Rốt cuộc, họ không đến trại trẻ mồ côi. Quý Liên Hoắc dẫn Quý
Đại Bảo mặt mũi lấm lem đến một nhà máy bỏ hoang, trong một
góc tràn ngập mùi dầu làm mát, trải một tấm chăn rách nát ra.
Tìm kiếm khắp nhà máy cả ngày, chọn ra được vài thứ bỏ đi có
thể bán được, Quý Liên Hoắc mệt mỏi bế đứa cháu trong tay
nằm trên tấm chăn, nhìn nó ngủ thiếp đi, y lấy mẩu báo đã xé
cẩn thận từ trong ngực ra, mượn ánh trăng cẩn thận ngắm nhìn
người đàn ông trên đó.
Những chữ nhỏ xung quanh không mấy rõ ràng dưới ánh trăng,
Quý Liên Hoắc ghé sát gần mẩu báo, mơ hồ nhìn thấy những
chữ trên đó.
[...Tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị Vương Chiêu Mưu đã
quyên góp 10 triệu cho trường cũ của mình để thành lập quỹ
giáo dục đặc biệt... được trao tặng danh hiệu "Doanh nhân danh
dự"...]
Anh ấy tên là Vương Chiêu Mưu.
Một cái tên thật hay.
Quý Liên Hoắc mím môi, mắt hơi sáng lên, nhìn chăm chú vào
người đàn ông đang mỉm cười trong bức ảnh, như thể bị nụ cười
của anh lây nhiễm, y vô thức cong khóe miệng lên. Đặt mẩu báo
bên cạnh chiếc gối làm bằng quần áo rách, Quý Liên Hoắc
nghiêng người nhìn chăm chú, , lấy lòng bàn tay che bức ảnh,
mỉm cười chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngày qua ngày, Quý Liên Hoắc dùng số tiền đầu tiên kiếm được
từ việc bán phế liệu để mua băng keo, cẩn thận dán một lớp lên
mẩu báo. Chữ viết xung quanh bức ảnh người đàn ông đã bị mờ
do bị chà xát, chỉ có bản thân bức ảnh là sạch nguyên. Quý Đại
Bảo chứng kiến chú út dường như đang dần hồi phục sức sống,
chăm chỉ thu gom rác thải hơn, thỉnh thoảng còn tranh làm cả
những công việc nặng nhọc.
Quý Liên Hoắc có thể dỡ hàng từ xe tải xuống vừa nhanh chóng
vừa hiệu quả, nhưng chỉ có người quen mới dám dùng, dù sao
thì thiếu niên cũng đi khập khiễng, hầu hết mọi người đều sợ y
sẽ vô tình làm rơi hàng hóa.
Lần thứ hai tiết kiệm đủ tiền nhanh hơn lần đầu, Quý Liên Hoắc
mua một bộ quần áo sạch rẻ tiền, lại đi chợ trái cây nhập hàng,
rồi chọn một nơi cách xa địa điểm trước đó để bán trái cây.
Sạp trái cây mở được nửa tháng, cho đến một ngày, có một gã
đàn ông lén lút đi ngang qua ven đường, nhìn Quý Liên Hoắc hồi
lâu rồi vội vã bỏ đi. Quý Liên Hoắc chú ý đến ánh mắt của gã,
cũng nhìn thấy đôi bàn tay vàng vọt và ngón út bị cụt, liền nhận
ra đây lại là một con bạc khác. Con nghiện bài bạc cũng có vòng
tròn riêng của họ, giống như vũng bùn hôi thối chứa trong cùng
một cái thùng, một người biết nơi ở của họ, vậy thì gã cậu của y
cũng sẽ nhanh chóng biết được.
Không hề ôm tâm lý ăn may, ngay ngày hôm sau Quý Liên Hoắc
đã đổi địa điểm sạp hàng, trốn tránh được một thời gian. Cho
đến một buổi trưa, Quý Liên Hoắc đang cúi đầu cắt phần trái cây
bị hư bỏ đi, cắn vài miếng phần còn lại, khi ngẩng đầu lên đã
thấy cái miệng cười đầy răng ố vàng của con bạc.
Những người xung quanh nhìn thiếu niên què chân kia bị đám
người đánh cho đến khi ngã xuống đất. Gã cầm đầu lấy hết tiền
của thiếu niên, còn y miệng đầy máu, nhìn chằm chằm vào gã.
"Đây là cái gì nữa?" Con bạc lần mò được gì đó.
Lần này, thiếu niên đột nhiên như phát điên, bật dậy đánh văng
ba người đang đè mình xuống, không cho gã cờ bạc kia chạm
vào đồ trong lòng mình.
Con bạc bị đánh hai cú vào mặt, thiếu niên ra lực rất mạnh, một
cú đấm khiến đầu con bạc choáng váng, một đấm khác đánh bật
hai chiếc răng của gã, năm gã đàn ông giữ chặt thiếu niên đang
giãy dụa, gã cờ bạc vừa chửi thề vừa giật lấy món đồ trong tay
Quý Liên Hoắc, nhưng phát hiện đó không phải là tiền, mà là
một mẩu báo được quấn băng keo.
"Mẹ kiếp, tao còn tưởng là cái gì." Con bạc liếc nhìn nội dung tờ
báo, rồi quay sang thiếu niên đôi mắt đỏ au đang nhìn mình
chằm chằm, bỗng nhận ra điều gì đó.
"Sao, là thần tượng của mày hả?" Con bạc cười nhạo: "Không
biết nhìn lại cái bộ dạng của mình đi, một thằng què chết tiệt,
còn muốn làm người giàu nhất Tô Thành?"
Con bạc lấy bật lửa trong túi ra, châm lửa mẩu báo quấn chặt
bằng băng keo trước mặt thiếu niên. Ngọn lửa bốc lên từng tấc,
nuốt trọn dáng hình người đàn ông, thiếu niên nhìn anh chăm
chú, nước mắt dâng lên.
Con bạc lại dẫn người đi, trái cây và xe đẩy đều bị đẩy đi. Quý
Liên Hoắc cố gắng đứng dậy, nhặt mẩu báo đang cháy chỉ còn
một góc nhỏ, lau khóe mắt ướt đẫm, dùng ngón tay đẫm máu
dập tắt tia lửa.
Quý Đại Bảo không nhớ đã bị bọn cờ bạc cướp bao nhiêu lần, chỉ
nhớ rằng khi đi ngủ vào ban đêm, chú út sẽ dùng ngón tay chạm
vào một vùng nhỏ trên gối, liên xoa tròn, nhưng rõ ràng là
không có gì ở đó.
Khi Quý Đại Bảo lên sáu tuổi, một người phụ nữ cùng vệ sĩ phát
hiện ra hai chú cháu, vừa khóc lóc vừa ôm chặt Quý Liên Hoắc
và Quý Đại Bảo vào lòng.
Có vẻ như những ngày tháng khó khăn của họ cuối cùng đã kết
thúc, bây giờ họ có quần áo sạch, những bữa ăn ngon và một
căn nhà lớn ấm áp. Lúc đó, Quý Đại Bảo không biết nhà họ Lãnh
có ý nghĩa gì, chỉ biết rằng mình có nhiều người thân hơn, có
ông quản gia chăm sóc, và chú út trở nên rất bận rộn.
Quý Liên Hoắc xuất hiện trước đám đông trong bộ vest được
may riêng, mọi người lúc đầu đều ngạc nhiên cảm thán, nhưng
khi thấy bước chân của thiếu niên, chẳng thiếu người không giấu
được vẻ ngạc nhiên xen lẫn cười nhạo trong mắt. Cụ Lãnh thấy
ánh mắt buồn bã của thiếu niên, bèn thay Quý Liên Hoắc từ chối
mọi sự kiện đông người.
Khi cụ Lãnh hỏi có muốn tranh giành quyền thừa kế nhà họ Lãnh
với anh họ mình không, Quý Liên Hoắc gật đầu không chút do
dự, trong mắt lại là nỗi u uất không giấu được. Người chiến
thắng đã được quyết định chỉ trong một năm, Quý Liên Hoắc
lẳng lặng nhìn gã anh họ vẫn chưa không dám tin kia.
Sản nghiệp của nhà họ Lãnh rất lớn nhưng sức khỏe của cụ Lãnh
lại bất ngờ gặp vấn đề, Quý Liên Hoắc rời khỏi nước Hoa, cuối
cùng cũng tiếp quản nhà họ Lãnh sau hai năm ở Mỹ.
Khi Quý Liên Hoắc trở về Tô Thành lần nữa, đang lựa chọn địa
điểm xây dựng tòa nhà Lãnh Thị, ánh mắt của y vô thức rơi vào
nơi có tập đoàn Vương Thị.
Có thể gần hơn không.
Để anh ấy... nhìn thấy mình.
Tòa nhà Lãnh Thị được xây dựng không xa tập đoàn Vương Thị,
phá bỏ tòa nhà cao tầng trước đó, mời một kiến trúc sư nổi tiếng
đến xây sao cho tòa nhà Lãnh Thị vừa rộng rãi vừa tráng lệ.
Sản nghiệp chính của nhà họ Lãnh ở nước ngoài, mỗi năm Quý
Liên Hoắc phải ở nước ngoài ít nhất hai phần ba thời gian, đôi
khi công ty có quá nhiều việc phải làm, phải bay đi bay lại khắp
nơi hai ba năm liên tiếp.
Mỗi lần trở về Tô Thành, Quý Liên Hoắc đều cẩn thận thu thập
tin tức về nhà họ Vương.
Năm nay con trai út nhà họ Vương lại rớt kỳ thi tuyển sinh đại
học.
Con gái lớn của nhà họ Vương đi xem mắt.
Cổ phiếu của tập đoàn Vương Thị tăng giá rồi.
...
Quý Liên Hoắc lặng lẽ đọc, tìm những bài báo liên quan đến tổng
giám đốc Vương Thị trong đóng báo viết về tập đoàn Vương Thị,
đọc đi đọc lại nhiều lần, cắt ra phần nói về người đàn ông ấy,
chụp lại bằng điện thoại, lưu trữ cẩn thận.
Quý Liên Hoắc đã tìm đến nhiều bác sĩ, liên tục điều trị, hy vọng
một ngày nào đó có thể đứng trước người mình thương như một
người bình thường. Thử mọi phương pháp có thể, nhưng cuối
cùng, chỉ nhận được ánh mắt khó xử của bác sĩ.
"Ngài Quý, vấn đề của ngài không chỉ là gãy xương, mà còn ảnh
hưởng đến các mạch máu, cơ và dây thần kinh xung quanh,
không phải cắt cụt chi đã là may mắn, chứ đừng nói đến việc hồi
phục hoàn toàn..."
Tuy bác sĩ nói rất uyển chuyển, Quý Liên Hoắc vẫn nghe rõ ý.
Y sẽ mãi mãi là một kẻ tàn tật.
Cụ Lãnh đã nhiều lần đề nghị Quý Liên Hoắc tìm bạn đời, nhưng
y nhìn chân mình rồi im lặng từ chối.
Một lần nữa trở về Tô Thành, Quý Liên Hoắc thấy tin tức mới
của Vương Thị.
Con gái lớn nhà họ Vương đã kết hôn.
Con trai út nhà họ Vương bỏ nhà ra đi.
Quý Liên Hoắc gọi thư ký đến, sau một lúc im lặng lại cho thư ký
đi.
Quý Liên Hoắc không dám xen vào chuyện của nhà họ Vương,
sợ rằng nếu mình xen vào sẽ bị người ấy phát hiện. Y giống như
một kẻ nhìn trộm bẩn thỉu, một khi lộ ra ngoài ánh sáng mặt
trời, trước mặt anh ấy, y sẽ không có chỗ nào để đứng, y không
có quyền can thiệp vào chuyện gia đình của nhà họ Vương.
Trở về từ nước ngoài lần nữa, Quý Liên Hoắc thấy nhiều tin tức
về nhà họ Vương hơn.
Con gái lớn của nhà họ Vương qua đời.
Vợ của ông Vương qua đời.
Ông Vương qua đời.
Quý Liên Hoắc đọc đi đọc lại nhiều lần mới chắc chắn mình
không lầm.
Sao lại thế này?
Internet đưa tin ông Vương đã qua đời, người duy nhất được xác
nhận còn sống sót của nhà họ Vương mặc bộ vest đen, băng tay
đen ở tay áo bên trái, bình tĩnh nhìn về một nơi, tấm lưng vẫn
thẳng tắp như ngày nào, dường như không có gì trên thế giới
này có thể khuất phục được anh.
Anh đã xử lý mọi việc liên quan đến tang lễ rất tốt, tập đoàn
Vương Thị không hề bị ảnh hưởng bởi cái chết của ông Vương,
anh không cần ai giúp đỡ, anh vẫn là Vương Chiêu Mưu của nhà
họ Vương.
Quý Liên Hoắc chờ đợi rất lâu, cuối cùng chờ được tin tức do
người ấy tung ra, nói muốn tìm chủ mới cho con rùa cưng của
ông Vương. Nhiều người có thái độ e ngại khi nuôi rùa cảnh vì
chúng có thể tiễn chủ nhân ra đi, Quý Liên Hoắc đích thân chọn
một con rùa cái, xây bể nuôi rùa chỉ sau một đêm.
Vào ngày đón chú rùa cưng về, Quý Liên Hoắc đứng trong
phòng, để rèm che gần hết cơ thể.
Quý Liên Hoắc thấy người đàn ông chột mắt đó đến, tay cầm
điện thoại di động, dường như đang trò chuyện video với anh ấy,
sau khi xác nhận hoàn cảnh tốt, chú rùa cưng được đưa ra
ngoài, cùng với tất cả đồ đạc trước đây của nó, coi như đã về ở
rể.
Khi người đàn ông chột mắt về rồi, Quý Liên Hoắc mới nôn nóng
đi xem chú rùa cưng, lần đầu tiên nhận ra thế nào là yêu ai yêu
cả đường đi.
Điều mà Quý Liên Hoắc không ngờ tới là sau đó Vương Chiêu
Mưu đã chủ động liên lạc với y, hỏi thăm về tình hình của rùa
cưng.
Quý Liên Hoắc mừng rỡ đọc đi đọc lại tin nhắn đó mãi, chụp ảnh
màn hình vài lần, cuối cùng cẩn thận chụp lại tình trạng hiện tại
của chú rùa cưng.
[Hình ảnh hơi mờ.]
[Cảm ơn, xin hãy đối xử tốt với nó.]
Nhìn thấy tin nhắn của Vương Chiêu Mưu, ngón tay Quý Liên
Hoắc dừng lại trên bàn phím điện thoại một lúc lâu, xóa đi xóa
lại mấy chục tin trả lời, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gửi đi một tin
nhắn [Được.]
Xem lại nhiều lần những hình ảnh về chú rùa cưng mà mình gửi,
Quý Liên Hoắc mím môi, rồi cố gắng tự học cách chụp ảnh và
quay video.
Quý Liên Hoắc chụp rất nhiều ảnh, cuối cùng có lẽ vì gửi quá
nhiều nên Vương Chiêu Mưu không trả lời nữa.
Hối hận cũng đã quá muộn, Quý Liên Hoắc lật lại những câu chữ
ít ỏi mà Vương Chiêu Mưu gửi cho mình, đọc đi đọc lại mãi.
Không lâu sau đó, công ty con của Lãnh Thị tại Mỹ gặp phải
khủng hoảng quan hệ công chúng, Quý Liên Hoắc phải lên
chuyên cơ sang Mỹ ngay trong đêm để giải quyết.
Khi trở về Tô Thành, bước vào khách sạn, thấy người đàn ông
đang uống rượu vang đỏ bên cửa sổ, Quý Liên Hoắc nín thở,
lắng nghe tiếng tim đập của chính mình.
Vẫn hệt như hai mươi năm trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện