Mưa rơi rất nhiều ngày liên tiếp, mà thân thể của Anh Đào tựa như thời tiết sương mù bao phủ, càng ngày càng không có tinh thần.
Cô cảm thấy khá may mắn vì Trình Kiệt không ở đây, có thể không cần nhìn thấy cái bộ dạng này của cô, miễn cho anh thương tâm khổ sở.
Nếu có thể, Anh Đào muốn rời khỏi mọi người, tìm một chỗ ngủ một giấc, mơ một hồi, sau đó liền rời đi.
Chứ không phải như bây giờ, mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy Dụ Lệ An khóc đến sưng cả hai mắt, cùng với ánh mắt lo lắng của người thân, cô luôn cảm thấy cực kỳ có lỗi với họ.
Làm người ta ngoài ý muốn chính là, hôm nay trong phòng bệnh xuất hiện một người đàn ông trung niên xa lạ.
Gương mặt ông ấy rất hiền, bộ dáng hơi béo chắc, nhìn Anh Đào lộ ra nụ cười tươi, "Cháu cảm thấy thế nào rồi?"
Anh Đào mấp máy môi, lao lực nói ra: "... Mệt."
Người đàn ông gật gật đầu, cười hỏi: "Cháu còn nhớ tôi không?"
Cố Cảnh và người nhà họ Dụ bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ hai người họ còn quen nhau sao?
Anh Đào đúng là có chút ấn tượng, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Người đàn ông nhìn gương mặt gầy gò suy yếu hiện tại của cô, không nhịn được nhớ về quá khứ, "Tôi còn nhớ rất rõ, cháu là học sinh có linh khí nhất mà tôi từng được gặp."
Con đường học y của Anh Đào gặp được quá nhiều cây đèn sáng dẫn đường, mỗi một thầy giáo dạ cô cô đều ghi nhớ ở trong lòng, nhưng mà vị này...
"Thật sự xin lỗi, cháu không có ấn tượng gì với ngài, nghĩ không ra."
Người đàn ông cười ôn hòa: "Nghĩ không ra cũng không sao, tôi cũng không phải thầy giáo của cháu. Tôi tên Cố Tùng."
Anh Đào hơi kinh ngạc, cái tên Cố Tùng này là sự tồn tại như sấm rền bên tai trong ngành tim mạch, ông ấy không chỉ có cống hiến to lớn trong ngành y mà còn dấn thân vào khoa học y khoa, tận lực nghiên cứu trái tim nhân tạo thích hợp vĩnh viễn với cơ thể người, là ngọn hải đăng trong lòng các sinh viên khoa tim mạch, cũng là lão tiền bối Anh Đào vô cùng tôn kính.
Lúc trước khi Anh Đào vào nghề, cô từng may mắn được gặp mặt thầy Cố một lần.
Cô vội vàng muốn đứng dậy, Cố Tùng liền đè cô lại: "Đừng động đậy, hiện tại cháu hẳn là nên dưỡng bệnh cho tốt."
Anh Đào có chút xấu hổ: "Thật không nghĩ tới lần gặp lại này, em với thầy lại nói chuyện trong hoàn cảnh như vậy, đã cô phụ hai chữ linh khí của thầy rồi."
Cố Tùng nghiêm túc xua tay: "Tôi không hay khen học sinh, cháu là một người trong số ít đó, ngàn vạn lần không cần tự coi nhẹ mình. Tôi thường xuyên nói với học trò của tôi, làm bác sĩ như chúng ta, quan trọng nhất chính là có phẩm chất vì người quên mình. Bác sĩ Dụ đã làm được rất tốt rồi, không hề kém cạnh so với các bác sĩ khỏe mạnh!"
Anh Đào nở nụ cười khiêm tốn, vẫn không có bất cứ kiêu ngạo tự mãn nào.
Cố Tùng âm thầm gật đầu, còn là chị chồng tương lai của con gái tôi, sao tôi có thể không cứu cháu chứ?"
Anh Đào nhìn về phía Cố Cảnh tươi cười đầy mặt, rốt cuộc cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả, thì ra thầy Cố là cha của Cố Cảnh.
Dụ Lệ An vừa nghe con gái mình có thể cứu, kích động không thôi, "Bác sĩ Cố, tình huống của Anh Đào nhà chúng tôi, cần phải cấy ghép tim, ngài xem..."
Cố Tùng ra hiệu bảo bà tạm thời đừng nóng vội, "Hiện tại có hai phương án, một là cấy ghép tim. Bệnh viện bên tôi cũng có mấy trái tim nhưng cụ thể có phù hợp hay không thì phải xem những chỉ tiêu tiếp theo. Loại thứ hai là phòng nghiên cứu của tôi vừa mới nghiên cứu ra một trái tim nhân tạo. So với trái tim nhân tạo trước đây thì có tuổi thọ cao hơn, biến chứng sau này cũng giảm bớt đi nhiều. Đương nhiên, tôi hy vọng nhất chính là con bé có thể tìm được một trái tim tương thích."
Dụ Lệ An vô cùng cảm kích: "Cảm ơn bác sĩ Cố, đây cũng là hy vọng của chúng tôi!"
Bà tràn đầy kỳ vọng nắm lấy tay Anh Đào, nhịn khóc mỉm cười: "Được cứu rồi!"
Cho dù là trái tim nhân tạo, chỉ cần thích hợp thì cũng có thể sống được lâu một chút, nói không chừng tương lai còn có thể chờ được một trái tim nhân tạo vĩnh cửu, chỉ cần con người còn tồn tại thì luôn có hy vọng!
Anh Đào cũng cười, "Dạ, được cứu rồi."
Chỉ là tin tức tốt này, Trình Kiệt còn không biết.
***
Tin tức Trình Kiệt vô tội được thả ra rất nhanh đã lên đầu đề tin tức lớn, cư dân mạng tất nhiên là sẽ không đồng ý, tràn lên mạng mắng cảnh sát vô dụng, thế nhưng cảnh sát Hoài Thành căn bản lại không hề lên tiếng đáp lại.
Trình Kiệt không thể đi thăm Anh Đào, tin tức hay là điện thoại cũng không thể xem, cảnh sát tuy rằng chọn làm theo đề nghị của anh, nhưng cũng không có nghĩa là họ tín nhiệm anh.
Cảnh sát theo dõi mọi hành vi cử chỉ của anh 24/24, đương nhiên việc này được làm vô cùng bảo mật, trừ Trình Kiệt là thì không có ai biết chuyện.
Một tuần đủ để xảy ra quá nhiều chuyện, một tuần này, Anh Đào đã hoàn thành hết các kiểm tra tim, may mắn đó chính là cuối cùng cũng có một quả tim phù hợp với cơ thể của cô.
Một tuần này, trong một quán bar ở Hoài Thành lại lần nữa xuất hiện hung án giết người moi tim, người chứng kiến xác nhận hung thủ chính là Trình Kiệt.
Cục Cảnh Sát nhận được báo án, sau khi nghe xong toàn bộ lý do thoái thác, hắn liền nhìn về phía Trình Kiệt bên trên cameras theo dõi đang hết sức chuyên chú tìm kiếm trái tim cho vợ của mình.
Từ sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Trình Kiệt một bước cũng không rời khỏi cửa nhà, ngay cả ăn cơm cũng là tự nấu, bởi vậy nên không có bất cứ kẻ nào từng đi tới nhà anh.
24 giờ, Trình Kiệt đều trong phạm vi theo dõi của cảnh sát, sẽ không có cơ hội ra khỏi nhà để hành hung, nói cách khác, anh căn bản không phải là hung thủ!
Thật sự như lời anh nói, có người giả trang thành anh đi giết người ở khắp nơi, muốn vu oan giá họa, nhưng mà vì sao chứ? Có thù oán gì? Và đối phương rốt cuộc là ai?
***
Án mạng phát sinh một lần nữa khiến dư luận càng thêm kịch liệt, vô số cư dân mạng mong muốn bên trên phong sát Trình Kiệt, thế nhưng bên phía chính phủ trước sau đều thờ ơ.
Anh Đào sau khi xem tin tức xong thì có có thể ngủ được, đang lúc trằn trọc, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen đến trước giường bệnh.
Không biết đối phương đi vào phòng bệnh từ lúc nào, cũng không biết đã đứng ở chỗ này bao lâu.
Anh Đào không nhúc nhích, bóng đem cũng không nhúc nhích, sau một khắc trầm mặc thật lâu, Anh Đào liền duỗi tay ấn mở đèn trên đầu giường, nhìn thấy gương mặt của Trình Kiệt.
Hắn lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, nụ cười kia có chút kỳ quái cứng đờ, Anh Đào còn phát hiện ở đuôi giường có một cái điện thoại được cài trên giá ba chân, tựa hồ như là đang phát sóng trực tiếp.
Cô tức khắc cảm giác được có điều không ổn, nhưng cũng không có biểu lộ ra: "Sao anh lại ở đây?"
Trình Kiệt vẫn cười như cũ, chỉ là trong ánh mắt mảy may không có một chút ôn nhu nào, có chăng cũng chỉ là tơ máu đơn độc, cùng với vẻ hưng phấn khi đối mặt với con mồi, tuyệt đối không phải là ánh mắt Trình Kiệt sẽ nhìn cô.
Anh Đào nhớ tới vụ án giết người gần đây, nhân chứng chứng kiến đều nói đã nhìn thấy Trình Kiệt.
Nhìn thấy một màn trước mắt, Anh Đào rốt cuộc cũng hiểu ra, người bọn họ nhìn thấy không phải là Trình Kiệt, mà là hung thủ ngụy trang thành Trình Kiệt!
Người ùa vào trong phòng phát sóng trực tiếp không hiểu ra sao.
[Tình huống gì đây? Cảnh sát còn chưa tới bắt Trình Kiệt sao, hắn còn có thể lên mạng mở phát sóng trực tiếp, muốn show ân ái à?]
[Không thể tin được là Trình Kiệt lại không biết xấu hổ như vậy!]
[Lúc trước thật sự là mắt mù mới đi thích Trình Kiệt!]
[Không đúng... mọi người nhìn kỹ đi, sao bầu không khí giữa Trình Kiệt và vợ của anh ấy kỳ cục thế.]
[Cô nhắc tôi mới để ý đó...]
[Ôi mẹ ơi, Trình Kiệt sẽ không giết người tới nghiện rồi, muốn giết chính vợ mình đấy chứ...]
[Ôi điên mẹ rồi!!]
[Bác sĩ Dụ mau chạy đi!!]
Anh Đào không nhìn thấy mọi người nói gì, nhưng có thể xuyên qua ánh mắt của "Trình Kiệt" biết được hắn muốn làm gì.
Không ngoài ý muốn, hắn muốn gi3t chết mình.
Anh Đào tận lực trấn định: "Sao tới rồi mà không nói tiếng nào thế?"
Cô dùng dư quang nhìn dao gọt hoa quả ở trên bàn, tính xem bản thân có thể trụ được bao lâu.
"Trình Kiệt" mỉm cười ngồi ở bên mép giường, duỗi tay vén mái tóc Anh Đào ra sau.
Ngón tay hắn rất lạnh, Trình Kiệt chân chính tuyệt đối sẽ không dừng bàn tay lạnh như vậy để chạm vào cô.
Hắn giống như âu yếm sủng vật, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôn nhu đến nổi cả da gà, để tránh chọc giận hắn, biểu hiện của Anh Đào cũng rất dịu ngoan.
"Nhanh thôi." Hắn dựa vào bên tai Anh Đào, bỗng nhiên nhẹ giọng nói một câu như vậy.
Đôi mắt Anh Đào co rút, thanh âm này...
Hắn lấy ra một con dao phẫu thuật.
[A a a a a hắn thật sự muốn giết vợ của hắn!]
[Không bằng cầm thú rồi!!]
[Trình Kiệt điên rồi sao!]
[Cảnh sát đâu! Mau nhanh bắt tên súc sinh này lại đi!]
[Chị gái xinh đẹp mau chạy đi! Chồng chị là tên cuồng sát nhân!]
"Trình Kiệt lập tức ấn Anh Đào xuống giường, Anh Đào cũng nhanh chóng nắm dao gọt trái cây ở trên bàn đâm vào tay hắn.
Người đàn ông kêu thảm một tiếng, miệng phun ra lời mắng chửi: "Tiện nhân!"
[Là tôi nghe nhầm sao?? Sao không giống giọng Trình Kiệt thế!]
[Tình huống gì đây? Tình huống gì đây?]
[Đây căn bản là thanh âm của một người đàn ông trung niên mà!]
[Đệch đệch đệch! Có phải tội phạm giết người căn bản không phải là Trình Kiệt không?]
Lúc người đàn ông một lần nữa nhào về phía Anh Đào, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đá văng, Trình Kiệt dẫn theo cảnh sát chen chúc chạy vào.
Hung thủ bị người khác phá vỡ chuyện tốt, quay đầu muốn ra tay với Trình Kiệt, Trình Kiệt đã nhanh chóng tiến lên đá văng con dao trong tay hắn, cảnh sát lập tức tiến lên đè gã xuống.
Trình Kiệt nhìn về phía Anh Đào, cô đang nắm chặt dao gọt trái cây, vẻ mặt đầy đề phòng, Trình Kiệt lo cô sẽ làm bản thân bị thương, thay cô lấy con dao ra, Anh Đào lập tức ôm chặt anh.
Trình Kiệt vội dỗ dành: "Đừng sợ, anh tới rồi."
An ủi Anh Đào xong, Trình Kiệt đi tới trước mặt tên hung thủ, túm gương mặt cơ hồ giống y như đúc với mình lên, dừng một lát, bỗng nhiên bóp gáy gã kéo tới ven tường, dùng sức đem mặt hắn đập vào tường, hung thủ tê liệt ngã xuống đất, nghênh đó hắn lại là những cú đá ngày càng tàn ác hơn của Trình Kiệt.
Trình Kiệt chỉ cần nghĩ đến nếu mình tới chậm một bước thôi, Anh Đào sẽ có khả năng xảy ra chuyện, động tác liền có chút táo bạo không khống chế được.
Mấy cảnh sát cũng mắt nhắm mắt mở ngó lơ, làm bộ như không có nhìn thấy.
Mọi người đều là người, ai gặp loại chuyện này mà không tức giận chứ? Người này còn giết nhiều người như vậy, nếu như không phải người đang thi hành nhiệm vụ thì bọn họ cũng muốn đánh người.
Anh Đào xuống giường giữ chặt lấy Trình Kiệt, xốc lên mặt nạ da người của hung thủ, quả nhiên đúng như cô nghĩ.
"Viện trưởng."
Tướng mạo lộ ra là của viện trưởng, đang âm lãnh trừng mắt nhìn cô, Trình Kiệt liền đạp một chân lên mặt hắn.
Anh Đào cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Vì sao lại là ông?"
Viện trưởng vốn dĩ đã lớn tuổi, bị Trình Kiệt đánh như thế, cảm giác xương cốt đã gãy thành từng mảnh, nói chuyện cũng hữu khí vô lực, "Hắn làm hỏng con đường phát tài của tao, làm người thân của tao đều vào ngục giam, sao tao có thể không hận hắn chứ? Tao cũng muốn để hắn nếm thử cảm giác bị bạn bè xa lánh, cảm nhận được tư vị mất đi người hắn yêu thương nhất!"
Trình Kiệt híp mắt suy nghĩ một lát, "Mấy người mua bán nội tạng kia là người thân của mày?"
Nếu là như thế, mấy năm nay gã đã làm ra không ít chuyện thiếu đạo đức như giết người moi tim, nói không chừng cái thân phận viện trưởng bệnh viện chỉ là để che giấu, sau lưng gã hẳn là có một cuộc giao dịch đen càng khổng lồ hơn, cảnh sát ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, muốn mau chóng mang hung thủ về Cục Cảnh Sát để thẩm tra.
"Cảm ơn Trình tiên sinh đã phối hợp phá án với chúng tôi, trước đây đã đắc tội rồi, mong anh thứ lỗi."
Trình Kiệt muốn nói nếu anh không oán trách là nói dối, nếu như trước đó Anh Đào thật sự có bất trắc gì, anh lại bởi vì bị cảnh sát đưa đi mà không thể gặp mặt cô lần cuối, anh sẽ bất chấp tất cả kéo bọn họ xuống. Nhưng tình huống lúc đó đúng là khẩn cấp, bọn họ cũng đều là làm việc theo mệnh lệnh mà thôi.
Trình Kiệt gật đầu nhàn nhạt, tỏ vẻ bản thân không so đo.
Các cảnh sát cũng không có quấy rầy nữa, áp giải hung thủ vội vàng rời đi.
Trình Kiệt nhìn phòng phát sóng trực tiếp đã nổ tung rồi, không trả lời bất cứ câu hỏi nào, trực tiếp kết thúc buổi phát sóng.
Nhìn Anh Đào đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, anh nghĩ lại mà sợ.
Mục đích của hung thủ rất rõ ràng, chính là muốn khiến anh thân bại danh liệt, ở trong ngục giam hết quãng đời còn lại.
Thế nhưng cảnh sát vẫn luôn không truy cứu, cái này khiến cho hung thủ bắt đầu trở nên sốt ruột, thậm chí còn đem mục tiêu chuyển hướng sang Anh Đào.
Trong khoảng thời gian này, Trình Kiệt vẫn luôn không dám xuất hiện ở bên cạnh cô, chính là sợ sẽ khiến cô gặp nguy hiểm, ngàn phòng vạn phòng...
Trình Kiệt dùng sức ôm cô vào trong ngực, hít sâu bình ổn tâm trạng bất an.
"Em không sao đâu. Không chỉ không sao mà em còn muốn nói cho anh biết một tin tức tốt." Anh Đào cong môi lên, nhẹ nhàng nói bên tai anh: "Em đã tìm được trái tim phù hợp với mình rồi."
Không khí xung quanh lập tức trở nên an tĩnh, thậm chí Anh Đào còn cảm giác được trong nháy mắt anh trở nên đờ đẫn, ngay cả hô hấp cũng trở nên rất cẩn thận.
"A Kiệt, anh vui không?"
Cô cho rằng Trình Kiệt sẽ cười, sẽ kích động giống như mấy người Dụ Lệ An, chờ mong phản ứng của anh, nhưng chuyện đầu tiên anh làm lại là buông cô ra, đi vào trong toilet.
Anh Đào tò mò đứng ở ngoài cửa toilet, nghe được bên trong truyền ra tiếng nước, tiếng nước kia cất giấu áp lực thâm trầm mà nghẹn ngào, đều là nỗi sợ hãi mà anh chịu đựng bấy lâu nay, rốt cuộc bây giờ cũng không thể chịu đựng được nữa mà hoàn toàn phóng thích.
Anh Đào không có quấy rầy, yên lặng ở ngoài cửa làm bạn, không có ai rõ ràng hơn cô việc Trình Kiệt phải chịu đựng những gì, mặt ngoài anh giả vờ tiêu sái không sao cả, kỷ thật anh so với bất cứ ai đều sợ hãi cô rời đi nhất.
Nửa tiếng sau, cửa toilet mở ra, Trình Kiệt đi ra ôm chặt cô, khàn khàn hỏi: "Cho nên, cả đời này em sẽ ở bên anh có đúng không?"
Anh Đào cười gật đầu: "Vâng."
"Vui vẻ."
"Hả?"
Nhiều ngày tràn ngập khói mù của Trình Kiệt rốt cuộc cũng có được tia sáng: "Trả lời vấn đề ban nãy của em."
"Dụ Anh Đào, anh vô cùng vui vẻ."
***
Chân tướng được sáng tỏ, Trình Kiệt hoàn toàn thoát khỏi tội danh.
Viện trưởng vốn định dùng buổi phát sóng trực tiếp để hủy diệt Trình Kiệt, nhưng không nghĩ tới lại gây họa lên người, cũng khiến mọi hiểu lầm được cởi bỏ, cư dân mạng sôi nổi hướng Trình Kiệt bày tỏ lòng xin lỗi.
Cảnh sát phát hiện một tổ chức buôn bán nội tạng người sau lưng gã, nhiều năm trước gã đã thành lập ra loại tổ chức phi pháp luật này, việc làm ăn thậm chí còn lan ra rất nhiều bệnh viện cũng như trong giới thượng lưu.
Mà người kia, mặt nạ da người là công cụ gây án hoàn mỹ của chúng, có thể chính xác giả trang thành ngũ quan của người khác, sau khi đội lên, chỉ cần không nói lời nào thì có thể giả trang thành người khác không chút sơ hở, tiến hành vu oan hãm hại.
Hành vi phạm tội của viện trưởng rõ như ban ngày, người nhà của người bị hại rất nhanh đã liên danh khởi tố, pháp luật sẽ phán lời trừng phạt mà gã nên nhận được.
Ngày viện trưởng ra tòa nhận án cũng là ngày Anh Đào phẫu thuật.
Bầu trời mây mù mưa rào, chuyện này làm cho Trình Kiệt nhớ tới rất nhiều chuyện, ngày cô rời đi cũng là ngày mưa, ngày cô ngất đi vì suy tim cũng là ngày mưa.
Có thể hay không, trận mưa ngày hôm nay tới là để đưa cô đi?
Trình Kiệt từ trong túi lấy ra một viên kẹo mà trước kia Anh Đào rất thích bỏ vào trong miệng, lại như thế nào cũng không nếm được vị ngọt, đắng đến phát nghẹn.
Anh nhìn mưa, đáy lòng bỗng nhiên bình tĩnh đến lạ.
Mặc kệ kết quả ra sao, anh đều chấp nhận.
Anh Đào đi hay ở, anh đều sẽ theo cô, kết cục như vậy cũng coi như là viên mãn.
Thật lâu sau, lâu đến khi thân thể Trình Kiệt đã bị gió lạnh thổi tới chết lặng, cửa phòng giải phẫu rốt cuộc cũng mở ra, Cố Tùng đi từ bên trong ra ngoài.
Mọi người nín thở ngưng thần, dày vò chờ đợi lời tuyên án cuối cùng.
Cố Tùng như trút được gánh nặng, cười nhạt: "Chúc mừng, giải phẫu cực kỳ thuận lợi."
Cũng trong nháy mắt đó, toàn bộ sương mù trong thế giới đều tan hết.
Mưa trong lòng và phía sau lưng Trình Kiệt, đều chậm rãi ngừng lại.
- ------------------- TOÀN VĂN HOÀN --------------------
Cô cảm thấy khá may mắn vì Trình Kiệt không ở đây, có thể không cần nhìn thấy cái bộ dạng này của cô, miễn cho anh thương tâm khổ sở.
Nếu có thể, Anh Đào muốn rời khỏi mọi người, tìm một chỗ ngủ một giấc, mơ một hồi, sau đó liền rời đi.
Chứ không phải như bây giờ, mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy Dụ Lệ An khóc đến sưng cả hai mắt, cùng với ánh mắt lo lắng của người thân, cô luôn cảm thấy cực kỳ có lỗi với họ.
Làm người ta ngoài ý muốn chính là, hôm nay trong phòng bệnh xuất hiện một người đàn ông trung niên xa lạ.
Gương mặt ông ấy rất hiền, bộ dáng hơi béo chắc, nhìn Anh Đào lộ ra nụ cười tươi, "Cháu cảm thấy thế nào rồi?"
Anh Đào mấp máy môi, lao lực nói ra: "... Mệt."
Người đàn ông gật gật đầu, cười hỏi: "Cháu còn nhớ tôi không?"
Cố Cảnh và người nhà họ Dụ bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ hai người họ còn quen nhau sao?
Anh Đào đúng là có chút ấn tượng, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Người đàn ông nhìn gương mặt gầy gò suy yếu hiện tại của cô, không nhịn được nhớ về quá khứ, "Tôi còn nhớ rất rõ, cháu là học sinh có linh khí nhất mà tôi từng được gặp."
Con đường học y của Anh Đào gặp được quá nhiều cây đèn sáng dẫn đường, mỗi một thầy giáo dạ cô cô đều ghi nhớ ở trong lòng, nhưng mà vị này...
"Thật sự xin lỗi, cháu không có ấn tượng gì với ngài, nghĩ không ra."
Người đàn ông cười ôn hòa: "Nghĩ không ra cũng không sao, tôi cũng không phải thầy giáo của cháu. Tôi tên Cố Tùng."
Anh Đào hơi kinh ngạc, cái tên Cố Tùng này là sự tồn tại như sấm rền bên tai trong ngành tim mạch, ông ấy không chỉ có cống hiến to lớn trong ngành y mà còn dấn thân vào khoa học y khoa, tận lực nghiên cứu trái tim nhân tạo thích hợp vĩnh viễn với cơ thể người, là ngọn hải đăng trong lòng các sinh viên khoa tim mạch, cũng là lão tiền bối Anh Đào vô cùng tôn kính.
Lúc trước khi Anh Đào vào nghề, cô từng may mắn được gặp mặt thầy Cố một lần.
Cô vội vàng muốn đứng dậy, Cố Tùng liền đè cô lại: "Đừng động đậy, hiện tại cháu hẳn là nên dưỡng bệnh cho tốt."
Anh Đào có chút xấu hổ: "Thật không nghĩ tới lần gặp lại này, em với thầy lại nói chuyện trong hoàn cảnh như vậy, đã cô phụ hai chữ linh khí của thầy rồi."
Cố Tùng nghiêm túc xua tay: "Tôi không hay khen học sinh, cháu là một người trong số ít đó, ngàn vạn lần không cần tự coi nhẹ mình. Tôi thường xuyên nói với học trò của tôi, làm bác sĩ như chúng ta, quan trọng nhất chính là có phẩm chất vì người quên mình. Bác sĩ Dụ đã làm được rất tốt rồi, không hề kém cạnh so với các bác sĩ khỏe mạnh!"
Anh Đào nở nụ cười khiêm tốn, vẫn không có bất cứ kiêu ngạo tự mãn nào.
Cố Tùng âm thầm gật đầu, còn là chị chồng tương lai của con gái tôi, sao tôi có thể không cứu cháu chứ?"
Anh Đào nhìn về phía Cố Cảnh tươi cười đầy mặt, rốt cuộc cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả, thì ra thầy Cố là cha của Cố Cảnh.
Dụ Lệ An vừa nghe con gái mình có thể cứu, kích động không thôi, "Bác sĩ Cố, tình huống của Anh Đào nhà chúng tôi, cần phải cấy ghép tim, ngài xem..."
Cố Tùng ra hiệu bảo bà tạm thời đừng nóng vội, "Hiện tại có hai phương án, một là cấy ghép tim. Bệnh viện bên tôi cũng có mấy trái tim nhưng cụ thể có phù hợp hay không thì phải xem những chỉ tiêu tiếp theo. Loại thứ hai là phòng nghiên cứu của tôi vừa mới nghiên cứu ra một trái tim nhân tạo. So với trái tim nhân tạo trước đây thì có tuổi thọ cao hơn, biến chứng sau này cũng giảm bớt đi nhiều. Đương nhiên, tôi hy vọng nhất chính là con bé có thể tìm được một trái tim tương thích."
Dụ Lệ An vô cùng cảm kích: "Cảm ơn bác sĩ Cố, đây cũng là hy vọng của chúng tôi!"
Bà tràn đầy kỳ vọng nắm lấy tay Anh Đào, nhịn khóc mỉm cười: "Được cứu rồi!"
Cho dù là trái tim nhân tạo, chỉ cần thích hợp thì cũng có thể sống được lâu một chút, nói không chừng tương lai còn có thể chờ được một trái tim nhân tạo vĩnh cửu, chỉ cần con người còn tồn tại thì luôn có hy vọng!
Anh Đào cũng cười, "Dạ, được cứu rồi."
Chỉ là tin tức tốt này, Trình Kiệt còn không biết.
***
Tin tức Trình Kiệt vô tội được thả ra rất nhanh đã lên đầu đề tin tức lớn, cư dân mạng tất nhiên là sẽ không đồng ý, tràn lên mạng mắng cảnh sát vô dụng, thế nhưng cảnh sát Hoài Thành căn bản lại không hề lên tiếng đáp lại.
Trình Kiệt không thể đi thăm Anh Đào, tin tức hay là điện thoại cũng không thể xem, cảnh sát tuy rằng chọn làm theo đề nghị của anh, nhưng cũng không có nghĩa là họ tín nhiệm anh.
Cảnh sát theo dõi mọi hành vi cử chỉ của anh 24/24, đương nhiên việc này được làm vô cùng bảo mật, trừ Trình Kiệt là thì không có ai biết chuyện.
Một tuần đủ để xảy ra quá nhiều chuyện, một tuần này, Anh Đào đã hoàn thành hết các kiểm tra tim, may mắn đó chính là cuối cùng cũng có một quả tim phù hợp với cơ thể của cô.
Một tuần này, trong một quán bar ở Hoài Thành lại lần nữa xuất hiện hung án giết người moi tim, người chứng kiến xác nhận hung thủ chính là Trình Kiệt.
Cục Cảnh Sát nhận được báo án, sau khi nghe xong toàn bộ lý do thoái thác, hắn liền nhìn về phía Trình Kiệt bên trên cameras theo dõi đang hết sức chuyên chú tìm kiếm trái tim cho vợ của mình.
Từ sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Trình Kiệt một bước cũng không rời khỏi cửa nhà, ngay cả ăn cơm cũng là tự nấu, bởi vậy nên không có bất cứ kẻ nào từng đi tới nhà anh.
24 giờ, Trình Kiệt đều trong phạm vi theo dõi của cảnh sát, sẽ không có cơ hội ra khỏi nhà để hành hung, nói cách khác, anh căn bản không phải là hung thủ!
Thật sự như lời anh nói, có người giả trang thành anh đi giết người ở khắp nơi, muốn vu oan giá họa, nhưng mà vì sao chứ? Có thù oán gì? Và đối phương rốt cuộc là ai?
***
Án mạng phát sinh một lần nữa khiến dư luận càng thêm kịch liệt, vô số cư dân mạng mong muốn bên trên phong sát Trình Kiệt, thế nhưng bên phía chính phủ trước sau đều thờ ơ.
Anh Đào sau khi xem tin tức xong thì có có thể ngủ được, đang lúc trằn trọc, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen đến trước giường bệnh.
Không biết đối phương đi vào phòng bệnh từ lúc nào, cũng không biết đã đứng ở chỗ này bao lâu.
Anh Đào không nhúc nhích, bóng đem cũng không nhúc nhích, sau một khắc trầm mặc thật lâu, Anh Đào liền duỗi tay ấn mở đèn trên đầu giường, nhìn thấy gương mặt của Trình Kiệt.
Hắn lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, nụ cười kia có chút kỳ quái cứng đờ, Anh Đào còn phát hiện ở đuôi giường có một cái điện thoại được cài trên giá ba chân, tựa hồ như là đang phát sóng trực tiếp.
Cô tức khắc cảm giác được có điều không ổn, nhưng cũng không có biểu lộ ra: "Sao anh lại ở đây?"
Trình Kiệt vẫn cười như cũ, chỉ là trong ánh mắt mảy may không có một chút ôn nhu nào, có chăng cũng chỉ là tơ máu đơn độc, cùng với vẻ hưng phấn khi đối mặt với con mồi, tuyệt đối không phải là ánh mắt Trình Kiệt sẽ nhìn cô.
Anh Đào nhớ tới vụ án giết người gần đây, nhân chứng chứng kiến đều nói đã nhìn thấy Trình Kiệt.
Nhìn thấy một màn trước mắt, Anh Đào rốt cuộc cũng hiểu ra, người bọn họ nhìn thấy không phải là Trình Kiệt, mà là hung thủ ngụy trang thành Trình Kiệt!
Người ùa vào trong phòng phát sóng trực tiếp không hiểu ra sao.
[Tình huống gì đây? Cảnh sát còn chưa tới bắt Trình Kiệt sao, hắn còn có thể lên mạng mở phát sóng trực tiếp, muốn show ân ái à?]
[Không thể tin được là Trình Kiệt lại không biết xấu hổ như vậy!]
[Lúc trước thật sự là mắt mù mới đi thích Trình Kiệt!]
[Không đúng... mọi người nhìn kỹ đi, sao bầu không khí giữa Trình Kiệt và vợ của anh ấy kỳ cục thế.]
[Cô nhắc tôi mới để ý đó...]
[Ôi mẹ ơi, Trình Kiệt sẽ không giết người tới nghiện rồi, muốn giết chính vợ mình đấy chứ...]
[Ôi điên mẹ rồi!!]
[Bác sĩ Dụ mau chạy đi!!]
Anh Đào không nhìn thấy mọi người nói gì, nhưng có thể xuyên qua ánh mắt của "Trình Kiệt" biết được hắn muốn làm gì.
Không ngoài ý muốn, hắn muốn gi3t chết mình.
Anh Đào tận lực trấn định: "Sao tới rồi mà không nói tiếng nào thế?"
Cô dùng dư quang nhìn dao gọt hoa quả ở trên bàn, tính xem bản thân có thể trụ được bao lâu.
"Trình Kiệt" mỉm cười ngồi ở bên mép giường, duỗi tay vén mái tóc Anh Đào ra sau.
Ngón tay hắn rất lạnh, Trình Kiệt chân chính tuyệt đối sẽ không dừng bàn tay lạnh như vậy để chạm vào cô.
Hắn giống như âu yếm sủng vật, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôn nhu đến nổi cả da gà, để tránh chọc giận hắn, biểu hiện của Anh Đào cũng rất dịu ngoan.
"Nhanh thôi." Hắn dựa vào bên tai Anh Đào, bỗng nhiên nhẹ giọng nói một câu như vậy.
Đôi mắt Anh Đào co rút, thanh âm này...
Hắn lấy ra một con dao phẫu thuật.
[A a a a a hắn thật sự muốn giết vợ của hắn!]
[Không bằng cầm thú rồi!!]
[Trình Kiệt điên rồi sao!]
[Cảnh sát đâu! Mau nhanh bắt tên súc sinh này lại đi!]
[Chị gái xinh đẹp mau chạy đi! Chồng chị là tên cuồng sát nhân!]
"Trình Kiệt lập tức ấn Anh Đào xuống giường, Anh Đào cũng nhanh chóng nắm dao gọt trái cây ở trên bàn đâm vào tay hắn.
Người đàn ông kêu thảm một tiếng, miệng phun ra lời mắng chửi: "Tiện nhân!"
[Là tôi nghe nhầm sao?? Sao không giống giọng Trình Kiệt thế!]
[Tình huống gì đây? Tình huống gì đây?]
[Đây căn bản là thanh âm của một người đàn ông trung niên mà!]
[Đệch đệch đệch! Có phải tội phạm giết người căn bản không phải là Trình Kiệt không?]
Lúc người đàn ông một lần nữa nhào về phía Anh Đào, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đá văng, Trình Kiệt dẫn theo cảnh sát chen chúc chạy vào.
Hung thủ bị người khác phá vỡ chuyện tốt, quay đầu muốn ra tay với Trình Kiệt, Trình Kiệt đã nhanh chóng tiến lên đá văng con dao trong tay hắn, cảnh sát lập tức tiến lên đè gã xuống.
Trình Kiệt nhìn về phía Anh Đào, cô đang nắm chặt dao gọt trái cây, vẻ mặt đầy đề phòng, Trình Kiệt lo cô sẽ làm bản thân bị thương, thay cô lấy con dao ra, Anh Đào lập tức ôm chặt anh.
Trình Kiệt vội dỗ dành: "Đừng sợ, anh tới rồi."
An ủi Anh Đào xong, Trình Kiệt đi tới trước mặt tên hung thủ, túm gương mặt cơ hồ giống y như đúc với mình lên, dừng một lát, bỗng nhiên bóp gáy gã kéo tới ven tường, dùng sức đem mặt hắn đập vào tường, hung thủ tê liệt ngã xuống đất, nghênh đó hắn lại là những cú đá ngày càng tàn ác hơn của Trình Kiệt.
Trình Kiệt chỉ cần nghĩ đến nếu mình tới chậm một bước thôi, Anh Đào sẽ có khả năng xảy ra chuyện, động tác liền có chút táo bạo không khống chế được.
Mấy cảnh sát cũng mắt nhắm mắt mở ngó lơ, làm bộ như không có nhìn thấy.
Mọi người đều là người, ai gặp loại chuyện này mà không tức giận chứ? Người này còn giết nhiều người như vậy, nếu như không phải người đang thi hành nhiệm vụ thì bọn họ cũng muốn đánh người.
Anh Đào xuống giường giữ chặt lấy Trình Kiệt, xốc lên mặt nạ da người của hung thủ, quả nhiên đúng như cô nghĩ.
"Viện trưởng."
Tướng mạo lộ ra là của viện trưởng, đang âm lãnh trừng mắt nhìn cô, Trình Kiệt liền đạp một chân lên mặt hắn.
Anh Đào cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Vì sao lại là ông?"
Viện trưởng vốn dĩ đã lớn tuổi, bị Trình Kiệt đánh như thế, cảm giác xương cốt đã gãy thành từng mảnh, nói chuyện cũng hữu khí vô lực, "Hắn làm hỏng con đường phát tài của tao, làm người thân của tao đều vào ngục giam, sao tao có thể không hận hắn chứ? Tao cũng muốn để hắn nếm thử cảm giác bị bạn bè xa lánh, cảm nhận được tư vị mất đi người hắn yêu thương nhất!"
Trình Kiệt híp mắt suy nghĩ một lát, "Mấy người mua bán nội tạng kia là người thân của mày?"
Nếu là như thế, mấy năm nay gã đã làm ra không ít chuyện thiếu đạo đức như giết người moi tim, nói không chừng cái thân phận viện trưởng bệnh viện chỉ là để che giấu, sau lưng gã hẳn là có một cuộc giao dịch đen càng khổng lồ hơn, cảnh sát ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, muốn mau chóng mang hung thủ về Cục Cảnh Sát để thẩm tra.
"Cảm ơn Trình tiên sinh đã phối hợp phá án với chúng tôi, trước đây đã đắc tội rồi, mong anh thứ lỗi."
Trình Kiệt muốn nói nếu anh không oán trách là nói dối, nếu như trước đó Anh Đào thật sự có bất trắc gì, anh lại bởi vì bị cảnh sát đưa đi mà không thể gặp mặt cô lần cuối, anh sẽ bất chấp tất cả kéo bọn họ xuống. Nhưng tình huống lúc đó đúng là khẩn cấp, bọn họ cũng đều là làm việc theo mệnh lệnh mà thôi.
Trình Kiệt gật đầu nhàn nhạt, tỏ vẻ bản thân không so đo.
Các cảnh sát cũng không có quấy rầy nữa, áp giải hung thủ vội vàng rời đi.
Trình Kiệt nhìn phòng phát sóng trực tiếp đã nổ tung rồi, không trả lời bất cứ câu hỏi nào, trực tiếp kết thúc buổi phát sóng.
Nhìn Anh Đào đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, anh nghĩ lại mà sợ.
Mục đích của hung thủ rất rõ ràng, chính là muốn khiến anh thân bại danh liệt, ở trong ngục giam hết quãng đời còn lại.
Thế nhưng cảnh sát vẫn luôn không truy cứu, cái này khiến cho hung thủ bắt đầu trở nên sốt ruột, thậm chí còn đem mục tiêu chuyển hướng sang Anh Đào.
Trong khoảng thời gian này, Trình Kiệt vẫn luôn không dám xuất hiện ở bên cạnh cô, chính là sợ sẽ khiến cô gặp nguy hiểm, ngàn phòng vạn phòng...
Trình Kiệt dùng sức ôm cô vào trong ngực, hít sâu bình ổn tâm trạng bất an.
"Em không sao đâu. Không chỉ không sao mà em còn muốn nói cho anh biết một tin tức tốt." Anh Đào cong môi lên, nhẹ nhàng nói bên tai anh: "Em đã tìm được trái tim phù hợp với mình rồi."
Không khí xung quanh lập tức trở nên an tĩnh, thậm chí Anh Đào còn cảm giác được trong nháy mắt anh trở nên đờ đẫn, ngay cả hô hấp cũng trở nên rất cẩn thận.
"A Kiệt, anh vui không?"
Cô cho rằng Trình Kiệt sẽ cười, sẽ kích động giống như mấy người Dụ Lệ An, chờ mong phản ứng của anh, nhưng chuyện đầu tiên anh làm lại là buông cô ra, đi vào trong toilet.
Anh Đào tò mò đứng ở ngoài cửa toilet, nghe được bên trong truyền ra tiếng nước, tiếng nước kia cất giấu áp lực thâm trầm mà nghẹn ngào, đều là nỗi sợ hãi mà anh chịu đựng bấy lâu nay, rốt cuộc bây giờ cũng không thể chịu đựng được nữa mà hoàn toàn phóng thích.
Anh Đào không có quấy rầy, yên lặng ở ngoài cửa làm bạn, không có ai rõ ràng hơn cô việc Trình Kiệt phải chịu đựng những gì, mặt ngoài anh giả vờ tiêu sái không sao cả, kỷ thật anh so với bất cứ ai đều sợ hãi cô rời đi nhất.
Nửa tiếng sau, cửa toilet mở ra, Trình Kiệt đi ra ôm chặt cô, khàn khàn hỏi: "Cho nên, cả đời này em sẽ ở bên anh có đúng không?"
Anh Đào cười gật đầu: "Vâng."
"Vui vẻ."
"Hả?"
Nhiều ngày tràn ngập khói mù của Trình Kiệt rốt cuộc cũng có được tia sáng: "Trả lời vấn đề ban nãy của em."
"Dụ Anh Đào, anh vô cùng vui vẻ."
***
Chân tướng được sáng tỏ, Trình Kiệt hoàn toàn thoát khỏi tội danh.
Viện trưởng vốn định dùng buổi phát sóng trực tiếp để hủy diệt Trình Kiệt, nhưng không nghĩ tới lại gây họa lên người, cũng khiến mọi hiểu lầm được cởi bỏ, cư dân mạng sôi nổi hướng Trình Kiệt bày tỏ lòng xin lỗi.
Cảnh sát phát hiện một tổ chức buôn bán nội tạng người sau lưng gã, nhiều năm trước gã đã thành lập ra loại tổ chức phi pháp luật này, việc làm ăn thậm chí còn lan ra rất nhiều bệnh viện cũng như trong giới thượng lưu.
Mà người kia, mặt nạ da người là công cụ gây án hoàn mỹ của chúng, có thể chính xác giả trang thành ngũ quan của người khác, sau khi đội lên, chỉ cần không nói lời nào thì có thể giả trang thành người khác không chút sơ hở, tiến hành vu oan hãm hại.
Hành vi phạm tội của viện trưởng rõ như ban ngày, người nhà của người bị hại rất nhanh đã liên danh khởi tố, pháp luật sẽ phán lời trừng phạt mà gã nên nhận được.
Ngày viện trưởng ra tòa nhận án cũng là ngày Anh Đào phẫu thuật.
Bầu trời mây mù mưa rào, chuyện này làm cho Trình Kiệt nhớ tới rất nhiều chuyện, ngày cô rời đi cũng là ngày mưa, ngày cô ngất đi vì suy tim cũng là ngày mưa.
Có thể hay không, trận mưa ngày hôm nay tới là để đưa cô đi?
Trình Kiệt từ trong túi lấy ra một viên kẹo mà trước kia Anh Đào rất thích bỏ vào trong miệng, lại như thế nào cũng không nếm được vị ngọt, đắng đến phát nghẹn.
Anh nhìn mưa, đáy lòng bỗng nhiên bình tĩnh đến lạ.
Mặc kệ kết quả ra sao, anh đều chấp nhận.
Anh Đào đi hay ở, anh đều sẽ theo cô, kết cục như vậy cũng coi như là viên mãn.
Thật lâu sau, lâu đến khi thân thể Trình Kiệt đã bị gió lạnh thổi tới chết lặng, cửa phòng giải phẫu rốt cuộc cũng mở ra, Cố Tùng đi từ bên trong ra ngoài.
Mọi người nín thở ngưng thần, dày vò chờ đợi lời tuyên án cuối cùng.
Cố Tùng như trút được gánh nặng, cười nhạt: "Chúc mừng, giải phẫu cực kỳ thuận lợi."
Cũng trong nháy mắt đó, toàn bộ sương mù trong thế giới đều tan hết.
Mưa trong lòng và phía sau lưng Trình Kiệt, đều chậm rãi ngừng lại.
- ------------------- TOÀN VĂN HOÀN --------------------
Danh sách chương