Người do Vạn Nguyên mang đến, tất nhiên Sầm Yên Dung không có ý kiến gì. Tần Dung Dung chỉ đến cửa hàng đèn để gặp mặt, rồi bảo cô nghe sắp xếp của Vạn Nguyên đến cửa hàng quần áo giúp đỡ.
Chuyện thuê phòng giúp Tần Dung Dung cũng đơn giản, gần chợ đầu mối có rất nhiều phòng cho thuê, chỉ là đáp ứng yêu cầu của Tần Dung Dung, cô hy vọng có thể gần phòng trọ của Vạn Nguyên. Lần đầu tiên cô đến thành phố, cũng không có người quen, muốn có thể chăm sóc lẫn nhau với Vạn Nguyên.
Chuyện này cũng có lý, Tần Dung Dung chưa quen cuộc sống nơi đây, sau khi tan làm nếu có chuyện gì đó mình ở gần cũng có thể giúp cô ấy. Đúng lúc tầng mình ở có căn phòng ngoài cùng đang cho thuê, hắn bèn thuê lại một phòng đơn ở đó giúp Tần Dung Dung.
Sau khi thuê được phòng cũng xem như sắp xếp xong chỗ ở cho Tần Dung Dung. Cô học rất nhanh, lanh trí hơn cả cô gái trước đó, cô còn có thói quen tự nấu cơm.
Bữa trưa trong cửa hàng luôn ăn cơm hộp, ngày đó Tần Dung Dung đột nhiên gọi Vạn Nguyên lại, “Đừng ăn cơm hộp nữa, cơm hộp không vệ sinh, buổi sáng ra ngoài em đã nấu đồ ăn, giờ em đi hâm lên.”
“Hả?” Vạn Nguyên không ngờ Tần Dung Dung nhanh nhẹn đến thế, càng không ngờ còn có phần của mình, “Phiền… Phiền lắm…”
“Không phiền, hâm nóng lên là ăn được.” Tần Dung Dung không cho Vạn Nguyên cơ hội từ chối đã quay đầu chạy ra ngoài, không lâu sau cô xách theo hộp giữ nhiệt xuất hiện trước cửa cửa hàng.
Vạn Nguyên hơi bất ngờ, Tần Dung Dung chuẩn bị luôn cả hộp giữ nhiệt. Tần Dung Dung như thể nhìn ra nghi hoặc của Vạn Nguyên, cô vừa bưng đồ ăn ra vừa giải thích, “Suốt ngày ăn cơm hộp thật ra bản thân em cũng không quen lắm, định tự nấu cơm lâu rồi, chỉ là chưa kịp nói cho anh thôi.”
Cơm hộp lúc mới ăn thì mới mẻ, nhưng ăn lâu ăn nhiều rồi sẽ chán, vẫn là đồ ăn gia đình ngon hơn.
Mở hộp giữ nhiệt ra, bên trong có hai món một canh, nấu canh là công việc tốn thời gian, lúc Tần Dung Dung cầm bát đũa đưa cho Vạn Nguyên, hắn hơi ngại nhận lấy.
“Cầm đi.”
Vạn Nguyên cười khan một tiếng, nhận lấy bát đũa, “Tốn nhiều thời gian nhỉ?”
“Không phiền đâu.” Tần Dung Dung thuận miệng hỏi, “Trước kia anh luôn ăn cơm hộp, không tự nấu ở nhà à?”
“Thỉnh thoảng có nấu, gần đây mới bắt đầu nấu, mỗi sáng thứ bảy tôi không đến cửa hàng sẽ nấu cơm ở nhà.”
Mình mới đến khoảng một hai tháng, quả thật mỗi sáng thứ bảy Vạn Nguyên đều không đến cửa hàng, phải sau giờ cơm trưa mới đến.
Với hiểu biết hiện tại về Vạn Nguyên, anh ấy không phải kiểu người sẽ dành nửa ngày để học nấu ăn, cho nên Tần Dung Dung hỏi với giọng nửa đùa nửa thật: “Đưa cơm cho ai à?”
“Ha ha, đúng vậy.”
Tần Dung Dung cắn đũa, đưa cơm, đưa cho đàn ông hay là phụ nữ, Vạn Nguyên có người yêu chưa? Sao cô không nghe chú Vạn nhắc đến, “Bạn gái à?”
“Không không không.” Vạn Nguyên vội vàng phủ nhận, Hứa Tấn Vân sao có thể xem là bạn gái, nhưng cũng không tiện nói thẳng mối quan hệ của mình và Hứa Tấn Vân cho người ta, “Một đứa em trai, đang học lớp mười hai, trường cậu ấy không cho học sinh trọ ở trường ra ngoài, chỉ có thể đến thăm cậu ấy vào thứ bảy.”
Nghe đến đây Tần Dung Dung thở phào nhẹ nhõm, “Không nhìn ra đấy, anh còn biết nấu cơm.”
Vạn Nguyên xấu hổ: “Nấu không ngon lắm, cũng chỉ có thể cam đoan là chín.”
Một tuần chỉ gặp Hứa Tấn Vân một lần, những đồ đạc khác trong trường không dùng đến, hắn cũng chỉ đưa bữa cơm cho Hứa Tấn Vân, nấu bữa ăn ngon.
Nói là để cải thiện cơm nước nhưng tài nấu nướng của Vạn Nguyên thực sự không ra gì, cho dù nguyên liệu ngon đến mấy cũng sẽ bị chà đạp. May mà Hứa Tấn Vân rất nể tình, lần nào cũng cổ vũ.
Tần Dung Dung nhìn thời gian, ngày mai lại là thứ bảy, “Vậy sáng mai anh lại đến trường hả?”
“Ừ, đúng, sáng mai phải làm phiền cô trông cửa hàng một mình.”
Sáng sớm hôm sau, Vạn Nguyên bị tiếng xe dưới tầng đánh thức, hắn vẫn nằm lì trên giường một lát, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Vạn Nguyên bất đắc dĩ đứng lên đi mở cửa, vừa mở cửa ra, Tần Dung Dung bưng một bát canh xuất hiện trước mặt hắn.
“Vạn Nguyên, anh đi đưa cơm cho em trai đúng không, em nấu canh gà nếu anh không chê thì mang đi luôn đi.”
Bây giờ trời nóng, mỡ gà vàng ươm vẫn chưa đông lại, còn có thể nhìn thấy hơi nóng lờ mờ. Vạn Nguyên sững sờ một lát, vội vàng mời cô vào phòng, đặt canh gà nóng hổi lên bàn.
Vạn Nguyên bóp cổ, không biết nên nói gì mới tốt, cứ cảm thấy có gì đó sai sai, “Cái này… Sao có thể làm phiền cô được…”
“Không sao, em thấy buổi sáng anh chắc chắn không có thời gian nấu canh, chiều qua tan làm em đi mua con gà ta, nấu mấy tiếng, sáng nay vừa hâm nóng.” Tần Dung Dung theo thói quen lau tay lên quần, thấy Vạn Nguyên mặc áo ba lỗ vẫn buồn ngủ, “Anh vừa dậy đúng không, vẫn chưa nấu thức ăn nấu cơm nhỉ? Anh đi rửa mặt đi, em làm giúp anh.”
“Ê! Đừng đừng đừng!” Vạn Nguyên tỉnh ngủ hơn phân nửa, vội vàng chặn người lại. Hai người là đồng hương, đi xa nhà giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm, nhưng không có lý giúp vào tận trong nhà. Mới sáng ngày ra mình ăn mặc xộc xệch, phòng còn có thêm một cô gái, Vạn Nguyên sợ người khác nhìn thấy sẽ nói xấu, vội vàng tìm một cái cớ thích hợp đuổi người đi, “Không cần không cần, cửa hàng vẫn cần cô trông đấy, giờ cũng không sớm nữa, thứ bảy đông người, hay là cô xuống dưới trước đi?”
Tần Dung Dung lưỡng lự một lát, ngày nghỉ cửa hàng thực sự bận, cô cũng không kiên trì nữa, “Vậy em xuống trước nhé.”
Sau khi tiễn Tần Dung Dung, trong lòng Vạn Nguyên mơ hồ có cảm giác xấu, hắn nhìn canh gà trên bàn, người ta đã mang đến cũng không thể vứt đi. Hơn nữa không thể để Hứa Tấn Vân suốt ngày ăn “rác hữu cơ” mình nấu, lần này là cải thiện cơm nước cho Hứa Tấn Vân thật.
Đừng nhìn chỉ là nấu hai món sở trường, nấu ít cơm, Vạn Nguyên vẫn mất cả buổi sáng như thường. Trước khi đi, hắn lại hâm canh gà lên lần nữa, cho tất cả vào cốc giữ nhiệt, mang theo thư mấy ngày trước anh rể gửi, ra ngoài sát giờ, ngồi xe xích lô, lúc đến cổng trường vừa đúng lúc.
Cổng chính của trường đóng cửa quanh năm, chỉ mở cánh cửa nhỏ gần phòng bảo vệ. Vào trong trường rất phiền, vừa phải nói rõ mục đích vừa phải đăng ký vào danh sách nhân viên ra vào, cuối cùng bác bảo vệ sẽ gọi điện vào xác nhận. Vạn Nguyên sợ phiền phức, bình thường đều chờ Hứa Tấn Vân ngoài cửa sắt.
Đến giờ cơm rồi, qua cửa sắt có thể nhìn thấy học sinh lục tục đi đến nhà ăn, Vạn Nguyên bám vào lan can sắt nhìn quanh. Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một dáng người cao lớn quen thuộc giữa đám đông.
Hứa Tấn Vân mặc áo sơ mi trắng, bước chân cực nhanh chạy về phía cổng trường, lúc nhìn thấy Vạn Nguyên thì cười vẫy tay với hắn, “Vạn Nguyên ơi!”
Mỗi tuần chỉ đợi ngày này, một tháng chỉ bốn lần, khoảnh khắc nhìn thấy trong lòng lại bắt đầu tính lần sau gặp nhau phải chờ bao lâu.
Vạn Nguyên ngồi xổm mở hộp giữ nhiệt ra, đưa bát đũa và đồ ăn qua khe lan can cho Hứa Tấn Vân, “Dạo này thế nào?”
“Tốt lắm, mấy ngày trước mới thi xong, thi cũng được.”
Thấy Hứa Tấn Vân bắt đầu ăn, Vạn Nguyên đặt thùng giữ nhiệt trên đất, còn mình ngồi trên bồn hoa bên cạnh, hắn lại lấy thư anh rể gửi trong túi ra, lấy một bức ảnh từ trong phong bì thư ra.
“Cho em xem này, cháu gái anh đó, con nít lớn nhanh, mỗi ngày mỗi vẻ.”
Vạn Linh sinh con trên thị trấn, là con gái, đến bây giờ Vạn Nguyên vẫn chưa có thời gian về thăm nên cố ý bảo anh rể hắn gửi cho tấm ảnh xem.
“Quần áo em bé trước kia anh mua không bị lãng phí, con bé mặc xinh lắm. Nhà anh rể anh đều là người có học thức, sinh con gái cũng vui vẻ. Nghe anh rể nói ông bà nội của cháu anh đã đến chỗ anh rồi, mấy tháng sau sẽ đón chị anh và con bé lên thành phố, để sau này con bé học ở thành phố.”
Vạn Nguyên hơi xúc động, chỉ cần chị hắn sống tốt, hắn cũng mừng theo.
Hứa Tấn Vân cầm lấy ảnh cẩn thận xem, bé con trong bức ảnh trông vừa nhỏ vừa mềm mại, Vạn Nguyên vui y cũng vui.
“A, em ăn cơm đi, để lát nữa nguội mất.” Vạn Nguyên giơ cốc giữ nhiệt trước cửa sắt cho Hứa Tấn Vân cầm thìa múc ăn.
Nhìn thấy là canh gà, Hứa Tấn Vân rất khiếp sợ, có lần nào Vạn Nguyên nấu canh mà thảm không nỡ nhìn, hầm canh xương sườn củ sen, canh đen ngòm. Canh gà này trông ra dáng như canh thật.
Sau khi uống một ngụm, Hứa Tấn Vân lại tiếp tục ăn đồ ăn trong bát, sau đó lơ đãng hỏi: “Canh này không phải anh nấu đúng không?”
“Như này em cũng nếm ra được?”
Bởi vì đồ ăn vẫn là trình đồ mà Vạn Nguyên nên có, nhưng canh gà có vẻ không khớp lắm.
“Mua?”
“Không phải.” Vạn Nguyên nói đến chuyện cửa hàng có người mới đến, “Cô gái trước kia phải về lấy chồng, sau đó bố anh đồng ý giới thiệu công việc cho người ta, rồi nhét vào cửa hàng quần áo của anh.”
Hứa Tấn Vân dùng thìa chọc cơm, “Chưa nghe anh nói, đến bao lâu rồi?”
Nhân viên trong cửa hàng lưu động, vốn cũng không phải chuyện gì to tát, chưa nói đến đây cho nên không nhắc.
“Khoảng hai tháng.”
“Nam à?”
“Nữ…” Không biết tại sao, Vạn Nguyên cảm thấy dù là nam hay nữ hình như hắn đều hơi sợ nói cho Hứa Tấn Vân.
Nữ, đến được hai tháng, còn là người lão Vạn cố nhét cho Vạn Nguyên.
Từ quê lên thành phố làm thuê, vậy cô ấy ở đâu? Có thể nấu canh giúp Vạn Nguyên, có phải ở cùng nhau không?
“Cô ấy ở cùng anh à?”
Vạn Nguyên vội nói: “Sao có thể! Cô ấy thuê phòng.”
Cũng đúng, sao Vạn Nguyên có thể không có chừng mực, anh ấy nhiệt tình, mình nên hiểu rõ hơn ai hết, đồng hương mà, dù sao cũng nên giúp đỡ.
Cảm giác không ổn kia ngày càng mãnh liệt, Vạn Nguyên cẩn thận quan sát biểu cảm của Hứa Tấn Vân, lắp bắp giải thích, “Em đừng nghĩ nhiều… Người ta cũng đến rồi… Anh không thể xua cô ấy ra ngoài… Cũng không thân lắm, dù sao thuê ai mà chẳng phải thuê…”
Vạn Nguyên có thể cảm nhận được Hứa Tấn Vân để ý chuyện này, hắn cực kỳ vụng miệng, thấy Hứa Tấn Vân không tiếp lời, hắn duỗi tay bắt lấy cánh tay Hứa Tấn Vân.
“Hửm? Anh không lừa em… Em đừng đoán mò… Em xem anh sợ ảnh hưởng việc học của em, những chuyện này đều là chuyện nhỏ, em thi đại học mới là chuyện lớn…”
Cuối cùng Hứa Tấn Vân cũng chịu liếc Vạn Nguyên một cái, có thể là cảm thấy mình nhạy cảm quá, “Chuyện của em mới là chuyện lớn à?”
“Đúng rồi!” Vạn Nguyên vội gật đầu.
Trong lòng Hứa Tấn Vân thoải mái hơn chút, y không uống canh gà nữa, “Em không thích canh này.”
“Không thích thì không uống, em cứ để đó.”
“Sau này anh cứ nấu đi.”
Vạn Nguyên vội đồng ý, “Được.”
Hết chương 59
Chuyện thuê phòng giúp Tần Dung Dung cũng đơn giản, gần chợ đầu mối có rất nhiều phòng cho thuê, chỉ là đáp ứng yêu cầu của Tần Dung Dung, cô hy vọng có thể gần phòng trọ của Vạn Nguyên. Lần đầu tiên cô đến thành phố, cũng không có người quen, muốn có thể chăm sóc lẫn nhau với Vạn Nguyên.
Chuyện này cũng có lý, Tần Dung Dung chưa quen cuộc sống nơi đây, sau khi tan làm nếu có chuyện gì đó mình ở gần cũng có thể giúp cô ấy. Đúng lúc tầng mình ở có căn phòng ngoài cùng đang cho thuê, hắn bèn thuê lại một phòng đơn ở đó giúp Tần Dung Dung.
Sau khi thuê được phòng cũng xem như sắp xếp xong chỗ ở cho Tần Dung Dung. Cô học rất nhanh, lanh trí hơn cả cô gái trước đó, cô còn có thói quen tự nấu cơm.
Bữa trưa trong cửa hàng luôn ăn cơm hộp, ngày đó Tần Dung Dung đột nhiên gọi Vạn Nguyên lại, “Đừng ăn cơm hộp nữa, cơm hộp không vệ sinh, buổi sáng ra ngoài em đã nấu đồ ăn, giờ em đi hâm lên.”
“Hả?” Vạn Nguyên không ngờ Tần Dung Dung nhanh nhẹn đến thế, càng không ngờ còn có phần của mình, “Phiền… Phiền lắm…”
“Không phiền, hâm nóng lên là ăn được.” Tần Dung Dung không cho Vạn Nguyên cơ hội từ chối đã quay đầu chạy ra ngoài, không lâu sau cô xách theo hộp giữ nhiệt xuất hiện trước cửa cửa hàng.
Vạn Nguyên hơi bất ngờ, Tần Dung Dung chuẩn bị luôn cả hộp giữ nhiệt. Tần Dung Dung như thể nhìn ra nghi hoặc của Vạn Nguyên, cô vừa bưng đồ ăn ra vừa giải thích, “Suốt ngày ăn cơm hộp thật ra bản thân em cũng không quen lắm, định tự nấu cơm lâu rồi, chỉ là chưa kịp nói cho anh thôi.”
Cơm hộp lúc mới ăn thì mới mẻ, nhưng ăn lâu ăn nhiều rồi sẽ chán, vẫn là đồ ăn gia đình ngon hơn.
Mở hộp giữ nhiệt ra, bên trong có hai món một canh, nấu canh là công việc tốn thời gian, lúc Tần Dung Dung cầm bát đũa đưa cho Vạn Nguyên, hắn hơi ngại nhận lấy.
“Cầm đi.”
Vạn Nguyên cười khan một tiếng, nhận lấy bát đũa, “Tốn nhiều thời gian nhỉ?”
“Không phiền đâu.” Tần Dung Dung thuận miệng hỏi, “Trước kia anh luôn ăn cơm hộp, không tự nấu ở nhà à?”
“Thỉnh thoảng có nấu, gần đây mới bắt đầu nấu, mỗi sáng thứ bảy tôi không đến cửa hàng sẽ nấu cơm ở nhà.”
Mình mới đến khoảng một hai tháng, quả thật mỗi sáng thứ bảy Vạn Nguyên đều không đến cửa hàng, phải sau giờ cơm trưa mới đến.
Với hiểu biết hiện tại về Vạn Nguyên, anh ấy không phải kiểu người sẽ dành nửa ngày để học nấu ăn, cho nên Tần Dung Dung hỏi với giọng nửa đùa nửa thật: “Đưa cơm cho ai à?”
“Ha ha, đúng vậy.”
Tần Dung Dung cắn đũa, đưa cơm, đưa cho đàn ông hay là phụ nữ, Vạn Nguyên có người yêu chưa? Sao cô không nghe chú Vạn nhắc đến, “Bạn gái à?”
“Không không không.” Vạn Nguyên vội vàng phủ nhận, Hứa Tấn Vân sao có thể xem là bạn gái, nhưng cũng không tiện nói thẳng mối quan hệ của mình và Hứa Tấn Vân cho người ta, “Một đứa em trai, đang học lớp mười hai, trường cậu ấy không cho học sinh trọ ở trường ra ngoài, chỉ có thể đến thăm cậu ấy vào thứ bảy.”
Nghe đến đây Tần Dung Dung thở phào nhẹ nhõm, “Không nhìn ra đấy, anh còn biết nấu cơm.”
Vạn Nguyên xấu hổ: “Nấu không ngon lắm, cũng chỉ có thể cam đoan là chín.”
Một tuần chỉ gặp Hứa Tấn Vân một lần, những đồ đạc khác trong trường không dùng đến, hắn cũng chỉ đưa bữa cơm cho Hứa Tấn Vân, nấu bữa ăn ngon.
Nói là để cải thiện cơm nước nhưng tài nấu nướng của Vạn Nguyên thực sự không ra gì, cho dù nguyên liệu ngon đến mấy cũng sẽ bị chà đạp. May mà Hứa Tấn Vân rất nể tình, lần nào cũng cổ vũ.
Tần Dung Dung nhìn thời gian, ngày mai lại là thứ bảy, “Vậy sáng mai anh lại đến trường hả?”
“Ừ, đúng, sáng mai phải làm phiền cô trông cửa hàng một mình.”
Sáng sớm hôm sau, Vạn Nguyên bị tiếng xe dưới tầng đánh thức, hắn vẫn nằm lì trên giường một lát, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Vạn Nguyên bất đắc dĩ đứng lên đi mở cửa, vừa mở cửa ra, Tần Dung Dung bưng một bát canh xuất hiện trước mặt hắn.
“Vạn Nguyên, anh đi đưa cơm cho em trai đúng không, em nấu canh gà nếu anh không chê thì mang đi luôn đi.”
Bây giờ trời nóng, mỡ gà vàng ươm vẫn chưa đông lại, còn có thể nhìn thấy hơi nóng lờ mờ. Vạn Nguyên sững sờ một lát, vội vàng mời cô vào phòng, đặt canh gà nóng hổi lên bàn.
Vạn Nguyên bóp cổ, không biết nên nói gì mới tốt, cứ cảm thấy có gì đó sai sai, “Cái này… Sao có thể làm phiền cô được…”
“Không sao, em thấy buổi sáng anh chắc chắn không có thời gian nấu canh, chiều qua tan làm em đi mua con gà ta, nấu mấy tiếng, sáng nay vừa hâm nóng.” Tần Dung Dung theo thói quen lau tay lên quần, thấy Vạn Nguyên mặc áo ba lỗ vẫn buồn ngủ, “Anh vừa dậy đúng không, vẫn chưa nấu thức ăn nấu cơm nhỉ? Anh đi rửa mặt đi, em làm giúp anh.”
“Ê! Đừng đừng đừng!” Vạn Nguyên tỉnh ngủ hơn phân nửa, vội vàng chặn người lại. Hai người là đồng hương, đi xa nhà giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm, nhưng không có lý giúp vào tận trong nhà. Mới sáng ngày ra mình ăn mặc xộc xệch, phòng còn có thêm một cô gái, Vạn Nguyên sợ người khác nhìn thấy sẽ nói xấu, vội vàng tìm một cái cớ thích hợp đuổi người đi, “Không cần không cần, cửa hàng vẫn cần cô trông đấy, giờ cũng không sớm nữa, thứ bảy đông người, hay là cô xuống dưới trước đi?”
Tần Dung Dung lưỡng lự một lát, ngày nghỉ cửa hàng thực sự bận, cô cũng không kiên trì nữa, “Vậy em xuống trước nhé.”
Sau khi tiễn Tần Dung Dung, trong lòng Vạn Nguyên mơ hồ có cảm giác xấu, hắn nhìn canh gà trên bàn, người ta đã mang đến cũng không thể vứt đi. Hơn nữa không thể để Hứa Tấn Vân suốt ngày ăn “rác hữu cơ” mình nấu, lần này là cải thiện cơm nước cho Hứa Tấn Vân thật.
Đừng nhìn chỉ là nấu hai món sở trường, nấu ít cơm, Vạn Nguyên vẫn mất cả buổi sáng như thường. Trước khi đi, hắn lại hâm canh gà lên lần nữa, cho tất cả vào cốc giữ nhiệt, mang theo thư mấy ngày trước anh rể gửi, ra ngoài sát giờ, ngồi xe xích lô, lúc đến cổng trường vừa đúng lúc.
Cổng chính của trường đóng cửa quanh năm, chỉ mở cánh cửa nhỏ gần phòng bảo vệ. Vào trong trường rất phiền, vừa phải nói rõ mục đích vừa phải đăng ký vào danh sách nhân viên ra vào, cuối cùng bác bảo vệ sẽ gọi điện vào xác nhận. Vạn Nguyên sợ phiền phức, bình thường đều chờ Hứa Tấn Vân ngoài cửa sắt.
Đến giờ cơm rồi, qua cửa sắt có thể nhìn thấy học sinh lục tục đi đến nhà ăn, Vạn Nguyên bám vào lan can sắt nhìn quanh. Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một dáng người cao lớn quen thuộc giữa đám đông.
Hứa Tấn Vân mặc áo sơ mi trắng, bước chân cực nhanh chạy về phía cổng trường, lúc nhìn thấy Vạn Nguyên thì cười vẫy tay với hắn, “Vạn Nguyên ơi!”
Mỗi tuần chỉ đợi ngày này, một tháng chỉ bốn lần, khoảnh khắc nhìn thấy trong lòng lại bắt đầu tính lần sau gặp nhau phải chờ bao lâu.
Vạn Nguyên ngồi xổm mở hộp giữ nhiệt ra, đưa bát đũa và đồ ăn qua khe lan can cho Hứa Tấn Vân, “Dạo này thế nào?”
“Tốt lắm, mấy ngày trước mới thi xong, thi cũng được.”
Thấy Hứa Tấn Vân bắt đầu ăn, Vạn Nguyên đặt thùng giữ nhiệt trên đất, còn mình ngồi trên bồn hoa bên cạnh, hắn lại lấy thư anh rể gửi trong túi ra, lấy một bức ảnh từ trong phong bì thư ra.
“Cho em xem này, cháu gái anh đó, con nít lớn nhanh, mỗi ngày mỗi vẻ.”
Vạn Linh sinh con trên thị trấn, là con gái, đến bây giờ Vạn Nguyên vẫn chưa có thời gian về thăm nên cố ý bảo anh rể hắn gửi cho tấm ảnh xem.
“Quần áo em bé trước kia anh mua không bị lãng phí, con bé mặc xinh lắm. Nhà anh rể anh đều là người có học thức, sinh con gái cũng vui vẻ. Nghe anh rể nói ông bà nội của cháu anh đã đến chỗ anh rồi, mấy tháng sau sẽ đón chị anh và con bé lên thành phố, để sau này con bé học ở thành phố.”
Vạn Nguyên hơi xúc động, chỉ cần chị hắn sống tốt, hắn cũng mừng theo.
Hứa Tấn Vân cầm lấy ảnh cẩn thận xem, bé con trong bức ảnh trông vừa nhỏ vừa mềm mại, Vạn Nguyên vui y cũng vui.
“A, em ăn cơm đi, để lát nữa nguội mất.” Vạn Nguyên giơ cốc giữ nhiệt trước cửa sắt cho Hứa Tấn Vân cầm thìa múc ăn.
Nhìn thấy là canh gà, Hứa Tấn Vân rất khiếp sợ, có lần nào Vạn Nguyên nấu canh mà thảm không nỡ nhìn, hầm canh xương sườn củ sen, canh đen ngòm. Canh gà này trông ra dáng như canh thật.
Sau khi uống một ngụm, Hứa Tấn Vân lại tiếp tục ăn đồ ăn trong bát, sau đó lơ đãng hỏi: “Canh này không phải anh nấu đúng không?”
“Như này em cũng nếm ra được?”
Bởi vì đồ ăn vẫn là trình đồ mà Vạn Nguyên nên có, nhưng canh gà có vẻ không khớp lắm.
“Mua?”
“Không phải.” Vạn Nguyên nói đến chuyện cửa hàng có người mới đến, “Cô gái trước kia phải về lấy chồng, sau đó bố anh đồng ý giới thiệu công việc cho người ta, rồi nhét vào cửa hàng quần áo của anh.”
Hứa Tấn Vân dùng thìa chọc cơm, “Chưa nghe anh nói, đến bao lâu rồi?”
Nhân viên trong cửa hàng lưu động, vốn cũng không phải chuyện gì to tát, chưa nói đến đây cho nên không nhắc.
“Khoảng hai tháng.”
“Nam à?”
“Nữ…” Không biết tại sao, Vạn Nguyên cảm thấy dù là nam hay nữ hình như hắn đều hơi sợ nói cho Hứa Tấn Vân.
Nữ, đến được hai tháng, còn là người lão Vạn cố nhét cho Vạn Nguyên.
Từ quê lên thành phố làm thuê, vậy cô ấy ở đâu? Có thể nấu canh giúp Vạn Nguyên, có phải ở cùng nhau không?
“Cô ấy ở cùng anh à?”
Vạn Nguyên vội nói: “Sao có thể! Cô ấy thuê phòng.”
Cũng đúng, sao Vạn Nguyên có thể không có chừng mực, anh ấy nhiệt tình, mình nên hiểu rõ hơn ai hết, đồng hương mà, dù sao cũng nên giúp đỡ.
Cảm giác không ổn kia ngày càng mãnh liệt, Vạn Nguyên cẩn thận quan sát biểu cảm của Hứa Tấn Vân, lắp bắp giải thích, “Em đừng nghĩ nhiều… Người ta cũng đến rồi… Anh không thể xua cô ấy ra ngoài… Cũng không thân lắm, dù sao thuê ai mà chẳng phải thuê…”
Vạn Nguyên có thể cảm nhận được Hứa Tấn Vân để ý chuyện này, hắn cực kỳ vụng miệng, thấy Hứa Tấn Vân không tiếp lời, hắn duỗi tay bắt lấy cánh tay Hứa Tấn Vân.
“Hửm? Anh không lừa em… Em đừng đoán mò… Em xem anh sợ ảnh hưởng việc học của em, những chuyện này đều là chuyện nhỏ, em thi đại học mới là chuyện lớn…”
Cuối cùng Hứa Tấn Vân cũng chịu liếc Vạn Nguyên một cái, có thể là cảm thấy mình nhạy cảm quá, “Chuyện của em mới là chuyện lớn à?”
“Đúng rồi!” Vạn Nguyên vội gật đầu.
Trong lòng Hứa Tấn Vân thoải mái hơn chút, y không uống canh gà nữa, “Em không thích canh này.”
“Không thích thì không uống, em cứ để đó.”
“Sau này anh cứ nấu đi.”
Vạn Nguyên vội đồng ý, “Được.”
Hết chương 59
Danh sách chương