Edit: Mina

Ngày hôm sau, lúc Kỷ Tiện Bắc và Hạ Mộc về đến Bắc Kinh mới 9 giờ hơn, Hạ Mộc hỏi anh về nhà trước hay gì?

Kỷ Tiện Bắc nhận thấy cô căng thẳng, cầm lấy tay cô, đầu ngón tay cô lạnh cứng.

Hạ Mộc nhìn anh: “Vẫn còn sớm, nếu không về chung cư trước nhé?”

“Về chung cư làm gì?”

“…” Đúng là không có việc gì để làm.

Kỷ Tiện Bắc dắt tay cô đi ra ngoài sảnh, “Về nhà, dù sao cũng căng thẳng, còn không bằng gặp mặt sớm một chút, gặp rồi em sẽ thấy không có gì đáng lo lắng cả.”

Nghiêng mặt nói với cô: “Lúc tới nhà em anh cũng vậy, đường đi tới nhà em xóc nảy, tim anh suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng khi đến nhà em, bố em rót trà cho anh, anh lại không thấy căng thẳng nữa.”

Hạ Mộc nghi hoặc nhìn anh: “Anh tới nhà em căng thẳng cái gì?”

Kỷ Tiện Bắc nghĩ ngợi: “Bồn chồn khi sắp về tới quê nhà?”

Hạ Mộc: “… Ít vuốt mông ngựa thôi, đấy là quê của em.”

Kỷ Tiện Bắc cười: “Không phải em nói chúng ta có giao tình nằm chung một tấm chăn sao, còn chia của ai với ai làm gì, khách sáo quá rồi.”

Hạ Mộc vội nhìn khắp nơi, cũng may xung quanh không có người, cô đạp cẳng chân anh vài cái.

Kỷ Tiện Bắc: “… Em thế này là bạo lực gia đình em biết không hả? Anh có thể làm đơn gửi lên Hội Liên hiệp phụ nữ Trung Quốc khiếu nại em đấy.”

Hạ Mộc không nhịn được, bật cười, “Đồ không biết xấu hổ!”

Kỷ Tiện Bắc ôm bả vai cô kéo cô vào lòng, “Vậy thì làm chuyện càng xấu hổ hơn.” Hôm lên mặt cô một cái, rồi lại hôn lên môi cô một cái.

Hai người cười, đùa nghịch, cô cũng nhất thời quên béng những lo lắng ra sau đầu.

Ngồi trên xe, điện thoại của Kỷ Tiện Bắc vang lên, là Nhậm Ngạn Đông gọi tới, anh mở loa ngoài nghe: “Anh gọi đúng lúc thật đấy, tôi vừa mới xuống máy bay.”

Tối hôm qua Nhậm Ngạn Đông uống nhiều, cũng không để ý lúc Kỷ Tiện Bắc và Hạ Mộc rời đi nói gì, anh hỏi: “Về Bắc Kinh rồi?”

Kỷ Tiện Bắc: “Ừ.” Hỏi: “Có chuyện gì?”

Nhậm Ngạn Đông: “Ngày kia tôi trở lại Bắc Kinh, anh hẹn Tiêu Tiêu đi, hỏi cô ấy rốt cuộc có suy nghĩ gì, nếu cô ấy vẫn quyết định theo chú cô ấy thì tôi thật sự không thể nể mặt anh tiếp được.”

Kỷ Tiện Bắc hiểu ý anh, đến lúc đó tập đoàn Tiêu Hoa thực sự phải đổi chủ.

Kỷ Tiện Bắc: “Được, tối ngày kia gặp.”

Cúp điện thoại, Kỷ Tiện Bắc gọi ngay cho Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu: “Người bận rộn, có gì chỉ bảo?”

Kỷ Tiện Bắc: “Thu xếp thời gian rảnh cho tối ngày kia, cùng đi uống trà, có cả Nhậm Ngạn Đông nữa.”

Tiêu Tiêu ngẩn ra: “Anh ta định làm gì?”

Kỷ Tiện Bắc: “Cô nói xem?”

Tiêu Tiêu: “Hai người các anh không ép tôi đến đường cùng không được sao?”

Kỷ Tiện Bắc: “Chúng ta đều là thương nhân, ai lại triệt hết đường lui cho lợi ích?” Lại nhắc nhở cô ấy: “Nếu cô vẫn còn ý định kiên trì tăng giá cổ phiếu đợt hai, đến cuối cùng không ai có thể giúp được cô, tôi đã nhân nhượng cho các cô sau chuyện Tiêu Ảnh làm ra rồi, nhưng Nhậm Ngạn Đông không phải tôi, cân nhắc suy nghĩ cho cô và Tiêu Đổng, hai ngày tới cô tự xem xét đi.”

Anh ấn kết thúc cuộc trò chuyện.

Hạ Mộc nãy giờ vẫn luôn nhìn anh, trầm ngâm một lát: “Anh với Nhậm Ngạn Đông, hai anh định nuốt chửng tập đoàn Tiêu Hoa sao?”

Kỷ Tiện Bắc: “Sao lại gọi là nuốt trọn? Đây gọi là thay da đổi máu mới cho tập đoàn của các cô ấy.”

Hạ Mộc: “…”

Cô nhìn ra dã tâm của Nhậm Ngạn Đông từ lâu, một năm trước cô đã biết sớm muộn gì cũng có ngày anh thu mua Tiêu Hoa, nhưng không ngờ lại hành động nhanh đến vậy, tới nay Viễn Đông đã bốn lần thu mua cổ phiếu của tập đoàn Tiêu Hoa.

Trở thành đại cổ đông của Tiêu Hoa rồi nhưng vẫn không ngừng thu mua.

Giờ đang trong nhiệm kỳ của bố Tiêu Tiêu, khó xử chỉ có hai bố con bọn họ.

Thương trường chìm nổi, lên lên xuống xuống, có lẽ trong mắt những người làm ăn đây là chuyện hết sức bình thường.

Không tiếp tục đề tài nặng nề này, cô nói tới chuyện xây dựng trường học, “Đúng rồi, anh biết ai xây khu dạy học mới trong thôn bọn em không?”

Kỷ Tiện Bắc dáng vẻ thờ ơ đáp: “Người ghen ghét anh xây.”

Hạ Mộc: “……”

Cười ha ha.

Cô véo mặt anh: “Anh có biết trên mặt anh bây giờ viết đầy chữ gì không?”

Kỷ Tiện Bắc cố ý nói: “Kiêu ngạo?”

“Tự luyến!”

“Không biết xấu hổ.”

“……”

Kỷ Tiện Bắc ôm cô trong ngực: “Thật ra anh biết cậu ta xây từ lâu rồi.”

Hạ Mộc gãi gãi hông anh: “Anh là thầy bói sao?”

Kỷ Tiện Bắc: “Đừng nghịch!” Nói tới Nhậm Ngạn Đông: “Chắc lúc cậu ta nảy ra ý định xây dựng trường học là bị thứ gì đó kích thích, bỗng dưng chạy tới nhà em bên đó.”

Hạ Mộc: “Sau đó?”

Kỷ Tiện Bắc: “Đến khi tới bên kia rồi, cậu ta bình tĩnh lại, thế nên mới nói dối mình là Thẩm Lăng, nếu lúc ấy cậu ta không tới thôn các em, mà là một thôn khác, thấy tình cảnh nghèo đói đó, cậu ta cũng sẽ quyên góp giống vậy thôi.”

Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm: “Anh không để ý thật à?”

Kỷ Tiện Bắc: “Để ý cái gì? Nói không chừng bây giờ cậu ta lại hối hận, cảm thấy ngày đó bản thân hành động quá trẻ con ấy chứ, nếu anh cười nhạo cậu ta, vậy khác gì cậu ta lúc đó?”

Anh nâng cằm cô: “Em xem em may mắn biết chừng nào, gặp được một người đàn ông lúc nào cũng trầm ổn bình tĩnh như anh, nếu em quen cậu ta trước, bây giờ em có hối hận muốn chết không?”

Hạ Mộc: “……” Chôn mặt trong ngực anh, cười rung bần bật cả hai vai.

“Hạ Mộc, em lại cười thử xem!”

“Ha ha ha.”

“……”

Anh cào nhẹ những chỗ cô sợ ngứa, Hạ Mộc theo bản năng trốn đi, bị một cánh tay còn lại của anh khoanh lại trong ngực.

Tuy rằng có tấm ngăn, nhưng đằng trước là tài xế, cô không thể nghịch quá trớn, cố chịu đựng.

Vài giây sau, Hạ Mộc: “Em sai rồi, em sai rồi.”

Kỷ Tiện Bắc: “Sai ở đâu?”

Hạ Mộc đưa môi đến bên môi anh: “Miệng sai rồi, nhận trừng phạt.”

Nói, ngậm lấy môi dưới anh, cắn nhẹ một cái.

Kỷ Tiện Bắc lấy tay từ trong áo cô ra, ôm cô bắt đầu hôn nồng nhiệt.

Hai người quấn quýt mãi đến khi tới bên ngoài khu biệt thự nhà Kỷ Tiện Bắc, lúc tài xế dừng xe, Hạ Mộc mới hốt hoảng: “Tới rồi sao?” Vốn trái tim đã bình tĩnh nay lại nhấc lên tận cổ họng

“Hồi hộp cái gì!”

“Con dâu xấu sắp gặp mặt bố mẹ chồng.” Hạ Mộc nói chuyện nghe rõ âm rung.

Kỷ Tiện Bắc: “Không sao, em cứ đi theo sau anh, còn có anh mà.” Anh vừa định mở cửa xe, lại bị Hạ Mộc kéo về: “Em… Em phải gọi bọn họ như nào?”

Kỷ Tiện Bắc: “Sao lại thành nói lắp rồi?”

“….”

Kỷ Tiện Bắc: “Nhận được tiền thì gọi, không được cho tiền thì không gọi.”

“……”

Cô vỗ đốp cánh tay anh: “Đến lúc nào rồi mà anh còn nói đùa hả!”

Kỷ Tiện Bắc hôn lên vành tai cô: “Không sao, em yêu, anh bảo em gọi thì em gọi, được không?”

Hạ Mộc gật đầu thật mạnh, hít thở sâu vài cái, mới đè xuống được trái tim đập thình thịch.

Xuống xe, Kỷ Tiện Bắc lấy ra hộp quà trong cốp xe, “Cầm đi, đây là quà biếu bố mẹ anh.”

Hạ Mộc: “À.”

Giờ phút này não bộ hoàn toàn không nghe theo sự sai bảo.

Lúc thi đại học cũng không lo lắng đến vậy.

Kỷ Tiện Bắc dắt tay cô đi vào biệt thự, trong biệt thự có vườn hoa đẹp, hương thơm tỏa ngát bốn phía, lúc sau trở về chung cư của bọn họ, Kỷ Tiện Bắc hỏi cô có thích vườn hoa đó không, cô sửng sốt: “Nhà anh có vườn hoa sao?”

Kỷ Tiện Bắc: “…”

Không biết lúc ấy cô căng thẳng đến mức nào, khuôn viên vườn hoa to như vậy mà cô lại không trông thấy.

Mẹ Kỷ và Kỷ Thượng Thanh đang bận rộn trong phòng bếp, không nghe thấy tiếng động bên ngoài, hôm nay tất cả người giúp việc và tài xế trong nhà đều được cho nghỉ.

“Bố, mẹ, bọn con về rồi.” Kỷ Tiện Bắc chưa tới cửa đã lên tiếng gọi.

Kỷ Thượng Thanh ý bảo mẹ Kỷ: “Mau ra ngoài thôi, bọn nhỏ tới rồi.”

Mẹ Kỷ cởi tạp dề, sửa sang lại đầu tóc, “Ra đây, đang ở trong phòng bếp.”

Tay Hạ Mộc bất giác run lên, trong lòng liên tục tự nhủ, đừng quá căng thẳng.

Kỷ Thượng Thanh và mẹ Kỷ đi ra, Kỷ Tiện Bắc đã đổi giày dép xong, cũng thay dép cho Hạ Mộc xong.

Tuy rằng đã quen biết nhau, và cũng đã gián tiếp gặp mặt, Kỷ Tiện Bắc vẫn giới thiệu qua, sau đó nhìn mẹ mình: “Mẹ, bao lì xì của bố mẹ đâu ạ? Không có phí sửa miệng, tiểu tham tiền nhà chúng ta sẽ không chào hỏi đâu.”

Hạ Mộc: “……” Bấm lòng bàn tay anh.

Kỷ Tiện Bắc đau đến hít khí lạnh, cô thật sự ra tay quá tàn nhẫn.

Mẹ Kỷ: “Hôm qua mẹ với bố con đã chuẩn bị bao lì xì rồi, bố con còn cố ý đi ngân hàng đổi tiền mới đấy.”

Hạ Mộc yên lòng, lời này có nghĩa bọn họ chấp thuận cô.

Kỷ Tiện Bắc xoa đầu cô: “Mau gọi bố mẹ đi, có tiền lấy kìa.”

Hạ Mộc: “……”

Điều chỉnh hơi thở, “Bố, mẹ.” Âm cuối phát run.

Mẹ Kỷ đáp lời, bà hiểu cảm xúc lo lắng luống cuống khi ra mắt nhà chồng lần đầu, hàn huyên vài ba câu, bà cười nói: “Hai con ăn chút trái cây trước đi, mẹ với bố con đi làm cơm đã.”

Bọn họ đi vào phòng bếp, để lại Kỷ Tiện Bắc và Hạ Mộc ở phòng khách.

Hạ Mộc ngồi trên sofa, mềm mại, hai chân không còn chút sức lực nào.

Kỷ Tiện Bắc cười: “Bình thường giỏi giang lắm mà?”

Hạ Mộc véo mạnh eo anh, nhỏ giọng nói: “Anh phiền chết đi được!”

Kỷ Tiện Bắc: “……”

Mấy hôm nay, ngày nào anh cũng bị đánh không biết bao nhiêu lần.

Bình ổn tâm tình hơn mười phút, Hạ Mộc hỏi anh: “Nhà anh ăn cơm có chú ý điều gì không? Có chú ý các nghi lễ ăn uống đặc biệt nào không? Anh nói để em ghi nhớ.”

Kỷ Tiện Bắc: “Không có nhiều quy củ như vậy, em không thấy mẹ anh tự mình xuống bếp sao?” Lại chỉ chỉ nhà ăn: “Một bàn ăn nhỏ, chỉ là một bữa cơm gia đình, không có chú ý gì cả.”

Dừng lại, “Chắc cũng coi là có, lúc ăn cơm nhà anh không nói chuyện, chuyên tâm ăn phần cơm của mình, có gì muốn nói thì để sau khi ăn xong, lát em dùng bữa cũng đừng cảm thấy xấu hổ.”

Hạ Mộc: “Vâng.” Lại hỏi: “Còn gì khác không?”

Kỷ Tiện Bắc: “Không có, bên ông nội anh mới nhiều quy củ hơn, những em trai em gái trong nhà anh luôn chê phiền phức, sau này tổ chức liên hoan em sẽ biết, đến lúc đó nhìn người khác làm rồi em làm theo là được, còn ở nhà chúng ta thì không cần.”

Hạ Mộc gật đầu: “Em nhớ kỹ rồi.”

Kỷ Tiện Bắc giảm bớt sự căng thẳng cho cô, kéo cô lên lầu: “Đi xem phòng anh không?”

Hạ Mộc cười: “Nhỡ thấy thư tình lúc anh còn đi học thì sao?”

Kỷ Tiện Bắc cố ý trêu cô: “Nếu em không nói thì anh cũng quên thật, anh có một thùng to đựng thư tình, cất hết ở trong đó đấy.” Còn hỏi cô: “Xem không?”

Hạ Mộc: “……”

Sau đó Kỷ Tiện Bắc lại bị véo vài cái.

Tới lầu hai, Kỷ Tiện Bắc bế cô vào phòng ngủ: “Xem anh chỉnh đốn em như thế nào!”

Hai người đùa nghịch, cùng ngã xuống giường.

Kỷ Tiện Bắc đè cô dưới thân, vuốt ve khuôn mặt cô: “Hiện tại có cảm giác gì?”

Hạ Mộc: “Cảm giác gì là cảm giác gì?”

Kỷ Tiện Bắc: “Ngủ trên chiếc giường khi còn nhỏ của anh, ngoài anh ra chưa có ai nằm vào đâu.”

Hạ Mộc nghĩ nghĩ: “Cái giường này chắc chắn thật đấy, hơn ba mươi năm rồi.”

Kỷ Tiện Bắc: “……”

Bị tức cười, “Em cố ý đúng không?” Tay men theo chân cô dần đi lên.

“Ai nha, anh…” Bị anh lấp kín miệng.

Hai người đến bước cuối thì dừng, Kỷ Tiện Bắc thở hắt, yên lặng một lát, kéo cô lại gần: “Buổi tối về chung cư xử lý em sau.”

Hạ Mộc nhìn kỹ phòng anh vài lần, trên tủ đầu giường có để ảnh chụp chung của anh và bố mẹ khi còn nhỏ, rất điển trai, một nhà ba người nhan sắc đều rất cao, cô cười: “Hồi nhỏ đúng chuẩn vạn người mê nha.”

Kỷ Tiện Bắc ôm cô từ phía sau: “Có cảm giác bản thân kiếm lời đúng không?”

Hạ Mộc không đáp hỏi lại: “Lúc này anh mấy tuổi rồi?”

Kỷ Tiện Bắc nghĩ nghĩ: “Chắc là mười tuổi, hình như chụp lúc sinh nhật anh.”

Hạ Mộc: “Lúc đó em còn chưa sinh ra.” Cô vỗ vỗ khuôn mặt anh: “Thế nên nói, rốt cuộc là ai kiếm lời? Hả?”

Kỷ Tiện Bắc: “…”

Xem xong ảnh chụp, Hạ Mộc buồn chán, “Trong ngăn kéo của anh có đồ gì hay ho không? Em khá hứng thú với mấy đồ vật hồi bé của anh, xem xem trẻ con trong thành phố bọn anh có tuổi thơ như thế nào nào.”

Kỷ Tiện Bắc: “Không biết, tự em xem đi.” Anh thả cô ra, đi đến bên kia tủ đầu giường.

Hạ Mộc thuận tay kéo ra, bên trong có hai bao lì xì, cô cầm lên nhìn, là tiền, “Này.”

Kỷ Tiện Bắc lấy ra quyển album hồi bé, “Sao thế?”

“Sao trên tủ đầu giường của anh lại có bao lì xì vậy?”

“Chắc bố mẹ anh cho em đấy, ngại đưa trước mặt, thế nên để luôn ở đấy.” Kỷ Tiện Bắc cầm mấy quyển album tới: “Nếu không tối nay chúng mình ở lại đây nhé?”

Hạ Mộc: “Được, tùy anh.”

Cô nhìn album: “Cho em xem à?”

“Ừ, không phải em muốn xem đồ vật lúc nhỏ của anh sao? Dọn nhà nhiều lần, chỉ còn giữ lại chỗ album này thôi.”

Hạ Mộc: “Vậy anh kể cho em nghe đi.”

“Được.”

Hai người bắt đầu xem ảnh chụp, nhất thời quên mất thời gian.

Mẹ Kỷ làm xong thức ăn, ở dưới lầu đợi bọn họ một lúc, thấy cả hai vẫn chưa đi xuống, di động lại để dưới lầu, bà đành phải lên lầu gọi.

Cửa phòng ngủ của Kỷ Tiện Bắc để mở, mẹ Kỷ đi tới, vừa định gõ cửa, trong phòng lại truyền tới từng đợt tiếng cười.

Hai người nằm sấp trên giường cùng xem ảnh chụp, Hạ Mộc lật album, còn Kỷ Tiện Bắc đang hồi tưởng lại cảnh tượng mỗi bức ảnh, rồi kể cho cô những chuyện hồi nhỏ.

Thỉnh thoảng hai người lại cười phá lên.

Mẹ Kỷ nhìn bọn họ, bọn họ đã từng toàn người mang gai nhọn, Kỷ Tiện Bắc trầm mặc ít lời, Hạ Mộc lạnh lùng cố chấp thực dụng, hiện tại hai người lại sưởi ấm an ủi lẫn nhau.

• 19/01/2020 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện