Lúc Lâm Khước quay về, Lý Mộ đang được trưởng công chúa Chiêu Minh ở cạnh, dạy nàng tư thế bắn cung.

“Ngón cái kéo dây cung không được cong vào trong quá, sẽ bị thương.” Trưởng công chúa Chiêu Minh sửa lại tư thế cho Lý Mộ, vóc dáng của bà cao hơn Lý Mộ không ít, cho nên lúc này bà cũng phải hơi khom lưng xuống.

Lâm Khước đi tới cạnh hai người, vừa đúng lúc Lý Mộ thả một mũi tên ra, cũng vì sức yếu, Lý Mộ kéo cung không lớn, mũi tên bắ n ra bay chưa được bao xa đã rơi xuống mặt cỏ.

Trưởng công chúa Chiêu Minh vỗ vai nàng, cổ vũ: “Năng lực không tệ, luyện tập nhiều hơn là được.”

Đây là lần đầu tiên trưởng công chúa Chiêu Minh gặp được một người như Lý Mộ, chỉ cần một mệnh lệnh là nàng sẽ nhanh chóng hiểu được, hơn nữa còn không phải nhắc nhở lần thứ hai, dường như nàng vô cùng cẩn thận, đặc biệt sợ phạm sai lầm, cũng vì thế nên khả năng chấp hành mệnh lệnh rất tốt.

Lý Mộ gật đầu: “Vâng.”

Lâm Khước đúng lúc đi tới: “Đang dạy Vi Hi bắn cung sao?”

Trưởng công chúa Chiêu Minh hỏi: “Bọn họ nói thế nào?”

Lâm Khước thuận miệng đáp: “Bọn họ còn nói cái gì, không nói được cái gì cả.”

Chuyện mở cửa thành lúc nửa đêm đúng là nên cho các đại thần trong triều một lời giải thích, nhưng cho dù là hoàng đế hay là đại thần ủng hộ hoàng đế, bọn họ vừa thấy Lâm Khước xuất hiện là đã lập tức không dám nhắc tới việc này, vẫn là Lâm Khước ra hiệu cho ngôn quan của mình thượng tấu, chuyện này mới không bị người ta bỏ qua.


Có rất nhiều lúc vấn đề không hề khó giải quyết, chỉ sợ vấn đề cứ tích lũy nhiều, tới cuối cùng sẽ biến thành vô số tội danh, như vậy càng phiền phức hơn.

Vấn đề được nhắc tới, Lâm Khước giải quyết, dùng một lý do hợp pháp, cuối cùng chịu phạt vài tháng bổng lộc, mọi chuyện êm xuôi.

Dù sau này có ai nhắc lại thì cũng không có ai dám đánh miệng hoàng đế cả.

Hạ triều, y còn tới Nội Các, hiếm có khi y dậy sớm một lần, chuyến đi này không thể bỏ không, giữa trưa y ở lại ăn cơm với hoàng đế, buổi chiều quân lính hồi kinh cùng trưởng công chúa Chiêu Minh đã tới, bởi vì có công diệt phỉ nên được hoàng đế ban thưởng rất nhiều vàng bạc, so với chỗ bổng lộc buổi sáng còn nhiều hơn.

Lâm Khước xem tấu chương diệt phỉ xong mới xuất cung.

Mọi chuyện đều sóng êm gió lặng như bình thường, cũng không có gì kỳ lạ xảy ra, trên dưới triều đình đều giống như trong sách đã viết, hoàn toàn nằm dưới sự thống trị của Yến vương.

Nhưng Yến vương điện hạ cũng không phải lúc nào cũng thong dong, lúc trưởng công chúa Chiêu Minh dẫn Lâm Tê Ngô về phủ công chúa, Lý Vân Khê cũng rời đi theo.

Lý Mộ và Lâm Khước đều chuẩn bị ăn cơm chiều, khi rửa tay nàng còn gỡ Chỉ cơ* dùng để bắn cung trên tay xuống, nàng thử mấy lần vẫn không xong, ngay cả giọng nói của nàng cũng trở nên run rẩy: “Không gỡ xuống được.”

*Chỉ cơ hay nhẫn hộ tiễn/ nhiếp là loại nhẫn được đeo ở ngón tay cái (ban chỉ) thường dùng để hỗ trợ việc bắn cung.

Đây là lần đầu tiên Lý Mộ phát ra âm thanh như thế, Yến vương điện hạ thong dong bình tĩnh chưa hiểu rõ tình huống đã bị dọa sợ nhảy dựng.

Chỉ cơ là nhẫn ban chỉ, Lâm Khước cũng thường xuyên đeo trên tay, dùng khi bắn cung, đeo trên ngón tay kéo dây cung, tiện cho việc nắm kéo.

Chỉ cơ không thể quá lỏng, cần phải nằm yên ở khớp xương ngón cái, nếu không lúc bắn tên sẽ khiến Chỉ cơ rất dàng bay ra ngoài, cho nên lúc gỡ xuống cũng sẽ gặp chút khó khăn.

Hôm nay là lần đầu tiên Lý Mộ luyện bắn cung, nàng không có Chỉ cơ của mình, đành tạm dùng của Lâm Tê Ngô, ban đầu nàng có hơi lo lắng, sợ rằng nếu bị kẹt thì phải làm sao đây, ở đây cũng không có phòng cháy chữa cháy, may mà ánh mắt của trưởng công chúa Chiêu Minh đủ chuẩn, tin rằng cái này phù hợp với Lý Mộ, cho nên Lâm Khước chỉ dùng chút sức đã có thể gỡ xuống giúp nàng.

Lý Mộ vì điều này mà còn nghĩ xem bản thân có nên học bắn cung tiếp hay không… lỡ như có ngày Lâm Khước không gỡ được nữa thì sao?

May mà Lâm Khước nghiên cứu khá nhiều ở mặt này, sau khi y ước lượng kích cỡ ngón tay cái của Lý Mộ, y đã tìm người chuyên môn làm một cái Chỉ cơ cho nàng, vậy nên tình huống Lý Mộ không thể gỡ nhẫn ra được không còn nữa, lúc đeo lên tay cũng thoải mái hơn cái của Lâm Tê Ngô.

Chỉ cơ phù hợp không giống nhẫn ban chỉ thô to cồng kềnh trong phim truyền hình, bởi vì có một phần phải giữ lại để móc lấy dây cung, đầu trên của nó không thể bao trọn khớp xương được, còn phải căn cứ theo thói quen dùng cung của người sử dụng để chọn nguyên liệu làm nhẫn và điều chỉnh độ dày, Chỉ cơ khi làm ra cũng không khiến người đeo cảm thấy khó chịu.

Lý Mộ cho rằng chuyện này sẽ kết thúc tại đây, ai ngờ mấy ngày sau, Lâm Khước lại tặng nàng hai chiếc nhẫn, lý do là vì ngón tay sẽ có sự thay đổi theo thời gian trong ngày, cái đầu tiên là làm theo kích thước của buổi chiều, hai cái sau là buổi sáng và buổi tối.


Lý Mộ có cảm giác không đúng lắm, hỏi: “Ta chỉ luyện tập vào buổi chiều thôi.”

Lâm Khước: “Ừm, vậy thì lần sau làm theo kích cỡ buổi chiều là được.”

Lý Mộ: Lần sau?

Mấy ngày sau Lâm Khước lại tặng nàng hai chiếc nữa, một cái làm bằng sừng hươu, một cái làm bằng men gốm màu xanh, lý do của y là vì Lý Mộ chưa có, cho nên làm hai chiếc cho nàng đeo chơi.

Lý Mộ: “…?”

Mấy ngày tiếp nữa, Lâm Khước lại đưa cho nàng một chiếc Chỉ cơ phỉ thúy điêu khắc hình hoa và muôn thú, một chiếc Chỉ cơ khắc hoa sen chuồn chuồn màu vàng, nói rằng hai cái này tuy dùng bắn cung không tốt lắm nhưng rất đẹp.

Lý Mộ cảm thấy cũng không sao cả, bởi vì nó thật sự chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, ngay cả dây cung cũng chẳng giữ được, chắc chắn không thể sử dụng, hoàn toàn là hai món trang sức.

“Ngươi chờ một chút.” Lý Mộ vội vàng bảo y dừng lại, sợ mấy ngày nữa y lại đưa cho mình thêm hai chiếc nhẫn.

“Nàng không thích hả?” Lâm Khước hỏi.

Lý Mộ: “Nhiều quá.”

“Nhiều sao?” Lâm Khước không nghĩ thế, y dẫn Lý Mộ xem kho hàng của mình.


Hóa ra từ khi Lâm Khước học bắn cung thì đã có sở thích thu thập Chỉ cơ, mấy năm đầu tiên thì y vẫn ưu tiên tính thực dụng của nó, về sau thì dù là làm bằng cái gì, có hình dạng gì, hoa văn gì cũng đều phải thu thập, tới khi y 17 tuổi mới không còn hứng thú gì với nó nữa.

Lúc tiên đế cao tuổi cũng từng tặng y một chiếc Chỉ cơ, nói giỡn với y về sở thích thu thập Chỉ cơ khi còn nhỏ, Lâm Khước nghe xong chỉ nở một nụ cười giả tạo.

Cho tới khi nhìn thấy cảnh Lý Mộ bị Chỉ cơ kẹt trên tay, y thay Lý Mộ làm một chiếc, lòng y như được mở khóa, bắt đầu tìm lại được hứng thú khi thu thập Chỉ cơ.

Ngón tay của Lý Mộ khác với y, có thể đeo được nhiều loại hơn, Lý Mộ nhận lấy có muốn đeo hay không không quan trọng, chủ yếu là y thích quá trình này.

Lý Mộ nghĩ tới hành động “Mua ba cuốn sách giống nhau, một quyển để trưng bày, một quyển để tuyên truyền, một quyển đọc hằng ngày.”.

Nàng… cũng không phải là không thể thông cảm.

Mặc dù chuyện này khá phí của, nhưng sở thích của người khác không liên quan tới nàng, hoàn toàn không cần phải nói này nói nọ, chỉ là tiền tốn tiền của trên người nàng khiến nàng cảm thấy không thoải mái lắm, trong lòng cũng thấy áp lực.

Lý Mộ và Lâm Khước cứ cầm cự với nhau như vậy qua ngày.

May mà giằng co của hai người trong chuyện này không ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày, bình thường bọn họ vẫn ăn uống đúng bữa, Lâm Khước đau đầu thì Lý Mộ sẽ xoa đầu giúp y, Lý Mộ làm bài tập sẽ nhờ Lâm Khước xem qua giúp mình.

Cho tới một ngày nào đó vào tháng mười, Lâm Khước nhận được một tin báo, Cố Trì mất tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện