Edit: Mina

Phiên hội nghị buổi chiều kết thúc lúc tầm 5 giờ 40 phút, 7 giờ rưỡi tiệc rượu bắt đầu, tính đến lúc đó còn khoảng 2 tiếng nữa.

Phóng viên tới hôm nay cũng không vội vã rời đi ngay, tìm mọi cách lấy được một ít phỏng vấn.

Lúc tan họp, có vài người phóng viên lâu năm tiến đến trò chuyện với xí nghiệp có quan hệ tốt.

Hạ Mộc chỉ biết vài người, không sốt ruột chặn đường bọn họ.

Đi ra đại sảnh hội nghị, đúng lúc gặp được Hoàng tổng.

Hạ Mộc lên tiếng chào hỏi trước: “Hoàng tổng.”

Hoàng tổng hơi gật đầu: “Hôm nay rất xinh đẹp, biểu hiện càng xuất sắc hơn.”

“Cảm ơn, quá khen rồi.”

“Buổi tối có cơ hội nói chuyện sau, tôi đi trước đây.” Hoàng tổng chỉ chỉ cánh cửa bên kia, có mấy người đang đợi ông ấy.

“Vâng, ngài đi trước.”

Hạ Mộc vừa định nâng bước, một thanh âm lành lạnh truyền đến từ phía sau, “Ha, vừa sẹo lành liền quên đau, cứ phải để thủng dạ dày đau đến muốn sống muốn chết thì cô mới tỉnh ra?”

Lúc Đường Văn Tích nói chuyện đã đi tới, anh ta thật sự không ngờ lòng dạ của Hạ Mộc rộng đến vậy, còn cười ha hả nói đùa với Hoàng tổng, tưởng rằng trải qua sự việc kia, cô đã kéo Hoàng tổng vào danh sách đen rồi.

Hạ Mộc nghiêng mắt: “Loại đàn ông tầm nhìn hạn hẹp như anh, sao có thể sống sót được đến tận ngày hôm nay nhỉ?”

Nơi công cộng, Đường Văn Tích không thể không bận tâm mặt mũi đôi co với cô, chỉ nhỏ giọng nói câu: “Đồ không biết sống chết!”

Hạ Mộc lạnh lùng xuy một tiếng: “Ngày nào anh cũng lo chuyện bao đồng, mệt lắm không?”

“Cô tưởng tôi thích quan tâm chắc!” Đường Văn Tích vứt cho cô một chiếc thẻ công tác, nâng bước rời đi.

Hạ Mộc nhìn, là thẻ chứng nhận phóng viên ra vào tiệc rượu.

Hẳn là Kỷ Tiện Bắc bảo anh ta đưa cô.

Hạ Mộc nhét thẻ công tác vào túi xách, chuẩn bị vào xe đổi một tạo hình trang điểm khác.

Bãi đậu xe ngoài trời cách hội trường khá xa, đi vài phút mới tới.

Ô tô bị phơi nắng cả một buổi trưa, bên trong nóng như lò thiêu, cô mở cửa sổ xe cho tản bớt nhiệt, rồi bật điều hòa xe.

Một chiếc ô tô đậu phía sau cách cô hai hàng xe, Kỷ Thượng Thanh nhìn thấy Hạ Mộc mở cửa chiếc xe kia, trố mắt vài giây.

Biển số xe kia ông nhớ rất rõ, hai năm trước Kỷ Tiện Bắc tìm ông sai người làm.

Năm con số kia đều là chỉ định, còn tốn không ít công sức mới lấy được.

Nhớ lại lúc ăn cơm, đoạn đối thoại giữa Kỷ Tiện Bắc và lão Ôn, ông bừng tỉnh.

Đã nói mà, sao bỗng dưng con của ông lại lanh mồm dễ nói chuyện như thế.

Ông đang gọi điện thoại, mấy giây sau không nghe thấy động tĩnh, đầu bên kia điện thoại: “Alo? Tín hiệu không tốt sao?”

Kỷ Thượng Thanh hoàn hồn: “Có chút.” Lại hỏi, “Bây giờ nghe rõ chưa?”

“Ừm, ông nói tập văn kiện kia để ở ô thứ hai à?”

“Đúng vậy.”

“Thấy rồi, tôi chụp cho ông ngay đây.” Vừa định cúp điện thoại, mẹ Kỷ đột nhiên nhớ ra: “Ôi chao, đúng rồi, lão Kỷ, hôm nay trên đại hội, hình như có người tên…”

Còn ra vẻ suy nghĩ vài giây: “À, hình như nữ phóng viên đó tên Hạ Mộc, ông có ấn tượng gì không?”

Kỷ Thượng Thanh dừng lại: “Ừ, làm sao vậy?”

“Không sao cả, hôm nay tôi ở nhà rảnh rỗi, xem buổi hội nghị phát sóng trực tiếp của các ông, Nhậm Ngạn Đông là đối thủ cạnh tranh của con trai ông mà, tôi để ý chút xem sao, không nghĩ tới cô bé phóng viên kia lợi hại như vậy.”

“Cũng được.”

Cũng được? Xem như là đánh giá không tồi.

Mẹ Kỷ không nói thêm gì nữa: “Tôi chụp văn kiện cho ông đây.” Lại dặn dò ông: “Buổi tối uống ít rượu thôi, nếu không được thì bảo Tiện Bắc chắn cho ông.”

“Không cần, nó có việc của nó.”

Sau khi Kỷ Thượng Thanh cúp điện thoại, cầm lấy mấy tập văn kiện chuẩn bị xuống xe, vừa đẩy cửa xe ra, bỗng ông lại ngồi về chỗ ngồi, đóng cửa xe lại.

Hạ Mộc là phóng viên, chắc chắn sẽ nhận ra ông là ai, mà cái biển số xe kia, ông không xác định Hạ Mộc có biết ông sai người làm hay không, tránh cho gặp mặt xấu hổ, ông ngồi trong xe đợi một lát.

Chờ Hạ Mộc ngồi lên xe, ông mới xuống xe rời đi.

Hạ Mộc cởi áo sơ mi trắng ra, thả tóc dài xuống, đeo thêm một sợi dây chuyền, nhìn qua không quá lộ.

1 tiếng rưỡi nữa đến tiệc rượu, cô không vội vã trang điểm, di động vẫn luôn yên tĩnh, Kỷ Tiện Bắc cũng không liên lạc với cô, chắc đang bận không thể phân thân.

Cô mở camera ra, tìm đoạn video quay anh, rồi lại mở mục ghi âm trong máy điện thoại, bắt đầu làm video tư liệu về anh và tập luyện phiên dịch.

Mãi đến 7 giờ rưỡi, Hạ Mộc mới đi vào hội trường tiệc rượu.

Khiêm tốn sang trọng, ly rượu đan xen.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô có mặt tại một bữa tiệc hạng sang như này.

Nếu không phải nhờ có bộ váy trên người, cô không biết cô có dũng khí bước vào hay không nữa.

Không nghĩ tới gặp được người đầu tiên trong tiệc rượu tối nay lại là Tiêu Ảnh, lúc Tiêu Ảnh nhìn thấy cô, ánh mắt rõ ràng sửng sốt, không biết Tiêu Ảnh kinh ngạc là vì cô chỉ là một phóng viên mới vào nghề sao có thể tiến vào nơi này, hay kinh ngạc là vì bộ váy trên người cô.

Bởi, hạ gục bộ váy trên người Tiêu Ảnh trong nháy mắt.

Kỷ Tiện Bắc nói rất đúng, Tiêu Ảnh so với Tiêu Tiêu, tâm cơ quá sâu, dù nhìn người ta trướng mắt, nhưng trên mặt vẫn hiền lành thân thiện, cô ta mỉm cười: “Tối nay thật xinh đẹp.”

Hạ Mộc cũng mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn.”

Tiêu Ảnh không nói gì nữa, gật đầu với cô, xoay người đi hướng khác.

Đi chưa được mấy bước, bắt gặp Tiêu Tiêu, “Chị.” Tiêu Ảnh nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi.

Tiêu Tiêu cũng cười có lệ: “Hôm nay biểu hiện trên đài không tồi.”

“Cảm ơn.”

Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ hai giây, hỏi cô ta: “Phóng viên mặc chiếc váy màu xanh lam ban nãy, là đồng nghiệp của em à?”

Tiêu Ảnh ‘ừ’ một tiếng, về Hạ Mộc, cô ta không muốn đề cập, nói tới mất hứng.

Tiêu Tiêu gật đầu, “Chiếc váy cô ấy mặc không tệ.”

Tiêu Ảnh: “……”

Đây là cố ý tới châm biếm cô ta mà.

Tiêu Tiêu chạm ly với cô ta: “Khi nào rảnh tới nhà chị chơi, chị đi tìm mấy vị tiền bối nói chuyện đây.”

Tiêu Ảnh miễn cưỡng cười: “Chị đi trước.”

Tiêu Tiêu nhìn khắp nơi, rốt cuộc thấy Kỷ Tiện Bắc, cô nâng bước đi về phía anh, tối nay cô không có bất luận tâm tư tình cảm nam nữ gì, vừa rồi cô muốn nói chuyện với mấy vị tiền bối, nhưng họ lại đang trò chuyện vui vẻ với Nhậm Ngạn Đông.

Đang vào thời khắc mấu chốt của việc thu mua công ty khoa học kỹ thuật, kế tiếp sợ rằng thực sự phải đi thăm hỏi.

Tiêu Tiêu đi qua mới phát hiện một cô gái trẻ tuổi đi theo bên cạnh Kỷ Tiện Bắc, nhìn qua tuổi không lớn, cô nhìn cô gái kia, trùng hợp là, cô gái kia cũng nhìn về phía cô.

Lòng thù địch giữa phụ nữ, chỉ bằng một ánh mắt liền rõ.

A, lại có một người thiêu thân lao đầu vào lửa.

“Kỷ tổng.” Tiêu Tiêu đến gần hai bước.

Kỷ Tiện Bắc đang nói chuyện phiếm với vị tổng giám đốc điều hành một công ty nào đó, nghe thấy tiếng nghiêng mặt: “Đang định đi tìm cô đấy.”

Tiêu Tiêu: “……”

Đúng là mấy lời nhảm nhí, nếu cô không tới tìm, tám đời anh cũng sẽ không đi tìm cô.

Kỷ Tiện Bắc giới thiệu đơn giản Tiêu Tiêu và vị tổng giám đốc này với nhau, thật ra đều biết đến nhau, nhưng chưa từng trò chuyện qua lại.

Mấy người nói đến chuyện làm ăn, Viên Dịch Lâm không chen vào được câu nào, cô ấy đành đứng cách xa Kỷ Tiện Bắc một chút, cách hơn hai thước (1), thưởng thức ly rượu vang đỏ trong tay mình, thỉnh thoảng nhìn về phía Kỷ Tiện Bắc.

(1) 1 thước = 1/3 m

Mấy đồng nghiệp của cô ấy cũng vào hội trường tiệc rượu, Viên Dịch Lâm đã không còn hoảng sợ, ngầm thừa nhận Kỷ Tiện Bắc là bạn trai cô ấy, dù tối nay có thế nào, cũng nhất định phải đứng cạnh Kỷ Tiện Bắc, bằng không nói không chừng các cô ấy sẽ nhìn ra manh mối.

Trước mắt Viên Dịch Lâm chỉ có thể lấp liếm cho qua, đến nỗi về sau, nếu thực sự không có cơ hội với Kỷ Tiện Bắc, cô sẽ tìm một cậu bạn trai có bối cảnh, vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, thêm gia cảnh không tệ, lông phượng sừng lân (2).

(2) 凤毛麟角: Trân quý mà hiếm lạ.

Trường hợp như này, không nên nhiều lời với Kỷ Tiện Bắc, nói càng nhiều để lộ càng nhiều, chỉ cần yên lặng đi theo anh là được, lúc anh rảnh rỗi, cô sẽ bắt chuyện một hai câu với anh, không rảnh, cô sẽ không chủ động quấy rầy.

Kỷ Tiện Bắc hàn huyên vài ba câu với bọn họ, “Mọi người nói chuyện trước, tôi xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.”

Anh chuẩn bị đi tìm Hạ Mộc, vừa đi được hai bước, đã bị Viên Dịch Lâm gọi lại: “Kỷ tổng.”

Kỷ Tiện Bắc quay đầu lại: “Chào cô.” Khách sáo lại xa cách.

Viên Dịch Lâm chạy nhanh tới, lấy thanh âm rất nhỏ: “Anh Kỷ, có khả năng phải làm phiền anh giới thiệu vài người cho em làm quen, em muốn phỏng vấn bọn họ một chút, bản thảo tin tức hôm nay không có cái nào ưng ý cả.”

Kỷ Tiện Bắc chợt cười, cô gái này thật đúng là tự so bản thân giống Tiêu Tiêu mà.

Tiêu Tiêu là đối tác của anh, bỏ qua tâm tư kia của Tiêu Tiêu, giữa anh và Tiêu Tiêu có ích lợi và hợp tác, giới thiệu nhân mạch cho Tiêu Tiêu cũng là vì anh suy xét đến lợi ích của nó.

Đôi tai Viên Dịch Lâm hơi phiếm hồng, không biết tại sao Kỷ Tiện Bắc bỗng dưng cười, cô ấy lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhất thời không đoán được rốt cuộc anh cười có ý gì.

Kỷ Tiện Bắc nói: “Sợ rằng những người có mặt tối nay bận bịu thiết lập mối quan hệ nhân mạch và tăng thêm tình cảm còn không đủ thời gian, không ai hơi đâu muốn lãng phí vào những chuyện vô bổ cả.”

Dừng lại, anh nói: “Tôi đi trước.”

Anh thiếu giáo sư Âu Dương ân tình, nhưng không nợ gì Viên Dịch Lâm.

Hơi gật đầu với cô ấy, anh xoay người rời đi.

Tiệc rượu đông người, anh không thể tìm thấy Hạ Mộc ngay lập tức.

“Kỷ tổng.” Thư ký Phàn đi tới.

“Ừ, cô đi tìm Tiêu Tiêu đi, giới thiệu vài người cho cô ấy làm quen.”

“Được.”

Thư ký Phàn nói, đưa một ly chân dài cho anh: “Đây là cô ấy bảo tôi đưa cho anh.”

Người nhiều, Thư ký Phàn không nói ra hai từ Hạ Mộc.

Kỷ Tiện Bắc ngẩn ra: “Cô nhìn thấy cô ấy?”

“Ừm, ban nãy tôi đi gặp riêng cô ấy, cô ấy dặn tôi đưa chiếc ly này cho anh.” Thư ký Phàn đưa anh ly chân dài.

Kỷ Tiện Bắc: “Được rồi, cô đi làm việc của mình đi.”

Thư ký Phàn đi tìm Tiêu Tiêu, anh cầm chiếc ly chân dài có hơi âm ấm, trong ly là nước lọc, có cả viên kẹo, đã hòa tan một chút, nhưng vẫn nhìn ra được là hình trái tim.

Anh không khỏi bật cười, nhấp một ngụm, ngọt.

Thỉnh thoảng có vài người đi qua chào hỏi anh, anh mỉm cười hơi gật đầu, tiếp tục đi tìm Hạ Mộc, đến khu nghỉ ngơi rốt cuộc anh cũng thấy bóng dáng cô, nhưng bên cạnh có người, là bà Hoàng.

Anh dừng bước, không tiến lên, đứng xa xa nhìn cô.

Bà Hoàng không nghĩ tới gặp cô ở đây, “Hạ tiểu thư, chào cô.”

“Chào bà.” Hạ Mộc ngước mắt, mang giày cao gót quá mệt mỏi, cô vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, kết quả liền có người tới chào hỏi cô, nhưng cô không hề có chút ấn tượng nào với người phụ nữ trung niên quý phái khoan thai đứng trước mắt này.

Bà Hoàng ngồi xuống bên cạnh cô, giới thiệu bản thân, sau đó bỏ thêm một câu: “Lão Hoàng là chồng tôi.”

Hạ Mộc cũng chạm ly với bà ấy, động tác trên tay hơi khựng lại, nhanh chóng thu lại biểu cảm ngạc nhiên, mỉm cười: “Bà Hoàng, chào bà, không biết có điều gì chỉ bảo?”

“Cũng không có người khác, hai chúng ta đừng khách sáo như vậy.” Bà Hoàng nói thẳng không cố kỵ: “Tôi có nghe nói về chuyện tối hôm đó, rất xin lỗi.” Bà ấy nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, “Nếu mọi cô gái đều giống cô, khả năng gia đình ly dị sẽ giảm đi rất nhiều.”

Hạ Mộc nghe có chút chua xót, chồng của mình hư hỏng, vậy mà bà ấy còn phải đi giải quyết hậu quả thay, rốt cuộc bởi vì từng có tình cảm, hay là vì con cái? Cũng hoặc có liên quan tới quyền lợi chăng?

Dù là cái nào, cũng đều xót xa.

Chính cô cũng thở dài dưới đáy lòng.

Bà Hoàng chỉ xem video, không biết tối đó chồng bà đã bị Kỷ Tiện Bắc trừng phạt không nhẹ, cũng không hề biết mối quan hệ giữa Hạ Mộc và Kỷ Tiện Bắc.

Tối đó bà tìm người tra xét tư liệu về Hạ Mộc, sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường, lại còn là con nhà nghèo, điều kiện rất khó khăn.

Vốn dự tính giúp đỡ cô một chút, nhưng tối nay nhìn thấy bộ đồ trên người cô, không phải người thường có thể mua nổi.

Bà thử dò hỏi một câu: “Hạ tiểu thư có bạn trai rồi?”

Hạ Mộc cười cười, không nhiều lời.

Đây là ngầm thừa nhận.

Bà Hoàng nói: “Vốn đang định giới thiệu một công việc làm thêm cho cô, lương rất cao, nhưng giờ xem ra không dùng tới, thời gian cô hẹn hò còn không đủ đâu.”

Hạ Mộc rất cảm kích, tuy nhiên không có ý định nhận lòng tốt này, vẫn cho bà Hoàng mặt mũi: “Cảm ơn bà Hoàng, dù không đi hẹn hò thì tôi cũng không có thời gian đi làm thêm, đang chuẩn bị cho kỳ thi phiên dịch tháng 11 sắp tới này.”

“Phiên dịch Tiếng Anh?”

“Đúng vậy, chuyên nghiệp.”

“Thế thì đúng là không có thời gian rồi.” Bà Hoàng lại chạm ly với cô: “Chúc cô may mắn.”

“Cảm ơn.”

Bà Hoàng lấy ra một tấm danh thiếp trong túi xách: “Nếu có ngày cần tài nguyên tin tức gì, cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, chỉ là chuyện nhỏ, cô đừng khách sáo với tôi.”

Hạ Mộc đặt ly rượu xuống, nhận lấy danh thiếp bằng hai tay, cũng lễ phép đưa danh thiếp của mình cho bà Hoàng.

Lại hàn huyên đôi ba câu, bà Hoàng nói không quấy rầy cô nữa, đứng dậy rời đi.

Hạ Mộc cất danh thiếp, chuẩn bị đi tìm Kỷ Tiện Bắc chơi đùa một chút, đột nhiên cảm giác bên cạnh có người ngồi xuống, còn tưởng bà Hoàng quay lại, cô nghiêng tầm mắt nhìn, bốn mắt nhìn nhau với Nhậm Ngạn Đông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện