Tần Dung Dung là cô gái chăm chỉ mạnh dạn, nhưng suy nghĩ vẫn khá bảo thủ. Tuy cô tỏ ra rộng lượng về chuyện Vạn Nguyên quen một người đàn ông, thật ra là cô không hiểu được chuyện thích đàn ông.

Đầu óc Tần Dung Dung rối bời sau khi trở về từ huyện, gia đình hỏi cô thế nào cô cũng không biết trả lời ra sao. Cô cảm thấy uất ức, nhưng cô không thể nói lung tung sau lưng người ta, cô chỉ muốn tìm một cơ hội để đến nơi xa hơn.

Hôm đó là ngày đi chợ, Tần Dung Dung lên phố mua đồ với mẹ, mẹ cô thấy cô mất hồn mất vía nên bảo cô ngồi ở quán mì chờ mình về.

Mấy ngày nay Tần Dung Dung đều không thể tiêu hóa chuyện của Vạn Nguyên trong lòng, cô vẫn canh cánh trong lòng hoặc ít hoặc nhiều, lại gặp bố Vạn Nguyên đúng lúc này.

Chỗ họ chỉ to chừng bàn tay, ai về nhà hay đi xa chỉ mất nửa ngày là mọi người đều biết. Vạn Phúc An biết tin Tần Dung Dung trở về từ lâu rồi.

“Dung Dung, sao cháu về rồi?” Vạn Phúc An chỉ ưng Tần Dung Dung, cô gái này hào phóng gọn gàng, xinh xắn lanh lợi, nhà ai cưới được là phúc của nhà đó.

Mì sợi trong bát bị Tần Dung Dung dùng đũa chọc nát bét, cô ngẩng đầu nhìn Vạn Phúc An. Cô chỉ hơi trách ông, lúc đầu là ông Vạn tự tìm đến nhà khen Vạn Nguyên đến mức chỉ có ở trên trời. Sau khi gặp Vạn Nguyên mình cũng thật lòng thích, chỉ là làm thế nào cũng không tưởng tượng được Vạn Nguyên…

Vạn Phúc An thấy Tần Dung Dung không nói gì, “Có phải cháu không thích thằng Nguyên nhà chú không?”

Vẫn ở đây nói lời châm chọc, Tần Dung Dung càng nghe càng giận, thậm chí cảm thấy ông Vạn cố tình khiến cô bực mình.

“Chú biết rõ con chú sẽ không thích cháu, còn đến nhà cháu làm mai?” Tần Dung Dung cũng sợ để người khác nghe thấy sẽ mặt, nói xong giận đùng đùng bỏ đi, để lại một mình ông Vạn ngồi ở quán mì.

Vạn Phúc An không hiểu gì cả, đang yên đang lành sao con bé Tần Dung Dung này lại trở mặt, chẳng lẽ chịu ấm ức gì ở chỗ Vạn Nguyên?

Rời khỏi quán mì, Vạn Phúc An đến cửa hàng tạp hóa mua hai cục xà phòng, đúng lúc nghe thấy chủ quán nghe radio đang đưa tin chuyện thi đại học năm nay.

Vạn Phúc An lẩm bẩm: “Thi đại học kết thúc rồi hả?”

Chủ cửa hàng đang gói xà phòng đưa cho Vạn Phúc An, trêu nói: “Ông còn quan tâm chuyện thi đại học, đứa nào nhà ông thi, cháu ngoại ông à? Còn sớm lắm.”

Mình không quan tâm chuyện thi đại học sao được? Ông không biết Hứa Tấn Vân kia rốt cuộc đã đi chưa, có còn dây dưa với Vạn Nguyên nhà ông không.

Trước kia Vạn Nguyên luôn có thể đe dọa mình, nếu Hứa Tấn Vân không thi đậu đại học sẽ ở lại huyện, giờ thi xong rồi, ai quan tâm cậu ta có thi được hay không. Mình không ảnh hưởng đến việc học của cậu ta, lần này Vạn Nguyên không có lý do qua loa với mình nữa.

Vạn Phúc An biết núi cao hoàng đế xa, trong điện thoại không nói nổi Vạn Nguyên, ông nhất định phải lên huyện một chuyến.

Nhiều bạn học đã lần lượt nhận được thư thông báo trúng tuyển, địa chỉ nhận thư của Hứa Tấn Vân là nhà Trần Viễn Văn, y cũng phải đến xem thư thông báo của mình đến chưa.

“Có cần anh đi cùng em không?” Vạn Nguyên đứng dậy mặc quần áo, quay đầu nhìn Hứa Tấn Vân vẫn nằm trên giường.

“Lấy thư thông báo thôi, một mình em cũng được.” Hứa Tấn Vân từ chối, Vạn Nguyên đã dành nhiều thời gian cho y, y không muốn vì mình mà chậm trễ việc trong cửa hàng, “Anh đến cửa hàng đi, nếu thư đến em mang về xem với anh.”

Vạn Nguyên nhìn trời bên ngoài vẫn còn sớm, “Vậy em ngủ thêm lúc nữa, trước kia chuẩn bị thi không có thời gian ngủ nướng, em ngủ dậy rồi ăn sáng sau, anh xuống tầng trước.”

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Hứa Tấn Vân vẫn như lúc đi học, Vạn Nguyên vừa đi, bên cạnh trống trải y cũng không ngủ được nữa. Chỉ là như Vạn Nguyên nói hiếm khi được ngủ nướng, y không muốn dậy, tham lam nhiệt độ của Vạn Nguyên lưu lại, nằm trên giường thêm một lúc mới dậy.

Hứa Tấn Vân không vội vàng, thong thả rửa mặt, ăn sáng điểm tâm Vạn Nguyên để lại ở nhà sau đó mới đi ra ngoài.

Sau khi xuống tầng, Hứa Tấn Vân vốn định nói với Vạn Nguyên một tiếng, đến ngoài cửa cửa hàng quần áo thấy bên trong lại đầy khách, y bất lực nhún vai, không làm phiền Vạn Nguyên nữa mà quay người rời đi.

Hứa Tấn Vân đi xích lô, xuống xe ở đầu ngõ. Y xem như quen thuộc con đường này, đi qua ngõ là có thể nhìn thấy khoảng sân trước kia mình ở, bên cạnh cửa sân có hộp thư treo trên tường.

Hứa Tấn Vân có lòng tin với bản thân, nhưng tin thì tin, chuyện thi đại học nếu chưa đến lúc thực sự cầm được thư thông báo vẫn chưa thể xem là chuyện ván đã đóng thuyền.

Cho nên y dừng lại một lát, một lát sau mới tiến lên đi đến trước hộp thư, y duỗi tay tìm, trống không không có gì cả.

Trái tim vốn lo lắng lập tức chùng xuống, mất công đi một chuyến, thư thông báo vẫn chưa gửi đến đây.

Hứa Tấn Vân nhìn thoáng qua sân, trên mặt đất có nhiều lá cây bay xuống, chiếc ghế đẩu đặt ở góc tường bị phơi nắng phơi gió hơi bạc màu.

Lưỡng lự một lúc, Hứa Tấn Vân vẫn lấy chìa khóa ra, đi vào xem thử. Mở cửa ra, có thể ngửi được mùi bụi nhạt, bên trong vẫn như lúc mình rời đi.

Y vẫn bước vào phòng nhìn, lúc này ngoài cửa vang lên âm thanh.

“Hứa Tấn Vân có nhà không? Có thư của anh.”

Hứa Tấn Vân vội vàng chạy ra ngoài, nhận thư từ tay người đưa thư, nhìn chữ ký trên phong bì, y vội vàng muốn chia sẻ cho Vạn Nguyên, thư thông báo của em đến rồi!

Lúc bận rộn, quạt trần trong cửa hàng quạt thế nào cũng mồ hôi đầm đìa, Vạn Nguyên xếp lại tiền, kiếm tiền là vui, nhưng nóng đến mức không có khẩu vị gì.

“Em đi mua đi, anh vẫn chưa đói, không muốn ăn.”

Nhân viên nghe xong toàn thân co ro trên đống hàng ở góc tường, cô cũng mệt bở hơi tai, cũng không có khẩu vị, “Em cũng không muốn ăn, hay em đi mua hai que kem.”

Vạn Nguyên liên tục gật đầu, ra hiệu cho cô đi nhanh, lúc Vạn Nguyên đang định uống miếng nước lại nghe nhân viên chào khách.

“Cứ xem tự nhiên ạ…”

Vạn Nguyên bưng cốc nước thò đầu ra, nước chưa kịp uống hắn đã đưa cốc ra, “Bố? Sao bố lại đến?”

“Sao tao lại đến? Mày không biết tại sao bố đến? Bố chỉ hỏi mày một câu…” Vạn Phúc An hung hăng, lời đến bên miệng lại nghĩ đang ở nơi công cộng, không phải chỗ nói chuyện, con ông vẫn phải làm người, “Những gì mày nói lúc trước còn tính không?”

Vạn Nguyên không nhìn vào mắt bố hắn, Vạn Phúc An lập tức sốt ruột, “Nếu mày không tính tao sẽ đi tìm thằng họ Hứa kia nói, nó thi đại học xong rồi, mày còn lừa tao à?”

Khoảng thời gian này Vạn Nguyên cố gắng quên sự thật Hứa Tấn Vân sẽ lên đại học, hai người họ sẽ chia tay. Hắn thực sự có phần vui quên lối về, đầu óc choáng vàng, cho đến khi bố hắn xuất hiện, giấc mộng đẹp cuối cùng vẫn tỉnh.

“Về nhà nói!” Vạn Phúc An nói xong cũng định lên tầng.

Vạn Nguyên vội vàng đuổi theo, hắn không chắc Hứa Tấn Vân có ở nhà không, néu đi lên và chạm mặt, hắn phải nói với Hứa Tấn Vân thế nào?

“Bố! Đừng!”

Vạn Phúc An quay đầu lườm Vạn Nguyên, “Chuyện đó của mày còn phải nói trước mặt người khác à? Mày không ngại mất mặt nhưng tao ngại!”

Đúng lúc nhân viên mang kem về, thấy ông vẫn ở đây nhưng bầu không khí trong cửa hàng hơi kỳ lạ. Trước khi cô lên tiếng, Vạn Nguyên đã nháy mắt với cô rồi đi theo ông, ngay cả kem cũng không lấy.

“Mình em ăn hai cái hả?”

“Bố ơi! Bố!” Vạn Nguyên gọi to sau lưng bố hắn, mấy lần chặn trước mặt bố hắn, bố hắn lại vòng qua hắn đi thẳng lên tầng.

Hai bố con bố chạy con đuổi đi lên tầng, đến thẳng trước cửa nhà, Vạn Phúc An chỉ vào cửa, “Mở ra.”

Vạn Nguyên bất động, như không nghe thấy.

Vạn Phúc An thấy thế, “Thằng họ Hứa kia ở bên trong đúng không? Mày hứa với tao thế nào? Mày…”

“Bố đừng hét nữa!” Bố hét như thế, nếu Hứa Tấn Vân ở trong nhà chắc chắn sẽ nghe được, lại còn quấy rầy hàng xóm, Vạn Nguyên hết cách, chỉ có thể lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cửa mở ra, hai đôi dép lê đặt cạnh nhau, Vạn Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm, Hứa Tấn Vân ra ngoài rồi.

“Mày bắt nạt Dung Dung đúng không? Tại sao con bé thấy tao lại nổi đóa lên như thế?”

Vạn Nguyên tức giận, “Tại sao cô ấy giận, bố không biết hả? Bố một hai muốn sắp xếp cô ấy đến chỗ con, bố không nói rõ ràng khiến cô ấy chịu ấm ức?”

“Mày! Tao là bố mày, tao muốn tốt cho mày!” Vạn Phúc An nói không lại Vạn Nguyên nên dùng thái độ bề trên, “Lúc đó mày hứa với tao thế nào? Mày nói thằng họ Hứa kia thi đại học xong mày sẽ cắt đứt? Giờ thì sao? Mày tưởng bố mày là thằng nông dân mù chữ, không hiểu gì cả? Giờ nó thi đại học xong rồi, hai bây chia tay chưa?”

Nếu tình cảm trên đời này có thể như chẻ củi, giơ tay chém xuống là có thể một đao chặt đôi thì tốt rồi.

“Con hứa chia tay với cậu ấy thì chắc chắn sẽ chia tay.” Vạn Nguyên cụp mắt, “Không cần con chia tay với cậu ấy, chờ cậu ấy lên đại học chúng con tự nhiên sẽ cắt đứt. Bố muốn con nói lời này bao nhiêu lần, bố cứ phải ép con vào lúc này hả?”

Mình không thể nói lời tuyệt tình với Hứa Tấn Vân, nhìn gương mặt của cậu ấy mình không có cách nào nói ra hai chữ chia tay.

“Mày lừa tao bao nhiêu lần rồi? Tao còn bước vào bẫy của mày? Chờ nó lên đại học, nếu nó vẫn quấn lấy mày, có phải này lại có lý do không? Tao thấy mày cũng không thật lòng muốn chia tay với nó, chỉ để đối phó với bố mày thôi!”

Vạn Nguyên mệt mỏi dựa vào tường, phải nhận biết sự chênh lệch giữa mình và Hứa Tấn Vân là một chuyện tàn khốc, “Người học đại học có thể cùng một bậc với con à? Trong trường có người tốt hơn, chủ nhiệm Trần kia còn coi trọng cậu ấy, học đại học là bàn đạp của cậu ấy, lên như diều gặp gió chỉ là chuyện sớm hay muộn, còn đến lượt cậu ấy quấn lấy con? Không biết có bao nhiêu người vội bám lấy, con chỉ là thằng bán quần áo, cũng không phải bánh trái thơm ngon gì. Cậu ấy học đại học! Đi xa rồi! Bọn con sẽ cắt đứt!”

Cửa nhà không khóa chặt, một tia sáng từ trong khe cửa lọt ra ngoài, chiếu lên hành lang tối om, có một bóng người mơ hồ đứng ngoài cửa.

Hứa Tấn Vân cắn chặt hàm răng, cơ thể đang khẽ run, thư thông báo trúng tuyển trong tay bị y bóp nhàu, những lời Vạn Nguyên nói y nghe không sót chữ nào.

Vạn Nguyên… Vạn Nguyên nghĩ như vậy sao? Nghĩ về mình như vậy sao? Vạn Nguyên chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên mình lâu dài? Ngay từ đầu anh ấy đã cho rằng hai người sẽ chia tay?

Hết chương 64
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện