Hứa Tấn Vân định bụng lại đến tìm người phụ nữ ở tiệm uốn tóc kia, khi lén trốn ra khỏi bệnh viện đúng lúc gặp phải Sầm Yên Dung.
“Bà chủ Sầm?”
“Cậu đi đâu thế?”
Hứa Tấn Vân đáp: “Tôi định đến xung quanh phòng trọ của Vạn Nguyên xem thử, tìm người hỏi thăm tình huống.”
Sầm Yên Dung chợt hiểu tại sao Vạn Nguyên có thể thương cậu “em trai” này tới vậy, Hứa Tấn Vân có thể chống nạng bôn ba vì chuyện của Vạn Nguyên, cũng là chân thành đổi lấy chân thành.
“Chị đến tìm tôi?” Hứa Tấn Vân nghĩ Sầm Yên Dung có tin tức gì khác không.
Sầm Yên Dung nhường đường cho Hứa Tấn Vân, “Vừa đi vừa nói.” Cô gọi một chiếc xe, hai người ngồi vào trong xe.
Hai ngày nay Sầm Yên Dung cũng nhờ chồng kiểm tra giúp, người cung cấp thuốc lá giả cho Chu Kim Dân là một người khác tên là Ngô Trương Trần, hình như là đồng hương của Vạn Nguyên, nhưng bây giờ không tìm được Ngô Trương Trần. Vì A Chiêm đã nhận hết, tạm thời không có chứng cứ khác, chỉ có tìm được Chu Kim Dân xem có thể có tiến triển gì khác không.
Hứa Tấn Vân nghe xong nói: “Người hôm nay tôi muốn đi tìm có lẽ có thể liên lạc với Chu Kim Dân, ít nhất Chu Kim Dân sẽ liên hệ với cô ta.”
Xe đến đầu ngõ thì không đi vào nữa, Hứa Tấn Vân xuống xe cũng không nhanh nhẹn lắm, Sầm Yên Dung còn phải giúp đỡ y mới có thể chống nạng đứng vững.
Đi vào trong từ đầu ngõ, con đường dần rộng hơn, hình như hôm nay tiệm uốn tóc kia không kinh doanh, cửa cuốn kéo lên một nửa, ánh đèn bên trong chiếu ra từ khe hở dưới cửa cuốn.
Mặc dù không kinh doanh nhưng bên trong có người.
Thấy Hứa Tấn Vân đi về phía quán này, Sầm Yên Dung ngăn trước Hứa Tấn Vân: “Để tôi gõ cửa.”
Tiếng cửa cuốn rất to, Sầm Yên Dung không dùng nhiều sức nhưng âm thanh đó vẫn đinh tai nhức óc, còn kèm theo giọng phụ nữ.
“Ai vậy? Hôm nay không mở cửa.”
Sầm Yên Dung và Hứa Tấn Vân liếc nhau một cái, hai người đều ăn ý, cánh cửa này chắc chắn chỉ có thể cưỡng ép đi vào. Sầm Yên Dung cong ngón tay lại gõ nhẹ lên cửa cuốn, giọng cực kỳ lười biếng, “Tâm sự thôi, em gái.”
Bên trong yên tĩnh một lát, ngay khi hai người cho rằng đối phương sẽ tiếp tục giả chết thì cửa cuốn được kéo lên từ bên trong, người phụ nữ cúi người nhìn ra ngoài. Cô chưa từng thấy Sầm Yên Dung nhưng Hứa Tấn Vân xem như người quen cũ.
Quả nhiên tránh được hòa thượng không tránh được miếu, người phụ nữ hết cách, mời hai người vào rồi đóng hoàn toàn cửa cuốn.
“Lại có chuyện gì?” Người phụ nữ nói với Hứa Tấn Vân, “Tôi đã bảo tôi và Chu Kim Dân kia không thân, những gì tôi nói với công an cũng là những gì tôi nhìn thấy, chuyện khác tôi không giúp được gì.”
Hứa Tấn Vân cũng không vòng vo với người phụ nữ, “Gần đây Chu Kim Dân có liên lạc với chị không?”
Người phụ nữ không ngờ Hứa Tấn Vân có thể hỏi thẳng như vậy, nét mặt khựng lại, lúc muốn lừa gạt cho qua đã không kịp nữa, chỉ có thể im lặng.
“Cậu ta từng liên lạc với chị.” Giọng Hứa Tấn Vân cực kỳ khẳng định.
Hứa Tấn Vân biết chuyện giữa người phụ nữ và Chu Kim Dân cũng từ thư Vạn Nguyên gửi, biết Chu Kim Dân rất thích rất bảo vệ người phụ nữ này, còn luôn nghĩ đi theo người phụ nữ có tương lai gì.
“Chị biết Chu Kim Dân bán thuốc lá giả, cũng biết Vạn Nguyên gánh tội thay cậu ta.”
Sắc mặt người phụ nữ trở nên khó coi hơn, sau đó bĩu môi, “Tôi thì biết gì, tôi chỉ là phụ nữ, một người phụ nữ xa quê muốn có chỗ đứng ở bên ngoài là rất khó, tôi chỉ muốn sống yên ổn làm công việc của mình. Tôi và Chu Kim Dân thực sự không thân, là cậu ta đơn phương, vì một vài chuyện của cậu ta đã ảnh hưởng nhiều đến việc buôn bán của tôi, tôi còn phải ăn cơm, cần gì phải sống mái với tôi chứ?”
Người phụ nữ không muốn rước phiền phức, dù sao người cung cấp hàng cho Chu Kim Dân là Ngô Trương Trần, phía sau Ngô Trương Trần còn có những người khác, cô ta sợ mình nói quá nhiều có người sẽ gây sự với cô ta. Cô ta không muốn giúp ai cả, cũng không giúp được ai, nhiều nhất là giúp bản thân thôi.
Sớm biết Chu Kim Dân nhiều chuyện như vậy, cô ta còn lâu mới trêu chọc thằng nhóc nghèo kiết hủ lậu này.
Lúc này Sầm Yên Dung lên tiếng, “Chu Kim Dân trộm tiền của tôi, cô sợ người khác tìm cô gây rắc tối chứ không sợ tôi tìm cô gây rắc rối à?”
Người phụ nữ quan sát Sầm Yên Dung từ trên xuống dưới, Sầm Yên Dung ăn mặc gọn gàng, trang điểm tinh xảo, ngay cả mùi son phấn trên người cũng lộ vẻ rất thanh lịch. Cho dù không có thế cũng có tiền, khác hoàn toàn với người buôn bán da thịt như mình.
Người phụ nữ thực sự không có ai để dựa dẫm ở huyện, bị Sầm Yên Dung hù dọa, cô ta không nói gì thêm, Sầm Yên Dung thấy thế, thái độ cũng ôn hòa hơn nhiều.
“Cô cũng biết người không có chỗ dựa ra ngoài kiếm việc làm không dễ dàng, Vạn Nguyên quản lý cửa hàng quần áo giúp tôi, đi sớm về trễ cũng cực kỳ vất vả. Cô nói xem người sống thành thật phải gánh tội thay người phạm pháp như Chu Kim Dân, có phải rất bất công không?”
Quả là thế, người phụ nữ này là chủ cửa hàng quần áo kia, bây giờ người có thể mở cửa hàng ít nhiều cũng có chút quan hệ, có chút vốn liếng.
Sầm Yên Dung lại nói, “Cô cũng không làm ăn đàng hoàng gì, làm gì mà không được? Cứ phải để đàn ông giày xéo cô.”
Có lẽ lời nói của Sầm Yên Dung đã chạm vào chỗ đau của người phụ nữ, cô ta chớp mắt, thở dài một hơi.
“Chu Kim Dân có gọi điện cho tôi, mấy ngày trước thôi, cậu ta nói cậu ta về quê rồi, lúc đó công an tìm đến, người ta hỏi gì tôi đáp nấy. Hỏi quan hệ của Vạn Nguyên và Chu Kim Dân là gì, hai người họ cãi nhau xong còn có thể ở cùng nhau, quan hệ chắc chắn không bình thường. Thuốc lá giả kia vì Chu Kim Dân bảo tôi bán mấy bao, sau đó bị người ta phát hiện nên không bán nữa, tôi sợ điều tra đến tiệm của tôi. Tôi không muốn gây chuyện mới không nói giúp Vạn Nguyên, với lại tôi thực sự không biết cậu ta có bán thuốc lá giả với Chu Kim Dân hay không.”
Nếu không thể sống yên ổn, người phụ nữ đã không muốn tiếp tục làm ở đây nữa, “Chu Kim Dân mấy lần nói muốn tôi đi theo cậu ta, đừng làm nghề này nữa, cậu ta không có tiền, tôi chỉ nghe như chuyện cười thôi.”
Lúc này điện thoại bàn trên tủ thuốc lá vang lên, hai đôi mắt trong tiệm đồng thời nhìn về phía người phụ nữ, người phụ nữ cũng trở nên căng thẳng không giải thích được. Trực giác nói với cô ta, cuộc điện thoại này hẳn là Chu Kim Dân gọi đến.
Hứa Tấn Vân giữ ống nghe trước, “Nếu là Chu Kim Dân, làm phiền chị hỏi xem cậu ta đang ở đâu, xem như giúp tôi với.”
Người phụ nữ cũng gặp Hứa Tấn Vân vài lần, nhưng mấy lần gặp này Hứa Tấn Vân để lại cho cô ta ấn tượng rất sâu sắc. Ánh mắt Hứa Tấn Vân nhìn người khác có phần thanh cao, thậm chí hơi ngạo mạn. Lần đầu tiên có thể nhìn thấy vẻ năn nỉ trong ánh mắt y.
Người phụ nữ không nói gì, hắng giọng một cái rồi nghe máy, giọng nói ở đầu kia rất quen tai, quả nhiên là Chu Kim Dân.
“Tôi sẽ đến tỉnh G, chị đi cùng tôi đi.”
Thật ra người phụ nữ cũng có ý riêng với Chu Kim Dân, Chu Kim Dân thực sự ngây thơ, nhưng lại là người đàn ông cố chấp nhất mình từng gặp trong mấy năm qua. Cậu ta có thể thật lòng, nhưng… Mình đã qua cái tuổi chỉ dựa vào thật lòng là có thể lừa gạt từ lâu rồi.
Trong tiệm yên tĩnh đến mức đáng sợ, mọi người đều nghe rõ giọng nói trong ống nghe, Hứa Tấn Vân và Sầm Yên Dung đều nhìn chằm chằm người phụ nữ. Cô ta nuốt nước miếng một cái, cô không phải là người tốt lành gì nhưng cũng chưa từng làm chuyện xấu, giúp Vạn Nguyên cũng là giúp Chu Kim Dân.
“Cậu đã chạy mất tăm rồi, tôi đi theo cậu kiểu gì?”
Hứa Tấn Vân và Sầm Yên Dung cùng thở phào nhẹ nhõm, biết rằng người phụ nữ hẳn đã đồng ý giúp đỡ.
Chu Kim Dân ở đầu kia điện thoại vội nói: “Đêm nay tôi về huyện, anh Ngô sắp xếp tàu cho tôi, chúng ta đi tàu.”
“Cậu có tiền không?”
Chu Kim Dân biết người phụ nữ chê cậu ta không có tiền, lần này cuối cùng cậu ta cũng cứng rắn, một nửa số tiền trộm từ Vạn Nguyên đang ở trên người cậu ta, “Có, chị theo tôi là được, hai chúng ta sống ở một nơi không ai biết chúng ta.”
Người phụ nữ ngước mắt nhìn Hứa Tấn Vân và Sầm Yên Dung, ra vẻ thoải mái: “Được.”
Chu Kim Dân sướng đến phát rồ, “Vậy chị thu dọn đồ đi, chín giờ tối nay chúng ta gặp nhau ở bến tàu!”
Cúp điện thoại, người phụ nữ lại đến đồn cảnh sát một chuyến với Sầm Yên Dung, nói hết những gì cô ta biết. Dựa vào thông tin cô ta cung cấp, chín giờ tối đã bắt được Chu Kim Dân ở bến tàu, theo đó lại bắt được Ngô Trương Trần chuẩn bị đến tỉnh khác.
Không thể biết được tiến triển cụ thể của vụ án, Vạn Nguyên còn phải thẩm vấn thêm lần nữa. Hứa Tấn Vân muốn gặp hắn một lần cũng không được, nhanh nhất cũng phải sáng mai.
Hứa Tấn Vân ra ngoài cả ngày chưa quay về bệnh viện, y sợ ngày mai sẽ không ra được, vừa vào phòng bệnh đã bị y tá trực bắt quả tang.
“Sao anh chạy lung tung thế! Nếu anh còn như vậy chúng tôi phải thông báo cho thư ký Vương.” Dù sao cũng là bệnh nhân chăm sóc đặc biệt, y tá cũng sợ gánh trách nhiệm.
Hứa Tấn Vân biết mình đuối lý nên không bác bỏ, ngày mai y vẫn muốn ra ngoài, y phải đi đón Vạn Nguyên, y nhất định phải tận mắt thấy Vạn Nguyên lạnh lặn đi ra mới có thể yên tâm.
Lời khai của Chu Kim Dân chứng minh Vạn Nguyên vô tội. Lúc Vạn Nguyên được thả ra, hai người đối mặt nhau, hắn xông lên đánh Chu Kim Dân một đấm rồi nhanh chóng bị người ta kéo ra.
“Anh.” Khóe miệng Chu Kim Dân rớm máu, không có mặt mũi đối mặt với Vạn Nguyên nữa, “Em có lỗi với anh… Em sai rồi…”
Ánh mắt hung tợn của Vạn Nguyên xem như đáp lại Chu Kim Dân, tình anh em của hai người xem như chấm dứt, một câu xin lỗi nhẹ nhàng đã không đổi được sự tha thứ của mình.
Rạng sáng, Vạn Nguyên bước đi một mình trên phố vắng ngắt, hít thở không khí mới mẻ đã lâu không không gặp. Ở bên trong không bị ngược đãi gì nhưng trong lòng rất giày vò.
Hắn cũng rất sợ, rất sợ nếu không tìm được Chu Kim Dân hắn sẽ ngồi tù vô cớ một khoảng thời gian. Hắn rất nhớ bố hắn, nhớ nhà nội, nhớ chị gái, hắn cũng không biết giải thích với người nhà như thế nào, sợ mọi người sẽ lo lắng.
Hắn cũng rất nhớ Hứa Tấn Vân, hắn muốn cho Hứa Tấn Vân học đại học, nếu hắn không ra được, Hứa Tấn Vân học đại học như thế nào, dù lên đại học, liệu có bị người ta bắt nạt không?
Còn có Sầm Yên Dung, hắn không muốn để Sầm Yên Dung nghĩ rằng mình lấy tiền của cô rồi chạy trốn.
Khó lắm mới được ra, nhưng thời gian không khéo gì cả, trên người lại không có tiền, chỉ có thể kiên trì đi đến phòng trọ.
Sắp đến dưới phòng trọ, Vạn Nguyên thấy đèn của tiệm uốn tóc vẫn sáng, hắn nhớ công an đã nói với hắn người phụ nữ ở tiệm uốn tóc này lại đến cung cấp chứng cứ một lần nữa, cô ta còn hỗ trợ tìm được Chu Kim Dân.
Vạn Nguyên nghĩ vậy, bước nhanh đi về phía trước, cửa tiệm uốn tóc mở toang, người phụ nữ chống má ngồi trong cửa. Cô ta không hề bất ngờ khi nhìn thấy Vạn Nguyên, hình như đang chờ hắn.
“Về rồi hả?”
Vạn Nguyên điều chỉnh lại hơi thở, thu lại thành kiến trước đây đối với người phụ nữ, muốn nói cảm ơn đối phương, “Cảm ơn cô.”
Người phụ nữ nhún vai, “Anh cảm ơn tôi làm gì, nếu không phải em trai anh quấn lấy tôi, còn lâu tôi mới lội vào vũng nước đục này.”
Công việc này thực sự không thể làm nữa, người phụ nữ quyết định thu dọn một chút, đến tỉnh S tìm một nhà máy làm thuê.
“Em trai tôi?”
“Phải, người ngồi xe lăn lần trước, cậu ta cũng không ngại phiền phức.” người phụ nữ nhớ lại, lẩm bẩm, “Nói đến, lần này hình như cậu ta chống nạng đến.”
Hứa Tấn Vân!
Tai Vạn Nguyên ù đi, hoàn toàn không nghe rõ người phụ nữ nói gì.
Sao Hứa Tấn Vân tới đây? Sao cậu ấy biết được? Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?
Hết chương 39
“Bà chủ Sầm?”
“Cậu đi đâu thế?”
Hứa Tấn Vân đáp: “Tôi định đến xung quanh phòng trọ của Vạn Nguyên xem thử, tìm người hỏi thăm tình huống.”
Sầm Yên Dung chợt hiểu tại sao Vạn Nguyên có thể thương cậu “em trai” này tới vậy, Hứa Tấn Vân có thể chống nạng bôn ba vì chuyện của Vạn Nguyên, cũng là chân thành đổi lấy chân thành.
“Chị đến tìm tôi?” Hứa Tấn Vân nghĩ Sầm Yên Dung có tin tức gì khác không.
Sầm Yên Dung nhường đường cho Hứa Tấn Vân, “Vừa đi vừa nói.” Cô gọi một chiếc xe, hai người ngồi vào trong xe.
Hai ngày nay Sầm Yên Dung cũng nhờ chồng kiểm tra giúp, người cung cấp thuốc lá giả cho Chu Kim Dân là một người khác tên là Ngô Trương Trần, hình như là đồng hương của Vạn Nguyên, nhưng bây giờ không tìm được Ngô Trương Trần. Vì A Chiêm đã nhận hết, tạm thời không có chứng cứ khác, chỉ có tìm được Chu Kim Dân xem có thể có tiến triển gì khác không.
Hứa Tấn Vân nghe xong nói: “Người hôm nay tôi muốn đi tìm có lẽ có thể liên lạc với Chu Kim Dân, ít nhất Chu Kim Dân sẽ liên hệ với cô ta.”
Xe đến đầu ngõ thì không đi vào nữa, Hứa Tấn Vân xuống xe cũng không nhanh nhẹn lắm, Sầm Yên Dung còn phải giúp đỡ y mới có thể chống nạng đứng vững.
Đi vào trong từ đầu ngõ, con đường dần rộng hơn, hình như hôm nay tiệm uốn tóc kia không kinh doanh, cửa cuốn kéo lên một nửa, ánh đèn bên trong chiếu ra từ khe hở dưới cửa cuốn.
Mặc dù không kinh doanh nhưng bên trong có người.
Thấy Hứa Tấn Vân đi về phía quán này, Sầm Yên Dung ngăn trước Hứa Tấn Vân: “Để tôi gõ cửa.”
Tiếng cửa cuốn rất to, Sầm Yên Dung không dùng nhiều sức nhưng âm thanh đó vẫn đinh tai nhức óc, còn kèm theo giọng phụ nữ.
“Ai vậy? Hôm nay không mở cửa.”
Sầm Yên Dung và Hứa Tấn Vân liếc nhau một cái, hai người đều ăn ý, cánh cửa này chắc chắn chỉ có thể cưỡng ép đi vào. Sầm Yên Dung cong ngón tay lại gõ nhẹ lên cửa cuốn, giọng cực kỳ lười biếng, “Tâm sự thôi, em gái.”
Bên trong yên tĩnh một lát, ngay khi hai người cho rằng đối phương sẽ tiếp tục giả chết thì cửa cuốn được kéo lên từ bên trong, người phụ nữ cúi người nhìn ra ngoài. Cô chưa từng thấy Sầm Yên Dung nhưng Hứa Tấn Vân xem như người quen cũ.
Quả nhiên tránh được hòa thượng không tránh được miếu, người phụ nữ hết cách, mời hai người vào rồi đóng hoàn toàn cửa cuốn.
“Lại có chuyện gì?” Người phụ nữ nói với Hứa Tấn Vân, “Tôi đã bảo tôi và Chu Kim Dân kia không thân, những gì tôi nói với công an cũng là những gì tôi nhìn thấy, chuyện khác tôi không giúp được gì.”
Hứa Tấn Vân cũng không vòng vo với người phụ nữ, “Gần đây Chu Kim Dân có liên lạc với chị không?”
Người phụ nữ không ngờ Hứa Tấn Vân có thể hỏi thẳng như vậy, nét mặt khựng lại, lúc muốn lừa gạt cho qua đã không kịp nữa, chỉ có thể im lặng.
“Cậu ta từng liên lạc với chị.” Giọng Hứa Tấn Vân cực kỳ khẳng định.
Hứa Tấn Vân biết chuyện giữa người phụ nữ và Chu Kim Dân cũng từ thư Vạn Nguyên gửi, biết Chu Kim Dân rất thích rất bảo vệ người phụ nữ này, còn luôn nghĩ đi theo người phụ nữ có tương lai gì.
“Chị biết Chu Kim Dân bán thuốc lá giả, cũng biết Vạn Nguyên gánh tội thay cậu ta.”
Sắc mặt người phụ nữ trở nên khó coi hơn, sau đó bĩu môi, “Tôi thì biết gì, tôi chỉ là phụ nữ, một người phụ nữ xa quê muốn có chỗ đứng ở bên ngoài là rất khó, tôi chỉ muốn sống yên ổn làm công việc của mình. Tôi và Chu Kim Dân thực sự không thân, là cậu ta đơn phương, vì một vài chuyện của cậu ta đã ảnh hưởng nhiều đến việc buôn bán của tôi, tôi còn phải ăn cơm, cần gì phải sống mái với tôi chứ?”
Người phụ nữ không muốn rước phiền phức, dù sao người cung cấp hàng cho Chu Kim Dân là Ngô Trương Trần, phía sau Ngô Trương Trần còn có những người khác, cô ta sợ mình nói quá nhiều có người sẽ gây sự với cô ta. Cô ta không muốn giúp ai cả, cũng không giúp được ai, nhiều nhất là giúp bản thân thôi.
Sớm biết Chu Kim Dân nhiều chuyện như vậy, cô ta còn lâu mới trêu chọc thằng nhóc nghèo kiết hủ lậu này.
Lúc này Sầm Yên Dung lên tiếng, “Chu Kim Dân trộm tiền của tôi, cô sợ người khác tìm cô gây rắc tối chứ không sợ tôi tìm cô gây rắc rối à?”
Người phụ nữ quan sát Sầm Yên Dung từ trên xuống dưới, Sầm Yên Dung ăn mặc gọn gàng, trang điểm tinh xảo, ngay cả mùi son phấn trên người cũng lộ vẻ rất thanh lịch. Cho dù không có thế cũng có tiền, khác hoàn toàn với người buôn bán da thịt như mình.
Người phụ nữ thực sự không có ai để dựa dẫm ở huyện, bị Sầm Yên Dung hù dọa, cô ta không nói gì thêm, Sầm Yên Dung thấy thế, thái độ cũng ôn hòa hơn nhiều.
“Cô cũng biết người không có chỗ dựa ra ngoài kiếm việc làm không dễ dàng, Vạn Nguyên quản lý cửa hàng quần áo giúp tôi, đi sớm về trễ cũng cực kỳ vất vả. Cô nói xem người sống thành thật phải gánh tội thay người phạm pháp như Chu Kim Dân, có phải rất bất công không?”
Quả là thế, người phụ nữ này là chủ cửa hàng quần áo kia, bây giờ người có thể mở cửa hàng ít nhiều cũng có chút quan hệ, có chút vốn liếng.
Sầm Yên Dung lại nói, “Cô cũng không làm ăn đàng hoàng gì, làm gì mà không được? Cứ phải để đàn ông giày xéo cô.”
Có lẽ lời nói của Sầm Yên Dung đã chạm vào chỗ đau của người phụ nữ, cô ta chớp mắt, thở dài một hơi.
“Chu Kim Dân có gọi điện cho tôi, mấy ngày trước thôi, cậu ta nói cậu ta về quê rồi, lúc đó công an tìm đến, người ta hỏi gì tôi đáp nấy. Hỏi quan hệ của Vạn Nguyên và Chu Kim Dân là gì, hai người họ cãi nhau xong còn có thể ở cùng nhau, quan hệ chắc chắn không bình thường. Thuốc lá giả kia vì Chu Kim Dân bảo tôi bán mấy bao, sau đó bị người ta phát hiện nên không bán nữa, tôi sợ điều tra đến tiệm của tôi. Tôi không muốn gây chuyện mới không nói giúp Vạn Nguyên, với lại tôi thực sự không biết cậu ta có bán thuốc lá giả với Chu Kim Dân hay không.”
Nếu không thể sống yên ổn, người phụ nữ đã không muốn tiếp tục làm ở đây nữa, “Chu Kim Dân mấy lần nói muốn tôi đi theo cậu ta, đừng làm nghề này nữa, cậu ta không có tiền, tôi chỉ nghe như chuyện cười thôi.”
Lúc này điện thoại bàn trên tủ thuốc lá vang lên, hai đôi mắt trong tiệm đồng thời nhìn về phía người phụ nữ, người phụ nữ cũng trở nên căng thẳng không giải thích được. Trực giác nói với cô ta, cuộc điện thoại này hẳn là Chu Kim Dân gọi đến.
Hứa Tấn Vân giữ ống nghe trước, “Nếu là Chu Kim Dân, làm phiền chị hỏi xem cậu ta đang ở đâu, xem như giúp tôi với.”
Người phụ nữ cũng gặp Hứa Tấn Vân vài lần, nhưng mấy lần gặp này Hứa Tấn Vân để lại cho cô ta ấn tượng rất sâu sắc. Ánh mắt Hứa Tấn Vân nhìn người khác có phần thanh cao, thậm chí hơi ngạo mạn. Lần đầu tiên có thể nhìn thấy vẻ năn nỉ trong ánh mắt y.
Người phụ nữ không nói gì, hắng giọng một cái rồi nghe máy, giọng nói ở đầu kia rất quen tai, quả nhiên là Chu Kim Dân.
“Tôi sẽ đến tỉnh G, chị đi cùng tôi đi.”
Thật ra người phụ nữ cũng có ý riêng với Chu Kim Dân, Chu Kim Dân thực sự ngây thơ, nhưng lại là người đàn ông cố chấp nhất mình từng gặp trong mấy năm qua. Cậu ta có thể thật lòng, nhưng… Mình đã qua cái tuổi chỉ dựa vào thật lòng là có thể lừa gạt từ lâu rồi.
Trong tiệm yên tĩnh đến mức đáng sợ, mọi người đều nghe rõ giọng nói trong ống nghe, Hứa Tấn Vân và Sầm Yên Dung đều nhìn chằm chằm người phụ nữ. Cô ta nuốt nước miếng một cái, cô không phải là người tốt lành gì nhưng cũng chưa từng làm chuyện xấu, giúp Vạn Nguyên cũng là giúp Chu Kim Dân.
“Cậu đã chạy mất tăm rồi, tôi đi theo cậu kiểu gì?”
Hứa Tấn Vân và Sầm Yên Dung cùng thở phào nhẹ nhõm, biết rằng người phụ nữ hẳn đã đồng ý giúp đỡ.
Chu Kim Dân ở đầu kia điện thoại vội nói: “Đêm nay tôi về huyện, anh Ngô sắp xếp tàu cho tôi, chúng ta đi tàu.”
“Cậu có tiền không?”
Chu Kim Dân biết người phụ nữ chê cậu ta không có tiền, lần này cuối cùng cậu ta cũng cứng rắn, một nửa số tiền trộm từ Vạn Nguyên đang ở trên người cậu ta, “Có, chị theo tôi là được, hai chúng ta sống ở một nơi không ai biết chúng ta.”
Người phụ nữ ngước mắt nhìn Hứa Tấn Vân và Sầm Yên Dung, ra vẻ thoải mái: “Được.”
Chu Kim Dân sướng đến phát rồ, “Vậy chị thu dọn đồ đi, chín giờ tối nay chúng ta gặp nhau ở bến tàu!”
Cúp điện thoại, người phụ nữ lại đến đồn cảnh sát một chuyến với Sầm Yên Dung, nói hết những gì cô ta biết. Dựa vào thông tin cô ta cung cấp, chín giờ tối đã bắt được Chu Kim Dân ở bến tàu, theo đó lại bắt được Ngô Trương Trần chuẩn bị đến tỉnh khác.
Không thể biết được tiến triển cụ thể của vụ án, Vạn Nguyên còn phải thẩm vấn thêm lần nữa. Hứa Tấn Vân muốn gặp hắn một lần cũng không được, nhanh nhất cũng phải sáng mai.
Hứa Tấn Vân ra ngoài cả ngày chưa quay về bệnh viện, y sợ ngày mai sẽ không ra được, vừa vào phòng bệnh đã bị y tá trực bắt quả tang.
“Sao anh chạy lung tung thế! Nếu anh còn như vậy chúng tôi phải thông báo cho thư ký Vương.” Dù sao cũng là bệnh nhân chăm sóc đặc biệt, y tá cũng sợ gánh trách nhiệm.
Hứa Tấn Vân biết mình đuối lý nên không bác bỏ, ngày mai y vẫn muốn ra ngoài, y phải đi đón Vạn Nguyên, y nhất định phải tận mắt thấy Vạn Nguyên lạnh lặn đi ra mới có thể yên tâm.
Lời khai của Chu Kim Dân chứng minh Vạn Nguyên vô tội. Lúc Vạn Nguyên được thả ra, hai người đối mặt nhau, hắn xông lên đánh Chu Kim Dân một đấm rồi nhanh chóng bị người ta kéo ra.
“Anh.” Khóe miệng Chu Kim Dân rớm máu, không có mặt mũi đối mặt với Vạn Nguyên nữa, “Em có lỗi với anh… Em sai rồi…”
Ánh mắt hung tợn của Vạn Nguyên xem như đáp lại Chu Kim Dân, tình anh em của hai người xem như chấm dứt, một câu xin lỗi nhẹ nhàng đã không đổi được sự tha thứ của mình.
Rạng sáng, Vạn Nguyên bước đi một mình trên phố vắng ngắt, hít thở không khí mới mẻ đã lâu không không gặp. Ở bên trong không bị ngược đãi gì nhưng trong lòng rất giày vò.
Hắn cũng rất sợ, rất sợ nếu không tìm được Chu Kim Dân hắn sẽ ngồi tù vô cớ một khoảng thời gian. Hắn rất nhớ bố hắn, nhớ nhà nội, nhớ chị gái, hắn cũng không biết giải thích với người nhà như thế nào, sợ mọi người sẽ lo lắng.
Hắn cũng rất nhớ Hứa Tấn Vân, hắn muốn cho Hứa Tấn Vân học đại học, nếu hắn không ra được, Hứa Tấn Vân học đại học như thế nào, dù lên đại học, liệu có bị người ta bắt nạt không?
Còn có Sầm Yên Dung, hắn không muốn để Sầm Yên Dung nghĩ rằng mình lấy tiền của cô rồi chạy trốn.
Khó lắm mới được ra, nhưng thời gian không khéo gì cả, trên người lại không có tiền, chỉ có thể kiên trì đi đến phòng trọ.
Sắp đến dưới phòng trọ, Vạn Nguyên thấy đèn của tiệm uốn tóc vẫn sáng, hắn nhớ công an đã nói với hắn người phụ nữ ở tiệm uốn tóc này lại đến cung cấp chứng cứ một lần nữa, cô ta còn hỗ trợ tìm được Chu Kim Dân.
Vạn Nguyên nghĩ vậy, bước nhanh đi về phía trước, cửa tiệm uốn tóc mở toang, người phụ nữ chống má ngồi trong cửa. Cô ta không hề bất ngờ khi nhìn thấy Vạn Nguyên, hình như đang chờ hắn.
“Về rồi hả?”
Vạn Nguyên điều chỉnh lại hơi thở, thu lại thành kiến trước đây đối với người phụ nữ, muốn nói cảm ơn đối phương, “Cảm ơn cô.”
Người phụ nữ nhún vai, “Anh cảm ơn tôi làm gì, nếu không phải em trai anh quấn lấy tôi, còn lâu tôi mới lội vào vũng nước đục này.”
Công việc này thực sự không thể làm nữa, người phụ nữ quyết định thu dọn một chút, đến tỉnh S tìm một nhà máy làm thuê.
“Em trai tôi?”
“Phải, người ngồi xe lăn lần trước, cậu ta cũng không ngại phiền phức.” người phụ nữ nhớ lại, lẩm bẩm, “Nói đến, lần này hình như cậu ta chống nạng đến.”
Hứa Tấn Vân!
Tai Vạn Nguyên ù đi, hoàn toàn không nghe rõ người phụ nữ nói gì.
Sao Hứa Tấn Vân tới đây? Sao cậu ấy biết được? Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?
Hết chương 39
Danh sách chương