*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Một con bò tót ngã xuống, cả đàn hoạt động xung quanh đã tản ra nhưng lại không đi xa.
Lộ Bạch từng xem một video về bầy sư tử săn một con bò tót, sau đó bị đàn bò tót bao vây tấn công.

Một con sư tử cái bị sừng nhọn của bò tót húc vào chân sau, tạo thành vết thương rất lớn.

Con sư tử đó thành tàn phế, rời khỏi bầy của mình rồi cô độc chết trong bụi cỏ.

Nhiếp ảnh gia về động vật hoang dã đã ghi lại hình ảnh của con sư tử đó trước khi chết, và được chiếu trên đài trung ương.
Khi còn nhỏ cậu cảm thấy rất đáng sợ, nhưng lớn lên rồi mới hiểu ra việc đó là bình thường, mỗi ngày đều có vô số sinh mệnh được sinh ra và mất đi trên thế giới này.

Một người tận mắt chứng kiến sinh mệnh biến mất có lẽ cũng không dễ dàng gì hơn việc đánh mất tính mạng của mình, vậy nên Lộ Bạch luôn cố gắng hòa giải với chính trái tim của mình, không tự định nghĩa sứ mệnh hay ý nghĩa tồn tại cho bản thân, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
Con bò tót ngã gục trên đất có cơ thể khổng lồ, ước tính cân nặng không thể dưới 350-400 kilogram, bỏ đi da, lông và xương cũng phải còn khoảng vài trăm ký thịt, như vậy là đủ cho bốn con mãnh thú trưởng thành và ba chú sư tử con có một bữa no nê.
Bảy cái mặt lem nhem đầy máu, mỗi đứa chiếm một góc tranh thủ cắn xé thịt bò tót.

Mùi máu tanh nồng khiến Lộ Bạch phải tránh đi thật ra, ngồi bên bụi cỏ chờ chúng.
Bỏ qua khung cảnh máu me đằng kia, thì cảnh sắc lúc hoàng hôn đẹp vô cùng.

Đằng xa có những loài động vật khác đang thong thả ăn, trên cây có tiếng hót của loài chim không biết tên, tất cả cùng nhau tồn tại trong thời điểm này.
Trong lúc chờ lũ mèo bự dùng xong bữa tối, Lộ Bạch quyết định lấy hình chụp ra, bắt đầu viết báo cáo công việc…
Từ những hàng chữ của Lộ Bạch, Dave và Samuel đã nhìn thấy được sự thay đổi nhanh kinh người của cậu nhân viên cứu hộ đến từ trái đất này.

Trong lời văn của cậu đã không còn sự thiếu chắc chắn và mờ mịt rõ rệt nữa, giống như điều cậu từng nói, cậu đã hiểu sâu thêm về công việc này rồi.

Tuy cái hiểu của cậu không phải điều mà mọi người hài lòng, nhưng cậu chỉ là một nhân loại nhỏ bé, may mắn tìm thấy tiết tấu thuộc về riêng mình.

Không ai có thể ghét một người nghiêm túc với cuộc sống, chịu bỏ thời gian ra để suy nghĩ và tổng kết, mà cậu còn là một chàng trai quá trẻ tuổi.
Dave không hề hối hận vì quyết định tuyển dụng Lộ Bạch ban đầu, dù chàng trai trẻ này không có điều kiện quá tốt, nhưng lại luôn mang đến niềm vui bất ngờ, khiến anh ta rất yêu thích.
Nhóm sư tử và báo đen vây quanh bò tót để ăn thịt, cảnh tượng này rất xúc động.

Dave vô cùng quan tâm, bèn liên hệ Lộ Bạch để hỏi: “Cậu thật sự không sao chứ? Có cần nghỉ ngơi một thời gian không?”
Hoặc là đi làm tư vấn tâm lý gì đó cũng được.

Anh ta vẫn luôn sợ cậu đồng nghiệp phải rời ra gia đình đến đây sẽ có tâm lý không ổn định, ở lâu trong rừng có khi lại bị trầm cảm.
“Cảm ơn Trưởng trạm, nhưng bây giờ thì chưa được, tôi định vài ngày nữa mới về.” Lộ Bạch thầm tính toán, cậu phải tìm được một lãnh thổ thích hợp cho gia đình của sư tử cái rồi mới tính, sau đó nhờ báo đen và Then Cửa ở lại đó, còn cậu thì về nghỉ vài ngày.

Tóc cậu dài rồi, cần phải đi cắt đấy.
“Vậy thì tốt quá, chờ cậu về chúng ta phải nói chuyện mới được.” Dave vừa nói vừa nghĩ đến việc Thái tử Chasel cũng sắp rời rừng sâu rồi, anh ta cảm thấy bây giờ còn chưa phải lúc: “Chờ cậu về, tôi mời cậu ăn cơm.”
Anh ta đã rất nóng lòng muốn mời Lộ Bạch ăn một bữa rồi.
“Được thôi Trưởng trạm.” Lộ Bạch chỉ nói vài câu ngắn ngủi với Dave, nhưng lòng thấy rất ấm áp.

Cậu không cảm thấy ở trong rừng vất vả, nhưng con người dù sao cũng cần phải tự điều tiết cho mình, không nên chờ đến khi có vấn đề thật mới tìm cách giải quyết.
Bảy cục lông xùng có lớn có nhỏ ăn no xong thì li3m mép, thong thả dạo bước trong gió muộn.
Sư tử cái dẫn ba đứa con đi ở sau cùng, bụng phồng hẳn lên, xem ra là ăn được khá nhiều.

Sư tử con cũng thế, đi mà bụng ưỡn cả ra, mấy cái đầu nhỏ đầu lông có khi còn không to bằng bụng.

Cảm giác được ăn no lại còn được theo sát bên cạnh mẹ khiến bầy sư tử con thấy rất bình yên, thoải mái tận hưởng tuổi thơ của mình.
Trường Thọ đi ở trước nhất thì ngáp một cái thật lớn, cái bờm bị gió thổi ngược hẳn ra sau tưởng như đường chân tóc bị kéo ngược ra sau, để lộ cả khuôn mặt bóng loáng của nó.

Em bé nặng 200kg vừa KO bò tót xong bây giờ lại đến dụi lưng Lộ Bạch.
Lộ Bạch đang ngắm nhìn khung cảnh đông đúc của động vật mà ngơ ngẩn, bô thức vò đầu sư tử bự, sau đó dẫn cả nhóm đi tìm nơi dừng chân nghỉ ngơi tối nay.


Thế giới của động vật rất đơn giản, chúng ăn no sẽ đi nghỉ ngơi, quyết không muốn tiếp tục bôn ba trên đường.

Lộ Bạch cũng không muốn giục chúng lên đường, chẳng qua là cần tìm một nơi tốt để chúng vượt qua mùa khô thôi.
Nhưng nói thật là báo đen không cần phải lo lắng những việc này, nó có thể sống trong lãnh địa ban đầu của mình cũng sẽ không chết đói.

Cho nên Lộ Bạch cứ thấy có lỗi với nó, rõ ràng là một tay sát thủ rừng rậm, sao lại phải chạy lung tung theo cậu chứ? Không chỉ vậy, báo đen còn phải đóng vai trò tấm gương săn mồi trong đội ngủ, một ngày không làm việc là không có cơm ăn, nghĩ tôi cũng thấy mệt.

Lộ Bạch quyết định tối hôm nay ưu ái cho nó hơn, để dành nhiều dưa hấu cho nó ăn đã miệng.
Riêng món vỏ dưa mà không ai thích ăn tất nhiên sẽ được giao cho cái động không đáy Then Cửa tiêu diệt.

Gấu ăn mật ong không cần biết đến mật hay tổ, ăn dưa thì không kén chọn là thịt hay là vỏ.
Sư tử cái đi theo bọn họ đã khoảng 5 ngày rồi, nhưng đến lúc nghỉ ngơi hàng ngày thì vẫn giữ khoảng cách không xa không gần.

Bọn sư tử con thì thích tìm Lộ Bạch để chơi, buồn ngủ thì về tìm mẹ, dựa vào lòng mẹ mà ngủ.
Tối hôm nay, sư tử con tiếp tục đi tìm Lộ Bạch chơi, còn sư tử mẹ đứng bên cạnh nhìn một lúc, sau đó đứng dậy đi tuần tra xung quanh.

Công việc này vốn là của nhóm đàn ông, nhưng khi Lộ Bạch nhìn sang sư tử bự đang ngáy khò khò thì chỉ thấy câm nín.

Từ sau khi gặp được sư tử cái, Lộ Bạch mới phát hiện Trường Thọ là một con sư tử đực nhưng lại rất ít khi đi tuần buổi tối, đúng là lười biếng đến cảnh giới tối thượng.
Báo đen cũng không đi, nhưng nó sẽ tìm một nơi đủ cao để nằm, thu hết tình hình quanh đây vào trong tầm mắt.

Đương nhiên, cũng có thể do không có dự định ở lại đây lâu dài, nhóm mèo bự cảm thấy không cần lãng phí sức lực.

Nếu có vấn đề gì đó, còn chưa biết là ai gặp nguy hiểm.
Lộ Bạch đương nhiên cũng hy vọng các động vật trong rừng đều giác ngộ điều này, nếu không thì bùng nổ mâu thuẫn rồi máu chảy đầu rơi thì thật không tốt.
Khi cậu đang suy nghĩ linh tinh, bên bìa rừng trong đêm bỗng xuất hiện một vị khách không mời.

Có tiếng di chuyển của động vật bò sát trên mặt đất, nhưng không thể thoát khỏi lỗ tai nhạy bén của mèo bự.
Báo đen nâng đầu lên, đôi mắt sáng rực nhìn về một hướng.
Lộ Bạch vừa đưa bầy sư tử con trở về, đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy hành động của báo đen.

Cậu không có phản ứng quá lớn, nhưng sau đó nghĩ lại thì tiếng động do sư tử con đùa giỡn gây ra sẽ không thu hút chú ý của báo đen.
“Làm sao vậy?” Lộ Bạch vuốt vuốt thân hình báo đen.
Âm thanh kia không quá lớn trong không gian rừng rậm rộng rãi, vì khi bị khuếch tán ra thì chỉ còn lại tiếng động loáng thoáng.

Một con trăn khổng lồ có khoang đỏ đang tiến lại gần nơi nghỉ ngơi của sư tử cái và con của nó bằng tốc độ cực kì chậm.
Vì nguyên nhân địa hình và khí hậu, nơi này đúng là chỗ ẩn thân mà loài trăn yêu thích.

Các loài động vật thường sẽ không chọn vị trí này để làm nơi qua đêm.
Tiếng chơi đùa của sư tử con ảnh hưởng đến sức phán đoán của sư tử cái, nó không biết có một con trăn đang tiếp cận mình và đàn con.

Hai chú nhóc chỉ lo đùa giỡn, dần dần rời khỏi tầm mắt của mẹ mình, tiến vào phạm vi săn mồi của con trăn.
Cái đầu trăn khổng lồ đang thè lưỡi ra, ẩn trong bụi cỏ cảm nhận tình trạng của con mồi.
“Grào…” Sư tử con đuổi bắt nhau ngã lăn ra đất, cơ thể nhỏ bé của chúng chỉ còn cách miệng trăn không đến nửa mét.
Ngay khi con trăn đang muốn tấng công thì cơ thể giấu trong bụi cỏ của nó đột nhiên bị tấn công.

Cơn đau buộc nó phải quay đầu, bò về phía báo đen vừa mới ra tay, tìm cách dùng cơ thể to lớn quấn lấy kẻ địch.
Gấu đen tặng cho con trăn một móng vuốt từ hướng khác, đập cho nó choáng váng.

Vì không thể chống lại sức mạnh của một cái tay gấu, lúc này con trăn đã cảm nhận được sự nguy hiểm, hành động tiếp theo của nó là chuẩn bị chạy trốn khỏi đây.


Đáng tiếc nó đã bị ba cục lông bự bao vây, hiển nhiên đây chính là ác mộng lớn nhất kể từ khi nó chiếm lấy lãnh địa này.
Vừa rồi thấy nhóm mèo bự cẩn thận triển khai hành động là Lộ Bạch đã biết có vấn đề, bây giờ nghe thấy động tĩnh thì chắc chắn là chúng đã đắc thủ, cậu vội vàng chạy lại.
Sư tử cái cùng đàn con của nó ở vòng ngoài, còn nhóm Trường Thọ và Trứng Đen tạo thành một vòng vây.
Lộ Bạch rọi đèn pin vào, hình thể và màu sắc của đối tượng làm cậu giật bắn mình: “…Ôi.” Một con trăn khổng lồ.
Lộ Bạch từ nhỏ đã rất sợ các loài rắn, chứ đừng nói là con trăn lớn như thế này.

Cậu phải tự ôm mình cho đỡ sợ.
Con trăn này quá lớn, nó đang tìm cách đột phá vòng vây của mèo bự để trốn vào trong rừng.

Nhưng đáng tiếc dù nó có thè lưỡi về hướng nào cũng vẫn cảm nhận được sự tồn tại của kẻ địch.

Dám chừng chính nó bây giờ cũng không hiểu ra sao, rõ ràng là mình nhắm vào phụ nữ trẻ em yếu ớt, sao mới chớp mắt đã biến thành ba con mãnh thú giống đực đang tuổi trưởng thành nhằm vào nó.
Lộ Bạch dám chắc bây giờ con trăn chỉ muốn chết cho rồi, vì đúng là mèo bự không sợ rắn, gấu cũng không sợ, mà sức cắn và móng vuốt sắc bén của chúng lại có thể dễ dàng xé rách da trăn… Có điều lúc này chúng đã ăn no rồi.
Lộ Bạch hắng giọng: “Loại này là động vật máu lạnh, bọn mày chắc chắn là muốn ăn hả?”
Hay là tha cho người ta đi còn hơn.

Nửa đêm rồi mà không bắt được con mồi, phải chịu đói đã là buồn lắm rồi, giờ lại còn bị biệt đội sát thủ từ trên trời giáng xuống bao vây nữa chứ.
Sau câu hỏi đánh thẳng vào linh hồn của Lộ Bạch, ba cục lông cũng do dự không quyết, nhưng chỉ cần con trăn này dám vượt quá giới hạn, chúng sẵn sàng thẳng tay trừng trị.
Đáng thương cho con trăn bị tay gấu và móng mèo luân phiên chăm sóc đến choáng váng.

May mà mèo bự cũng không định ăn thịt rắn, phần nhiều là muốn bắt nạt người ta thôi, chơi đủ rồi thì quay đầu bỏ đi thẳng luôn.
Con trăn tìm được cơ hội, bỏ chạy thục mạng khỏi cái nơi đáng sợ này.
Trăn đi rồi, nhưng khi nhìn vào cánh rừng tối đen như mực, Lộ Bạch vẫn cảm thấy lo lắng, không biết đêm nay có còn loại động vật hoạt động về đêm nào tìm đến đánh lén nữa không.

Đương nhiên, cậu biết rada của mèo bự có ích hơn bản thân rất nhiều, chắc cũng không cần phải lo lắng quá.
Lộ Bạch lần lượt xoa từng cái đầu đầy lông: “Bọn mày thay phiên nhau trực đêm đi, tao đi ngủ trước đây.” Con người thật yếu đuối, quá 3 giờ sáng mà còn chưa ngủ thì ngày mai sẽ có quầng thâm đấy.
Cũng may đêm này trôi qua bình yên vô sự, sáng ngày hôm sau, mấy cục lông nhỏ vây quanh chân Lộ Bạch mà kêu gào, hiển nhiên là thèm sữa.

Mấy buổi sáng gần đây của Lộ Bạch đều như vậy, cậu còn tưởng mình đã quay lại với công việc tại vườn thú rồi, sáng nào cũng phải cho mấy con non ăn sữa đúng giờ.
Sau khoảng một tuần nghỉ ngơi dưỡng sức, sư tử mẹ bây giờ đã khôi phục, có thể cho con bú.

Nhưng có lẽ sữa mẹ khác với sữa nhân tạo, sư tử con cảm thấy sữa bột thơm hơn?
Tập thể ăn sáng xong, trời vẫn còn sớm, đội ngũ kỳ lạ tranh thủ lúc nhiệt độ chưa quá cao để khởi hành.
Địa điểm tốt nhất để tránh mùa hạ trong lòng nhân viên cứu hộ đã sắp đến.

Nơi đó nằm gần điểm cứu hộ, có đủ nguồn nước, địa hình bằng phẳng, tập trung rất nhiều loài động vật.

Mãnh thú cũng có, nhưng nơi này rất rộng nên đội ngũ gia nhập khá thuận lợi.
Vì địa hình, nơi này có gió thổi từ núi tuyết xuống, trung hòa được cái nóng của ngày hè, tạo thành một vùng vi khí hậu.
Tóm lại Lộ Bạch cảm thấy nơi này rất tốt, cậu muốn để nhóm mèo bự ở lại đây.

Xung quanh không có mùi của mãnh thú khác, có nghĩa rằng đây là vùng đất vô chủ.
Sư tử cái dường như rất thích nơi này, nếu nó có thể sống cùng bầy con ở đây qua mùa khô, thì khi sư tử con trưởng thành, gia đình chúng có thể xây dựng một bầy đàn riêng của mình ở nơi này.
Trên đời nào có bữa tiệc không tàn, khi Lộ Bạch thấy sư tử cái không đi theo nữa, cậu đã biết mình chọn đúng nơi rồi, nó rất thích nơi này.
Sư tử cái dừng lại, đứng nhìn theo con người đã cứu giúp gia đình của mình.

Tuy nó vẫn còn bản năng đa nghi cảnh giác, chưa từng tỏ ra thân thiết hay ỷ lại Lộ Bạch, nhưng cái nhìn của nó hiện giờ đã thể hiện rất nhiều điều.

Bầy sư tử con ngây thơ không hiểu vì sao mẹ mình không đi nữa, nhưng chúng vẫn còn nhỏ, trong tiềm thức thì đi theo mẹ là an toàn nhất, dù chúng rất thích Lộ Bạch.

Lộ Bạch thò đầu ra từ cửa xe, nhìn lại mấy lần, xác định là sư tử cái không còn theo sau nữa.

Cậu vẫy tay dứt khoát, đặt một dấu chấm cho cuộc gặp gỡ này.
À, có thể không phải là chấm hết, sau này có thời gian, cậu vẫn có thể quay lại thăm chúng mà.
Báo đen, sư tử và gấu đen vẫn theo sát cậu, bọn chúng không có phản ứng gì với việc sư tử cái dừng chân.

Bớt đi bốn miệng ăn, chúng được nhiên là không lo lắng, biết đâu chừng còn thầm mừng trong lòng.
Sau khi chia tay gia đình sư tử cái, xe địa hình tiếp tục vừa đi vừa nghỉ suốt một ngày, vừa lúc mặt trời lặn thì đến điểm cứu hộ.

Nơi này có vẻ là một điểm cứu hộ ít khi dùng đến, trong phạm vi 5 mét trước cửa, nơi nào không có thảm trải là mọc đầy cỏ dại.
Lộ Bạch rất lo là máy quét không còn dùng được để mở cửa, cũng may là chuyện đó không xảy ra, cậu vẫn có thể quét võng mạc để vào trong.

Bên trong luôn có đủ điện và nước nóng cùng nhiều tiện nghi khác, Lộ Bạch đã làm người rừng một thời gian dài, vừa vào là lập tức mở máy lạnh và đi tắm nước nóng, sửa soạn lại bản thân cho đàng hoàng.

Tối nay, cậu có thể tổ chức tiệc BBQ trước cửa, vừa uống bia vừa ăn thịt nướng, quá sảng khoái.
Phía trung tâm giám sát cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của họ, tất cả mọi người đều chạy lại ngóng xem cuốc sống thường nhật của Lộ Bạch, cảm thấy hâm mộ không thôi.

Sống như thế này thì quá sung sướng còn gì.
“Xem ra Lộ Bạch sống rất tốt.” Một đồng nghiệp nhìn Lộ Bạch rồi xuýt xoa: “Tôi thấy người ta vào rừng sống xong thì vừa lười biềng vừa bẩn thỉu, chỉ riêng Lộ Bạch vẫn sạch sẽ gọn gàng.”
Dave quan sát cẩn thận, cười nói: “Chỉ có tóc hơi dài thôi, vài ngày nữa cậu ấy về, tôi dẫn cậu ấy đi cắt tóc.”
Cả phòng làm việc cùng phì cười.

Mọi người đều biết vài ngày nữa có chuyện gì xảy ra, Điện hạ Chasel không bao lâu nữa sẽ trở về, nghĩ đến năm nay trôi qua bình yên vô sự, không ai mà không thầm biết ơn Lộ Bạch? Chờ tiền thưởng được chi rồi, kế hoạch tiêu tiền mà mọi người vạch ra từ trước có thể bắt đầu tiến hành rồi.

Bọn họ có ngày nghỉ, được phép rời khỏi Khu bảo tồn để đi nghỉ mát.
Chỉ tiếc là Lộ Bạch không được, vì cậu là người trái đất, trong 10 năm làm việc này chỉ có thể ở trong Khu bảo tồn thôi.

Các đồng nghiệp đều thấy rất tiếc nuối vì Lộ Bạch không được ra ngoài.

Đặc biệt là khi khoảng cách giữa Sao Thần Vương và trái đất không hề nhỏ, mà cậu lại không có cơ hội được thưởng thức, đúng là rất đáng tiếc.
Không ai biết, Lộ Bạch hoàn toàn không thấy vậy, cảnh quan của xã hội khoa học kỹ thuật phát triển cao đúng là rất tốt đẹp, nhưng cậu không quan tâm đến việc có được thấy hay không.

Trên hành tinh này, tất cả những gì liên quan đến cậu đều ở trong Khu bảo tồn, nên cậu không có nhu cầu phải ra ngoài.

Đương nhiên, đây có thể xem là tinh thần AQ của cậu, nếu được cho phép, Lộ Bạch vẫn sẽ ra ngoài đi dạo một vòng, tiền đề là được sếp chấp thuận.
Cậu nhân viên yên phận tuân thủ luật pháp, sau khi ăn no uống say thì chuẩn bị nghỉ ngơi.

Cậu nhìn lại ba cục lông xù, Then Cửa đang dựa vào tường trong phòng có máy lạnh mà ngủ khò khò, sư tử nằm bẹp trên mặt đất cũng đã ngủ say.
Báo đen thì chờ Lộ Bạch vào trong rồi mới đi theo, vẫn giữ vững tỉnh táo để canh chừng trong đêm như thường ngày.

Nếu sống đơn độc một mình, thì thời điểm này chính là thời gian săn mồi của báo đen… nhưng từ ngày đi theo con người có sinh hoạt một ngày ba bữa rõ ràng, nó cũng đã đổi sang đi săn vào buổi sáng.
Tâm trạng của Lộ Bạch hơi phức tạp, ban đầu cậu định bỏ lại bọn mèo bự, vì thật sự không muốn nhìn thấy chúng cứ phải theo mình bôn ba khắp nơi.

Bây giờ cậu rất do dự, không biết nên tiếp tục ở cùng với chúng cho đến khi qua hết mùa hè rồi mới xuất phát, hay là một mình bước lên con đường chinh phục mục tiêu đi khắp Khu bảo tồn của mình.
“Trứng Đen, mày theo tao mệt lắm phải không?” Lộ Bạch xoa đầu báo đen, cảm giác thoải mái truyền từ lòng bàn tay lên, làm cho cậu phải xoa thêm mấy cái nữa.
Báo đen không đáp lại, nó nhảy lên bàn kim loại, nửa nằm trên đó để giữ tầm nhìn ngang với Lộ Bạch, bất cứ lúc nào cũng giữ dáng vẻ nắm chắc mọi thứ.
Lộ Bạch lắc đầu cười, rồi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ, cậu vẫn còn suy nghĩ làm sao mới có thể thuyết phục mấy cục lông này ở lại?
Không ngờ thời gian chia tay lại đến nhanh như vậy.

Sáng hôm sau, Lộ Bạch phát hiện Trường Thọ không đi dạo buổi sáng như bình thường nữa, nó vẫn còn đang ngủ.

Nếu không có tiếng ngáy rõ ràng, Lộ Bạch còn tưởng là Trường Thọ ngã bệnh.
Nhân viên trong trung tâm giám sát rất thận trọng trước việc xác nhận xem hình thú của con người có thật sự tiến vào trạng thái suy yếu hay không, luôn phải kiểm tra nhiều lần, đảm bảo không có sai lầm gì mới cho người đưa hình thú trở về.
Trạng thái của Thái tử rõ ràng là cần được chú ý hơn tất cả, khi có dấu hiệu sắp trở lại hình người, Dave và Samuel lập tức được thông báo.
“Điện hạ, bây giờ có cần cho người đi lập tức không?” Dave mới vừa ngồi dậy từ trên giường, tình hình của Thái tử làm anh ta lập tức tỉnh táo lại, vội vàng xốc lại tinh thần ứng phó với thời khắc đặc biệt.
Nếu vào những năm trước, Samuel chắc chắn sẽ chọn quan sát thêm, nhưng năm nay có Lộ Bạch ở đó, tình hình của Chasel rất ổn định, theo phán đoán thì khả năng xảy ra chuyện rất nhỏ.
“Ta sẽ tự đi.” Samuel quyết định.
“Được thưa Điện hạ.” Dave đáp, tình chú cháu thân thiết thì có gì đáng ngạc nhiên đâu: “Tôi sẽ đi chuẩn bị người cho ngài.”

Tại điểm cứu hộ, Lộ Bạch đã nhận được cuộc gọi video từ sếp lớn, cậu hơi kinh ngạc như cũng nhanh chóng nhận: “Chào ngài.”
Người đàn ông trong video hôm nay bất ngờ chỉ mặc áo sơmi, cổ áo bình thường gài kín cũng đang hở ra, trông có vẻ vội vàng rối loạn, nhưng vẻ ngoài xuất sắc vẫn cứ làm người ta phải hâm mộ như xưa.

Đàn ông cửa có ngoại hình vừa có năng lực tuy sẽ không nhận được sự khẳng định thành lời của người cùng giới tính, nhưng mọi người hẳn sẽ thầm nghĩ trong lòng: Mịe, mạnh hơn mình.
Lộ Bạch thì không chỉ thầm nghĩ, cậu tự nhận mình quá yếu, từ địa vị cho đến khả năng, thật sự không có một chút nào xứng đáng để so sánh với Samuel.
“Sư tử đang ngủ sao?” Sĩ quan thỉnh thoảng thả lỏng một chút nhưng vẫn anh tuấn lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy.” Nhìn thoáng qua sư tử còn đang ngáy, Lộ Bạch bất đắc dĩ trả lời.
“Những con sư tử khác đều đang ở điểm cứu hộ?” Samuel nhìn thấy bối cảnh sau lưng Lộ Bạch không phải là bên ngoài.
“Không, chúng đã có nơi dừng chân ở gần đây rồi.” Chuyện vừa xảy ra không kịp viết vào báo cáo, Lộ Bạch chỉ báo cáo miệng với cấp trên: “Sư tử cái tìm được lãnh địa mới rồi, nó sẽ sống cùng bầy con ở đó.”
“Ừ.”
Không khí lặng đi.
“Có một tin này cần báo cho cậu.” Sĩ quan anh tuấn tỏ ra khá nghiêm túc.
Tim Lộ Bạch hơi thắt lại, cậu có dự cảm không lành, bèn hỏi: “Gì thế?”
Vốn định dùng bệnh để làm lý do, nhưng khi thấy ánh mắt thấp thỏm lo âu của Lộ Bạch, Samuel nhận ra cái cớ này không tốt lắm, nó sẽ làm người ta lo lắng.
“Một Khu bảo tồn khác… có một… đàn sư tử cái, cần mượn một con sư tử đực cường tráng ở đó một thời gian, khoảng chừng 9 tháng.” Samuel nói: “Chúng tôi cho rằng Trường Thọ rất thích hợp, cậu có chịu để nó đi không?”
Lộ Bạch nghe vậy thì hơi sửng sốt, nhưng cũng may, không phải là chuyện xấu, thì ra là nó phải đi lấy vợ!! Đây là tin tốt, trước kia cậu còn lo lắng vì Trường Thọ không thèm nhìn đến sư tử cái, bây giờ thì tốt rồi, sếp đã sắp xếp cho Trường Thọ cả một đàn sư tử cái.
Ô hô, một đàn sư tử cái…
Với tư cách nửa phụ huynh, nhân viên cứu hộ không sợ bị chê cười, hỏi: “Điện hạ, tính tình của đàn sư tử cái này thế nào? Trường Thọ mới ba tuổi thôi, có thể đàn áp nổi không?”
Người ta là nguyên một đàn, vừa lên là đã thẳng tay, sợ chàng trai tân Trường Thọ hold không nổi.
“Rất tốt tính, sẽ không sao đâu.” Ngài Thân vương không có sở trường nói dối gạt người, thấy Lộ Bạch hoàn toàn tin tưởng vào cái cớ của mình, anh hơi mím môi, mặt vô thức cúi xuống.
“Vậy thì tốt rồi.” Lộ Bạch biết chuyện Trường Thọ đi trợ giúp đàn sư tử cái sinh con, cậu chẳng những không thấy buồn, mà còn rất hài lòng rất mong chờ, đây đúng là một tin tức tốt.
“Hy sinh” một Trường Thọ, sang năm là sẽ có rất nhiều sư tử con rồi.
“Vậy khi nào phải đưa nó đi?” Lộ Bạch vừa rồi còn đang tính toán làm sao để vứt bỏ người ta, bây giờ bắt đầu thấy không nỡ chia tay rồi.
“Một giờ sau, tôi sẽ đến đón nó.” Samuel đáp.
“Vội thế à?” Lộ Bạch kinh ngạc hỏi lại, sau đó bừng tỉnh: “Có phải đàn sư tử cái có con đang động dục không?”
Vậy đúng là cần phải sắp xếp nhanh chóng rồi.
“Ừ…” Ngài Thân vương ậm ừ đáp lại, hy vọng Chasel sẽ không biết chuyện này, chứ nếu không thì anh chẳng biết giải thích làm sao.
“Vậy thì tốt quá, đi thôi, cơ hội không chờ người.” Lộ Bạch tỏ ra thấu hiểu, dù sao đi nữa, cứ theo cậu cũng không có tương lai gì, sớm muộn thì thằng nhóc này cũng phải tìm vợ, có gia đình mới là bờ bến của sư tử đực.

Nói trắng ra, một đám đàn ông tụ tập với nhau thì làm gì có tương lai?
Vừa nghĩ vậy, cậu vừa nhìn sư tử bự bằng ánh mắt vừa vui sướng vừa phức tạp, tên này sắp được đi hưởng phúc rồi, sau này còn được nếm trải móng vuốt của các nàng vợ rồi, không biết có còn nhớ đến nhân viên cứu hộ này không?
“À phải, 9 tháng là thế nào?” Lộ Bạch không hiểu: “Chẳng lẽ 9 tháng sau Trường Thọ còn trở lại đây? Vậy chẳng phải là nó sẽ rời xa đàn của mình sao?”
Samuel: “Trường Thọ là sư tử của Khu bảo tồn này, đưa sang bên kia chỉ là mượn, không phải cho luôn.”
Nghe thấy còn được gặp lại nhau, Lộ Bạch khẽ cười: “Ngài nói đúng, chuyện nào ra chuyện đó, chúng ta chỉ cho mượn thôi.”
Vậy thì không thể trách ai được rồi, cuối cùng thì cậu và Trường Thọ cũng vẫn phải bên nhau thôi.

Lời tác giả:
Trường Thọ: Nghe nói có người tung tin ta phải đi làm sư tử giống?
Bông Xù: Không tung tin ngươi chết rồi là được, còn muốn thế nào?

Các loài được nhắc đến trong truyện
– Trăn:
Trăn là tên thông dụng tại Việt Nam, dùng để chỉ một số loài rắn lớn.

Chúng đều có đặc điểm chung là săn các loại động vật máu nóng bằng cách cắn rồi ngoạm, sau đó lấy thân mình cuốn mồi vào và siết chặt cho đến chết rồi nuốt vào từ từ.

Răng trăn cong vào trong, không có ống tiết nọc nhưng nhờ cấu tạo của xương hàm mở rộng (đến 180°) nên có thể nuốt được những con mồi lớn.
(Tham khảo tại Wikipedia)
– Bò tót:
Bò tót (Bos gaurus) (tiếng Anh: Gaur) là một loài động vật có vú guốc chẵn, Họ Trâu bò.

Chúng có lông màu sẫm và kích thước rất lớn, sinh sống chủ yếu ở vùng đồi của Ấn Độ, Đông Á và Đông Nam Á.
Tại Việt Nam, bò tót được người dân tộc thiểu số gọi là con min hay minh, nghĩa là “trâu rừng”, do chúng có hình dáng tương tự loài trâu.

Chúng là loài lớn nhất trong tất cả các loài Họ Trâu bò trên thế giới.
(Tham khảo tại Wikipedia)


~*~.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện