Sau khi Hướng Quyền Nho áp dụng một số thủ đoạn đặc thù với Nghiêm Họa, rốt cuộc thì bà ta cũng suy sụp ký vào đơn ly hôn.

Cùng ngày xử lý xong thủ tục ly hôn, Hướng Quyền Nho ma xui quỷ khiến lại đi tới cửa hàng bán hoa của Dụ Lệ An.

Việc làm ăn trong tiệm vẫn luôn không tệ, lúc Kỷ Lương không phải đi làm thì đều sẽ ở lại tiệm hỗ trợ.

Hướng Quyền Nho đứng ở bên ngoài cửa hàng, xuyên qua cửa kính nhìn Dụ Lệ An.

Mỹ nhân năm tháng cũng không đánh bại được, bà một chút cũng không có già đi, cùng Kỷ Lương nhìn nhau mỉm cười, bộ dáng giúp đỡ lẫn nhau cực kỳ giống với quá khứ của ông ta với bà.

Mãi cho tới chạng vạng, cửa hàng hoa đóng cửa, Hướng Quyền Nho cũng không có rời đi.

Dụ Lệ An với Kỷ Lương vừa cười vừa nói đi ra ngoài, trong nháy mắt nhìn thấy ông ta, nụ cười trên mặt cả hai đều có chút nhạt đi.

"Sao anh lại tới đây?" Dụ Lệ An lạnh mặt hỏi.

Hướng Quyền Nho cười đến có chút lấy lòng: "Anh tới thăm em."

"Không cần đâu."

Kỷ Lương bất động thanh sắc nắm lấy tay Dụ Lệ An, Hướng Quyền Nho thấy vậy thì trong lòng vô cùng hụt hẫng, ánh mắt nhìn Kỷ Lương cũng có chút không tốt lắm.

Dụ Lệ An thay ông chắn ánh mắt sắc bén của Hướng Quyền Nho, trong lòng Kỷ Lương cảm thấy ấm áp, nhưng chỉ cần là một người đàn ông thì sẽ không đứng ở phía sau người phụ nữ của mình để bà bảo vệ như vậy.

Kỷ Lương đứng ra, nhạt giọng hỏi: "Hướng tiên sinh có việc gì sao?"

Hướng Quyền Nho không phản ứng ông, chỉ nhìn Dụ Lệ An: "Lệ An, chúng ta có thể ăn một bữa cơm không? anh có chuyện muốn nói với em."

Thái độ Dụ Lệ An rất lãnh đạm: "Tôi không rảnh."

Bà kéo Kỷ Lương muốn đi, Hướng Quyền Nho lại cố chấp giữ chặt lấy bà: "Anh ly hôn rồi!"

Bước chân Dụ Lệ An dừng lại.

Hướng Quyền Nho tiếp tục nói: "Bây giờ anh mới hiểu được trước kia mình ngu xuẩn bao nhiêu, anh muốn làm lại lần nữa với em, em cho anh một cơ hội nữa có được không?"

Kỷ Lương nhăn mi, nghiêm khắc cảnh cáo: "Hướng tiên sinh, hiện tại cô ấy là vợ của tôi!"

Hướng Quyền Nho phảng phất như không nghe thấy những lời này, ông ta chỉ biết mình muốn kéo Dụ Lệ An trở lại, muốn trở về cuộc sống sinh hoạt như trước kia với bà, mặc kệ hiện tại bà là vợ của ai, nếu như ông ta có thể ly hôn thì bà cũng có thể, ông ta sẽ không để bụng!

"Lệ An, cho anh một cơ hội được không..."

Dụ Lệ An quay đầu, đánh giá ông ta một chốc, thong thả lộ ra một nụ cười nhạt.

Hướng Quyền Nho cho rằng bà đã bị mình đả động tới, trong lòng đang vui sướng, Dụ Lệ An bỗng nhiên nâng tay lên, hung hăng tát cho ông ta một cái, đánh đến ông ta lảo đảo, có thể thấy được một bạt tai này mang theo bao nhiêu hận ý.

"Tôi vẫn luôn tin một câu, phong thủy luân chuyển. Ác giả ác báo, rốt cuộc tôi cũng chờ được tới ngày này rồi!"

Dụ Lệ An ít khi có một mặt như vậy, giống như tất cả sự bén nhọn mà bà có đều bộc phát ngay lúc này, "Hướng Quyền Nho! Sao anh có thể đối mặt với tôi nói ra mấy lời này cơ chứ? Từ lúc Anh Đào phát hiện mắc bệnh tim, anh đã ít quan tâm tới con bé đi nhiều, có rất nhiều lúc đều là tôi đưa con bé đi khám bệnh lấy thuốc đấy."

"Khi còn nhỏ, con bé luôn hỏi có phải ba nó ghét bỏ nó hay không, anh biết khi tôi nghe thấy đứa con của mình hỏi như vậy, lòng tôi đau đớn như thế nào không hả!"

"Những thứ đó tôi có thể chịu đựng, nhưng thế mà anh còn ngoại tình lâu như vậy, còn sinh ra cái thứ nghiệt chủng như Hướng Giai Giai! Anh khiến tôi với Anh Đào đều trở thành trò cười!"

Bà bức Hướng Quyền Nho tới ven tường, ánh mắt bén nhọn hận độc: "Tôi đã sớm ước gì anh gặp xui xẻo, tôi nói cho anh biết! Anh xui xẻo, tôi chính là người vui vẻ nhất trên thế giới này!"

"Cho anh thêm một cơ hội nữa? Tôi có chết cũng không có khả năng sẽ có bất cứ liên hệ gì với anh nữa! Hướng Quyền Nho, anh là thứ có mới nới cũ! Vô tình vô nghĩa! Đồ hèn nhát khắc nghiệt không có tình cảm! Đời này tôi mắt mù nên mới ở bên anh, từng có một lần sai lầm, anh cảm thấy tôi sẽ phạm sai lầm lần hai sao? Thứ tồi tệ như anh cũng chỉ có loại đàn bà như Nghiêm Họa mới xứng mà thôi."

"Tôi cảnh cáo anh cách xa tôi với Anh Đào ra một chút! Con bé không có loại cha như anh, tôi cũng không cần anh phải sám hối!"

Hướng Quyền Nho giống như có chút không quen biết Dụ Lệ An hiện tại: "... Em hận anh tới như vậy?"

"Phải!" Dụ Lệ An nghiến răng nghiến lợi: "Tôi hận anh!"

Hướng Quyền Nho thật sự không rõ vì cái gì mà Dụ Lệ An cứ chấp mê bất ngộ như vậy, giữa ông ta với Kỷ Lương, vì cái gì mà bà lại mất lý trí đi chọn người sau như vậy?

"Em sẽ hối hận."

Dụ Lệ An lười nhìn bộ dáng điên khùng này của ông ta, kéo theo Kỷ Lương rời đi.

Cách đó không xa, Anh Đào và Kỷ Dạng đã xem hết một màn này từ đầu tới cuối, Kỷ Dạng không hề khách khí mà trào phúng: "Thằng cha này của chị đúng là không biết xấu hổ."

Anh Đào cũng không có ý tứ phản bác: "Đúng thế."

Kỷ Dạng có chút ngoài ý muốn nhìn cô: "Chị thật sự không coi ông ta là người thân à?"

"Lúc ông ta vứt bỏ mẹ và chị thì ông ta đã mất đi cả hai rồi. Hướng tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh không thiếu con cái, ông ta có tiền như vậy, có một đám phụ nữ muốn sinh con cho ông ta, chị thì tính là cái gì chứ, huống chi còn là một đứa trẻ mang bệnh trong người."

Đã sớm nên rõ ràng, từ sau khi cô phát hiện bị bệnh tim, thái độ của Hướng Quyền Nho với cô đã lãnh đạm đi rất nhiều.

Cô muốn có được tình thương của cha, nhất định phải càng thêm hiểu chuyện đáng yêu, đem hết toàn lực đi lấy lòng ông ta.

"Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ." Kỷ Dạng không biết cách an ủi người khác, ngữ khí có chút kỳ quái: "Chị không thấy ba em thương chị bao nhiêu hả, giống như chị mới là con gái ruột của ông vậy, còn em y như bị nhặt được."

Anh Đào mỉm cười: "Mẹ chị đối xử với em không tốt sao?"

"Tốt." Lần đầu tiên Kỷ Dạng thừa nhận thản nhiên như vậy, "Dì Dụ đối tốt với em giống như đối xử với chị, bà ấy là người rất tốt, ba em có thể cưới được bà ấy là phúc khí của ông, cũng là phúc khí của em."

Anh Đào nhìn cậu chăm chú: "A Dạng lớn rồi."

Kỷ Dạng cơ hồ cũng có thể đoán được câu tiếp theo cô muốn nói cái gì, khẳng định lại muốn phó thác cái gia đình này cho cậu đi: "Im đi, không cho nói lời xui xẻo. Cái khác em không tin, nhưng em tin Trình Kiệt tuyệt đối sẽ không để chị chết."

Anh Đào cười nhạt, ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên nói: "Mùa hè sắp tới rồi."

Kỷ Dạng nhớ rõ cô từng nói mình thích mùa hè.

Anh Đào vươn tay, giống như đang cảm thụ cái gì đó, cô chậm rãi nắm ngón tay lại, muốn bắt lấy những tia sáng kia, bất quá đều chỉ là uống phí mà thôi.

"Nhưng thời gian của chị không còn nhiều lắm."

***

Ngày diễn ra buổi họp báo [Tâm ngoại khoa]. Trình Kiệt công bố hai tin tức trước đó ai cũng không biết.

Chuyện thứ nhất: Anh sắp giải nghệ.

Chuyện thứ hai: Anh sẽ thành lập công ty điện ảnh của chính mình.

Nói cách khác, anh từ trước màn hình chuyển ra phía sau màn ảnh.

Việc này đối với giới giải trí mà nói là chuyện không hề nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, fans đều không thể chấp nhận được, xong việc ở công ty liền cực lực đi khuyên can, nhưng đều không thể thay đổi được quyết định của Trình Kiệt.

Anh Đào trước đó cũng hoàn toàn không biết chuyện này, là sau khi tan tầm mới nhìn thấy tin tức, vừa định gọi điện thoại cho Trình Kiệt, thanh âm của một cô gái liền truyền tới.

"... Chào chị."

Anh Đào ngước mắt, nhìn thấy một cô gái với diện mạo ngoan ngoãn ngọt ngào.

Cô gật đầu, ôn hòa mỉm cười: "Chào em, có chuyện gì thế?"

"Chị là chị gái của Kỷ Dạng sao?" Cô gái khẩn trương cẩn thận hỏi.

Anh Đào đánh giá cô gái trẻ tuổi này, cũng đoán ra được một chút: "Là chị."

Cô gái thở phào nhẹ nhõm một hơi, thái độ cũng nhẹ nhàng hơn: "Em tên Cố Cảnh, là bạn học của Kỷ Dạng!"

Anh Đào cũng cười: "Chào em, bạn học Cố Cảnh."

Trong lòng Cố Cảnh kinh ngạc cảm thán, chị gái Kỷ Dạng quả nhiên là xinh đẹp mà.

Anh Đào xinh đẹp nhưng không hề có bất cứ tính công kích nào, dịu dàng nhu nhược, làm người khác nhịn không được muốn nghiêm túc che chở.

Cố Cảnh nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng, sợ dọa tới cô gái xinh đẹp như vậy, "Chị ơi, chị có rảnh không? Em mời chị ăn một bữa cơm nhé!"

Anh Đào vốn định dịu dàng nói lời từ chối, nhưng cô gái lại rất tự nhiên ôm lấy tay cô, "Xin chị đó, em muốn hỏi thăm chút chuyện của Kỷ Dạng."

Cô gái nhỏ yêu thích cái gì đều viết hết ở trên mặt, Anh Đào liền quyết định đem chuyện dò hỏi Trình Kiệt lùi ra phía sau, "Được."

Gia cảnh của Cố Cảnh không tệ, chọn nhà hàng ăn rất xa hoa.

Cô ấy cũng không phải cô gái thích dong dài, đi thẳng vào vấn đề hỏi Anh Đào: "Chị ơi, Kỷ Dạng thích cô gái như thế nào ạ?"

Anh Đào nghĩ nghĩ, nói: "Em ấy từng nói, thích kiểu em gái ngọt ngào."

Cố Cảnh vò đầu bứt tai: "Em gái ngọt ngào? Em không ngọt ngào sao?"

Anh Đào nhịn không được cười lên: "Sao em lại thích em ấy?"

"Ngầu nha! Lúc chơi bóng rổ rất đẹp trai, có điều quá lạnh lùng rồi..."

Cố Cảnh đã theo đuổi Kỷ Dạng được một thời gian rồi, nhưng đều không có chút thu hoạch nào cả, lúc này mới lấy hết can đảm tới tìm Anh Đào xin chỉ giáo, "Chị, chị dạy em theo đuổi cậu ấy được không!"

Anh Đào chưa từng theo đuổi người ta, nào biết phải làm như thế nào.

"Chị ơi ~"

"Chị ơi, chị nói cho em đi, xin chị đó!" Cố Cảnh làm nũng quá lợi hại, Anh Đào có chút không chống đỡ nổi, bất đắc dĩ cười: "Chị nghĩ nếu em dùng chiêu này đối phó với Kỷ Dạng, thể nào em ấy cũng đầu hàng thôi."

"Chiêu gì ạ?"

"Làm nũng đó."

Đôi mắt cô gái nhỏ xoay tròn, cơ linh đến đáng yêu, "Vậy hôm nào em làm thử!"

Cô ấy nhiệt tình nắm lấy tay Anh Đào: "Chị giúp em chuyện này, em nhất định sẽ báo đáp chị!"

Anh Đào đã lâu không giao tiếp với cô gái như vậy, Cố Cảnh tựa như chính cô năm mười sáu tuổi, đơn thuần lại chân thành, hiện tại cô giống như nước lã tẻ nhạt lại vô vị, chính bản thân cô cũng cảm thấy chán mình.

Đến ngay cả việc báo đáp, Anh Đào cũng không để ở trong lòng.

"Kỳ thật Kỷ Dạng là người ngoài lạnh trong nóng, em tốt như vậy, chị tin là thằng bé chắc chắn sẽ thích em thôi."

Cố Cảnh được khen đến vui vẻ lại chờ mong, quyết định trở về sẽ gọi điện cho ba ba đang ở nước ngoài.

Y thuật của ba ba lợi hại như vậy, nhất định có thể cứu chị gái Kỷ Dạng!

***

Bữa ăn cùng với Cố Cảnh tới tận tối mới kết thúc, Trình Kiệt lái xe qua đây đón cô.

Buổi tối, sau khi hai người tắm rửa xong, Trình Kiệt giúp Anh Đào mát xa cơ thể.

Anh Đào có chút xấu hổ, tận lực bảo trì vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của người đàn ông.

"... Sao anh lại giải nghệ thế?"

Trình Kiệt ấn một vòng tròn trên đùi Anh Đào, mát xa đều đều trên chân cô, thanh tuyến khàn khàn: "Muốn có nhiều thời gian ở với em."

Anh Đào cảm nhận được ngón tay thon dài thô lệ của anh di chuyển tới bên eo mình, thong thả vuốt v3 chậm rãi.

"Không... không cảm thấy tiếc sao?" Đây chính là thành tích anh nỗ lực nhiều năm mới có được, có rất nhiều diễn viên dùng cả đời cũng theo không kịp.

Trình Kiệt phát hiện Anh Đào vẫn luôn cứng người, da thịt trắng nõn phấn nộn đáng yêu, anh cười cười ôm người vào trong ngực, dùng áo ngủ che lại thân thể cô, hôn l3n chóp mũi xinh xắn của cô, "Không nỡ thay anh à?"

"Đúng thế." Thân thể được quần áo che lại, cuối cùng Anh Đào cũng có thể hô hấp vững vàng, nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.

Trình Kiệt xoa xoa tóc dài nhu thuận của cô, cực kỳ thích bộ dáng trong mắt cô chỉ có mình mình, "Vậy em muốn bồi thường anh thế nào?"

Anh Đào mặc lại áo ngủ, ngồi ở trong ngực anh, hai chân chống ở hai bên, Trình Kiệt nhướng mày nhìn cô, ý cười trong mắt trộn lẫn vẻ hứng thú.

Hai tay Anh Đào đặt trên vai anh, ngẩng đầu chậm rãi chạm vào môi mỏng của anh, nhẹ nhàng nghiền áp.

Trình Kiệt không nhúc nhích, ngậm ý cười xem cô xấu hổ lại chủ động, Anh Đào ngồi ở trong ngực anh cọ về phía trước, thân thể Trình Kiệt hơi căng lên, đè lại chân cô.

Anh Đào cười, vươn đầu lưỡi có chút run rẩy miêu tả hình dáng môi xinh đẹp của anh, thử thăm dò với lưỡi vào bên trong.

Trình Kiệt không để cô thực hiện ý đồ, Anh Đào lại ôn nhu làm nũng: "Anh phối hợp chút đi."

Trình Kiệt cười nhẹ ra tiếng: "Phối hợp thế nào, dạy anh đi."

Anh nơi nào không biết chứ, anh biết còn nhiều hơn cô mà.

Anh Đào có chút tức giận, "Há miệng ra."

Trình Kiệt thong thả ung dung nở nụ cười: "Em tới đi."

Anh Đào ôm mặt anh, lúc chạm phải môi anh, cô đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Em yêu anh."

Tròng mắt Trình Kiệt run lên.

Anh Đào kiên nhẫn tiến sâu vào bên trong, bỗng nhiên bị Trình Kiệt nâng ót, anh hôn cực kỳ mãnh liệt.

Khác hẳn với động tác có tuần tự của cô, anh nhiệt liệt lại triền miên, dần dần gia tăng nụ hôn làm Anh Đào mặt đỏ tai hồng.

Trình Kiệt đúng là biết nhiều hơn cô, ở trước mặt anh, kỹ thuật hôn vừa rồi của cô quả thực chính là múa rìu qua mắt thợ.

Bàn tay anh rất lớn, bóp chặt em cô, hô hấp gấp gáp, cắn tai cô: "Nói lại lần nữa."

Anh Đào khẩn trương đến thanh âm hơi run: "Em yêu anh."

Trình Kiệt ôm cô lên giường, lại lần nữa hôn lên, chỉ là hôn, cũng không có tiến thêm một bước nào nữa, cuối cùng lại chỉ dựa vào bên tai cô điều chỉnh hơi thở.

"Có lời này của em, anh chết cũng không tiếc."

Tinh thần vốn đang hỗn loạn của Anh Đào bỗng dưng tỉnh táo lại, đang yên đang lành, Trình Kiệt sao lại chết?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện