Editor: Phong Nguyệt

Beta: Dưa_chan

Hắn mang ta đi New Orleans.

Tuy hắn không để ta đeo xiềng xích, nhưng lại nhét ta vào lồng sắt ——–Toàn bộ kẻ giàu có ở New Orleans đều phủ phục dưới chân hắn. Chức vị chính thức của hắn là phó tổng đốc Louisana, cùng quốc gia biến động này bất đồng, so với Louisiana chỉ là một tiểu quốc độc lập sát biên giới.

Macquarie gần đây có mấy bằng hữu đều nói tiếng Anh.

Mà ta là lần đầu tiên thấy được thành phố của Louisiana.

Còn có sông Mississippi thực sự.

Quả thật rất ghê gớm. Ta đã từng cho là sông Mississippi ở trang viên của Macquarie đã là rất lớn rồi. Nhưng chỉ có nhìn tới sông Mississippi của New Orleans mới có thể nói là sông lớn.

Dòng sông yên bình chầm chậm trôi, tàu thủy lớn cùng bè gỗ chậm rãi di chuyển trên mặt sông. Chúng so với Hoàng Hà bất quá chỉ giống như những món đồ chơi nhỏ, mà con sông tựa như cái lưng thật lớn, nhẹ nhàng tiếp nhận lấy thuyền bè.

Về phần thành phố.

Sông Mississippi đi ngang qua thành phố liền cuộn trào mãnh liệt, mau hơn, nguy hiểm hơn ———- Nhưng thành phố này vẫn duy trì nét ưu nhã cùng mùi vị thối nát: Đường phố phủ đá cuội lóng lánh đầy vẻ tráng lệ dọc theo sông Mississippi, khu nhà ở của quý tộc Pháp nằm trên con phố đó. Nhà chạm trổ, hoa viên, đủ loại hoa tươi cùng khoảng sân rộng mở. Nhưng từ cửa sổ xe ngựa cũng có thể thấy ven dòng nước ngang qua: Là khu bình dân chen chúc nhau, chật chội, náo nhiệt.

“Nơi này là một thành phố mục nát, Jack.” Macquarie mỉm cười ngồi đối diện ta nói như vậy: Cướp biển, quý tộc, người da đen, người da đỏ… hỗn độn phức tạp. Nhưng ở chỗ này họ biết tuân theo quy củ của ta —— là một thành phố nhơ bẩn, nhưng cũng là một thành phố mỹ lệ.”

Hắn đưa tay, sờ lấy lỗ tai ta, trượt vào phía phần xương sụn:

“Ta cực không muốn ngươi tới nơi này, Jack. Ở đây đầy cám dỗ, mà mùi máu của ngươi trời sinh giỏi tiếp nhận cám dỗ.”

Phải không?

Đôi khi ta nghĩ nam nhân nguy hiểm này tựa hồ luôn nói trúng tâm tư mình ——– Ta đang suy nghĩ cái gì, mọi thứ trong đầu ta dường như hắn liếc mắt là có thể nhìn ra.

Xe ngựa chạy băng băng trên một sườn núi cao, dường như tiếng nước chảy càng vang hơn. Từ trên cao có thể nhìn thấy những mỏm núi đá bên sườn núi bao dọc theo mặt sông, phương hướng chúng ta đang đi là khu vực của kẻ thống trị thành phố này.

Xe chạy một hồi trên đường tư nhân, có thể thấy vườn ươm được cắt sửa chỉnh tề. Ở đây cũng không như trang viên nơi kia vốn duy trì phong vị nguyên thủy, nơi đây tu sửa ngay ngắn, tạo nên một cỗ vị đạo xa hoa. Người hầu đi theo của Macquarie cũng không một đường đi cùng: Bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm theo xe ngựa, một nhóm đã sớm tới biệt thự.

Tòa kiến trúc hai tầng rộng rãi. Trước cùng phía sau phòng ốc đều có hoa viên chỉnh tề, nền gạch xanh trắng cùng tường gỗ trắng trăm tuổi nhìn qua có phần mang hơi hướm trung cổ, nóc nhà dùng mái ngói màu xanh xám, cánh cửa, ban công, cũng là như thế.

Macquarie đến đây vào ban đêm, lập tức tổ chức yến hội long trọng.

———Đó là quy tắc của hắn, cũng là quy tắc của New Orleans. Làm phó tổng đốc ở đây, hơn nữa xuất thân của hắn ——– Tuy không có bất cứ tài liệu chính thức nào nhắc tới, nhưng chẳng có ai là không biết a? Đám quý tộc Pháp a dua nịnh  hót cùng đủ người da màu, cứ thế vây loạn xung quanh nhân vật tai to mặt lớn của toàn bộ Louisiana…

—— Bình thường yến hội, bình thường đám người.

Đám người hầu theo Macquarie ưu nhã cùng rất nhiều nữ nô hắn dưỡng tụ thành một đoàn. Các nữ nô mặc các loại quần áo tranh nhau khoe sắc, trong khoảnh khắc thỏa thích hấp dẫn ánh mắt các nam nhân. Macquarie là chủ nhân của các nàng, hắn đương nhiên có năng lực tùy ý đem các nàng tặng cho kẻ khác.

Mà ta, đứng thẳng hai bên trái phải ghế hắn, làm một người hầu tận chức tận trách.

Tới nửa đêm, đám khách nhân có một phần được lưu lại ——- bữa tiệc thực sự giờ mới bắt đầu.

Các nữ nô khôi phục lại trang phục tại trang viên: vài mảnh vải, nội y, hoặc là lõa thể. Đám thân sĩ mới nãy còn ra vẻ đạo mạo liền biến thành dã thú háo sắc… Nữ nhân thực sự tốt như vậy sao? Trên chân còn vết sẹo dài mới lên một tầng thịt ——- kinh khủng nữ nhân…

Nữ nhân đúng ra là thế nào a?

Tinh tế một chút, đơn thuần một chút chính là dạng nữ tử mà ta thích, còn có nhãn thần băng lãnh cứng ngắc mà bất cứ nữ tử ôn nhu nào cũng không nên có. Mà những… nữ nhân mỹ lệ này đều có nhãn thần phức tạp… là quyến rũ? là sức quyến rũ? Ta không hiểu rõ lắm, nhưng nhìn bộ dạng mấy khách nhân bắt đầu trầm mê trong nhục dục…

Không khhí nơi như đông đặc lại. Ngọn nến thiêu đốt hòa cùng hương nước hoa, rượu ngon, mỹ thực, có thể tùy ý hưởng dụng thân thể nữ nhân… đối những khách nhân này mà nói vậy đã là đủ rồi. Macquarie vẫn chưa hưng phấn. Hắn chỉ là nhàn nhã uống rượu vang, hứng thú dạt dào nhìn đám người mê muội này, mà ta, vẫn đựng thẳng bên cạnh hắn, đồng dạng không chút hưng phấn.

Hắn đứng lên, chúng ta đi vào hành lang tối tăm, không khí không tốt lắm. Hắn đột nhiên dừng lại cước bộ, sau đó mở một bên cửa sổ ——- không khí mới mẻ tràn vào, hắn đứng ở nơi đó, nhượng ánh trăng chiếu vào hắn——

“Ta chán ghét thành phố này ———- khiến ta về những thứ thối nát nơi nước Pháp. Ta thà đợi ở trang viên của chính mình! Ta dự định…” Hắn chuyển hướng đối mặt với ta, chăm chú mà nghiêm túc: “Tin mới nhất, chiến tranh kết thúc, Pháp thảm bại! Nội dung hiệp ước đình chiến cũng đã định rồi: Canada còn có phía đông sông Mississippi đều trở thành thuộc địa của Anh!…”

Thanh âm hắn nói rất lạnh, nhưng nội dung lại như phản chiếu nội tâm dao động nơi hắn —— hắn cực kì phẫn nộ, bởi đất nước yếu ớt này.

“Vì vậy, ta phải đem toàn bộ Louisiana ra giao dịch ———– thành công mà nói, ta đem Pháp vứt bỏ, trở thành chủ nhân chân chính…!”

Hắn lúc nào cũng như vậy. Tại lúc mạc danh kỳ diệu nói ra một ít khiến ta đầu váng mắt hoa, nói đến long trời lở đất!

Bắt lấy vai ta, gương mặt tràn ngập dã tâm cùng phẫn nộ dưới ánh trăng của hắn xuất hiện trước mắt ——– hắn hôn ta, khí lực lớn đến đem môi ta cắn nứt … Chúng ta gặm cắn cho nhau nước bọt cùng máu hòa vào nhau… Trên môi rất đau,  hắn thói quen trêu đùa lên vết thương nhỏ kia ——– ngón tay luồn vào trong áo, ngắt véo lên nụ hoa non nớt…

Làm tình là thứ thuốc tốt nhất khiến hắn bình tĩnh lại. Mang theo tức giận vuốt ve cơ thể ta ———- tàn nhẫn hơn, cấu xé, xoa nắn, gặm cắn … Đẩy ngã ta lên sàn nhà tối tăm, xuyên đi vào không phải dễ, nhưng chúng ta đều cực kì kích động … Ta hít sâu, nhượng cảm giác trướng nứt này tiêu thất nhanh hơn chút —— hắn không đợi ta thích ứng, tinh khí sung huyết trướng lớn hơn bắt đầu luật động một cách thô bạo…

Ta rên rỉ, nghĩ muốn tách ra hai chân, nhượng hậu huyệt nơi hạ thể mở rộng hơn một chút ——- Cảm giác được nhục hành của chính mình đang ở trên mặt đất ma sát …. đứng thẳng sưng trướng…

Hắn cũng rên rỉ, cùng ta hưởng thụ kích thích tính dục ——– cái gáy, lỗ tay, ở trong khoang miệng nóng bỏng của hắn phệ cắn…

Hậu huyệt thông thuận hơn ——- có thể cảm nhận được mỗi lần hắn rút ra đều theo hô hấp mà mở rộng thêm, sau đó lại lập tức đem toàn bộ lấp đầy —— rất đau, tinh khí sung huyết của hắn tàn nhẫn như muốn xẻ đôi cơ thể ——- nhạy cảm cảm nhận cơ thể gắt gao bao lấy hắn… Hắn cũng hung hăng đánh lên, ma sát cơ thể thêm thống khổ…

Bị chụp lấy, nhục hành đang sắp bắn ra tinh dịch bị hắn chặn lại ———–

Châm xì gà, có một lần, ta nhìn tàn thuốc đỏ hồng tiến tới —– đều không phải nụ hoa, mà là nơi mạnh mẽ đứng thẳng, sung huyết…

“Ân… A—–!”

Không chút nào che giấu gào thét lên … Đau đớn khiến ta cơ hầu lập tức héo rút…

Cũng vì thế hậu huyệt lại cố sức co rút —— hắn hưng phấn than nhẹ một tiếng thật sâu chôn vào trong cơ thể ta ——- tạm thời đình chỉ luật động, cứ như thế chôn ở bên trong… Là đang hưởng thụ cảm giác bị siết chặt đi? Thật lâu sau, lại chậm rãi trừu sáp, cọ xát lên…

Run run, nhục hành lại ăn đủ mà sưng đứng lên…

Nơi bị thiêu đốt rất nhanh đã sưng phù kéo theo tia máu trào ra ——- Ngón tay hắn chạm đến, cố ý ma sát vào miệng vết thương —– Ta run rẩy toàn thân, vô pháp kiềm chế mà căng cứng cả cơ thể!

A a a a a a ———–!

Toàn thân buộc chặt lại ——- gắt gao siết chặt lấy thứ cứng ngắc đang ở trong cơ thể ta mà xâm chiếm———-!

Hắn ghé vào trên người ta, cùng ta lẳng lặng thở hổn hển…

Mồ hôi chảy đầy trên lưng ta, tay hắn từng chút từng chút chạm lên mồ hồi trên lưng… Tính dục thỏa mãn, hắn cũng đã bình tĩnh mà tiêu thất lửa giận.

Vì thế khi vị khán giả kia cười nhẹ ra tiếng, ta rõ ràng cảm nhận được hắn đột nhiên căng thẳng lên!

“Ta nói Macquarie a, ngươi từ nơi nào tìm được vưu vật này mà không nói cho chúng đại gia ta biết a?!” Cửa phòng hành lang bên kia mở ra, một nam nhân cười nhếch môi xuất hiện tại cửa…

Ta lập tức bò lên, kéo quần muốn mặc vào ——— Macquarie cũng đứng lên, đơn giản đem khóa quần kéo hảo, vuốt vuốt một chút tóc tán loạn. Lập tức, hắn liền khôi phục vẻ trấn tĩnh tự nhiên của Macquarie.

Ánh mắt nâu nhạt của nam nhân kia nhìn ta. Đó là một nam nhân cao to, khuôn ngực cường tráng lộ ra ngoài áo, mái tóc vàng màu lúa mạch hơi rối ———– Chính là tên cứ nói một câu là một ngụm tiếng Anh thô tục phun ra.

“Hắn là nô lệ của ta, cùng ngươi không liên quan.” Macquarie lạnh nhạt nói ra. Ánh mắt hắn liếc qua, ta vội vội vàng vàng đem quần áo mặc vào ——— Ta cảm thấy hắn tuyệt không thích ta phơi bày trước mặt nam nhân đối diện kia.

——– Lúc này tinh dịch nơi hậu huyệt bắt đầu chảy ra, dính dấp rất khó chịu. Nhưng ta vẫn đem áo nhét vào trong quần, đến cả áo khoác người hầu cũng mặc vào…

“Tấm tắc… Macquarie, đây là thái độ đối lão bằng hữu sao?” Nam nhân kia rời khỏi cửa phòng ——— dường như so với Macquarie cao hơn một chút. Hắn kề sát vào mặt Macquarie, tựa hồ muốn hôn tới——-

“Ngươi không phải ghét nhất chạm nam nhân sao? Vừa rồi ngươi làm cái gì? Ha hả, ngươi ôm một loại sinh vật ngươi ghé nhất?!”

Macquarie cũng không nổi giận, thậm chí cũng không lui lại. Hắn ngẩng mặt lên, hướng hắn nhàn nhạt mỉm cười ——— nụ cười, hắn chưa từng đối ta biểu lộ ra:

“Bởi vì hắn nhượng ta rất sảng khoái. Mà ngươi bất năng, Colleman.”

“Đó chính xác là một con sắc lang.” Macquarie ở trên giường nói như vậy, tựa như muốn đánh đuổi đi cái loại hồi ức bất hảo nào đó, nheo lại con mắt: “Có lẽ phải nói hắn là một dã thú điên cuồng truy đuổi khoái cảm nhục dục ——– ân, ta chán ghét hắn.”

Hắn đơn giản làm ra một cái kết luận.

Sau đó không hề cùng ta thảo luận gì tới nam nhân kia.

Ngày thứ hai ở bữa cơm trưa, ta liền thấy được hắn.

Hắn là một trong các đề đốc từ New York tới. Nghe nói hắn xuất thân là quý tộc Anh quốc, từ nhỏ đã nhận thức Macquarie. Dưới ánh mặt trời hắn mặc một bộ quần áo đen, mái tóc vàng cũng được chải chuốt chỉnh tề, nhưng ánh mắt tựa dã thú của hắn không ngừng lả lướt trên người các nữ hầu…

Sau đó hắn chú ý tới ta.

Khóe miệng lập tức mở rộng, lộ ra một bộ tươi cười hạ lưu ———- hắn cũng chỉ dùng ánh mắt đụng chạm ta… Sau đó hắn liếm liếm môi, hướng ta đi tới.

“Nghe nói ngươi kêu là Jack?” Thanh âm hắn so với đêm qua nghiêm túc hơn một chút.

“Đúng vậy, tiên sinh.” Ta cung kính trả lời. Dùng tiếng Pháp.

“Làm sao? Thành nô lệ của ta thế nào?” Ngữ điệu nhẹ nhàng của hắn tựa như đang nói “Đem rượu tới a”, “Giá của ngươi hắn không cao lắm đi?”

“Tiên sinh…” Ta có chút cứng họng.

“Ta rất vừa ý thân thể ngươi ——— Sớm nói một chút, bản thân ta thích lạc thú trên giường ——- Macquarie ham thích dùng lửa cùng nến đúng không?” Hắn uống một ngụm rượu táo nhạt màu, nháy mắt với ta:

“Suy nghĩ đi? Trở thành nô lệ của ta, ta sẽ cho ngươi tự do, ngươi cũng có thể tự do khỏi cái gã ngược đãi cuồng kia —— Ta là thuộc chủ nghĩa tham luyến mỹ sắc bình thương, cùng hắn không giống nhau.”

Hắn bỏ đi. Lúc này vị Tổng đốc đức cao vọng trọng, bằng hữu của Macquarie xuất hiện trước đại sảnh.

…Tự do…sao?…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện