Kỷ Xuyên không nhận điện thoại, không biết sau đó nên nghe cái gì, càng không biết phải nói cái gì, cậu còn chưa có tỉnh táo lại, sợ chính nình nghe thấy âm thanh của Hạ Hoài Chương lại bị kích thích. Điện thoại di động lại vang lên hai lần rồi không reo nữa, cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cùng Tôn Triệt tùy tiện tìm một cửa tiệm ăn sáng.

Mấy ngày kế tiếp Kỷ Xuyên vẫn luôn bảo trì tình trạng mất liên lạc, cậu trốn đi xa xa, Hạ Hoài Chương, cũng không có đi tìm cậu, này vô cùng khác thường, trước đây bọn họ từng có tình huống không gặp mặt trong một thời gian, nhưng chưa từng vượt qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà không liên hệ.

Kỷ Xuyên trong lòng lo sợ, càng cảm thấy lo lắng của cậu đã ứng nghiệm, Hạ Hoài Chương nhớ tới chuyện phát sinh buổi tối ngày hôm ấy. Nghĩ như vậy, trái tim lại có chút hiểu rõ, nhiều lần cảm giác thấp thỏm liền chuyển hóa thành cảm giác phá quán tử phá suất*(không quan tâm nữa), không muốn suy nghĩ lung tung nữa.

(Phá quán tử phá suất: một cái bình đã sứt mẻ, nứt vỡ thì dù có nát hơn nữa cũng chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả.

Thế nhưng nên làm gì, cậu vẫn mờ mịt như cũ, rất mờ mịt. Sau khi đi học lại, Kỷ Xuyên tạm thời ở lại trong khách sạn, cậu gọi Tôn Triệt cùng cậu chơi game, vừa bắt đầu Tôn Triệt sợ cậu xảy ra chuyện gì, rất lo lắng. Sau đó, nhìn cậu tâm tình coi như ổn định cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ lắm miệng lúc buổi sáng hôm đó có hỏi một câu, “Cậu vì sao không nghe điện thoại của Ba cậu?”.

Kỷ Xuyên nói: “Tôi không muốn nghe thì không nghe thôi”.

Tôn Triệt đối với thái độ cây ngay không sợ chết đứng của cậu cảm khái vô cùng: “ Ba cậu đối với cậu cũng quá tốt rồi, lần trước tôi cùng Ba tôi nói muốn mua Ferrari, ba tôi liền cho tôi một tấm thẻ, tôi đi kiểm tra, bên trong chỉ có 2 trăm đồng, tôi tức giận, nhiêu đó còn không bằng số lẻ tiền tiêu vặt cho em trai tôi “.

“…” em trai trong miệng Tôn Triệt, cậu có nghe thấy, là con riêng của Ba Tôn Triệt ở bên ngoài mang về, Kỷ Xuyên biểu thị đồng tình, “Em trai cậu mới trung học, mấy năm nữa là lớn rồi”.

Cậu nói lời mang thâm ý, Tôn Triệt rõ ràng căm giận, “ Lớn lên thì lớn lên, nó còn có thể làm phản hay sao?”. Mới vừa nói xong cũng nhẹ giọng, một mặt ũ rũ, “ Ba tôi muốn thiên vị nó, tôi cũng không có biện pháp, ai bảo tôi vô dụng như vậy…Haiz, vẫn là chú Hạ tốt, hắn lại đối xử tốt với cậu như vậy, cậu cũng không phải con ruột của hắn…”.

Tôn Triệt lúng túng ngậm miệng, liếc mắt nhìn Kỷ Xuyên một cái.

Kỷ Xuyên không ngại, nhún vai một cái: “Bởi vì tôi từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, người gặp người thích”.

“Phi”. Tôn Triệt nở nụ cười, “Kia vì sao Lâm Đóa không yêu cậu?”.

“…”, thật mẹ nó hết chuyện để nói, tên này quả thật không biết tán gẫu, sao không nói lời nào dễ nghe hơn.

Kỷ Xuyên đem Tôn Triệt đánh đuổi, một mình ở lại trong khách sạn, khách sạn này cậu chuyên môn ở, không phải sản nghiệp của Hạ Hoài Chương, hắn cũng không có đầu tư, nói chung cùng nhà bọn họ không có quan hệ.

Nhưng mà cậu cũng không biết làm như vậy có ý nghĩa gì, Hạ Hoài Chương nếu muốn tìm cậu, cậu có trốn vào rừng sâu núi thẩm cũng bị bắt về, chỉ làm điều thừa.

Trước khai giảng một ngày, Kỷ Xuyên đi mua sắm thay đổi một thân, từ đầu đến chân đều đổi mới, cả kiểu tóc, vì ngày mai thể hiện tinh thần tốt một chút.

Cậu học đại học A thị ngay tại thành phố này, lúc trước ghi danh là Hạ Hoài Chương tự mình làm, vì thế bọn họ cãi nhau một trận, bởi vì Kỷ Xuyên vừa ý một trường đại học ở nước ngoài, cậu cảm thấy đi nơi khác học có cái gì không thể, Hạ Hoài Chương lại nói không được, nói A đại càng tốt hơn, Kỷ Xuyên cứ như vậy bị ép tiến vào A đại.

A đại quả thật rất tốt, có thể là Kỷ Xuyên mang theo tâm tình không thích nơi đây, đối với chỗ này mang thành kiến rất lớn, xem cái nào cùng không thích, mãi đến khi cậu gặp được Lâm Đóa.

Kỷ Xuyên đặc biệt yêu thích Lâm Đóa, cậu cũng không biết cậu yêu thích cô ấy ở điểm gì, đẹp đẽ? Ưu tú? Tính cách tốt? Chắc là vậy. Đáng tiếc lại xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng của cậu có chút tế nhị, không chỉ khó có thể đối mặt với Hạ Hoài Chương, mỗi ngày cùng Lâm học tỷ chào hỏi cũng không có, cậu thực sự không có tâm tình nào.

Sau khai giảng cậu liền trở thành sinh viên năm hai, Lâm Đóa năm ba, năm ba học kỳ sau có thể đi thực tập, thời điểm đó cơ hội gặp mặt sẽ ít hơn, Kỷ Xuyên vốn định gọi Lâm Đóa đến công ty mình thực tập, cậu vẫn luôn do dự, nên không có cơ hội nói.

Lâm Đóa không biết bối cảnh gia đình cậu, trong trường học cậu khá là khiêm tốn, các bằng hữu phú nhị đại của cậu, đều xuất ngoại, hoặc học ở các trường khác không có ở A đại, bạn học không nhận ra cậu, cậu cũng không muốn tuyên truyền cái gì, cậu đặc biệt ngây ngơ mà cho rằng, không nên dùng gia thế tư bản của cậu mà đi hấp dẫn con gái, cho nên hiện tại không biết nên mở miệng như thế nào.

Nói đi nói lại, cậu còn không có nói với Hạ Hoài Chương, hắn cũng không biết cậu theo đuổi Lâm Đóa.

“…” Kỷ Xuyên nằm trong bồn tắm ở khách sạn, sâu kín thở dài.

Trước đây cậu cảm thấy sinh hoạt rất đơn giản, tại sao chỉ trong chớp mắt tất cả lại trở nên phức tạp như vậy?

Thời gian muộn lắm rồi, Kỷ Xuyên không lại suy nghĩ lung tung, lên giường ngủ. Trước khi ngủ cậu chơi di động một hồi, vốn chỉ muốn chơi trò chơi một chút, nhưng vẫn luôn chơi tới hơn nữa đêm, sáng ngày thứ hai thức dậy có chút muộn.

Cậu vội vã rửa mặt xong, mặt quần áo tử tế, sửa sang lại tóc tai, đeo tai nghe lên liền đi xuống lầu.

Khách sạn này ở xa trung tâm thành phố, thế nhưng cách A đại không quá xa, đi tàu điện ngầm chỉ cách mấy trạm. Kỷ Xuyên đi ra cửa chính khách sạn, thời điểm đi ra thang máy, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một chiếc xe lẳng lặng dừng ở ven đường, tựa hồ có chút quen mắt.

Cậu theo bản năng thả chậm cước bộ, ngưng thần nhìn kỹ.

Một giây sau, cửa xe đối diện cậu chầm chậm mở ra, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là Hạ Hoài Chương.

Kỷ Xuyên “…”.

“Ba ba”. Biết không thể tránh khỏi Kỷ Xuyên kiên trì đi tới, “Người tại sao tới đây?”.

“Ba tới tìm con”.

Hạ Hoài Chương hôm nay mặc một bộ âu phục màu xám khói, khí chất trên người được trang phục đắt giá tôn lên. Hắn so với sinh viên năm hai đại học như Kỷ Xuyên, năm nay cũng mới ba mươi chín thôi, chính là một nam nhân thành thục lại giàu mị lực.

Kỷ Xuyên trước đây không từ “cái góc độ kia” đánh giá qua hắn, bây giờ bị bức thay đổi ánh mắt, lúc này mới ý thức được, Tôn Triệt vẫn luôn nhắc đến chuyện kia, quả thật là có vấn đề.

“Ba ba cậu sao vẫn không tìm mẹ kế cho cậu?”.

Tại sao vậy chứ? Hắn có tiền có thế, vóc người đẹp, tướng mạo xuất chúng, nhân phẩm cũng không có vấn đề, một người như vậy, trừ phi phương diện kia có chướng ngại, bằng không, không có đạo lý vẫn luôn độc thân chứ. Nhưng hắn không có chướng ngại, Kỷ Xuyên đã tự mình lĩnh hội qua.

Lĩnh hội rồi.

Tại sao lại nghĩ đến cái này, muốn chết sao?

Kỷ Xuyên tay chân ngứa ngáy, ngũ quan không nghe chính mình sai khiến, không làm ra được biểu tình thích hợp. Cậu cúi thấp đầu, giống như nhất thời choáng váng, sững sờ ở nơi đó.

Hạ Hoài Chương cũng không nói gì, nhưng hắn vẫn luôn luôn nhìn cậu, Kỷ Xuyên có thể cảm giác được hắn đang nhìn kỹ cậu, nhất thời khẩn trương hơn.

“Lên xe”. Hạ Hoài Chương đột nhiên mở miệng, “Ba đưa con đi học”.

“A…dạ”. Kỷ Xuyên vòng ra phía bên kia, ngồi vào ghế phó lái. Xe khởi động, âm thanh động cơ ô tô che giấu hô hấp căng thẳng của cậu, mới vừa thở phào một cái, trước mắt đột nhiên tối sầm, Hạ Hoài Chương cúi người tới gần, không hề báo trước mà đến sát bên cậu.

Gần quá rồi, Kỷ Xuyên có thể ngửi được mùi nước hoa Cologne trên người đối phương, theo phản xạ có điều kiện cậu ngửa người ra sau, tim đập loạn nhịp, cơ thể cứng ngắc tựa như một pho tượng. Nhưng mà một giây sau, “tách” một tiếng nhỏ vang lên, Hạ Hoài Chương giúp cậu gài lại dây an toàn, liền ngồi trở về.

Kỷ Xuyên “…”.

Quá dằn vặt người.

Bầu không khí bên trong chưa từng có mà yên tĩnh như vậy.

Hạ Hoài Chương chuyên tâm lái xe, Kỷ Xuyên chuyên tâm mà chơi điện thoại di động, mặt ngoài là chuyên tâm mà thôi, tâm lý cậu trên thức tế đã đem Bắc Băng Dương đun sôi, thêm một lát nữa, bầu trời cuồn cuộn nước biển có thể nhấn chìm toàn bộ trái đất.

Cậu không hiểu, thái độ của Hạ Hoài Chương sao có thể tự nhiên đến thế, hắn có ý gì? Không nhớ rõ, hay muốn cậu ngầm hiểu mà không nhắc tới vấn đề? Hoàn toàn khiến người ta nhìn không thấu. Kỷ Xuyên thở dài, trò chơi lại thua, cậu tiếp tục chơi, mở ra màn tiếp theo.

Rất nhanh, xe đã lái đến trước cửa A đại, xe mới vừa ngừng lại, Kỷ Xuyên tranh thủ thời gian nhanh chóng xuống xe, nói một câu “ Con đi học, Ba ba”.

Hạ Hoài Chương gọi cậu lại, “Gấp cái gì, Ba có mấy câu nói với con”.

Tâm trạng Kỷ Xuyên đột nhiên căng thẳng lên.

Hạ Hoài Chương nói “Mấy ngày trước ba đi nước ngoài”.

“A…”, có ý gì?.

Không cho Kỷ Xuyên có thời gian phản ứng, hắn còn nói, “Tối hôm nay con về nhà đi, Hỗn Cầu nhớ con”.

“…”

Hỗn Cầu là chó bọn họ nuôi trong nhà.

Kỷ Xuyên mím chặt môi, đôi mắt đối diện với ánh mắt thâm thúy khó giải thích được của Hạ Hoài Chương, máu trong người cậu dường như đông lại.

Cậu hít nhẹ một hơi, tiếng trầm lại: “ Được”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện