Editor: Phong Nguyệt

Beta: Dưa_chan

“Nhượng ta xem.”

Trong phòng đặt rất nhiều đèn, trên giường hắn phủ khăn trải giường mới trắng thuần, ngay cả màn cũng thay thành màu trắng. Ta vừa tắm rửa xong, khi cởi quần áo ra nhìn lướt qua ngoài cửa sổ: Hôm nay là ngày đầu tuần, đầu tuần đã trút hạ xuống mưa lớn.

Macquarie quần áo nghiêm chỉnh, ngồi ở bên giường.

Vết thương trên lưng về cơ bản cũng đã khỏi.

—— Có thể thấy vết roi nơi bắp đùi giờ chỉ còn là mấy vết bạch ngân nhỏ,  vết thương trên lưng hẳn là cũng như thế này đi?

Hắn ôm ta ——- tựa như ôm một tình nhân nóng bỏng… nhẹ nhàng vỗ lên mấy vệt trắng kia… Sau đó hắn nâng chân ta lên, vật kia không biết từ lúc nào đã bành trướng đứng thẳng  hỏa nhiệt cọ xát lên bắp đùi ta—– tay luồn xuống, giật xuống quần lót, đem nhục hành đang ngẩng cao đầu ở bên trong bao lấy trong lòng bàn tay—— hắn nắm lấy tóc ta, từng nụ hôn rơi lên tai, lên mặt…

“Ân…”

——– Này là lần làm tình đầu tiên sau một tháng đi?

Công việc hôm nay đàm phán rất thành công, ở bữa cơm đầu bếp làm đồ ăn khiến hắn rất thỏa mãn, ăn xong uống tách cà phê cũng vô cùng vừa miệng… sau đó ta bị gọi tới phòng ngủ của hắn ———- vết sẹo cũng đã mờ dần… Hắn thỏa mãn, gặm cắn lỗ tai ta, thỏa mãn, ở lúc ta ngậm ngọc hành cương cứng của hắn, hắn liền thở dốc cho ta nghe…

Da hắn có điểm mằn mặn, nhưng luôn phảng phất mùi nước hoa dễ chịu… Ta quỳ dưới chân hắn, ngẩng mặt dùng đầu lưỡi liếm lên đùi non… Nâng lên âm nang vì hưng phấn mà cứng rắn như thạch—– ta ngậm cắn, tận lực không đi kích thích ngọc hành, chỉ dùng gương mặt ma sát nhẹ nó——- nhượng niêm dịch nóng chát dính vào trên mặt…

Xoa nắn lưng ta, hắn lần tìm tới xương cụt nơi cột sống—— ngón tay mang theo đùa bỡn cùng dục vọng nóng bỏng. Cảm giác hắn hôm nay có điểm không muốn ngoạn trò ngược đãi, có lẽ vì nhìn đám vệt trắng chằng chịt này cũng đủ để hắn hưng phấn đi?…

Vì thế hắn hôm nay muốn chính là kiểu áp lên lưng ta mà tiến nhập… Dùng đầu lưỡi nhấm nháp mấy vết bạch ngân, từng cái từng cái, không để tâm tới những nơi khác trên thân thể ta, những vết tích đan xen nhau hấp dẫn nước bọt cùng lưỡi hắn.

“Ân——-” trướng quá. Sau khi xuyên vào hắn không di chuyển, huyệt khẩu không thích ứng được mà co rút lại, liền đó hắn di chuyển thắt lưng… rút ra một chút, lại tiến nhập… Ta nắm chặt lấy ra giường nhưng chất liệu tơ lụa trơn trượt đi, muốn cong chân lên, liền ngay cả đầu gối trên loại ra giường này cũng không chống đỡ được——-

Hắn lấy một cái gối lọt dưới hạ thân ta—— nhục hành bị ép lại, ta rên khẽ một tiếng, nghĩ muốn động động tạo ra chút khe hở, nhưng không được——- bị đặt trên đệm trơn như thế này, mỗi lần hắn đánh tới là ta lại bị ép lại một lần…

Vì thế tiếng rên rỉ của ta càng lúc càng lớn…

Mang theo đau nhức, tự bản thân cũng sắp thở không ra hơi…

Hình như cũng không quá mức đau đớn. Hắn nắm chặt lấy nhục hành đang sắp phát tiết của ta, tựa hồ có chút tàn nhẫn—— nhưng ở lúc ta liên tục tận lực co rút lại cũng nhượng hắn thở dốc không ngừng…

——-Đây cũng tính như là làm tình bình thường đi?

Ngay lúc ta nghĩ như vậy, hắn tăng lực đạo tay lên——- giống như muốn phản bác ý nghĩ của ta, hắn hung hăng nhấn xuống quy đầu mẫn cảm… Đau quá! Đau quá! Ta nắm chặt cánh tay hắn, nghĩ đem thứ sưng trướng đã muốn bắn nhanh thoát khỏi tay hắn!

“Làm sao vậy?… Ngươi không thích đau đớn như vậy à?” Hắn ngậm lỗ ttai ta, đầu lưỡi chui đi vào, giống con trùng vừa nhuyễn vừa nóng, nóng muốn chết!

“Không, không… Đau quá!” Ta thậm chí đi cạy ngón tay hắn đang chà xát lên, thực sự rất đau a!… Không nên chà xát như thế…

“Ngô——!” Ta đang run rẩy, mạnh co rút lại, nên thanh âm hắn cũng thay đổi đi—— cái lỗ tai đột nhiên bị cắn một cái ——a——-!

Toàn bộ bắn ra mặt đệm.

Mà tinh dịch của hắn, cũng chậm rãi chảy ra, lưu lại trên mặt đệm…

Ngày thứ hai, mưa vẫn tầm tã như trước.

Ta ngửa mặt lên tay vịn ghế trong thư phòng. Vì là ngày mưa, buổi trưa vắng vẻ chỉ còn có chuyện này là tốt làm sao? Hai chân tách ra, vừa vặn đem thân thể mở rộng trên mép ghế—— bút lông chim trên bàn rất là tiện lợi. Kia kỳ thực lông chim cưng cứng quất mạnh trên da đùi, mặc dù có điểm đau nhưng còn có thể chịu được. Còn khiến ta chịu không nổi chính là ngón tay hắn di chuyển trong hậu huyệt…

Như bình thường, hắn quần áo chỉnh tề, chỉ là lấy tay tùy ý đùa bỡn——- bên trong hắn là ấm áp đi? Môi hắn ngậm lấy nụ hoa dựng thẳng lên của ta, như trước giữ tại đầu lưỡi lăn qua lăn lại…

Suốt cả buổi trưa, hắn vẫn vỗ về chơi đùa như vậy, ta cũng mau nhịn không được nữa. Dù rất ôn nhu, nhưng dài đằng đẵng… Đã gần tới cao trào, nhưng hắn thủy chung không chịu tăng cường độ kích thích——— niêm dịch từng giọt chảy ra trượt xuống âm mao…

“Ân…” Ta nghĩ đưa tay sờ hạ thân hắn——- hắn để mặc ta lần tìm, sau đó nhượng ta lấy tay chính mình đem của hắn nhắm ngay hậu huyệt ẩm ướt——được mở rộng đủ, quy đầu dễ dàng trượt đi vào…

Hắn phủ lên ngực ta, thật sâu vùi vào trong cơ thể, hai chân khép lại, kẹp lấy thân thể hắn——- gần sát không một khe hẻ… Hắn ôm lấy thắt lưng ta, không có đi ngậm cái lỗ tai, mà là nghiêng mặt qua, hôn xuống…

Cùng lúc với tinh khí trong cơ thể nảy lên nhượng ta cùng hắn càng dán sát vào nhau hơn! Gắt gao ôm chặt thắt lưng cùng thân thể, ta ngay tại lồng ngực hắn không ngừng lay động——- Ta cũng nắm được lưng hắn… không được cào, chỉ có giống như sa vào trong nước mà ôm chặt lấy vai hắn…

Mưa vẫn yên lặng rơi, chúng ta tựa như tình nhân mà ôm nhau cùng đạt tới cao trào.

Ngày thứ ba, mưa tạnh.

Trời vẫn âm u.

Colleman từ sáng sớm đã mang theo tùy tùng của mình ly khai, mà vị khách “thân thể không khỏe” kia quả nhiên được đội bảo vệ của Macquarie hộ tống quay về New Orleans.

Trước bữa tối, ta đến chuồng ngựa một chuyến.

Mượn cớ chủ nhân muốn hỏi tình hình Queen ra sao, ta nhìn quanh, đem Wizard có thể sánh ngang với Queen——- một tuấn mã nâu đỏ cao to nhượng quản mã chuyển qua ngay sát đằng sau chuồng ngựa——- Như vậy đến tối có thể thuận lợi chạy đi mà không kinh động tới đám nô lệ trông coi.

Kể cả có kinh động, ta cũng không sợ, chỉ với sủng hạnh nơi ta, ta nói cần ai dám không cho dùng?

Yên ngựa cùng các thứ ta cũng sớm tự mình đặt ổn ở bên cạnh.

Ta cầm theo một con dao găm, chuẩn bị tốt quần áo cần thiết: áo jean đơn giản cùng quần bò, một một bộ áo khoác dày, trừ mấy thứ đó ra ta không có bất luận cái gì là của mình. Cũng không cần có.

——–Macquarie thường đem vài món trang sức quý giá tùy tiện đặt xung quanh nhà, nhưng ta không dám cầm. Thiếu đi đồ vật này nọ sẽ bị người hấu quét tước sáng sớm hoặc nô lệ phát hiện, mà thiếu người, chí ít phải chờ chủ nhân tỉnh lại mới có thể phát giác…

——–Hắn sẽ làm sao a?

Bữa trưa ta nhìn hắn, gương mặt hắn mỗi ngày đều như thế, không hề cải biến——- sẽ vì ta mà động dung không? Có khi căn bản cũng không ngạc nhiên? Hoặc là, thứ Colleman muốn nhìn được, hắn tức giận? Tức giận?

Hắn khi thực sự phẫn nộ sẽ là cái dạng gì a?

A, thành thật mà nói, ta cũng muốn xem một chút——- chỉ cần kẻ bị lửa giận nướng trụi không phải là ta, có khi bảo ta chạy hẳn tám nghìn dặm cũng có thể đi!

—–Nếu như thất bại a?

Khi ăn ta cũng nhìn hắn, mặt hắn lúc tức giận liệu có cười không? Kỳ thực ta cũng chưa từng thấy hắn thực sự nổi giận bao giờ., ta nhớ đến lần hắn phẫn nộ kia nhưng ta không sợ——– bởi vì lúc ấy ta rõ ràng biết, ta có thể dùng cơ thể mình khiến hắn tiêu giận.

Nếu như thất bại, thân thể tuyệt đối không đủ để hắn trút giận.

Ta hiểu rõ.

Thất bại, hoặc là chết?

Trong nháy mắt nỗi sợ hãi nổi lên——- chạy trốn? Hoặc không chạy trốn?! Ta không biết tại sao ta lại nghĩ tới “không chạy trốn”—– nhưng trong một thoáng ta đã do dự, một thoáng…

——Đúng lúc này tổng quản Rick lại bẩm báo: Nhóm nô lệ vừa mua có ba nữ nhân da trắng rất đẹp, mong chủ nhân tới nhìn xem. Tâm tình hắn cũng không tệ, vì vậy hắn lệnh mang tới… Hắn thấy trong đó có một nữ nhân tóc hung đỏ người Anh quốc khá là ngang bướng cũng không tệ lắm, hắn liền đơn giản ra mệnh lệnh: Dẫn đi đánh nàng ba mươi roi.

——–Ta không khỏi run một chút.

Sợ tới lạnh buốt…

Ta không dám nhìn.

Đến tối nhưng hắn lại không gọi tới phòng ngủ.

Từ chạng vạng sét đã bắt đầu đánh xuống…

Lúc mưa to thêm tiếng sấm cùng lúc trút xuống, ta len lén đẩy cửa phòng hắn.

Ta dò dẫm tới bên giường, nắm lấy tay hắn…

“Làm sao vậy?” Hắn hình như thực sự đang ngủ—— ta cảm thấy ta bây giờ không phải chính mình, cũng không giống diễn trò. Cửa sổ phòng mở rộng, gió buốt cùng mưa làm ướt rèm cửa trắng làm dính sát lên song cửa sổ…

Lần đầu tiên ta đem môi mình đặt lên môi hắn…

Môi hắn nguyên lai rất khô—— hắn ngay cả miệng cũng không mở… Ta rất xấu hổ, đến cả môi cũng không động nữa——-

Sau đó tay hắn vươn ra, ôm lấy thắt lưng ta, kéo lại——- chúng ta lần đầu tiên hoàn toàn ôm lấy nhau, ngã lên cái giường rộng lớn…

Chúng ta vẫn dính lấy, hôn sâu đến không tưởng được——- môi ta dường như bị bóp méo, chỉ biết chìm trong hơi nóng cắn hôn mà điên cuồng quấy loạn… hôn tới tối tăm trời đất, thế giới đảo lộn…

Sau đó hắn dùng tay, từ quần áo trong tới ngoài đều xé rách, bắt lấy thân thể ta, đem toàn bộ xích lõa trưng đi ra——- thậm chí không để ta có thời gian dùng tới miệng, chỉ có để thân thể chính mình áp sát tới, tận sâu trong linh hồn bị đánh tới…

Ta rên rỉ, chúng ta lăn lộn, đem giường loạn thành một đoàn…

Liên tục thay đổi tư thế, ta thậm chí ngồi lên hạ thân hắn, hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì. Hậu huyệt bị căng nứt cũng không cảm giác——- điên cuồng mà ma sát, mặc kệ thân thế sẽ thế nào, mặc kệ bên ngoài mưa có bao nhiêu lớn, cũng không quản, trong mắt chỉ có ta và hắn quấn lấy nhau!!!

Cũng không cần đến nến, không cần đèn, ta biết tinh khí hắn trong cơ thể mình rung động sắp đạt cao trào…

Ta có thể dùng thân thể cảm nhận miệng hắn, tay hắn, tinh khí hắn ở trên cơ thể ta có bao nhiêu nóng cháy…

—–Sau đó chúng ta cùng lúc phun ra tinh dịch, lần thứ hai thật sâu đem lưỡi quấn cùng một chỗ…

Hắn dây dưa, vật trong thân thể vẫn cứng ngắc như trước, thở hổn hển—— rồi hắn lại di chuyển… Tuy hậu huyệt đã chết lặng, nhưng có cảm giác không khí lạnh lẽo len vào, vẫn nhiệt như thế. Hắn lại tiếp tục, lấp đầy nơi thống khổ nhất trong cơ thể ta…

“A…” Ta thở dốc, hắn cũng thở dốc, ta đổ mồ hôi, hắn cũng đổ mồ hôi…

Vì đầy người mồ hôi, ta không có chú ý tới khóe mắt chảy ra thứ nước cũng mằn mặn như vậy.

“Uống chút hồng trà không?” Ta hỏi, hắn gật đầu, liền đem ngọn nến trên tủ đầu giường thắp lên. Ta trượt xuống giường, mặc quần áo vào, không đi tắm, hắn cũng không. Đi qua dãy phòng ở yên tĩnh, tới phòng bếp, đun nước sôi, pha hồng trà, làm bánh kem. Tuy thân thể còn mang theo uể oải sau tình sự, nhưng ta vẫn bưng bộ khay trà tinh mỹ của Anh quốc, đến phòng ngủ của hắn ở cuối hành lang.

——- Rắc lên bột thuốc màu trắng trong chiếc bình kia lên bánh kem.

Hắn hỏi ta uống không, ta cũng uống một tách.

Rất nhanh hắn chìm vào giấc ngủ. Mở cửa sổ, vì sắc trời có điểm muộn, ta không đem chăn đắp hảo cho hắn.

Hiện tại ban đêm là hơn mười một giờ.

Con ngựa rất thông minh, không hề tạo ra tiếng động dẫm lên bãi cỏ ẩm ướt, ta đi qua đồng cỏ ẩm ướt, mưa vẫn lớn như trước, tiếng sấm ì ùng.

Một đêm không có sao.

Ta chạy như bay, trốn khỏi trang viên Macquarie.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện