【Hoàn tất nạp linh hồn của ký chủ, tiếp tục nạp ngôn ngữ…】

Một âm thanh điện tử đánh thức Lâu Tiêu, rất nhanh sau đó, giữa mảnh đen kịt trước mắt Lâu Tiêu xuất hiện một điểm sáng.Xin chào, nếu bạn đọc được những dòng này thì có nghĩa là bạn đang đọc trang “rì ắp”. 

Từ điểm sáng ấy, mảng đen tối bắt đầu rút ra bốn phía, Lâu Tiêu vốn đã chết ngạc nhiên nhận ra mình đang ngồi trên một chiếc xe. Cô không quen biết người đàn ông đang lái xe, cũng không quen biết người phụ nữ ngồi ở ghế phó lái, nhưng người phụ nữ ấy đang nói chuyện, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô, hiển nhiên là nói với cô.Xin chào, nếu bạn đọc được những dòng này thì có nghĩa là bạn đang đọc trang “rì ắp”. 

Nhưng ngôn ngữ mà người phụ nữ này sử dụng vô cùng lạ lẫm, Lâu Tiêu không thể hiểu được bà ấy đang nói gì.Hệ thống không thể lý giải được tình hình hiện tại bắt đầu điên cuồng tra bản số liệu, đồng thời gửi đơn lên Cục Quản Lý Thời Không, yêu cầu cung cấp dữ liệu quá khứ của Lâu Tiêu.“Lâu Tiêu” là em họ của nữ chính, mẹ của “Lâu Tiêu” – cũng chính là người phụ nữ hung hăng trên ghế phó lái, là dì của nữ chính.

【Hoàn tất nạp ngôn ngữ.】【Kịch bản em họ phản diện đang download, xin ký chủ chờ một chút…】Xin chào, nếu bạn đọc được những dòng này thì có nghĩa là bạn đang đọc trang “rì ắp”. 

Âm thanh ấy lại vang lên trong đầu Lâu Tiêu.Lâu Tiêu dường như không nghe thấy tiếng hệ thống, học cách nói chuyện của nguyên chủ trong trí nhớ, kiên trì bảo: “Đi bộ có một tí thôi mà.”Xin chào, nếu bạn đọc được những dòng này thì có nghĩa là bạn đang đọc trang “rì ắp”.

Trong nháy mắt, Lâu Tiêu không cần học cũng hiểu được ngôn ngữ của thế giới này.Xin chào, nếu bạn đọc được những dòng này thì có nghĩa là bạn đang đọc trang “rì ắp”. Nhân khoảng thời gian yên tĩnh này, Lâu Tiêu nhắm mắt lại, bắt đầu nói chuyện với giọng nói trong đầu mình:

“Ngây người ra đấy làm gì, mẹ vừa nói có hiểu không đấy?” Người phụ nữ lại quay đầu xuống hỏi cô.Thế nên, Chử Tú Trân liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mộ Đông Dương, bà nhận ra Mộ Đông Dương chơi bời cùng một đám nam nữ trẻ trung ăn diện, trang điểm không tầm thường, nét cau mày càng sâu hơn.“Nghĩa là…” Lâu Tiêu hỏi hệ thống trong đầu: “Tôi phải đi theo cốt truyện, cuối cùng mắc bệnh trầm cảm rồi tự sát, đúng không?”

Lâu Tiêu thử mở miệng, đáp lại: “Hiểu rồi ạ.”Giọng nói kia giải đáp thắc mắc của Lâu Tiêu một cách vô cùng kỹ càng, tỉ mỉ.

Giọng điệu của Lâu Tiêu quá bình tĩnh nên người đàn ông trên ghế lái tưởng vợ mình nổi nóng, nặng lời làm tổn thương lòng tự trọng con gái: “Nào được rồi, ba đang lái xe đấy, hai mẹ con đừng có cãi nhau, cãi nữa là ba đi lạc đường đấy.”“Thế à…”

Sợ người đàn ông đi sai đường mất thời gian, người phụ nữ mới yên lặng.Đúng lúc gặp đèn đỏ, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn vành đai xanh bên đường, đáy mắt hiện lên những màu xanh lục, đỏ, cam rõ ràng.Lâu Tiêu mở mắt ra, đáy mắt không hề có vẻ mê man, chỉ còn vẻ lạnh nhạt.

Nhân khoảng thời gian yên tĩnh này, Lâu Tiêu nhắm mắt lại, bắt đầu nói chuyện với giọng nói trong đầu mình:Lâu Tiêu và Lâu Quốc Đông đến gần, đúng lúc nghe thấy Chử Tú Trân chất vấn Mộ Đông Dương bằng giọng điệu đầy sắc bén: “Mày được nghỉ không về nhà mà chạy ra đây xách giày cho người ta đúng không?”Lâu Tiêu không nghe rõ về sau bọn họ nói gì, vì hệ thống nói là làm, cho cô một trận giật điện tinh thần kinh khủng.

“Cậu là ai? Đây là đâu? Tôi đã chết rồi cơ mà? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”Hệ thống làm bằng sắt, nhưng ký chủ thì nhiều như nước chảy.

Giọng nói kia giải đáp thắc mắc của Lâu Tiêu một cách vô cùng kỹ càng, tỉ mỉ.Bên kia, hệ thống bất lực vô cùng, đành phải tiến hành cảnh cáo lần thứ hai, đưa ra mệnh lệnh mới cho Lâu Tiêu: 【Cảnh cáo lần thứ hai! Thêm một lần cảnh cáo nữa, hệ thống sẽ tiến hành trừng phạt giật điện tinh thần với ký chủ. Mời kỷ chủ sau khi xuống xe phải kéo dài thời gian, đến khi nam nữ chính rời khỏi cửa khách sạn.】Một âm thanh điện tử đánh thức Lâu Tiêu, rất nhanh sau đó, giữa mảnh đen kịt trước mắt Lâu Tiêu xuất hiện một điểm sáng.

Hóa ra giọng nói này là hệ thống, thế giới của bọn họ là thế giới trong sách. Dựa theo quy định, mỗi thế giới trong sách sẽ có một hệ thống để giám sát cốt truyện, một khi cốt truyện đi lệch, hệ thống sẽ tự động khởi động, bám vào nhân vật mấu chốt đã dẫn tới sự sai lệch của cốt truyện.Thay từng người một, thể nào cũng tìm được một người biết nghe lời.Cô đã có đáp án nên không mong chờ hệ thống trả lời, cố gắng tỉnh táo nói chuyện với hệ thống cũng chỉ để đánh lạc hướng sự đau đớn mà giật điện tinh thần gây ra.Đương nhiên không loại trừ khả năng ký chủ đang nói dối, bởi vì biểu cảm của ký chủ hoàn toàn không giống người đang “hào hức”.

Lần này, người làm hệ thống khởi động, chính là một nhân vật phụ tên “Lâu Tiêu” trong sách.【Kịch bản em họ phản diện download xong.】

“Lâu Tiêu” là em họ của nữ chính, mẹ của “Lâu Tiêu” – cũng chính là người phụ nữ hung hăng trên ghế phó lái, là dì của nữ chính.

Trong cốt truyện ban đầu, nữ chính bị chủ nhà vi phạm hợp đồng, vốn định đến nhà dì để ở, nhưng cô em họ không thích nữ chính đã phản đối vô cùng gay gắt, khiến nữ chính không thể không đến nhà nam chính ở.Một người, một hệ thống đang nói chuyện, xe bỗng nhiên giảm tốc độ, chuẩn bị rẽ vào bãi đỗ xe của nhà hàng nào đó.

Một đoạn rất dài phía sau của cốt truyện không hề có đất diễn của “Lâu Tiêu”, đến tận giai đoạn sau, nữ chính dẫn bạn trai về nhà dì để ra mắt, “Lâu Tiêu” ghen ghét với nữ chính nên cố tình bôi nhọ nữ chính trên mạng. Việc này đã gây ra rất nhiều rắc rối cho nữ chính khi hoạt động trong lĩnh vực truyền thông. Cuối cùng, sự thật được đưa ra ánh sáng, “Lâu Tiêu” xấu xa bị toàn mạng chế giễu, sau đó mắc bệnh trầm cảm và tự sát.Hẹn chiều nay.

Ngoài những tin tức đó, Lâu Tiêu còn nhận được toàn bộ ký ức của nguyên chủ “Lâu Tiêu”, biết được vừa mới đây, nguyên chủ đã đột tử trên xe vì thức đêm liên tục. Sau đó hệ thống khởi động khẩn cấp, chọn lựa một người cùng tên cùng họ với nguyên chủ “Lâu Tiêu” từ kho dự trữ của Cục Quản Lý Thời Không, nhét vào cơ thể này để đảm bảo cốt truyện vẫn được tiếp tục.Giọng điệu của Lâu Tiêu quá bình tĩnh nên người đàn ông trên ghế lái tưởng vợ mình nổi nóng, nặng lời làm tổn thương lòng tự trọng con gái: “Nào được rồi, ba đang lái xe đấy, hai mẹ con đừng có cãi nhau, cãi nữa là ba đi lạc đường đấy.”

“Nghĩa là…” Lâu Tiêu hỏi hệ thống trong đầu: “Tôi phải đi theo cốt truyện, cuối cùng mắc bệnh trầm cảm rồi tự sát, đúng không?”Cô nói: “Nếu giật điện cơ thể, có thể tôi sẽ không dám tự tin, nhưng giật điện tinh thần… Tuy không phải chuyện đáng tự hào gì, nhưng tôi vẫn muốn nói: Một chút đau đớn này với tôi, chuyện thường thôi.”Lâu Quốc Đông vội giảng hòa: “Không sao, không sao, trong xe ba có ô, không sợ phải phơi nắng. Lát nữa Tiêu Tiêu nhớ lấy ô che cho mẹ nhé, con bảo đỗ xe bên ngoài thì con phải cầm ô.”

【Đúng vậy, ký chủ chỉ có thể hành động theo kịch bản, nếu không hệ thống sẽ đưa ra trừng phạt đối với ký chủ.】“Cậu là ai? Đây là đâu? Tôi đã chết rồi cơ mà? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”

“Trừng phạt gì?”“Ngây người ra đấy làm gì, mẹ vừa nói có hiểu không đấy?” Người phụ nữ lại quay đầu xuống hỏi cô.

【Giật điện tinh thần.】

Âm thanh được hợp thành từ các sóng điện tử bỗng ẩn chứa một chút lạnh nhạt, tàn nhẫn máy móc: 【Quy tắc đầu tiên của hệ thống: Ký chủ là ai, không quan trọng.】Mộ Đông Dương cũng nhìn thấy Chử Tú Trân. Nhìn thấy người dì nuôi mình lớn lên đi về phía mình, phản ứng đầu tiên của Mộ Đông Dương là bất ngờ, sau đó nghĩ đến điều gì đó mà trắng bệch cả mặt.

【Chỉ cần các nhân vật trong sách đảm bảo hoàn thành cốt truyện thì cảm nhận và sức khỏe tinh thần của ký chủ đều không nằm trong phạm vi quan tâm của hệ thống. Nếu ký chủ dù thế nào cũng không chịu hành động theo cốt truyện, hệ thống có thể sử dụng giật điện tinh thần để hành hạ ký chủ đến rối loạn tâm thần, khi đạt được tiêu chuẩn đổi mới ký chủ, sẽ chọn một ký chủ mới đến để điều khiển cơ thể này.】Lâu Tiêu không bị hệ thống kéo theo, cô hỏi hệ thống với thái độ như người ngoài cuộc: “Lý do?”

Hệ thống làm bằng sắt, nhưng ký chủ thì nhiều như nước chảy.Khác với xuất thân bình thường, thậm chí phải ăn nhờ ở đậu của nữ chính, gia thế của nam chính vô cùng xịn xò, bạn bè bên cạnh cũng toàn con nhà giàu, quần áo, trang sức vừa nhìn là biết hàng đốt tiền. Mộ Đông Dương ăn mặc giản dị, để mặt mộc đứng giữa nhóm người đó, chẳng khác nào vịt con xấu xí lạc vào giữa hồ thiên nga, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Thay từng người một, thể nào cũng tìm được một người biết nghe lời.Nhưng ngôn ngữ mà người phụ nữ này sử dụng vô cùng lạ lẫm, Lâu Tiêu không thể hiểu được bà ấy đang nói gì.

Hiểu được tình hình trước mắt của mình, cơ thể căng ra của Lâu Tiêu cũng hơi thả lỏng, cô hỏi hệ thống: “Nếu muốn tôi đi theo cốt truyện thì cậu cũng phải đưa kịch bản cho tôi chứ?”Quy tắc đầu tiên của hệ thống: Ký chủ là ai, không quan trọng.

【Kịch bản em họ phản diện đang download, xin ký chủ chờ một chút…】Không thể nào!Hóa ra giọng nói này là hệ thống, thế giới của bọn họ là thế giới trong sách. Dựa theo quy định, mỗi thế giới trong sách sẽ có một hệ thống để giám sát cốt truyện, một khi cốt truyện đi lệch, hệ thống sẽ tự động khởi động, bám vào nhân vật mấu chốt đã dẫn tới sự sai lệch của cốt truyện.

【Kịch bản em họ phản diện download xong.】

Trong đầu Lâu Tiêu có thêm vài đoạn thoại, chỉ là vài đoạn ngắn ngủi, khái quát lại toàn bộ lời thoại và đất diễn của nguyên chủ.“Không.” Lâu Tiêu nhìn chăm chú vào hàng cây khẽ lay động trước gió dưới ánh mặt trời, trả lời hệ thống: “Tôi chỉ là, tự nhiên thấy hơi háo hức.”

Lâu Tiêu: “Tôi muốn xem toàn bộ nội dung quyển sách.”Lâu Tiêu lên tiếng, nói với người đàn ông ở ghế lái: “Ba ơi, ba đừng xuống hầm xe được không ạ, dưới đấy chật lắm.”

【Để dễ bề khống chế hành động của ký chủ, hệ thống sẽ không cung cấp toàn bộ cốt truyện cho ký chủ.】

“Thế à…”Âm thanh được hợp thành từ các sóng điện tử bỗng ẩn chứa một chút lạnh nhạt, tàn nhẫn máy móc: 【Quy tắc đầu tiên của hệ thống: Ký chủ là ai, không quan trọng.】

Lâu Tiêu mở mắt ra, đáy mắt không hề có vẻ mê man, chỉ còn vẻ lạnh nhạt.Sở dĩ có quy tắc như vậy, là vì mỗi hệ thống đều có sẵn một “Trung tâm nhân cách hóa”, để tránh việc hệ thống quá thân thiết với ký chủ, nảy sinh tình cảm rồi ảnh hướng đến nhiệm vụ, hệ thống không được tự tiện lấy các dữ liệu quá khứ của ký chủ khi chưa có sự cho phép. Mộ Đông Dương vừa làm hỏng buổi tiệc sinh nhật, bây giờ bị mắng vô cùng buồn bã, đầu óc trống rỗng.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn vành đai xanh bên đường, đáy mắt hiện lên những màu xanh lục, đỏ, cam rõ ràng.

Tiếng hệ thống lại vang lên:【Kiểm tra đo lường phát hiện tim ký chủ đập quá nhanh, xin hỏi ký chủ có cảm thấy không khỏe ở đâu hay không?】

“Không.” Lâu Tiêu nhìn chăm chú vào hàng cây khẽ lay động trước gió dưới ánh mặt trời, trả lời hệ thống: “Tôi chỉ là, tự nhiên thấy hơi háo hức.”Nhưng cảnh tượng trong dự kiến của hệ thống vẫn chưa xảy đến.

Hệ thống không thể hiểu được những câu có hàm ý này, cuối cùng dựa vào phân tích, chỉ có thể cho rằng ký chủ đang háo hức vì chuyện chết đi sống lại.Kết quả học tập cuối kỳ trước của nguyên chủ không mấy khả quan, sau một lần chia lớp của khối 11 nữa có thể sẽ bị chuyển đến C-level, cũng chính là lớp của học sinh dốt trong miệng mọi người. Ba mẹ nguyên chủ nghe vậy bèn hẹn riêng lãnh đạo của trường đi ăn cơm, biếu quà, để Lâu Tiêu có thể tiếp tục học ở B-level.Lâu Tiêu thử mở miệng, đáp lại: “Hiểu rồi ạ.”

Đương nhiên không loại trừ khả năng ký chủ đang nói dối, bởi vì biểu cảm của ký chủ hoàn toàn không giống người đang “háo hức”.

Một người, một hệ thống đang nói chuyện, xe bỗng nhiên giảm tốc độ, chuẩn bị rẽ vào bãi đỗ xe của nhà hàng nào đó.

Kết quả học tập cuối kỳ trước của nguyên chủ không mấy khả quan, sau một lần chia lớp của khối 11 nữa có thể sẽ bị chuyển đến C-level, cũng chính là lớp của học sinh dốt trong miệng mọi người. Ba mẹ nguyên chủ nghe vậy bèn hẹn riêng lãnh đạo của trường đi ăn cơm, biếu quà, để Lâu Tiêu có thể tiếp tục học ở B-level.

Hẹn chiều nay.

Đúng giờ cơm nên không ít xe tiến vào khách sạn, bọn họ không tránh khỏi phải xếp hàng.

Đúng lúc này, hệ thống bỗng phát ra tiếng cảnh báo chói tai: 【Ký chủ lập tức lên tiếng yêu cầu ba nguyên chủ lái xe vào gara ngầm! Nhắc lại, ký chủ lập tức lên tiếng yêu cầu ba nguyên chủ lái xe vào gara ngầm!】Lâu Tiêu không hề để ý đến hệ thống. Sau khi xuống xe, cô hít một hơi thật sâu, vui vẻ cầm ô che cho Chử Tú Trân.

Lâu Tiêu không bị hệ thống kéo theo, cô hỏi hệ thống với thái độ như người ngoài cuộc: “Lý do?”

Hỏi xong, cô lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Cậu giải thích nhanh lên thì tôi cũng sẽ mau chóng bảo ba tôi lái xe xuống bãi đỗ xe ngầm, mau lên.”【Giật điện tinh thần.】

Hệ thống trở tay không kịp với chiêu đảo khách thành chủ của Lâu Tiêu.Dựa trên tính toán, hệ thống nhận thấy rằng việc này có thể điều chỉnh sự phát triển của giai đoạn sau ở một mức độ nhất định, đồng thời có cũng có thể làm rối loạn trí nhớ dài hạn của ký chủ, một công đôi việc, nên nó không hề e ngại.【Đúng vậy, ký chủ chỉ có thể hành động theo kích bản, nếu không hệ thống sẽ đưa ra trừng phạt đối với ký chủ.】

Thậm chí, nó còn không kịp phát hiện ra, thoắt cái mà Lâu Tiêu đã không hề e dè gọi người đàn ông mới biết chưa được nửa ngày kia là “ba tôi”, nói ngay lý do cho Lâu Tiêu: 【Nữ chính Mộ Đông Dương chọn khách sạn này để tổ chức sinh nhật cho nam chính Luyện Tịch. Dựa theo biểu hiện số liệu trước mắt, nếu đỗ xe ở gara ngoài trời sẽ có 85% khả năng gặp nam nữ chính ở cửa khách sạn, ảnh hưởng đến sự phát triển tiếp theo của cốt truyện.】

Hiểu rồi.

Lâu Tiêu lên tiếng, nói với người đàn ông ở ghế lái: “Ba ơi, ba đừng xuống hầm xe được không ạ, dưới đấy chật lắm.”

Hệ thống: 【?!】【Hoàn tất nạp ngôn ngữ.】Đúng lúc này, hệ thống bỗng phát ra tiếng cảnh báo chói tai: 【Ký chủ lập tức lên tiếng yêu cầu ba nguyên chủ lái xe vào gara ngầm! Nhắc lại, ký chủ lập tức lên tiếng yêu cầu ba nguyên chủ lái xe vào gara ngầm!】

Lâu Quốc Đống: “Ừ con, ba cũng định đỗ ở trên, trên này ít xe, không cần tìm chỗ đỗ.”Hệ thống trở tay không kịp với chiêu đảo khách thành chủ của Lâu Tiêu.

Chử Tú Trân ở ghế phó lái lại nói: “Chật cái gì mà chật, có bắt mày ở lại bãi đậu xe đâu, xuống bãi đỗ xe đi thang máy lên là được, dừng ở trên còn phải  đi bộ, nắng chết.”

Chử Tú Trân nói chuyện hơi cao giọng nhưng so với âm thanh đều đều của hệ thống thì vẫn dịu dàng hơn: 【Cảnh cáo lần thứ nhất! Đủ ba lần cảnh cáo sẽ tiến hành trừng phạt giật điện tinh thần với ký chủ, ký chủ lập tức nói lại, để xe vào hầm để xe!】Vấn đề là, cô ấy không chỉ khống chế được, mà còn có thể nắm lấy trọng điểm, xác nhận phỏng đoán của mình với hệ thống trong đầu: “Ký chủ điên rồi thì sẽ đổi ký chủ khác, nhưng cơ thể của nguyên chủ thì chỉ có một. Để bảo vệ cơ thể này, cậu chỉ có thể tấn công tinh thần tôi thôi, đúng không?”

Lâu Tiêu dường như không nghe thấy tiếng hệ thống, học cách nói chuyện của nguyên chủ trong trí nhớ, kiên trì bảo: “Đi bộ có một tí thôi mà.”

Chử Tú Trân nhíu mày: “Lâu Tiêu, mày bị làm sao đấy.”【Hoàn tất nạp linh hồn của ký chủ, tiếp tục nạp ngôn ngữ…】Âm thanh ấy lại vang lên trong đầu Lâu Tiêu.

Lâu Quốc Đông vội giảng hòa: “Không sao, không sao, trong xe ba có ô, không sợ phải phơi nắng. Lát nữa Tiêu Tiêu nhớ lấy ô che cho mẹ nhé, con bảo đỗ xe bên ngoài thì con phải cầm ô.”

Lâu Tiêu đồng ý ngay: “Vâng.”“Thế nên, cậu hiểu chưa, quy tắc đầu tiên của các cậu nên sửa lại.” Cô nói trong đầu, nói chuyện với hệ thống bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng, cứ như một cô giáo đang kiên nhẫn dạy bảo một học sinh hư…

Chử Tú Trân: “Ông cứ chiều nó đi, chiều mãi xem nó có thành người thành ngợm gì không.”【Để dễ bề khống chế hành động của ký chủ, hệ thống sẽ không cung cấp toàn bộ cốt truyện cho ký chủ.】

Bên kia, hệ thống bất lực vô cùng, đành phải tiến hành cảnh cáo lần thứ hai, đưa ra mệnh lệnh mới cho Lâu Tiêu: 【Cảnh cáo lần thứ hai! Thêm một lần cảnh cáo nữa, hệ thống sẽ tiến hành trừng phạt giật điện tinh thần với ký chủ. Mời kỷ chủ sau khi xuống xe phải kéo dài thời gian, đến khi nam nữ chính rời khỏi cửa khách sạn.】

Lâu Tiêu không hề để ý đến hệ thống. Sau khi xuống xe, cô hít một hơi thật sâu, vui vẻ cầm ô che cho Chử Tú Trân.Hỏi xong, cô lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Cậu giải thích nhanh lên thì tôi cũng sẽ mau chóng bảo ba tôi lái xe xuống bãi đỗ xe ngầm, mau lên.”

Đi chưa được mấy bước, Chử Tú Trân đã chê cô lùn, cầm ô không cao, vừa mắng cô bình thường không chịu uống sữa, vừa lấy chiếc ô sang để Lâu Quốc Đống che cho mình.

Lúc đến cửa khách sạn, Lâu Tiêu nhìn thấy một nhóm người.

Nếu cô không nhầm thì một nam một nữ đi đầu chính là nhân vật chính của cuốn sách này – Mộ Đông Dương và Luyện Tịch.Chử Tú Trân: “Ông cứ chiều nó đi, chiều mãi xem nó có thành người thành ngợm gì không.”

Những người đằng sau bọn họ, chắc là bạn bè của nam chính.

Khác với xuất thân bình thường, thậm chí phải ăn nhờ ở đậu của nữ chính, gia thế của nam chính vô cùng xịn sò, bạn bè bên cạnh cũng toàn con nhà giàu, quần áo, trang sức vừa nhìn là biết hàng đốt tiền. Mộ Đông Dương ăn mặc giản dị, để mặt mộc đứng giữa nhóm người đó, chẳng khác nào vịt con xấu xí lạc vào giữa hồ thiên nga, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Thế nên, Chử Tú Trân liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mộ Đông Dương, bà nhận ra Mộ Đông Dương chơi bời cùng một đám nam nữ trẻ trung ăn diện, trang điểm không tầm thường, nét cau mày càng sâu hơn.

Bà nhét ô vào tay Lâu Tiêu, rảo bước đến chỗ Mộ Đông Dương.Lần này, người làm hệ thống khởi động, chính là một nhân vật phụ tên “Lâu Tiêu” trong sách.

“Nhanh nhanh nhanh.” Lâu Quốc Đống còn đang mở ô, vội giục Lâu Tiêu đi theo.Chử Tú Trân ở ghế phó lái lại nói: “Chật cái gì mà chật, có bắt mày ở lại bãi đậu xe đâu, xuống bãi đỗ xe đi thang máy lên là được, dừng ở trên còn phải  đi bộ, nắng chết.”

Mộ Đông Dương cũng nhìn thấy Chử Tú Trân. Nhìn thấy người dì nuôi mình lớn lên đi về phía mình, phản ứng đầu tiên của Mộ Đông Dương là bất ngờ, sau đó nghĩ đến điều gì đó mà trắng bệch cả mặt.Trong cốt truyện ban đầu, nữ chính bị chủ nhà vi phạm hợp đồng, vốn định đến nhà dì để ở, nhưng cô em họ không thích nữ chính đã phản đối vô cùng gay gắt, khiến nữ chính không thể không đến nhà nam chính ở.

Lâu Tiêu và Lâu Quốc Đông đến gần, đúng lúc nghe thấy Chử Tú Trân chất vấn Mộ Đông Dương bằng giọng điệu đầy sắc bén: “Mày được nghỉ không về nhà mà chạy ra đây xách giày cho người ta đúng không?”Một đoạn rất dài phía sau của cốt truyện không hề có đất diễn của “Lâu Tiêu”, đến tận giai đoạn sau, nữ chính dẫn bạn trai về nhà dì để ra mắt, “Lâu Tiêu” ghen ghét với nữ chính nên cố tình bôi nhọ nữ chính trên mạng. Việc này đã gây ra rất nhiều rắc rối cho nữ chính khi hoạt động trong lĩnh vực truyền thông. Cuối cùng, sự thật được đưa ra ánh sáng, “Lâu Tiêu” xấu xa bị toàn mạng chế giễu, sau đó mắc bệnh trầm cảm và tự sát.

Mộ Đông Dương vừa làm hỏng buổi tiệc sinh nhật, bây giờ bị mắng vô cùng buồn bã, đầu óc trống rỗng.Hệ thống biết ký chủ sẽ phải chật vật thế nào khi chịu đựng giật điện tinh thần, không thể khống chế cơ thể, không phải chưa có tiền lệ.

Lâu Tiêu không nghe rõ về sau bọn họ nói gì, vì hệ thống nói là làm, cho cô một trận giật điện tinh thần kinh khủng.“Trừng phạt gì?”

Hệ thống biết ký chủ sẽ phải chật vật thế nào khi chịu đựng giật điện tinh thần, không thể khống chế cơ thể, không phải chưa có tiền lệ.“Nhanh nhanh nhanh.” Lâu Quốc Đống còn đang mở ô, vội giục Lâu Tiêu đi theo.

Dựa trên tính toán, hệ thống nhận thấy rằng việc này có thể điều chỉnh sự phát triển của giai đoạn sau ở một mức độ nhất định, đồng thời cũng có thể làm rối loạn trí nhớ dài hạn của ký chủ, một công đôi việc, nên nó không hề e ngại.

Nhưng cảnh tượng trong dự kiến của hệ thống vẫn chưa xảy đến.

Nó hơi khựng lại một chút, chuyển sang chế độ xem toàn cảnh, thấy sắc mặt của ký chủ chỉ hơi nhợt nhạt, vẫn khống chế ổn định cơ thể, thậm chí còn có thể quay mặt đi, chuyển tầm mắt vào không trung. Nhìn qua, không hề giống một người đang phải chịu đựng đau đớn, mà giống như đang ngẩn ngơ nhìn mây trời hơn.

Không thể nào!

Hệ thống không thể lý giải được tình hình hiện tại bắt đầu điên cuồng tra bản số liệu, đồng thời gửi đơn lên Cục Quản Lý Thời Không, yêu cầu cung cấp dữ liệu quá khứ của Lâu Tiêu.

Quy tắc đầu tiên của hệ thống: Ký chủ là ai, không quan trọng.Chử Tú Trân nhíu mày: “Lâu Tiêu, mày bị làm sao đấy.”

Sở dĩ có quy tắc như vậy, là vì mỗi hệ thống đều có sẵn một “Trung tâm nhân cách hóa”, để tránh việc hệ thống quá thân thiết với ký chủ, nảy sinh tình cảm rồi ảnh hướng đến nhiệm vụ, hệ thống không được tự tiện lấy các dữ liệu quá khứ của ký chủ khi chưa có sự cho phép. 

Dù có gửi đơn thì nếu muốn có được dữ liệu quá khứ của ký chủ cũng cần phải có thời gian thông qua phê duyệt nhất định.“Ký chủ là ai, vô – cùng – quan – trọng.”

Trước đó, hệ thống đã sắp xếp xong dữ liệu hiện có, có thể chắc chắn rằng tinh thần và thể xác của Lâu Tiêu thật sự đã chịu giật điện, cũng có thể xác định rằng cô ấy bây giờ đang vô cùng đau đớn, không thể có khả năng khống chế cơ thể hoàn hảo như vậy.Ngoài những tin tức đó, Lâu Tiêu còn nhận được toàn bộ ký ức của nguyên chủ “Lâu Tiêu”, biết được vừa mới đây, nguyên chủ đã đột tử trên xe vì thức đêm liên tục. Sau đó hệ thống khởi động khẩn cấp, chọn lựa một người cùng tên cùng họ với nguyên chủ “Lâu Tiêu” từ kho dự trữ của Cục Quản Lý Thời Không, nhét vào cơ thể này để đảm bảo cốt truyện vẫn được tiếp tục.

Vấn đề là, cô ấy không chỉ khống chế được, mà còn có thể nắm lấy trọng điểm, xác nhận phỏng đoán của mình với hệ thống trong đầu: “Ký chủ điên rồi thì sẽ đổi ký chủ khác, nhưng cơ thể của nguyên chủ thì chỉ có một. Để bảo vệ cơ thể này, cậu chỉ có thể tấn công tinh thần tôi thôi, đúng không?”

Cô đã có đáp án nên không mong chờ hệ thống trả lời, cố gắng tỉnh táo nói chuyện với hệ thống cũng chỉ để đánh lạc hướng sự đau đớn mà giật điện tinh thần gây ra.

Cô nói: “Nếu giật điện cơ thể, có thể tôi sẽ không dám tự tin, nhưng giật điện tinh thần… Tuy không phải chuyện đáng tự hào gì, nhưng tôi vẫn muốn nói: Một chút đau đớn này với tôi, chuyện thường thôi.”

“Thế nên, cậu hiểu chưa, quy tắc đầu tiên của các cậu nên sửa lại.” Cô nói trong đầu, nói chuyện với hệ thống bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng, cứ như một cô giáo đang kiên nhẫn dạy bảo một học sinh hư…Lâu Quốc Đống: “Ừ con, ba cũng định đỗ ở trên, trên này ít xe, không cần tìm chỗ đỗ.”

“Ký chủ là ai, vô – cùng – quan – trọng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện