*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mina

Hạ Mộc lấy ra bảy tám chiếc túi mua sắm trong cốp xe, Tiêu Tiêu giúp cô cầm vài cái.

“Tự tôi xách cũng được.”

“Không có gì, dù sao cũng không nặng.”

Hai người sóng vai đi về phía khu chung cư.

Hạ Mộc đang chuẩn bị lấy thẻ vào tòa nhà trong túi xách, bỗng nhìn thấy một người đàn ông cao to mặc áo sơmi trắng quần âu đen đứng trước thang máy, cô nhìn nhìn, nhận ra đó là một trong những vệ sĩ đi theo Kỷ Tiện Bắc.

“Cô Hạ.” Vệ sĩ hơi gật đầu.

“Chào anh.”

Vệ sĩ giúp hai cô quẹt thẻ vào thang máy.

Tiêu Tiêu nói: “Kỷ Tiện Bắc thật chu đáo.”

Hạ Mộc cười: “Thực ra anh ấy lười, không muốn xuống lầu đón người đấy.”

Thẻ ra vào chung cư của bọn cô chỉ có dì giúp việc và Đường Văn Tích có, chờ ngày nào đấy phải lấy lại thẻ vào thang máy của Đường Văn Tích, nhìn mặt anh ta là phiền muốn chết, không có việc gì lại chạy đến nhà bọn cô.

Hai cô vừa vào thang máy, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói, “Làm phiền chờ một chút.”

Hạ Mộc và Tiêu Tiêu cùng lúc quay lại xem, một người phụ nữ có dáng vẻ giỏi giang lại khí chất bước nhanh chân đi tới.

Vệ sĩ duỗi tay ra cản lại: “Xin hỏi quý cô lên lầu bao nhiêu?”

Lúc này Tiêu Tiêu chào hỏi người phụ nữ kia: “Cát tổng, đã lâu không gặp.”

Cát Phỉ mỉm cười: “Cũng đến nhà Tiện Bắc chơi à?”

“Ừm, qua đây hát hò.”

Vệ sĩ nghe thấy thế cũng không hỏi thêm, còn chu đáo lấy tay chắn cửa thang máy, mời Cát Phỉ đi vào.

Cát Phỉ nói lời cảm ơn vệ sĩ, tiến vào thang máy, lại hàn huyên đôi ba câu với Tiêu Tiêu.

Cát Phỉ hơn 40 tuổi, chăm sóc rất kĩ lưỡng.

Hạ Mộc chưa từng gặp Cát Phỉ, chỉ nghĩ là bạn của Kỷ Tiện Bắc.

Cát Phỉ thấy các cô túi lớn túi nhỏ, đều là trang phục nữ, nhìn trong tay Hạ Mộc còn xách một túi nhãn hiệu nam, ngẫm nghĩ hai giây, tầm mắt dừng trên mặt Hạ Mộc: “Hạ Mộc?”

Hạ Mộc ngẩn ra: “Cát tổng biết tôi?”

Cát Phỉ cười: “Có lần xem ảnh chụp em, chẳng qua mẹ chị không biết cách chụp ảnh, chụp hơi nhòe, nhưng nhìn qua liền nhận ra em ngay, đẹp hơn trong ảnh mẹ chị chụp.”

Hạ Mộc dừng lại hai giây: “Chị là con gái lớn của dì?”

Cát Phỉ cười gật đầu, nói tiếp: “Ban nãy Đường Văn Tích gọi điện thoại cho chị, nói mẹ chị lo liệu không xuể hết việc, bảo chị qua đây giúp đỡ làm bánh xếp mặn (1).”

Hạ Mộc có chút ngượng ngùng: “Làm phiền Cát tỷ.”

“Khách sáo rồi, mẹ chị phấn khởi lắm.”

Đang nói chuyện thang máy lên đến nơi.

Hạ Mộc không nhập vân tay mà ấn chuông cửa.

Tiêu Tiêu: “Nhà của mình còn phải ấn chuông cửa?”

“Quen rồi, mang bạn về nhà đều phải gõ cửa, để đối phương có sự chuẩn bị trước, kể cả anh ấy mang Đường Văn Tích qua đây chơi cũng phải gõ cửa.”

Cửa mở ra từ bên trong.

“Sao chỉ mua có từng này?” Kỷ Tiện Bắc nhận lấy mấy chiếc túi mua sắm trong tay cô, gật đầu với Tiêu Tiêu, lúc nhìn thấy người phía sau Tiêu Tiêu, hơi giật mình.

Lập tức chào hỏi: “Cát tỷ.” Cười nói: “Nếu biết chị qua đây tôi đã xuống dưới lầu đón rồi.”

“Khách sáo với tôi làm gì, tôi cũng qua đây ăn ké thôi.”

Kỷ Tiện Bắc nghiêng người tránh ra nhường đường cho các cô đi vào, nhìn Hạ Mộc, vẫn là câu nói kia: “Sao mua ít vậy?”

“Trong nhà có quá nhiều quần áo rồi, mua cũng lãng phí.” Hạ Mộc thay giày, phòng khách ồn ào náo nhiệt, cô vừa liếc mắt nhìn liền thấy Thẩm Lăng và Nhậm Ngạn Đông.

“Sao bọn họ cũng tới?” Hạ Mộc quay đầu hỏi Kỷ Tiện Bắc.

Kỷ Tiện Bắc ghé bên tai cô nửa đùa nửa thật nói: “Đường Văn Tích dỡ toàn bộ dàn âm thanh lẫn đèn trần nhà Thẩm Lăng mang về đây, Thẩm Lăng bất bình trong lòng bèn dẫn thêm người tới ăn ké.”

Hạ Mộc cười, “Thật hay đùa thế?”

“Lừa em làm gì.” Kỷ Tiện Bắc ý bảo cô đi vào chào hỏi bọn họ.

Tiêu Tiêu mỉm cười nói: “Hai người các anh buồn nôn quá, vừa về đã ghé tai thì thầm to nhỏ rồi.”

“Quen rồi.” Kỷ Tiện Bắc nói.

Tiêu Tiêu: “……” Cô ấy đi tìm Đường Văn Tích.

Cát Phỉ cũng đi vào phòng khách, Nhậm Ngạn Đông và Thẩm Lăng đều đứng lên, chủ động bắt tay cô ấy.

“Nhìn gì thế?” Kỷ Tiện Bắc nhỏ giọng hỏi bên tai cô.

Hạ Mộc: “Đang nhìn Cát tỷ, vẻ ngoài của chị ấy bình thường, cũng không có chỗ dựa hay bối cảnh gì, toàn bộ nhờ vào nỗ lực, phẩm chất và sức hấp dẫn của bản thân mà giành được sự tôn trọng của mọi người.”

Kỷ Tiện Bắc xoa đầu cô: “Sẽ có ngày em cũng như vậy.”

Hạ Mộc cười cười, giống như nói với chính mình: “Sẽ.”

Có lẽ đời này cô cố gắng hết sức và vận may cũng không thể đứng trên đỉnh kim tự tháp, nhưng cô nhất định có thể trở thành một người phụ nữ có sức hấp dẫn như Cát Phỉ, mọi việc đều dựa vào bản thân.

Tiêu Tiêu đi thẳng lên lầu hai, trên cửa phòng bên tay phải cầu thang dán mấy hình nốt nhạc, chắc hẳn đây là phòng K.

Trong nháy mắt đẩy cửa phòng ra, Tiêu Tiêu suýt nữa bị ngạt thở chết.

Cả phòng ngập tràn mùi nước hoa, mùi thuốc lá, cô ấy không chịu nổi, đứng trước cửa gọi: “Đường Văn Tích.”

Trong phòng chia ra làm hai nhóm chơi bài, nam nữ mỗi bên một bàn.

Đường Văn Tích đang nhìn bài, nói cười với mấy người, nghe tiếng quay đầu, “Vào đi chứ, đứng ở cửa làm thần giữ cửa à?”

“Anh ra đây, tôi có chút chuyện muốn nói.”

Đường Văn Tích chuyển bài trong tay cho người ngồi bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài.

“Anh mang toàn những người gì đến vậy?” Giọng điệu Tiêu Tiêu không hài lòng, cô ấy không nhìn quen mấy người phụ nữ có chồng trong phòng này, không đi làm, chỉ suốt ngày đánh bài rồi đi dạo phố.

Đường Văn Tích dựa vào tay vịn cầu thang, biểu tình bất cần đời: “Cái gì mà gọi là toàn những người gì đến đây?”

Tiêu Tiêu: “Trong này ngột ngạt khói thuốc nước hoa, không thể tìm mấy cái… người phụ nữ nào làm kinh doanh đến đây chơi à?”

Đường Văn Tích: “Cũng chẳng phải đến bàn chuyện làm ăn, tìm những người đó tới làm gì? Đúng rồi, tôi với các cô ấy thuộc cùng một hội, chơi với nhau từ bé đến lớn, hay cô cũng đang suy xét phân chia ranh giới với tôi?”

Tiêu Tiêu: “… Tôi không có ý này.”

Đường Văn Tích châm điếu thuốc: “Người ta có thể giáo dục con cái tốt, quản lý chồng mình giỏi, còn có thể duy trì mối quan hệ nhân mạch cho chồng, sao tới chỗ cô lại thành loại người gì thế?”

Tiêu Tiêu bị nghẹn, cảm giác hôm nay Đường Văn Tích có chút thượng cương thượng tuyến (2), không biết đáp sai cọng dây thần kinh nào của anh ta, giải thích nói: “Không ngửi quen mùi nước hoa nồng như vậy.”

(2) 上纲上线: Là một phương thức tư tưởng, phương thức ngôn ngữ, thường được nhìn thấy trong cách mạng văn hóa. Yêu cầu của phương thức này, không thể tùy tiện mà xét về một người hay sự vật nào đó, mà phải “xem rõ bản chất qua hiện tượng”,… Hiện nay thường được dùng châm chọc đề tài bài luận tiếng phổ thông, hành vi dùng tư duy kém, sai lầm để làm tăng đề tài lên đến tầm dân tộc, quốc gia và lập trường chính trị; hoặc lúc bị chỉ ra chỗ sai, dùng để nói sang chuyện khác. ( Nguồn: Baidu)

“Đấy gọi là mùi của phụ nữ.”

“……”

Đường Văn Tích xoay mặt, vị trí này vừa lúc có thể nhìn thấy phòng khách, cậu bỗng nhiên hô to với dưới lầu: “Chị, sao chỉ có mình chị tới thế?”

Cát Phỉ ngước mắt: “Anh ấy mang con trai đi tham gia hội trại hè rồi.”

“Chờ mấy ngày nữa em tìm bọn chị ăn bữa cơm nhé.”

Cát Phỉ hiểu Đường Văn Tích có ý gì, buổi chiều cậu tìm cô nhờ giới thiệu giúp một đội thi công chuyên nghiệp tới đây.

“Được, tới lúc đó đến nhà chị.”

Không nhiều lời, cô ấy quay đầu nói với Nhậm Ngạn Đông và Thẩm Lăng: “Hai người chơi trước, tôi vào phòng bếp giúp mẹ tôi một tay.”

Nhậm Ngạn Đông: “Tối nay vất vả cô với dì rồi.”

Cát Phỉ cười cười, xoay người đi vào phòng bếp.

Buổi chiều vì chuyện lắp phòng K này, tất cả mọi người đều biết Hạ Mộc là bạn gái của Kỷ Tiện Bắc, lần trước xem video ăn ớt cay uống rượu kia, hôm nay nhìn thấy người thật vẫn bị kinh diễm một phen. ( Kinh diễm: Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp)

Hạ Mộc đi theo chào hỏi bọn họ xong liền lên lầu, cô mặc bộ váy bó sát người, ngồi hay khom lưng đều không tiện, cô thay quần dài thoải mái mặc ở nhà, rồi lại tìm áo T – shirt màu đen rộng rãi mặc vào.

Nhậm Ngạn Đông đang nói chuyện với Thẩm Lăng, lơ đãng ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Mộc đi từ tầng hai xuống, cô đang dùng chun nịt cột tóc lại.

Quần áo không giống nhưng sức quyến rũ vẫn giống trước.

Anh thu tầm mắt.

“Trong mắt cậu, dù cô ấy mặc bộ đồ thun quảng cáo cậu cũng thấy đẹp như tiên nữ đúng không?” Thẩm Lăng dùng âm lượng chỉ có hai người họ nghe thấy chế nhạo anh.

Nhậm Ngạn Đông liếc mắt trừng Thẩm Lăng một cái, lắc nhẹ ly rượu vang đỏ.

Khóe môi Thẩm Lăng ngậm ý cười, chạm ly anh: “Tôi qua ngồi đối diện cậu, tiện cho cậu ngắm cô ấy nhé.”

Nhậm Ngạn Đông không hiểu, chờ Thẩm Lăng vòng sang ngồi xuống đối diện, anh vừa ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy Hạ Mộc trong phòng bếp, cô đang nói chuyện với Kỷ Tiện Bắc, không biết nói gì, cười tươi như hoa.

So với bình thường hệt như hai người khác nhau.

Hạ Mộc cầm chiếc tạp dề: “Dì, cháu phụ giúp dì với Cát tỷ làm cơm.”

Dì giúp việc cũng không khách sáo, cười nói: “Được chứ, ước còn gì bằng.” Bà cảm thấy đây là Kỷ Tiện Bắc mời bạn bè tới nhà, Hạ Mộc lấy thân phận nữ chủ nhà tiếp đãi bọn họ, xuống bếp cũng không sao.

Kỷ Tiện Bắc cầm lấy tạp dề, mặc vào cho cô, không quên dặn dò dì giúp việc: “Lát dì làm mấy món kia trước nhé.” Anh hơi ngước cằm ý bảo.

“Mấy món này à?” Dì giúp việc chỉ chỉ.

“Không phải, là hai món bên phải.”

“Được rồi.”

Hạ Mộc tò mò, thắt dây buộc lưng, cô xoay người nhìn anh: “Ai thích ăn mấy món kia thế?”

“Nhậm Ngạn Đông.”

“……”

Kỷ Tiện Bắc: “Nhậm Ngạn Đông thích ăn mấy món kiểu đó, đầu bếp bình thường không làm được, nguyên quán của anh ta ở Sơn Đông, tuy anh ta sinh ra cũng như lớn lên ở Bắc Kinh nhưng ông nội Nhậm vẫn thích ăn đồ của quê hương, có khả năng anh ta cũng ăn quen rồi.”

Hạ Mộc không hiểu tại sao bỗng dưng Kỷ Tiện Bắc đối tốt với Nhậm Ngạn Đông như vậy, cô khó hiểu nhìn anh.

Kỷ Tiện Bắc nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, giải thích: “Tối nay Nhậm Ngạn Đông ăn mấy món đó, về sau em muốn tìm anh ta đưa tin, chẳng lẽ anh ta lại không biết xấu hổ từ chối?”

Hạ Mộc: “……”

Chợt cười: “Sao anh ác thế?”

Kỷ Tiện Bắc nói: “Không độc (ác) không phải đàn ông, em nghe qua bao giờ chưa?” Lại nói giỡn: “Nếu anh ta không cho em phỏng vấn, em bắt anh ta bồi thường đồ ăn cho em, hương vị phải giống y đúc mới được.”

Hạ Mộc bật cười, bất giác liếc nhìn Nhậm Ngạn Đông ngồi trong phòng khách, kết quả Nhậm Ngạn Đông cũng nhìn về phía này, ánh mắt giao nhau, khóe môi cô cười cứng đờ.

Nhanh chóng chuyển tầm mắt.

“Không xong, em vừa cười vui quá, bị Nhậm Ngạn Đông bắt được.”

Kỷ Tiện Bắc chỉnh lại tạp dề cho cô: “Không sao, cứ bình tĩnh, anh ta không nghĩ tới hai chúng ta đang tính kế anh ta đâu.”

Đột nhiên Cát Phỉ cũng cắm vào một câu: “Tính cả một phần của tôi nữa, tôi cũng muốn tính kế cậu ấy, lát làm thêm một phần nữa cho cậu ấy, sắp tới tôi phải đi gặp cậu ấy bàn bạc về hạng mục.”

Kỷ Tiện Bắc hỏi Cát Phỉ: “Ôn thị các chị lại định hợp tác với Viễn Đông?”

Cát Phỉ vừa thái rau vừa trò chuyện: “Không phải, vẫn là hạng mục khu chung cư thông minh trúng thầu lần trước.”

Hạ Mộc hơi ngẩn ra, hỏi: “Cát tỷ, chị đang đi làm ở tập đoàn Ôn thị?”

Cát Phỉ gật đầu: “Ừm, làm ở đó từ khi mới tốt nghiệp, năm nay vừa tròn 20 năm.” Nói, chính cô ấy cũng sửng sốt, thì ra đã 20 năm trôi qua.

Từ một nhân viên quèn đến bây giờ làm tổng giám đốc điều hành của tập đoàn, cô ấy đã nỗ lực hết mình 20 năm.

Hạ Mộc nói: “Cát tỷ, sau này em sẽ là fans số một của chị.”

Cát Phỉ cười: “Thế thì Tiện Bắc phải sốt ruột đuổi theo chị rồi.”

“Tiểu Phỉ, con qua đây đánh đều trứng giúp mẹ nào.” Mẹ gọi cô ấy.

“Tới đây.”

Hạ Mộc: “Em làm cho.”

“Cái đấy dùng nhiều lực, em thái rau đi.” Cát Phỉ đi tới giúp mẹ mình.

Hạ Mộc rửa tay chuẩn bị thái rau, Kỷ Tiện Bắc lấy khăn lông lau khô nước trên tay cô, “Nếu không biết thái thì để anh làm cho.”

“Anh biết?” Hạ Mộc nhìn anh.

Kỷ Tiện Bắc lau khô từng ngón tay giúp cô: “Chắc cũng không quá khó.”

“Anh đi tiếp khách đi, những việc này với em mà nói như làm bữa sáng, từ nhỏ em đã nấu cơm làm việc nhà, không có gì không biết.” Lại nhìn mấy món ăn làm riêng cho Nhậm Ngạn Đông.

Hai tay cô tạo thành hình trái tim, “Tặng cho anh.”

Kỷ Tiện Bắc cười, “Làm việc đi.”

Anh biết cô đang cảm ơn anh.

“Xem đủ chưa?” Thẩm Lăng ngồi về chỗ cũ.

Nhậm Ngạn Đông không nói chuyện.

Thẩm Lăng cũng nhìn về phía phòng bếp, “Phòng bếp ấm cúng kia, là của Kỷ Tiện Bắc, cô gái tài đức lại xinh đẹp kia, là của Kỷ Tiện Bắc, ngay cả dì giúp việc vui tính lại biết làm nhiều món ngon kia, cũng là của nhà Kỷ Tiện Bắc.”

Thẩm Lăng thu tầm mắt nhìn Nhậm Ngạn Đông: “Bây giờ xin mời trả lời chút, trong lòng cậu đang âm mấy °C?”

“Cút!”

Thẩm Lăng cười, một hơi uống cạn sạch ly rượu vang đỏ.

Lại rót thêm nửa ly rượu, tiếp tục sát muối lên miệng vết thương của Nhậm Ngạn Đông: “Ngoài Kỷ Tiện Bắc ra thì có lẽ Hạ Mộc đối với những người khác đều bạc tình, trong mắt chỉ có ích lợi, cô ấy làm quen cậu là vì muốn lấy được bài phỏng vấn cậu, bằng không cậu tưởng rằng cô ấy muốn tán tỉnh cậu chắc? Cô ấy yêu tiền như thế, không có thời gian lãng phí về mặt tình cảm đâu.”

Nhậm Ngạn Đông không lên tiếng, buồn bực uống nốt một ngụm rượu vang đỏ cuối cùng.

Thẩm Lăng cầm lấy ly rượu của anh: “Cậu đừng uống nữa, tôi bảo Kỷ Tiện Bắc rót ly nước ấm cho, hâm nóng trái tim cậu lên.”

Nhậm Ngạn Đông: “……”

12251U413-0(1) Bánh xếp mặn.

• 08/06/2019 •
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện