Edit: Mina

Kỷ Tiện Bắc bình tĩnh lại, muốn sửa lại tin nhắn vừa rồi: “Không muốn mỗi ngày gửi tin nhắn nói anh/em yêu em/anh nữa, đổi cái khác.”

“Đổi thành cái gì?” Hạ Mộc hỏi.

“Đổi thành giọng nói, mỗi ngày gửi giọng nói.”

“Ừm, tùy anh.” Bây giờ Hạ Mộc thấy bình thường.

Nhưng về sau, những giọng nói này lại thành trụ cột tinh thần và niềm an ủi của bọn họ, khi bọn họ xảy ra mâu thuẫn, mỗi người ở hai nửa bán cầu, mỗi ngày một câu ‘vợ ơi, yêu em’‘chồng ơi, yêu anh’, sưởi ấm cho nhau những đêm mất ngủ không người nằm bên.

Hạ Mộc đang vội đi tìm xe tiểu hoàng (1), “Không nói nữa, em đang bận.”

Kỷ Tiện Bắc: “Về sớm chút, đừng lãng phí thời gian với người không đâu.”

“Kỷ Tiện Bắc, đàn ông các anh cũng khẩu thị tâm phi giống phụ nữ nhỉ, ngày trước cô gái nào thích anh theo đuổi anh em đều không thèm để ý, anh nói em vô tâm vô phổi không quan tâm anh, bây giờ khó khăn lắm mới so đo một lần, anh lại nói em nhàm chán lãng phí thời gian, được rồi, không nói nữa.”

Vài phút sau, Hạ Mộc lái xe tới điểm đích, tìm vị trí đỗ xe dừng xe xong, lấy ra một chiếc áo sơ mi màu trắng trong túi xách rồi xuống xe.

Cô vừa đi vừa trả lời câu hỏi phía trước: [ Đang đạp xe tiểu hoàng trên đường bị mặt trời nướng cháy. ]

Bạn học hỏi: [ Giữa trưa cậu ra ngoài làm gì? ]

Hạ Mộc: [ Chạy tin tức. ]

Có nam sinh không tin: [ Đạp xe tiểu hoàng? Chắc cậu lừa bọn tớ rồi. ]

Hạ Mộc không nói tiếp, cô phải chạy tới khu xe đạp công cộng, để điện thoại trong rổ xe, mở áo sơ mi ra.

Mặc áo sơ mi vào xong, dẫm một chân lên bánh xe xe tiểu hoàng, giơ cổ tay áo lên, chữ được may thủ công lộ ra.

Cô tự chụp một bức ảnh gửi vào trong nhóm, [ Lừa mọi người bao giờ ] cô chỉ để lộ sườn mặt, còn lại bị cổ tay áo che gần hết.

Xe tiểu hoàng và áo sơ mi trắng là nhân vật chính của bức ảnh.

Trong nhóm chat xôn xao, bắt đầu nghi ngờ có phải tài khoản của Hạ Mộc bị trộm không.

Nhậm Sơ không nghĩ tới Hạ Mộc nói chuyện trong nhóm, không nhịn được, hỏi cô: [ Sao không lái xe? ]

Vừa định gửi đi, lại cảm thấy không ổn, mọi người không biết bạn trai cô là Kỷ Tiện Bắc, cậu sửa tin nhắn thành: [ Sao không gọi xe? ]

Đang giữa trưa, ngoài trời lên đến 40℃ thế mà cô lại đạp xe, cậu vừa nghĩ tới liền thấy khó chịu.

Nhậm Sơ vừa lên tiếng, trong nhóm chợt im ắng, mọi người yên lặng nhìn màn hình.

Hạ Mộc: [ Đạp xe giảm cân. ]

Nhậm Sơ: [ Chú ý đừng để cảm nắng. ]

Hạ Mộc: [ Cảm ơn. ]

Có bạn học đúng lúc nói sang chuyện khác: [ Đúng là nữ thần, mặc áo sơ mi cũng có hương vị riêng *nhe răng* ]

Trong nhóm, rất nhiều nữ sinh nói thật gợi cảm, hỏi mua kiểu dáng đó ở đâu.

Viên Dịch Lâm nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia, không ngờ Hạ Mộc lại mặc chiếc áo sơ mi cô ấy tặng cho Kỷ Tiện Bắc.

Hạ Mộc trả lời: [ Mua ở quán ven đường, 100 tệ 3 chiếc, rất hời, mặc chống nắng. ]

Bạn học: [ Hời thật, không lẽ cậu mua luôn cả ba chiếc? ]

Hạ Mộc: [ Ừ, có ba màu, trắng, đen, xanh nước biển sọc đen, màu trắng chống nắng, còn lại dùng để lau xe, chất cotton, ngày mưa lau xe cũng không tệ lắm, rất thấm nước. ]

Viên Dịch Lâm: [ … ]

Quán ven đường? 100 tệ tam chiếc?! Chống nắng! Làm giẻ lau lau xe?!

Viên Dịch Lâm dùng sức nắm chặt di động.

Ba chiếc áo sơ mi này và cổ tay áo đồng bộ tốn hết hơn mười vạn, tiền cửa hàng trả lại chiếc túi xách kia không đủ, cô ấy phải bỏ ra thêm một số tiền nữa.

Kỷ Tiện Bắc tặng cô ấy chiếc túi xách kia không phải cô ấy không muốn, nhưng nghĩ đến là Hạ Mộc chọn, Viên Dịch Lâm lại bực tức, liền trực tiếp trả lại.

Trong lòng khó chịu, dứt khoát đi mua áo sơ mi trả đũa Hạ Mộc, khiến cho Hạ Mộc không thoải mái, nhưng cuối cùng người bị chọc tức chết lại là chính cô ấy.

Trong nhóm chat nữ sinh vẫn đang thảo luận mấy thứ đồ gọi là ‘hàng vỉa hè’ kia.

Viên Dịch Lâm tức giận trực tiếp rời khỏi cửa sổ trò chuyện, tắt màn hình di động, ném lên mặt bàn.

Hạ Mộc đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời vài phút trên trán đã đổ mồ hồi thành dòng, cô tắt cửa sổ trò chuyện, chạy vào trong ô tô.

Vừa đóng cửa xe, di động lại rung lên, là Nhậm Sơ gửi tin nhắn riêng cho cô.

Nhậm Sơ: [ Phóng viên vất vả lại không kiếm được nhiều tiền, cậu thật sự không suy xét đổi nghề sang ngành Tài chính sao? ]

Hạ Mộc nghĩ nghĩ, trả lời Nhậm Sơ: [ Mỗi ngành nghề đều có khó khăn riêng, không cân nhắc đến chuyện đổi nghề, tôi tự có kế hoạch công việc của mình. ]

Nhậm Sơ dặn dò cô đạp xe cẩn thận rồi cũng không làm phiền nữa.

Hạ Mộc vứt điện thoại lên bảng điều khiển, không vội vã khởi động lái xe rời đi, dựa vào ghế ngồi, nhìn ngoài cửa sổ ngựa xe như nước.

Đáp trả Viên Dịch Lâm xong lại chẳng hề có chút thành quả nào, bỗng cảm thấy bản thân thật sự rất vô vị.

Đặt ở trước kia, cô không rảnh lãng phí thời gian trên người người phụ nữ khác.

Ngồi ngây người một lát, cô lấy di động gửi tin nhắn cho Cát Phỉ: [ Cát tỷ, dạo này có thời gian không? Muốn hẹn gặp chị tâm sự. ]

Cát Phỉ: [ Gặp chuyện không vui? ]

Hạ Mộc do dự vài giây, cô chưa bao giờ nói với bất kỳ ai những suy nghĩ trong lòng này, trong tiềm thức cũng không tin người khác, nhưng không biết vì sao mới chỉ gặp Cát Phỉ có vài lần mà lại cảm thấy cô ấy rất tri kỷ.

Cô trả lời Cát Phỉ: [ Xem như là vậy, cũng không hẳn là vậy, em cảm giác bản thân đi tới ngã rẽ, lúc tình cảm với Kỷ Tiện Bắc chưa sâu đậm em còn cảm thấy mỗi quyết định của mình đều khá lý trí, nhưng dạo gần đây có chút lo được lo mất, em sợ một quyết định sai lầm sẽ dẫn đến thua sạch cả bàn cờ, em không có vốn liếng để tùy hứng thất bại, em muốn kết hôn sống trọn đời với Kỷ Tiện Bắc, rồi lại sợ không đạt đến tầm cao của anh ấy. ]

Cát Phỉ cười: [ Vẫn luôn muốn có một cô con gái, hôm nay đã cảm nhận được một chút rồi, lại nói tiếp, chắc tuổi chị cũng xấp xỉ tuổi mẹ em nhỉ? ]

Hạ Mộc cảm kích cô ấy quan tâm cô như vậy, an ủi cô từ tận đáy lòng.

[ Mẹ em sinh em năm 19 tuổi, năm nay bà ấy mới 41. ]

Cát Phỉ: [ … Còn nhỏ hơn chị. ]

Ngay sau đó Cát Phỉ lại gửi tới: [ Để chị đoán, em gặp được cô gái ưu tú hơn em, làm em nghi ngờ năng lực của bản thân? Cảm thấy bản thân có vẻ rất bình thường? ]

Hạ Mộc: [ … Sao chị biết? ]

Cát Phỉ: [ Nếu là người em ngưỡng mộ, thì chắc phải có chút bản lĩnh đúng không? ]

Hạ Mộc cười: [ Ừm, gặp. ]

Cát Phỉ: [ Người Kỷ Tiện Bắc quen? Gia cảnh giàu có? ]

Hạ Mộc: [ … ]

Cát Phỉ: [ Chị là người từng trải, em gặp được thì chị cũng từng gặp được. ] lại hỏi cô: [ Cô gái kia khiến em cảm thấy tự ti, trong lòng bất an đúng không? ]

Hạ Mộc nhìn dòng chữ trên màn hình ngẩn ra.

Trước hôm nay, cô không để bất cứ tình địch nào vào mắt, dù là Tiêu Tiêu hay Viên Dịch Lâm.

Từ khi thấy Vạn Hi, lần đầu tiên cô có cảm giác lo âu.

Tiêu Tiêu và Viên Dịch Lâm đều là những người có tâm tư gì thì viết hết lên mặt, nhất là Viên Dịch Lâm, có lẽ tuổi còn nhỏ, kiêu ngạo lại tùy hứng.

Mà Tiêu Tiêu, có rất nhiều lúc cô ấy càng giống đàn ông hơn, dù làm bạn khó chịu thì cũng sẽ trực tiếp, tình yêu và sự nghiệp, chắc chắn Tiêu Tiêu đặt sự nghiệp lên hàng đầu.

Nhưng Vạn Hi không giống, cô ấy EQ cực cao, là cô con gái rượu xinh đẹp động lòng người, có khí chất và hàm dưỡng của tiểu thư danh giá, không có mấy người đàn ông không thích như vậy.

Hạ Mộc thu lại suy nghĩ, trả lời Cát Phỉ: [ Có chút bất an, nhưng cũng có chuyện khác muốn tâm sự với chị. ]

Cát Phỉ: [ Hiện chị đang ở Hồng Kông, khi nào về chị sẽ tới tìm em, yên tâm, bất kể chuyện lớn gì thì tới tay chị cũng thành chuyện nhỏ. ]

Trong lòng Hạ Mộc ấm áp: [ Cảm ơn Cát tỷ, vậy chị làm việc của chị đi. ]

Bình ổn tâm tình, Hạ Mộc với lấy chai nước uống vài ngụm.

Từ xưa đến nay, kẻ thù của phụ nữ mãi mãi là thời gian và phụ nữ.

Đánh bại kẻ thù không có con đường thứ hai nào khác là làm bản thân trở nên tự tin và ưu tú hơn.

Lại uống thêm chút nước, vặn chặt nắp chai để sang một bên, Hạ Mộc cầm lấy túi đồ trang điểm bắt đầu trang điểm.

Di động không ngừng rung lên, nhóm WeChat vẫn đang tán dóc.

Vừa rồi không chỉ có Nhậm Sơ liên tục nhìn màn hình, mà Hứa Mạn cũng vậy, có lẽ cô ấy đã hiểu sơ sơ tại sao Hạ Mộc lại đột nhiên ngoi lên nhóm chat, còn gửi vào một tấm hình, chắc là đang đáp trả khiêu khích của Viên Dịch Lâm.

Dùng cách thức nhẹ nhàng nhưng lại là chiêu hiệu quả nhất đối với Viên Dịch Lâm.

Sau lại Hạ Mộc không nói gì nữa, Hứa Mạn cũng rời khỏi nhóm WeChat, ngẩn người nhìn di động.

Bạn trai Hạ Mộc là Kỷ Tiện Bắc, điều đó có nghĩa Hạ Mộc đã biết cô là con gái riêng từ lâu rồi phải không?

Giãy giụa do dự một lúc, Hứa Mạn không chịu nổi cơn dày vò, gửi tin nhắn cho Hạ Mộc: [ Thật ra cậu đã sớm biết tôi là ai, đúng không? ]

Hạ Mộc nhìn tin nhắn hơi giật mình, cũng không giấu diếm: [ Ừ, tớ biết từ lần cậu tới bệnh viện thăm tớ. ]

Tay Hứa Mạn run run, [ Ha, mệt tôi còn coi cậu là bạn! Cậu với Kỷ Tiện Bắc nhìn tôi bị cười nhạo rất sảng khoái đúng không?! Cảm thấy cậu cao quý hơn tôi, cảm giác đạt được thành tựu nhỉ?! ]

Giờ khắc này, Hứa Mạn sụp đổ hoàn toàn.

Tất cả mọi người đều biết cô là con gái riêng, mà chính mình còn liều mạng che giấu, bây giờ nhìn lại quả thật nực cười.

Hạ Mộc: [ … Tại sao tớ lại muốn nhìn cậu bị cười nhạo? ]

Hứa Mạn: [ Đừng giả làm người tốt với tôi, Kỷ Tiện Bắc chán ghét tôi đến mức nào, cậu đừng nói với tôi cậu không biết?! Hay là nói cậu làm bộ không biết là muốn từ tôi nói ra mấy lời khách sáo về Kỷ Tiện Bắc?! ]

Trong lúc nhất thời, Hứa Mạn không còn lý trí.

Bởi vì thân phận của cô bị vạch trần, có lẽ sẽ mất đi Hạ Mộc người duy nhất được xem là bạn bè.

Cũng bởi vì buổi trưa hôm nay Nhậm Sơ làm ra chuyện thất thố khi nhìn thấy Hạ Mộc, hơn nữa cô còn bị nghẹn uất trước Nhậm Ngạn Đông, rồi cả chuyện đáng xấu hổ trong nhà nữa.

Nhiều chuyện như vậy cùng lúc bộc phát, những ủy khuất đó cô không biết phải làm thế nào mới giải tỏa được.

Hứa Mạn cắn chặt môi, nước mắt không kìm nén được, chảy xuống ào ạt.

Lúc này cô có cảm giác bản thân thật đáng thương và dư thừa.

Không chỉ ở chỗ Hạ Mộc, mà người thân của cô cũng vậy.

Cô vẫn luôn là sự tồn tại dư thừa.

Ở trong trí nhớ của cô, cô rất ít khi thấy bố mình, có đôi lúc bố không trở về, mẹ sẽ đập phá đồ đạc trong nhà, ngày đó tuy cô còn nhỏ nhưng biết nhìn sắc mặt người lớn, cô chưa bao giờ dám phạm lỗi, cũng không dám đưa ra bất cứ yêu cầu gì.

Đến khi đi học tiểu học cô mới biết, bố cô là của người ta.

Sau này, mẹ cô sinh ra em trai ở tuổi 39, từ đấy mẹ cô dồn hết tâm tư vào em trai, cô lại càng trở nên thừa thãi…

Hạ Mộc gõ mấy hàng chữ, lại cảm thấy dong dài, cũng nói không rõ, trực tiếp gọi điện thoại cho Hứa Mạn, kết quả Hứa Mạn ngắt máy, kéo số cô vào danh sách đen, WeChat cũng xóa luôn.

Hạ Mộc ném điện thoại xuống ghế phụ, lần đầu tiên trong cuộc đời, không biết phải giải quyết chuyện tình bạn như thế nào.

Trước khi học đại học, cô liều mạng học hành, chỉ giữ mối quan hệ bình thường với bạn bè trong lớp, không có lấy một người bạn, mà cô cũng không có thời gian đi kết bạn, sau này lên đại học, cô lại vì quá tự ti, không muốn đi kết bạn.

Rồi khi thân với Hứa Mạn, thật sự thì không cần mở miệng cũng có thể hiểu được đối phương nghĩ cái gì.

Nhưng ở giữa lại xen lẫn quá nhiều chuyện cẩu huyết bất đắc dĩ như vậy.

Hạ Mộc cầm di động, từ trong nhóm QQ lớp, tìm ra Hứa Mạn, gửi tin nhắn cho cô ấy: [ Ngày nào đó muốn tìm tớ làm lành thì chocolate hay hoa tươi đều không thể thiếu! Cậu tìm tớ tớ sẽ tha thứ cho cậu, vẫn sẽ tiếp tục yêu thương cậu, nếu cậu không tìm tớ, cẩn thận lâu ngày tớ thay lòng đổi dạ đấy! ]

Hiện giờ chắc hẳn Hứa Mạn đang suy sụp, nhiều lời vô ích, cô thoát khỏi khung trò chuyện, khởi động xe rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện