Hàn Phái nhìn cô chằm chằm, từ hai mắt nhắm chặt, còn có nhăn mày, là biết cô lại làm chuyện xấu.

Anh không kéo chăn, đi đến giữa giường, bàn tay tiến vào ổ chăn sờ sờ, quả nhiên là di động.

Giao diện đang là trò chơi, kết cục thất bại.

Đang định bỏ di động xuống xử lý cô, di động báo có tin nhắn mới, tiêu đề là: Hạ Cánh Nam, ôm.

Trong lòng anh không khỏi căng thẳng, quét mắt nhìn Tần Thư, cô còn đang giả bộ ngủ.

Hàn Phái không có thời gian nghĩ nhiều, trực tiếp click mở, quả nhiên video chính là một màn trước khách sạn ở Thượng Hải.

Anh lén hít vào một hơi, sau khi xem thì xóa bỏ.

Người gửi hẳn là đã thấy được cô đã xem.

Không cần nghĩ cũng biết là Tả Thụy gửi tới, muốn đả kích tinh thần Tần Thư.

Hàn Phái giả vờ như chưa phát sinh chuyện gì, tiến đến bên lỗ tai Tần Thư hôn hôn, “Thật sự đang ngủ à?” Hơi thở lướt qua sườn mặt cô, ngứa.

Tần Thư nén cười, không nhúc nhích.

Hàn Phái đặt một nụ hôn lên môi cô: “Ngủ đi, di động anh tịch thu.”

Cầm di động ra ngoài văn phòng, để trợ lý điều tra phương thức liên lạc của Tả Thụy.

Mười phút sau, trợ lý gửi tới.

Hàn Phái không gọi điện thoại qua, lại đợi mười lăm phút, trực tiếp gửi tin nhắn cho Tả Thụy: 【 Tôi là Hàn Phái, email cô gửi cho vợ tôi tôi đã xem rồi, nếu cô điều tra camera theo dõi của khách sạn thì hẳn cũng biết, đêm đó tôi cũng có mặt, chỉ là tránh cho mọi người xấu hổ, nên tôi mới tránh một chút. Nếu cô tò mò chuyện giữa chúng tôi như vậy, tôi tự mình nói cho cô nghe, trước khi tôi theo đuổi vợ tôi đã biết cô ấy yêu thầm Hạ Cánh Nam, yêu thầm 4-5 năm, cho nên tôi tốn không ít tâm tư mới theo đuổi được cô ấy, đoạn video cô lấy được là lúc Hạ Cánh Nam không biết tôi với Tần Thư ở bên nhau, mới có cái ôm kia, sau đó tất cả đều đã được giải thích rõ ràng. Nếu cô còn có chỗ nào không rõ, cứ việc hỏi tôi, tôi biết gì sẽ nói hết. 】

Tả Thụy nhận được tin nhắn, nhìn mấy chữ đầu tiên, sắc mặt cứng đờ, xem xong cô cảm thấy mình hiện tại như một vai hề nhảy nhót.

Thật ra cô đã sớm buông xuống, bây giờ nhe vậy lại khiến cô chật vật bất kham.

Cô đánh mấy chữ chuẩn bị trả lời anh, sau đó lại xóa hết.

Hôm nay, quả thật là một ngày tồi tệ.

Hôm thứ năm, công ty Tần Thư đứng phía sau bán khống đã tuyên bố một số tin tức liên quan đến tài vụ của công ty ở Mỹ mà Úy Minh Hải đang nắm cổ phần, ám chỉ báo cáo tài vụ của công ty bọn họ có mờ ám.

Đây là tin tức đầu tiên.

“Nhanh như vậy?” Bặc Nhất thấy tin tức, vội gọi điện thoại cho Tần Thư.

Tần Thư đương nhiên là căng thẳng, “Ừ, Hàn Phái nói không thể trì hoãn nữa nếu không chờ Úy Minh Hải khôi phục nguyên khí, tớ sẽ không tìm được cơ hội nào thích hợp để ra tay nữa. Ngày hôm qua, hạng mục trước đó của Thu Lam và Doãn Nhất Kiều đều bị khui ra vấn đề, tuy rằng bọn tớ đã có chuẩn bị, nhưng sau khi phát sinh vẫn là sứt đầu mẻ trán. Lại kéo dài nữa, còn không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người.”

Lúc Hàn Phái nhìn thấy tin tức này là đang mở họp, anh rời đi ngay giữa chừng.

Trợ lý theo sát Hàn Phái ra ngoài, vừa rồi anh ta cũng thấy được tin tức kia, thao tác của Tần Thư quả thật làm anh ta có chút ngoài ý muốn, nói: “Tôi còn tưởng Hàn phu nhân sẽ đánh bất ngờ vào công ty ở Hồng Kông của Úy Minh Hải.”

Dù sao công ty kia có nhiều lỗ hổng hơn, hơn nữa thích hợp chọc ngoáy, nguy hiểm khi bán khống cũng nhỏ hơn.

Hàn Phái: “Cô ấy muốn dùng kế sai giờ.”

Trợ lý gật đầu, như thế cũng có thể được, “Hàn tổng, hiện tại chúng ta làm gì?”

Rất nhanh đã về đến văn phòng, Hàn Phái mở email, bắt đầu đánh chữ, chỉ trong thời gian trợ lý nói chuyện, email của anh đã được gửi đi.

Lúc này mới nói với trợ lý, chỉ một chữ: “Chờ.”

Trợ lý còn có nghi hoặc, nhưng cũng không nhiều lời, gật đầu: “Vâng, tôi hiểu.”

Hàn Phái nhìn ra nghi hoặc của anh ra, nói thêm mấy câu: “Tỉ lệ thắng của Tần Thư chỉ có 5%, còn phải dựa vào vận khí.”

Trợ lý lo lắng chính là: “Úy Minh Hải có khi rất tàn nhẫn, chỉ sợ ông ta ra chiêu khiến Hàn phu nhân khó lòng phòng bị.” Úy Minh Hải đối với mình tàn nhẫn, cũng không lằng nhằng, có thể bỏ được một số thứ.

Hàn Phái: “Không tàn nhẫn sao ông ta có ngày hôm nay?”

Trợ lý hỏi: “Vậy có cần nhắc nhở Hàn phu nhân một chút không ạ?”

Hàn Phái uống ngụm nước, “Không cần, cô ấy nhất định cũng nghĩ tới khả năng này, hiện tại cô ấy cũng đang đánh cuộc.” Đánh cuộc Úy Minh Hải từ bỏ Phương thị giữ công ty của mình.

Thời gian không chênh lệch lắm, Úy Lam cũng thấy được tin tức, hiện tại che trời lấp đất đều là các tin này.

Cô bình tĩnh một lát, gọi điện thoại cho chú: “Chú, công ty bán khống này khẳng định không thoát được quan hệ với Tần Thư!” Ở thời điểm mấu chốt này lại xảy ra chuyện, không cần nghĩ cũng biết là đối thủ muốn cho bọn họ thêm một nhát.

Úy Minh Hải tâm bình khí hòa nói: “Thị trường tài chính không phải là như vậy sao?” Trước kia ông ta cũng từng như vậy, cho nên đến lượt công ty mình bị theo dõi, ông ta cũng thản nhiên hơn rất nhiều.

Dựa vào lưng ghế, bắt đầu hút thuốc.

“Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu, nói không chừng còn có thể chạm đáy.” Úy Lam sốt ruột nói.

Châm thuốc, Úy Minh Hải ném bật lửa sang một bên.

Bật lửa nhựa màu xanh, không đáng giá mấy mao tiền.

Nhưng chính là loại bật lửa rẻ nhất như vậy, khi còn nhỏ trong nhà cũng không nỡ mua, toàn dùng que diêm, ngay cả chỉ cần vài phân tiền là có thể mua được một hộp que diêm, mẹ cũng tiếc dùng.

Khi đó lý tưởng duy nhất trong cuộc đời của ông ta chính là trở thành kẻ có tiền, mấy năm nay cũng chưa từng thay đổi.

Trong điện thoại, Úy Lam càng nóng nảy, “Chú!” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Úy Minh Hải thu hồi suy nghĩ: “Nếu cô ta muốn công ty kia, vậy thì để cô ta lăn lộn đi.”

“Chú có ý gì?” Hiện giờ Úy Lam đang có chút loạn, cũng không có thời gian nghĩ nhiều.

“Chính là, mục tiêu cuối cùng của cô ta là muốn chú từ bỏ Phương thị, giảng hòa với Phương Mộ Hòa, gom tiền đi mua lại cổ phiếu công ty đang bị bán khống kia.”

Sao có thể.

Úy Lam sửng sốt: “Tần Thư còn muốn ở lúc giá thấp đi mua công ty kia của chú, muốn trở thành đại cổ đông của chú?”

Úy Minh Hải: “Ừ, ban đầu đại khái là muốn dùng tiền bán khống để lấy Phương thị, sau đó phát hiện nguy hiểm quá lớn, cũng không thấy có thể kiếm được bao nhiêu, nói không chừng còn phải bồi một khoản khổng lồ, nên có lẽ đã thay đổi sách lược.”

Tần Thư muốn vây Nguỵ cứu Triệu.

Hạ giá cổ phiếu công ty của ông ta, nhân cơ hội mua vào, nếu trở thành một trong các cổ đông lớn nhất, sẽ có cơ hội tiến vào hội đồng quản trị. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Đến lúc đó tỉ lệ nắm giữ của cô quá cao, ảnh hưởng đến vị trí cổ đông lớn nhất của ông ta, ông ta tự nhiên cũng sẽ nhân cơ hội giá thấp mà tăng lượng cổ phiếu năm giữ, mà muốn tăng thì cần phải có tiền, ông ta buộc phải rút bớt tài chính bên Phương thị.

Đây là tính toán của Tần Thư.

Úy Lam còn nhớ rõ Tần Thư đã nắm giữ hơn 5% cổ phần của EF, đã đổ nhiều tiền vào như vậy, cô ta lấy đâu ra tiền mà đi mua cổ phần của công ty khác của chú?

Úy Minh Hải vẩy tàn thuốc: “Tiền nhiều. Cô ta đem toàn bộ tài sản của mình đập vào.” Lúc trước ông ta cũng không dự đoán được hai vợ chồng già nhà họ Tần sẽ dung túng cô như vậy, lấy tiền cho cô lăn lộn.

Cũng may ông ta sớm có chuẩn bị.

Úy Lam hiện tại không có tâm tư quan tâm tiền của Tần Thư từ chỗ nào tới, mà lo lắng, “Chú, thật sự chú có thể ứng phó được chứ?”

Úy Minh Hải cười, hỏi lại: “Trong mắt cháu, chú yếu đến mức một đứa con gái cũng không đấu lại à?”

“Đương nhiên không phải, nhưng dù sao người lợi hại cũng có lúc sơ ý.”

Úy Minh Hải trấn an cô: “Không có việc gì, Hàn Phái với Hạ Cánh Nam còn không muốn lẫn lộn tiến vào, thì cháu phải biết trận này khó đánh thế nào, chỉ bằng Tần Thư, cô ta vẫn còn non lắm.”

Hàn Phái và Hạ Cạnh Nam biết trận này dù đánh cũng là lưỡng bại câu thương, cho nên bọn họ trung lập, cũng chỉ có Tần Thư, đại khái là không qua được một bước ở trong lòng, nên một hai phải giúp Phương Mộ Hòa.

Biết rõ núi có hổ còn muốn lên núi.

Chỉ bằng điểm này, ông ta đã rất thưởng thức.

Hoạn nạn thấy chân tình, mặc kệ là người đàn ông nào, thậm chí mỗi người, đều hy vọng khi mình vấp ngã gặp được một người bạn như vậy, không rời không bỏ.

Không phải tất cả mọi người đều có dũng khí đánh bạc toàn bộ thân gia của mình, vì bạn bè không tiếc cả mạng sống.

Nhân sinh có một Tần Thư, đủ rồi.

Trong lòng Úy Lam nắm chắc hơn một chút, lại nhớ ra: “Chú, Nhan Ngạn có phải một quân cờ chú sắp xếp hay không?”

“Ừ, nhưng không dùng được.”

“Dạ?” Úy Lam không rõ nguyên do.

“Lúc trước sợ Tần Thư lấy mấy chuyện rách nát của chú làm đề tài, nếu cô ta hạ thủ lưu tình, chú cũng sẽ không lấy oán trả ơn.” Úy Minh Hải nghĩ nghĩ, nói với Úy Lam: “Chờ trận này qua đi, nếu cháu cảm thấy Nhan Ngạn có chỗ đáng để thâm giao, hoặc là cảm thấy hợp tác vui vẻ, vậy cháu cứ tiếp tục.”

Lúc này Úy Minh Hải có điện thoại gọi tới, “Về nhà lại nói, chú có điện thoại quan trọng.”

Úy Minh Hải cúp điện thoại của Úy Lam, nghe điện thoại của ba Tả Thụy, “Ừ, có thể, cứ hôm nay đi, thời gian đã kéo dài lâu rồi, lỡ mất bao nhiêu cơ hội kiếm tiền của tôi, được.”

Mới vừa buông di động, thư ký gõ cửa tiến vào, “Úy tổng, quản lý cấp cao bên New York đang chờ ngài chỉ thị, vừa nãy gọi điện thoại cho ngài không được, bọn họ đã họp suốt cả một đêm.”

Úy Minh Hải ném thuốc vào gạt tàn, “Tận lực ứng phó là được.”

“Nếu thật sự bị ngã giá trên diện rộng, khi giá thấp có muốn tăng cầm hay không ạ?” Thư ký hỏi.

(*Tăng cầm: Tăng số cổ phiếu trong tay bằng cách mua vào)

“Không cần.” Suy nghĩ một lát, Úy Minh Hải nói: “Từ mai, tiếp tục tăng cầm Phương thị.”

Thư ký hơi giật mình, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi.”

Trận quyết đấu này của Tần Thư và Úy Minh Hải, sau một tuần đã dần dần thấy kết cục.

Úy Minh Hải vẫn chưa tăng cầm công ty bị bán khống kia, mà là liên tục tăng cầm cổ phần của Phương thị, một lần đạt tới 25.92%, đã đạt tới mức muốn thu mua.

Đọc được tin tức này là sáng sớm, Tần Thư còn đang ở trên giường, tay cầm di động run lên.

Hàn Phái đã đến công ty, cô gọi điện thoại cho Hàn Phái, “Ông xã.”

Cô không biết muốn nói gì, nghẹn ngào gọi anh một tiếng.

Hàn Phái đang ở trước máy tính, tin tức đã xem qua, kết quả này giống như mọi người đã đoán trước, nhưng khi kết cục đã định, cô vẫn không chịu nổi.

Giọng anh nhẹ nhàng: “Em đã rất tuyệt rồi, buổi trưa anh về nấu mì đậu que cho em ăn nhé.”

Hàn Phái vừa nói như vậy, nước mắt Tần Thư đang cố nén cuối cùng không kìm được nữa.

Cô cố gắng không phát ra tiếng, lau hết nước mắt, nỗ lực điều chỉnh hô hấp, hiện giờ cô có dự cảm, cô cách thất bại không xa, hơn nữa tổn thất nghiêm trọng.

Tuy rằng cô kiềm giữ không ít cổ phần công ty kia của Úy Minh Hải, đối với vị trí cổ đông lớn nhất của Úy Minh Hải cũng tạo thành uy hiếp.

Nhưng nào biết sau khi bán khống, Úy Minh Hải thế nhưng không tích cực đi cứu thị, mà vẫn đem toàn bộ tâm tư nhào vào Phương thị, đánh cô một cái không kịp trở tay.

Công ty kia của ông ta một đường cuồng ngã, ngày hôm qua đã chạm đáy.

Cô hoàn toàn bị cột chặt.

Vì để có được Phương thị, Úy Minh Hải đập nồi dìm thuyền.

Nếu nói cách làm của cô là ‘ thí tốt giữ xe ’, như vậy chiêu số của Úy Minh Hải chính là ‘ không bỏ được hài tử không bộ được lang ’.

(*Được sử dụng như một ẩn dụ để đạt được một mục tiêu, thì phải trả một cái giá tương ứng.)

Tàn nhẫn hơn cô nhiều.

Hiện tại, cô cũng chỉ có thể xuống tay từ EF, nhưng khó khăn càng lớn hơn.

Tần Thư giọng khàn khàn: “Hàn Phái, em cảm giác có lẽ em sắp thua rồi.”

Hàn Phái cũng chưa dám nói cho cô, Úy Minh Hải còn có một chiêu trí mạng nhất đang chờ cô.

Anh vừa thu được tin tức nội bộ, có lẽ tập đoàn EF sẽ sớm công bố ra.

Chú thích:

Không bỏ được hài tử không bộ được lang: Câu này có thể hiểu nôm na theo Tiếng Việt mình là để bắt được một con sói thì hy sinh một đứa trẻ, nghe có vẻ khá tàn nhẫn. Tuy nhiên trên thực tế câu này bắt nguồn từ câu: ‘không bỏ được giày thì không bộ được lang’. Điều này là do bản chất con sói rất tinh ranh và mạnh mẽ. Người đi săn muốn bắt được nó thường phải trèo qua núi, chạy nhiều đường mòn, thêm vào đó, người xưa thường đi dép rơm, chân đi giày vải, rất khó đi và cũng nhanh hỏng. Vì vậy, thời xa xưa, người ta thường tốn một hoặc hai đôi giày thì mới bắt được sói. Cứ như vậy, câu nói ‘không bỏ được giày thì không bắt được sói’ đã ra đời và được lan truyền rộng rãi.

Tuy nhiên do trong Tiếng Trung cổ, đôi giày không được phát âm là “xiezi” như ngày nay, mà là “haizi” đồng âm với từ hài tử nghĩa là đứa trẻ, hiện nay ở một số phương ngữ Sơn Tây, Tứ Xuyên, Hồ Bắc, Hồ Nam, Giang Tây, Thượng Hải, Quảng Đông, “giày” vẫn được phát âm là “haizi”. Thời gian trôi qua, câu nói đó đã bị xuyên tạc và viết nhầm thành “không bỏ được hài tử không bộ được lang.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện