Anh cầm trên tay một văn kiện, đầu ngẩng lên, dùng một giọng không tính là quan tâm nhưng lại chừng mực nói với cô:

“Nếu có chỗ nào không thoải mái, tôi sẽ đưa em đi bệnh viện.”

Phương Tình ngơ ngác nhìn người trước mắt, trong một giây cô còn cảm thấy người mình xuất hiện ảo giác. Cô hoàn toàn không kiềm được mà buột miệng hỏi: “Khang Tư Cảnh anh tại sao lại ở đây?”

Không biết có phải hay không cô phản ứng hơi thái quá, anh có chút kinh ngạc, nhưng giọng điệu không có gì thay đổi:” Chị Vu gọi điện thoại nói cho tôi nói em mắc mưa phát sốt, tôi liền từ Hồng Công trở về đây.”

Chị Vu...

Như thế nào liền có chị Vu...

Chị Vu là người giúp việc khi cô với Khang Tư Cảnh còn là vợ chồng. Nhưng từ khi cô và anh ly hôn, cũng đã mười mấy năm cô vẫn chưa được gặp chị.

Phương Tình nhanh chóng thấy có điều không thích hợp. Giờ phút này cô cũng không phải đang nằm ở giường của bệnh viện, cũng không phải căn nhà ở quê, mà là nhà của Khang Tư Cảnh và cô trước kia. Căn nhà Khang Tư Cảnh cố ý mua khi kết hôn cùng cô, một biệt thự xa hoa ở phía Nam Bắc Kinh.

Vách tường được sơn màu lam, có đường viền hoa trên bức màn cửa sổ, còn có chiếc giường có tấm chăn bông màu hồng phấn.

Cô ở nơi này sinh sống nhiều năm, cho dù cùng anh đã tách ra mười mấy năm nhưng cô vừa thấy cách bài trí trang hoàng liền nhận ra.

Chỉ là từ khi cùng Khang Tư Cảnh ly hôn, cô liền không bước chân vào đây nữa.

Thật là quá kỳ quái, cô tại sao lại ở nơi này?

Cô lại ngẩng đầu nhìn về phía Khang Tư Cảnh, vẻ mặt anh tìm tòi nghiên cứu nhìn lại cô. Giờ phút này Khang Tư Cảnh tựa hồ so lần trước cô nhìn đến trẻ tuổi hơn rất nhiều. Khuôn mặt không có bị năm tháng ăn mòn, anh vẫn như cũ phấn chấn oai hùng, gương mặt thâm thúy mang theo chí khí sắc bén của tuổi trẻ.

Tại sao lại như vậy?

Phương Tình quả thực cực kỳ kinh ngạc, ma xui quỷ khiến, cô trực tiếp nhảy xuống giường chạy đến  phòng vệ sinh.

Cô đứng ở rửa mặt trước gương, nhìn đến trong gương ảo ảnh của mình cô tức khắc sợ ngây người. Giờ phút này sắc mặt cô tuy có chút tái nhợt, bất quá gương mặt lại lộ ra tuổi trẻ no đầy cùng xuân sắc, không còn có hàng năm bị ốm đau tra tấn đến tiều tụy, hơn nữa làn da cô căng mịn tinh tế. Cô tựa hồ trẻ ra mười mấy tuổi.

Trước mắt này hết thảy quả thực mà lại quá hư ảo, rõ ràng làm phẫu thuật thất bại. Chính là vừa mở mắt cô lại về thời điểm vẫn cùng chung sống với Khang Tư Cảnh. Không chỉ có như thế, cô cùng Khang Tư Cảnh nhìn qua đều trẻ tuổi hơn rất nhiều.

Tột cùng là chuyện gì đã xảy ra...

Cô đột nhiên nghĩ đến Khang Tư Cảnh nói cô đã giảm sốt, lại nói hắn được nhận cuộc gọi của chị Vu liền từ Hồng Công trở về. Cô khi còn trẻ thân thể luônkhỏe mạnh, rất ít sinh bệnh vặt. Sau khi gả cho Khang Tư Cảnh duy nhất chỉ có một lần phát sốt chính là sau khi kết hôn hai năm.

Đó là một ngày cô ra bên ngoài tìm việc không có kết quả, vừa hay trời lại mưa, cô liền chạy đến một tiệm cà phê để tránh. Lại không ngờ “vừa vặn” gặp Bạch Húc Nghiêu đang uống cà phê.

Bạch Húc Nghiêu đối với cô châm chọc mỉa mai một phen, nói cô là đứng núi này trông núi nọ phụ lòng hắn. Bởi vì những lời này của hắn mà cô nhớ đến dĩ vãng, trong lòng có điều xúc động, cô khổ sở cực kỳ, liền đứng trong mưa thật lâu.

Cô trở về thì sốt cao, chị Vu liền cấp tốc gọi điện cho Khang Tư Cảnh, khả năng cao là chị sợ cô xảy ra chuyện. Khang Tư Cảnh khi đó đang ở Hồng Công mở cuộc họp, vừa nhận được cuộc gọi, anh liền lập tức quay trở về. Mãi cho đến ngày hôm sau cô giảm sốt anh mới rời đi.

Thế nhưng cô cũng không cảm kích anh vì cô bỏ hội nghị ở Hồng Công, vội vàng gấp rút trở về. Thậm chí cô còn đem những căn nguyên thống khổ bởi Bạch Húc Nghiêu gợi lên quy hết tội lên người anh. Cô vừa tỉnh lại đã cùng anh cãi nhau một trận nảy lửa, còn đưa ra lời ly hôn. Cô cùng với Khang Tư Cảnh còn có Bạch Húc Nghiêu là mối quan hệ ba người gian díu không hồi kết, càng gỡ càng rối nên gút mắt cũng là lúc ấy bắt đầu.

Trước mắt tình hình cùng năm đó cảnh tượng cơ hồ chưa xảy ra. Nếu cô đoán không sai, hiện tại hẳn chính là mười lăm năm về trước.

Cô quả thực không thể tin được, trên đời này còn có sự tình không thể tưởng tượng nổi như vậy.

Cô bấu trên cánh tay của mình, nhanh chóng liền có đau đớn truyền đến. Cô biết, hết thảy đều không phải là mơ. Cô thật sự đã trở lại, về tới mười lăm năm trước.

Lúc trước cô phẫu thuật thất bại đã đoán mình sẽ chết. Trong giây phút cuối cùng đó cô còn đang suy nghĩ cả đời này không có cách nào trả lại ân tình cho Khang Tư Cảnh.

Chính là vừa mở mắt cô lại về tới mười lăm năm trước, lúc ấy cô còn chưa ngoại tình, cũng chưa đưa ra lời đề nghị ly hôn với anh.

Nói cách khác, cô còn có biện pháp đền bù những thiệt thòi mà cô đối với anh, cũng như trả lại ân tình mà lúc nguy nan anh chi trả viện phí phẫu thuật cho cô.

Cô ở trong phòng vệ sinh hồi lâu mới hoàn toàn tiếp thu được sự thật cô trở lại mười lăm năm trước.

Tuy rằng hiện giờ cái gì cũng đều chưa phát sinh, nhưng mỗi lần đối mặt với Khang Tư Cảnh, cô vẫn có  chút ngại ngùng. Cho nên thời điểm cô từ trong phòng vệ sinh đi ra, cả người lộ ra cứng nhắc.

Khang Tư Cảnh đang đứng ở bên cửa sổ, hai tay đút vào túi quần, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hiện giờ cột sống của anh còn chưa bị thương, lưng eo vẫn cao thẳng. Anh đứng bên cửa sổ, tựa như cây tùng thẳng tắp và uy phong.

Nghe được âm thanh, anh quay đầu nhìn. Trước mặt cô, anh đối với cô luôn  rất khách khí, giờ phút này trên mặt anh cũng không có biểu cảm gì dư thừa, bên ngoài tỏ vẻ quan tâm: “Em đã khỏe hơn chưa?”

“Em … đã đỡ hơn nhiều.”

Lại nói, năm đó cô cùng Khang Tư Cảnh hai người như ở hai thế giới, chẳng có lí do gì để đến hôn nhân. Thế nên nguyên nhân hai người đến với nhau có chút gượng ép. Cha mẹ cô ly hôn khi cô còn học trung học cơ sở. Mẹ muốn nuôi nấng cô nên thường ra ngoài làm công. Năm đó, mẹ phiêu dạt khắp nơi rồi đến thành phố Bắc Kinh. Vận khí của bà quả thực không tồi, nhanh chóng có một hộ gia đình muốn cần người làm, bà chịu trách nhiệm chăm sóc một ông lão đi đứng bất tiện. Mà ông lão này lại là ông của Khang Tư Cảnh.

Ông của Khang Tư Cảnh thân thể không tốt lắm. Có một lần, ông đang hoài niệm những người bạn già của mình thì đột nhiên trúng gió, mà lúc ấy không có ai ở nhà, tài xế lại đi ra ngoài mua đồ. Mẹ của Phương Tình nhìn ông trúng gió ngã xuống đất thì bắt đầu sốt ruột, dưới tình thế cấp bách, trực tiếp cõng ông đến bệnh viện gần nhất. Nhờ thế ông được chữa trị kịp thời, Khang lão gia mới không có bị cái gì.

Kể từ đó mẹ của Phương Tình xem như cứu Khang lão gia một mạng. Người trong nhà Khang gia đối đãi với bà vô cùng tốt, nói là vô luận như thế nào cũng muốn đáp lại ân tình của bà.

Mà phương thức đáp trả của Khang gia thật sự là có điểm không thể tưởng tượng. Đột nhiên người làm cháu là Khang Tư Cảnh cưới con của ân nhân là Phương Tình làm vợ. Khang lão gia nói là nếu cứ như vậy hai bên liền thành người một nhà cũng tiện cho họ chăm sóc hai mẹ con cô.

Mẹ cô là Phương Lận Chi cùng với Phương Đạt Châu ba cô ly hôn do ông đã có nhân tình bên ngoài. Người đàn bà nhẫn tâm này lại quản lí đất đai trong tay. Sau khi mẹ và ba cô ly hôn, mẹ cùng cô không nhận được một đồng tiền viện trợ nào. Mẹ vì nuôi nấng cô đã phải chịu không biết bao nhiêu khổ cực, cho nên đối mặt với nhà Khang gia có tiền có thế đã nhanh chóng dụ hoặc được bà. Mẹ cô không nghĩ nhiều liền đáp ứng rồi.

Khi đó Phương Tình đã ở thành phố Bắc Kinh học đại học, mẹ ở Khang gia cũng đơn độc một mình một phòng. Những lúc được nghỉ cô đều cùng ở với mẹ một thời gian. Cho nên cô đối với Khang gia cũng được tính là thân thuộc, chỉ là người nhà Khang gia rất bận rộn, cô cùng người nhà Khang gia rất hiếm khi đối mặt, cùng Khang Tư Cảnh chỉ mới thấy qua mấy lần. Cơ mà liền tính gặp mặt thì anh chỉ gật gật đầu khách khí tiếp đón một chút. Vì vậy mẹ vừa nói đột nhiên sẽ gả cô cho anh khiến cô thật sự không tiếp thu được, huống hồ khi ấy cô và Bạch Húc Nghiêu còn đang quen nhau.

Thế nhưng mẹ cô lúc đó thái độ rất kiên quyết, mẹ suy nghĩ cô nếu gả cho Khang Tư Cảnh, về sau chính là thiếu phu nhân, có Khang gia hỗ trợ, mẹ con cô cũng sẽ không chịu khổ.

Mẹ vì nuôi dưỡng cô đã trải qua biết bao đau khổ, cô đều thấy được, cho nên khi mẹ đề nghị, cô cũng sẽ thông cảm ý tưởng của bà. Chỉ là cô cùng Khang Tư Cảnh không môn đăng hậu đối, mà lấy người giàu có thì cũng không phải sẽ có kết cục tốt. Đương nhiên, điều quan trọng là cô không thích Khang Tư Cảnh, cho nên không nghĩ sẽ gả cho anh.

Cô cùng với mẹ thương lượng không có kết quả, Phương Tình nghĩ mình và Khang Tư Cảnh giống nhau, đại khái sẽ không đồng ý loại an bài dạng này.

Chính là cô không nghĩ tới, người mà mọi người đồn đại lên kêu mưa gọi gió, nói một không hai, người mà thuộc dạng hậu duệ quý tộc giàu có của Bắc Kinh – Khang Tư Cảnh thế mà lại thuận theo an bài của gia đình.

Cho dù qua nhiều năm như vậy nhưng khoảng khắc Khang Tư Cảnh nói với cô năm đó cô có nhớ rất rõ ràng:  “Phương tiểu thư có điều không biết, tuổi của tôi không còn nhỏ nên sẽ thường xuyên bị cha mẹ và bạn bè mai mối với đủ loại phụ nữ, cái này khiến tôi thực sự rất phiền. Đó là lí do tôi cần thiết nhanh chóng cưới một người vợ. Mà Phương tiểu thư có thân phận đơn giản, cưới cô làm vợ sẽ giúp tôi tránh được không ít phiền toái. Vả lại, nhà Khang gia chúng tôi cũng nợ mẹ cô một ân tình, tôi cưới cô thì gia đình tôi sẽ tiện việc chăm sóc mẹ con cô hơn. Chúng ta kết hôn thì thuận cả đôi đường, tôi sẽ không có cái gì không đồng ý.”

Anh nói như thế làm cô quả thật vừa khiếp sợ vừa tức giận. Thái độ của anh kiên quyết, lại mang khí thế áp bách khiến cô đối với anh có mấy phần sợ hãi, cho nên về sau cô cũng không tìm anh bàn chuyện nữa. Sau đó, được mẹ khuyên nhủ, cuối cùng cô cũng đồng ý cùng với Khang Tư Cảnh kết hôn.

Khang Tư Cảnh lúc trước cưới cô một phần vì danh nghĩa người vợ “ít phiền toái” của cô, phần còn lại là vì muốn chiếu cô mẹ con cô, còn anh cũng không phải thực sự thích cô. Mà Phương Tình gả cho anh hoàn toàn là bị mẹ ép buộc.

Cho nên hai người không có tình cảm gì với nhau lại vẫn luôn duy trì tình trạng hôn nhân. Khang Tư Cảnh thường xuyên làm việc nên rất bận rộn, ngày thường thật sự khó gặp được anh. Mỗi khi nhìn thấy anh, hai người bất quá chỉ chào hỏi vài câu đơn giản. Thế nhưng sau khi kết hôn, Khang Tư Cảnh cũng không có gì bạc đãi cô. Trước khi đi đến hôn nhân, cô vừa mới hai mươi tuổi, còn đang học năm hai. Sau khi kết hôn với anh, mọi tiền sinh hoạt phí đều do anh chi trả, thậm chí còn trả hết tiền học tập cô vay từ bên ngoài. Không những thế, anh còn làm cho cô một thẻ ngân hàng, cứ mỗi tháng sẽ gửi cho cô một khoản tiền khổng lồ.

Bởi vì lí do này mới nói, Phương Tình phút chốc từ chim sẻ bay lên làm phượng hoàng, cô được nhiều người hâm mộ.

Chỉ là Phương Tình không yêu thương gì Khang Tư Cảnh, mà cô cũng tự nhận biết Khang Tư Cảnh không thích cô, cho nên thời gian về sau sinh hoạt hôn nhân của bọn họ không mấy suôn sẻ. Sau đó Bạch Khúc Nghiêu xuất hiện, tâm tư cô bắt đầu dao động.

Hiện giờ, cô cùng Khang Tư Cảnh hẳn là vừa mới kết hôn hai năm sau, cô chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học không bao lâu.

Tuy rằng đời trước cô cùng Khang Tư Cảnh sống cùng với nhau đã nhiều năm, nhưng thực tế bọn họ không trao đổi nhiều với nhau, cô đối với anh không có mấy hiểu biết. Cô muốn đền bù lại thiệt thòi của anh đời trước, bất quá nhìn hoàn cảnh hiện tại quan hệ hai người còn nửa vời, xa lạ, cô cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Thậm chí, cứ như vậy đứng ở trước mặt anh nói chuyện thôi cô vẫn còn thấy không tự nhiên, cứng nhắc.

Khang Tư Cảnh nâng cổ tay nhìn nhìn rồi nói: “Tôi còn có chuyện phải xử lý nên đi trước, em muốn yêu cầu gì thì nói với chị Vu.”

Khang Tư Cảnh nói xong liền phải rời khỏi, bất quá tựa hồ nghĩ đến cái gì, anh lại quay đầu hướng cô nói: “Trước khi đi tôi còn muốn nhắc nhở em một chút, tuy rằng hôn nhân chúng ta là hữu danh vô thực, nhưng trên danh nghĩa em vẫn là vợ của tôi – Khang Tư Cảnh. Nếu muốn cùng ta kết hôn, như vậy cô vẫn nên phải tôn trọng hôn nhân này, người không nên thấy thì không cần phải thấy, có một số việc không nên làm liền không làm, đã hiểu?”

Anh híp lại hai mắt mang theo mấy phần sắc bén, giọng điệu lúc nói chuyện mang giọng điệu hàm chứa cảnh cáo.

Khang Tư Cảnh trước kia đã từng được huấn luyện qua quân đội, thời điểm anh nghiêm túc làm người ta sợ hãi, cho nên khi anh vừa thể hiện mấy biểu tình này làm cho Phương Tình như thế nào cũng không thốt được lên lời.

Tựa hồ anh đời trước cũng như vậy đã cảnh cáo cô, chính là khi đó cô sớm bị Bạch Húc Nghiêu xuất hiện làm lòng bị nhiễu loạn, dao động. Cho nên cô cũng không có để ý đến lời cảnh cáo của anh, còn đứng trước mặt anh đề ra lời ly hôn.

Cô nhớ rõ đời trước cô đề ra với anh ly hôn, anh cũng chỉ cau mày suy tư một lát, liền nghiêm túc chặt đứt tâm tư của cô mà nói một câu: “Phương tiểu thư hẳn nên biết, tôi cũng không phải là dạng người thích phiền toái, cho nên ly hôn không ở trong ở phạm vi suy nghĩ của tôi, về sau những lời này em đừng nói nữa.”

Đời trước cô nợ anh quá nhiều. Nếu anh không nghĩ đến ly hôn, như vậy cô liền sẽ không hướng với anh đề ly hôn. Cho nên cô cơ hồ là không nghĩ nhiều liền gật gật đầu  “Vâng, em đã hiểu.”

Đáp ứng rất kiên quyết, thái độ cũng thực ngoan ngoãn, đại khái là cô chưa bao giờ ở trước mặt anh biểu hiện ra. Anh nhìn người trước mắt ngoan ngoãn nghe lời nên có vài giây kinh ngạc, nhưng nhanh chóng anh liền như không có việc gì nói: “Cô hiểu được như vậy thì tốt.”

Phương Tình nghĩ đến anh vì cô mà bỏ công việc ở Hồng Công chạy về, khẳng định là còn rất nhiều công chuyện phải xử lý. Dù sao muốn đền bù cho anh cũng cần thời gian, cô lập tức hiểu chuyện mà trả lời: “Em đã đỡ hơn nhiều rồi, anh có việc liền nên đi trước.”

Anh luôn luôn làm việc dứt khoát, nhanh nhẹn nên gật gật đầu liền trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Nhìn đến bóng dáng của anh, cô đột nhiên liền nghĩ đến trước khi phẫu thuật nhìn đến anh bồi một vị phu nhân đi kiểm tra phụ sản, lại nghĩ sự nghiệp của Khang Tư Cảnh thành công như vậy, anh lại ưu tú như thế, đại khái vẫn không ít nữ nhân muốn quyến rũ anh.

Mặc kệ đời trước sau khi bọn họ ly hôn, anh ở cùng bên ai, nhưng hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô là vợ của anh nên cô vẫn có tư cách cấm người thứ ba chen chân vào hôn nhân của cô.

Cho nên ma xui quỷ khiến, cô không thể kiềm chế mà nói với anh một câu: “Anh tan làm sớm về nhà, không cần đi ra bên ngoài la cà.”

Cô vừa thốt lên liền ý thức được lời mình không thích hợp. Câu này nghe như thế nào cũng giống đã quen thân, lại giống như cô đối với anh có ẩn hàm ý gì đó. Cô và Khang Tư Cảnh quan hệ không có thân thiết đến như vậy.

Khuôn mặt Phương Tình tức khắc liền ẩn đỏ, đôi tay theo bản năng túm chặt góc áo, ánh mắt mang theo vài phần thấp thỏm nhìn anh. Khang Tư Cảnh muốn đẩy cửa ra ngoài, động tác liền khựng lại, anh quay đầu nhìn về hướng của cô. Không biết những lời này có quá đột ngột hay không mà anh tựa hồ không phản ứng lại, ánh mắt nhìn cô có vài phần nghi hoặc. Thế nhưng thân thể anh đi ra một bước hướng cô gật gật đầu, tiếp theo liền đáp một câu:

“Được.”

Phương Tình: “...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện