*Phạm tiện: Tiếng chửi mắng, có ý khinh thường kẻ cam tâm chịu nhục

Anh Đào ở đoàn làm phim rất được yêu thích, bác sĩ huấn luyện vừa xinh đẹp lại còn chu đáo, chuyên nghiệp như vậy, có ai là không thích chứ.

Trình Kiệt được coi như là một loại người khác, mỗi ngày anh đều là người đầu tiên tới phòng họp và cũng là người cuối cùng rời đi, thoạt nhìn như rất yêu quý việc học, nhưng căn bản chưa từng cho Anh Đào sắc mặt tốt.

Văn Chính đã có thể xác định được anh Kiệt của bọn họ chán ghét cô bác sĩ này, các diễn viên khác cũng đoán được điểm cấm kỵ này của Trình Kiệt.

Thời gian huấn luyện chia làm hai nửa, sáng hai tiếng, chiều hai tiếng, kéo dài khoảng 1 tháng.

Có đôi khi Anh Đào sẽ ỏ lại đoàn làm phim ăn cơm trưa, đa số thời điểm cô đều độc lai độc vãng*, hai nữ diễn viên Trương Nguyệt Sân và Vương Hoa San nhiệt tình mời, Anh Đào không thể từ chối bọn họ được.

*Độc lai độc vãng: Làm việc gì cũng một mình

Các diễn viên đều trực tiếp ở đoàn làm phim ăn cơm, Trình Kiệt cũng ở đó, Anh Đào trong lúc vô tình đảo mắt qua liền chú ý tới mái tóc màu xám của anh đã nhuộm thành màu đen, khuyên tai cũng đã tháo xuống, nhìn trầm ổn hơn không ít.

Trương Nguyệt Sân cười kéo Anh Đào đến bên người mình: “Bác sĩ Dụ, cô ngồi đây đi.”

Ngồi cùng bàn còn có hai nam diễn viên khác, An Tử Thần và Vi Hoàn.

Đồ ăn trên bàn tinh xảo phong phú, cũng không phải là cơm hộp.

Đoàn làm phim không thiếu vốn đầu tư, phim có Trình Kiệt tham gia chính là một tấm vé đảm bảo cho doanh thu của cả đoàn, vì thế cho nên thức ăn của các diễn viên cũng không tệ.

Anh Đào đã sinh hoạt một mình nhiều năm, có chút không quen ngồi ăn cơm với nhiều người như vậy. Trương Nguyệt Sân với Vương Hoa San là sấp sỉ tuổi với cô nhất, đối với cô rất quan tâm, kỳ thật cũng tồn tại một chút cảm xúc đồng tình, rốt cuộc thì mỗi ngày cô đều phải chịu cái vẻ mặt lạnh kia của Trình Kiệt, một khi đã bị anh ghét thì cuộc sống hằng ngày trôi qua cũng sẽ không tốt lắm.

“Bác sĩ Dụ, cô ăn cái này đi.”

“Cảm ơn.”

Anh Đào ăn uống rất văn nhã, làm người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Cô so với rất nhiều nữ minh tinh trong giới giải trí xinh đẹp hơn nhiều, khó nhất chính là khí chất lại rất tốt.

An Tử Thần ngồi bên tay trái cô, nhịn không được muốn ân cần với mỹ nhân một chút, mới vừa gắp đồ ăn lên muốn đặt vào bát cô thì không biết từ nơi nào có một chai bia ném qua hất văng cả cái đũa của hắn.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, mọi người ngây người bưng bát nhìn về phía người vừa ném lon bia, Trình Kiệt không chút để ý cong môi, cười đến không đứng đắn: “Ngại quá, trượt tay.”

Mọi người cũng không ai cảm thấy là Trình Kiệt đang nhắm vào An Tử Thần mà là cảm thấy anh đang nhắm vào Anh Đào, thì ra Trình Kiệt đã ghét bác sĩ Dụ đến nỗi không cho phép người khác gắp thêm đồ ăn cho cô.

Bác sĩ Dụ quả là đáng thương mà…

Rất nhiều người nhìn Anh Đào bằng ánh mắt đồng tình sâu sắc, chính là không có ai dám đắc tội Trình Kiệt cả. Tuy anh mới gia nhập giới giải trí có mấy năm, nhưng lại giống như mấy vị tiền bối lão làng, tất cả giải thưởng ảnh đế đều lấy tới tay luôn rồi. Mấy diễn viên bình thường gặp được anh đều phải cung cung kính kính gọi một tiếng Trình lão sư.

“Bác sĩ Dụ, nếu không tới bàn tôi ăn đi, tôi sẽ chiếu cố cô thật tốt.”

Trình Kiệt xuất đạo bằng vai phản diện, sau đó phần lớn phim anh diễn đều mang một chút tâm lý biến thái, thời điểm nghe anh cười rộ lên, rất nhiều người xem đều sẽ sinh ra bóng ma, hiện tại anh lại dùng cái nụ cười tiêu chuẩn của vai ác để nhìn Anh Đào.

Mà biểu tình của Anh Đào lại rất bình tĩnh: “Không cần, cảm ơn.” Chu đáo, khách khí, lễ nghĩa, cô ở trước mặt người khác không hề lộ ra bất luận dấu vết gì, cũng sẽ không có ai nghi ngờ bọn họ là người quen cũ, nhưng chính là như vậy lại khiến Trình Kiệt không vui. Cô ôn nhu, tính tình lại tốt, nhưng cũng lạnh nhạt vô tình.

Trình Kiệt đi đến bên cạnh cô, tay đặt ở trên ghế của An Tử Thần, cúi người chặn giữa hắn với Anh Đào, hơi nghiêng đầu nhìn An Tử Thần, “Nhường chỗ chứ?”

An Tử Thần nào dám không nhường, nhanh chân bưng bát đi ra chỗ khác, Trình Kiệt kéo ghế dựa ra ngồi xuống bên cạnh Anh Đào, phát giác tất cả mọi người đều đang bưng bát nhìn mình, thanh âm trầm thấp cười một tiếng: “Nhìn tôi làm gì? Ăn cơm đi.”

Anh dùng chiếc đũa sạch sẽ chọn một miếng thịt cá rồi gỡ xương ra, sau đó gắp miếng cá ấy vào trong bát của Anh Đào, “Bác sĩ Dụ cũng ăn đi.”

Anh Đào không từ chối anh, đối với động tĩnh anh làm từ đầu tới cuối đều giống như một người đứng xem, mà miếng cá anh gắp cho, cô cũng không có động vào.

Sau khi Trình Kiệt chú ý tới điểm này, liền đem một bát đầy thịt tôm vừa mới lột xong ném tất vào thùng rác, tự mình mở một lon bia uống.

Người ngồi cùng bàn bọn họ đều cảm thấy Trình Kiệt hôm nay quá kì lạ, một mình ngồi bóc tôm, bóc xong rồi lại chẳng ăn lấy một miếng, đã thế còn vứt hết đi, sau đó lại uống rượu.

Anh Đào ăn xong cơm liền đi tới phòng họp trước để soạn bài, bộ phim này xác thực giống như viện trưởng nói, rất được chú ý, yêu cầu cũng cao, cho nên ở phương diện huấn luyện này, đạo diễn rất coi trọng nó, vì để các diễn viên có thể nhập vai một bác sĩ thành công, mấy ngày nay cô đều rất bận rộn.

Anh Đào soạn bài rất dụng tâm, nếu bộ điện ảnh này thật sự có thể gây được tiếng vang, có thể khiến mọi người càng thêm trân trọng một trái tim khỏi mạnh là chuyện tốt, cũng là trách nhiệm của bác sĩ như cô.

Bút máy đang viết từng chữ lên quyển sổ ghi chú, phòng họp an tĩnh có tiếng mở cửa sàn sạt, Trình Kiệt đã sớm qua đây, vẫn luôn chưa đi vào, chỉ là đứng ở cửa nhìn cô.

Anh Đào đeo mắt kính gọng vàng, tóc dùng cái kẹp cá mập cố định ở phía sau đầu, bên tai rũ xuống tóc mái thưa, dịu dàng lại thanh lãnh.

Lúc cô dừng lại tự hỏi, nhìn ra ngoài cửa sổ trong chốc lát, sau đó quay lại tiếp tục viết, thời điểm nghiêm túc lại càng động lòng người.

Sau đó Anh Đào rốt cuộc cũng phát hiện ra anh, chẳng qua chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi ánh mắt lại, như thế nào cũng không chịu dừng lại lâu một chút.

“Bác sĩ Dụ thật là nhẫn tâm.” Thanh âm anh ám trầm cười cười, lại có chút trào phúng.

Anh Đào không để ý tới.

Trình Kiệt đi tới bên cạnh cô, đem sữa bò đặt ở trên mặt bàn, “Đã hâm nóng.”

“Tôi không uống.”

“Cho chút mặt mũi đi, tôi cố ý hâm nóng cho em.”

“Tôi không cần thì sao?”

Hai mắt cô không chút gợn sóng, yên tĩnh đến mức khiến cho cục diện trở nên buồn chán.

Trình Kiệt đối diện với cô trong chốc lát, vui đùa nói: “Em có thể vứt đi, dù sao bác sĩ Dụ cũng rất am hiểu loại chuyện này mà.”

Anh Đào cũng không có vứt, chỉ đem sữa đẩy lại cho anh: “Tối hôm đó cảm ơn anh đã đưa tôi tới bệnh viện, giữa chúng ta đã kết thúc vào tám năm trước rồi. Trình Kiệt, đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi nữa.”

Trình Kiệt có ý tứ tìm kiếm chút gì đó dối trá ở trên mặt cô, anh vẫn luôn tự lừa mình dối người như vậy, bất luận là tám năm trước hay là hiện tại.

Anh đem sữa ném vào thùng rác rồi trở lại vị trí của mình, ngữ khí rất không sao cả: “Đừng hiểu lầm, tôi đối với em không có hứng thú.”

Trình Kiệt hiểu rõ bản thân đang phạm tiện.

Anh Đào nói: “Vậy là tốt rồi.”

**

Buổi chiều sau khi kết thúc huấn luyện, Trương Nguyệt Sân mời mọi người tham gia bữa tiệc sinh nhật của mình, cũng mời cả Anh Đào.

Anh Đào vốn không có ý muốn đi, nhưng Trương Nguyệt Sân rất nhiệt tình, làm người khác không đành lòng cự tuyệt. Ngoài ý muốn chính là kiểu người từ trước tới nay không có hứng thú với các bữa tiệc như thế này như Trình Kiệt thế nhưng cũng đồng ý tham gia.

Đoàn người đi ra khỏi đoàn phim, xe bảo mẫu dừng ở bên ngoài, chỉ có hai chiếc, sau khi mọi người ngồi lên hết thì vừa vặn không còn vị trí nào cho Anh Đào.

Trương Nguyện Sân cùng với đám người Vương Hoa San nhìn về phía Trình Kiệt đang chơi điện thoại bên ngoài xe.

Sắc trời chạng vạng phủ kín đường chân trời, phía trên ám sắc đen nhánh là một tầng hồng nhạt, gió đêm thổi loạn tóc ở trên đầu, dáng người Trình Kiệt lười biếng dựa vào tường, gương mặt anh tuấn quý khí có loại khí chất thiếu niên đã trải qua nhiều chuyện, đứng sóng vai cùng với Anh Đào, hình ảnh đẹp đến không sao tả xiết.

Trương Nguyệt Sân nhỏ giọng hỏi: “Trình lão sư, bác sĩ Dụ ngồi xe anh có được không?”

Anh Đào cho là Trình Kiệt sẽ từ chối, rốt cuộc thì giữa trưa cô mới vừa nói mấy lời tàn nhẫn xong.

Nhưng anh thu lại điện thoại, ánh mắt nâng lên nhìn sườn mặt Anh Đào, tiếng cười khàn khàn: “Được chứ.”

Anh Đào ngây ra.

Trình Kiệt buông xuống một câu: “Đứng đây chờ.”

Anh rất nhanh đã lái xe tới đây, từ bên trong đẩy cửa ra, nhìn gương mặt tuyệt lệ bị gió đêm thổi tới của cô: “Lên đi.”

Anh Đào lên xe xong liền nghe thấy anh hỏi: “Có đói không?”

“Không có.”

Thời điểm đi qua cửa hàng bánh kem, Trình Kiệt đi xuống mua cho cô một cái bánh nhỏ, cũng không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói: “Loại tiệc tùng này đều chỉ toàn uống rượu thôi, ăn chút lót bụng, đừng đến lúc đó kêu đói, tôi không muốn bị em làm phiền.”

“Anh đặc biệt dừng xe chỉ để mua bánh kem không cảm thấy phiền sao?”

“…”

Trình Kiệt kiên trì không có nhìn cô, môi cong lên lạnh lùng nói: “Nhiều năm không gặp, bác sĩ Dụ cũng đã học được cách châm chọc người khác rồi.”

Anh Đào không đáp, cũng trước sau như một không chạm vào bánh kem, Trình Kiệt rốt cuộc cũng không kiên trì nổi quay sang nhìn cô một cái, phát giác cô đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, sợi tóc rũ bên tai, trong suốt. Sườn mặt tinh sảo bị gió thổi đến nửa ẩn nửa hiện.

Hai người cũng không có nói chuyện, mãi cho tới khi đến phòng tiệc, hai người ngồi xuống hai vị trí đầu tiên ở hai bên, Trình Kiệt nhận lấy điếu thuốc người khác truyền tới, mà Anh Đào lại an tĩnh nhìn xung quanh.

Tuy rằng đều là minh tinh, nhưng chính ra cũng chơi tới phóng khoáng, uống rượu ném xúc xắc còn chưa tính, có rất nhiều trò chơi Anh Đào chưa từng nghe qua bao giờ, Trương Nguyệt Sân mời cô chơi, cô cũng chỉ ôn nhu lắc đầu, tỏ vẻ không chơi.

Người khác ồn ào nhốn nháo luôn không ảnh hưởng được tới cô, một mình cô cũng có thể tự mình an tĩnh ngồi đó được.

Mọi người chơi một lúc rồi lại tới cái trò lời thật lòng hay đại mạo hiểm, Trình Kiệt chơi thua, người khác hỏi anh có từng yêu đương chưa, anh chỉ đạm mạc trầm mặc cười.

“Nói cho chúng tôi một chút đi, tôi cũng không tin anh chưa từng yêu đương đâu.”

Trình Kiệt uống có chút nhiều, vành mắt che kín tơ máu màu đỏ tươi, cười nói: “Không nhớ rõ.”

Sau đó thống khoái uống sau ba ly rượu phạt.

Mọi người lại nhất quyết không buông tha.

“Khoảng thời gian trước không phải có người chụp được anh đi cùng với một cô gái sao, đó có phải bạn gái anh không?”

Bạn gái cái rắm.

Cô gái kia anh căn bản không quen biết, sau đó đoàn đội điều tra ra đối phương trà trộn tới bên cạnh anh chỉ là muốn cọ nhiệt mà thôi, công ty anh cũng đã sớm đăng tin làm sáng tỏ rồi.

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà Trình Kiệt lại nhìn về phía Anh Đào.

Cô rũ mắt nhìn điện thoại, căn bản không chia cho anh chút dư quang nào, phảng phất như hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện có phải anh có người trong lòng rồi không.

“Anh Kiệt lên tiếng đi chứ.”

Trình Kiệt cười đến u ám: “Mấy người nói phải là phải.”

Cái thái độ ba phải cái nào cũng được này, kỳ thật không khác gì là đang thừa nhận cho lắm.

Sau khi anh nói ra những lời này, rốt cuộc cũng chờ được một ánh mắt của Anh Đào, chỉ là một cái liếc mắt nhàn nhạt, không có bất kì cảm xúc gì.

Trình Kiệt không cảm nhận được sự thống khoái, lại càng có cảm giác buồn bực nhiều hơn.

Mọi người chơi tới 11 giờ đêm mới tan cuộc.

Anh Đào không tính để Trình Kiệt đưa về, tính gọi xe.

Gió đêm mạnh mẽ thổi tới, thổi cho tóc cô bay loạn lên, gương mặt trắng bệch lạnh lẽo, trong bóng đêm lại càng có vẻ đẹp tuyệt mỹ lại thống khổ.

Trình Kiệt từ trước tới nay đều biết cô rất đẹp, lại không nghĩ tới cô thế nhưng có thể từ một khuôn mặt ngoan ngoãn, trưởng thành tới bây giờ lại kinh tâm động phách như vậy.

Anh Đào nghe được tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại, Trình Kiệt đứng cách cô hai bước, hẳn là uống say rồi, lúc nhìn cô, đáy mắt không giấy được cảm xúc, thanh âm giống như bị cuồng phong cuốn qua, vô cùng khàn: “Tôi không có bạn gái, ban nãy là nói bừa.”

Anh Đào trầm mặc một chốc, thanh âm bình tĩnh đến đáng sợ: “Có liên quan gì tới tôi sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện