoạt đến 5 rưỡi, cổng trường không mở nhưng học sinh có thể tự do đi lại, ai tham gia câu lạc bộ thì vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ, nhưng số lượng học sinh xuống sân chơi bóng hoặc tản bộ dưới sân thể dục vẫn nhiều hơn, một số đến thư viện tự học, cũng có số ít nhân tài tận dụng máy tính của lớp để chơi game, xem phim, xem hoạt hình.Mộ Đông Dương trả lời: “Làm không ngon, không ăn được đâu, em đừng ăn đấy.”Máy tính và máy chiếu của lớp 11-8 lúc nào cũng bị một bạn nam yêu thương thế giới giả tưởng một cách nhiệt tình chiếm cứ, tiết sinh hoạt hôm nào cậu cũng dùng máy chiếu xem hoạt hình.

Máy tính và máy chiếu của lớp 11-8 lúc nào cũng bị một bạn nam yêu thương thế giới giả tưởng một cách nhiệt tình chiếm cứ, tiết sinh hoạt hôm nào cậu cũng dùng máy chiếu xem hoạt hình.Càng về sau, topic liên quan đến dấu chấm càng nhiều, thậm chí còn có tuyển thủ chuyên nghiệp muốn tăng độ hot của live stream nên cố tình gửi mời lời lập đội cho dấu chấm, còn có tuyển thủ chuyên nghiệp trong lúc lỡ miệng đã để lộ ra quy định của chiến đội bọn họ: Thứ hạng hàng tháng trong máy chủ quốc gia phải vượt qua dấu chấm. Về sau nữa, thậm chí có cả người liên tục mở topic suy đoán, dấu chấm sẽ được chiến đội chuyên nghiệp nhà nào cướp về tay.Lâu Tiêu tắt điện thoại, chuẩn bị làm bài tập, như thường lệ để dành thời gian buổi tối để chơi game.

Hôm nay, cậu vừa mở một bộ phim hoạt hình lên, hát chưa được vài câu trong bài hát mở đầu đã có hai bạn nữ đi tham gia đội cổ động về lấy nước nghe được, hai bạn nữ thấy Lâu Tiêu đang ngủ, lúc rời đi hơi ngập ngừng trách bạn nam một câu: “Nhỏ tiếng thôi, ảnh hướng đến giấc ngủ của người khác.”Như bình thường, chơi đến khi mệt rã rời thì đi ngủ, Lâu Tiêu chúc ngủ ngon với dấu chấm, thoát game đi ngủ.Hệ thống vẫn còn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc khi được gỡ bỏ lệnh cấm phát ngôn:【Ký chủ đại nhân giơ cao đánh khẽ, không nhân lúc hệ thống bị cấm khẩu mà can thiệp quá nhiều vào sự phát triển của cốt truyện, dĩ nhiên là hệ thống phải vui sướng rồi ạ!】

“Ầy, cậu không hiểu đâu, tiếng nhỏ quá không có không khí.” Bạn nam dù nói vậy nhưng vẫn vặn nhỏ âm lượng đi một chút.

Đúng lúc này, Lâu Tiêu thức dậy, sau đó yên lặng nhắm mắt lại, chuẩn bị dậy.Hệ thống lẩm bẩm:【Thế lúc trước ký chủ uy hiếp hệ thống…】Vì lúc thất bại đã làm bẩn quần áo nên Mộ Đông Dương dẫn bạn vlogger đi tắm rửa. Bấy giờ, Lâu Tiêu đi vào phòng quay của hai cô, cao giọng hỏi Mộ Đông Dương: “Các chị đang làm món gì đấy ạ?”

Trong vài phút nằm trên bàn để tỉnh táo đầu óc, Lâu Tiêu nhớ lại những việc làm gần đây của thầy Từ, đơn giản là gọi các học sinh cùng lớp nguyên chủ đi nói chuyện. Những lúc khác, thầy Từ rất ít khi cố ý thiên vị Lâu Tiêu, cũng không ép các bạn cùng lớp phải chơi chung thân thiết với Lâu Tiêu, không yêu cầu mọi người phải nhường Lâu Tiêu, nhưng nghiêm cấm trong lớp xuất hiện tình trạng có hoạt động chung mà không thông báo với Lâu Tiêu.

Cùng học trong một lớp, muốn không có bất kỳ tiếp xúc nào là điều không thể. Lệnh cưỡng chế của giáo viên qua đi, bọn họ không thể không “công tư phân minh”, tự nhiên sẽ có cơ hội nói chuyện với Lâu Tiêu. Trong đó, nói chuyện với Lâu Tiêu nhiều nhất là cán bộ lớp. Bọn họ không chỉ tiếp xúc với Lâu Tiêu mà còn tiếp xúc với những các bạn cùng lớp khác, một khi ban cán bộ lớp nhận ra Lâu Tiêu không kỳ quặc, khó chơi cùng như người ta nói, những ấn tượng mới về Lâu Tiêu sẽ cứ như vậy dần dần khuếch tán trong lớp.Cố Tư Tư đến gặp cô, nhìn dáng vẻ chăm chỉ học tập ngày ngày hướng về tương lai của cô, không muốn làm phiền cô nên ngồi xem video bên cạnh.【Dạ, dạ dày sắt?】Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết mỹ thuật, Lâu Tiêu học được một nửa đã lại bắt đầu mệt rã rời, ngủ một giấc tới tận khi chuông tan học reo lên.

Những mâu thuẫn trong quá khứ vẫn là bức tường ngăn cách giữa Lâu Tiêu và các bạn cùng lớp. Bọn họ không thể nào vui vẻ hòa thuận giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn còn vẻ xấu hổ, gượng gạo. Nhưng Lâu Tiêu cảm thấy như bây giờ cũng tốt, cô không ép bản thân phải hòa nhập với bọn họ, cứ chẳng xa chằng gần thế này cũng tốt. Dù sao lên 12 còn phải chia lớp lại một lần, ai biết bọn họ có còn làm bạn cùng lớp được hay không.Dấu chấm chơi sát thủ giỏi nhất, Lâu Tiêu còn chưa biết mình chơi giỏi vị trí nào, nhưng cô biết mình rất thích vị trí Lĩnh Chủ.Cố Tư Tư trả lời rất nhanh:【Ừ, cậu quen à?】

Lâu Tiêu đứng dậy duỗi người, chuẩn bị đi hỏi bài giáo viên bộ môn. Cô muốn làm hết bài tập trước, như vậy về nhà sẽ phải làm ít đi một chút, có nhiều thời gian để… chơi Lĩnh Vực.

Lâu Tiêu thích trò chơi này.Lâu Tiêu thích trò chơi này.Xem mãi, phản ứng đầu tiên của Cố Tư Tư là buồn cười, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm vào màn hình cười không dứt ra được, cười đến mức đấm thùm thụp vào bàn, không thể dừng lại được, Lâu Tiêu ngồi cạnh nhìn mà bối rối.

Trò chơi này chia thành hai phe, mỗi phe có năm vị trí: Lĩnh Chủ, pháp sư, cứu thương, kỵ sĩ và sát thủ.

Dấu chấm chơi sát thủ giỏi nhất, Lâu Tiêu còn chưa biết mình chơi giỏi vị trí nào, nhưng cô biết mình rất thích vị trí Lĩnh Chủ.

Trong trò chơi, Lĩnh Chủ giống như một vị tướng trong cờ vua, Lĩnh Chủ của phe nào chết, nghĩa là phe ấy thua cuộc. Lĩnh Chủ không thể hồi máu thông qua bất cứ phương pháp nào, chỉ có thể tung chiêu khủng, chiêu khủng có thời gian hồi chiêu rất lâu, nhưng máu lại nhiều đến mức khiến người ta giận sôi máu, rất khó chết, chỗ đứng là điểm hồi sinh cho bốn người chơi còn lại.Giữa trưa tan học, Lâu Tiêu về nhà cơm nước xong là đi ngủ, ngủ một giấc dậy mà đầu óc mụ mị cả đi. Hệ thống nói chuyện với cô mà mất tận nửa phút cô mới phản ứng lại: “Nói chuyện được rồi à?”

Lâu Tiêu biến “thích” thành “giỏi”, về sau chơi game với dấu chấm toàn giành vị trí Lĩnh Chủ, dấu chấm cũng ít phải chỉ huy cô hơn, rất nhanh chóng chơi ăn ý với nhau.

Cấp bậc của Lâu Tiêu ngày càng cao, người chơi được ghép cũng không còn là tiêu chuẩn ban đầu. Nhưng điều thú vị là, bọn họ bắt đầu thường xuyên gặp được những người biết dấu chấm trong trò chơi, từ phản ứng của bọn họ không khó để nhận ra, dấu chấm rất có tiếng, nhưng thái độ của dấu chấm với bọn họ rất lạnh nhạt.Trong trò chơi, Lĩnh Chủ giống như một vị tướng trong cờ vua, Lĩnh Chủ của phe nào chết, nghĩa là phe ấy thua cuộc. Lĩnh Chủ không thể hồi máu thông qua bất cứ phương pháp nào, chỉ có thể tung chiêu khủng, chiêu khủng có thời gian hồi chiêu rất lâu, nhưng máu lại nhiều đến mức khiến người ta giận sôi máu, rất khó chết, chỗ đứng là điểm hồi sinh cho bốn người chơi còn lại.Lâu Tiêu biến “thích” thành “giỏi”, về sau chơi game với dấu chấm toàn giành vị trí Lĩnh Chủ, dấu chấm cũng ít phải chỉ huy cô hơn, rất nhanh chóng chơi ăn ý với nhau.

Như bình thường, chơi đến khi mệt rã rời thì đi ngủ, Lâu Tiêu chúc ngủ ngon với dấu chấm, thoát game đi ngủ.Lâu Tiêu ngơ ngác nhìn hai người rời đi, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, đi ra cổng trường.(Ý là, Lâu Tiêu không biết âm “sheng” và âm “yi” mà Cố Tư Tư nói được viết thế nào.)

Trước khi ngủ, cô chợt nảy ra một suy nghĩ, mở diễn đàn mình đã từng ghé qua để tìm hiểu về trò chơi Lĩnh Vực lên, tìm kiếm ID của dấu chấm trên thanh tìm kiếm: Lian.

Nội dung cho ra rất nhiều, Lâu Tiêu buồn ngủ quá nên chưa xem vội, tiết sinh hoạt hôm sau, cô lại mở diễn đàn ra, lướt qua tất cả topic có liên quan đến dấu chấm một lần. Vậy mới biết, người chơi game cùng mình trong suốt khoảng thời gian này chính là đại thần trong truyền thuyết.Các thầy cô nghĩ ngay là áp lực học hành của Lâu Tiêu quá lớn, an ủi cô một phen, bảo cô học tập là một quá trình tích lũy, đừng quá sốt ruột, cứ từ tốn thôi.

Lâu Tiêu nhảy xuống trang cuối, tìm thấy topic đề cập đến dấu chấm sớm nhất, nội dung là các tuyển thủ Lĩnh Vực chuyên nghiệp live stream thất bại bùng nổ cả ao cá, bại dưới tay một nhóm toàn là người chơi bình thường.Lâu Tiêu không dám nói tối mình không ngủ được chơi game, chỉ đành nói là mình ngủ không ngon.Chữ “đổ” được chỉnh sửa cho lặp lại thật chậm một lần nữa, chuyển cảnh đến cảnh lúc Mộ Đông Dương chỉnh sửa video, gọi Lâu Tiêu ra xem đoạn video vô tình quay được này. Lâu Tiêu xem xong nhìn Mộ Đông Dương bằng ánh mắt vô cùng đáng thương, hai chị em nhìn nhau ba giây, Lâu Tiêu nhón chân chạy, Mộ Đông Dương tức đến mức đứng dậy đuổi theo, còn gào lên: “Lâu!!! Tiêu!!!”

Mà ở phe của những người chơi bình thường, người có thao tác nổi bật nhất chính là dấu chấm.Về đến nhà, cô lấy điện thoại nhắn cho Cố Tư Tư một tin nhắn:【Cậu bạn cậu vừa gặp ở cầu thang là Thịnh Dực à?】【Em họ đừng ăn đến nỗi nhập viện luôn đấy nhé】

Sau đó, dấu chấm bị fan não tàn của người chơi này ghim, nói là nghi ngờ phe đối thủ có người gian lận, loạn hết cả lên, ép nhà sản xuất chính thức không thể không lên tiếng làm sáng tỏ.

Nhưng vì fan não tàn não quá tàn nên không chấp nhận, không buông tha, những người hóng hớt drama cũng thương thay dấu chấm tự nhiên bị móc mỉa gian lận.

Phải một thời gian dài sau mới có thêm topic thứ hai liên quan đến dấu chấm, vẫn là dấu chấm xuất hiện trong phòng live stream của một tuyển thủ chuyên nghiệp. Chỉ với vài thao tác, dường như đưa vị trí sát thủ ra khỏi tầm vóc của nó. Trong cùng ngày hôm ấy, có thêm vài bài viết về kỹ thuật, tất cả đều thảo luận cách chơi của dấu chấm. Lâu Tiêu ấn vào xem, mới phát hiện, mọi cách chơi được đề cập đến ở đây, bây giờ đã trở thành phương pháp chơi được mặc định là thông thường ở vị trí sát thủ.Lâu Tiêu còn chưa tách ra được hai bước đã nghe thấy tiếng Cố Tư Tư gọi người khác. Vì cảm xúc vừa nãy, giọng Cố Tư Tư còn ẩn chứa ý cười, âm lượng rất cao, nghe thánh thót: “Thịnh Dực! Đi! Đi ăn cơm thôi!”Cô suy nghĩ, Cố Tư Tư gọi “sheng yi”, là “sheng” nào, “yi” nào?

Nhưng ở thời điểm một năm trước, phương pháp chơi này rất hiếm thấy, dấu chấm thậm chí còn là người khai phá ra phương pháp chơi thế này.

Càng về sau, topic liên quan đến dấu chấm càng nhiều, thậm chí còn có tuyển thủ chuyên nghiệp muốn tăng độ hot của live stream nên cố tình gửi mời lời lập đội cho dấu chấm, còn có tuyển thủ chuyên nghiệp trong lúc lỡ miệng đã để lộ ra quy định của chiến đội bọn họ: Thứ hạng hàng tháng trong máy chủ quốc gia phải vượt qua dấu chấm. Về sau nữa, thậm chí có cả người liên tục mở topic suy đoán, dấu chấm sẽ được chiến đội chuyên nghiệp nhà nào cướp về tay.

Kết quả là bây giờ, dấu chấm vẫn là người chơi bình thường xếp hạng lẫn trong một đống tuyển chủ chuyên nghiệp, đến cả live stream cũng không mở, tồn tại như một loại bí ẩn.Giọng nói này, sai sai.

Nhưng từ góc độ của Lâu Tiêu, biết dấu chấm là học sinh cấp 3, đã vậy còn có khả năng là học sinh lớp mũi nhọn 11-1, thì tất cả nghi ngờ đều được giải quyết một cách dễ dàng.

Kể cả dấu chấm có muốn thi đấu chuyên nghiệp thì với thành tích của dấu chấm, làm gì có phụ huynh nào chấp nhận.Hôm nay, cậu vừa mở một bộ phim hoạt hình lên, hát chưa được vài câu trong bài hát mở đầu đã có hai bạn nữ đi tham gia đội cổ động về lấy nước nghe được, hai bạn nữ thấy Lâu Tiêu đang ngủ, lúc rời đi hơi ngập ngừng trách bạn nam một câu: “Nhỏ tiếng thôi, ảnh hướng đến giấc ngủ của người khác.”

Lâu Tiêu tắt điện thoại, chuẩn bị làm bài tập, như thường lệ để dành thời gian buổi tối để chơi game.

Cố Tư Tư đến gặp cô, nhìn dáng vẻ chăm chỉ học tập ngày ngày hướng về tương lai của cô, không muốn làm phiền cô nên ngồi xem video bên cạnh.

Xem mãi, phản ứng đầu tiên của Cố Tư Tư là buồn cười, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm vào màn hình cười không dứt ra được, cười đến mức đấm thùm thụp vào bàn, không thể dừng lại được, Lâu Tiêu ngồi cạnh nhìn mà bối rối.【Chắc là làm theo cách thất bại cũng được ý? Tui bắt đầu ngứa tay rồi】

Cố Tư Tư lại gần vẻ mặt ngơ ngác đang nhìn mình của Lâu Tiêu, chọc chọc má cô, cười hỏi: “Sao cái gì cậu cũng ăn thế?”Kết quả là bây giờ, dấu chấm vẫn là người chơi bình thường xếp hạng lẫn trong một đống tuyển chủ chuyên nghiệp, đến cả live stream cũng không mở, tồn tại như một loại bí ẩn.

Lâu Tiêu: “… Hử?”Cố Tư Tư giơ điện thoại ra, hóa ra là video mới nhất của Mộ Đông Dương.

Cố Tư Tư giơ điện thoại ra, hóa ra là video mới nhất của Mộ Đông Dương.

Video mới nhất là video mỹ thực Mộ Đông Dương hợp tác cùng một nữ vlogger khác. Hài hước từ đầu đến đuôi, thất bại cũng từ đầu đến đuôi. Trong đoạn ăn thử cuối cùng, hai người cười nhã nhặn nhìn nhau, mời nhau ăn trước, nhưng không ngoài dự đoán, ai ăn người ấy nôn, có cố gắng nhẫn nhịn đến cả mặt run rẩy mà cũng không nhịn được, làm sóng comment chết cười.Ai cơ?

Đương nhiên, cũng có người nghi ngờ hai cô vì hiệu quả chương trình mà lãng phí đồ ăn, nhưng đến phần hậu trường, mọi nghi ngờ đều tan thành mây khói, vì Lâu Tiêu lại xuất hiện.

Phần hậu trường có vẻ là các cô ấy quên tắt camera nên mới quay được, “bãi chiến trường” trên bàn vẫn chưa dọn, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, Mộ Đông Dương đang giới thiệu bạn vlogger đến nhà mình quay video cho Lâu Tiêu vừa đi học về.

Vì lúc thất bại đã làm bẩn quần áo nên Mộ Đông Dương dẫn bạn vlogger đi tắm rửa. Bấy giờ, Lâu Tiêu đi vào phòng quay của hai cô, cao giọng hỏi Mộ Đông Dương: “Các chị đang làm món gì đấy ạ?”

Mộ Đông Dương trả lời: “Làm không ngon, không ăn được đâu, em đừng ăn đấy.”

Tiếc là ba ý ngăn cản liên tiếp của Mộ Đông Dương cũng không thể khiến Lâu Tiêu dừng đôi tay mình lại.

Lâu Tiêu dùng đũa gắp vật thể không xác định trên bàn lên, từ tốn đưa vào miệng, cắn một miếng.

Sóng comment lúc này hầu hết là【Em họ, nguy hiểm!】chỉ có mấy cái mang theo tính chất spoiler【Tiếp theo chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích!】Cùng học trong một lớp, muốn không có bất kỳ tiếp xúc nào là điều không thể. Lệnh cưỡng chế của giáo viên qua đi, bọn họ không thể không “công tư phân minh”, tự nhiên sẽ có cơ hội nói chuyện với Lâu Tiêu. Trong đó, nói chuyện với Lâu Tiêu nhiều nhất là cán bộ lớp. Bọn họ không chỉ tiếp xúc với Lâu Tiêu mà còn tiếp xúc với những các bạn cùng lớp khác, một khi ban cán bộ lớp nhận ra Lâu Tiêu không kỳ quặc, khó chơi cùng như người ta nói, những ấn tượng mới về Lâu Tiêu sẽ cứ như vậy dần dần khuếch tán trong lớp.

Lâu Tiêu nuốt vật thể không xác định trong miệng xuống, quay đầu ra ngoài hô: “Cái này các chị quay xong chưa ạ? Xong rồi thì em dọn giúp các chị một chút nhé.”Đúng lúc này, Lâu Tiêu thức dậy, sau đó yên lặng nhắm mắt lại, chuẩn bị dậy.

Mộ Đông Dương: “Quay xong rồi, em đừng có ăn!”Lâu Tiêu nuốt vật thể không xác định trong miệng xuống, quay đầu ra ngoài hô: “Cái này các chị quay xong chưa ạ? Xong rồi thì em dọn giúp các chị một chút nhé.”

Lâu Tiêu trả lời một câu vang dội: “Vâng ạ!”

Sau đó ngồi xuống ăn tiếp.

Sóng comment xẹt qua cả đống dấu hỏi chấm, còn có người bắt đầu khuyên nhủ —Trong vài phút nằm trên bàn để tỉnh táo đầu óc, Lâu Tiêu nhớ lại những việc làm gần đây của thầy Từ, đơn giản là gọi các học sinh cùng lớp nguyên chủ đi nói chuyện. Những lúc khác, thầy Từ rất ít khi cố ý thiên vị Lâu Tiêu, cũng không ép các bạn cùng lớp phải chơi chung thân thiết với Lâu Tiêu, không yêu cầu mọi người phải nhường Lâu Tiêu, nhưng nghiêm cấm trong lớp xuất hiện tình trạng có hoạt động chung mà không thông báo với Lâu Tiêu.

【Không đến nỗi đấy chứ, không đến nỗi đấy chứ】

【Em họ đừng ăn đến nỗi nhập viện luôn đấy nhé】

【Sao em họ ăn nghiêm túc hệt như thằng cháu ngoại năm tuổi của mị ăn cơm thế】

【Dạ, dạ dày sắt?】【Bánh chiên cuộn trong tay tự nhiên không ngon nữa rồi】jpg

Dần dần, nội dung của sóng comment bắt đầu bị Lâu Tiêu chuyển hướng —

【Có khi cũng không chán như mình nhìn thấy đâu】

【Nhìn mà đói】Video mới nhất là video mỹ thực Mộ Đông Dương hợp tác cùng một nữ vlogger khác. Hài hước từ đầu đến đuôi, thất bại cũng từ đầu đến đuôi. Trong đoạn ăn thử cuối cùng, hai người cười nhã nhặn nhìn nhau, mời nhau ăn trước, nhưng không ngoài dự đoán, ai ăn người ấy nôn, có cố gắng nhẫn nhịn đến cả mặt run rẩy mà cũng không nhịn được, làm sóng comment chết cười.

【Bánh chiên cuộn trong tay tự nhiên không ngon nữa rồi】



【Chắc là làm theo cách thất bại cũng được ý? Tui bắt đầu ngứa tay rồi】

【 “dọn dẹp”】

tế. sống. bé. mình. nhỏ. quanh. cuộc. trọng. xung. và. dù. sự. những. tử. trân

……

Lâu Tiêu ăn xong tiện tay cầm luôn cái mâm đi rửa, Mộ Đông Dương quay lại thấy đến của mâm cũng không thấy đâu, còn hỏi Lâu Tiêu ăn rồi đúng không, Lâu Tiêu lắc đầu thật mạnh, biểu cảm thật sự chân thành: “Em mang đi đổ.”

Chữ “đổ” được chỉnh sửa cho lặp lại thật chậm một lần nữa, chuyển cảnh đến cảnh lúc Mộ Đông Dương chỉnh sửa video, gọi Lâu Tiêu ra xem đoạn video vô tình quay được này. Lâu Tiêu xem xong nhìn Mộ Đông Dương bằng ánh mắt vô cùng đáng thương, hai chị em nhìn nhau ba giây, Lâu Tiêu nhón chân chạy, Mộ Đông Dương tức đến mức đứng dậy đuổi theo, còn gào lên: “Lâu!!! Tiêu!!!”

Video kết thúc.【Không đến nỗi đấy chứ, không đến nỗi đấy chứ】……

Lâu Tiêu nhìn đôi mắt đong đầy ý cười của Cố Tư Tư, tự tin bảo: “Chỉ là không ngon lắm thôi, chứ không phải không ăn được, đổ đi rất lãng phí.”Đương nhiên, cũng có người nghi ngờ hai cô vì hiệu quả chương trình mà lãng phí đồ ăn, nhưng đến phần hậu trường, mọi nghi ngờ đều tan thành mây khói, vì Lâu Tiêu lại xuất hiện.

Ở mạt thế, đồ ăn như vậy có muốn cũng không được ăn.【Có khi cũng không chán như mình nhìn thấy đâu】Giấc ngủ không chỉ mang đến cảm giác mụ mị, mà còn khiến cơ thể mất sức mềm oặt ra, giọng nói Lâu Tiêu cũng vì thế mà trở nên cực kì uể oải: “Nghe có vẻ vui sướng quá nhỉ.”Lâu Tiêu: “… Hử?”

Cố Tư Tư cười ghê hơn: “Ừ ừ ừ, không được lãng phí thức ăn ha ha ha ha ha.”

Lâu Tiêu chọc chọc thịt trên bụng Cố Tư Tư: “Còn cười nữa.”

Cố Tư Tư bắt lấy tay Lâu Tiêu, bắt đầu phản kích. Hai người đùa giỡn một lúc là đến giờ tan học, đứa kéo đứa đẩy ra khỏi lớp, một đứa chuẩn bị về nhà ăn cơm, một đứa ra căn-tin trường ăn, lúc xuống đến tầng một vẻ vui cười trên mặt còn chưa dứt.Lâu Tiêu xoay người đã thấy một thiếu niên cao cao dẫn đầu đi đến cạnh Cố Tư Tư, tò mò: “Ây! Sao vui thế?”

Lâu Tiêu còn chưa tách ra được hai bước đã nghe thấy tiếng Cố Tư Tư gọi người khác. Vì cảm xúc vừa nãy, giọng Cố Tư Tư còn ẩn chứa ý cười, âm lượng rất cao, nghe thánh thót: “Thịnh Dực! Đi! Đi ăn cơm thôi!”

Ai cơ?

Lâu Tiêu xoay người đã thấy một thiếu niên cao cao dẫn đầu đi đến cạnh Cố Tư Tư, tò mò: “Ây! Sao vui thế?”Trở lại lớp, Lâu Tiêu thấy vẫn còn thời gian nên nằm bò lên bàn chợp mắt một lúc.

Lâu Tiêu ngơ ngác nhìn hai người rời đi, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, đi ra cổng trường.

Cô suy nghĩ, Cố Tư Tư gọi “sheng yi”, là “sheng” nào, “yi” nào?

Lâu Tiêu nhảy xuống trang cuối, tìm thấy topic đề cập đến dấu chấm sớm nhất, nội dung là các tuyển thủ Lĩnh Vực chuyên nghiệp live stream thất bại bùng nổ cả ao cá, bại dưới tay một nhóm toàn là người chơi bình thường.Lâu Tiêu đứng dậy duỗi người, chuẩn bị đi hỏi bài giáo viên bộ môn. Cô muốn làm hết bài tập trước, như vậy về nhà sẽ phải làm ít đi một chút, có nhiều thời gian để… chơi Lĩnh Vực.(Ý là, Lâu Tiêu không biết âm “sheng” và âm “yi” mà Cố Tư Tư nói được viết thế nào.)“Mi kỳ ghê ấy.” Lâu Tiêu đứng dậy rửa mặt chuẩn bị đến trường: “Sự phát triển của cốt truyện, đối với tao chẳng phải chuyện gì quá quan trọng, cũng không ảnh hưởng đến sự sống chết của tao, tao can thiệp vào làm gì.”

Về đến nhà, cô lấy điện thoại nhắn cho Cố Tư Tư một tin nhắn:【Cậu bạn cậu vừa gặp ở cầu thang là Thịnh Dực à?】Video kết thúc.

Cố Tư Tư trả lời rất nhanh:【Ừ, cậu quen à?】Sau đó ngồi xuống ăn tiếp.

Lâu Tiêu:【Có nghe qua.】

Nhắn xong, Lâu Tiêu nghiêng đầu nhớ lại giọng chào của cậu với Cố Tư Tư, thầm nghĩ —

Giọng nói này, sai sai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện