….Trên bầu trời nhiễm một màu da cam ấm áp….

—-

Để cho đứa con có thể dung nhập tốt vào giữa nhóm sinh viên, thuận tiện cải tạo một chút tư tưởng phong kiến của cậu ta, tôi tìm thời gian gọi điện thoại liên hệ với lão Tề chủ nhiệm lớp của bọn họ một chút.

“Ai, đứa nhỏ Lưu Hoa này nha, học tập đặc biệt nỗ lực, chính là tính cách này…..”

Tôi lau mồ hôi lạnh, “Uh uh, tôi biết, ngài tiếp tục nói?”

“Có chút quá cao ngạo, bộ dáng giống như ai cũng không để vào mắt vậy…..”

“Ai, thầy giáo Tề, cậu ấy từ nhỏ đã không có bạn bè, cha mẹ cũng không biết trông nom, cho nên tôi mới đưa cậu ấy tới trường học.”

Giọng nói lão Tề nháy mắt tràn ngập đồng tình: “Đúng, đúng, chúng tôi làm giáo sư có trách nhiệm giúp đỡ sinh viên,cho nên a, lớp trưởng Thiệu Phong mới chủ động yêu cầu ngồi cạnh cậu ấy a!”

….. Thiệu Phong?

Trách không được lần trước tôi nhìn thấy hắn ngồi cùng bàn với đứa con a…..

Không có ý tốt! Đúng, không có ý tốt!

Tôi cười gượng hai tiếng, lại vội vàng nói vài câu liền treo điện thoại.

Giáo dục vẫn là để gia trưởng tự mình nắm đao mới được oa……

Lúc này tiếng đóng cửa vang lên, Mộ Lưu Hoa đeo balo đã trở lại.

“Đã về rồi?”

“Uh.” Cậu ta đi tới ngồi ở bên cạnh tôi.

“Lưu Hoa a, tiết mục khoa các cậu thế nào rồi?”

“Đang tập luyện.”

“Oh, có rảnh chúng ta đi nhìn thử được chứ?”               

“Có cái gì đẹp sao?”

“Ở chỗ các cậu trước kia không từng xem qua biểu diễn sao?”

“Xem qua, trong phủ cách năm ba ngày sẽ mời gánh hát đệ nhất tới biểu diễn.”

Thao…… Thật có tiền……

“Uh, kỷ niệm ngày thành lập trường thật sự rất náo nhiệt, toàn trường mọi người cùng nhau đi xem, chơi vui lắm a, vài năm nay tôi đã không còn được nhìn nữa a, đi xem không?” tôi trưng ra khuôn mặt đầy thủ đoạn.

Cậu ta chăm chú nhìn tôi một hồi, đem cái ly đặt trên bàn, “Vậy được rồi, buổi chiều ngày mai anh tới tìm tôi.”

Trong lòng tôi vẽ ra kí tự V.

Kế tiếp tôi muốn cho cậu ta biết chỗ tuyệt vời của cuộc sống thuần khiết đại học.

Thời gian bữa tối kế đó Mộ Lưu Hoa vẫn như cũ kiên trì muốn dùng thanh kiếm kia thái thức ăn, còn nói thuận tiện luyện tập kiếm thuật, nhưng tôi cảm thấy kiếm pháp cậu ta tốt như vậy dùng để thái thức ăn thực sự là không dùng được…

Chúng tôi đã học được vài cách làm món ăn cơ bản, nhưng Mộ công tử nói mùi vị so với nhà cậu ta kém xa.

Tôi lập tức mang đạo lý tự lực cánh sinh mộc mạc gian khổ ra giáo dục cậu ta, để cho cậu ta hiểu được cái gì do tự ta mình làm ra mới là tốt nhất.

Thời gian nghỉ ngơi buổi tối Mộ Lưu Hoa đột nhiên hỏi tôi: “Phàn Dịch, anh vì sao muốn nhìn tiết mục ở trường?”

“Không phải tôi muốn xem, là tôi muốn cho cậu xem, cuộc sống cứ đi thẳng qua ba điểm thật sự không có nhiều ý nghĩa, muốn học cũng nên giải trí!”

“Tôi không nghĩ rằng có gì hay, đại khái ở thời trước kia xem hay hơn.”

“Không đâu, hiệu quả trang phục đạo cụ đèn bối cảnh sân khấu của đại học W thì gánh hát của các cậu tuyệt đối không thể so sánh được!” nhớ tới màn kịch kỵ sĩ Châu Âu tại lễ tốt nghiệp năm của tôi đủ cho tôi rung động cả một tháng, cho tới bây giờ khi nhớ lại vẫn mãi còn dư âm. Đúng vậy! Nguyên nhân là do việc dàn dựng quá tốt mà không phải do có bạn học Từ Tĩnh Lệ làm nhân vật nữ  chính!

Cậu ta không lên tiếng, nhưng mà ánh mắt rõ ràng để lộ cảm xúc hứng thú.

Tắt đèn, nghỉ ngơi!

Ngày hôm sau tôi đúng hẹn đi tới đại học W tìm con, sau đó dưới tình huống Thiệu Phong mặt dày mày dạn cứng rắn muốn đi theo mà ba người cùng nhau đi tới sân khấu tại lễ đường.

Ôi, tại sao chỉ là luyện tập mà cũng có nhiều người chiêm ngưỡng như vậy?

Chúng tôi tìm một chỗ ngồi xuống, trên sân khấu đang có người đang đọc lời kịch cực kỳ phiến tình. (tình cảm kích động)

“Từ biệt không biết bao nhiêu lâu mới quay trở về, khanh tạm xem hoa rơi nước chảy, thủ cửa sổ cuối cùng khó khăn thủ tâm ý, trông mong cố không bằng tìm kiếm thường tình, đừng quá……”

Lời này vừa nói ra, tiếng thét chói tai nổi lên.

Thiệu Phong đúng lúc nói: “Đó là Kim Thần Vĩ năm ba, lần này là giữ vai nam chính.”

Chúng tôi nhìn lại phía bên kia, khoảng cách có chút xa không thấy rõ mặt, nhưng mà vóc dáng rất cao, nhìn hào khí của hiện trường lúc này, chỉ sợ cũng là một cấp bậc x hoa cỏ.

Kế tiếp là cảnh nam nữ nhân vật chính ôm nhau,sau đó là tình ý kéo dài ……kiss?!

Thực kinh hãi oa oa oa…… Hiện tại sinh viên thực cởi mở a……

Thiệu Phong liếc mắt nhìn tôi một cái, giải thích nói: “Đó là hôn môi giả, không có chính thức hôn.”

….. Cái gì nha, làm tôi sợ nhảy dựng, làm cứ như thật vậy.

Lúc này sân khấu tối lại, một đoạn âm nhạc cực kỳ thê lương nổi lên, khi ngọn đèn lần nữa sáng lên, trên sân khấu không còn thấy nữ nhân vật chính, thay thế chính là vai nam chính cùng một người nam nào đó đang cầm kiếm giằng co.

“Đỗ huynh lúc trước nhẫn tâm rời xa Phan tiểu thư, ngày đại hôn của nàng lại muốn đặt một chân tới tham dự sao?” giọng nói hùng hậu của người nam kia vang lên, động tác của nam chính nhất thời dừng lại.

Uh, cũng rất là chuyên nghiệp a.

Nhưng mà tình tiết vở kịch tôi thật không thể nào hiểu nổi, kết quả là kính nhờ Thiệu Phong cầm một cuốn kịch bản tới xem.

Oh, hóa ra là một mỹ nam kiếm khách lưu lạc giang hồ dừng chân lưu lại ở một thành thị, không hẹn mà gặp một tiểu thư khuê các gọi Tiểu Phan, hai người vì ngại thân phận mà chỉ có thể vụng trộm mày đi mắt lại để tâm sự với nhau, sau đó kiếm khách mỹ nam muốn theo gió đi tới bốn biển là nhà, để lại Tiểu Phan đáng thương, sau đó Tiểu Phan gả cho một người nam khác, vì vậy mỹ nam kiếm khách này không phục mà đến đoạt hôn ~

Nhìn đến chỗ này, tôi thật sâu cảm thán một phen hiện tại lối suy tư của học sinh thật đặc sắc……

Mộ Lưu Hoa lại có chút hăng hái mà xem toàn bộ cả kịch bản, cuối cùng đem kịch bản đóng lại, nói: “Chuyện xưa này, từng phát sinh trên người biểu muội tôi.”

……

May mắn tôi không uống nước, bằng không thực sự có khả năng trực tiếp phun một ngụm tới trên người nam chính kia.

“Di? Em họ bạn học Mộ là một thiên kim tiểu thư sao?” Thiệu Phong cảm thấy hứng tới gần hỏi.

“Uh, nàng là Quách Thừa tướng chi……” cậu ta còn chưa xong nói, tôi một phát bưng kín miệng cậu ta lại!

STOP! Tuyệt đối không thể nói thêm gì nữa!

“Ha ha ha, em trai của tôi thích nói giỡn, đừng để ý! Em họ của cậu ta thật ra chính là đứa em gái nhỏ, đợi chờ một tên ngu ngốc quá lâu rồi lại bị tên đó vứt bỏ mà mắc chứng uất ức…”Tôi bắt đầu bịa chuyện, Mộ Lưu Hoa hung hăng ngắt tôi một cái, tôi đau tới nỗi mặt mũi trắng bệch, nhưng mà cũng không dám kêu ra tiếng.

Thiệu Phong đầy thích thú “Oh” một tiếng, quay đầu tiếp tục xem tiết mục.

Thật ra lúc tập luyện màn hình nền LCD lớn vẫn chưa được mở ra,ánh sáng âm nhạc cũng chưa hoàn toàn đúng lúc, còn đang ở giai đoạn thử nghiệm, diễn viên cũng đều để trang phục và mặt bình thường, không thay trang phục diễn,khả năng diễn đạt bị giảm đi đáng kể. Nhưng tôi muốn để cậu ta xem mọi người trong cùng một cộng đồng làm sao cùng nhau nỗ lực cố gắng hoàn thành một việc, khi chính thức diễn sẽ không thể nhìn thấy trường hợp hỗ trợ giữa các sinh viên như bây giờ.

“Nha, Lưu Hoa, lúc diễn chính thức chúng tôi cùng nhau đi xem a.”

Cậu ta không để ý tới tôi, đại khái là trách tôi vừa rồi che cái miệng của cậu ta lại.

“Lưu Hoa ~” Tôi tới gần ôm lấy bả vai cậu ta, tiến đến bên tai cậu ta nói,“Không nên bại lộ thân phận, rất nguy hiểm……”

Cậu ta đột nhiên run run một cái, tôi cực kỳ đắc ý, xem ra đe dọa có hiệu quả.

Không ngờ mặt cậu ta chậm rãi đổi sang màu hồng, cuối cùng trừng mắt liếc tôi một cái, buồn bực nói: “Lần sau, không cần ở sát tai tôi nói chuyện.”

Di? Di?

Tình huống gì đây?

Nói như vậy có thể tránh cho người ngoài nghe được, có cái gì không tốt?

Tôi gãi gãi đầu, trăm tư khó lý giải.

Vừa quay đầu lại, chống lại ánh mắt cực kỳ lạnh lùng của Thiệu Phong kia.

Khư……

“Ai, bạn học bên kia, hướng ánh sáng qua bên này một chút – đúng rồi!”

“Kỹ sư ánh sáng, chỗ này thì điều chỉnh ánh sáng màu da cam, lời kịch kế tiếp thì chuyển sang màu đen.”

“Kỹ sư âm thanh! Đoạn âm nhạc của bối cảnh này là “Thủy tiên”, không phải “Loạn hồng”, chú ý một chút!”

“Bạn học Kim, mệt không? Lại đây uống nước đi!”

Nhóm sinh viên khí thế ngất trời vội vàng làm việc, diễn viên lại tiếp tục luyện tập,thật sự chuyên nghiệp.

Chúng tôi từ lễ đường đi ra đã là gần tối.

Trên bầu trời nhiễm một màu da cam ấm áp, chim bay hóa thành chấm đen, trước mặt có rất nhiều học sinh cười nói đi tới đi lui.

Nhiệt độ buổi tối vào mùa hè tương đối thoải mái.

Sau khi tạm biệt Thiệu Phong, tôi vỗ vỗ vai Mộ Lưu Hoa, “Đã đói bụng chưa?”

“Uh.”

“Thế thì về nhà nấu cơm ăn thôi.”

Chúng tôi tản bộ cả đoạn đường, thuận tiện mua chút đồ ăn vặt.

Tôi đột nhiên nghĩ đến trước kia từng muốn cho cậu ta đi làm công….

Nhưng mà bây giờ, vẫn là hoãn chậm lại chút nữa đi.

Tôi phát hiện tôi tựa như một con gà mái bảo hộ….

Đột nhiên cánh ta tôi bị kéo một cái, bị hung hăng kéo qua một bên, cùng với tiếng kinh hô của Mộ Lưu Hoa, “Phàn Dịch, cẩn thận!”

“Rầm lạp –”

Tôi còn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, quần đã trở nên ướt sũng, hơn nữa còn có những hạt nước không ngừng tí tách rơi xuống.

Phía trước có một chiếc BMWs chậm rãi ngừng lại.

Bên trong xe đi ra một người, không ngừng hướng tôi nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không chú ý…. Di?”

“…… Tĩnh Lệ……” Tôi ngây dại.

“—hóa ra là cậu! Tôi, thật sự ngượng ngùng……”Nàng cười xin lỗi.

Trong lòng tôi bỗng dưng trở nên thật yếu ớt, đối với nàng, tôi sao có thể nổi lên nửa phần nóng nảy đây?

Đang chuẩn bị nói không sao, Tĩnh Lệ đột nhiên hỏi: “Bằng không như vậy, tôi giúp cậu giặt quần đi.”

“Ôi chao –?!”

Tôi chấn động!

Giặt, giặt quần?!

Này, sao có thể để một cô gái chỉ có quan hệ đồng nghiệp giặt quần cho tôi….

Cái này nói đùa cũng quá rồi oa…..

Tuy rằng kỳ thật tôi vì thế mà cũng có chút vui vẻ…..

“Không cần!” Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Chờ một chút, tại sao lại là hai giọng nói?

Tôi nhìn một chút, trong đó có một tiếng phát ra từ Mộ Lưu Hoa, một cái khác –

“Tiểu Lệ lái xe còn chưa thuần thục, tôi bồi thường cho anh một cái quần khác là được.”

Từ BMWs lại chui ra thêm một người khác, đi về phía chúng tôi.

Hóa ra là một người nước ngoài cao ráo tóc vàng! Tiếng Trung nói cũng thật lưu loát….

“John, sao anh lại ra đây?” Tĩnh Lệ thực tự nhiên khoác tay anh ta.

Sau đó nàng quay qua tôi, “Phàn Dịch, giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi, John.”

Tươi cười của nàng trước sau vẫn ngọt ngào như vậy.

Cho dù đang lúc hoàng hôn vẫn như cũ không che dấu được nét sáng người từ bên trong tỏa ra ngoài.

Mà tôi lại đột nhiên cảm thấy, nụ cười kia, quả thật chói mắt.

Tôi không nhớ rõ nàng như thế nào kéo người nước ngoài kia rời đi, vào chiếc BMWs sang trọng kia nghênh ngang rời đi.

Tôi cũng không nhớ rõ bọn họ đi rồi Mộ Lưu Hoa hùng hùng hổ hổ nói gì đó.

Tôi nghĩ tôi trong buổi chiều đó là đang ở trạng thái thất hồn lạc phách rồi, ngay cả con cũng lười quan tâm tới tôi.

“Phàn Dịch, buổi chiều ăn cái gì.”Mộ Lưu Hoa đi vào bếp đeo bao ta cao su vào.

“…… Tùy tiện.” Tôi hiện tại một chút khẩu vị đều không có.

“A, trong nhà không có đồ ăn.”

“…… Oh, vậy ăn mì ăn liền.”

“Mì ăn liền sớm đã ăn hết rồi.”

“…… Vậy cậu xuống lầu mua đi.”

“Mua mấy gói?”

“Một gói.”

“…… Tiền.”

Cậu ta cầm tiền đi ra cửa, sau một tiếng đóng cửa đặc biệt vang dội, liền truyền đến tiếng cậu ta đạp đạp đạp xuống lầu.

Tôi vô lực chống đỡ cái trán.

….. John?

Người nước ngoài?

Tất cả đều chết hết cho lão tử đi.

Dựa vào cái gì?

Anh so với tôi có thích nàng hơn sao?

Tôi thích nàng, đã nhiều năm rồi………

Đột nhiên cảm thấy lời này con mẹ nó sáo rỗng muốn chết……

Thích nàng bốn năm thì thế nào……

Tôi có thể cho nàng BMWs, cho nàng biệt thự để ở sao……

Tôi có tư cách để cho nàng toàn tâm toàn ý dựa sát vào như vậy sao……

Tôi……

Lại nói, bất quả chỉ là một tên nhóc nghèo không có chí hướng  mà thôi……

Tôi ngơ ngác ngồi không biết bao lâu, mãi đến khi ánh trăng xuất hiện, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ve vào đêm hè.

Tiếng kim đồng hồ di chuyển tích tắc tích tắc vang lên.

Tôi đột ngột đứng dậy.

…… Mộ Lưu Hoa, tại sao còn chưa trở về?



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Các vị quan đại nhân ~~~~~ (cầm bát)

Nếu như thích văn tại hạ, không nên bối rối trong giây lát, chấp một bình luận trao đổi một chút đi~~~~~

Thương hại cầu xin-ing….



Sửa lại chút chính tả, hy vọng không ai phát hiện ~ đội nồi trốn~

Lúc kiểm tra cư nhiên phát hiện có một đoạn chưa dán lên

Xin lỗi mọi người xin lỗi mọi người!

Ta cũng nên bổ sung!!!

Thật sự là không biết nên oni1 gì mới có thể đền bù khuyết điểm của ta….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện