Lâm Hi Vũ nhìn theo hướng tay Lục Viện đang chỉ về phía cửa, thấy có hai bảo an ở phía trước mở đường, theo sau là một đoàn người.

Lâm Hi Vũ cảm thấy có người có năng lực nổi bật giữa đám đông, dù chỉ thoáng qua nhưng cũng khiến người ta phải ngoảnh đầu nhìn lại, người đó không ai khác chính là Lục Quân Đình.
Lục Quân Đình vừa đi vừa nghiêng đầu nghe trợ lý báo cáo, nhẹ gật đầu, ánh mắt lơ đãng quét một vòng trong đám đông bỗng thấy Lâm Hi Vũ.
Lục Viện thấy vậy liền nắm lấy tay Lâm Hi Vũ nói: "Anh cả vừa thấy chúng ta phải không, hay bọn mình qua kia chào hỏi một chút."
Lâm Hi Vũ thấy xung quanh có rất nhiều phóng viên, cô nhanh chóng níu tay Lục Viện, vờ cầm điện thoại lên nghiên cứu, giả bộ không thấy anh.
Vẻ mặt điềm nhiên của cô rơi vào mắt Lục Quân Đình, bọn họ đã kết hôn, thế mà vừa nhìn thấy chồng, cô lại cố tình tránh mặt giả vờ không quen biết?
Lâm Hi Vũ lại ngẩng đầu nhìn, thấy Lục Quân Đình cùng đoàn người rời đi, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Lục Viện vẻ mặt khó hiểu hỏi cô: "Làm sao vậy? Sao cậu không chào anh ấy? Hai người đang cãi nhau à?"
"Anh ấy đang làm việc, tớ không thể không biết điều mà tới quấy rầy được?"
"Nhưng cậu là vợ anh ấy mà."
Điều cô sợ là để mọi người biết mình là vợ của Lục Quân Đình, dù sao họ sẽ chia tay sau khi đứa bé chào đời, cho nên càng ít người biết càng tốt.

Hai người đang trò chuyện thì đột nhiên có người tới: "Lục phu nhân, Lục tiên sinh gọi tôi dẫn phu nhân qua đó.

"
Lâm Hi Vũ nhìn lại, cô nhận ra đó là trợ lý của Lục Quân Đình, may mà xung quanh không có người, cũng không ai để ý đến ba chữ "Lục phu nhân" trong miệng anh ta.
Lâm Hi Vũ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Đi chỗ nào?"
"Phiền cô đi theo tôi."
Lâm Hi Vũ cũng không biết Lục Quân Đình tìm cô làm gì, đành theo trợ lý đi qua phòng trưng bày, đến đó liền thấy trong phòng có một cái bàn, hóa ra là địa điểm chính thức tổ chức buổi họp báo.
Trợ lý đi trước dẫn đường cho cô đến chỗ trống bên cạnh Lục Quân Đình, anh ngồi ở giữa hàng ghế đầu, kế bên là cô và Lục Viện.
Lâm Hi Vũ có chút lúng túng ngồi xuống chào hỏi, "Anh Quân Đình, anh đi công tác về rồi?"
"Ừm, anh vừa về, em có hứng thú với dòng điện thoại mới không?"
Xung quanh có rất nhiều người nên khá ồn ào, Lục Quân Đình ghé sát tai cô, giọng nói của anh trầm và êm dịu, hơi nóng phả nhẹ bên tai cô.
Lâm Hi Vũ cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, bất giác sống lưng cứng đờ, giả bộ cười tự nhiên nói: "Cũng được ạ."
"Tí nữa cầm một chiếc về dùng thử."
"Vâng."
Buổi họp báo sắp bắt đầu, Lục Quân Đình hơi nghiêng đầu sang một bên, trợ lý hiểu ý vội vàng bước tới, Lục Quân Đình nói với anh ta: "Nói những ký giả kia hiểu chuyện chút."
Trợ lý đáp ứng rồi vội vàng tiến tới chỗ các phóng viên kia.

Không biết anh ta nói gì nhưng các phóng viên lại gật đầu lia lịa, xem ra lời nói của Lục Quân Đình rất có lực uy hiếp.
Lâm Hi Vũ để ý từ khi cô ngồi bên cạnh Lục Quân Đình, rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về đây.

Tuy hai người lĩnh chứng nhưng Lục Quân Đình không công khai danh tính cho công chúng.

Cô cũng nghĩ không nên công khai, nếu không sau này ly hôn sẽ phiền phức hơn.
Những ký giả kia nghe chỉ thị của Lục Quân Đình xong không dám đưa tin lung tung.

Lâm Hi Vũ lúc này mới an tâm, chuyên tâm theo dõi buổi họp báo.
Buổi họp báo này do Tần Việt - CEO của Phong Bạo chủ trì, người mẫu cầm điện thoại di động đưa cho khán giả xem, Tần Việt ở bên cạnh giải thích rõ ràng từng phím và chức năng của điện thoại.

Tất nhiên là người tài giỏi dưới trướng Lục Quân Đình, năng lực kinh doanh của Tần Việt không chê vào đâu được.
Họp báo xong, Lục Quân Đình có chuyện cần giải quyết nên nhờ trợ lý đưa Lâm Hi Vũ và Lục Viện về trước.

Hai người đi theo trợ lý từ trong phòng triển lãm bước ra cửa, chợt thấy vài người quen đi qua, ra là đồng nghiệp cũ của Lâm Hi Vũ ở Viện Sinh học.
"Lâm Hi Vũ, đã lâu không gặp, cậu tới đây xem triển lãm sao?"
Lâm Hi Vũ không ngờ lại tình cờ gặp bọn họ ở đây, tuy rằng thời gian làm việc chung không nhiều nhưng mọi người vẫn có quan hệ tốt với nhau, vừa nhìn thấy bọn họ liền cười nói: "Các cậu cũng tới xem à? "
"Đúng vậy a, nhưng sao lúc nãy bọn tớ không thấy cậu nhỉ?"
Lâm Hi Vũ được đưa vào đại sảnh tham gia họp báo mà nơi triển lãm di động khác với khu vực tổ chức họp báo, muốn tham gia họp báo cần phải có vé mời mới được vào.
Lâm Hi Vũ nói: "Chắc lúc nãy đông người quá."
Vì Lâm Hi Vũ đột nhiên từ chức nên đồng nghiệp đều cảm thấy đáng tiếc, hôm nay thật vất vả mới gặp được liền hỏi thăm cô một chút.


Lâm Hi Vũ không thể nói cho bọn họ biết cô đã kết hôn, liền qua quýt bảo mình đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Lục Quân Đình ở lại dặn dò cấp dưới vài câu liền đi ra đại sảnh.

Ra khỏi phòng triển lãm liền thấy Lâm Hi Vũ cùng đám người kia có cả nam lẫn nữ đứng ở cửa nói chuyện phiếm.
Anh bước gần hỏi: "Sao em vẫn chưa về?"
Lục Quân Đình đi qua liền khiến bầu không khí ở đây đột nhiên trở nên khác hẳn, đám người đang trò chuyện sôi nổi lần lượt dừng lại, nhìn anh với vẻ mặt khác nhau.
Lục Viện bên cạnh bình tĩnh đáp: "Bọn em gặp đồng nghiệp của Hi Hi nên cùng nói chuyện một lát."
Lâm Hi Vũ có chút hoảng, không nghĩ Lục Quân Đình giải quyết công việc nhanh như vậy.

Cô nhớ trong mấy người đồng nghiệp cũ của cô có vài cô gái đặc biệt thích bát quái, trước kia suốt ngày bát quái Lục Quân Đình là tỉ phú trẻ tuổi có giá trị hàng chục tỷ, không ít cô gái đổ xô gọi anh là chồng.
Bọn họ thấy Lục Quân Đình đến, sau khi bị khí tức của anh làm cho hoảng sợ thì chẳng bao lâu sau sự hiếu kì nhanh chóng bùng lên: "Lâm Hi Vũ, đây là...!"
Bọn họ hẳn là nhận ra Lục Quân Đình, hỏi vậy chắc chắn là đang tò mò Lâm Hi Vũ cùng Lục Quân Đình có quan hệ gì.
Lâm Hi Vũ không muốn bọn họ biết cô và Lục Quân Đình đã kết hôn, cô cũng không chắc sau này mình có tiếp tục làm việc ở viện đó hay không.

Nếu sau trở thành đồng nghiệp thật nhưng đến lúc đó cô và Lục Quân Đình đã ly hôn, các cô ấy lại một phen tò mò khiến cô thật không biết phải giải thích thế nào.
Như đang muốn che giấu điều gì, Lâm Hi Vũ vội vàng nói: "Anh ấy là anh trai của bạn tớ".

Giọng điệu chỉ thiếu điều trực tiếp phủ nhận: "Không quen, không biết, đừng hỏi tôi."
Lâm Hi Vũ nói xong có chút chột dạ, vô ý nhìn sang Lục Quân Đình, thấy vẻ mặt anh rất tự nhiên, dường như cũng không đem lời này để trong lòng.

Nhưng không biết có phải là ảo giác của mình không, cô đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh đi, Lâm Hi Vũ vô thức rùng mình cái.
"Nói chuyện xong chưa?" Lục Quân Đình đột nhiên mở miệng.
Có lẽ là do Lục Quân Đình ở đây, đồng nghiệp của Lâm Hi Vũ cũng không hỏi thêm, lần lượt chào nhau rồi rời đi.
Vừa đúng lúc tài xế dừng trước mặt hai người, Lục Quân Đình lên xe rồi quay lại nói với Lâm Hi Vũ: "Lên xe".

Lâm Hi Vũ ngoan ngoãn ngồi lên, cô còn chưa kịp tạm biệt Lục Viện, xe đã lao đi.
Không khí trong xe có chút ngưng trệ, mặc dù sắc mặt của Lục Quân Đình không gợn sóng, nhưng Lâm Hi Vũ vẫn nhạy cảm cảm nhận được cỗ tức giận tỏa ra từ anh.
"Anh chỉ là anh trai của bạn em?"
Lại nhớ đến vẻ mặt vội vàng muốn rũ bỏ quan hệ của cô, giống như anh là ôn thần vậy.
"Còn nữa, vừa rồi em giả vờ không quen biết anh." Khóe miệng Lục Quân Đình chợt nhếch lên, ngoài mặt ra vẻ ôn hòa nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo.
Lâm Hi Vũ trong lòng lộp bộp một tiếng, cô quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt anh thâm thúy như nhìn xuyên thấu đáy lòng của người khác.
Về chuyện này, Lâm Hi Vũ thực cảm thấy có lỗi, việc phủi sạch quan hệ với anh như vậy quả là có chút đả kích lòng tự tôn của người ta.

Cô không muốn anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không có không có, em chỉ cảm thấy đồng nghiệp cũ của em hơi nhiều chuyện, mà em không chắc sau này có thể tiếp tục đi làm ở viện nghiên cứu nữa hay không.

Em cũng không muốn bọn họ tham gia quá nhiều vào chuyện riêng của em nên mới nói vậy."
Khi cô hoảng sợ, đôi mắt tròn xoe kia không tự giác mở to, dưới mắt có hơi nước lan tràn, nhìn cô ngây thơ trong sáng khiến người ta không đành lòng trách móc.

Lục Quân Đình ngoảnh mặt đi, vô thức nới lỏng cà vạt.
"Anh Quân Đình, vừa rồi em thực xin lỗi.

Giả bộ không quen biết anh là do em sợ ảnh hưởng đến công việc của anh."
Lục Quân Đình nhìn cô cúi đầu xuống, bộ dạng như học sinh phạm lỗi đứng trước mặt giáo viên thú nhận lỗi lầm.
Anh lại liếc nhìn cô, thời tiết càng ngày càng lạnh mà cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay kẻ sọc, một chiếc quần jean, dưới chân đi đôi giày trắng giản dị, nhìn qua bộ dạng như một học sinh.

Nếu họ đứng cùng nhau, sẽ không ai nghĩ họ là vợ chồng.
"Sao em không dùng thẻ anh đưa?"
"..."
Sao lại đột ngột chuyển sang chủ đề này?
Lâm Hi Vũ nói: "Em cũng không muốn mua gì."
"Sao không mua ít quần áo?"

"Quần áo em vẫn còn nhiều."
Lục Quân Đình nheo mắt nói: "Bây giờ em không còn một mình, mà còn là vợ của anh, hiểu không?"
Lâm Hi Vũ nhìn lại quần áo bản thân, không lẽ mình mặc vậy ra đường khiến anh cảm thấy mất mặt? Thật ra cô mặc quần áo cũng không quan tâm đến nhãn hiệu gì, chỉ cần thoải mái dễ chịu là được.

Nhưng nghĩ lại dẫu sao cô cũng là Lục phu nhân, mặc đơn giản quá có phải hơi không phù hợp với thân phận hiện tại không?
"Thật xin lỗi, em thường mặc vậy ra ngoài cũng không nghĩ tới sẽ gặp anh."
Cô cúi đầu, giọng nói trầm thấp, cảm giác yếu mềm này khiến anh cảm thấy có lỗi khi lỡ trách cô.
"Ngày mai mua thêm vài bộ." Giọng điệu của anh trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Được." Cô ngoan ngoãn trả lời, sau đó hai người đều ăn ý yên lặng suốt cả quãng đường.
Sáng hôm sau Lâm Hi Vũ gọi điện cho Lục Viện, đúng vào cuối tuần Lục Viện không cần đi làm, Lâm Hi Vũ cũng không biết nhiều về nhãn hiệu, chỉ có thể nhờ Lục Viện giúp đỡ.

Lục Viện thích nhất là vui chơi ăn uống, nghe cô rủ đi dạo phố rồi mua sắm lập tức gật đầu đồng ý.
"Cậu thích kiểu dáng thế nào?"
Lâm Hi Vũ suy nghĩ một chút nói: "Loại phù hợp với anh Quân Đình là được."
Lục Viện chớp mắt nhìn cô, "Cái gì? Cậu với anh hai tớ đang bồi dưỡng tình cảm à? Muốn lấy lòng anh ấy hả?"
Lâm Hi Vũ muốn nói Lục Viện đang hiểu lầm, nhưng cô cũng lười giải thích.
Mua sắm là thói quen của Lục Viện nên cô biết nhiều hãng thời trang cùng nhãn hiệu nổi tiếng.

Sau khi bảo tài xế dừng xe, Lục Viện liền dẫn Lâm Hi Vũ vào cửa hàng quen thuộc, vừa đến đã chọn mấy bộ để Lâm Hi Vũ thử.
[Truyện edit chỉ đăng duy nhất trên trang wattpad DinoPark3011 và trang Wordpress Nhị Bồ Đào, những nơi khác đều là ăn cắp.

Đọc ở trang chính chủ để tôn trọng công sức cũng như ủng hộ editor]
Phòng nghỉ trong phòng làm việc của Lục Quân Đình rất rộng, lại biết văn phòng Lục Quân Đình có mấy loại cà phê ngon nên mỗi lần Tiêu Tử Ngang rảnh rỗi không có việc gì sẽ đến đây uống ké cà phê.

Hai người ngồi trên sô pha trong phòng khách ở tầng cao nhất Trường Hằng, từ đây nhìn xuống toàn bộ An Thành bên dưới đều không sót gì.
Điện thoại của Lục Quân Đình chợt rung lên một cái, anh bấm vào xem thử, là tin nhắn thông báo chi tiêu của thẻ phụ.

Vừa gạt sang một bên, một lúc sau nó lại rung lên, Tiêu Tử Ngang tò mò xem thử, chà, số tiền không nhỏ nha.
"Cậu đưa thẻ cho ai vậy? Tiểu Hi Vũ?"
"Ngoài cô ấy ra thì ai có thể quẹt thẻ tôi?"
"Chậc chậc chậc." Tiêu Tử Ngang bĩu môi, "Nhìn không ra Tiểu Hi Vũ phung phí thế nha, cậu về phải nhắc nhở cô ấy chút."
"Nhắc cái gì?"
"Nhắc cô ấy làm quản gia thì phải biết tiết kiệm."
Lục Quân Đình tắt điện thoại, vừa nhâm nhi cà phê vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Người phụ nữ của tôi, không cần."
Tiêu Tử Ngang: "..."
Lục Viện giúp Lâm Hi Vũ chọn một đống đồ, đủ thứ từ quần áo, túi xách, trang sức nhiều đến nỗi nhét chật cả cốp xe, Lâm Hi Vũ lo lắng nói: "Có phải chúng ta mua nhiều quá không?"
Lục Viện nói: "Nhiều gì mà nhiều, chút tiền này đối với anh hai tớ chỉ là mưa bụi.

Tớ nói cậu nghe, giờ cậu và anh tớ đã kết hôn, chuyện cậu không cần lo lắng nhất chính là tiền."
"..."
Lục Quân Đình sắp xếp tài xế riêng cho Lâm Hi Vũ, thường lúc nào cô ra ngoài đều được tài xế đón, lúc về đến nhà, tài xế chuyến đồ lên lầu giúp cô.

Lúc Lục Quân Đình về đến nhà, Lâm Hi Vũ vừa thu xếp đồ đạc xong liền đi xuống lầu, cô đang mặc bộ đồ mà Lục Viện giúp cô chọn, một chiếc váy dài phiên bản giới hạn.

Chiếc váy có thiết kế cắt xẻ đặc biệt cùng hoa văn tinh tế, nhìn vào không cảm thấy thô tục, ngược lại rất có khí chất.

Lục Quân Đình nhìn thấy cô xuống lầu, ánh mắt anh bất giác nhìn cô mấy giây.

Lâm Hi Vũ bề ngoài thuần khiết, nhìn trang phục trên người tuy thành thục, gợi cảm nhưng lại không có cảm giác của đứa trẻ mặc trộm quần áo người lớn.

Lâm Hi Vũ bị anh nhìn khiến cô ngại ngùng, lúng túng chào hỏi: "Anh đã trở lại?"
Lục Quân Đình lấy lại thần, hỏi: "Hôm nay vừa mua sao?"
"Vâng."
"Không tệ."
Anh gật đầu tỏ vẻ vừa lòng, Lâm Hi Vũ yên tâm một chút, nhưng cô có chút áy náy nói: "Lục Viện chọn giúp em nhiều thứ, em đều thử qua cho nên đều gói tất."
Lục Quân Đình không coi đó là chuyện gì to tát, "Thích thì mua."
Lâm Hi Vũ đi xuống lầu, bên ngoài đột nhiên nổi lên một cơn gió, tờ báo chuẩn bị cho Lục Quân Đình để trên bàn bị thổi tung xuống đất, Lâm Hi Vũ cúi người nhặt lên.

Cô cúi người xuống, mái tóc dài buông xõa tự nhiên bị gió hất lên, Lục Quân Đình cúi người xuống mới nhận ra đường viền cổ váy quá rộng.

Ánh mắt vô tình liếc qua, Lục Quân Đình cảm thấy nóng nực liền vội xoay người đi lên lầu.
Lâm Hi Vũ cầm tờ báo cất đi, lúc Lục Quân Đình đi xuống tầng, thuận miệng nhắc nhở: "Về sau ra ngoài đừng mặc áo cổ rộng quá."
Lâm Hi Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua cổ váy, cô không hiểu tại sao anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đáp lại, "Được."
Vừa vặn đến lúc dùng bữa tối, hai người cùng nhau đi vào phòng ăn ăn cơm.

Ăn cơm xong Lâm Hi Vũ đang chuẩn bị lên lầu, Lục Quân Đình đột nhiên nói: "Chờ đã, anh có chuyện muốn nói với em."
Lâm Hi Vũ lại ngồi vào ghế, "Anh Quân Đình, còn có chuyện gì sao?"
Lục Quân Đình lấy khăn ăn lau miệng, chống tay lên mặt bàn, tư thế nói chuyện rất nghiêm túc, Lâm Hi Vũ bất giác trở nên căng thẳng: "Ngày mai anh phải đi công tác, nhưng chuyến này có lẽ sẽ đi rất lâu.

Công việc ở bên kia vẫn chưa xử lý xong, lần này anh về tạm thời chỉ để tham gia buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới thôi."
Thì ra là chuyện này, Lâm Hi Vũ thở phào nhẹ nhõm, anh đi công tác đối với cô mà nói ngược lại là chuyện tốt, anh không ở nhà, cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Có chút sự cố phát sinh, nhưng không có chuyện gì to tát, anh lo liệu được.

Em ở nhà dưỡng thai thật tốt, nếu muốn đi đâu cứ đưa thím Ngô đi cùng."
Nghe anh nói xong, Lâm Hi Vũ vừa mới thả lỏng tinh thần liền căng thẳng hỏi: "Xảy ra chuyện gì nghiêm trọng sao?"
"Em không cần lo lắng, dù xảy ra chuyện gì anh cũng giải quyết được."
Nghĩ anh không tiện nói công việc của mình, Lâm Hi Vũ không hỏi thêm, ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Quân Đình không có gạt Lâm Hi Vũ, lần này anh đi hơn một tháng, trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng anh có gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của cô.

Hoặc thím Ngô cứ định kì sẽ gọi điện cho Lục Quân Đình báo cáo tình hình của Lâm Hi Vũ.

Hôm nay thím Ngô cùng Lâm Hi Vũ đi khám lần 2, thai nhi lớn hơn một chút so với lần trước.
Lâm Hi Vũ cũng không biết Lục Quân Đình phải xử lý chuyện gì lâu như vậy, cô hỏi Lục Viện, mơ hồ nghe được tập đoàn Trường Hằng xây dựng nhà máy ở nước ngoài, có công nhân không may tai nạn tử vong trên công trường.

Người nhà công nhân làm lớn chuyện buộc Lục Quân Đình phải tự mình gấp rút giải quyết.
Hai tháng sau khi Lục Quân Đình ra nước ngoài, tập đoàn Trường Hằng xảy ra biến cố lớn, mấy vị giám đốc đứng đầu chi nhánh con của tập đoàn đồng loạt từ chức, Trường Hằng đột nhiên rơi vào khủng hoảng, giá cổ phiếu giảm liên tục.
Tập đoàn Trường Hằng hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực thầu vật liệu xây dựng, có chi nhánh tại một số thành phố công nghiệp lớn và những chi nhánh này đều có những người chịu trách nhiệm khác nhau.

Tham vọng của Lục Quân Đình không chỉ dừng lại trong lĩnh vực truyền thống này, sau khi anh lên nắm quyền liền bắt đầu phát triển mạnh mẽ ngành công nghệ, đồng thời thành lập công ty Công nghệ Phong Bạo.
Những năm gần đây, Lục Quân Đình đầu tư rất nhiều vào Phong Bạo, cổ đông của công ty đều phản đối vì bị chia cắt tài nguyên, nhưng Lục Quân Đình vẫn kiên quyết mặc kệ và không ngừng phát triển Phong Bạo.

Quyết định này ảnh hưởng đến quyền lợi của ban giám đốc nên ai nấy đều tỏ vẻ bất mãn, đồng loạt gửi đơn xin từ chức.
Sau khi thông tin này công bố ra ngoài, ai cũng có thể tưởng tượng được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Thế mà với tư cách là người đứng đầu Trường Hằng, công ty xảy ra chuyện nhưng Lục Quân Đình chưa từng xuất hiện, có người nói anh che giấu, cũng có người nói anh biết xảy ra chuyện nên đã sớm ôm tiền bỏ trốn.
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với vụ việc xảy ra tai nạn ở nước ngoài kia.

Chỉ cần công ty mẹ không sụp đổ, thì vấn đề bên chi nhánh nước ngoài dù lớn đến đâu cũng có thể giải quyết được.

Thế nhưng, hội đồng giám đốc đồng loạt từ chức, trụ cột còn lại của công ty chịu bao nhiêu áp lực, sợ rằng đế chế này sẽ sụp đổ.
Một tuần sau khi chuyện này xảy ra, Lâm Hi Vũ nhận được điện thoại của Trương Dao.
"Hi Hi, ở bên đấy con có sao không?"
"Con không sao." Lâm Hi Vũ xiết chặt điện thoại, "Dì Dao, hiện tại tình hình ở nhà thế nào?
"Đừng lo lắng quá, con cứ an tâm dưỡng thai là được, biết không?"
Trương Dao hỏi han vài câu rồi cúp máy, không muốn cô bất an lo lắng.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hi Vũ liền gọi cho Lục Viện hỏi tình hình ở Lục gia, Lục Viện nghĩ không thể giấu được cô, liền nói: "Tớ cũng không rõ nhưng hiện tại bầu không khí trong nhà rất căng thẳng, mà anh cả lại không liên lạc được.

Mấy hôm trước còn có người tới nhà điều tra, cũng không biết điều tra cái gì."
Lâm Hi Vũ cúp điện thoại xong không khỏi lo lắng, có vẻ như chuyện xảy ra với Trường Hằng nghiêm trọng hơn cô nghĩ rất nhiều.


Lâm Hi Vũ nghĩ đến những gì Lục Quân Đình đã nói với cô trước khi đi rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tin tưởng anh.

Có phải vấn đề anh nói chỉ là vấn đề giải quyết bên phía công nhân còn vấn đề phát sinh trong nội bộ công ty quả thực anh cũng không ngờ tới không.
Lúc này bầu không khí ở Lục gia rất căng thẳng, ngoại trừ Lục Quân Đình và Lâm Hi Vũ, tất cả các thành viên của Lục gia đều có mặt.

Lục lão tiên sinh chắp tay sau lưng đi đi lại lại, dường như so với trước đây, lưng có vẻ còng xuống một chút.
Lục lão phu nhân không chịu nổi nữa, nói: "Đừng đi nữa, tôi muốn chóng cả mặt."
Lục lão tiên sinh sắc mặt ngưng trọng, giữa lông mày lộ ra lửa giận, "Ta đã nói với nó từ lâu rồi, không nên đối đầu với mấy lão già trong hội đồng quản trị, thế mà nó không để vào tai."
Tưởng Lệ Tô vẻ mặt lo lắng nói: "Đứa nhỏ Quân Đình này, đến tột cùng chạy đi đâu, để lại cục diện rối rắm này rồi mặc kệ? Hiện tại công ty không có ai phụ trách, hay là cha mẹ để cho Quân Phong thay Quân Đình quản lý một thời gian, dù sao tình hình rối rắm trong công ty cũng phải có người phụ trách chứ."
Lục lão tiên sinh nghe vậy liền đảo mắt nhìn chằm chằm, tuy ông đã có tuổi, nhưng dù sao cũng là người gây dựng nghiệp lớn, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.
Không khí dường như càng ngưng trọng, Lục lão tiên sinh hỏi Lục Tầm: "Ý của con có phải cũng như vậy?"
Lục Tầm có chút xấu hổ, lập tức lạnh lùng nói với Tưởng Lệ Tô, "Đừng làm mọi chuyện rối lên nữa."
Tưởng Lệ Tô bất mãn, "Tôi làm rộn bao giờ, so tình hình bây giờ thì đây không phải là cách sao?"
Lục lão tiên sinh cười lạnh một tiếng nói: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, công ty là của Quân Đình, chỉ cần nó còn sống một ngày, quy củ này không thể thay đổi."
"Cha, bây giờ đã đến lúc nào rồi." Tưởng Lệ Tô nói, "Công ty là của Quân Đình, điều đấy không phải bàn cãi nhưng hiện tại nó không ở đây, công ty không phải cũng cần người điều hành sao? Quân Phong có học qua quản lý, để thằng bé tới chống đỡ một thời gian, cũng không phải có ý thâu tóm công ty."
"Hỗn xược".

Lục lão phu nhân trầm giọng mở miệng, "Bây giờ trong nhà xảy ra chuyện, các ngươi là người của Lục gia đáng ra nên tìm cách giúp gia tộc vượt qua khó khăn, chứ không phải nhân lúc trong nhà có biến liền nhảy vào mưu lợi."
Tưởng Lệ Tô bị khiển trách đáy lòng không vui, nhỏ giọng thì thầm nói: "Cái này chẳng lẽ không phải biện pháp sao?"
"Được rồi, mẹ đừng nói nữa." Lục Quân Phong nhíu mày nói, "Hiện tại không phải lúc nói chuyện này."
Tưởng Lệ Tô trừng mắt nhìn: "Sao con lại ngốc thế? Là mẹ đang giúp con."
Lục Quân Phong biết Tưởng Lệ Tô đang giúp mình, nhưng hiện tại công ty đang loạn, trong nhà không thể rối ren hơn nữa.

Mặc kệ hắn cùng anh cả có mâu thuẫn gì, hiện tại Lục gia đang khủng hoảng, bọn họ nên đồng tâm hiệp lực giúp gia tộc vượt qua khó khăn, chứ không phải nhân lúc đối phương không có ở đây liền thừa cơ xâm phạm lợi ích.
Huống hồ, dựa theo sự hiểu biết của hắn về Lục Quân Đình, anh là người tâm cơ khó lường, không dễ dàng ngã xuống như vậy, cũng có thể đây là nước cờ lớn của Lục Quân Đình.

Nếu hắn lợi dụng thời điểm này nhảy vào đoạt quyền, chờ lúc Lục Quân Đình trở về khẳng định hắn sẽ chết rất thảm.
Lâm Hi Vũ muốn gọi cho Lục Quân Đình hỏi thăm tình hình một chút, nhưng lại sợ gọi điện thoại tới sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.

Bên Lục gia thường xuyên gọi hỏi cô, nói đến giờ đều không liên lạc được với Lục Quân Đình.
Tình thế Trường Hằng đang rất tệ, giá cổ phiếu giảm liên tục, Lâm Hi Vũ cũng không dám ra ngoài, cả ngày đều ở trong nhà.

Lục Viện tới tìm cô, Lâm Hi Vũ nhân cơ hội hỏi chút nhưng xem ra Lục Viện cũng không rõ.
"Cậu còn chưa thấy bộ mặt thật của mấy người đó đâu, nhà tớ chưa đổ đã có người trở mặt rồi, cậu còn nhớ Đại Mập* không, thời cấp ba cậu ta có học chung với bọn mình đấy."
*Đoạn này tớ tự đặt tên vì nguồn raw cũng không rõ ràng lắm.
Lâm Hi Vũ có chút ấn tượng, ngày xưa cô ta có hơi mập mạp nên các bạn cùng lớp đặt cho biệt danh này.
"Bây giờ ngay cả những người như cậu ta cũng dám chen lấn trước mặt tớ.

Mấy hôm trước tớ ra ngoài tình cờ gặp cậu ta, trước kia cứ chạy đến nịnh nọt thế mà nay cậu ta dám trừng mắt lên nhìn tớ.

Hừ, cứ khinh thường tớ đi, đợi anh cả trở về, tớ chống mắt lên xem những kẻ khinh thường tớ thê thảm như nào." Lục Viện tức giận nói một lượt, nói xong nhưng lại nhụt chí thở dài một tiếng, không xác định hỏi cô: "Cậu nói xem anh cả có thể trở về sao?"
Kỳ thật trong lòng Lâm Hi Vũ không có mấy phần chắc chắn, nhưng vẫn lạc quan an ủi Lục Viện: "Chúng ta cứ chờ xem, chắc chắn có tin tốt."
Nếu Lục Quân Đình ngã xuống thì mọi thứ sẽ đảo lộn, toàn bộ Lục gia, bao gồm cả cô và đứa con trong bụng, trên dưới Trường Hằng đều lâm vào khủng hoảng.

Quyền lực càng lớn, địa vị càng cao thì rủi ro và trách nhiệm anh phải gánh càng nặng, Lâm Hi Vũ tin rằng Lục Quân Đình không phải người đàn ông vô trách nhiệm, có thể nhận thấy thái độ của anh qua việc cô mang thai.
Tối đó, Lâm Hi Vũ đang chuẩn bị đi tắm, thấy màn hình điện thoại sáng lên, cô đi tới liền thấy có cuộc gọi, gần như theo bản năng, vội vàng cầm điện thoại lên.

Lâm Hi Vũ cảm giác hô hấp chậm lại, cẩn thận xác nhận, "Anh Quân Đình?"
"Là anh."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lục Quân Đình, Lâm Hi Vũ cảm giác tảng đá nặng đè trong lòng cũng rớt xuống, từ sau khi Trường Hằng xảy ra chuyện, đã hơn một tháng nay đều không nhận liên lạc được với anh.
"Anh Quân Đình, anh ổn không?"
"Anh không sao, em dạo này thế nào?"
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, không nghe ra sự thấp thỏm lo lắng của người đang gặp khó khăn.
"Em rất tốt, anh không cần lo lắng cho em."
Bên kia trầm mặc một hồi nói ra: "Em đang lo lắng cho anh sao?"
Lâm Hi Vũ cơ hồ vô thức thốt ra, "Em làm sao lại không lo lắng cho anh chứ?"
Cô nghe được bên đầu điện thoại Lục Quân Đình, hình như anh khẽ mỉm cười..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện