Thư sinh mặt ngọc than thở: "Liên Liên... trước kia ngươi không như vậy, sao lại trở nên hung hăng như thế?"

"Bây giờ ta không chỉ hung hăng, còn hung dữ nữa."

Hắn lại thở dài: "Nếu lúc đó ngươi có khí thế này, sao phải gả cho An tướng quân?"

"Ngươi đừng có nói bừa, đứng nói chuyện không đau lưng, nỗi khổ của một nha hoàn hạ nhân như ta, sao một công tử nhà giàu như ngươi có thể hiểu được?"

Ta rất coi thường hắn: "Huống chi, giữa ta và hắn không hề khổ, chúng ta là tình yêu ngọt ngào. Ngươi hiểu cái gì?"

"Tình yêu ngọt ngào?"

Hắn như nghe được chuyện cười, chậc chậc một tiếng: "Ngươi sắp c h ế t rồi, còn tình yêu ngọt ngào, ta phục sát đất."

Ta chùng lòng: "Ý là gì, ngươi nói rõ ràng đi."

"Chính ngươi hiểu rõ, hà tất tự lừa dối bản thân, khi Lý gia phái Trâu ma ma đi theo, ngươi đã biết ý tứ của họ, chẳng phải sao?"

Hắn nói đúng, ta đã đoán trước được, là ta tự lừa dối mình.

Trâu ma ma là người như thế nào trong Lý gia?

Trước kia lão gia có một hồng nhan tri kỷ, hai người trò chuyện rất vui vẻ, thơ từ ca phú, là cảnh giới lý tưởng của nhân gian.

Sau này hồng nhan tri kỷ này trở thành thiếp của lão gia.

Nhưng chưa đầy nửa năm vào phủ, đã bị Trâu ma ma bóp c h ế t.

Phu nhân nhẹ nhàng nói rằng nàng ta tay chân không sạch sẽ, trộm đồ.

Trộm đồ thì phải c h ế t sao? Lão gia tức giận vô cùng nhưng chỉ dám tức giận mà không dám nói.

Nhà mẹ đẻ của Lý thị ở địa phương có tiền có thế, lại tính tình mạnh mẽ, lão gia là thư sinh nho nhã, bị bà ta nắm chặt trong tay.

Vì thế nên nhiều năm như vậy, lão gia chỉ có tiểu thư Tú Nghiên là con gái.

Lý gia chỉ có một phu nhân, nắm giữ toàn cục.

Lão gia đương nhiên cũng muốn nạp thiếp để nối dõi tông đường nhưng rất đáng tiếc, bất kỳ nha hoàn nào mà lão gia để mắt tới, hễ tìm được cơ hội sẽ c h ế t dưới tay Trâu ma ma.

Phu nhân có đủ lý do, lão gia không phản kháng.

Sau đó không còn ý định nạp thiếp nữa.

Những gia đình quyền quý, luôn có những chuyện không thể đưa lên mặt bàn.

Trâu ma ma là con d.a.o trong tay phu nhân.

Khi Lý Tú Nghiên dẫn theo Tước Nhi và Trâu ma ma đến, ta đã cảm thấy không ổn.

Ta đoán được ý đồ của Lý gia.

Tiểu thư Tú Nghiên lấy thân phận con nuôi của Lý gia vào phủ.

Bước đầu tiên là để An Nguyên Kỳ nạp nàng làm thiếp, bồi dưỡng tình cảm.

Bước thứ hai là để ta c h ế t một cách lặng lẽ, trước khi c h ế t có lẽ sẽ để lại "di ngôn", xin tướng quân đối xử tốt với muội muội của ta.

Bước thứ ba, tiểu thư Tú Nghiên được trở mình, trở thành nữ chủ nhân thực sự của phủ tướng quân.

Quả thực bọn họ cũng làm như vậy, chỉ không ngờ rằng khởi đầu không thuận lợi, An Nguyên Kỳ không chịu nạp thiếp.

Nửa năm sau, gặp lại tiểu thư, như cách một kiếp người.

Ta luôn không rõ, luôn cảm thấy nàng oán hận ta, mãi đến khi gặp Lâm Tư Nhuận, ta mới hiểu rõ nguyên do.

Lâm Tư Nhuận nói: "Nói ra cũng không phải lỗi của ta, ta để mắt đến một nha hoàn trong nhà họ, Lý gia nói muốn gả tiểu thư cho ta, ta nghĩ cũng được, tiểu thư gả đến, sớm muộn gì nha hoàn kia cũng là người của ta."

"Chỉ không ngờ bọn họ lại âm thầm gả nha hoàn kia cho người khác, nếu vậy, tại sao ta phải cưới tiểu thư nhà họ?"

Ta vô cùng kinh ngạc: "Ngươi thích ta?"

"Ban đầu cũng không thể nói là thích lắm, chỉ thấy khá thú vị, đến khi ngươi gả cho người khác, ta thực sự nhớ thương một thời gian nhưng sau đó cũng buông bỏ."

"Nhưng giờ gặp lại ngươi, cảm giác đó lại ùa về, Tiểu Liên Liên, dù sao ngươi cũng không sống được bao lâu nữa, chi bằng theo ta đi."

"Với thân phận hiện tại của ngươi, làm chính thê là không thể, chỉ có thể làm thiếp của ta..."

Lâm Tư Nhuận chưa nói hết lời, ta đã giơ kiếm lên: "Kẻ đê tiện, nạp mạng đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện