Chú Vạn đang làm đồng, bà nội Vạn Nguyên ra ngoài tắm nắng, trong nhà chỉ còn Vạn Nguyên và Kim Dân.
Kim Dân vẫn túm lấy chuyện của Hứa Tấn Vân không chịu buông, “Anh hoàn toàn không để ý lời em nói đúng không.”
Vạn Nguyên không buồn tranh cãi với cậu ta về chuyện của Hứa Tấn Vân, dù sao Kim Dân cũng không thân với Hứa Tấn Vân, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là nói suông, hắn hỏi thẳng: “Làm việc gì?”
“Buôn bán thôi, làm việc cho người ta, làm cật lực cũng chỉ có chút tiền đó, vẫn phải làm một mình.”
Buôn bán, nói thì dễ nhưng không có nguồn cung, không có mối quan hệ, quan trọng nhất là không có tiền vốn, nói suông là làm được hả?
Hình như Kim Dân đã nhìn ra được suy nghĩ của Vạn Nguyên, cậu ta vội giải thích: “Là thế này, bọn mình bán giúp anh ta, sau đó anh ta trích hoa hồng cho mình.”
“Vẫn là làm việc giúp người khác thôi?” Có gì khác so với trước đây, với lại hai người chưa bao giờ buôn bán, có bán được không cũng là vấn đề.
“Tạm thời làm giúp người ta.” Kim Dân kéo Vạn Nguyên vào trong, nhỏ giọng nói: “Chúng ta làm quen quá trình, biết lấy hàng ở đâu, bán ở đâu, tìm được người rồi, sau này mới có thể tự làm được.”
Nghe cũng có lý, Vạn Nguyên nhìn Kim Dân từ trên xuống dưới. Từ nhỏ đến lớn Kim Dân đều đi theo hắn, chuyện gì cũng nghe hắn, chẳng có chủ kiến gì, đây là lần đầu bàn chuyện buôn bán với mình.
Không phải Vạn Nguyên không tin tưởng Kim Dân, dựa trên nguyên tắc cẩn thận hắn vẫn hỏi một câu: “Làm cho ai? Mày nói là bạn mày quen, là bạn nào?”
“Anh không biết, em quen khi làm việc trong thành phố năm ngoái.” Kim Dân vội vàng bổ sung một câu, “Em còn có thể lừa anh chắc, dù sao hai ta cũng không có tiền, cũng không có đồ gì quý giá bị người ta nhòm ngó, sợ gì. Nếu chúng ta không kiếm tiền thì người khác sẽ kiếm.”
Hoàn cảnh hiện tại là gan lớn chết no gan nhỏ chết đói. Kim Dân nói cũng hơi có lý, hai người họ không có tiền, không sợ bị người ta lừa, hai thằng đàn ông bán cũng không ai mua.
Thấy Vạn Nguyên như có điều suy nghĩ, rõ ràng đã bị mình thuyết phục, Kim Dân rèn sắt khi còn nóng, cậu ta không thể để tên bại liệt kia chặn đường phát tài của họ được.
“Anh ơi, dù sao chúng ta nhất định phải lên huyện, nếu anh không yên tâm, xem như chúng ta đến xem tình huống trước, nếu không được thì chúng ta không làm, dù sao cũng tốt hơn ở nhà mãi. Dành hết thời gian cho mảnh đất nhỏ trong nhà cũng không thấy có bao nhiêu tiền vào túi. Cứ tiếp tục như thế, cả nhà sẽ phải uống gió tây bắc.”
Cậu ta xem như đã biết Vạn Nguyên không thích nghe mình nói xấu Hứa Tấn Vân, Kim Dân dứt khoát không so đo với một kẻ bị liệt, “Cho dù Hứa Tấn Vân là người như thế nào, sự thật hắn là một kẻ bại liệt, không có lý nào đi xa còn dẫn theo một kẻ bị liệt. Anh cũng không phải bồ tát sống, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, anh còn có thể nuôi hắn cả đời hay sao? Dù thế nào cũng phải quan tâm hiện tại chứ.”
Mỗi chữ của Kim Dân đều khiến Vạn Nguyên không thể bác bỏ, không phải hắn chưa từng nghĩ cách khác giúp Hứa Tấn Vân.
Nếu giao Hứa Tấn Vân cho người khác chăm sóc, có thể giao cho ai? Bố hắn? Bố hắn tuổi đã cao, còn phải chăm lo cho bà nội và mảnh ruộng nhà mình, nào có thời quan quan tâm Hứa Tấn Vân. Chị hắn càng không được, con gái luôn không thích hợp, hơn nữa chị đã có gia đình của mình. Lại nói, với tính cách của Hứa Tấn Vân, y cũng không dễ dàng chấp nhận người khác.
Dẫn theo Hứa Tấn Vân càng không thiết thực, hắn và Kim Dân đi ra ngoài không có chỗ ở cố định, dẫn theo một người bệnh, đừng nói là kiếm tiền, nếu không cẩn thận còn thêm một khoản tiền, họ đi đâu kiếm tiền bù vào?
Vạn Nguyên thở dài, chỉ có thể thừa nhận Kim Dân nói đúng, hắn gật đầu: “Nếu định đi thì mau về thu dọn đi, dặn dò người nhà kỹ càng hôm sau tìm ngày rồi đi luôn.”
Tiễn Kim Dân về, Vạn Nguyên cũng không ở nhà lâu, hắn đứng dậy đi lên phố. Hôm nay trường được nghỉ, Vạn Nguyên lại đến nhà tìm anh rể.
Ký túc xá nhà trường phân cho không rộng, nhưng đủ cho đôi vợ chồng trẻ ở. Vạn Linh hiền lành, dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp gọn gàng.
“Chị, anh rể.”
Trương Tuần đang sắp xếp sách bố mẹ mang từ thành phố đến, nhìn thấy Vạn Nguyên anh vội vàng dẫn hắn vào, “Đến đúng lúc quá, chị em vẫn chưa nấu cơm trưa.”
Lần này đến để nói với chị và anh rể mình định đi xa, tiện thể lại nói chuyện của Hứa Tấn Vân.
“Cậu ấy chắc chắn không thể đi cùng bọn em được, lúc trước sống cuộc sống như thế nào, khó khăn lắm mới khá hơn, em sợ lần này em đi lại có người bắt nạt cậu ấy.”
Trương Tuần có ấn tượng với Hứa Tấn Vân, hôm ăn cưới Hứa Tấn Vân ngồi trên xe lăn, nhã nhặn nhưng nổi bật nhất vẫn là ngoại hình thanh tú đẹp trai của y. Cũng không hay nói chuyện với người bên canh, mặc cho Vạn Nguyên đẩy xe cho mình.
Trông tuấn tú lịch sự, còn từng đi học, đáng tiếc…
“À! Đúng rồi!” Trương Tuần đẩy kính, “Bên trường tiểu học đang tuyển giáo viên, anh thấy Hứa Tấn Vân được đó.”
Vạn Nguyên nghe xong mắt sáng lên, ánh sáng trong mắt lại tối đi rất nhanh, Hứa Tấn Vân hành động không tiện, giờ xem như có lòng đến dạy, ra khỏi nhà cũng là chuyện phiền phức.
“Cậu ấy ra khỏi sân cũng tốn sức, ra đường sợ rằng còn khó hơn lên trời.”
Trương Tuần vội nói: “Chuyện này có gì đâu, có khó khăn sẽ có cách. Nếu cậu ấy có thể đến dạy học thì như anh hồi đó thôi, sau này sẽ ở lại trường. Trường có học sinh, có công nhân viên chức khác, chắc chắn sẽ có người giúp đỡ. Trường tiểu học cách trường cấp hai chỉ một bức tường, có chuyện gì anh cũng có thể giúp đỡ, nhưng tiền lương không nhiều.”
Gì mà tiền lương với không có tiền lương, chỉ cần Hứa Tấn Vân có thể đến đã là chuyện tốt rồi.
Có thể giúp Hứa Tấn Vân cũng xem như tích đức, Vạn Linh không muốn làm hai người cụt hứng, nhưng lại sợ Vạn Nguyên gửi hy vọng quá cao, “Làm được chắc chắn là chuyện tốt, tiền lương dạy học không cao lại còn nhiều việc, chức vụ như vậy còn có rất nhiều người muốn vào. Kế toán Vương ở trường định để con cô ấy đi mà?”
Trương Tuần đặt sách trong tay xuống, “Không sao, anh đi hỏi xem sao, anh nghĩ Hứa Tấn Vân hợp hơn con của kế toán Vương.”
Trương Tuần nói làm sẽ làm, Vạn Nguyên không ngăn cản, hắn hơi lo lắng việc này không thành công sẽ ảnh hưởng đến chị và anh rể.
Vạn Linh xua tay, an ủi Vạn Nguyên, “Em cứ để anh ấy hỏi đi, được thì được không được thì thôi. Chị đi nấu cơm, lát nữa ăn xong hẵng về.”
Cơm trưa đã nấu xong rồi vẫn chưa thấy Trương Tuần đâu, Vạn Nguyên hơi lo lắng, dù sao chức vụ này cũng có người cạnh tranh, Hứa Tấn Vân là người nơi khác không thể đi lại, y không giống Trương Tuần là giáo viên bên trên sắp xếp, nào có lý nước phù sa chảy ruộng ngoài?
“Chị ơi…” Vạn Nguyên hơi hấn hận vì nói chuyện của Hứa Tấn Vân cho chị và anh rể, trước khi hắn kịp lên tiếng, ngoài cửa đã vang lên tiếng động, Trương Tuần tươi cười trở về.
“Vạn Nguyên ơi! Vạn Nguyên! Chuyện của Hứa Tấn Vân không có vấn đề gì.” Trương Tuần còn kích động hơn Vạn Nguyên, “Con trai kế toán Vương muốn lên tỉnh, cậu ta còn chê vị trí giáo viên ở đây, không ai tranh với Hứa Tấn Vân.”
Nghe xong, cuối cùng Vạn Nguyên cũng yên tâm. Trương Tuần nhấp một ngụm trà, bình tĩnh lại, lại nói: “Nhưng vấn đề chỗ ở, tạm thời nhà trường không có ký túc xá trống, phải đợi sắp xếp sau.”
Dù sao chuyện cũng phải từ từ, giải quyết xong một việc cũng có thể khiến người ta thở phào, Vạn Nguyên không ăn cơm nữa, muốn nói tin vui này cho Hứa Tấn Vân ngay lập tức.
“Vạn Nguyên!” Vạn Linh không gọi em trai lại được, chỉ chớp mắt một cái, Vạn Nguyên đã chạy mất tăm, chị quay đầu nhìn Trương Tuần. Chuyện này có thể suôn sẻ như vậy, chắc chắn Trương Tuần đã nhờ người khác nói, “Sao anh tích cực thế?”
“Em xem Vạn Nguyên cất công đến một chuyện chỉ vì chuyện của Hứa Tấn Vân, lần đầu tiên cậu ấy nhờ anh, anh là anh rể nói gì cũng phải làm cho cậu ấy. Em trai em cũng là em trai anh, với lại Hứa Tấn Vân thực sự dạy được.”
Gió lớn gào thét bên tai Vạn Nguyên, hắn chạy rất nhanh, muốn làm cho Hứa Tấn Vân vui mừng trong thời gian ngắn nhất. Vẫn chưa chạy đến cửa sân, hắn đã gọi tên Hứa Tấn Vân.
“Hứa Tấn Vân ơi!”
Từ khi Vạn Nguyên rời đi vào sáng sớm, Hứa Tấn Vân chỉ ngồi một mình trước cửa sổ. Thật ra y đã biết Vạn Nguyên không thể không đi. Những ngày tháng trước đây y luôn mong chờ có thể nhìn thấy Vạn Nguyên gọi tên mình, rồi đi vào từ cửa sân qua cửa sổ này, nhưng lúc này y không muốn nghe, cũng sợ sự xuất hiện của Vạn Nguyên.
“Hứa Tấn Vân, tôi kể cho cậu một chuyện tốt này!” trong lúc nói chuyện, Vạn Nguyên đã đi vào phòng, trán hắn còn toát mồ hôi, “Cậu có thể đến trường tiểu học dạy học!”
Tin tức này thực sự khiến trong mắt Hứa Tấn Vân lóe lên vẻ kinh ngạc, Vạn Nguyên nhìn dáng vẻ đần độn của y, đoán chừng cũng kinh ngạc quá.
“Trường tiểu học thiếu giáo viên, anh rể tôi đi nói giúp cậu, kết quả không ngờ lại được thật.” Vạn Nguyên thở dài một hơi, “Cậu có thể đến trường, tôi cũng yên tâm hơn, tôi lên huyện rồi cũng đỡ phải suốt ngày lo lắng cho cậu.”
Quả nhiên, Vạn Nguyên sắp đi.
Vạn Nguyên đang lót đường cho mình, thật ra đây không phải công việc, đây là tìm một nơi gửi gắm cho mình, chỉ cần mình sống tốt, Vạn Nguyên có thể yên tâm rời đi, không cần phải canh cánh trong lòng nữa đúng không?
“Biểu cảm này là sao? Cậu không muốn đi.” Vạn Nguyên quan sát nét mặt Hứa Tấn Vân, ngoài sự kinh ngạc lúc đầu, sau đó Hứa Tấn Vân vô cùng bình tĩnh.
Hứa Tấn Vân cười lắc đầu, “Không phải, tất nhiên tôi muốn đi.”
“Vậy là tốt rồi! Tôi cũng chỉ lên huyện xem thử, không quan tâm làm tốt hay không, cứ vài tháng sẽ về một chuyến. Với lại cậu đã dạy tôi biết chữ còn gì? Tôi còn có thể viết thư cho cậu, đợi tôi về sẽ mang đồ ăn ngon và đồ thú vị cho cậu…”
Vạn Nguyên nói rất nhiều, Hứa Tấn Vân chỉ cong khóe môi nhìn hắn. Vạn Nguyên ngốc, muốn đi thì đi gọn lẹ lên, tại sao lại phải buộc một sợi dây vô hình lên người mình.
Vạn Nguyên càng nói càng phấn khích, đã nói đến chuyện kiếm nhiều tiền sẽ dẫn Hứa Tấn Vân đi khám bệnh rồi. Y cười ha ha, che giấu sự cay đắng trong lòng.
“Nhưng bây giờ vẫn chưa có ký túc xá, đi ra ngoài cũng là việc khó.”
Hứa Tấn Vân khẽ nói, “Không sao, tôi không ở ký túc, ở đây thôi, thím Hồ sẽ giúp tôi.”
Thím Hồ? Thím Hồ làm gì tốt như thế, Vạn Nguyên không tin, “Thím ấy? Thím ấy chịu không?”
“Tôi cầu xin thim ấy, kiểu gì cũng sẽ chịu.”
Nếu mình ở đây, không chỉ vì bây giờ chưa có ký túc, mà còn vì Vạn Nguyên sẽ luôn nhớ, nhớ rằng có một người tên Hứa Tấn Vân ở trong khoảng sân tồi tàn này. Chỉ cần Vạn Nguyên lo lắng cho y, hắn sẽ không đi xa được, sẽ luôn quay về thăm.
Hết chương 19
Kim Dân vẫn túm lấy chuyện của Hứa Tấn Vân không chịu buông, “Anh hoàn toàn không để ý lời em nói đúng không.”
Vạn Nguyên không buồn tranh cãi với cậu ta về chuyện của Hứa Tấn Vân, dù sao Kim Dân cũng không thân với Hứa Tấn Vân, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là nói suông, hắn hỏi thẳng: “Làm việc gì?”
“Buôn bán thôi, làm việc cho người ta, làm cật lực cũng chỉ có chút tiền đó, vẫn phải làm một mình.”
Buôn bán, nói thì dễ nhưng không có nguồn cung, không có mối quan hệ, quan trọng nhất là không có tiền vốn, nói suông là làm được hả?
Hình như Kim Dân đã nhìn ra được suy nghĩ của Vạn Nguyên, cậu ta vội giải thích: “Là thế này, bọn mình bán giúp anh ta, sau đó anh ta trích hoa hồng cho mình.”
“Vẫn là làm việc giúp người khác thôi?” Có gì khác so với trước đây, với lại hai người chưa bao giờ buôn bán, có bán được không cũng là vấn đề.
“Tạm thời làm giúp người ta.” Kim Dân kéo Vạn Nguyên vào trong, nhỏ giọng nói: “Chúng ta làm quen quá trình, biết lấy hàng ở đâu, bán ở đâu, tìm được người rồi, sau này mới có thể tự làm được.”
Nghe cũng có lý, Vạn Nguyên nhìn Kim Dân từ trên xuống dưới. Từ nhỏ đến lớn Kim Dân đều đi theo hắn, chuyện gì cũng nghe hắn, chẳng có chủ kiến gì, đây là lần đầu bàn chuyện buôn bán với mình.
Không phải Vạn Nguyên không tin tưởng Kim Dân, dựa trên nguyên tắc cẩn thận hắn vẫn hỏi một câu: “Làm cho ai? Mày nói là bạn mày quen, là bạn nào?”
“Anh không biết, em quen khi làm việc trong thành phố năm ngoái.” Kim Dân vội vàng bổ sung một câu, “Em còn có thể lừa anh chắc, dù sao hai ta cũng không có tiền, cũng không có đồ gì quý giá bị người ta nhòm ngó, sợ gì. Nếu chúng ta không kiếm tiền thì người khác sẽ kiếm.”
Hoàn cảnh hiện tại là gan lớn chết no gan nhỏ chết đói. Kim Dân nói cũng hơi có lý, hai người họ không có tiền, không sợ bị người ta lừa, hai thằng đàn ông bán cũng không ai mua.
Thấy Vạn Nguyên như có điều suy nghĩ, rõ ràng đã bị mình thuyết phục, Kim Dân rèn sắt khi còn nóng, cậu ta không thể để tên bại liệt kia chặn đường phát tài của họ được.
“Anh ơi, dù sao chúng ta nhất định phải lên huyện, nếu anh không yên tâm, xem như chúng ta đến xem tình huống trước, nếu không được thì chúng ta không làm, dù sao cũng tốt hơn ở nhà mãi. Dành hết thời gian cho mảnh đất nhỏ trong nhà cũng không thấy có bao nhiêu tiền vào túi. Cứ tiếp tục như thế, cả nhà sẽ phải uống gió tây bắc.”
Cậu ta xem như đã biết Vạn Nguyên không thích nghe mình nói xấu Hứa Tấn Vân, Kim Dân dứt khoát không so đo với một kẻ bị liệt, “Cho dù Hứa Tấn Vân là người như thế nào, sự thật hắn là một kẻ bại liệt, không có lý nào đi xa còn dẫn theo một kẻ bị liệt. Anh cũng không phải bồ tát sống, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, anh còn có thể nuôi hắn cả đời hay sao? Dù thế nào cũng phải quan tâm hiện tại chứ.”
Mỗi chữ của Kim Dân đều khiến Vạn Nguyên không thể bác bỏ, không phải hắn chưa từng nghĩ cách khác giúp Hứa Tấn Vân.
Nếu giao Hứa Tấn Vân cho người khác chăm sóc, có thể giao cho ai? Bố hắn? Bố hắn tuổi đã cao, còn phải chăm lo cho bà nội và mảnh ruộng nhà mình, nào có thời quan quan tâm Hứa Tấn Vân. Chị hắn càng không được, con gái luôn không thích hợp, hơn nữa chị đã có gia đình của mình. Lại nói, với tính cách của Hứa Tấn Vân, y cũng không dễ dàng chấp nhận người khác.
Dẫn theo Hứa Tấn Vân càng không thiết thực, hắn và Kim Dân đi ra ngoài không có chỗ ở cố định, dẫn theo một người bệnh, đừng nói là kiếm tiền, nếu không cẩn thận còn thêm một khoản tiền, họ đi đâu kiếm tiền bù vào?
Vạn Nguyên thở dài, chỉ có thể thừa nhận Kim Dân nói đúng, hắn gật đầu: “Nếu định đi thì mau về thu dọn đi, dặn dò người nhà kỹ càng hôm sau tìm ngày rồi đi luôn.”
Tiễn Kim Dân về, Vạn Nguyên cũng không ở nhà lâu, hắn đứng dậy đi lên phố. Hôm nay trường được nghỉ, Vạn Nguyên lại đến nhà tìm anh rể.
Ký túc xá nhà trường phân cho không rộng, nhưng đủ cho đôi vợ chồng trẻ ở. Vạn Linh hiền lành, dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp gọn gàng.
“Chị, anh rể.”
Trương Tuần đang sắp xếp sách bố mẹ mang từ thành phố đến, nhìn thấy Vạn Nguyên anh vội vàng dẫn hắn vào, “Đến đúng lúc quá, chị em vẫn chưa nấu cơm trưa.”
Lần này đến để nói với chị và anh rể mình định đi xa, tiện thể lại nói chuyện của Hứa Tấn Vân.
“Cậu ấy chắc chắn không thể đi cùng bọn em được, lúc trước sống cuộc sống như thế nào, khó khăn lắm mới khá hơn, em sợ lần này em đi lại có người bắt nạt cậu ấy.”
Trương Tuần có ấn tượng với Hứa Tấn Vân, hôm ăn cưới Hứa Tấn Vân ngồi trên xe lăn, nhã nhặn nhưng nổi bật nhất vẫn là ngoại hình thanh tú đẹp trai của y. Cũng không hay nói chuyện với người bên canh, mặc cho Vạn Nguyên đẩy xe cho mình.
Trông tuấn tú lịch sự, còn từng đi học, đáng tiếc…
“À! Đúng rồi!” Trương Tuần đẩy kính, “Bên trường tiểu học đang tuyển giáo viên, anh thấy Hứa Tấn Vân được đó.”
Vạn Nguyên nghe xong mắt sáng lên, ánh sáng trong mắt lại tối đi rất nhanh, Hứa Tấn Vân hành động không tiện, giờ xem như có lòng đến dạy, ra khỏi nhà cũng là chuyện phiền phức.
“Cậu ấy ra khỏi sân cũng tốn sức, ra đường sợ rằng còn khó hơn lên trời.”
Trương Tuần vội nói: “Chuyện này có gì đâu, có khó khăn sẽ có cách. Nếu cậu ấy có thể đến dạy học thì như anh hồi đó thôi, sau này sẽ ở lại trường. Trường có học sinh, có công nhân viên chức khác, chắc chắn sẽ có người giúp đỡ. Trường tiểu học cách trường cấp hai chỉ một bức tường, có chuyện gì anh cũng có thể giúp đỡ, nhưng tiền lương không nhiều.”
Gì mà tiền lương với không có tiền lương, chỉ cần Hứa Tấn Vân có thể đến đã là chuyện tốt rồi.
Có thể giúp Hứa Tấn Vân cũng xem như tích đức, Vạn Linh không muốn làm hai người cụt hứng, nhưng lại sợ Vạn Nguyên gửi hy vọng quá cao, “Làm được chắc chắn là chuyện tốt, tiền lương dạy học không cao lại còn nhiều việc, chức vụ như vậy còn có rất nhiều người muốn vào. Kế toán Vương ở trường định để con cô ấy đi mà?”
Trương Tuần đặt sách trong tay xuống, “Không sao, anh đi hỏi xem sao, anh nghĩ Hứa Tấn Vân hợp hơn con của kế toán Vương.”
Trương Tuần nói làm sẽ làm, Vạn Nguyên không ngăn cản, hắn hơi lo lắng việc này không thành công sẽ ảnh hưởng đến chị và anh rể.
Vạn Linh xua tay, an ủi Vạn Nguyên, “Em cứ để anh ấy hỏi đi, được thì được không được thì thôi. Chị đi nấu cơm, lát nữa ăn xong hẵng về.”
Cơm trưa đã nấu xong rồi vẫn chưa thấy Trương Tuần đâu, Vạn Nguyên hơi lo lắng, dù sao chức vụ này cũng có người cạnh tranh, Hứa Tấn Vân là người nơi khác không thể đi lại, y không giống Trương Tuần là giáo viên bên trên sắp xếp, nào có lý nước phù sa chảy ruộng ngoài?
“Chị ơi…” Vạn Nguyên hơi hấn hận vì nói chuyện của Hứa Tấn Vân cho chị và anh rể, trước khi hắn kịp lên tiếng, ngoài cửa đã vang lên tiếng động, Trương Tuần tươi cười trở về.
“Vạn Nguyên ơi! Vạn Nguyên! Chuyện của Hứa Tấn Vân không có vấn đề gì.” Trương Tuần còn kích động hơn Vạn Nguyên, “Con trai kế toán Vương muốn lên tỉnh, cậu ta còn chê vị trí giáo viên ở đây, không ai tranh với Hứa Tấn Vân.”
Nghe xong, cuối cùng Vạn Nguyên cũng yên tâm. Trương Tuần nhấp một ngụm trà, bình tĩnh lại, lại nói: “Nhưng vấn đề chỗ ở, tạm thời nhà trường không có ký túc xá trống, phải đợi sắp xếp sau.”
Dù sao chuyện cũng phải từ từ, giải quyết xong một việc cũng có thể khiến người ta thở phào, Vạn Nguyên không ăn cơm nữa, muốn nói tin vui này cho Hứa Tấn Vân ngay lập tức.
“Vạn Nguyên!” Vạn Linh không gọi em trai lại được, chỉ chớp mắt một cái, Vạn Nguyên đã chạy mất tăm, chị quay đầu nhìn Trương Tuần. Chuyện này có thể suôn sẻ như vậy, chắc chắn Trương Tuần đã nhờ người khác nói, “Sao anh tích cực thế?”
“Em xem Vạn Nguyên cất công đến một chuyện chỉ vì chuyện của Hứa Tấn Vân, lần đầu tiên cậu ấy nhờ anh, anh là anh rể nói gì cũng phải làm cho cậu ấy. Em trai em cũng là em trai anh, với lại Hứa Tấn Vân thực sự dạy được.”
Gió lớn gào thét bên tai Vạn Nguyên, hắn chạy rất nhanh, muốn làm cho Hứa Tấn Vân vui mừng trong thời gian ngắn nhất. Vẫn chưa chạy đến cửa sân, hắn đã gọi tên Hứa Tấn Vân.
“Hứa Tấn Vân ơi!”
Từ khi Vạn Nguyên rời đi vào sáng sớm, Hứa Tấn Vân chỉ ngồi một mình trước cửa sổ. Thật ra y đã biết Vạn Nguyên không thể không đi. Những ngày tháng trước đây y luôn mong chờ có thể nhìn thấy Vạn Nguyên gọi tên mình, rồi đi vào từ cửa sân qua cửa sổ này, nhưng lúc này y không muốn nghe, cũng sợ sự xuất hiện của Vạn Nguyên.
“Hứa Tấn Vân, tôi kể cho cậu một chuyện tốt này!” trong lúc nói chuyện, Vạn Nguyên đã đi vào phòng, trán hắn còn toát mồ hôi, “Cậu có thể đến trường tiểu học dạy học!”
Tin tức này thực sự khiến trong mắt Hứa Tấn Vân lóe lên vẻ kinh ngạc, Vạn Nguyên nhìn dáng vẻ đần độn của y, đoán chừng cũng kinh ngạc quá.
“Trường tiểu học thiếu giáo viên, anh rể tôi đi nói giúp cậu, kết quả không ngờ lại được thật.” Vạn Nguyên thở dài một hơi, “Cậu có thể đến trường, tôi cũng yên tâm hơn, tôi lên huyện rồi cũng đỡ phải suốt ngày lo lắng cho cậu.”
Quả nhiên, Vạn Nguyên sắp đi.
Vạn Nguyên đang lót đường cho mình, thật ra đây không phải công việc, đây là tìm một nơi gửi gắm cho mình, chỉ cần mình sống tốt, Vạn Nguyên có thể yên tâm rời đi, không cần phải canh cánh trong lòng nữa đúng không?
“Biểu cảm này là sao? Cậu không muốn đi.” Vạn Nguyên quan sát nét mặt Hứa Tấn Vân, ngoài sự kinh ngạc lúc đầu, sau đó Hứa Tấn Vân vô cùng bình tĩnh.
Hứa Tấn Vân cười lắc đầu, “Không phải, tất nhiên tôi muốn đi.”
“Vậy là tốt rồi! Tôi cũng chỉ lên huyện xem thử, không quan tâm làm tốt hay không, cứ vài tháng sẽ về một chuyến. Với lại cậu đã dạy tôi biết chữ còn gì? Tôi còn có thể viết thư cho cậu, đợi tôi về sẽ mang đồ ăn ngon và đồ thú vị cho cậu…”
Vạn Nguyên nói rất nhiều, Hứa Tấn Vân chỉ cong khóe môi nhìn hắn. Vạn Nguyên ngốc, muốn đi thì đi gọn lẹ lên, tại sao lại phải buộc một sợi dây vô hình lên người mình.
Vạn Nguyên càng nói càng phấn khích, đã nói đến chuyện kiếm nhiều tiền sẽ dẫn Hứa Tấn Vân đi khám bệnh rồi. Y cười ha ha, che giấu sự cay đắng trong lòng.
“Nhưng bây giờ vẫn chưa có ký túc xá, đi ra ngoài cũng là việc khó.”
Hứa Tấn Vân khẽ nói, “Không sao, tôi không ở ký túc, ở đây thôi, thím Hồ sẽ giúp tôi.”
Thím Hồ? Thím Hồ làm gì tốt như thế, Vạn Nguyên không tin, “Thím ấy? Thím ấy chịu không?”
“Tôi cầu xin thim ấy, kiểu gì cũng sẽ chịu.”
Nếu mình ở đây, không chỉ vì bây giờ chưa có ký túc, mà còn vì Vạn Nguyên sẽ luôn nhớ, nhớ rằng có một người tên Hứa Tấn Vân ở trong khoảng sân tồi tàn này. Chỉ cần Vạn Nguyên lo lắng cho y, hắn sẽ không đi xa được, sẽ luôn quay về thăm.
Hết chương 19
Danh sách chương