Thím Hồ lại không có ý kiến gì, cũng không biết có phải lấy quá nhiều tiền táng lương tâm hay không, từ sau khi Hứa Tấn Vân rời đi, gia đình chưa bao giờ suôn sẻ. Không phải con trẻ bị ốm thì người già qua đời, có thể nhanh chóng chấm dứt chuyện này, bà ta cũng dễ đặt tảng đá lớn trong lòng xuống.

Sau khi cúp điện thoại, Vạn Nguyên hơi lo lắng nhìn Hứa Tấn Vân, “Em định gặp thật à? Thật ra em không gặp cũng được…”

Hứa Tấn Vân lại có vẻ bình thản, cầm ngón tay Vạn Nguyên ngắm nghía, “Lần này gặp xong sẽ không gặp nữa, em không sao.” Chung quy vẫn phải kết thúc, dù sao y cũng muốn biết bác trai bác gái và anh trai tốt của y đã gặp báo ứng hay chưa.

Sau khi quyết định ngày về nhà, Vạn Nguyên sắp xếp sau kỳ nghỉ lễ rồi cho nhân viên nghỉ, còn mình và Hứa Tấn Vân bắt xe tuyến về nhà.

Xe tuyến lái ra khỏi trung tâm vận chuyển hành khách, dần dần rời khỏi huyện nhỏ. Huyện nhỏ này đang âm thầm thay đổi, nhiều nơi bị phá dỡ xây lại, rất nhiều thứ đang chờ hoàn thành.

“Phát triển nhanh thật.” Vạn Nguyên không kìm được cảm thán một câu, như thể mình lên huyện kiếm tiền chỉ mới vài ngày trước, rõ ràng làm công việc tốn thể lực, thậm chí ngủ ở nhà ga, sao chớp mắt cái mình cũng đã sắp hùn vốn bán quần áo với người ta rồi.

Hắn nghiêng đầu nhìn Hứa Tấn Vân bên cạnh, còn có Hứa Tấn Vân nữa, vậy mà quen Hứa Tấn Vân, lại có thể nhìn thấy Hứa Tấn Vân khỏi bệnh đứng lên, nhìn thấy Hứa Tấn Vân thi đậu đại học, hai người lại yêu nhau.

Trước khi về, mình đã gọi điện cho bố, báo với bố chuyện dẫn Hứa Tấn Vân về nhà ăn tết. Sau khi nghe thấy tên Hứa Tấn Vân, bố không nói gì, lúc mình còn muốn nói thêm vài câu, bố đã cúp máy.

Ai cũng biết, làn này mình dẫn Hứa Tấn Vân cùng trở về có nghĩa là gì, chỉ cần Hứa Tấn Vân bước vào cánh cửa nhà họ Vạn thì mọi thứ cũng thay đổi. Sao bố có thể đồng ý, tỏ rõ không muốn thừa nhận quan hệ của hai người.

“Nếu bố anh mặt nặng mày nhẹ với em, em nhường bố tí.” Vạn Nguyên dùng cơ thể tách ra với người bên cạnh, bàn tay phủ lên mu bàn tay Hứa Tấn Vân.

Nhiệt độ lòng bàn tay ấm áp, đương nhiên Hứa Tấn Vân hiểu, hắn đâu để Vạn Nguyên lo lắng những chuyện này, “Em biết, chú Vạn là bề trên, em là con cháu sao có thể tức giận với chú.”

Những lời này thực sự đã chạm đến trái tim Vạn Nguyên, hắn không hiểu, Hứa Tấn Vân hiểu phép tắc, khéo hiểu lòng người, đẹp đẽ như vậy, còn là sinh viên, Vạn Nguyên cũng cảm thấy mình chiếm hời của Hứa Tấn Vân. Hắn cũng không biết bố mình không ưa điểm nào của Hứa Tấn Vân? Chỉ vì Hứa Tấn Vân là nam?

Nhưng con người không thể vừa muốn cái này vừa muốn cái kia, dù sao cũng phải lựa chọn.

Xe tuyến lắc lư trên đường lầy, trong lúc chợp mắt, xe đã dừng lại. Khi mở mắt nhìn lần nữa, lại là dãy núi quen thuộc kia.

“Đến rồi.” Hứa Tấn Vân ra hiệu cho Vạn Nguyên xuống xe.

Đang trong thời gian cao điểm về quê, hai người về nhà không gây quá nhiều chú ý, bố không đến đầu cầu đón cũng nằm trong dự đoán của Vạn Nguyên.

Lúc đến ngoài tường sân, Vạn Nguyên đứng lại, hắn vẫn sợ Hứa Tấn Vân có suy nghĩ gì đó, lại làm yên lòng Hứa Tấn Vân, “Bố anh…”

Không ngờ hắn chưa nói xong, Hứa Tấn Vân đã lên tiếng trước, “Sao anh còn căng thẳng hơn em? Em biết hết, yên tâm.”

Thấy Hứa Tấn Vân bình tĩnh như vậy, Vạn Nguyên cũng đỡ lo hơn, điều chỉnh lại cảm xúc rồi gào lên như trước kia, “Bố ơi! Bà ơi! Con về rồi.”

Tuy bố không ra đón, nhưng Vạn Nguyên đã nghe thấy giọng bà hắn.

“Vạn Nguyên! Là Vạn Nguyên nhà ta!”

Hai người vào nhà, bố Vạn Nguyên đang ngồi bên cạnh hút thuốc, ngẩng đầu liếc Vạn Nguyên, khi nhìn thấy Hứa Tấn Vân sau lưng Vạn Nguyên thì xị mặt quay đầu đi.

Nửa năm nay thị lực của bà nội ngày càng giảm, trí nhớ cũng ngày càng kém, ngoài người nhà ra bà không giỏi nhận ra người khác, chỉ thấy Hứa Tấn Vân khá quen. Bà không thể hợp tên và mặt, nhưng chỉ cần đi theo Vạn Nguyên, bà đều chào đón.

Tất nhiên Hứa Tấn Vân không ở lại nhà Vạn Nguyên, không phải sợ xấu hổ. Y hỏi thím Hồ rồi, mấy ngày sau “bác gái” của y sẽ đến, căn nhà cũ cũng gần nhà Vạn Nguyên, chỉ cần dọn dẹp là ở được. Hơn nữa y cũng sợ trong lúc mình nói chuyện với “bác gái” xảy ra xung đột sẽ làm phiền bố và bà Vạn Nguyên.

Thím Hồ đến dọn dẹp sân giúp, mấy ngày nay thím Hồ nơm nớp lo sợ. Nhìn thấy Hứa Tấn Vân trở về, bà ta mới hơi yên tâm, ngay cả việc dọn dẹp sân cũng là bà ta chủ động đề cập.

“Tấn Vân này.” Thím Hồ vừa dọn dẹp vừa bắt chuyện với Hứa Tấn Vân, “Nếu bà Điền hỏi cậu đi bằng cách nào, cậu đừng nói tôi không trông chừng cậu.”

Thím Hồ biết thân biết phận, bà ta cũng chỉ xem như công tội bù nhau với Hứa Tấn Vân. Nếu Hứa Tấn Vân thù dai, nói không chừng còn trả đũa, đến lúc đó cầm tiền không làm việc, bà ta còn sợ mình bị kiện.

Hứa Tấn Vân liếc căn nhà, không biết nó đã tốt hơn bao nhiêu lần so với ban đầu y vào ở, y chỉ nở nụ cười “thiện ý” với thím Hồ và không nói gì thêm.

Mặc dù không ở cùng nhau, nhưng ăn cơm vẫn cùng bàn. Vạn Nguyên chưa bao giờ niềm nở, lúc nào cũng xị mặt, Hứa Tấn Vân lại vô tư, chỉ im lặng ăn cơm của mình.

Đến 29 tháng Chạp, trưa nay Hứa Tấn Vân vừa vào sân nhà Vạn Nguyên, Vạn Phúc An ngậm tẩu thuốc, đang ngồi trên cối xay.

Hình như trong nhà chỉ có bà nội, không thấy Vạn Nguyên, Hứa Tấn Vân chủ động lên tiếng: “Chú Vạn, Vạn Nguyên đâu?”

Vạn Phúc An hừ một tiếng, ngồi trên cối đá đổi hướng, tết nhất đến nơi rồi vẫn có thể khiến mình khó chịu, mắt không thấy tâm không phiền.

Trước khi Hứa Tấn Vân lên tiếng lần nữa, thím Hồ đuổi theo hướng y đi, “Tấn Vân ơi, Tấn Vân! Bác gái của cậu đến rồi.”

Chờ mấy ngày nay, cuối cùng phải gặp nhau. Hứa Tấn Vân chào Vạn Phúc An rồi vội vàng rời đi.

Vạn Phúc An duỗi cổ theo bóng lưng Hứa Tấn Vân rời đi, chờ người đi xa ông mới hạ giọng hỏi thím Hồ bị Hứa Tấn Vân bỏ lại, “Sao, người nhà nó đến đón nó hả?”

Thím Hồ không tiện kể chuyện trong nhà Hứa Tấn Vân, ngày thường miệng rộng, hiếm khi yên tĩnh một lần, lộ vẻ khó xử, để lại một câu “Sao tôi biết được”, sau đó đuổi theo.

Cửa sân mở rộng, Hứa Tấn Vân nhìn vào trong, có thể thấy cửa sổ trong phòng có bóng người lắc lư, y không chần chờ mà đi thẳng vào.

Vừa nghe thấy tiếng động, Điền Đan Hồng lập tức đứng lên. Bà đã gọi điện cho thím Hồ, trong điện thoại thím Hồ nói với bà Hứa Tấn Vân khỏi rồi, bà không hiểu “Khỏi rồi” cụ thể là gì, cho đến khi nhìn thấy Hứa Tấn Vân bước qua cửa sân, bước chân vững vàng đi về phía bà.

Chân Hứa Tấn Vân khỏi rồi, y có thể đứng lên, nhìn từ thư thế đi cũng không để lại di chứng gì, hình như còn cao hơn trước.

“Tấn… Tấn Vân…”

Ánh mắt Hứa Tấn Vân luôn dừng trên mặt Điền Đan Hồng, y không muốn bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào của bà. Biểu cảm của Điền Đan Hồng rất phức tạp, rất kỳ lạ, ngoài kinh ngạc ra, y không hề thấy vẻ vui mừng.

Có lẽ, mẹ từng có một chút áy náy đối với mình, chỉ là mỗi khi mình chạm đến lợi ích của anh trai, kiểu gì bà ấy cũng sẽ thiên vị anh trai vô điều kiện.

Như bây giờ vậy, nhìn thấy mình có thể đứng lên, phản ứng đầu tiên của bà ấy không phải vui vẻ, có lẽ bà ấy sợ hơn, một bản thân lành lặn sẽ đi trả thù anh trai.

Hứa Tấn Vân đi qua Điền Đan Hồng, dẫn người vào trong nhà, không xưng hô, thậm chí gọi một tiếng “bác gái” trái lương tâm cũng không, Hứa Tấn Vân bắt đầu tự nói.

“Giờ chỗ này tốt hơn lúc trước tôi ở rất nhiều.” Hứa Tấn Vân sờ bàn học trước cửa sổ, lúc không thể đứng lên y luôn thích ngồi ở đây, “Nơi này đúng lúc có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.”

Y chỉ vào ngưỡng cửa không cao, “Ngưỡng cửa kia bây giờ nhìn không cao, nhưng trước đó tôi làm thế nào cũng không vượt qua được.”

Cha mẹ y chọn nơi này tốt thật, rõ ràng chỉ là một nơi rộng chừng bàn tay còn có thể tra tấn người ta như vậy, giày vò người ta đau tới mức không muốn sống.

“Cũng không biết xem như tôi may mắn hay xui, cho tôi có cơ hội có thể ra ngoài.” Vốn không có chờ mong gì với bố mẹ cho nên cũng không thể nói là thất vọng. Hứa Tấn Vân khá vui mừng, vui vì cuộc đời rách nát của y có thể chờ được sự xuất hiện của Vạn Nguyên.

“Thật ra chân tôi cũng không tệ như trong tưởng tượng.” Hứa Tấn Vân quay đầu nhìn Điền Đan Hồng, “Chắc là bà biết đúng không, bà và ông ta biết hết, nhưng vội đưa gánh nặng là tôi đi, kéo dài lâu như thế, việc điều trị khôi phục cũng tốn nhiều thời gian của tôi, nhưng trời không phụ người có lòng, không để lại di chứng.”

Ánh mắt Điền Đan Hồng tránh né, như đang ngầm thừa nhận lời nói của Hứa Tấn Vân.

“Đúng rồi, tôi còn tham gia thi đại học, mặc dù làm chậm trễ thời gian của tôi nhưng kết quả tốt, tôi vẫn thi đậu đại học tôi muốn thi.”

Ánh mắt Hứa Tấn Vân nhìn Điền Đan Hồng rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo ý cười, Điền Đan Hồng không biết phải nói tiếp thế nào.

“Cứ nói về tôi mãi, bác gái nói chút chuyện trong nhà đi, nghe nói tình hình của anh họ và bác tôi không tốt lắm.”

Điền Đan Hồng sững sờ một lát, “Con… Sao con biết?”

Hứa Tấn Vân chỉ khỏi chân, y vẫn chưa thần thông quảng đại tới mức có thể nghe ngóng được chuyện trong nhà.

“Tôi rất quan tâm tình hình ở nhà.”

Nụ cười của Hứa Tấn Vân khiến Điền Đan Hồng ớn lạnh, Hứa Tấn Vân biết rõ như vậy, những thư báo cáo kia có liên quan đến nó không?

“Là con viết thư báo cáo đúng không?”

Hứa Tấn Vân nhướng mày, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Sau khi Vạn Nguyên về nhà, đồ ăn đã được bưng lên bàn, nhưng không thấy Hứa Tấn Vân.

“Bố ơi, Tấn Vân không đến à?” Không phải, Hứa Tấn Vân không phải người hẹp hòi, cho dù mình không ở đây cậu ấy cũng sẽ không quay đầu đi luôn.

Vạn Phúc An hừ lạnh một tiếng, “Năm mới năm me, nói không chừng người ta phải về nhà mình ăn tết, họ hàng nó đến đón nó rồi. Sao anh có thể chơi lại nó, sau này lại bị nó lừa…”

“Bố.” Vạn Nguyên đã hiểu, “bác gái” Hứa Tấn Vân tới rồi, “Bố đừng nói Tấn Vân như thế, cậu ấy nghe được sẽ buồn. Bố cũng không lạ gì tình huống của cậu ấy, nếu gia đình cậu ấy đối xử tốt với cậu ấy thì có đưa cậu ấy đến đây không? Cậu ấy chịu nhiều ấm ức, bố đừng khiến cậu ấy khó chịu nữa.”

Vạn Phúc An trừng mắt, giơ tẩu thuốc trong tay lên, “Nó ấm ức? Tao bắt nó chịu ấm ức à?”

“Bố mẹ cậu ấy không cần cậu ấy nữa.” Vạn Nguyên nhìn bố mình, biểu cảm trên mặt bố hắn khựng lại, ánh mặt hòa hoãn hơn nhiều. Người làm cha mẹ chắc chắn không nghe nổi những điều này, Vạn Nguyên thấy vậy rèn sắt khi còn nóng, “Tấn Vân đáng thương thật…”

“Vì thương xót nó quá!” Vạn Phúc An đi vào phòng nhìn, sợ bà cụ nghe thấy, “Vì thương xót nó quá, nó mới… Hai đứa…”

Chuyện đã đến nước này, lại nói những cái này cũng vô ích, Vạn Phúc An cố gắng nuốt lời vào, ông nói mặc kệ.

Mâu thuẫn giữa bố và Hứa Tấn Vân là chuyện cả đời, không phải một hai ngày là có thể xóa bỏ, Vạn Nguyên cũng không bắt buộc. Hắn hơi lo lắng cho Hứa Tấn Vân, “Con đi gọi cậu ấy về ăn cơm.”

Vạn Nguyên chạy rất nhanh, hắn ước gì có thể xuất hiện bên cạnh Hứa Tấn Vân ngay lập tức. Hứa Tấn Vân luôn một thân một mình trước mặt bác trai bác gái của cậu ấy, mình phải đến làm chỗ dựa cho cậu ấy.

Hết chương 74
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện