Mùa mưa qua chính là thời điểm gieo hạt tốt nhất.

Mỗi ngày đều là ngàn dặm không một bóng mây, nhóm hắc nô bắt đầu ở giữa mênh mông biền điện gieo hạt. Số sản phầm thu hoạch bông sau mùa mưa cũng bắt đầu mang ra khỏi trang viên. Xe lửa, xe ngựa đều chất chồng đầy bông, rốt cuộc số bông đó có thể bán được bao nhiêu tiền? Không thể tưởng tượng…..

____ Macquarie, hẳn là được rất nhiều tiền đi?

Biết rõ số tài sản của Macquarie chỉ có Henry ____ vị quản gia lớn tuổi nhất. Nghe nói ngay từ khi chủ nhân bước chấn đến nước Mĩ đã luôn theo bên người. Hắn là người nghiêm túc, quản lý toàn bộ tài sản của trang viên, luôn bày ra gương mặt lạnh băng không biểu cảm mà phân phó thứ này thứ kia……

A, còn có một sự kiện:

Ta đại khái đã nắm được ngôn ngữ nghe nói của Pháp, nhưng ta còn muốn nghiêm túc hiểu rõ từng chữ.

Ta kiên trì thuyết phục người hầu phụ trách quét tước thư phòng cùng ta trao đổi công việc, nhờ vậy mỗi ngày ta đều có thể dùng thời gian quét dọn ở thư phòng mà đọc báo chí bắt đầu học chữ Pháp. Sau người hầu kia đơn giản trực tiếp báo với tổng quản đem công việc quét dọn thư phòng hoàn toàn giao cho ta ___ giữa một đống công việc được phân chia như vậy cũng không khiến cho bất luận ai chú ý, vì thế ta có được chìa khóa của thư phòng.

___ Nếu buổi tối không bị Macquarie gọi tới phòng ngủ của hắn, ta sẽ sờ soạng đến thư phòng lấy một quyển sách mà ban ngày ngày ta đã ghi nhớ vị trí. Trở lại phòng mình đốt nến lên đọc ___ ta cũng không phải là kiểu người yểu điệu gì, bắt đầu là đọc loại tiểu thuyết mạo hiểm, dần dần ta đọc tiểu thuyết ngày càng nhiều, sau cảm thấy xem tiểu thuyết vẫn chưa đủ mà tiểu thuyết trên kệ sách cũng không nhiều. Vì thế ta bắt đầu đọc một ít số khó hiểu hơn: Tỷ như bản lai giống trong nông nghiệp. Thế nhưng càng đọc, ta phát hiện lý luận tròng sách càng ngày càng khó hiểu: Cái gì mà giai cấp, quần chúng, tuyển cử….. Xem không hiểu, xem không hiểu!

Sau mùa mưa, Macquarie thường xuyên phải ra ngoài.

Hắn luôn có người hầu đi theo. Mỗi lần đi cũng thường mười ngày nửa tháng cũng chưa thấy về.

Nghe hầu gái ở phòng bếp nói chủ nhân phải đi New Orleans, ngồi trong tòa nhà lớn nhất Lewis Anna mà làm việc.

“Chủ nhân ở nơi nào cũng có vài viện có căn phòng lớn rất xa hoa! Tuy rằng nơi này không lớn, nhưng ở New Orleans cũng là khu nhà cao cấp cực độ nổi tiểng!” Cô hầu gái đi theo chủ nhân lớn tiếng nói xong, ta lắc đầu từ chối cho ý kiến, một bên nuốt món bánh quy hảo hạng nàng vừa nướng.

Người hầu có chút chức quyền đều đi theo chủ nhân ra ngoài, mà ta chỉ là nô lệ hẳn là không có khả năng bị mang đi! Bất quá cũng tốt, bọn họ đều đi nhất là cái tên biến thái kia cũng đi là ta có thể thoái mái hơn rồi! Còn có ánh mắt như loài rắn Litella …….

Nửa tháng trôi qua, chủ nhân đã trở lại, mang về đây một đoàn khách nhân.

Bọn họ thực “bình thường” dạo một vòng vui vẻ ___ thực bình thường, thật là rất “bình thường”! Một nhóm nam nữ khiêu vũ, một nhóm diễn kịch, một nhóm trai tân quần áo bình thường cùng thái độ nho nhã cùng trong một yến hội, ăn cơm dã ngoại, sau còn có săn bắn.

Lúc sắn bắn Macquarie cũng mang ta đi: Có điều cũng không chạy quá xa. Chỗ “săn bắn” nằm trong phạm vi trang viên là một khu vực nhỏ, này đó thoạt nhìn đoan trang thục nữ nhưng cũng hăng hái đi săn.

Mà ta, liền đứng ở bên sườn Macquarie. Thứ đang được đùa bỡn trên tay hắn, là một cái roi ngựa bằng da trâu bình thường. Khi hắn mệt mỏi, liền thuận tay đem roi ngựa kia ném cho ta cầm ___ trong mắt ta hẳn là xuất hiện một tia hoảng hốt sợ hãi…….

Hắn nở nụ cười, từ trên lưng ngựa cúi xuống. Động tác thoạt nhìn là hướng người hầu là ta chỗ lỗ tai nói nhỏ gì đó, nhưng hắn lại một ngụm cắn lên tai ta…. Đem bộ phận mềm mại không xương kia dùng răng nanh cùng đầu lưỡi cắn xé một lúc, từ miệng hắn thoát ra lời lẽ không rõ ràng ở tai ta nói:

“Hôm nay không được ………Jack của ta…… Chờ những người này đi rồi ta sẽ cho ngươi nếm đủ!”

“……!” Ta quay đầu đi, cả lỗ tai đỏ rực.

Nhưng hắn rất nhanh lại lần thứ hai xuất môn.

Lần đi này, lại là hai tuần.

Ngày đó đặc biệt nóng. Toàn bộ cây bông đều được gieo xong, nhóm hắc nô cũng bắt đầu nghỉ ngơi.

Giữa trưa vắng vẻ nhàm chán, nếm qua chút cơm nhóm người hầu đều tự động đi nghỉ. Giữa ngày nóng như vậy, nơi mát nhất chính là đại sảnh này. Ta ôm một ít sách báo mới của Pháp, một mình rời khỏi đại sảnh.

Đây là nơi mà lần săn bắn ở mấy tuần trước ta phát hiện ra. Một căn nhà nhỏ khuất sau gò đất được bao bọc bởi một mảnh xanh um của rừng cây. Ngày đó, mũ của một vị phu nhân bị gió cuốn đến rừng cây trước mặt, ta giúp nàng nhặt trở về thì phát hiện ra nơi tốt này.

Mặt trời tựa như quả cầu lửa cháy rực, sức nóng tỏa ra tứ phía. Cho dù trên đỉnh đầu có bóng râm cùng xung quanh là mương nước chói mắt vì phản chiếu ánh nắng, nhưng đi mới đi một đoạn ngắn quần áo trên người ta cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Nơi đây không phải  vườn, nó vẫn giữ nguyên vẹn hình thái nguyên thủy của rừng cây, trừ bỏ cây cao su còn lại đều là những đại thụ ta không biết tên.

___ Vùng đất này thoạt nhìn cũng không có nhiều người đi qua. Xung quanh đều nồng đậm mùi vị của đất, mùi của rêu cùng cây địa y,một đàn chim màu lục cùng đàn khác cổ đỏ thân lam nhao nhao ồn ào khắp khu rừng, còn có một con hồng tước đột nhiên từ đỉnh đầu ta vỗ cánh bay ra khỏi rừng cây…..

Tuy rằng lén đi ra như vậy không ổn lắm, nhưng là ta cũng không có chạy ra khỏi lãnh địa của Macquarie, thậm chí có thể nói nhà ở “chung quanh”. Ta nghĩ, chỉ cần ta trở về trước bữa cơm chiều sẽ không có người phát hiện được.

Xuyên qua hàng cây phía trước ta cuối cùng thấy được một con sông nhỏ.

Nước sông không xiết, vừa may đây cũng là chân đồi, ở nơi rừng sâu hình thành một dòng sông xanh biếc ___ con sông lượn quanh phản chiếu ánh nắng lấp lánh chói mắt. Ta nhanh chóng cởi áo, xắn hai ông quần lên, bỏ đi đôi giày da khó chịu cùng xích chân. Dẫm lên bờ sông nhỏ ___ Thực thoải mái! Lập tức nhảy xuống nước, mát lạnh cực kỳ!

Kể từ khi rời khỏi quê nhà, ta chưa từng được thư giãn như vậy……

Con nước mát lạnh mà nhu hòa vây quanh, ta nổi trên mặt nước, cảm nhận dòng nước chậm rãi lưu động. Một chân để mắc vào một góc của bờ sông, như thế sẽ không bị cuốn đi nhưng vẫn có thể thỏa thích hưởng thụ dòng nước lướt qua bề mặt da thịt…..

Ta như một đứa nhỏ vẩy vẩy nước, gội sạch tóc, chà xát da toàn thân, đem toàn bộ trên dưới bụi bẩn bám trên cơ thể chà sạch!

Để cho dòng nước cuốn mọi thứ đi.

Sau ta ngâm mình trong nước, đem quần áo cũng đã ướt sũng giặt sạch một chút.

Cầm quần áo trải lên một tảng đá không to không nhỏ bên bờ sông. Ta đơn giản ngay tại thảm cỏ xanh mượt dưới chân đại thụ nào đó mà nằm xuống ___ Nước sông cùng cây rừng vây quanh, ta liền tưởng như mình là yêu tinh của rừng cây….. Tự do………

Nghĩ đến đây ta không khỏi thoáng mỉm cười.

Dòng nước nhẹ nhàng lướt qua hai bên bờ, một con ếch ngồi xổm trên hòn đá oa oa kêu, chim chóc ở xa xa líu ríu, tiếng lá cây xào xạc dường như thanh thúy lại dường như vô vị thì thầm…..

Vết sẹo dần tan.

Ta với tay ra sau sờ soạng cái lưng vừa được tắm rửa còn mát cùng mặt trong đùi, lớp da non đã bắt đầu mọc lên.

Nên làm cái gì bây giờ?

Phải sống ra sao đây?

Ta, cũng không phải con sơn dương mặc hắn xâu xé!

Trốn? Trốn như thế nào mới được? Lãnh địa của hắn rộng lớn như thế. Xem ra ta chỉ có thể nhẫn nại, chờ hắn mang ta đến New Orleans ___ ở giữa thành phố lớn trốn đi, hẳn là dễ dàng!

Cho nên trước mắt việc phải làm, khiến cho hắn đánh mất cảnh giác?

Còn có một điểm, cái tên Macquarie này tựa hồ cũng chỉ muốn đùa bỡn cơ thể ta, cũng không có hứng thú làm tình cùng nam nhân ___ Ta nghĩ đây có thể là chính yếu cho kế hoạch của mình.

Hắn nhất định không phải. Theo ta thấy, nếu đã thích nam nhân, chứng cớ tốt nhất chính là, hắn vô luận ngoạn như thế nào cũng không chủ động đùa giỡn qua hạ thân ta, tay hoặc miệng đều không có. Hắn thực chất muốn làm tình, vẫn là nữ nhân đi?

Nếu thật sự như vậy, ta còn có thể nhẫn nại. Sau đó chỉ cần hắn đánh mất cảnh giác, hắn có thể mang ta đi New Orleans ___ tại nơi cách xa vạn dặm, ta tuyệt đối có thể biến mất giữa mênh mông biển người!

Sau khi hạ quyết tâm, ta cầm lấy tờ báo đọc: Đều là chút ít tin tức của Pháp, lại loạn cái gì cách mạng, ai đó thuộc chính phủ lại lên đài, XX quốc vương ở nơi nào đó ra làm sao…… Đều là chuyện của một mớ người ta hoàn toàn không quen biết.

Có thể xem nhiệm vụ học hỏi hôm nay đã hoàn thành. Ta đã có thể học được chữ Pháp.

Lấy ra một điếu xì gà trộm được từ thư phòng, hương vị đậm đặc khiến ta muốn co lại tay chân cũng không muốn. Dán cả thân người lên tảng đá bên cạnh.

Hết thảy trước kia, chính là ở North Carolina hai mươi năm trước, dường như đã là chuyện xảy ra của một thế kỷ trước, chuyện từng là kinh thiên động địa, đã xa xa để sau đầu, một đi không trở lại.

Mà giờ tương lai trước mắt vẫn còn là thứ mơ hồ không nắm được.

Ta nhất định đã ngủ đi trong chốc lát.

Bởi khi ta mở to mắt, tóc đã khô. Là thứ gì đó làm ta tỉnh dậy, một loại âm thanh không đồng dạng cũng không bình thường vốn có trong rừng cây. Ta vội vàng bật dậy, bất an đứng lên ___ rõ ràng, có người bên cạnh.

Một con ngựa nhẹ nhàng thở phì phì, này thanh âm đủ để ta hoảng sợ.

Kia con ngựa trắng thứ bảy Macquarie thích nhất tên: Queen. Cao lớn, xinh đẹp, tính tình cũng thực ác, một chút cũng không sợ người. Cước bộ của Queen chậm rãi từ trong bóng râm đi tới, Macquarie trên mình áo trắng ẩm ướt cùng quần bò, yên vị ngồi trên lưng Queen, trong tay nắm nhẹ dây cương.

Trên mặt hắn không chút biểu tình, nhưng ta chỉ bằng hơi thở của hắn có thể cảm nhận được nguy hiểm nơi hắn………..

Ta đứng lên, nhất thời đều quên mình vẫn là trần trụi.

“Ta nghĩ ngươi chạy trốn.” Hắn nói.

Ta định tìm quần áo của mình, quay đầu lại, quần áo còn phơi nắng bên kia.

“Bọn họ đều không biết ngươi ở đâu.” Hắn đơn giản, liền yên vị như vậy nói: “Ta nghĩ hẳn là không nên mang theo chó săn tới bắt ngươi? Sau đó ta nghĩ nếu bắt được ngươi liền nhất định đem ngươi đánh tới chết khiếp……..”

“Ta cũng không có ra khỏi lãnh địa của ngươi.” Tuy biết có thể một chút đòn roi là không tránh được, nhưng ta còn phải vì chính mình biện bạch một câu.

Hắn đổi tay cầm roi ngựa, tiếp tục nói:

“Ta nghĩ sẽ không dùng, ít nhất lần này không cần…….” Hắn xuống ngựa, đi về phía ta, ánh mắt cùng ngày trước giống nhau, dùng ánh mắt nhấm nháp thân thể ta…………….

“Ngươi phạm phải quy củ của ta quá nghiêm trọng, Jack, ta đã nghĩ ngươi đã thực nghe lời……….”

“Ta thực có lỗi, chủ nhân.” Ta trả lời ngắn gọn, trước sau như một thuận theo.

“Ngươi khi nào thì học được phương thức nói chuyện không chút phù hợp với ngươi như vậy?” Hắn cúi đầu, nhìn kỹ khuôn mặt bình thường của ta, nghiêng đầu qua, hơi thở hắn cách ta rất rất gần……….. “Ngươi cư nhiên đã có thể xem báo…….. Ngươi là lấy từ thư phòng của ta đi?”

“Ta thực có lỗi….. Ta chỉ là lấy đến……….”

Ta có điểm cứng họng. Hắn là tìm một cái cớ, nhưng ta nhất thời không phản ứng được ____ Hắn mạnh mẽ dùng hai tay bắt lấy thắt lưng ta ___ Sau đó hắn đột nhiên đem cơ thể ta dán chặt lên thân thể hắn………..

Bộ phận cứng rắn to lớn chứng minh dục vọng của hắn………..

Ta thở hổn hển, bờ môi hắn cùng đầu lưỡi bắt lấy miệng cùng lưỡi ta. Đây là lần đầu tiên……..hắn hôn môi……..

Tình dục nổi lên. Tay hắn sờ soạng tới mông ta, ngón tay tách ra hai bên cường ngạnh sáp nhập nơi đó ___ Ta khẩn trương cứng người lại, nhưng cánh tay hắn gắt gao ôm chặt đem tất cả phản kháng của ta khóa chặt. Tiếp đó ta bị thúc xuống, ngã ngồi trên mặt đất………

Thứ dục vọng điên cuồng. Đó là một loại ham muốn thân thể, ta lại một lần nữa e ngại………

Nhưng dục vọng không chấp chứa thứ ngôn ngữ có thể phản kháng. Hắn bắt lấy, đem chân ta đưa lên cao, trực tiếp quỳ giữa hai chân dang rộng của ta lúc đó ___ Này tư thế, hắn ngồi lên đùi trái của ta, giơ cao đùi phải của ta: Cả nơi tư mật cứ như vậy lộ rõ. Sau đó hắn cởi bỏ khóa quần, cúi xuống. Hắn dùng cả tứ chi hình thành một loại nhà giam kỳ lạ, đem toàn bộ thân thể đặt dưới hắn…….

Khóa lại bả vai ta, hắn đem thân thể tới gần ta……….

“Thả lỏng, Jack, đúng, hít sâu……. Ngươi cũng đã được làm mềm qua, hiện tại mở ra cho ta đi!”

“Không ___! Không thể như vậy ……. Ngươi không nên ……..” Nói năng lộn xộn, ta nghĩ phải nói gì đó, nhưng có lẽ đã quá muộn.

“Quá căng thẳng, rất dễ bị thương.” Thanh âm của Macquarie bình thản vang lên. Ta có lẽ chưa từng thực sự nhìn thấy hắn kích đông đi? Song thứ duy nhất có thể xác định, cơ thể hắn hiện tại đang phi thường kích động………

Đỉnh của thứ lửa nóng ở bên ngoài hậu huyệt ta dính dấp chút ít chất lỏng trong suốt. Hắn ma sát nơi huyệt khẩu, làm cho nơi đó dần dần ướt át. Ta không thể co lại, không thể giãy giụa, chân ngăn chặn càng đem cơ thể tránh né mở rộng ra ___ Hắn bắt đầu đưa đỉnh của thứ cứng rắn kia tiến vào…….

Khẩn trương không tự chủ được càng co chặt lấy cơ thể, nhưng hắn cũng không có hành động gì làm cho ta thoải mái. Hắn cứ vậy kiên định tiếp tục sáp nhập ……….. Ta tận lực thở gấp thả lỏng cơ thể ……. Cũng không có mấy hiệu quả, nhưng hắn vẫn là cường ngạnh sáp nhập như trước………

Mặt trời dần dần xuống núi……….

Trước mắt ta cũng là một mảnh mù mịt…………

Cơ thể giãy giụa đến nứt ra, hắn gắt gao ôm trụ lấy cơ thể cứng đờ của ta mà từ từ đâm thọc……… Máu rỉ ra từ huyệt khẩu, cực độ đâu đớn truyến đến từ miệng vết thương……… Nhưng thứ nóng rực của hắn, cũng dần dần lây lan sang ta…………

Tựa hồ là vì làm cho ta tận lực thả lỏng, hắn xoay mặt ta lại, một lần nữa đem đầu lưỡi luồn vào miệng ta………

Triền cuốn đi hết thảy, đem hô hấp cùng nước bọt đều cắn nuốt xuống, hắn thật sâu hút vào……..

Vì vậy, ta giống như tuyệt vọng mà điên cuồng hôn mút, cảm nhận tinh khí hắn, thật sâu, nóng bỏng, lấp đầy bản thân ta………..

P/s: Ực… sao nóng thế nhỉ?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện