Mổ bụng rạch bảo tử, dù sao loại chuyện này quá tàn nhẫn, Chu Hằng cùng con lừa cũng chỉ nói mà thôi, hơn nữa ở đây nhiều người như thế, cũng không dễ diệt khẩu được!
– Độc nhất là lòng dạ đàn bà! Con lừa đen vừa vỗ đầu dậm chân, vừa cẩn thận đề phòng.
Vừa rồi không ai ngờ tới con nhỏ này lại có thể tế ra Bảo khí lợi hại như vậy, cố định nó cùng Chu Hằng, dù chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng đối với cao thủ mà nói, chỉ chớp mắt cũng đủ phân ra thắng bại, thậm chí sống chết.
Xem ra là Thành Thân Vương quan tâm ái nữ, ban cho nàng một món Bảo khí cấp Tuệ Tinh, hơn nữa còn là Bảo khí được ôn dưỡng rất lâu, mới có thể phát huy ra được lực lượng của Thành Thân Vương để lại trong Bảo khí một lúc ngắn ngủi, phát huy ra uy lực chuẩn cấp bậc Tuệ Tinh Cảnh.
Lỡ như tổn thất ở trong này, vậy đau lòng cỡ nào!
Con lừa đen nhìn chằm chằm Liễu Thi Thi, có xung động muốn giết người cướp của.
– Con lừa, ta khuyên ngươi bỏ ý niệm này đi, nữ nhân này rất lợi hại, ngươi đánh không lại! Chu Hằng tự nhiên hiểu rõ con lừa như lòng bàn tay, lập tức khuyên can.
Nếu con lừa đen thật đi đánh cướp Liễu Thi Thi, có khả năng lại bị cướp ngược, còn hầm thành nồi canh thịt lừa. Chu Hằng nếu mà không phúc hậu suy nghĩ, đến lúc đó hắn có ăn hay là không đây?
Liễu Thi Thi cười hì hì, không hề có giác ngộ làm kẻ cướp.
Lúc móc trái tim thủy tinh thứ hai, Liễu Thi Thi cũng không ra tay nữa, bởi vì Chu Hằng cùng con lừa đen đã chuẩn bị sẵn từ đầu – cao thủ tự nhiên sẽ không bị vấp té hai lần cùng một cái hố.
Hai người Chu Hằng cùng một con lừa đi vào cung điện thứ ba, Bảo khí trong này càng ít hơn, chỉ có 18 món, nhưng đều là cấp Tuệ Tinh!
Lôi Vân Đại Đế năm đó thật là giàu có nứt vách mà!
Nên biết đây chỉ là vật chôn cùng, bỏ vào rồi là không định lấy ra nữa!
Chỉ là trên mỗi món Bảo khí đều có cấm chế, muốn phá vỡ cũng không phải chuyện nhất thời, một khi mở ra cấm chế, vì tranh cướp cấm khí sẽ lại xảy ra xung động kịch liệt.
Trước đó chín vị Hắc Động Vương đã có nói, sau khi vào trong này… tự chịu sống chết!
Đương nhiên, sẽ không ai đui mù đi xuống tay với hậu đại của Hắc Động Vương như Kim Hạo Thìn, hoặc là nam nhân của Hắc Động Vương giống như Chu Hằng – dù là xuống tay cũng phải tìm chỗ không có người, không để người sống, miễn cho gặp phải Hắc Động Vương trả thù.
Những người khác thì không được ưu đãi như thế, trong hỗn chiến đao kiếm không có mắt, ngay cả Tuệ Tinh Đế đỉnh phong cũng có khả năng ngã xuống.
Chu Hằng trực tiếp đi ra khỏi cung điện thứ ba, nhìn về phía cung điện thứ tư cách đó trăm trượng.
Nếu ba cung điện đằng trước chia ra cất chứa Bảo khí, cấp Tinh Thần, cấp Thiên Hà, cấp Tuệ Tinh, như vậy bên trong cung điện thứ tư có thể nào là Bảo khí cấp Hắc Động hay không?
Tuy rằng Chu Hằng đã có hắc kiếm, Hỏa Thần Lô, nhưng ai cũng không ngại có nhiều bảo vật loại này!
– Chu tiểu tử, có phải ngươi cũng nghĩ giống như bổn tọa hay không? Con lừa đen vươn đầu ra nói.
Chu Hằng lắc đầu, nói:
– Dù có là sử dụng phù văn thuấn di đi vào sớm hơn, chúng ta cũng không mở được cấm chế!
– Xì! Có Lư đại gia ở đây, còn cần phải lo cấm chế gì nữa? Con lừa đen rất khinh bỉ nói.
Chu Hằng lập tức phản ứng lại, nếu con lừa đê tiện này không có thủ đoạn phá giải cấm chế, lúc trước làm sao chạy đến bảo tàng hoàng cung hoành hành một trận? Trước kia lúc ở Độ Dương Tinh, cũng là con lừa đen mở ra cấm chế trên hang ổ của lão bi3n thái kia.
Ngoài giở trò đê tiện ra, dường như con lừa đen này ngày càng lợi hại hơn.
Không hổ là đã ăn một trái Thiên Địa Quả cấp Hỗn Độn!
Con lừa đen giơ hai chân lắc một cái, đẩy ra hào quang màu xanh, đã phát động phù văn thuấn di.
Oong một cái, bọn họ lập tức biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã ở trong cung điện thứ tư!
– Một hai ba, không dư không thiếu! Con lừa đếm rồi nói.
– Ngươi còn chưa đếm cả bản thân ngươi! Chu Hằng than thở.
– A…. Con lừa đen lập tức phun lưỡi ra, dùng ánh mắt khó tin nhìn Liễu Thi Thi.
– Sao ngươi cũng vào được?
– Ha ha ha ha! May mà bổn quận chúa nhanh tay, nắm lấy cánh tay của người nào đó! Liễu Thi Thi rất đắc ý nói.
– Chu tiểu tử, bây giờ không có người ngoài, chúng ta diệt khẩu được chưa? Con lừa đen lộ ra vẻ mặt hung dữ nói.
– Được rồi, ngươi mau mau bắt đầu cởi bỏ cấm chế đi! Chu Hằng khoát tay.
Con lừa đen lập tức hai mắt tỏa ánh sáng đỏ, trong cung điện thứ tư trống rỗng, tổng cộng cũng chỉ có 3 cái bàn đá, bên trên bày ba món Bảo khí, theo thứ tự là một thanh kiếm, một cái vòng càn khôn, còn có một cục chặn giấy ngọc bích có khắc hình rắn quấn quanh trụ cao..
– Đây là Bảo khí cấp Hắc Động? Liễu Thi Thi tràn đầy mong chờ hỏi.
Loại Bảo khí cấp bậc này quá ít quá hiếm, ngay cả Liễu thị hoàng tộc cũng chỉ có tổng cộng hai món, một món nằm trong tay Ma Long Đại Đế, là Bảo khí Vạn Quân Ngọc Tỳ trấn quốc xã tắc, một món khác nghe nói càng sát phạt đáng sợ, nằm trong tay một vị Hoàng đế đời trước.
Mặc dù Thành Thân Vương là dòng thứ hoàng tộc, quyền cao chức trọng, nhưng cũng chỉ có một món Bảo khí cấp Tuệ Tinh chính là Bát Diện Linh Lung Tháp, lâm thời ban cho Liễu Thi Thi sử dụng.
Bây giờ thấy được ba món Bảo khí nghi là cấp Hắc Động, dù là Liễu Thi Thi từ nhỏ đã quen thấy bảo vật, cũng không nhịn được hít thở dồn dập, trong lòng căng thẳng cực điểm.
Chu Hằng không khỏi mỉm cười, nói tới bình tĩnh thì tuyệt đối không ai qua được hắn, bởi vì từ nhỏ hắn đã được một thanh Bảo khí cấp Hỗn Độn dùng thân thể hắn làm chỗ chứa đựng, đến sau lấy được một cái bếp lò đê tiện cấp Hắc Động.
– Nè nè nè, có phải Chu tiểu tử ngươi đang mắng bổn tọa đúng không, sao mà bổn tọa lại có cảm giác khó chịu! Hỏa Thần Lô lập tức lên tiếng.
Tiên nhân vốn có “tâm huyết dâng trào”, chỉ cần nhắm vào bản thân, sẽ liền có cảm giác tương ứng.
Chu Hằng quyết đoán im lặng, miễn cho bếp lò đê tiện này lại ồ ạt nói cả đống lớn không chịu ngừng.
Con lừa đen căn bản không có thời gian đáp lời, đang hết sức tập trung chăm chú phá giải cấm chế.
Tên này quả thật không khoác lác, từng tia sáng xanh bay múa, miệng lẩm bẩm, hào quang bao phủ trên Bảo khí đang không ngừng suy yếu.
– Không cần phải gấp gáp, có rất nhiều thời gian! Chu Hằng trôi nổi trên không, hai tay giơ lên vắt đầu sau, bộ dạng thật là nhàn nhã.
Những cường giả cấp Tuệ Tinh đều đang vội phá giải cấm chế trong cung diện thứ ba, bọn họ không ra tay, những người còn lại căn bản không thể đánh bại thủ vệ trước cung điện thứ tư, như vậy mấy người Chu Hằng sẽ có thời gian rất dài.
Mà bị Bảo khí cấp Tuệ Tinh thu hút, tạm thời những cường giả cấp Tuệ Tinh cũng không suy nghĩ tới cung điện thứ tư, bởi vì trước khi chưa tiến vào, ai có thể cam đoan trong này nhất định có Bảo khí cấp Hắc Động chứ?
Con lừa đen như bóc kén rút tơ, chỉ nửa ngày sau, nó liền đồng thời phá giải cấm chế trên ba món Bảo khí.
Tốc độ này tuyệt đối còn nhanh hơn các Tuệ Tinh Đế gộp chung lại!
– Chia hàng! Con lừa đen nhanh tay nhất, lúc này cướp ngay thanh bảo kiếm kia, con lừa đê tiện này vẫn luôn luôn thèm thuồng thanh hắc kiếm của Chu Hằng.
Chu Hằng cầm lấy vòng càn khôn, còn Tiểu Hỏa thì gianh trước một bước tha mất cục chặn giấy, làm Liễu Thi Thi tức đến hétto, đuổi theo sau mông Tiểu Hỏa chạy như điên, vòng qua vòng lại trong cung điện.
Không thể không nói, đi theo con lừa đen mẹ này, năng lực trộm cắp của Tiểu Hỏa đã đạt đến cấp đại sư, ngay cả Liễu Thi Thi cũng không ngờ tới con chó thoạt nhìn chỉ thấy đáng yêu này lại xuống miệng nhanh như vậy!
Con lừa đen vô cùng xấu xa, sau khi lấy đi Bảo khí, nó lại cố ý tráo vào ba món pháp khí ở phàm gian, bỏ vào từng chỗ một, sau đó lại khôi phục cấm chế. Nó nói với Chu Hằng: – Ngươi nói những tên ngu xuẩn kia tháo được cấm chế, phát hiện bên trong là một cái bẫy thật to, vậy sẽ có biểu tình gì?
– Ta chỉ biết, là nếu lỡ bị bọn họ biết là ngươi làm, tối nay ngươi tuyệt đối sẽ xuất hiện trên bàn ăn, hơn nữa còn là từng khúc từng khúc! Chu Hằng đùa nghịch vòng càn khôn, muốn cân nhắc ra cách dùng.
Con lừa đen rùng mình, chân vội vàng tăng tốc, muốn khôi phục như cũ không chút kẽ hở.
Bên kia, Liễu Thi Thi tức thở hồng hộc ngồi xuống, nàng đúng là không làm gì được Tiểu Hỏa.
Người ta là thần thú thiên địa, mạnh nhất chính là da dày thịt chắc, hơn nữa sức bền mạnh mẽ kinh người, Liễu Thi Thi đã mết như chó, nhưng Tiểu Hỏa vẫn hoạt bát nhảy nhót, ra sức vẫy đuôi, tiểu tử này còn tưởng là Liễu Thi Thi đang chơi với nó đấy chứ.
– Chu Hằng, bổn quận chúa mặc kệ, nhất định phải có một món Bảo khí! Liễu Thi Thi dựng một ngón tay lên nói.
– Con lừa, xem cô ta đáng thương, cứ đưa cho cô ta một món đi!
Con lừa đen bất đắc dĩ lấy ra một món đồ ném về phía Liễu Thi Thi, còn Liễu Thi Thi sau khi hưng phấn đón lấy, liền giận đều bốc khói, bởi vì đây rõ ràng là một món pháp khí, còn là hàng thứ phẩm ngay cả Tiên giới cũng hiếm thấy được!
Trên người Thiên Hà Đế làm sao lại mang theo thứ ở phàm giới chứ?
Ánh mắt Liễu Thi Thi cổ quái nhìn con lừa đen, nhìn sao cũng cảm thấy con lừa này như bãi đổ raác, cái gì cũng thu!
– Cảm động chứ! Ôi, bổn tọa đau lòng muốn nhỏ máu! Con lừa đen thì ôm ngực nói.
– Lăn! Liễu Thi Thi không nhịn được nữa, trong cơn nóng giận bóp nát món pháp khí trong tay.
– Vấn đề bây giờ là, chúng ta làm sao mới rời khỏi chỗ này? Ba món “Bảo khí” đã khôi phục như cũ, nhưng hai người một lừa một chó lại là sơ hở lớn nhất.
– Tiến đánh cung điện tiếp theo!
Chu Hằng lắc đầu, nói: – Các ngươi cảm thấy trong cung điện thứ năm còn có Bảo khí hay sao?
Từ Tinh Thần Cảnh đến Hắc Động Cảnh, Bảo khí bốn tầng thứ đều đã xuất hiện hết, nếu còn có Bảo khí cao hơn một cấp, vậy chỉ có thể là cấp Hỗn Độn! Nhưng Lôi Vân Đại Đế chẳng qua là Hắc Động Hoàng, hắn làm sao có được Bảo khí Hỗn Độn Cảnh?
Chu Hằng cùng con lừa đen còn biết có tầng thứ Hỗn Độn Cảnh, Liễu Thi Thi lại chưa từng nghe qua, đương nhiên sẽ không nghĩ đến trong cung điện thứ năm còn có tồn tại Bảo khí gì.
– Ngoài Bảo khí ra, vậy là còn đan dược cùng công pháp!
– Tham khảo trình tự sắp đặt Bảo khí, như vậy tám cung điện còn lại, hẳn là 4 chỗ đặt công pháp, 4 chỗ đặt đan dược, chia ra tương ứng từ Tinh Thần Cảnh đến cấp Hắc Động!
– Như vậy, mặc kệ trong cung điện tiếp theo đặt đan dược hay công pháp, đều không có giá trị gì lớn!
– Nơi này cũng chỉ có ba chỗ cung điện là có giá trị nhất, theo thứ tự là tòa thứ 4, thứ 8 cùng thứ 12!
Liễu Thi Thi vỗ tay, nói: – Vậy mau để con lừa thối này truyền tống chúng ta đến cung điện thứ 8 đi!
– Nói nhảm, cô cho là muốn truyền là truyền được! Chu Hằng thở dài.
Liễu Thi Thi hừ một tiếng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tiểu Hỏa. Tên nhãi này đang gặm cục chặn giấy kia, nước miếng chảy đầy trên cục chặn giấy, làm cho vị quận chúa này đau lòng muốn chết, có ai lại chà đạp Bảo khí cấp Hắc Động như vậy chứ?
– Kiếm chỗ trốn đi, để người bên ngoài đánh vào đây!
– Độc nhất là lòng dạ đàn bà! Con lừa đen vừa vỗ đầu dậm chân, vừa cẩn thận đề phòng.
Vừa rồi không ai ngờ tới con nhỏ này lại có thể tế ra Bảo khí lợi hại như vậy, cố định nó cùng Chu Hằng, dù chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng đối với cao thủ mà nói, chỉ chớp mắt cũng đủ phân ra thắng bại, thậm chí sống chết.
Xem ra là Thành Thân Vương quan tâm ái nữ, ban cho nàng một món Bảo khí cấp Tuệ Tinh, hơn nữa còn là Bảo khí được ôn dưỡng rất lâu, mới có thể phát huy ra được lực lượng của Thành Thân Vương để lại trong Bảo khí một lúc ngắn ngủi, phát huy ra uy lực chuẩn cấp bậc Tuệ Tinh Cảnh.
Lỡ như tổn thất ở trong này, vậy đau lòng cỡ nào!
Con lừa đen nhìn chằm chằm Liễu Thi Thi, có xung động muốn giết người cướp của.
– Con lừa, ta khuyên ngươi bỏ ý niệm này đi, nữ nhân này rất lợi hại, ngươi đánh không lại! Chu Hằng tự nhiên hiểu rõ con lừa như lòng bàn tay, lập tức khuyên can.
Nếu con lừa đen thật đi đánh cướp Liễu Thi Thi, có khả năng lại bị cướp ngược, còn hầm thành nồi canh thịt lừa. Chu Hằng nếu mà không phúc hậu suy nghĩ, đến lúc đó hắn có ăn hay là không đây?
Liễu Thi Thi cười hì hì, không hề có giác ngộ làm kẻ cướp.
Lúc móc trái tim thủy tinh thứ hai, Liễu Thi Thi cũng không ra tay nữa, bởi vì Chu Hằng cùng con lừa đen đã chuẩn bị sẵn từ đầu – cao thủ tự nhiên sẽ không bị vấp té hai lần cùng một cái hố.
Hai người Chu Hằng cùng một con lừa đi vào cung điện thứ ba, Bảo khí trong này càng ít hơn, chỉ có 18 món, nhưng đều là cấp Tuệ Tinh!
Lôi Vân Đại Đế năm đó thật là giàu có nứt vách mà!
Nên biết đây chỉ là vật chôn cùng, bỏ vào rồi là không định lấy ra nữa!
Chỉ là trên mỗi món Bảo khí đều có cấm chế, muốn phá vỡ cũng không phải chuyện nhất thời, một khi mở ra cấm chế, vì tranh cướp cấm khí sẽ lại xảy ra xung động kịch liệt.
Trước đó chín vị Hắc Động Vương đã có nói, sau khi vào trong này… tự chịu sống chết!
Đương nhiên, sẽ không ai đui mù đi xuống tay với hậu đại của Hắc Động Vương như Kim Hạo Thìn, hoặc là nam nhân của Hắc Động Vương giống như Chu Hằng – dù là xuống tay cũng phải tìm chỗ không có người, không để người sống, miễn cho gặp phải Hắc Động Vương trả thù.
Những người khác thì không được ưu đãi như thế, trong hỗn chiến đao kiếm không có mắt, ngay cả Tuệ Tinh Đế đỉnh phong cũng có khả năng ngã xuống.
Chu Hằng trực tiếp đi ra khỏi cung điện thứ ba, nhìn về phía cung điện thứ tư cách đó trăm trượng.
Nếu ba cung điện đằng trước chia ra cất chứa Bảo khí, cấp Tinh Thần, cấp Thiên Hà, cấp Tuệ Tinh, như vậy bên trong cung điện thứ tư có thể nào là Bảo khí cấp Hắc Động hay không?
Tuy rằng Chu Hằng đã có hắc kiếm, Hỏa Thần Lô, nhưng ai cũng không ngại có nhiều bảo vật loại này!
– Chu tiểu tử, có phải ngươi cũng nghĩ giống như bổn tọa hay không? Con lừa đen vươn đầu ra nói.
Chu Hằng lắc đầu, nói:
– Dù có là sử dụng phù văn thuấn di đi vào sớm hơn, chúng ta cũng không mở được cấm chế!
– Xì! Có Lư đại gia ở đây, còn cần phải lo cấm chế gì nữa? Con lừa đen rất khinh bỉ nói.
Chu Hằng lập tức phản ứng lại, nếu con lừa đê tiện này không có thủ đoạn phá giải cấm chế, lúc trước làm sao chạy đến bảo tàng hoàng cung hoành hành một trận? Trước kia lúc ở Độ Dương Tinh, cũng là con lừa đen mở ra cấm chế trên hang ổ của lão bi3n thái kia.
Ngoài giở trò đê tiện ra, dường như con lừa đen này ngày càng lợi hại hơn.
Không hổ là đã ăn một trái Thiên Địa Quả cấp Hỗn Độn!
Con lừa đen giơ hai chân lắc một cái, đẩy ra hào quang màu xanh, đã phát động phù văn thuấn di.
Oong một cái, bọn họ lập tức biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã ở trong cung điện thứ tư!
– Một hai ba, không dư không thiếu! Con lừa đếm rồi nói.
– Ngươi còn chưa đếm cả bản thân ngươi! Chu Hằng than thở.
– A…. Con lừa đen lập tức phun lưỡi ra, dùng ánh mắt khó tin nhìn Liễu Thi Thi.
– Sao ngươi cũng vào được?
– Ha ha ha ha! May mà bổn quận chúa nhanh tay, nắm lấy cánh tay của người nào đó! Liễu Thi Thi rất đắc ý nói.
– Chu tiểu tử, bây giờ không có người ngoài, chúng ta diệt khẩu được chưa? Con lừa đen lộ ra vẻ mặt hung dữ nói.
– Được rồi, ngươi mau mau bắt đầu cởi bỏ cấm chế đi! Chu Hằng khoát tay.
Con lừa đen lập tức hai mắt tỏa ánh sáng đỏ, trong cung điện thứ tư trống rỗng, tổng cộng cũng chỉ có 3 cái bàn đá, bên trên bày ba món Bảo khí, theo thứ tự là một thanh kiếm, một cái vòng càn khôn, còn có một cục chặn giấy ngọc bích có khắc hình rắn quấn quanh trụ cao..
– Đây là Bảo khí cấp Hắc Động? Liễu Thi Thi tràn đầy mong chờ hỏi.
Loại Bảo khí cấp bậc này quá ít quá hiếm, ngay cả Liễu thị hoàng tộc cũng chỉ có tổng cộng hai món, một món nằm trong tay Ma Long Đại Đế, là Bảo khí Vạn Quân Ngọc Tỳ trấn quốc xã tắc, một món khác nghe nói càng sát phạt đáng sợ, nằm trong tay một vị Hoàng đế đời trước.
Mặc dù Thành Thân Vương là dòng thứ hoàng tộc, quyền cao chức trọng, nhưng cũng chỉ có một món Bảo khí cấp Tuệ Tinh chính là Bát Diện Linh Lung Tháp, lâm thời ban cho Liễu Thi Thi sử dụng.
Bây giờ thấy được ba món Bảo khí nghi là cấp Hắc Động, dù là Liễu Thi Thi từ nhỏ đã quen thấy bảo vật, cũng không nhịn được hít thở dồn dập, trong lòng căng thẳng cực điểm.
Chu Hằng không khỏi mỉm cười, nói tới bình tĩnh thì tuyệt đối không ai qua được hắn, bởi vì từ nhỏ hắn đã được một thanh Bảo khí cấp Hỗn Độn dùng thân thể hắn làm chỗ chứa đựng, đến sau lấy được một cái bếp lò đê tiện cấp Hắc Động.
– Nè nè nè, có phải Chu tiểu tử ngươi đang mắng bổn tọa đúng không, sao mà bổn tọa lại có cảm giác khó chịu! Hỏa Thần Lô lập tức lên tiếng.
Tiên nhân vốn có “tâm huyết dâng trào”, chỉ cần nhắm vào bản thân, sẽ liền có cảm giác tương ứng.
Chu Hằng quyết đoán im lặng, miễn cho bếp lò đê tiện này lại ồ ạt nói cả đống lớn không chịu ngừng.
Con lừa đen căn bản không có thời gian đáp lời, đang hết sức tập trung chăm chú phá giải cấm chế.
Tên này quả thật không khoác lác, từng tia sáng xanh bay múa, miệng lẩm bẩm, hào quang bao phủ trên Bảo khí đang không ngừng suy yếu.
– Không cần phải gấp gáp, có rất nhiều thời gian! Chu Hằng trôi nổi trên không, hai tay giơ lên vắt đầu sau, bộ dạng thật là nhàn nhã.
Những cường giả cấp Tuệ Tinh đều đang vội phá giải cấm chế trong cung diện thứ ba, bọn họ không ra tay, những người còn lại căn bản không thể đánh bại thủ vệ trước cung điện thứ tư, như vậy mấy người Chu Hằng sẽ có thời gian rất dài.
Mà bị Bảo khí cấp Tuệ Tinh thu hút, tạm thời những cường giả cấp Tuệ Tinh cũng không suy nghĩ tới cung điện thứ tư, bởi vì trước khi chưa tiến vào, ai có thể cam đoan trong này nhất định có Bảo khí cấp Hắc Động chứ?
Con lừa đen như bóc kén rút tơ, chỉ nửa ngày sau, nó liền đồng thời phá giải cấm chế trên ba món Bảo khí.
Tốc độ này tuyệt đối còn nhanh hơn các Tuệ Tinh Đế gộp chung lại!
– Chia hàng! Con lừa đen nhanh tay nhất, lúc này cướp ngay thanh bảo kiếm kia, con lừa đê tiện này vẫn luôn luôn thèm thuồng thanh hắc kiếm của Chu Hằng.
Chu Hằng cầm lấy vòng càn khôn, còn Tiểu Hỏa thì gianh trước một bước tha mất cục chặn giấy, làm Liễu Thi Thi tức đến hétto, đuổi theo sau mông Tiểu Hỏa chạy như điên, vòng qua vòng lại trong cung điện.
Không thể không nói, đi theo con lừa đen mẹ này, năng lực trộm cắp của Tiểu Hỏa đã đạt đến cấp đại sư, ngay cả Liễu Thi Thi cũng không ngờ tới con chó thoạt nhìn chỉ thấy đáng yêu này lại xuống miệng nhanh như vậy!
Con lừa đen vô cùng xấu xa, sau khi lấy đi Bảo khí, nó lại cố ý tráo vào ba món pháp khí ở phàm gian, bỏ vào từng chỗ một, sau đó lại khôi phục cấm chế. Nó nói với Chu Hằng: – Ngươi nói những tên ngu xuẩn kia tháo được cấm chế, phát hiện bên trong là một cái bẫy thật to, vậy sẽ có biểu tình gì?
– Ta chỉ biết, là nếu lỡ bị bọn họ biết là ngươi làm, tối nay ngươi tuyệt đối sẽ xuất hiện trên bàn ăn, hơn nữa còn là từng khúc từng khúc! Chu Hằng đùa nghịch vòng càn khôn, muốn cân nhắc ra cách dùng.
Con lừa đen rùng mình, chân vội vàng tăng tốc, muốn khôi phục như cũ không chút kẽ hở.
Bên kia, Liễu Thi Thi tức thở hồng hộc ngồi xuống, nàng đúng là không làm gì được Tiểu Hỏa.
Người ta là thần thú thiên địa, mạnh nhất chính là da dày thịt chắc, hơn nữa sức bền mạnh mẽ kinh người, Liễu Thi Thi đã mết như chó, nhưng Tiểu Hỏa vẫn hoạt bát nhảy nhót, ra sức vẫy đuôi, tiểu tử này còn tưởng là Liễu Thi Thi đang chơi với nó đấy chứ.
– Chu Hằng, bổn quận chúa mặc kệ, nhất định phải có một món Bảo khí! Liễu Thi Thi dựng một ngón tay lên nói.
– Con lừa, xem cô ta đáng thương, cứ đưa cho cô ta một món đi!
Con lừa đen bất đắc dĩ lấy ra một món đồ ném về phía Liễu Thi Thi, còn Liễu Thi Thi sau khi hưng phấn đón lấy, liền giận đều bốc khói, bởi vì đây rõ ràng là một món pháp khí, còn là hàng thứ phẩm ngay cả Tiên giới cũng hiếm thấy được!
Trên người Thiên Hà Đế làm sao lại mang theo thứ ở phàm giới chứ?
Ánh mắt Liễu Thi Thi cổ quái nhìn con lừa đen, nhìn sao cũng cảm thấy con lừa này như bãi đổ raác, cái gì cũng thu!
– Cảm động chứ! Ôi, bổn tọa đau lòng muốn nhỏ máu! Con lừa đen thì ôm ngực nói.
– Lăn! Liễu Thi Thi không nhịn được nữa, trong cơn nóng giận bóp nát món pháp khí trong tay.
– Vấn đề bây giờ là, chúng ta làm sao mới rời khỏi chỗ này? Ba món “Bảo khí” đã khôi phục như cũ, nhưng hai người một lừa một chó lại là sơ hở lớn nhất.
– Tiến đánh cung điện tiếp theo!
Chu Hằng lắc đầu, nói: – Các ngươi cảm thấy trong cung điện thứ năm còn có Bảo khí hay sao?
Từ Tinh Thần Cảnh đến Hắc Động Cảnh, Bảo khí bốn tầng thứ đều đã xuất hiện hết, nếu còn có Bảo khí cao hơn một cấp, vậy chỉ có thể là cấp Hỗn Độn! Nhưng Lôi Vân Đại Đế chẳng qua là Hắc Động Hoàng, hắn làm sao có được Bảo khí Hỗn Độn Cảnh?
Chu Hằng cùng con lừa đen còn biết có tầng thứ Hỗn Độn Cảnh, Liễu Thi Thi lại chưa từng nghe qua, đương nhiên sẽ không nghĩ đến trong cung điện thứ năm còn có tồn tại Bảo khí gì.
– Ngoài Bảo khí ra, vậy là còn đan dược cùng công pháp!
– Tham khảo trình tự sắp đặt Bảo khí, như vậy tám cung điện còn lại, hẳn là 4 chỗ đặt công pháp, 4 chỗ đặt đan dược, chia ra tương ứng từ Tinh Thần Cảnh đến cấp Hắc Động!
– Như vậy, mặc kệ trong cung điện tiếp theo đặt đan dược hay công pháp, đều không có giá trị gì lớn!
– Nơi này cũng chỉ có ba chỗ cung điện là có giá trị nhất, theo thứ tự là tòa thứ 4, thứ 8 cùng thứ 12!
Liễu Thi Thi vỗ tay, nói: – Vậy mau để con lừa thối này truyền tống chúng ta đến cung điện thứ 8 đi!
– Nói nhảm, cô cho là muốn truyền là truyền được! Chu Hằng thở dài.
Liễu Thi Thi hừ một tiếng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tiểu Hỏa. Tên nhãi này đang gặm cục chặn giấy kia, nước miếng chảy đầy trên cục chặn giấy, làm cho vị quận chúa này đau lòng muốn chết, có ai lại chà đạp Bảo khí cấp Hắc Động như vậy chứ?
– Kiếm chỗ trốn đi, để người bên ngoài đánh vào đây!
Danh sách chương