Edit: Mina

Nhậm Ngạn Đông không nói một lời nhìn chằm chằm vào Hạ Mộc, cô cong môi cười, thản nhiên khiêu khích, tia sáng luân chuyển trong ánh mắt đường hoàng lại ương ngạnh, dáng vẻ nắm chắc phần thắng trong tay.

Rất thiếu đòn, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại không rời mắt được.

Mấy giây sau, Nhậm Ngạn Đông cúi đầu, lúc này mới xem xấp giấy dày viết cái gì, anh lật xem từng tờ một, đều là chữ viết tay của cô, nét bút máy cực kỳ xinh đẹp, không thể so sánh hơn thua với nét bút lông.

Tất cả nội dung đều có liên quan tới Viễn Đông của bọn họ, phân tích các khía cạnh câu hỏi cô đặt ra lần này, mang đến những tiềm năng và ích lợi gì cho Viễn Đông bọn họ.

Mấy trang sau còn bổ sung không ít tin tức và biểu đồ thị trường chứng khoán.

“Nội dung nhiều quá, bắt anh xem từng trang chắc phải mất hai tiếng.” Hạ Mộc đột nhiên lên tiếng.

Nhậm Ngạn Đông ngẩng đầu, Hạ Mộc nói: “Tôi sẽ nói sơ lược qua cho anh, lọc những ý quan trọng nhất, còn lại, anh về nhà rồi từ từ xem.”

Nhậm Ngạn Đông đặt tài liệu sang một bên, đôi tay đan chéo, nghe xem cô định ‘tính sổ’ như thế nào.

Hạ Mộc cũng không nhìn bản sao nữa, nội dung bên trong cô đã gần như thuộc làu, cô uống mấy ngụm nước ấm, thanh thanh giọng nói, bắt đầu nói điều thứ nhất.

“Đầu tiên, chúng ta nói một chút, nếu tôi không đề cập tới câu hỏi gai góc kia, Viễn Đông các anh sẽ không phải đối mặt với những ảnh hưởng tiêu cực?”

Nhậm Ngạn Đông nhìn cô không chớp mắt, cô đón lấy tầm mắt của anh, ngữ khí khẳng định: “Chắc chắn không thể.” Cô hơi hất cằm: “Anh xem nội dung từ dòng thứ năm đến dòng thứ mười hai trang đầu tiên.”

Nhậm Ngạn Đông lặng im vài giây, không nhúc nhích.

Hạ Mộc cũng không quan trọng thái độ thờ ơ của anh ra sao, đổi lại là ai cũng sẽ không vui, cô hiểu.

Tiếp tục tự mình giải thích: “Tôi nói đơn giản thế này, thực ra dù tôi không đề cập tới vấn đề này, cùng lắm thì chờ đến cuối năm, dự án chung cư này của các anh vô cùng có khả năng đối mặt với đình công.”

Nhậm Ngạn Đông không nặng không nhẹ ‘ồ’ một tiếng.

Hạ Mộc không rảnh để tâm sự coi nhẹ của anh, nói sự thật: “Theo tôi được biết, Ôn thị đang cân nhắc tung tin kiến trúc Ôn thị ra ngoài, nếu cuối cùng thua lỗ quá nặng thì mặc cho nó tự sinh tự diệt, vậy dự án chung cư sẽ bị trở lại sàn? Chẳng có kẻ ngốc nào lại tiếp nhận mớ rắc rối này cả.”

Nhậm Ngạn Đông nhìn cô, giọng điệu hài hước: “Nói như vậy, tôi phải cảm ơn em, làm tôi giải quyết sớm mối nguy hại này?”

Hạ Mộc mỉm cười: “Không cần cảm ơn.”

“……”

Hạ Mộc nói tiếp: “Cùng với đến lúc đó đứng trước tàn cục khó có cách dọn dẹp, tại sao bây giờ không bỏ ra chút tiền làm giảm nguy cơ xuống mức thấp nhất? Nếu Ôn thị thật sự muốn bỏ gánh, có lẽ bảy tám trăm triệu này chẳng thể bù đắp nổi tổn thất đó.”

Kế tiếp cô phân tích trường hợp nếu Ôn thị bỏ gánh, Viễn Đông bọn họ sẽ gặp phải tình cảnh gì, thứ nhất, không thể giải thích rõ với chủ đầu tư; thứ hai, hình tượng xí nghiệp bị tổn hại, cổ đông sẽ bất mãn, thị trường chứng khoán chịu ảnh hương; thứ ba, IPO cũng ảnh hưởng theo.

Mỗi một điều, cô đều phân tích kỹ càng tỉ mỉ.

Lý lẽ đâu ra đấy.

Nghe xong, Nhậm Ngạn Đông buồn bã nói: “Ai nói tập toàn Ôn thị tung tin kiến trúc Ôn thị ra ngoài thì nhất định sẽ bỏ gánh giữa chừng?”

Hạ Mộc: “Hỏi câu hỏi rất hay.”

Nhậm Ngạn Đông: “…..”

Anh nhìn cô vô ngữ.

Hạ Mộc: “Đây là ý chính thứ hai tôi muốn nói tới, ở trong mắt anh, Ôn thị sẽ không tự tiện bỏ gánh, cho nên anh cảm thấy bảy tám trăm triệu anh bỏ ra rất uổng phí, kế tiếp, tôi sẽ nói cho anh biết, suy nghĩ này của anh sai triệt để.”

Nhậm Ngạn Đông híp mắt, cô bây giờ nào chỉ có mỗi kiêu ngạo?

Hạ Mộc cũng không rảnh quan tâm đến vẻ mặt của Nhậm Ngạn Đông, bắt đầu phân tích sau khi bỏ ra tám trăm triệu này, hai ngày nay giới doanh nghiệp đánh giá Viễn Đông ra sao, và mang đến cho Viễn Đông triển vọng cùng với vô số lợi ích tiềm tàng gì.

Cô nói: “Hội nghị lần này phát sóng trực tiếp qua mạng, quy cách hơn hẳn bất cứ lần tổ chức hội nghị nào, còn có không ít người phụ trách xí nghiệp nước ngoài tới tham dự, ngoại giới cũng tới không ít, Viễn Đông các anh bỏ ra tám trăm triệu làm một quảng cáo chất lượng cao, nhất minh kinh nhân (1), ngày đó kể từ lúc anh trả lời xong câu hỏi của tôi, thị trường chứng khoán của Viễn Đông các anh tăng vọt một đường.”

(1) 一鸣惊人: Để ví dụ với việc một người bình thường im lặng không nói gì đột nhiên làm ra một sự việc khiến người khác phải kinh ngạc.

Nói đến đây, cô dừng lại.

Dừng khoảng hai ba giây, Hạ Mộc nói tiếp: “Mấy ngày nay, đại cổ đông của Viễn Đông các anh đều gửi tin nhắn cảm ơn anh đúng không? Tín nhiệm của bọn họ đối với anh và sự khẳng định của Viễn Đông, đây là thứ mà tiền tài không thể mua được.”

Nhậm Ngạn Đông: “……”

Hạ Mộc uống hết nửa ly nước ấm, dừng lại vài giây: “Cụ thể hội nghị lần này mang đến cho toàn thể tập đoàn Viễn Đông các anh những mặt lợi gì, giá trị con người của các cổ đông trong một đêm tăng lên bao nhiêu, hơn mười trang giấy tôi đã viết rất rõ ràng, tôi sẽ không đề cập tới nữa.”

Lúc này Nhậm Ngạn Đông mới cầm lên tập tài liệu kia, lật xem mấy tờ cuối, trang thứ tám, cô liệt kê hết những cổ đông lớn của Viễn Đông bọn anh, giá trị con người của họ tăng lên nhiều hay ít cũng dùng những bút màu khác nhau đánh dấu chú thích.

Hạ Mộc đặt ly nước xuống, cầm máy tính: “Nói xong chuyện về Viễn Đông rồi, bây giờ chúng ta tâm sự về anh.”

Nhậm Ngạn Đông khựng lại, đặt tài liệu xuống: “Tôi?”

“Đúng vậy, đây là một ý chính cuối cùng, cũng là điều tôi cảm thấy có ý nghĩa phân tích nhất.” Hạ Mộc nói xong lại ấn ấn bàn phím máy tính, ‘lạch cạch’.

Nhậm Ngạn Đông: “……”

Hạ Mộc: “Hôm trước ở hội trường, sau khi anh trả lời câu hỏi của tôi, tôi có kiểm tra giá cổ phiếu của Viễn Đông các anh, theo bản báo cáo cuối cùng cho tới buổi chiều hôm nay, giá cổ phiếu của Viễn Đông các anh đã cán mốc lịch sử mới, tốc độ tăng 3.29%, giá trị con người của anh trên bảng xếp hạng Forbes cũng tăng lên tới vị trí số ba, cụ thể mấy chục tỷ đôla chắc hẳn anh phải rõ hơn tôi, tôi không nói nữa.”

Cô cường điệu: “Cũng chính mấy ngày này, giá trị con người của anh đã vượt qua Kỷ Tiện Bắc.”

Lần đầu tiên Nhậm Ngạn Đông nghiêm túc lắng nghe, những thứ này anh đều biết, nhưng từ miệng cô nói ra lại có cảm giác không giống.

Hạ Mộc bắt đầu tính toán trên máy tính, nói tiếp: “Thị giá của Viễn Đông các anh đột phá điểm tới hạn 4000 trăm triệu đôla, trong tay anh nắm giữ 15.2% cổ phần của Viễn Đông các anh, sau đó tăng 3.29%, nói cách khác, hai ngày nay, việc anh bỏ ra 8 trăm triệu nhân dân tệ, giá trị con người đã tăng 19 trăm triệu đôla, tuy anh chỉ nắm giữa 15.2% cổ phần Viễn Đông, nhưng anh có đến 89% quyền bỏ phiếu tuyệt đối.”

Ánh mắt Nhậm Ngạn Đông trở nên thâm trầm, về Viễn Đông, về anh, rốt cuộc cô đã tốn bao công sức nghiên cứu? Mỗi một con số, cô đều nhớ rõ.

Hạ Mộc nói: “Nếu anh giảm 3% cổ phần nắm giữ, điều này không làm ảnh hưởng tới quyền bỏ phiếu của anh, nhưng 12 trăm triệu đôla anh nắm giữ còn lâu mới có thể so với 19 trăm triệu đôla, hiện tại anh và tập đoàn Tiêu Hoa đang cạnh tranh thu mua công ty khoa học kỹ thuật, tục ngữ có câu, ai có cũng không bằng chính mình có, cầu ai cũng không bằng cầu chính mình, với 7, 80 trăm triệu nhân dân tệ trong tay, làm sao anh có thể đối chọi được với tập đoàn Tiêu Hoa?”

Tiếng máy tính phát ra âm thanh kích thích từng tế bào giác quan của anh, quá đáng nhất là, cô ấn một lần không đã ghiền, ấn những con số đó tận ba bốn lần, mà tính ra đáp số rồi, chính cô còn muốn khai báo nó.

Hạ Mộc ấn máy tính xong, ngước mắt nhìn anh: “Tám trăm triệu của anh, không chỉ làm thị giá của Viễn Đông các anh đột phá 4000 trăm triệu đôla, mà còn làm giá trị con người của anh tăng vọt, mấu chốt là anh có thể giảm bớt sự phản đối bằng lượng cổ phần đang nắm giữ, giải quyết vấn đề góp vốn thu mua công ty khoa học kĩ thuật, một công đôi việc, Nhậm tổng, câu hỏi kia của tôi đã làm anh kiếm về bội thứ.”

Nhậm Ngạn Đông xoa xoa mi tâm, Hồng Môn Yến tối nay, hiển nhiên thành chính anh chuẩn bị cho bản thân…

Hạ Mộc cất bản sao tài liệu và máy tính vào túi xách, mỉm cười: “Nhậm tổng, trong vòng một đêm mà anh kiếm được hời như vậy, có suy xét tới cảm ơn tôi như thế nào không?”

Cô nói: “Tôi không đòi hỏi nhiều đâu, cho tôi một điểm tích lũy là được.”

Nhậm Ngạn Đông trầm mặc vài giây, bắt đầu phản bác: “Lúc em hỏi câu hỏi kia, nếu tôi không quyết đánh tới cùng, tiến hành điều chỉnh giá, vậy thì hôm nay tập đoàn Viễn Đông gặp phải đại họa gì, em có nghĩ tới không? Đến lúc đó hậu quả không phải em có thể gánh vác.”

Hạ Mộc cười cười: “Ngài cơ trí lại mưu tính sâu xa, làm sao có thể để bản thân phạm phải lỗi lầm ngớ ngẩn như thế được chứ? Nếu lúc ấy ngài im lặng hoặc giở giọng quan đáp có lệ, vậy thì chắc chắn không phải Nhậm Tam ca mà trong lòng tôi và rất nhiều người khác luôn sùng bái.”

Nhậm Ngạn Đông: “…”

Trước khi tới, Thẩm Lăng đưa cho anh một lọ thuốc, thuốc trợ tim cấp tốc…

Lúc ấy anh ném lọ thuốc trở về, hiện giờ xem ra, có lẽ… Có thể sử dụng đến?

Hạ Mộc nói: “Tôi đói bụng rồi.”

Nhậm Ngạn Đông bỗng bị tức cười, “Hạ Mộc, em cố ý.”

“Hửm? Cố ý cái gì?” Cô bưng ly nước, thảnh thơi thưởng thức ly nước ấm.

“Không có gì.” Nhậm Ngạn Đông gọi nhân viên phục vụ tới, nói có thể mang đồ ăn lên.

Dưới đáy lòng Hạ Mộc cũng nhẹ nhàng thở ra, mấy ngày nay lo nghĩ đối sách đều viết hết trên mặt, khẩn trương hơn cả lúc thi đại học.

Đang chờ đồ ăn, di động của Nhậm Ngạn Đông vang lên, là Nhậm Sơ gọi tới.

Anh theo bản năng nhìn Hạ Mộc, “Tôi đi nghe điện thoại.”

Hạ Mộc gật đầu.

Nhậm Ngạn Đông đi đến bên cửa sổ, thanh âm rất nhỏ: “Chuyện gì?”

“Chú Ba, cháu ở bên này giờ mới thấy video hội nghị của các chú.”

“Ừm.”

Trong điện thoại im ắng vài giây.

Nhậm Sơ thở hắt: “Chú Ba, chú đừng đi tìm Hạ Mộc tính sổ được không? Không phải cô ấy cố ý đâu, tính cách của cô ấy là vậy, không có cố ý nhằm vào Viễn Đông chúng ta.”

Nhậm Ngạn Đông nhìn màn đêm vô tận, bầu trời không có lấy một vì sao.

“Chú Ba?”

“Ừ.”

“Chú Ba, chẳng phải cháu có cổ phần của Viễn Đông sao? Cháu cho chú được không? Đền bù chỗ tổn thất kia.”

Nhậm Ngạn Đông nắm chặt di động, “Cháu biết cháu đang nói gì không?”

“Cháu biết.” Vài giây sau Nhậm Sơ mới nói: “Chú Ba, tiền không có có thể kiếm lại, nhưng đôi khi chỉ bằng một câu của kẻ có tiền như chúng ta lại dễ dàng huỷ hoại tiền đồ của một người bình thường.”

Sau một lúc lâu, Nhậm Ngạn Đông hỏi: “Chừng nào thì cháu về?”

“Thứ Năm tuần sau.”

“Ừ, đến lúc đó chúng ta gặp mặt nói chuyện sau.”

“Vâng, cảm ơn chú Ba.”

Hạ Mộc báo cáo tình hình bữa tối với Kỷ Tiện Bắc, nói cơ bản đã qua cửa ải, bảo anh không cần lo lắng.

Kỷ Tiện Bắc: [ Ừm, lúc ăn cơm đừng dí mắt vào điện thoại, làm vậy không tôn trọng người đối diện. ]

Hạ Mộc: [ Vâng, tối về gọi điện thoại cho anh sau. ]

Cất di động, cô nhìn Nhậm Ngạn Đông, anh đưa lưng về phía cô, gương mặt anh hướng ra ngoài cửa sổ, một tay đút túi quần, tay phải vô thức ấn phím tắt cạnh điện thoại, màn hình chốc lát sáng, chốc lát tối.

Dáng lưng rất rộng nhưng trong nháy mắt này lại hết sức cô độc, cô không khỏi nghĩ đến Kỷ Tiện Bắc.

Lúc vừa mới quen Kỷ Tiện Bắc, Kỷ Tiện Bắc cũng là như thế.

Có hôm cô tăng ca trong văn phòng của Kỷ Tiện Bắc, phiên dịch tài liệu cho anh, anh bận đến nửa đêm, mệt mỏi quá liền đi đến bên cửa sổ thư giãn một lát, cũng không biết anh nhìn cái gì, nghĩ cái gì.

Bóng lưng cũng cô độc hệt như vậy.

Có lẽ thật sự cao xứ bất thắng hàn (2).

(2) 高处不胜寒: Nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn. ( Nguồn: hoasinhanhca.wordpress.com)

Thi thoảng góp vui lấy lệ, sau khi trở về nơi ở chỉ có một mình, cảm giác dường như bản thân hai bàn tay trắng.

Đây là về sau Kỷ Tiện Bắc nói cho cô.

Trước kia khi cô và Kỷ Tiện Bắc quen nhau, đều là hai người vô tâm, sau lại, không biết ai thay đổi ai, anh từ một người máy chỉ biết làm việc bắt đầu có máu có thịt, cô cũng trở nên có độ ấm.

Biết cười biết cãi cọ biết làm nũng.

Nhậm Ngạn Đông hoãn cảm xúc, lúc xoay người đụng phải tầm mắt của Hạ Mộc.

“Nhìn gì thế?” Nhậm Ngạn Đông đi qua, hỏi.

“Chỉ là đột nhiên nhớ ra, ban nãy tôi còn sót một ý chưa nói.”

“… Ý nào?”

“Ngày đó lúc anh trả lời câu hỏi vừa quyết đoán lại đầy quyến rũ, không biết đã làm mê hoặc được biết bao cô gái, về sau thị trường kết hôn của anh cũng phát triển theo đà, tôi coi như nửa Hồng Nương, tới lúc đó anh nhớ gửi kẹo mừng cho tôi đấy.”

“…… Hạ Mộc, em còn muốn ăn cơm không?”

“Không sao, anh không mời tôi, tôi vẫn có thể ăn được bữa cơm này.”

Nhậm Ngạn Đông: “Có ý gì?”

“Tôi quen biết cả đầu bếp lẫn đầu bếp chính nhà hàng này.” Hạ Mộc không giấu diếm: “Ngày trước tôi từng làm thêm ở đây.”

“Đại học năm nhất?” Bởi vì đến năm hai, cô và Kỷ Tiện Bắc ở bên nhau, không có khả năng đi làm thêm.

“Cuối kỳ đại học năm hai.”

Nhậm Ngạn Đông ngẩn ra: “Kỷ Tiện Bắc cũng biết?”

“Biết chứ, mỗi khi anh ấy có thời gian sẽ đón tôi tan tầm.”

Sau đó Nhậm Ngạn Đông không nói gì thêm, anh thật sự không hiểu về cô, lúc gặp cô luôn là gương mặt gọn gàng xinh đẹp.

Đang ăn cơm, di động của Hạ Mộc đột nhiên vang lên, không phải chuông gọi đến, bản thân cô cũng giật nảy mình.

Nhanh chóng lấy điện thoại, là chuông báo thức…

Cô không cài đặt chuông báo thức này, nhìn nhắc nhở trên màn hình: [ Vượng Vương, 9 giờ rưỡi rồi, ngủ sớm dậy sớm cơ thể khỏe khoắn ~ ]

Hạ Mộc: “……”

Không cần nghĩ cũng biết là Kỷ Tiện Bắc đặt báo thức cho cô.

Nhắc nhở cô về nhà sớm một chút, đừng nói chuyện quá lâu với Nhậm Ngạn Đông.

Anh ghen cũng kỳ cục như vậy.

Cô chợt cười.

Nhậm Ngạn Đông vừa nâng mí mắt liền thấy cô cong môi cười, tự nhiên, tinh nghịch, trong ánh mắt như có vô vàn vì sao nhỏ.

Giây phút này ánh mắt cô mềm mại ấm áp.

Nếu, cô là người phụ nữ của anh thì tốt biết bao.

Mà hiện tại anh giống như giỏ trẻ, còn cô là nước, chỉ đi ngang qua nhau, sẽ không dừng chân ở chỗ anh.

Cho nên… Nếu anh là hồ nước, là con sông, là đại dương, thì đã không giống như bây giờ…

Kết thúc bữa cơm, bọn họ cùng đi xuống dưới lầu.

Thang máy yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến nỗi hít thở không thông.

Nhậm Ngạn Đông đánh vỡ trầm mặc, hỏi câu hỏi nhàm chán vô bổ: “Thích màu trắng vậy à?”

Hạ Mộc ngẩng đầu: “Hả, cũng không hẳn, mặc màu trắng trông có vẻ da tôi không quá trắng, còn những màu sắc khác, chỉ càng làm tôn lên làn da trắng của tôi, không hợp quần chúng.”

Nhậm Ngạn Đông: “……”

Lúc đi ra thang máy, Nhậm Ngạn Đông bỗng nhiên nghiêng mặt: “Hôm nay tính em một điểm tính lũy.”

Hạ Mộc: “Cảm ơn.”

Còn ba điểm, trong hai năm, vậy là đủ rồi.

Cuối tháng 11, có một diễn đàn hội nghị về trí tuệ nhân tạo cấp quốc tế tổ chức ở Thâm Quyến, đến lúc đó Nhậm Ngạn Đông nhất định sẽ đi, đối với cô mà nói đây là một cơ hội.

Trong hội nghị Tài chính vừa rồi Kỷ Tiện Bắc có nói không loại trừ khả năng đầu quân vào lĩnh vực này, có lẽ lúc đó anh cũng sẽ đi.

Hạ Mộc đang nghĩ làm sao để đổi tiếp một điểm tích lũy, mà Nhậm Ngạn Đông thì nghĩ chính là, còn ba điểm tích lũy kia, có khi anh phải tự vả mặt bản thân, ngày trước, anh đã nói rõ rằng không bao giờ nhận bất cứ bài phỏng vấn nào nữa…

Hạ Mộc và Nhậm Ngạn Đông tách ra ở dưới lầu, tài xế xe của Hạ Mộc đã tới, Nhậm Ngạn Đông thân sĩ mở cửa xe giúp cô, Hạ Mộc nhìn anh: “Ông chủ của Viễn Đông mở cửa xe cho tôi, tôi sẽ tiêu hóa kém mất.”

Nhậm Ngạn Đông nhàn nhạt nói: “Muốn tôi mua cho em mấy viên thuốc tiêu hóa không?”

Hạ Mộc: “……”

Khóe miệng Nhậm Ngạn Đông hiện lên ý cười, đây là lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay cô bị nghẹn.

Hạ Mộc ngồi lên xe, tài xế đúng lúc hạ cửa xe xuống, Hạ Mộc vẫy tay với anh, “Cảm ơn Nhậm tổng tiếp đãi.”

Nhậm Ngạn Đông gật đầu.

Ô tô rời đi.

Xe của Nhậm Ngạn Đông cũng đã tới, mãi đến khi xe của Hạ Mộc không còn trong tầm mắt, anh mới ngồi lên xe.

Hạ Mộc uống chút rượu vang, cô sờ sờ mặt, hơi nóng.

Tài xế liếc kính chiếu hậu thấy cô ghé vào cửa sổ xe, tắt điều hòa, cũng hạ cửa xe bên kia xuống.

Ô tô xuyên qua màn đêm đen kịt, gió đêm thổi thông qua hai bên cửa sổ xe.

Vài sợi tóc xõa bên trán Hạ Mộc bay bay theo làn gió.

Cô ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ, tòa cao ốc chọc trời, Bắc Kinh đêm nay đẹp lạ thường.

Rất nhiều năm sau, cô vẫn hoài niệm ban ngày và ban đêm của ngày hôm nay.

Cô dựa vào sự cố gắng của bản thân, muốn dẫn Kỷ Tiện Bắc về gặp người lớn trong nhà, cũng dùng nỗ lực đổi lấy một món quà sinh nhật bất ngờ dành tặng anh.

Công việc và tình yêu, hết thảy đều thuận lợi.

Mỹ mãn.

Sau khi Nhậm Ngạn Đông về đến nhà ngồi trong thư phòng một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào tập tài liệu Hạ Mộc cho anh, ngây người, cũng không biết đang nghĩ gì.

Anh xoa xoa ấn đường, đứng dậy đi tắm rửa.

Tắm xong đứng ngoài ban công hút điếu thuốc, gọi một cuộc điện thoại làm ăn xuyên quốc gia, không hề cảm thấy buồn ngủ, đầu óc tỉnh táo bất ngờ.

Lại quay vào thư phòng.

10 giờ rưỡi.

Anh tìm số điện thoại của Hạ Mộc, gửi tin nhắn cho cô: [ Về đến nhà rồi? ]

Hạ Mộc rất nhanh trả lời: [ Về rồi, Nhậm tổng ngủ ngon. ]

Nhậm Ngạn Đông gõ hai từ ‘ngủ ngon’ xong lại xóa đi, gõ từ ‘Ừ’ rồi ấn gửi.

Vừa đặt điện thoại xuống, Thẩm Lăng gọi tới, Nhậm Ngạn Đông không chút nghĩ ngợi ấn từ chối, kết quả Thẩm Lăng không từ bỏ ý định, gọi tới ba lần, Nhậm Ngạn Đông phiền muốn chết, nghe máy: “Thẩm Lăng, anh mắc triệu chứng lo âu trước khi sinh hả?”

Thẩm Lăng: “… Không, vợ tôi cũng không bị.”

Nhậm Ngạn Đông: “… Có P mau thả!”

Thẩm Lăng: “Vừa nãy Tiêu Ảnh gọi cho tôi, hỏi tôi, có phải anh thích Hạ Mộc không.”

Nhậm Ngạn Đông định lấy hộp thuốc, động tác trên tay cứng lại: “Sau đó?”

“Tối nay cô ấy cũng đến nhà hàng của tôi dùng bữa, chắc là nhìn thấy anh với Hạ Mộc.”

Trong điện thoại nháy mắt yên tĩnh, Nhậm Ngạn Đông nói: “Về sau cô ấy còn hỏi mấy vấn đề nhàm chán này, anh không cần phải khách sáo với cô ấy.”

Thẩm Lăng: “Tôi cũng không nhiều lời.”

Anh ấy gọi không phải vì nói chuyện này, mà là tò mò: “Đúng rồi, cậu với Hạ Mộc ăn cơm thế nào? Rất hối hận khi không mang thuốc trợ tim đúng không?”

“Thẩm Lăng, anh rảnh rỗi lắm à?”

“Nhậm Ngạn Đông, chúng ta quen biết nhau nhiều năm, tôi nói với cậu một câu xuất phát từ nội tâm, kịp thời ngăn cho cậu đỡ bị tổn thương, bằng không cậu sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục, tôi có thể đoán trước được sau này cậu chẳng còn biết xấu hổ, không chỉ cho cô ấy phỏng vấn, nói không chừng còn chủ động… Lấy lòng cô ấy.”

Nhậm Ngạn Đông lạnh lùng ‘xùy’ một tiếng: “Tôi không hèn hạ như vậy!”

“Hèn hạ hay không, đến lúc đó chẳng phải sẽ rõ?” Thẩm Lăng nói: “Tôi cũng hy vọng cậu giữ được lòng tự trọng, cúp máy đây.”

Sau khi Thẩm Lăng cúp điện thoại, lại gửi tin nhắn cho anh, chỉ có một câu, Nhậm Ngạn Đông xem xong ‘ha’ một tiếng, vứt điện thoại sang một bên, châm thuốc.

Nhậm Ngạn Đông lại bắt đầu lật xem những trang tài liệu phân tích, lúc này đây mỗi một chữ anh đều xem vô cùng cẩn thận, lúc xem xong đã rạng sáng hôm sau.

Bình ổn tâm tình, cầm lấy di động, xóa đi ghi chú ‘bạn gái Kỷ Tiện Bắc’ trong di động, anh đổi thành một chữ ‘Mộc’, lưu xong, trong lòng anh thầm phỉ nhổ chính mình.

Bực bội không chịu nổi, anh đứng dậy đi pha cafe.

Uống hết hai ly cafe, Nhậm Ngạn Đông bình tĩnh hơn rất nhiều, sau khi trở lại thư phòng, anh sửa ghi chú ‘Mộc’, thêm một chữ ‘Hạ’ đằng trước.

Hiện tại mỗi một câu nói của Thẩm Lăng anh đều khịt mũi khinh thường, là bởi vì anh kiêu ngạo không cho phép chà đạp bản thân, nhưng không ngờ tới, sẽ có ngày, những lời nói của Thẩm Lăng lại trở thành sự thật.

Sau lại, cũng thật sự giống như tin nhắn Thẩm Lăng gửi cho anh ban nãy, anh yêu Hạ Mộc, bắt đầu từ giá trị nhan sắc của cô, sau đó rơi vào tài hoa của cô, cùng với nhân phẩm của cô.

Và rồi dây dưa đến trái tim của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện