Ngày Anh Đào về nước, London có mưa nhỏ, sắc trời hơi hơi tối, sương mù mênh mông, nhưng cô vẫn không chút do dự ngồi xe đi về phía sân bay.

Điện thoại hiện lên tin nhắn của mẹ cô, Dụ Lệ An gửi tới, hỏi xem cô bay chuyến mấy giờ, lúc đang định trả lời lại thì trên màn hình bỗng ting lên một thông báo mới nhất của giới giải trí ~ [Ảnh đế Trình Kiệt cùng với một cô gái thần bí đi chung với nhau]

Anh Đào sửng sốt, lại rất nhanh đem mấy thứ có từ khóa liên quan tới Trình Kiệt chặn hết.

Sau khi trả lời mẹ xong, Anh Đào liền để điện thoại ở chế độ bay, nhưng cũng không có cảm giác thoải mái lắm.

Lúc chuyến bay của cô đáp xuống Trung Quốc thì đã là mười hai tiếng sau, Anh Đào xoa xoa mặt mày mệt mỏi, đi ra khỏi cửa hầm dành cho hành khách, Dụ Lệ An cùng cha con Kỷ gia đã đang đứng đợi cô ở ngoài.

“Anh Đào!”

Cô gái trẻ tuổi đẩy vali hành lý nhẹ nâng mắt lên, mái tóc dài qua eo hơi xoăn lười biếng rũ xuống, sắc mặt mấy năm như một cũng không có dáng vẻ tiều tụy, ngược lại lại có dạng xinh đẹp thanh thuần ôn hòa, không giống với nét linh động khi còn nhỏ. Bây giờ vẻ mặt cô ôn hòa lại thong dong, giống như từng nét bút kinh diễm.

Hai mắt Dụ Lệ An đỏ lên, nhào qua ôm lấy con gái, Anh Đào cười nhạt ôm lại bà, chân tay luống cuối chào hỏi với Kỷ Lương: “Chú Kỷ.”

Năm đó sau khi Dụ Lệ An phát hiện Hướng Quyền Nho ngoại tình thì dứt khoát ký giấy ly hôn, Kỷ Lương chính là bạn trai hiện tại của Dụ Lệ An.

Hắn là giảng viên đại học, nho nhã phong độ, nhưng mỗi lần nhìn thấy Anh Đào lại rất khẩn trương, so sánh với hắn thì đứa con Kỷ Dạng lại tùy ý hơn nhiều.

Kỷ Lương vội cười gật đầu: “Trở về là tốt rồi, ở nước ngoài quá vất vả, về sau người một nhà chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Hắn kéo kéo quần áo Kỷ Dạng: “Còn không chào chị gái con đi.”

Kỷ Dạng có dáng người gầy gầy cao cao, tướng mạo khác hẳn với Kỷ Lương tú khí văn nhã, tính cách cậu ta lạnh nhạt không dễ tiếp cận, nhưng lại là ngôi sao sáng trong giới thể thao trẻ, đánh bóng rổ rất giỏi.

Trên danh nghĩa, bọn họ là chị em, nhưng cũng không quá thân thiết, chỉ là mỗi năm ăn tết thì gặp nhau một lần, Kỷ Dạng từ trước tới nay cũng chưa từng gọi cô một tiếng “chị”.

Anh Đào cũng không muốn làm khó cậu ta: “Chúng ta về nhà trước đi.”

Dụ Lệ An cao hứng phụ họa: “Đúng đúng, về nhà thôi, mẹ đã chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon cho con rồi!”

Kỷ Lương giúp cô cầm vali, Kỷ Dạng lười nhác đi theo bên cạnh nghịch điện thoại, bỗng nhiên nói ra một câu: “Bác sĩ Dụ, tình nhân cũ của chị hình như yêu đương rồi.”

Hiện tại nhiệt độ bên ngoài không khí đang là 28 độ, nhưng bởi vì lời này của Kỷ Dạng mà Dụ Lệ An cùng Kỷ Lương đồng thời cảm thấy khí áp đột nhiên giảm xuống mấy độ, Kỷ Lương hung hăng trừng Kỷ Dạng, mà Dụ Lệ An lại cẩn thận quan sát sắc mặt của con gái.

Làm Kỷ Dạng thất vọng chính là, Anh Đào cũng không có phản ứng quá lớn, cô cười nhạt, dùng thái độ của một người 25 tuổi thong dong đáp lại cậu nhóc mười sáu tuổi đang khiêu khích mình.

“Tình nhân cũ nào của chị?”

“Ánh đế Trình Kiệt kia kìa.”

“Anh ta từng theo đuổi chị, nhưng không thành công, cho nên không tính là người yêu cũ.”

Kỷ Dạng nhún vai hỏi: “Cho nên hắn có yêu đương thì chị cũng không ghen ha?”

Kỷ Lương quát: “Kỷ Dạ, câm miệng!”

Kỷ Dạng vuốt mũi trừng mắt.

Anh Đào không giận mà còn cười: “Chị sẽ chúc hắn hạnh phúc.”

Đây là lời thật lòng.

Kỷ Dạng dường như cảm thấy không còn thú vị nữa, bỗng nhiên kéo lấy vali hành lý trong tay của Kỷ Lương đi thẳng về phía trước: “Như vậy thì tốt, vừa lúc tôi có thể giới thiệu đối tượng mới cho chị.”

Kỷ Lương nhịn lại xúc động muốn đánh thằng con mình, quay qua lấy lòng Anh Đào: “Con đừng giận, thằng nhóc đó chỉ ngứa mồm mà thôi, lúc về chú nhất định sẽ đánh nó!”

Anh Đào bình tĩnh cười nhạt: “Không sao ạ, trẻ con tuổi này đều như vậy.”

Kỷ Lương cảm thán tự đáy lòng: “Vẫn là Anh Đào hiểu chuyện.”

Dụ Lệ An lại không vui vẻ như vậy, bà so với bất cứ ai đều hiểu rõ, đứa con gái hiểu chuyện của bà đã dùng thứ gì để đổi lấy tính cách như bây giờ.

**

Thời tiết ở Hoài Thành tốt hơn ở London nhiều, bầu trời xanh lam, nhiệt độ vừa phải, gió tựa như cũng ôn hòa hơn nhiều. Xuyên qua cửa sổ xe nhìn đám đông ồn ào như nước chảy ở bên ngoài, cho dù chẳng có quan hệ gì với mình thì cũng cảm thấy như cuộc sống thật nhộn nhịp, vạn vật đều thú vị. Ước chừng đây là tâm thái thoải mái khi đi xa về đi.

Sau khi chiếc xe tiến vào trong đoạn đường phồn hoa, những tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau ập vào trong mắt, đương nhiên là khiến người ta chú ý nhất vẫn là cái gương mặt người phát ngôn đại diện trên bìa quảng cáo phô trương treo ở giữa trung tâm thương mại.

Những cái poster thương nghiệp đó giống như là cuốn album trưởng thành của hắn, hay là biểu hiện tính đa dạng của hắn. Một bức lại một bức ở mỗi chủ đề lại vẫn là vẻ quý khí cấm dục, mũi cao cùng gương mặt góc cạnh giống như bị thời gian khắc họa rõ ràng, thần sắc đạm mạc chăm chú nhìn thành phố này.

Đó hiển nhiên là ảnh đế nổi tiếng nhất hiện nay, Trình Kiệt.

Anh Đào không nhìn lâu lắm, Dụ Lệ An cũng không có phát giác ra cô đang thất thần, vẫn hứng thú bừng bừng nói những chuyện đã xảy ra trong một năm nay.

Bà sau khi yêu đương vài năm với Kỷ Lương đã xác định muốn kết hôn, hai người đã mua nhà mới, phòng ở rất lớn, đủ cho bốn người ở.

Kỷ Lương với Dụ Lệ An rất có hứng thú giới thiệu nhà mới cho cô, nghiễm nhiên là hy vọng cô có thể về đó ở.

Lúc ăn bữa rối, mọi người hàn huyên tâm sự có chút lâu, lúc kết thúc trở về phòng thì đã hơi muộn.

Đêm nay Anh Đào ngủ không ngon lắm, lúc nửa đêm còn đột nhiên mưa to, cửa sổ không đóng chặt khiến mưa gió hắt vào trong phòng.

Cô rời giường đi đóng cửa lại, điện thoại trên bàn lại nhảy ra một thông báo ~ [ Phim điện ảnh <<Tâm ngoại khoa >> nam chính xác nhận là Trình Kiệt ]

Anh Đào hơi chau mày, cái chức năng chặn hết từ khóa mấu chốt này của Weibo xem ra vẫn nên hoàn thiện thêm.

**

Hôm sau Anh Đào dậy sớm tới bệnh viện báo danh, nhà mới ở ngoại thành của Hoài Thành, trên đường đi có rất nhiều những bóng râm lớn, ánh mặt trời mờ mờ lúc sáng sớm chiếu xuống những cái lá xanh biếc, hơi hơi ấm, cực giống như trấn Cố Thủy cô từng ở, lúc ấy cô thường xuyên đi theo anh họ Dụ Thiên Minh qua con đường đó ra sông bắt cá.

Anh Đào gặm bánh mì đứng chờ xe ở ven đường, tai nghe tin tức về bản tin chữa bệnh, khi nghe được những thú hữu dụng, cô sẽ ghi lại vào quyển sổ nhỏ mang theo bên người.

Tài xế lái xe Văn Chính xuyên qua cửa sổ xe nhìn lại, thu hết dáng vẻ thanh linh của mỹ nhân đứng dưới cây hoa tử đằng vào mắt, kinh diễm huýt sáo một tiếng, nói với Trình Kiệt đang ngủ ở phía sau: “Anh Kiệt, anh nhìn mỹ nữ kia kìa, thật xinh đẹp!”

Người đàn ông ngồi ghế sau trên mặt đáp một tờ tạp chí, lười nhác dựa vào ghế ngủ, châm dài gập lại chiếm hết không gian ở ghế sau, sau khi bị đánh thức thì đá nhẹ về ghế trước một cái, thanh âm khàn khàn lại mang theo giọng mũi, trầm thấp cảnh cáo: “Tập trung lái xe đi.”

Văn Chính liền câm miệng, radio lỗi thời đột nhiên nhắc tới Anh Đào.

Trình Kiệt vẫn như cũ xem như không nghe được hai chữ kia.

Anh đem tạp chí đè mạnh ở trên mặt, thanh âm thấp xuống, khàn khàn nói: “Tắt đài đi.”

Văn Chính cũng nghe tới nội dung vừa rồi, tim đập mạnh, luống cuống tay chân làm theo.

Trình Kiệt có một cấm kỵ, ai cũng không được nhắc tới hai chữ “Anh Đào” trước mặt anh, nhắc tới anh liền tức giận vô cớ.

Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng anh chán ghét Anh Đào, nhưng anh lại luôn giữ lại những thứ có liên quan tới Anh Đào.

Văn Chính cũng không hiểu tâm tư của Trình Kiệt, cũng không biết giờ phút này, hai mắt Trình Kiệt đã nặng xuống, ướt át nóng bỏng.

Một năm lại một năm nữa, Anh Đào lại không có xuất hiện.

**

Vốn dĩ Anh Đào về nước là bởi vì có một cuộc giải phẫu cần cô ra tay.

Cô không có dự định ở lại trong nước lâu, làm xong cuộc giải phẫu này, tham dự hôn lễ của mẹ xong, cô sẽ quay trở lại London.

Từ trước tới giờ cô lo nhất chính là Dụ Lệ An, hiện tại bà đã tìm được hạnh phúc mới, lại vẫn còn trẻ, còn có thể sinh thêm một đứa con.

Anh Đào không biết bản thân có thể chịu được thêm bao nhiêu ngày, cô sợ thời gian ở bên cạnh mẹ càng nhiều thì đến lúc cô chết đi, mẹ cô sẽ càng thống khổ. Vì thế cho nên nhiều năm qua, cô cơ hồ là trốn tránh Dụ Lệ An, cố tình xa cách, như vậy cho dù cô có rời đi thì Dụ Lệ An cũng sẽ không quá khổ sở.

Người ở lại không phải nên sống thật tốt mới phải sao.

Anh Đào vừa đến bệnh viện không lâu, viện trưởng nói cho cô biết rằng, người bệnh cần phải phẫu thuật sau một tiếng nữa, khẩn cấp.

Anh Đào không có ý kiến.

Viện trưởng hiểu rõ tình huống của cô, quan tâm hỏi: “Thân thể của bác sĩ Dụ không sao chứ?”

Anh Đào gật đầu: “Trước mắt vẫn tốt, mỗi lần giải phẫu thì tôi đều uống thuốc.”

“Vậy là tốt rồi, bác sĩ Dụ cũng phải chú ý sức khỏe!”

“Cảm ơn viện trưởng, nếu không có chuyện gì khác thì tôi về phòng trước.”

“Được, cô đi đi.”

Anh Đào trở lại văn phòng làm việc quen thuộc, bây giờ đã không còn sớm, cô uống thuốc xong liền tới phòng thay quần áo thay đồ giải phẫu, đứng ở trước bồn rửa tay nghiêm túc sát khuẩn sạch.

Bác sĩ hỗ trợ giải phẫu cho cô có khá nhiều người khẩn trương, Anh Đào là mổ chính, không chỉ có trách nhiệm làm cuộc giải phẫu này thành công mà còn phải trấn tính và có được sự tín nhiệm của những cộng sự này.

Người bệnh cần được giải phẫu đã được gây mê nằm trên bàn mổ, đèn giải phẫu chiếu thẳng vào đỉnh đầu, những bác sĩ hỗ trợ cũng đã đứng ở xung quanh bàn giải phẫu.

Anh Đào thả lỏng đôi tay đã sát khuẩn sạch, ánh mắt bình tĩnh quét qua tất cả mọi người: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Nhóm bác sĩ hít sâu, gật đầu.

“Bắt đầu giải phẫu.”

**

Người nhà ở bên ngoài đang nôn nóng chờ đợi, năm tiếng sau, ánh đèn trong phòng giải phẫu vẫn chưa tắt.

Phẫu thuật lần này là phẫu thuật tim, là một cuộc phẫu thuật lớn, cũng rất nguy hiểm, yêu cầu ít nhất cũng phải 5 đến 6 tiếng đồng hồ, mà đây lại là dưới tình huống phẫu thuật thuận lợi.

Sau 7 tiếng đồng hồ, người nhà đã bắt đầu không nhịn được nhìn vào bên trong phòng giải phẫu, nhưng lại chẳng thấy gì.

Sau 8 giờ, đèn phòng giải phẫu rốt cuộc cũng tắt, người nhà vội vã vây tới, bên trong đi ra một nữ bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp, hết sức mệt mỏi nói: “Phẫu thuật thành công.”

Người nhà bệnh nhân vui sướng khóc lóc nói lời cảm ơn, mẹ người bệnh thậm chí đã quỳ xuống trước mặt Anh Đào. Cô vội vàng giữ lấy bà, ôn hòa nói câu chúc mừng, sau đó đi tới văn phòng uống thuốc trợ tim.

Anh Đào nhờ vậy mà nhất chiến thành danh*, rất nhiều người bệnh nghe nói mà tìm tới, viện trưởng sợ cô mệt mỏi, phân công công việc cho cô không tính là nhiều. Nhưng cho dù là như vậy thì công việc ở bệnh viện vẫn rất bận rộn.

*Nhất chiến thành danh: Một trận chiến liền vang danh.

Nửa tháng sau, Anh Đào nhận được nhiệm vụ đặc thù hạng nhất, đó là tiến đoàn làm phim huấn luyện kiến thức chữa bệnh cho diễn viên.

Đối với sắp xếp này, Anh Đào không quá nguyện ý, lúc tìm được viện trưởng thì nghe được lời giải thích như thế này, “Bộ phim này rất được chú ý, cũng là cơ hội tuyên truyền cho bệnh viện tim của chúng ta, đạo diễn muốn một bác sĩ chuyên nghiệp, tôi nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy cô là người thích hợp nhất, mong bác sĩ Dụ đừng từ chối.”

Anh đào đành phải đồng ý.

Ngày mà cô tiến vào tổ làm phim, thời tiết không tốt lắm, gió lớn mưa to, sấm sét ầm ầm.

Anh Đào đi xe hơn một tiếng, sau khi xuống xe còn làm rơi ví trong xe nữa.

Tất cả mọi chuyện đều phảng phất cho thấy ngày hôm nay của cô quá xui xẻo.

Diễn viên trong đoàn làm phim chờ bác sĩ huấn luyện một tiếng rồi cũng không thấy ai, tất cả đều cảm thấy vị bác sĩ này còn kiêu ngạo hơn cả minh tinh.

“Rốt cuộc có tới hay không đây?”

“Không tới được thì tìm người khác đi, đâu phải có mỗi một bác sĩ chứ!”

Đạo diễn vừa định trấn an mọi người thì một thanh âm ôn hòa mềm mại đã vang lên: “Xin lỗi mọi người, trên đường kẹt xe nên tới muộn.”

Thâm ảnh ngoài cửa chậm rãi tới gần, đầu tóc hơi ướt, mặt mày thanh linh mỹ lệ, cảm giác thanh thuần tự nhiên, trên mặt còn mang theo nụ cười khiêm tốn.

Trong phòng vang lên tiếng hút không khí nhẹ.

Văn Chính nhìn chằm chằm Anh Đào, ngốc ngốc đẩy Trình Kiệt đang ngủ ở bên cạnh, “Anh Kiệt, tỉnh tỉnh, không phải anh nói giới giải trí không có người đẹp sao? Nhìn xem người này đi! Không xem sẽ hối hận cả đời!”

Ngoài cửa thân ảnh chậm rãi đến gần, hơi ướt đầu tóc, mặt mày thanh linh mỹ lệ, thiên nhiên dễ toái cảm, mặt mang khiêm tốn mỉm cười.

Trong phòng hội nghị vang lên nhẹ nhàng hút không khí thanh.

Văn Chính nhìn chằm chằm Anh Đào, ngốc lăng đẩy bên cạnh cái mũ ngủ Trình Kiệt, “Kiệt ca tỉnh tỉnh, ngươi không phải nói giới giải trí không có mỹ nhân sao? Nhìn xem hiện tại cái này! Không xem hối hận cả đời!”

Trình Kiệt lại bị đánh thức lần nữa, không kiên nhẫn nhíu mày.

Đạo diễn đã gặp qua không ít mỹ nhân, cũng bị Anh Đào kinh diễm đến sửng sốt trong chốc lát, “Cô chính là bác sĩ huấn luyện?”

“Là tôi.”

Đạo diễn nửa thật nửa đùa trêu ghẹo: “Cô vào giới giải trí còn được đó.”

Anh Đào cười nhạt, không nói.

Đạo diễn hiểu rõ cô không quá quan tâm tới chuyện này, liền vẫy gọi cô: “Cô tới đây đi.”

Anh Đào lấy mắt kính trên mặt ra, lên trước bục cầm mic thử một tiếng, để thanh âm của mình vang vọng khắp phòng họp.

“Chào mọi người, tôi là bác sĩ huấn luyện của mọi người, Dụ Anh Đào.”

Trình Kiệt từ lúc nghe thấy cô với đạo diễn nói chuyện đã nhận ra.

Thời khắc này, cảm giác quen thuộc tận xương tủy len tới, bao nhiêu lần đêm khuya mơ thấy, giọng nói tám năm về trước thế nhưng bây giờ lại vang lên bên tai một lần nữa.

Anh Đào trước đó cũng không biết mình tới đoàn làm phim nào, thẳng đến khi nhìn thấy poster treo ở trên bục – <<Tâm ngoại khoa>>

Trạng thái vốn đang thả lỏng của cô có chút cứng lại, tầm mắt quét xuống bên dưới, nhìn thấy người đàn ông ở trong góc đang kéo mũ ở trên mặt xuống.

Anh hơi quay đầu qua, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn thẳng vào cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện