Anh Đào đương nhiên sẽ không cắn anh, thật sự tìm không ra cái lý do nào. Cô cũng không có tức giận, cũng không cảm thấy ban nãy Trình Kiệt rời đi là có gì không đúng, cái này vốn là mục đích của cô, không nói đạo lý còn oán giận nhục nhã người ta. Huống chi hành động thân mật ái muội như cắn người này, đã không còn thích hợp cho bọn họ nữa rồi.

Anh Đào đẩy tay anh ra, vẫn cười mềm ấm nhã nhặn lịch sự như cũ, chỉ là giới hạn rõ ràng.

“Mau lên xe đi, anh ướt hết rồi.”

Trình Kiệt căn bản không nhúc nhích, hai tay như kìm ngược lại không ngừng gia tăng lực đạo, mưa bên ngoài càng lúc càng to, phía sau lưng anh đã ướt đẫm, thân thể vô cùng lạnh, thanh âm chất vấn cực kì giống như song sắt bị rỉ say khi dãi nắng dầm mưa, run rẩy cùng nghẹn ngào: “Em để ý sao?”

Anh Đào không lên tiếng, cũng sẽ không trả lời.

Trình Kiệt cười lạnh, có điểm biết rõ tự giễu.

Anh buông Anh Đào ra, mặt thoáng quay đi, lấy cái này che giấu sự không bình thường của mình. Anh tùy ý nhíu mày nhìn nước mưa trên quần áo cũng không nhìn cô lấy một cái, không chút để ý giả vờ không sao cả: “Bác sĩ Dụ đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn trêu đùa em một chút thôi.”

Chuyện tới nước này anh cũng giống như chỉ có thể thông qua lời nói dối mới có thể lấy lại chút tự tôn ít ỏi trước mặt cô.

Anh Đào nhẹ ừm một tiếng: “Tôi biết, tôi sẽ không tự mình đa tình.”

Ngón tay siết chặt quần áo của Trình Kiệt bỗng trở nên cứng đờ, tự sa ngã đem cửa xe đóng lại, chờ sau khi anh lên xe, Anh Đào liền đem khăn lông đưa qua, “Lau qua đi.”

Trình Kiệt không nhận, khởi động xe lái đi, thái độ lạnh nhạt khác hẳn so với một phút trước: “Tôi không dùng đồ người khác đã dùng qua.”

Anh Đào cũng không tiếp tục khuyên nữa, đem khăn lông gấp lại đặt ở nơi anh có thể với tới.

Dư quang Trình Kiệt chú ý tới hành động của cô, quay đầu đi cười lạnh.

Sớm biết rằng cô chính là người không có tính kiên nhẫn như vậy, vĩnh viễn sẽ không bao giờ kiên nhẫn với anh, kỳ thật chỉ cần khuyên thêm một câu thôi, anh chắc chắn sẽ cầm lấy.

Trình Kiệt dẫm chân ga lên đường cao tốc, không khí trong xe quái dị, nhưng ai cũng không có mở miệng đánh vỡ cục diện này.

Sau khi ra khỏi cao tốc, Trình Kiệt cũng không lập tức đưa cô về nhà mà là đem xe ngừng ở bên ngoài cửa hàng thời trang. Anh đem cái mũ đội trên đầu Anh Đào lấy về, cầm khẩu trang cùng kính râm đeo lên đi xuống xe.

Anh vào cửa hàng nửa tiếng, lúc ra đã đổi một bộ quần áo khác, trên tay còn xách theo hai cái túi.

Anh đem xe đỗ ở trong góc đường ít người lui tới, cửa sổ màu đen không thể nhìn thấy bên trong, đem túi ném cho Anh Đào xong liền một câu cũng không nói xuống xe đi ra chỗ khác.

Anh Đào nhìn thấy trong túi có một bộ quần áo mới, còn rất tinh tế có cả nội y và quần lót.

Trình Kiệt hút xong một điếu thuốc, đánh giá thời gian đã đủ liền quay trở về, lại nhìn thấy Anh Đào vẫn còn đang mặc bộ quần áo ướt vừa rồi, hỏa khí đột nhiên dâng lên, rồi sau đó lại nhớ tới mình không thể hung dữ với cô, đè nén một hồi lâu, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, đè thấp thanh âm hỏi: “Tại sao không thay?”

Anh Đào cười nhạt: “Nơi này cách nhà tôi không xa lắm, tôi về nhà thay là được.”

“Được.” Trình Kiệt lười nhác gật đầu, ngồi vào trong xe liền duỗi tay qua chuẩn bị cởi quần áo cô, Anh Đào nhiều ít có chút hoảng loạn, “Anh làm cái gì?”

Bàn tay Trình Kiệt đỡ ở trên eo cô, lòng bàn tay sờ đến da thịt ấm áp, đụng chạm như vậy làm anh suýt chút nữa mất khống chế, không nhịn được, lòng bàn tay thô lệ hơi lướt xuống, ý cười trên mặt lại không đạt tới đáy mắt, rất có ý tứ ngoài cười trong không cười: “Em không muốn thay, tôi thay giúp em.”

Vừa mới chuẩn bị sờ tới quần áo bên hông cô, Anh Đào liền đè lại tay anh: “Tôi mặc.”

Trình Kiệt cười nhạt, chậm rãi thu lại bàn tay chưa đã thèm.

Anh Đào đợi trong chốc lát, anh vẫn như cũ bất động ngồi ở chỗ kia, phảng phất như căn bản không tính rời đi.

“… Anh không đi sao tôi thay được?”

Trình Kiệt nhét một cục kẹo vào trong miệng, hai mí mắt lười biếng nhấc lên, liếc về phía cô: “Tôi đã cho em thời gian, bên ngoài rất lạnh em có biết không, hơn nữa đây là xe của tôi.”

“…”

Anh Đào bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt kia có ý tứ rất rõ ràng.

Anh không đi cô sẽ không thay.

Trình Kiệt cũng không tính xuống xe, mặt vô biểu tình giễu cợt cô: “Bác sĩ Dụ, em có biết em rất phiền không?”

Anh Đào đáp rất nghiêm túc: “Chắc là có chút.”

Trình Kiệt nhìn chằm chằm cô, đầu lưỡi đẩy đẩy viên kẹo trong miệng, “Nhiều nhất tôi sẽ chỉ nhắm mắt.”

“Sao tôi có thể tin anh được?”

Anh cười mỉa mai: “Tôi thay cho em, vừa sờ vừa xem, có cho hay không?”

Rõ ràng là lời nói châm chọc cô, nhưng lại không tực giác thả chậm ngữ điệu, mấy chữ cuối cùng còn hơi khàn, rõ ràng là trêu chọc.

“…”

Anh Đào không muốn để anh thay giúp mình, cũng không muốn thỏa hiệp.

“Nơi này cách nhà tôi không xa, tôi xuống xe tự mình về là được.”

Trình Kiệt ngăn lại bàn tay mở cửa xe của cô, một lần nửa quan sát xem cửa đã khóa chưa, còn kiểm tra xem đai an toàn của cô đã được thắt chưa, rõ ràng là sợ cô rời đi muốn chết, nhưng thái độ lại không chịu thua: “Em được lắm.”

Anh có chút tức muốn hộc máu xuống xe, kẹo trong miệng bị cắn tới kêu rắc một tiếng, nhẹ đá sỏi ở trên mặt đất đếm thời gian, lần này là Anh Đào gõ cửa sổ xe kêu anh.

“Trình Kiệt, xong rồi.”

Trình Kiệt quay đầu lại, nhìn Anh Đào từ đầu tới ngực.

Váy này kỳ thật cũng tính là quy củ, màu đỏ rượu thêu hoa, người khác mặc sẽ rất khó mặc ra cảm giác kinh diễm.

Lúc Trình Kiệt chọn nó, suy nghĩ ban đầu cũng là bởi vì nó kín đáo nhất, nhưng lại kỳ diệu thích hợp với Anh Đào, trung hòa nét dịu dàng quạnh quẽ của cô, thêm chút mềm mại cùng vũ mị.

“Anh sao thế? Không lên xe sao?”

Trình Kiệt chỉ nhìn chằm chằm cô.

Anh Đào rốt cuộc cũng sờ váy trên người: “Khó xem lắm sao?”

Trình Kiệt cảm thấy cô chính là cố ý, bộ dáng ngây thơ như vậy, thật giống như lúc trước, quyết tâm làm cho anh cảm thấy mình bại trận.

Lồng ngực có ngọn lửa thiêu lên tận cổ họng, trong cổ họng Trình Kiệt ngứa đến lợi hại, anh bỗng nhiên xoay người nặng nề bật ra một hơi, sau khi bình tĩnh ngồi lên xe, vẻ mặt lãnh đạm cùng coi thường.

“Ờ, rất khó xem.”

Anh Đào cũng không có tức giận: “Phiền Trình tiên sinh đưa tôi về rồi, tôi sẽ thanh toán tiền xe và tiền quần áo.”

Một chút tâm tư kiều diễm này trong lòng Trình Kiệt nháy mắt biến mất, phiền muộn lái xe đưa cô về nhà xong, Anh Đào liền lấy từ trong ví ra một tấm thẻ, “Mật khẩu là sáu số không, hẳn là đủ tiền.”

Trình Kiệt không nghĩ tới cô thật sự đưa tiền, nhìn thẻ ngân hàng trong tay cô, anh giả vờ bình tâm: “Không bằng em cho tôi số điện thoại đi.”

“Tôi sẽ không cho anh.” Giọng nói của cô rất nhạt.

Trình Kiệt vốn cũng không ôm hy vọng, rõ ràng đều đã chuẩn bị tốt nỗi mất mát rồi, nhưng trong chớp mắt đôi mắt rũ xuống, sắc mặt vẫn là có chút khó coi.

“Tôi cũng không cần tiền của em.”

“Tại sao không cần?”

“Quản nhiều như vậy làm gì, em là bạn gái tôi sao?”

Anh đem khóa cửa mở ra: “Đi xuống!”

Anh Đào đặt thẻ ngân hàng trong xe, ôm trái cây còn chưa đi xa, Trình Kiệt bỗng nhiên đem thẻ ngân hàng ném ra ngoài. Anh Đào nhìn thấy động tác của anh, cũng không có nhặt thẻ về, không biểu đạt bất luận điều gì, dưới ánh mắt chứa đầy hàn lệ của Trình Kiệt bình tĩnh đi xa.

Kỳ thật mỗi lần nói chuyện với Trình Kiệt đều sẽ làm cô có chút mệt mỏi, Anh Đào muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, mới vừa đẩy cửa ra liền đụng phải Kỷ Dạng, cậu đang nắm tay nắm cửa lạnh lùng trừng qua, đẩy cô nhanh chóng chạy đi.

Dụ Lệ An từ trong phòng đuổi ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng của Kỷ Dạng đâu nữa.

Bà nhanh chóng hỏi Anh Đào: “Con có thấy Kỷ Dạng không?”

“Chạy về bên đó rồi.”

Dụ Lệ An vừa định đuổi theo, Kỷ Lương đã đỡ tường đi từ trên lầu hai xuống, phẫn nộ gào lên: “Để nó cút đi, đừng quản!”

Hắn thoạt nhìn không thoải mái lắm, thân thể lung lay, sau khi nói xong còn ngã từ trên bậc thang xuống, Dụ Lệ An với Anh đào vội đi vào.

Dụ Lệ Anh hiểu rõ thân thể của Kỷ Lương, biết là huyết áp của hắn lại tăng cao, vội vàng lấy thuốc huyết áp đưa cho hắn.

“Sao rồi? Tốt hơn chút nào không?”

Kỷ Lương gật đầu, an ủi bà đừng lo lắng.

Dụ Lệ An ưu sầu thở dài: “Anh xem anh, muốn nói chuyện với thằng bé thì phải từ từ, sao lại làm thằng bé tức giận tới bỏ đi như vậy.”

Kỷ Lương nhớ tới việc này liền tức đến mức máu dồn lên não, vô lực xua xua tay: “Không biết tính tình nó giống ai nữa…”

Dụ Lệ An không ngừng nói hộ Kỷ Dạng: “Tuy A Dạng rất mạnh mẽ, nhưng chung quy thằng bé vẫn còn nhỏ, em sợ nó nổi giận chạy đi như vậy sẽ có chuyện.”

Kỷ Lương tức giận: “Nó có thể xảy ra chuyện gì!”

Anh Đào sao có thể không nhìn ra hắn đang lo lắng cho Kỷ Dạng, chỉ là hai cha con đều cứng đầu, về điểm này, Kỷ Dạng rất giống Kỷ Lương.

“Mẹ, chú Kỷ, để con ra ngoài tìm Kỷ Dạng.”

Kỷ Lương vội lắc đầu: “Này sao được, thân thể con không tốt, đợi chú nghỉ ngơi một lúc rồi tự mình đi tìm nó.”

Anh Đào rót cho hắn cốc nước, cười nhạt nói: “Bây giờ chú đang không khỏe, nếu tìm thấy Kỷ Dạng thì hẳn là sẽ cãi nhau với nó, thằng bé cũng không có khả năng trở về với chú, mẹ con thì càng không thể đi. Con vẫn là người thích hợp nhất.”

Dụ Lệ An xin lỗi nhìn con gái, phảng phất như đang áy náy cầu cô giúp, Anh Đào trấn an lắc đầu với mẹ, cầm ô đi ra ngoài.

**

Kỷ Dạng đẩy Anh Đào chạy chưa được bao xa thì bị một chiếc siêu xe hấp dẫn lực chú ý, người đàn ông hút thuốc bên trong là người lần trước cậu gặp ở phòng làm việc.

Trình Kiệt hiển nhiên cũng nhìn thấy cậu, ngón tay kẹp điếu thuốc châm lửa, nhẹ nheo mắt đánh giá cậu nửa ngày, tầm mắt cuối cùng dừng ở một bên má in năm dấu tay đỏ của cậu ta, cười không rõ ý vị: “Em trai bác sĩ Dụ sao.” Giọng nói mang ý hài hước cùng nghiền ngẫm.

Kỷ Dạng cách cái nửa cái cửa sổ xe đối diện với người đàn ông ở bên trong, cười lạnh: “Đây không phải là đại ảnh đế không theo đuổi được chị gái tôi hay sao.”

Trình Kiệt: “…”

Cái cách nói chuyện kia, còn chưa chính thức là người một nhà đâu, có phải kiếp trước Kỷ Dạng với Dụ Anh Đào là chị em hay không, con mẹ nó lời nào nói ra cũng có dao nhỏ.

Ý cười của Trình Kiệt càng thêm lạnh lẽo, lười nhác thổi ra một làn khói trắng, mày hơi nhướng lên: “Uống một ly không?”

Kỷ Dạng cũng lạnh mặt y như vậy: “Sợ anh chắc?”

Cậu kéo cửa ghế phụ ra, lại bị tàn thuốc lá của Trình Kiệt rơi vào tay đến bỏng.

“Cút ra phía sau, chỗ này là chỗ của chị cậu.”

“?”

Kỷ Dạng khó chịu ra đằng sau ngồi, Trình Kiệt ném cho cậu một điếu thuốc, Kỷ Dạng cũng không khách khí, nhớ tới ban nãy mình vừa gặp Anh Đào ở trước cửa, nhíu mày hỏi: “Anh đưa chị ấy về?”

Trình Kiệt lái xe không nói chuyện, Kỷ Dạng bỗng nhiên ngồi thẳng người, “Người trong giới giải trí như các anh, ít trêu chọc con gái nhà người ta như chị ấy đi.”

Trình Kiệt từ kính chiếu hậu liếc cậu một cái, rất nhạt, cực kỳ giống ánh mắt lúc Anh Đào tức giận nhìn cậu, còn có chút cường thế uy áp của người đàn ông trưởng thành.

Kỷ Dạng vừa định tiếp tục nói, Trình Kiệt đã mười phần không kiên nhẫn.

“Câm miệng của cậu lại.”

“…”

Sau khi đến quán bar, Trình Kiệt bảo người chuẩn bị một căn phòng, cầm theo rất nhiều rượu, rượu trắng có, rượu trái cây cũng có, Kỷ Dạng nhìn thấy một bàn rượu rực rỡ sắc màu, mặt có chút xanh.

Trình Kiệt nghịch bật lửa, lười biếng ngồi xuống: “Chơi một ván không.”

“… Sợ anh?”

Trình Kiệt nhướng mày: “Chơi thua thì đưa số điện thoại của bác sĩ Dụ cho tôi.”

“Anh mơ đi.”

Trình Kiệt chỉ cười không nói, lúc rót rượu lại đem tất cả rượu trộn vào với nhau, đổ ra hai cái ly, một ly của mình, một ly đẩy qua cho Kỷ Dạng.

Anh cầm lấy cái lọ và xúc xắc, ngồi lười biếng, một chân gác lên chân kia, trong lòng bàn tay đảo đảo mấy con xúc xắc, ý cười trêu chọc: “Cậu muốn chơi thế nào thì chơi, miễn cho lại nói tôi bắt nạt cậu.”

“…”

Kỷ Dạng cảm thấy mình bị miệt thị.

Cậu biết chơi cũng khá nhiều trò, tùy tiện chọn một trò để chơi với Trình Kiệt, nhưng không nghĩ tới ngày thường mình chơi khá tốt, gặp phải Trình Kiệt lại thua thảm bại.

Nửa tiếng qua đi, Kỷ Dạng uống mấy chục cốc rượu hỗn hợp có nồng độ cồn cao đã say đến không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

Mà Trình Kiệt vẫn còn rất tỉnh táo.

Anh cầm rượu Rum rót thêm một ly, xem Kỷ Dạng say đến bò ở trên sofa không đứng dậy nổi, cười trầm thấp, gõ gõ mặt bàn nói: “Số điện thoại.”

**

Anh Đào tìm mấy chỗ Kỷ Dạng có khả năng tới cũng không tìm được bóng người, gọi điện thoại cho cậu cũng là tắt máy.

Sau đó lúc đang trên đường tới tiệm net tiếp theo, điện thoại bỗng nhiên rung lên, là một dãy số xa lạ, sau khi ấn nghe, thế nhưng lại là thanh âm lười nhác trầm khàn của Trình Kiệt.

“Chào bác sĩ Dụ.”

“Trình Kiệt?”

Thanh âm từ tính hơi khàn: “Ừ.”

“Sao anh lại có số của tôi?”

Người trong điện thoại cười khẽ: “Bằng bản lĩnh.”

“… Kỷ Dạng ở cùng với anh?”

Anh nhẹ chậc một tiếng: “Thông minh nha bác sĩ Dụ.” Thanh tuyến mỉm cười trầm thấp lại ái muội.

“Đưa điện thoại cho thằng bé đi.”

“Nó uống say rồi.”

“Anh chuốc rượu thằng bé để lấy số của tôi?”

Bị bại lộ, Trình Kiệt trầm mặc một lúc, ánh mắt di chuyển ở trên người Kỷ Dạng đang say.

“Muốn biết nó đang ở đâu không?”

“Ở đâu?”

“Bác sĩ Dụ thật không tinh ý, tôi muốn điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Làm nũng đi.” Anh cười nhẹ: “Làm nũng với tôi, tôi sẽ nói cho em biết.”

Kế tiếp chính là Anh Đào trầm mặc.

Trình Kiệt đợi một lát cũng không thấy cô đáp.

Không hiểu sao lại có chút chột dạ.

“Thật phiền, nói cho em được chưa, quán bar Hoa Anh Đào trên đường Thành Tin, tôi uống rượu không thể lái xe qua đón em được.”

Anh khí thế hung dữ cúp điện thoại, sau đó lại phi thường hối hận  tại sao mình còn phải cố ý giải thích uống say không thể đi đón cô, giống y như báo cáo với bạn gái vậy.

Mùi rượu trong phòng nồng nặc, trên bàn bày đầy chai rượu rỗng, Kỷ Dạng say đến ngã  trái ngã phải.

Trình Kiệt nhíu chặt mày.

Đứng dậy đem cửa sổ mở ra thông khí, vứt mấy bình rượu trên bàn vào thùng rác, thuận tiện đẩy cả người Kỷ Dạng lên sofa để cậu ta ngủ ngay ngắn.

Anh làm mấy việc này tuyệt đối không phải vì sợ Anh Đào sẽ tức giận.

Tuyệt đối không phải!

**

Mười lăm phút sau Anh Đào mới tới nơi, lúc đẩy cửa phòng ra liền ngửi được mùi rượu, cũng không tính là nồng nặc, có thể là do đã mở cửa sổ ra, mà Kỷ Dạng nằm ngủ ở trên sofa đến bất tỉnh nhân sự.

Tầm mắt cô chếch qua, nhìn tới Trình Kiệt ngồi trên sofa ở bên cạnh, anh giống như cũng có chút say, biếng nhác cầm theo bình rượu, nghiêng người xem cô, khóe môi khẽ cong, phong lưu tản mạn.

“Bác sĩ Dụ tới nhanh thật, sợ tôi bắt nạt em trai em sao?”

Anh Đào không đi về phía Kỷ Dạng mà lại lấy trà giải rượu ra đưa cho anh.

Trình Kiệt sửng sốt.

Ngữ khí Anh Đào bất đắc dĩ: “Trình Kiệt, uống ít rượu một chút.”

… Cô đang quan tâm anh?

Trình Kiệt kinh ngạc nhìn trà giải rượu trên bàn.

Anh Đào chuẩn bị đi xem Kỷ Dạng, Trình Kiệt bỗng nhiên kéo cổ tay cô, đem cái trán dán ở trên mu bàn tay của cô, “Bác sĩ Dụ, tôi không thoải mái.”

Anh Đào cảm giác được nơi đó nóng bỏng, rốt cuộc vẫn là nhịn không được nhíu mày hỏi: “Anh uống bao nhiêu vậy? Sao lại nóng như thế?”

Thanh âm mang men say lẩm bẩm: “Dù sao cũng tốt hơn em trai em nhiều.”

“Anh không muốn sống nữa hả.”

“… Ừ.” Ở nơi cô không nhìn thấy, khóe môi Trình Kiệt hơi cong.

“Bác sĩ Dụ, em là bác sĩ, em nghĩ cách đi.” Anh cơ hồ là ôm lấy cổ tay cô, mặc cọ vào mu bàn tay, cảm nhận được cô cứng người. Tuy rằng không quá thích ứng nhưng cũng không có cường ngạnh đẩy ra như mọi ngày, hẳn là bởi vì anh say rượu cho nên mới mềm lòng như vậy.

Trình Kiệt dường như có chút hiểu rõ làm thế nào để có được sự chú ý của cô.

Bác sĩ sao.

Trời sinh tâm đều thiện lương như vậy.

Dễ dàng mềm lòng.

“Bác sĩ Dụ…”

Anh Đào thực bất đắc dĩ, đặc biệt là khi nghe được tiếng nói khàn khàn nỉ non khó chịu của Trình Kiệt, vừa lo lắng lại do dự.

“Anh uống trà giải rượu trước đi, tôi giúp anh xoa đầu.”

“Muốn em đút.” Anh không có sức lực dựa vào cô, ngửi được mùi hương hoa sơn chi trên người cô, đầu óc trở nên có chút mơ màng, ngón tay thon dài câu lấy đầu ngón tay tinh tế của cô, đen tối nhìn móng tay màu hồng nhạt của cô một cách chăm chú, vừa muốn hôn lại phải khắc chế, âm thanh khàn khàn cất giấu sự lấy lòng: “Được không?”

Nhưng mà sự tính toán tốt của Trình Kiệt bị Kỷ Dạng đột nhiên tỉnh dậy phá hỏng.

Thằng nhóc kia uống thực sự nhiều, vừa bò dậy liền lập tức chạy vào nhà vệ sinh trong phòng ôm bồn cầu nôn.

Anh Đào có chút lo lắng muốn đi vào xem, lại bị Trình Kiệt kéo về sofa ngồi xuống.

“Mùi khó ngửi như vậy. Em ngồi đi.”

Anh Đào ngây người nhìn Trình Kiệt trong nháy mắt khôi phục lại.

“Anh giả vờ say?”

Trình Kiệt nhẹ giọng cười, tâm tình xác thật không tồi, nhẹ giọng nói thấp bên tai cô: “Bác sĩ Dụ, em thật là ngây thơ, cũng thật đáng yêu.”

Giọng nói từ tính trầm thấp mang ý cười, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô, cách gần như vậy, còn có thể ngửi được mùi rượu Rum trên người anh.

Đầu ngón tay Trình Kiệt nhẹ vân vê sợi tóc bên tai cô: “Ngồi đó đi, tôi đi vào xem.”

Chờ Trình Kiệt vào toilet, Anh Đào hậu tri hậu giác sờ lọn tóc bên tai vừa mới bị anh chạm qua, phảng phất còn dư lại hơi ấm của anh.

Kỳ Dạng nôn đến thảm, Trình Kiệt dựa vào tường thờ ơ lạnh nhạt, đưa chai nước khoáng qua, khăn giấy ném ở dưới đất, ở nơi mà Kỷ Dạng có thể với tới.

Kỷ Dạng vọt tới bồn cầu, dùng nước khoáng súc miệng xong liền hữu khí vô lực ngồi dưới đất trào phúng, “Ai mà nghĩ tới diễn viên lừng danh Trình Kiệt tiên sinh thế mà chỉ vì muốn số điện thoại của một cô gái, cư nhiên điên cuồng rót rượu cho em trai kế của chị ấy.”

Trình Kiệt không phủ nhận, từ trên cao nhìn xuống cậu ta.

“Chẳng lẽ cậu không muốn uống?”

Lúc ấy Kỷ Dạng chạy ra kỳ thật là muốn tìm một nơi sảng khoái uống một trận. Có thể nói, Trình Kiệt xuất hiện rất đúng lúc.

Cậu khó chịu, cũng say đến vui vẻ nhẹ nhàng.

“Có thuốc lá không?”

Trình Kiệt dựa người vào tường, hộp thuốc trong túi có thể tùy tay ném qua cho cậu, nhưng anh lại không đưa, ngữ khí rất nhạt: “Thân thể chị cậu không tốt, không ngửi được mùi thuốc.”

Kỷ Dạng cười cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, đầu óc mơ mơ màng màng vô lực ngã trên mặt đất, còn cười.

Trình Kiệt hiểu rõ cậu đang cười cái gì, cười anh si tâm vọng tưởng, tựa như Dụ Anh Đào tám năm trước cũng mắng anh như vậy.

“Tốt rồi thì đi ra.”

Anh Đào ngồi ở tại chỗ chờ anh, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu.

“Kỷ Dạng sao rồi?”

“Không chết được.” Cô đối với người khác quan tâm cũng khiến anh trở nên khó chịu.

Kỷ Dạng đỡ tường đi ra khỏi toilet, Anh Đào đứng dậy muốn đỡ cậu, còn chưa đụng tới người đã bị Trình Kiệt kéo ra, bắt lấy cánh tay Kỷ Dạng đem cậu ta đỡ ổn.

“Đi thôi, đưa hai người trở về.”

Anh Đào nhìn bộ dáng say khướt của Kỷ Dạng, mở miệng nói với Trình Kiệt: “Cho tôi nói riêng với Kỷ Dạng mấy câu đi.”

Trình Kiệt nhíu mày, tuy rằng biết hai người họ sắp trở thành người một nhà, là chị em trên danh nghĩa, nhưng anh chính là không thích cô ở chung một chỗ với người khác phái.

“Tôi ở đây không thể nói?”

Anh Đào bất đắc dĩ: “… Trình Kiệt.”

Âm thanh mềm nhũn dỗ anh, tâm tình Trình Kiệt trở nên vi diệu, ánh mắt có chút phiêu, khóe môi nhẹ cong lên, đem Kỷ Dạng tới gần sofa liền ném cậu ta xuống. Trước khi ra ngoài còn không quen lấy trà giải rượu Anh Đào mua cho mình.

Chờ tới lúc trong phòng chỉ còn lại hai người.

“Bác sĩ Dụ muốn giảng đạo lý gì với tôi?” Kỷ Dạng trào phúng lên tiếng.

Cậu nằm trên sofa, thân thể thon dài chiếm gần hết chỗ, tràn đầy men say.

Anh Đào lấy một bình trà giải rượu khác ra đặt ở trên bàn, “Chị cũng không muốn giảng đạo lý gì cho em, chị không phải cha em, càng không phải mẹ em, cũng chẳng tính là chị ruột của em, chị làm gì có tư cách nói đạo lý với em?”

“Chị chỉ muốn xin lỗi em thôi. A Dạng, chị nhớ lúc chị mới gặp em, em mới khoảng tám, chín tuổi, khi đó chị cho rằng cha em và mẹ chị không có khả năng ở bên nhau, cho nên chị không quá chú ý tới em. Kỳ thật chị chưa từng thật sự coi em là em trai mình, tin là em cũng chưa từng coi chị là chị gái.”

“Chị hối hận, kiếp này có thể là người nhà thì hẳn là phúc khí mà kiếp trước tu được, lúc chị suy nghĩ cẩn thận thì đã muộn rồi. A Dạng, cha em với mẹ chị kết hôn là vì muốn được hạnh phúc, mà chị và em gặp nhau, là muốn trở thành người thân có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

“Có khả năng là em không tin mẹ chị thật sự quan tâm em, cũng có thể cảm thấy những lời chị nói bây giờ là hư tình giả ý. Nhưng không sao hết, từ giờ trở đi, em chính là em trai ruột của chị. Chị muốn nói cho em biết, em tuyệt đối sẽ không mất đi cha em, chỉ là em có thêm hai người thân nữa quan tâm tới em thôi.”

Kỷ Dạng muốn cười lạnh, lại không có cách phát ra bất cứ thanh âm gì, trong cổ họng có từng đợt đau đớn bén nhọn, cậu dùng cánh tay đè ở trên mắt, dùng sức lấp kín ướt át sắp trào ra khỏi hốc mắt, bỗng nhiên gầm nhẹ: “… Chị nói nghe dễ dàng quá! Cha tôi chỉ quan tâm tới mẹ con các người mà thôi!”

“Thực xin lỗi.” So với cảm xúc dâng trào của Kỷ Dạng, Anh Đào bình tĩnh ôn hòa, kiên nhẫn nói với cậu, “Nhưng mà em có từng nghĩ tới không, chú Kỷ với mẹ chị tình cảm tốt như vậy, vì cái gì mà mãi cho tới bây giờ mới lựa chọn kết hôn?”

“Chú Kỷ cũng sợ mẹ chị đối xử không tốt với em, cho nên mới quan sát lâu như vậy. Chú ấy không phải chỉ nghĩ cho mình, chú ấy vô cùng xác định mẹ chị sẽ đối xử tốt với em cho nên mới quyết định lấy bà ấy. Đương nhiên cũng là vì bọn họ yêu nhau. Mấy năm nay em ở chung với mẹ chị thời gian so với chị còn nhiều hơn, em hẳn là thấy được bà ấy đã làm những gì cho em mới đúng.”

“Lui một bước mà nói, em hy vọng bọn họ chia tay sao? Bọn họ chia tay, em sẽ vui vẻ sao?”

Kỷ Dạng nghĩ theo hướng này, thế nhưng phát hiện cậu không muốn Kỷ Lương với Dụ Lệ An chia tay, tuy rằng cậu đối với Dụ Lệ An không có hảo cảm gì, nhưng lại quen thuộc với việc được bà hỏi han ân cần.

“Có phải đã cảm thấy bản thân quá ác liệt, đã luyến tiếc tình cảm tốt đẹp mà mẹ chị đối với em, lại hy vọng cha em đối với bà ấy bớt quan tâm một chút.”

Cả người Kỷ Dạng phát run, Anh Đào quá sắc bén, một câu liền vạch trần sự thật cậu không muốn thừa nhận trong nhiều năm,

“A dạng, em mới mười sáu tuổi, tương lai còn rất dài, em có thể lựa chọn buông bỏ khúc mắc thử chấp nhận bọn chị, cũng có thể tiếp tục phản nghịch hưởng thụ cái gọi là cô độc kia, đó đều là lựa chọn của em.”

Anh Đào dừng ở đây, cuối cùng để lại một câu.

“Chị ở bên ngoài quán bar chờ em.”

Trước khi rời khỏi phòng, Anh Đào nghe được thanh âm cười nhạo của cậu, đối với hành vi này của thằng nhóc, cô cũng không có tức giận mà dừng lại.

Bên ngoài quán bar, Trình Kiệt đang đợi cô, anh đã uống xong trà giải rượu, cầm cái bình rỗng xoay xoay. Thói quen như cũ dựa vào tưởng, cắn kẹo, bóng dáng thật dài dừng ở dưới chân, khuôn mặt anh tuấn thâm thúy, giương mắt nhìn về phía cô, ý cười chất đầy đôi mắt.

“Đưa em về nhà?”

“Anh uống rượu không thể lái xe.”

Trình Kiệt xoay chìa khóa đứng thẳng người, “Tôi gọi người lái thay.”

Anh Đào có chút tò mò: “Hình như gần đây anh rất thích ăn kẹo.”

“Đây là kẹo cai thuốc.” Anh từ trong túi lấy ra một viên: “Nếm thử không? Giống kẹo bình thường thôi, vị vải.”

Anh Đào nghĩ nghĩ: “Có thể cho tôi hai cái không?”

Trình Kiệt nhìn mắt hạnh chứa đầy ánh nước của cô, ôn hòa mềm mại, ướt dầm dề nhìn anh, đừng nói là muốn mấy viên kẹo, cho dù là gió lạnh mà mùa hè không thể có, anh đều có thể gom về cho cô.

Nhưng Trình Kiệt không lập tức đưa cho cô, nổi lên hứng thú trêu đùa.

“Ở trong túi, tự mình lấy.”

Anh mở rộng cánh tay, giống như là đang chờ cô nhào vào trong ngực, nghiêng đầu khẽ cười.

“Vậy bỏ đi.”

Trình Kiệt híp mắt: “Em không thể có chút kiên nhẫn với tôi sao?”

“Giống như thế này.” Trình Kiệt nắm lấy tay cô kéo tới gần, gần đến mức giống như sắp ôm nhau.

Anh cầm tay cô nhét vào trong túi áo, đôi mắt thấp xuống nhìn lông mi cô, tràn đầy ý cười: “Lấy đi, muốn lấy bao nhiêu thì lấy, đều cho em hết.”

Anh Đào chỉ lấy hai viên rồi lui về.

“Đi thôi.”

Trình Kiệt cười khẽ.

Bên ngoài có xe dừng lại, người lái thay đã tới, Trình Kiệt thấy Anh Đào không có ý tứ muốn đi, quét mắt vào trong quán bar: “Chờ em trai?”

“Ừm.”

“Nó sẽ tới sao?”

“Sẽ.”

Trình Kiệt có chút không tin, tiểu tử kia cứng đầu như vậy.

Nhưng anh không nói gì, đứng chờ cùng Anh Đào.

Mười phút qua đi, Trình Kiệt càng ngày càng cảm thấy Kỷ Dạng sẽ không ra, muốn dỗ Anh Đào về trước, đột nhiên có tiếng bước chân chạy từ xa tới.

Hai người quay đầu lại, đúng là Kỷ Dạng từ trong quán bar chạy ra.

Lúc nhìn thấy Anh Đào, cậu rất ngạc nhiên, vốn tưởng là cô đã sớm đi rồi, vốn tưởng là cho dù đuổi theo cũng không kịp, nhưng cô vẫn còn ở đây, còn đang đợi cậu, tựa như cô đã từng nói, từ hôm nay trở đi, cô chính là chị gái của cậu.

Vì cái gì chứ…

Cậu còn lâu mới cảm động.

Đuôi phố tăm tối, đèn neon trong thành thị không át đi được vẻ hắc ám ở trong góc, trên mặt Anh Đào có ánh sáng nhợt nhạt, đó là ánh sáng phát ra từ bảng hiệu quán bar dừng trên người cô, nơi tràn ngập ồn ào náo động cùng phóng túng này, không mảy may ảnh hưởng tới cô, bao phủ lấy cô chỉ có an tĩnh cùng tốt đẹp.

Kỷ Dạng nhìn đôi mắt mỉm cười ôn hòa của Anh Đào.

Lại nói, cậu với Anh Đào cũng không thân, nhưng cô sắc bén như vậy, mỗi lần gặp mặt đều có thể vạch trần lớp ngụy trang của cậu, thong dong lại bình tĩnh.

“Về nhà thôi, A Dạng.” Cô vẫn cười như cũ.

Nhà.

Cậu có nhà.

Ngôi nhà đó có cha có mẹ, còn có chị gái.

Kỷ Dạng không đáp lời, nhưng lại nghe lời ngồi vào trong xe.

“Được đấy, bác sĩ Dụ.” Thanh âm mang vị chua bỗng nhiên sâu kín vang lên, Anh Đào mới phát hiện Trình Kiệt đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt vừa rồi còn có ý cười không biết từ lúc nào đã trở nên lạnh lùng tối nghĩa.

Anh Đào:?

“Đại ảnh để ghen sao.” Kỷ Dạng trong xe vẫn còn say, cười trêu chọc.

Anh Đào nghi hoặc nhìn anh.

Trình Kiệt thật sự là muốn đá Kỷ Dạng xuống xe, anh đương nhiên không có khả năng thừa nhận trước mặt Anh Đào, tư thái bày ra vẻ không sao cả.

“Trong từ điển của tôi không có từ ghen.”

Anh Đào cũng không nói gì.

Mọi người lên xe, xe chạy về phía Kỷ gia.

Anh Đào thấy Kỷ Dạng thật sự say đến khó chịu, lấy viên kẹo Trình Kiệt cho đưa Kỷ Dạng.

“Có ăn không?”

Kỷ Dạng còn chưa kịp lấy, viên kẹo kia đã bị Trình Kiệt nhanh chóng chộp được, xé vỏ nhét vào miệng.

Anh Đào: “…”

Kỷ Dạng: “…”

Anh Đào lại lấy cái thứ hai ra, lần này không đợi cô nói chuyện với Kỷ Dạng, Trình Kiệt đã lạnh mắt nhanh chóng lấy đi kẹo trong tay cô, cũng nhét vào trong miệng như cái trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện