Bây giờ mới 8 giờ tối, con phố sáng lấp lánh kỳ ảo. Quán cafe đã chuyển sang bài nhạc tiếp theo, cũng là một bài hát biệt ly lặp đi lặp lại.

Tựa như bọn họ.

Hạt mưa rất nhẹ, dừng ở trên mặt ô trong suốt, bọt nước tụ lại, tựa như thời gian đang lắng động vào nhau.

Anh Đào nhớ tới năm đó cô rời đi trời cũng mưa như thế này.

Cô trầm mặc thật lâu, nói ra một câu ngay cả chính cô cũng không tin, nhưng cô muốn để anh tỉnh táo lại: “Anh đã từng nói là không có hứng thú với tôi.”

Trình Kiệt tức tới bật cười, nhéo cằm cô: “Đó là nói dối, em có biết suy nghĩ không thế?” Rõ ràng là những lời nói mắng người, nhưng anh ôm lấy mặt cô lại rất ôn nhu.

Anh Đào bị ép nhìn lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, giờ phút này, Trình Kiệt với thiếu niên trong trí nhớ của cô trùng điệp nhau, trải qua nhiều năm tháng thăng trầm anh vẫn không có thay đổi gì, vẫn là một người có trái tim nóng nảy, muốn yêu là yêu, không ai có thể phản đối được.

Anh Đào cũng muốn không cần quan tâm bất cứ thứ gì mà yêu đương với anh, bất kể hậu quả có ra sao, không cần gánh vác trách nhiệm, chỉ cần yêu là được, tất cả những thứ khác đều mặc kệ. Nhưng như vậy quá ích kỉ, cũng quá tàn nhẫn.

Cô không dám tưởng tượng sau khi cô rời khỏi nhân thế, Trình Kiệt sẽ sống vất vả như thế nào.

Những kí ức tốt đẹp đều sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén đâm anh bị thương.

Có lẽ là mấy năm, cũng có thể là mười mấy năm sau, hoặc là cả đời này, anh đều không thể thoát khỏi nó thì sao đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy mình không nên làm chậm trễ nhân duyên của anh, không chiếm được có lẽ sẽ tiếc nuối, nhưng cuộc đời anh còn dài như vậy, anh chắc chắn có thể gặp được một cô gái khác có thể cho anh hạnh phúc, cho anh một gia đình.

Mà người này không phải là cô.

“Xin lỗi, chúng ta không hợp.”

“Chỗ nào không hợp?” Anh lạnh giọng hỏi nhỏ, từng bước ép sát, không cho phép cô né tránh tầm mắt mình.

“Anh bây giờ là đại minh tinh trăm vạn hào quang, mà tôi chỉ là một người bình thường.”

Trình Kiệt trả lời không có bất cứ do dự nào: “Anh có thể giải nghệ.”

Anh Đào nhíu mày: “Trình Kiệt!”

“Sao thế?” Anh cười nhẹ: “Từ chối anh? Có thể nghĩ ra cái lý do nào hay hơn không?”

Anh Đào bất đắc dĩ, lời nói tuyệt tình còn chưa kịp nói ra, Trình Kiệt giống như có thể nhìn thấu tâm tư cô, dùng ngón tay đè lại môi cô trước, ái muội nói nhỏ, “Lần trước chuyện em đồng ý cho anh làm còn chưa có làm, muốn từ chối, vậy làm xong chuyện kia đã, sau đó anh sẽ lăn ra xa khỏi em.”

Anh Đào nhìn đôi mắt không chút để ý tràn đầy ý cười của anh. Da mặt mỏng, có chút đỏ mặt.

Kỳ thật người bệnh tim không thích hợp với việc giường chiếu, nếu muốn làm chuyện đó thì cần phải có thiết bị giám sát và sự chuẩn bị kỹ càng, sở dĩ cô đáp ứng anh cũng là bởi vì gần đây tình hình thân thể và các chỉ số trong cơ thể cô không tệ lắm.

“Chắc chắn sẽ không dây dưa với tôi nữa?”

Trình Kiệt nhẹ giọng chậc một tiếng: “Ừ.”

“Vậy được.”

Anh cười một cái, vân vê hai cái trên giương mặt ửng đỏ của cô, bị Anh Đào cảnh cáo mà đẩy ra.

Ý cười Trình Kiệt càng sâu: “Đợi chút nữa anh sẽ càng quá đáng hơn đấy, không cho anh chạm vào sao?”

“…”

Xe Trình Kiệt đỗ ở gần đó, anh bảo cô đứng ở chỗ này chờ, anh sẽ lái xe qua đây.

Anh Đào cố ý ngồi ở phía sau, Trình Kiệt cười lạnh liếc cô, bị tức đến không thèm nói gì cả.

Anh ngồi xe, thẳng tắp nhìn chằm chằm gương mặt cô qua kính chiếu hậu, khàn giọng hỏi: “Đi đâu? Nhà anh hay khách sạn?”

“… Khách sạn đi.”

Trình Kiệt lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn Anh Đào qua kính.

Cô tựa hồ có chút khẩn trương, tuy rằng sắc mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng hai tay nắm chặt váy.

Bỗng nhiên cô nâng mắt, tầm mắt hai người chạm vào nhau qua kính chiếu hậu.

Trình Kiệt ung dung nhướng mày, “Sợ?”

Anh Đào dời mắt: “Không có.”

“Có kinh nghiệm chưa?”

“…”

“Hỏi em đó, bác sĩ Dụ.” Tiếng cười của anh trầm khàn, biết rõ còn cố hỏi, thích nhìn mặt cô đỏ ửng lên.

“… Không có.”

Anh liền cười đến càng càn rỡ hơn.

Mặt Anh Đào cũng càng ngày càng đỏ.

Sau khi tới nơi, Anh Đào xuống xe nhìn biệt thự trước mặt, bên cạnh ghi số nhà 520 đường Thuận Xuyên, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao lại tới nhà anh?”

Trình Kiệt nhướng mày, không nghĩ tới cô còn nhớ rõ đây là nhà anh. Lười biếng khóa xe lại, liếc qua nhìn cô: “Nhà anh thì làm sao? Em cũng không phải người phụ nữ đầu tiên anh mang tới.”

“…”

Anh đi lên trước dẫn đường.

Bình thường Trình Kiệt thích an tĩnh, căn biệt thự này rất gần gũi với thiên nhiên, xung quanh không có hàng xóm, quả thực giống như một khu rừng hoang vắng.

Để vào được nhà thì phải đi qua cái đình nhỏ bên ngoài, trong đình trồng rất nhiều hoa sơn chi, ánh mắt Anh Đào hơi dừng lại.

Trình Kiệt tỏ vẻ không sao cả giải thích: “Người khác tặng, anh ghét nhất loại hoa đó, đợi hôm nào có thời gian sẽ đốt hết.”

Anh Đào gật gật đầu, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Sau khi vào nhà, Trình Kiệt bảo cô tùy tiện ngồi, anh mở một chai rượu ra: “Uống không?”

Anh Đào lắc đầu.

Trình Kiệt liếc cô: “Chắc chắn muốn bảo trì thanh tỉnh?”

“…”

“Anh có thể đừng nói bậy được không?”

“Anh nói cái gì?” Anh đem nửa chai rượu uống sạch, đôi mắt trước sau khổng rời khỏi Anh Đào, y như thợ săn đang săn mồi.

“Tôi muốn đi tắm.” Anh Đào nhẹ giọng, đôi mắt nhuận nước mềm mại động lòng người.

Trình Kiệt nhìn cô chằm chằm, không chút che giấu nuốt hầu kết.

Anh Đào run mi rũ mắt.

“Lại đây, anh đưa em đi.”

Anh Đào không tiếng động đi theo anh.

Trình Kiệt ở trong phòng tắm mở nước lên cho cô, chờ sau khi nhiệt độ của nước thích hợp, anh mới khàn giọng nói: “Vào đi.”

Anh Đào tháo dây cột tóc đuôi ngựa ra, tóc cô lập tức tản ra xung quanh, hương hoa sơn chi thuộc về cô so với những bông hoa ngoài đình kia càng mê người hơn.

“Anh ra ngoài đi.”

Trình Kiệt không chỉ không ra ngoài mà còn đóng cửa lại.

Anh bước chân tới gần, đem cô vây ở trong ngực, chậm rãi cúi đầu hôn chóp mũi cô: “Em tắm xong lại tới anh tắm, quá lãng phí thời gian, cùng nhau tắm đi.”

“Nhà anh chỉ có một phòng tắm?”

“Đúng thế.”

“…”

Trình Kiệt đem chốt vòi hoa sen mở lên, nước ấm áp thoáng chốc đã rơi xuống, rất nhanh đã làm quần áo hai người ướt đẫm.

Anh Đào chưa kịp đẩy anh ra, cằm đã bị nâng lên.

Đôi mắt nâu sậm của anh chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên áp người xuống hôn.

Tiếng nước chảy xiết che đi tiếng hôn môi ái muội.

Hô hấp của cô trộn lẫn với hô hấp của Trình Kiệt.

Cụ thể là làm ở trong phòng tắm bao lâu, Anh Đào đã không nhớ rõ lắm.

Cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là sau khi kết thúc nhất định phải mau chóng rời khỏi đây.

Nhưng lúc tỉnh lại, đã là chạng vạng ngày hôm sau.

“…”

Hiện tại đang ở trong phòng ngủ của Trình Kiệt, cửa sổ sát đất được rèm cửa che lại, căn phòng u ám không chút ánh sáng.

Trên người cô đang mặc áo ngủ của Trình Kiệt, mà anh lại không có ở đây.

Anh Đào chỉ hơi cử động một chút, thân thể liền cực kì không thoải mái.

Cô tìm quần áo mặc lên người, sau đó cẩn thận xuống lầu.

Nghe được thanh âm truyền từ trong bếp ra, Anh Đào cũng không tính toán đi qua chào hỏi anh, lần đầu tiên lén lút chuẩn bị rời đi.

Mới vừa kéo cửa ra, phía sau đã vang lên tiếng cười lạnh nghiền ngẫm: “Bác sĩ Dụ tính bội tình bạc nghĩa à?”

“…?”

Anh Đào cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Những lời này có ý tứ gì?

Nó không giống với những gì anh đã hứa.

Hiếm khi cô ngốc ra trong chốc lát.

“Giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc, tôi hẳn là được rời đi rồi, hy vọng anh có thể thực hiện lời hứa, đừng dây dưa với tôi nữa.”

Bên hông bỗng nhiên bị một cánh tay ôm chặt lấy, hơi thở cực nóng quen thuộc giống như tối hôm qua phả lên cổ cô, nhất quyết ôm cô không buông: “Anh trở nên tham lam rồi, cả đêm không đủ.” Môi mỏng nóng rực dán lên vành tai cô, “Em nói xem phải làm sao bây giờ?”

Anh Đào nóng lóng muốn thoát ra.

“Đừng nhúc nhích, không đau sao?”

Trình Kiệt ôm cô về.

“Anh không thể nói mà không giữ lời được.”

Ngữ khí Trình Kiệt rất nhạt: “Sẽ không dây dưa em, giữ em ở lại ăn một bữa cơm không được sao?”

“Anh để tôi xuống, tôi tự mình đi.”

Trình Kiệt dừng lại nhìn cô: “Không mệt?”

“Không…”

“Tối hôm qua là ai khóc?”

“…”

Trình Kiệt siết chặt khuỷu tay, đè thấp giọng cười: “Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em chịu chơi như thế đấy.”

Anh Đào che miệng anh lại, đôi mắt Trình Kiệt cười hơi híp lại, đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cô, Anh Đào nhanh chóng thu tay lại.

Trình Kiệt ôm cô về giường, đem rèm cửa kéo ra, bên ngoài cửa sổ cũng có thể nhìn thấy một cái ban công nhỏ, trên ban công trồng đầy hoa sơn chi.

Anh Đào nhìn anh, sắc mặt Trình Kiệt không đổi: “Nhìn anh làm gì? Hôm nào rảnh sẽ đốt hết.”

“…”

Trình Kiệt đem đồ ăn bưng lên.

Lần trước cô bởi vì trù nghệ của anh mà bị làm cho khóc, lần này Trình Kiệt tốn rất nhiều thời gian bồi cô ăn cơm, một chút lại một chút quan sát cô, làm cho Anh Đào có chút ngây ngốc.

Cơm nước xong, cô lại nhắc tới chuyện muốn đi.

“Bộ dáng này của em mà về nhà, mẹ em nhìn không ra sao?”

Anh Đào đúng là không suy xét tới điểm này.

Trình Kiệt nhìn thấy vệt đỏ trên cổ cô, khẽ liếm đôi môi khô ráo: “Ở lại nơi này đi.”

Ánh mắt Anh Đào rất không tín nhiệm.

Anh cười lạnh, biểu hiện nhẹ nhàng không thèm để ý, “Hai ta chỉ là tình một đêm, em cảm thấy anh sẽ để bụng? Chỉ là thấy em quá đáng thương mà thôi.”

“Tôi có thể ở khách sạn.”

Trình Kiệt: “…”

“Ở khách sạn không ai chăm sóc em.”

“Tôi có thể tự chăm sóc mình.”

“Em yếu ớt như vậy, có thể sao?”

“Có thể.”

“Không được!”

Anh Đào không hiểu: “Sao lại không được? Trước kia anh mang phụ nữ về nhà, cũng sẽ đối sử với các cô ấy như thế sao?”

Trình Kiệt sửng sốt: “Em ghen?”

“Không có.” Anh Đào cúi đầu sờ sờ chân tóc mình: “Chúc ta đã kết thúc rồi, không cần giữ tôi lại.”

“Không lưu tình như vậy?”

“Không cần thiết.”

Trong cổ họng Trình Kiệt đắng chát, đá văng ghế dựa bên cạnh đi ra cửa.

Cuối cùng là một mình Anh Đào rời đi.

Trình Kiệt nói đúng, bộ dáng này mà về thì nhất định Dụ Lệ An sẽ nhìn ra điều gì đó.

Cô tới khách sạn ở, bởi vì thân thể không thoải mái, tính nằm nghỉ nhiều một chút.

Nhắm mắt lại lại nhớ tới những chuyện tối qua, hô hấp ám trầm của Trình Kiệt giống như ở sát bên tai.

Vành tai Anh Đào nóng lên, đi vào phòng tắm rửa mặt làm bản thân bình tĩnh lại.

Nằm tới nửa đêm, bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau khi Anh Đào mở cửa còn chưa nhìn rõ người tới thì đã bị đối phương đẩy vào tường chặn môi lại. Eo bị siết tới gắt gao, cô không thể động, chỉ có thể cảm giác được môi bị người ta kẽ mút vào, nghiền áp thật nặng nề.

Môi răng tách ra một khoảng, hô hấp hỗn loạn của anh làm Anh Đào đỏ mặt, tim đập nhanh.

Trình Kiệt nhìn chằm chằm lông mi run run của cô gần trong gang tấc, bỗng nhiên nâng cằm cô lên muốn cô nhìn mình, lưu manh cũng muốn quang minh chính đại lưu manh trước mặt cô.

Anh cắn má cô, lưu lại dấu răng nhàn nhạt, nghe cô rầm rì nói đau, ý cười càng sâu: “Nói thẳng nhé Dụ Anh Đào.”

“Anh tới bắt em phụ trách, em đừng nghĩ tới chuyện ngủ anh xong thì chạy.”

“Ý của anh là, hoặc là anh cưới em, hoặc là em gả cho anh.”

“Anh nói cho em biết, em không có quyền lựa chọn đâu!”

Ánh mắt của anh, là nhất định phải được.

Anh Đào có chút ngốc, “Tôi cũng không phải người phụ nữ đầu tiên anh mang về, sao lại muốn tôi phụ trách?”

Đệch.

Anh nhẹ giọng cười mắng, ép cô tới góc tường, sợ cô nghe không rõ, cố ý ghé thật gần, “Ngốc không chứ, em là người đầu tiên.”

Anh Đào nghiêng mặt qua chỗ khác, “Anh đã đồng ý rồi, không thể nói mà không giữ lời.”

“Cho nên ấy, chúng ta cùng nhau đổi ý đi.”

Anh Đào lắc đầu: “Không đổi.”

Trình Kiệt hôn vào bên má trái của cô, cười hỏi: “Có muốn không?”

“Không muốn.”

Anh lại hôn bên má phải cô: “Nếu không thì sao?”

“Không cần, đừng như vậy.”

Trình Kiệt tiếp tục hôn lên giữa mày cô, hôn lên mi mắt cô, “Muốn làm.”

Anh đem tính xấu thu lại, đè nặng tiếng nói dỗ dành: “Có được không? Bảo bối.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện