Ngay khi Hứa Tấn Vân đang lưỡng lự có nên đi tìm Vạn Nguyên hỏi rõ ràng hay không thì sau lưng vang lên một giọng nữ quen thuộc.
“Tiểu Hứa?”
Hứa Tấn Vân nghe tiếng quay đầu, Vạn Linh đỡ bụng bầu, trong tay còn xách túi đồ, nhìn thẳng mặt Hứa Tấn Vân mới kéo cơ thể vụng về đi tới.
“Là cậu thật à.” Vạn Linh thở dài, chị biết chân Hứa Tấn Vân khỏi rồi nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy, chị xách đồ đi đến tảng đá mài bỏ đi bên cạnh và ngồi xuống, Hứa Tấn Vân ma xui quỷ khiến cũng đi theo.
Gặp lại Hứa Tấn Vân, trong lòng Vạn Linh trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Chị chưa kịp cảm thán về sự thay đổi của Hứa Tấn Vân, một người bại liệt gầy khô trở nên khôi ngô như bây giờ, nhiều hơn là bùi ngùi, cậu thanh niên trước mắt và em trai của chị có mối quan hệ khó nói.
“Cậu muốn đi tìm Vạn Nguyên à?”
Hứa Tấn Vân dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
Vạn Linh không muốn vòng vo với Hứa Tấn Vân, chuyện của y và Vạn Nguyên phải nói thẳng: “Bố tôi biết chuyện của hai đứa rồi.”
Trong nháy mắt đó đồng tử Hứa Tấn Vân mở to, vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, y nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Sự thay đổi nhỏ bé này vẫn bị Vạn Linh nhìn thấy, chị không kinh ngạc trước vẻ hoảng sợ của Hứa Tấn Vân, điều chị kinh ngạc là Hứa Tấn Vân có thể đổi sang vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên nhanh đến vậy.
Vạn Linh rất mâu thuẫn, nếu Hứa Tấn Vân không thật lòng với Vạn Nguyên sẽ có lỗi với sự hy sinh của Vạn Nguyên, chị cảm thấy không đáng thay em trai chị. Nếu là thật lòng… Vậy càng khó xử lý.
“Tôi cũng không sợ nói với cậu, bố tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Từ sau khi bộc lộ tâm sự với Vạn Nguyên và Vạn Nguyên đáp lại y, Hứa Tấn Vân không có ý định chia tay với Vạn Nguyên. Trước mặt người ngoài còn có thể lừa gạt, nhưng người nhà Vạn Nguyên sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Y cũng biết rõ chắc chắn chú Vạn sẽ không đồng ý, y hiểu. Có cha mẹ nào có thể trơ mắt nhìn con mình yêu đương với một người đàn ông.
Hứa Tấn Vân có thể đoán trước được mọi thăng trầm và khó khăn trong tương lai, cho dù vậy y cũng sẽ không để Vạn Nguyên rời đi.
“Giờ bố tôi đang ép Vạn Nguyên xem mắt, trông mong nó có thể kết hôn kiềm chế lại.”
Hôm nay đến tìm Hứa Tấn Vân hoàn toàn là được Vạn Nguyên nhờ mình nói với Hứa Tấn Vân chuẩn bị thi đại học cho tốt, đừng suy nghĩ những chuyện khác.
“Vạn Nguyên thành thật gặp cô gái nhưng tôi biết nó chỉ đối phó với bố tôi, làm cho có.”
Hứa Tấn Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, y biết Vạn Nguyên sẽ không bỏ y, “Em muốn gặp anh ấy, chỉ một lần thôi.”
Vạn Linh không đồng ý, “Bây giờ cậu xuất hiện trước mặt bố tôi, ông ấy sẽ phản ứng như thế nào?”
Hứa Tấn Vân im lặng, y không thể công kích chú Vạn, không thể khiến Vạn Nguyên khó xử.
“Cậu sắp thi đại học đúng không, Vạn Nguyên bảo cậu chuẩn bị thi cho tốt.”
Hứa Tấn Vân siết chặt nắm đấm, y biết đây là ý của Vạn Nguyên, Vạn Nguyên sẽ không kết hôn, Vạn Nguyên bảo y yên tâm thi đại học thì y sẽ chuẩn bị cẩn thận. Về chuyện thi đại học nhất định không thể khiến Vạn Nguyên thất vọng.
Cuộc sống của họ còn rất dài, kiểu gì Vạn Nguyên cũng sẽ lên huyện, hai người họ luôn có cơ hội gặp nhau.
Hứa Tấn Vân không yêu cầu gặp Vạn Nguyên nữa, nói tiếng “Cảm ơn chị” với Vạn Linh, lại nhìn bụng Vạn Linh, “Chị cẩn thận, em đi trước đây.”
Sau khi đưa mắt nhìn Hứa Tấn Vân rời đi, Vạn Linh không cảm thấy thở phào nhẹ nhõm trái lại trong lòng nặng nề hơn. Chị vốn còn lo lắng Hứa Tấn Vân sẽ quấy rầy không ngừng, không ngờ một câu “Vạn Nguyên bảo y chuẩn bị thi đại học cho tốt”, y đã thành thật rời đi. Vạn Nguyên càng quan trọng với Hứa Tấn Vân, chuyện sau này sẽ chỉ phiền phức hơn.
Về đến nhà, Vạn Nguyên và bố đã xem mắt xong và về trước, Vạn Linh vừa bước vào nhà liền nghe thấy bố đang phàn nàn, “Hình như nhiệm vụ bố sắp xếp cho mày, mày qua loa với bố cho xong việc.”
Vạn Nguyên không nói gì, ngẩng đầu nhìn chị hắn như đang hỏi Hứa Tấn Vân, Vạn Linh bình tĩnh đi ra ngoài, hắn ngầm hiểu, “Con đi giúp chị.”
“Đừng để chị mày nấu cơm!” Vạn Phúc An vẫn giận lắm, đẩy Vạn Nguyên ra chui vào bếp.
Nhìn bóng lưng cúi xuống của bố, Vạn Linh chu miệng về phía đá mài, hai chị em cùng ngồi thành hàng như hồi nhỏ.
“Cậu ấy đi rồi ạ?”
Vạn Linh gật đầu, “Đi rồi.”
Vừa nói được một câu, Vạn Phúc An cầm một túi rau tức giận đi đến cạnh hai người họ, ném mạnh lên đá mài, Vạn Linh hiểu ý bố chị, nhặt rau.
“Bố già rồi.” Giọng Vạn Linh rất nhỏ, cụp mắt nhìn chằm chằm rau trong tay, “Chị không biết nên đứng về phía bố hay phía em, nhưng chắc chắn bố sẽ không hại em.”
Vạn Nguyên biết bố hắn sẽ không hại hắn, bây giờ hắn đã có cách vẹn toàn cả hai.
“Em định làm thế nào? Cứ kéo dài như thế với bố à?” Vạn Linh hỏi, kéo dài dù sao cũng không phải kế lâu dài, dù sao cũng phải phụ một bên.
Vạn Nguyên không giỏi nấu cơm, rau trong tay hắn đã bị bóp dập, “Em chỉ cần chờ cậu ấy thi đậu đại học, cậu ấy học đại học, tự nhiên em và cậu ấy sẽ chia tay.”
Trước đây cứ nghĩ bố sẽ trở thành ngăn cản giữa mình và Hứa Tấn Vân, đột nhiên phát hiện ra suy nghĩ của mình vẫn quá ngây thơ. Khoảng cách giữa hắn và Hứa Tấn Vân bắt đầu từ khi Hứa Tấn Vân đứng lên một lần nữa.
Từ lâu hắn đã biết Hứa Tấn Vân không nên bị nhốt trên xe lăn, chỉ khi Hứa Tấn Vân đứng lên, đi về phía trước, chắc chắn sẽ đi đến một bầu trời thuộc về y.
Còn mình sở dĩ tiếp xúc với Hứa Tấn Vân đơn giản là vì Hứa Tấn Vân nghèo, lúc trước Hứa Tấn Vân ỷ lại mình cũng là bất đắc dĩ. Bây giờ Hứa Tấn Vân đã thoát khỏi cái nghèo, dần dần đi theo hướng tốt hơn.
Hứa Tấn Vân có tương lai tươi sáng, mai sau có hy vọng, sao có thể bị cản trở bởi chuyện của hai người họ. Hứa Tấn Vân đáng có những điều tốt hơn, một thân phận sinh viên đại học, một công việc ổn định và một gia đình hạnh phúc.
Thay vì đến cuối cùng chia tay trong chật vật còn không bằng từ từ rời khỏi từ bây giờ, cũng xem như để lại đường lui cho mình và Hứa Tấn Vân.
Vạn Linh sững sờ một lát, kinh ngạc nhìn Vạn Nguyên, chẳng mấy chốc đã hiểu ra ý của Vạn Nguyên. Thảo nào Vạn Nguyên muốn Hứa Tấn Vân tập trung thi đại học.
Cũng tốt, dùng cách mỗi người một ngả như vậy sẽ không có ai quá khó coi, nhưng… Nhìn thế nào cũng cảm thấy Vạn Nguyên không dễ dàng buông.
Có lẽ nhận ra giọng mình quá nặng nề, Vạn Nguyên miễn cưỡng nở nụ cười, ra vẻ thoải mái, “Ha ha, cho nên cần gì phải trở mặt, a…”
Hôm mùng 4 Tết, Vạn Nguyên thu dọn đồ đạc, ăn cơm trưa xong mới định đi.
“Hiếm khi mới về một chuyến, ở lại thêm mấy ngày không được à.” Lại nghe Vạn Phúc An nói nhỏ, “Bố nghe người ta nói cái thằng nhà họ Hứa kia đã quay về, có phải mày lại gặp nó không?”
Vạn Nguyên hơi bất lực, “Con gặp cậu ấy lúc nào, cả ngày con đi theo bố còn gì?”
May mà không nói dối, khi nói lời này Vạn Nguyên rất tự tin.
Sự thật là vậy, nhưng chưa thấy Vạn Nguyên cưới vợ ông Vạn vẫn chưa yên tâm, “Mày lên huyện vội thế này, nhất định là để đi gặp thằng kia.”
“Bố, có phải bố không biết công việc ở tiệm quần áo đâu, con làm thuê cho người ta đâu có lý ở nhà chơi lâu như thế. Quay về huyện con phải nhanh chóng lên thành phố nhập hàng, đầu năm nhiều việc lắm, bố đừng nghĩ lung tung nữa.”
Vạn Nguyên đã nói chặt chẽ như vậy, Vạn Phúc An không còn nói gì được, có oán trách nhưng vẫn đích thân tiễn Vạn Nguyên đến đầu cầu lên xe.
Quay lại huyện, không khí Tết vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, Vạn Nguyên lập tức vùi đầu vào công việc. Hắn tích cực hơn cả Sầm Yên Dung, cất công lên thành phố một chuyến mang về một lô quần áo mẫu mới.
Tin tức trong huyện sắp xây tòa nhà bách hóa đã lan truyền đến tai nhà cung cấp từ lâu, người ta nói bóng nói gió với Vạn Nguyên ý là hỏi Vạn Nguyên trong tòa nhà bách hóa có chỗ của hắn không. Nếu hắn không có chỗ ở đó vậy sau này chắc sẽ cung cấp cho cửa hàng khác.
Tất nhiên Vạn Nguyên mơ ước có một quầy hàng trong tòa nhà bách hóa, sau khi quay về huyện hắn ngay lập tức bàn bạc với Sầm Yên Dung.
Từ quê lên huyện, từ huyện lên thành phố, lại từ thành phố về huyện, Vạn Nguyên bận bù đầu. Đừng nói là gặp Hứa Tấn Vân, ngay cả cơ hội gọi điện hai người cũng không có.
Mãi mới chờ đến lúc công việc của cửa hàng quần áo đi vào quỹ đạo, trường đại học của Hứa Tấn Vân lại sắp khai giảng.
Một ngày trước khi báo cáo, Hứa Tấn Vân nhân lúc buổi trưa cố ý gọi điện cho Vạn Nguyên. Y có rất nhiều điều muốn nói với Vạn Nguyên, muốn nghe chính Vạn Nguyên thừa nhận sẽ không kết hôn, muốn hỏi Vạn Nguyên và chú Vạn sao rồi?
Nhưng trong nháy mắt nghe thấy giọng Vạn Nguyên tất cả câu hỏi của Hứa Tấn Vân đã bị nuốt vào bụng, “Vạn Nguyên…”
Vạn Nguyên có thể nghe điện thoại chứng tỏ không bận như trước nữa, Hứa Tấn Vân cũng bớt lại sự trưởng thành của mình.
“Ngày mai trường khai giảng, anh có thể đưa em đi không?”
Là học sinh học lại, Hứa Tấn Vân được nhà trường yêu cầu trọ ở trường, ngay cả cuối tuần cũng không cho ra khỏi cổng trường, cơ hội gặp Vạn Nguyên trước khi thi đại học sẽ ít đi.
“Sau khi khai giảng phải ở trường, cuối tuần cũng không thể ra ngoài.” Hứa Tấn Vân bổ sung.
Vạn Nguyên nghe thấy Hứa Tấn Vân năn nỉ đã mềm lòng, dù Hứa Tấn Vân không hỏi gì hắn cũng biết trong lòng Hứa Tấn Vân rất tủi thân.
“Chuẩn bị đủ hết đồ chưa?”
Hứa Tấn Vân vốn định ra ngoài mua đồ dùng hằng ngày, y nhìn quần áo đã thu dọn xong, “Em gấp quần áo xong rồi.”
Vạn Nguyên nghe xong hỏi, “Chỉ mỗi quần áo sao được?”
Cũng đúng, Hứa Tấn Vân đâu biết những cái này. Ở nhà của chủ nhiệm Trần, người ta cũng không lo nhiều như thế, chắc chắn không có ai giúp ý chuẩn bị chăn đệm khăn mặt, vậy sau khi đến trường thì ở kiểu gì.
Dù bây giờ Hứa Tấn Vân lành lặn, Vạn Nguyên vẫn lo lắng, trong đầu vẫn hiện lên dáng vẻ đáng thương hồi trước của Hứa Tấn Vân ở khoảng sân tồi tàn kia. Hắn im lặng thở dài, “Em nói địa chỉ nhà chủ nhiệm Trần cho anh, lát nữa anh đến tìm em, dẫn em đi mua đồ.”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Vạn Nguyên rối bời, lúc không nghe thấy giọng Hứa Tấn Vân hắn có thể tâm như nước lặng, vùi đầu vào công việc ở cửa hàng. Nhưng một khi liên lạc với Hứa Tấn Vân lại khác, trong lòng hắn như mặt hồ tĩnh lặng bị ném một cục đá, nổi lên những gợn sóng.
Vạn Nguyên thậm chí không có tâm trạng ăn cơm trưa, và hai miếng cho xong, lại nói với cô gái trong cửa hàng: “Buổi chiều anh có chút việc, em trông cửa hàng giúp, nếu không có khách thì khoảng ba, bốn giờ em đóng cửa đi.”
Hết chương 56
“Tiểu Hứa?”
Hứa Tấn Vân nghe tiếng quay đầu, Vạn Linh đỡ bụng bầu, trong tay còn xách túi đồ, nhìn thẳng mặt Hứa Tấn Vân mới kéo cơ thể vụng về đi tới.
“Là cậu thật à.” Vạn Linh thở dài, chị biết chân Hứa Tấn Vân khỏi rồi nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy, chị xách đồ đi đến tảng đá mài bỏ đi bên cạnh và ngồi xuống, Hứa Tấn Vân ma xui quỷ khiến cũng đi theo.
Gặp lại Hứa Tấn Vân, trong lòng Vạn Linh trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Chị chưa kịp cảm thán về sự thay đổi của Hứa Tấn Vân, một người bại liệt gầy khô trở nên khôi ngô như bây giờ, nhiều hơn là bùi ngùi, cậu thanh niên trước mắt và em trai của chị có mối quan hệ khó nói.
“Cậu muốn đi tìm Vạn Nguyên à?”
Hứa Tấn Vân dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
Vạn Linh không muốn vòng vo với Hứa Tấn Vân, chuyện của y và Vạn Nguyên phải nói thẳng: “Bố tôi biết chuyện của hai đứa rồi.”
Trong nháy mắt đó đồng tử Hứa Tấn Vân mở to, vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, y nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Sự thay đổi nhỏ bé này vẫn bị Vạn Linh nhìn thấy, chị không kinh ngạc trước vẻ hoảng sợ của Hứa Tấn Vân, điều chị kinh ngạc là Hứa Tấn Vân có thể đổi sang vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên nhanh đến vậy.
Vạn Linh rất mâu thuẫn, nếu Hứa Tấn Vân không thật lòng với Vạn Nguyên sẽ có lỗi với sự hy sinh của Vạn Nguyên, chị cảm thấy không đáng thay em trai chị. Nếu là thật lòng… Vậy càng khó xử lý.
“Tôi cũng không sợ nói với cậu, bố tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Từ sau khi bộc lộ tâm sự với Vạn Nguyên và Vạn Nguyên đáp lại y, Hứa Tấn Vân không có ý định chia tay với Vạn Nguyên. Trước mặt người ngoài còn có thể lừa gạt, nhưng người nhà Vạn Nguyên sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Y cũng biết rõ chắc chắn chú Vạn sẽ không đồng ý, y hiểu. Có cha mẹ nào có thể trơ mắt nhìn con mình yêu đương với một người đàn ông.
Hứa Tấn Vân có thể đoán trước được mọi thăng trầm và khó khăn trong tương lai, cho dù vậy y cũng sẽ không để Vạn Nguyên rời đi.
“Giờ bố tôi đang ép Vạn Nguyên xem mắt, trông mong nó có thể kết hôn kiềm chế lại.”
Hôm nay đến tìm Hứa Tấn Vân hoàn toàn là được Vạn Nguyên nhờ mình nói với Hứa Tấn Vân chuẩn bị thi đại học cho tốt, đừng suy nghĩ những chuyện khác.
“Vạn Nguyên thành thật gặp cô gái nhưng tôi biết nó chỉ đối phó với bố tôi, làm cho có.”
Hứa Tấn Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, y biết Vạn Nguyên sẽ không bỏ y, “Em muốn gặp anh ấy, chỉ một lần thôi.”
Vạn Linh không đồng ý, “Bây giờ cậu xuất hiện trước mặt bố tôi, ông ấy sẽ phản ứng như thế nào?”
Hứa Tấn Vân im lặng, y không thể công kích chú Vạn, không thể khiến Vạn Nguyên khó xử.
“Cậu sắp thi đại học đúng không, Vạn Nguyên bảo cậu chuẩn bị thi cho tốt.”
Hứa Tấn Vân siết chặt nắm đấm, y biết đây là ý của Vạn Nguyên, Vạn Nguyên sẽ không kết hôn, Vạn Nguyên bảo y yên tâm thi đại học thì y sẽ chuẩn bị cẩn thận. Về chuyện thi đại học nhất định không thể khiến Vạn Nguyên thất vọng.
Cuộc sống của họ còn rất dài, kiểu gì Vạn Nguyên cũng sẽ lên huyện, hai người họ luôn có cơ hội gặp nhau.
Hứa Tấn Vân không yêu cầu gặp Vạn Nguyên nữa, nói tiếng “Cảm ơn chị” với Vạn Linh, lại nhìn bụng Vạn Linh, “Chị cẩn thận, em đi trước đây.”
Sau khi đưa mắt nhìn Hứa Tấn Vân rời đi, Vạn Linh không cảm thấy thở phào nhẹ nhõm trái lại trong lòng nặng nề hơn. Chị vốn còn lo lắng Hứa Tấn Vân sẽ quấy rầy không ngừng, không ngờ một câu “Vạn Nguyên bảo y chuẩn bị thi đại học cho tốt”, y đã thành thật rời đi. Vạn Nguyên càng quan trọng với Hứa Tấn Vân, chuyện sau này sẽ chỉ phiền phức hơn.
Về đến nhà, Vạn Nguyên và bố đã xem mắt xong và về trước, Vạn Linh vừa bước vào nhà liền nghe thấy bố đang phàn nàn, “Hình như nhiệm vụ bố sắp xếp cho mày, mày qua loa với bố cho xong việc.”
Vạn Nguyên không nói gì, ngẩng đầu nhìn chị hắn như đang hỏi Hứa Tấn Vân, Vạn Linh bình tĩnh đi ra ngoài, hắn ngầm hiểu, “Con đi giúp chị.”
“Đừng để chị mày nấu cơm!” Vạn Phúc An vẫn giận lắm, đẩy Vạn Nguyên ra chui vào bếp.
Nhìn bóng lưng cúi xuống của bố, Vạn Linh chu miệng về phía đá mài, hai chị em cùng ngồi thành hàng như hồi nhỏ.
“Cậu ấy đi rồi ạ?”
Vạn Linh gật đầu, “Đi rồi.”
Vừa nói được một câu, Vạn Phúc An cầm một túi rau tức giận đi đến cạnh hai người họ, ném mạnh lên đá mài, Vạn Linh hiểu ý bố chị, nhặt rau.
“Bố già rồi.” Giọng Vạn Linh rất nhỏ, cụp mắt nhìn chằm chằm rau trong tay, “Chị không biết nên đứng về phía bố hay phía em, nhưng chắc chắn bố sẽ không hại em.”
Vạn Nguyên biết bố hắn sẽ không hại hắn, bây giờ hắn đã có cách vẹn toàn cả hai.
“Em định làm thế nào? Cứ kéo dài như thế với bố à?” Vạn Linh hỏi, kéo dài dù sao cũng không phải kế lâu dài, dù sao cũng phải phụ một bên.
Vạn Nguyên không giỏi nấu cơm, rau trong tay hắn đã bị bóp dập, “Em chỉ cần chờ cậu ấy thi đậu đại học, cậu ấy học đại học, tự nhiên em và cậu ấy sẽ chia tay.”
Trước đây cứ nghĩ bố sẽ trở thành ngăn cản giữa mình và Hứa Tấn Vân, đột nhiên phát hiện ra suy nghĩ của mình vẫn quá ngây thơ. Khoảng cách giữa hắn và Hứa Tấn Vân bắt đầu từ khi Hứa Tấn Vân đứng lên một lần nữa.
Từ lâu hắn đã biết Hứa Tấn Vân không nên bị nhốt trên xe lăn, chỉ khi Hứa Tấn Vân đứng lên, đi về phía trước, chắc chắn sẽ đi đến một bầu trời thuộc về y.
Còn mình sở dĩ tiếp xúc với Hứa Tấn Vân đơn giản là vì Hứa Tấn Vân nghèo, lúc trước Hứa Tấn Vân ỷ lại mình cũng là bất đắc dĩ. Bây giờ Hứa Tấn Vân đã thoát khỏi cái nghèo, dần dần đi theo hướng tốt hơn.
Hứa Tấn Vân có tương lai tươi sáng, mai sau có hy vọng, sao có thể bị cản trở bởi chuyện của hai người họ. Hứa Tấn Vân đáng có những điều tốt hơn, một thân phận sinh viên đại học, một công việc ổn định và một gia đình hạnh phúc.
Thay vì đến cuối cùng chia tay trong chật vật còn không bằng từ từ rời khỏi từ bây giờ, cũng xem như để lại đường lui cho mình và Hứa Tấn Vân.
Vạn Linh sững sờ một lát, kinh ngạc nhìn Vạn Nguyên, chẳng mấy chốc đã hiểu ra ý của Vạn Nguyên. Thảo nào Vạn Nguyên muốn Hứa Tấn Vân tập trung thi đại học.
Cũng tốt, dùng cách mỗi người một ngả như vậy sẽ không có ai quá khó coi, nhưng… Nhìn thế nào cũng cảm thấy Vạn Nguyên không dễ dàng buông.
Có lẽ nhận ra giọng mình quá nặng nề, Vạn Nguyên miễn cưỡng nở nụ cười, ra vẻ thoải mái, “Ha ha, cho nên cần gì phải trở mặt, a…”
Hôm mùng 4 Tết, Vạn Nguyên thu dọn đồ đạc, ăn cơm trưa xong mới định đi.
“Hiếm khi mới về một chuyến, ở lại thêm mấy ngày không được à.” Lại nghe Vạn Phúc An nói nhỏ, “Bố nghe người ta nói cái thằng nhà họ Hứa kia đã quay về, có phải mày lại gặp nó không?”
Vạn Nguyên hơi bất lực, “Con gặp cậu ấy lúc nào, cả ngày con đi theo bố còn gì?”
May mà không nói dối, khi nói lời này Vạn Nguyên rất tự tin.
Sự thật là vậy, nhưng chưa thấy Vạn Nguyên cưới vợ ông Vạn vẫn chưa yên tâm, “Mày lên huyện vội thế này, nhất định là để đi gặp thằng kia.”
“Bố, có phải bố không biết công việc ở tiệm quần áo đâu, con làm thuê cho người ta đâu có lý ở nhà chơi lâu như thế. Quay về huyện con phải nhanh chóng lên thành phố nhập hàng, đầu năm nhiều việc lắm, bố đừng nghĩ lung tung nữa.”
Vạn Nguyên đã nói chặt chẽ như vậy, Vạn Phúc An không còn nói gì được, có oán trách nhưng vẫn đích thân tiễn Vạn Nguyên đến đầu cầu lên xe.
Quay lại huyện, không khí Tết vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, Vạn Nguyên lập tức vùi đầu vào công việc. Hắn tích cực hơn cả Sầm Yên Dung, cất công lên thành phố một chuyến mang về một lô quần áo mẫu mới.
Tin tức trong huyện sắp xây tòa nhà bách hóa đã lan truyền đến tai nhà cung cấp từ lâu, người ta nói bóng nói gió với Vạn Nguyên ý là hỏi Vạn Nguyên trong tòa nhà bách hóa có chỗ của hắn không. Nếu hắn không có chỗ ở đó vậy sau này chắc sẽ cung cấp cho cửa hàng khác.
Tất nhiên Vạn Nguyên mơ ước có một quầy hàng trong tòa nhà bách hóa, sau khi quay về huyện hắn ngay lập tức bàn bạc với Sầm Yên Dung.
Từ quê lên huyện, từ huyện lên thành phố, lại từ thành phố về huyện, Vạn Nguyên bận bù đầu. Đừng nói là gặp Hứa Tấn Vân, ngay cả cơ hội gọi điện hai người cũng không có.
Mãi mới chờ đến lúc công việc của cửa hàng quần áo đi vào quỹ đạo, trường đại học của Hứa Tấn Vân lại sắp khai giảng.
Một ngày trước khi báo cáo, Hứa Tấn Vân nhân lúc buổi trưa cố ý gọi điện cho Vạn Nguyên. Y có rất nhiều điều muốn nói với Vạn Nguyên, muốn nghe chính Vạn Nguyên thừa nhận sẽ không kết hôn, muốn hỏi Vạn Nguyên và chú Vạn sao rồi?
Nhưng trong nháy mắt nghe thấy giọng Vạn Nguyên tất cả câu hỏi của Hứa Tấn Vân đã bị nuốt vào bụng, “Vạn Nguyên…”
Vạn Nguyên có thể nghe điện thoại chứng tỏ không bận như trước nữa, Hứa Tấn Vân cũng bớt lại sự trưởng thành của mình.
“Ngày mai trường khai giảng, anh có thể đưa em đi không?”
Là học sinh học lại, Hứa Tấn Vân được nhà trường yêu cầu trọ ở trường, ngay cả cuối tuần cũng không cho ra khỏi cổng trường, cơ hội gặp Vạn Nguyên trước khi thi đại học sẽ ít đi.
“Sau khi khai giảng phải ở trường, cuối tuần cũng không thể ra ngoài.” Hứa Tấn Vân bổ sung.
Vạn Nguyên nghe thấy Hứa Tấn Vân năn nỉ đã mềm lòng, dù Hứa Tấn Vân không hỏi gì hắn cũng biết trong lòng Hứa Tấn Vân rất tủi thân.
“Chuẩn bị đủ hết đồ chưa?”
Hứa Tấn Vân vốn định ra ngoài mua đồ dùng hằng ngày, y nhìn quần áo đã thu dọn xong, “Em gấp quần áo xong rồi.”
Vạn Nguyên nghe xong hỏi, “Chỉ mỗi quần áo sao được?”
Cũng đúng, Hứa Tấn Vân đâu biết những cái này. Ở nhà của chủ nhiệm Trần, người ta cũng không lo nhiều như thế, chắc chắn không có ai giúp ý chuẩn bị chăn đệm khăn mặt, vậy sau khi đến trường thì ở kiểu gì.
Dù bây giờ Hứa Tấn Vân lành lặn, Vạn Nguyên vẫn lo lắng, trong đầu vẫn hiện lên dáng vẻ đáng thương hồi trước của Hứa Tấn Vân ở khoảng sân tồi tàn kia. Hắn im lặng thở dài, “Em nói địa chỉ nhà chủ nhiệm Trần cho anh, lát nữa anh đến tìm em, dẫn em đi mua đồ.”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Vạn Nguyên rối bời, lúc không nghe thấy giọng Hứa Tấn Vân hắn có thể tâm như nước lặng, vùi đầu vào công việc ở cửa hàng. Nhưng một khi liên lạc với Hứa Tấn Vân lại khác, trong lòng hắn như mặt hồ tĩnh lặng bị ném một cục đá, nổi lên những gợn sóng.
Vạn Nguyên thậm chí không có tâm trạng ăn cơm trưa, và hai miếng cho xong, lại nói với cô gái trong cửa hàng: “Buổi chiều anh có chút việc, em trông cửa hàng giúp, nếu không có khách thì khoảng ba, bốn giờ em đóng cửa đi.”
Hết chương 56
Danh sách chương